| [Book] TOP _ Shout Out To The World | |
| | Tác giả |
---|
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: [Book] TOP _ Shout Out To The World Sat Jan 07, 2012 11:47 pm | | | | | | | Phần 1:
"Sức mạnh đánh thức tâm hồn, đôi khi phải chịu đau đớn để được tái sinh"
- Spoiler:
“I came here because of that string of hope. Where do I stand now? I ask myself this but even I don’t have a specific answer yet. During the process where I search for my other self, all my worries will fade away because I must find the person who will lend his shoulders to me.” ~TOP
Name: Choi Seung-hyun Date of Birth: November 4, 1987 Skills: Rap, Writing lyrics, Beatbox *Starred in the KBS Drama, ‘I am Sam’
The power to awaken a soul, sometimes it takes pain to be re-born. -I once wanted to be a lyric poet that composed and recited verses.-
I became mesmerized with ‘Hip-Hop’ music when I was in Grade 5. I went crazy for this type of music because I listened to it all day and carefully noted all the rap lyrics. If we have to talk about Hip-Hop music, I have to briefly talk about the roots of American Hip-Hop.
When I first started listening to Hip-Hop, it was divided up into East Coast and West Coast in America. Wu Tang Clan and Notorius B.I.G. represented the East Coast (New York) scene and they focused largely on the rap and the lyrics, while representing the West Coast (LA) was 2Pac who focused more on the melody. Although at that time in Korea and from my memory, more people listened to West Coast hip hop but I was more into the East Coast style. When I listened to their raps, I would always exclaim to myself, “Ah this kind of music should be attempted by a man at least once in his life”. I wanted to be like them; where I could express my own philosophy and messages for people.
Their rap lyrics usually talk about the life of these young boys. If I have to briefly describe the feeling, it would be: “my family is poor, I live in a world of crime but now I’m successful, if my parents are thirsty they no longer have to drink water but they can drink champagne”. Sometimes the lyrics were violent and very dark but this type of greed would happen at least once in a man’s lifetime. This kind of feeling started to eventually grow in me.
After entering high school, I seemed to be in the spotlight a lot…perhaps because I was taller than children the same age and I was wearing a lot of hip hop style clothes. I was into fashion when I was young so I used to wear hip hop brands that my friends didn’t wear. I would save up my money to buy the clothes I wanted even if my parents didn’t give me allowance.
I had absolutely no interest in school and started to hang around “the problem teens”, as the adults would say. They are my most precious friends now but in our society, people would refer to them as bad influences. When I was growing up, I saw a lot of things I shouldn’t have seen and experienced a lot that I shouldn’t have.
It was also during this time where emotions were running high and a lot of things weren’t going as planned. It was the first time that I experienced what the feeling of “being hurt” and “scared” was. Even though I was doing things the adults didn’t want me to do, my friends doing meaningless things were also a problem. Compared to those who were trying to positively affect these children again, I hated the adults who punished without reason. Rather than teaching children what was right, they used punishment to make these children fall deeper into the hole..and because of this constant hurt and outburts, they turned for the worse.
The adults labeled these children who had just entered high school as “problem teens”, while the parents cried because they “raised a juvenile delinquent”. Even for those who, in the beginning weren’t doing much harm, but after being kicked out of school, transferred to a new one and having the label as a “problem child” made them fall deeper into their delinquent activities.
I slowly started to fall into a dark hole myself after watching my friends change around me.
“Tôi đến đây vì ước mơ mạnh mẽ của mình. Bây giờ tôi đang đứng nơi đâu? Tôi tự hỏi về điều đó nhưng thậm chí tôi vẫn chưa tìm ra một câu trả lời nào thích hợp. Suốt chặng đường tìm kiếm một con người khác trong tôi, tất cả mọi lo lắng sẽ phai mờ đi bởi vì tôi phải tìm thấy một bờ vai có thể cho tôi tựa vào.” ~ TOP.
Tên: Choi Seung Hyun Ngày sinh: 04/11/1987 Khả năng: rap, sáng tác, beatbox Tham gia phim truyền hình “I am Sam” của đài KBS.
Sức mạnh để đánh thức tâm hồn, đôi khi phải chịu đau đớn để được tái sinh. “Tôi đã từng muốn trở thành một nhà thơ có thể sáng tác và ngân nga những câu thơ.”
Tôi trở nên say mê với nhạc “Hip Hop” khi học lớp 5. Tôi đã phát cuồng với thể loại nhạc này bởi vì tôi nghe chúng hằng ngày và cẩn thận ghi chép lại mọi lời rap. Nếu nói đến nhạc Hip Hop, tôi phải nói ngắn gọn về nguồn gốc của Hip Hop Mĩ.
Khi lần đầu tiên tôi nghe nhạc Hip Hop, nó được chia thành Hip Hop của Đông và Tây Mĩ. Wu Tang Clan và Notorius B.I.G đại diện cho phía Đông (New York), họ tập trung nhiều vào tiếng gõ và lời rap trong khi đại diện cho phía Tây (LA) là 2Pac lại tập trung nhiều vào giai điệu. Theo trí nhớ của tôi, mặc dù vào thời điểm đó tại Hàn, nhiều người nghe Hip Hop Tây Mĩ nhưng tôi lại thích Hip Hop Đông Mĩ hơn. Khi tôi nghe những bài rap của họ, tôi luôn nói với chính mình những thứ đại loại như: “À, một người đàn ông nên thử thể loại nhạc này ít nhất một lần trong đời”. Tôi muốn giống như họ, nơi tôi có thể bày tỏ những triết lý sống và thông điệp của chính mình đến mọi người.
Lời rap của họ thường nói về cuộc sống của những chàng trai trẻ. Nếu phải mô tả ngắn gọn nó sẽ là: “Nhà tôi nghèo, tôi sống trong thế giới của tội phạm, nhưng giờ tôi đã thành công, nếu bố mẹ tôi khát, họ không cần phải uống nước mà sẽ uống champagne”. Đôi khi lời rap nghe nổi loạn và rất đen tối nhưng sự tham lam này sẽ xảy ra ít nhất một lần trong cuộc đời của người đàn ông. Thứ cảm giác này bắt đầu lớn mạnh dần trong tôi.
Sau khi vào trường cấp hai, dường như tôi được chú ý rất nhiều… có lẽ vì tôi cao hơn những đứa bạn đồng trang lứa và tôi mặc nhiều quần áo mang phong cách hip hop. Tôi thích thời trang khi còn bé vì vậy tôi thường mặc trang phục hip hop trong khi những đứa bạn thì không. Tôi tiết kiệm tiền để mua quần áo mà tôi muốn, thậm chí cả khi bố mẹ không cho tiền.
Tôi hoàn toàn không thích trường học và bắt đầu quanh quẩn chơi với “những đứa trẻ có vấn đề” như cách người lớn gọi. Họ là những người bạn quý nhất của tôi lúc đó nhưng mọi người luôn xem họ là những thành phần xấu. Khi tôi dần trưởng thành, tôi đã thấy nhiều thứ không nên thấy và trải nghiệm nhiều điều không nên có.
Cũng trong thời gian này nơi những cảm xúc dâng cao và nhiều thứ trở nên lạc hướng. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm giác bị tổn thương và sợ hãi. Mặc dù tôi làm nhiều việc mà người lớn không muốn, những điều vô nghĩa bạn tôi làm cũng là một vấn đề. So với những người luôn cố gắng gây ảnh hưởng tích cực đến những đứa trẻ này, tôi ghép người lớn phạt bọn trẻ mà không có lí do. Thay vì dạy chúng biết đâu là điều đúng họ lại dùng hình phạt làm cho những đứa trẻ này ngày càng rơi vào hố sâu… vì tổn thương không thể xóa bỏ và sự kiềm nén bùng nổ, chúng trở nên tệ hơn.
Người lớn gán cho những đứa trẻ này là “những đứa có vấn đề” khi chúng mới vào cấp hai, trong khi bố mẹ khóc bởi vì chúng sắp phạm tội vị thành niên. Thậm chí lúc mới bắt đầu những đứa trẻ này không gây hại nhiều nhưng sau khi bị đuổi khỏi trường, thay đổi thành một người khác và bị gọi là “đứa trẻ có vấn đề” đã khiến chúng ngày càng rơi sâu vào những hoạt động phạm tội.
Tôi bắt đầu rơi chậm dần vào một hố đen sau khi chứng kiến những người bạn thay đổi quanh mình.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip VTrans: funstar@BigbangFam
*.* Bài dịch còn nhiều sai sót, các bạn thông cảm nha Đọc vui nhé *.*
Được sửa bởi funstar_VIP ngày Thu Jul 26, 2012 10:48 am; sửa lần 2. | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Sun Jan 08, 2012 10:07 pm | | | | | | | Phần 2:
"Thắp sáng ước mơ trong bóng tối mơ hồ"
- Spoiler:
Discovering dreams within a vague shadow
What happened in Grade 9/10 made me determined that I could no longer dwell in this “painful world”. A close friend of mine left this world after a motorcycle accident and soon after that, another friend of mine passed away from a car accident after driving without a license.
People were cold and distant about my friends’ deaths…they were not even slightly concerned about them. My other friends started to drop out of school after being constantly reminded they were “problem teens”. Up until this moment, I have no friends that are still in school. I felt that my life was non-existent after watching my friends leave one by one, but I still slowly tried to sort it out. However, reality was harsh and even after changing schools, the rumors and gossip kept surrounding me. Some kids at school picked fights with me and teachers were vigilant around me. Not one of them would actively stand up for me nor give me advice. Besides being an invisible person, there was nothing else I could do and I started to hate going to school.
If there is anyone out there now who feels the same way as me when I was still a student, I want to say one thing, “what you’re doing now is inadequate and shameful.” Even though I think the current me is much better, but to ruin your own reality by showing people what you think and want is very stupid.
During that time in Grade 9/10, I started to officially write lyrics. I started talking less and my thought process started to change too. Perhaps it was because I thought of one thing after another and it started to get deeper and darker. When I was in too deep, I couldn’t deal with the frustrations. My goal was still in front of me though and since it was always something that I wanted to do, I didn’t allow myself to be wary of anything.
I had 2 wishes when it came to doing things related to Hip-hop. One was to become a rapper and the second one was to sell a lot of brand name items together. It was hard to find Hip-hop items back then because almost all were imported so I thought about finding all the rare items and and sell it at a ‘Hip-hop Multishop’ to make things easier for Hip-hop buyers.
Now that I think about it, although it was a dream that was far-fetched but it became more real as I attempted it.
Chuyện xảy ra giữa năm học lớp 9-10 đã khiến tôi quyết định rằng mình không thể tiếp tục lẩn trốn trong “thế giới khổ đau” này nữa. Người bạn thân của tôi đã rời khỏi thế giới trong một tai nạn mô tô và ngay sau đó một người nữa cũng ra đi vì tai nạn xe hơi khi điều khiển xe mà không có bằng lái.
Mọi người tỏ ra lạnh lùng và vô tình trước cái chết của bạn tôi… thậm chí một chút quan tâm họ cũng không có. Những đứa bạn khác bắt đầu bỏ học nửa chừng sau khi liên tục bị gọi là “những đứa trẻ có vấn đề”. Đến lúc này, tôi không có một đứa bạn nào còn đi học. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình như không có lối thoát sau khi chứng chiến những đứa bạn từng người, từng người một rời đi, nhưng tôi vẫn cố thoát dần khỏi đó. Tuy nhiên, thực tế thường phũ phàng. Thậm chí sau khi chuyển trường, những lời đồn đại và chuyện tầm phào cứ vây lấy tôi. Vài đứa trẻ trong trường đánh tôi còn giáo viên thì tỏ ra cảnh giác. Không một ai trong số họ đứng lên bảo vệ hay cho tôi bất kì lời khuyên nào. Ngoài việc trở thành người vô hình, tôi không thể làm gì khác và bắt đầu ghét việc đến trường.
Nếu bất kì ai đang trải qua cảm giác của tôi khi còn là học sinh, tôi muốn nói một điều với họ: “Những việc bạn đang làm lúc này là vô bổ và đáng hổ thẹn”. Mặc dù hiện tại tôi nghĩ mình đã tốt hơn nhiều nhưng xem việc cho người khác biết bạn nghĩ và muốn gì sẽ làm tiêu tan hiện thực của bạn là một điều ngớ ngẩn. Giữa năm học lớp 9-10, tôi chính thức viết lời nhạc. Tôi dần trở nên ít nói và suy nghĩ cũng thay đổi hẳn. Có lẽ vì tôi xem xét một thứ sau những thứ khác nên nó trở nên sâu sắc hơn. Khi bị nhấn chìm, tôi không thể giải quyết chuyện gì với tâm trạng chán nản. Mặc dù mục tiêu vẫn còn ở phía trước và nó luôn là điều mà tôi muốn làm nhưng tôi không cho phép bản thân quá chú trọng vào bất cứ việc gì.
Tôi có hai ước muốn liên quan đến Hip-hop, hoặc trở thành một rapper hoặc làm người bán hàng về hip-hop. Rất khó tìm thấy những thứ như vậy bởi tất cả chúng đều được nhập khẩu. Vì vậy tôi nghĩ đến việc tìm kiếm những mặc hàng hiếm và bán chúng trong cửa hàng “Hip-hop Multishop” để thuận tiện hơn cho những người mua chúng.
Hiện giờ tôi đang nghĩ về một giấc mơ. Mặc dù đó là giấc mơ xa vời nhưng sẽ trở nên thực tế hơn khi tôi nỗ lực thực hiện nó.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Mon Jan 09, 2012 10:15 pm | | | | | | | Phần 3:
"Người lớn có cách của người lớn, trẻ con có cách của trẻ con"
- Spoiler:
Adults have their way, children have theirs
I started working at a clothing store in Itaewon. I was happy that I could simply listen to Hip-hop music all day long and look at clothes I liked. I even had a thought that, “since I now have experience with direct sales and I know what the customers want, I can use that to my advantage for my Hip-hop Multishop”. After a few months however, my conclusion changed to “it’s not as easy as I thought.”
Even though I was still a child and didn’t have to do most of the work, but mentally there were a lot of restraints and it was physically hard on me too. To get sales, I had to go out and find people to go into the store. The owner wanted me to sell as much as I could using whatever method I could. When the shop closed at around 7pm or 8pm, I had to go to the night market to bring the clothes back. Around 3-4am, I had to place the clothes nicely before the shop opened. If I couldn’t finish the tasks on time, the owner would yell at me and half playfully, half seriously hit my hands. My wage per day was fairly high at that time compared to other kids…around 40,000won/day but the owner would say things like “you’re still young…why do you need so much money?” and take away some of mine.
Even though I wasn’t earning money because my family needed it, but I thought like a kid. I was still young, I wanted to buy what I wanted and I wanted to see the world like how it was. Unfortunately it wasn’t easy and I quit working there after being miserable for some time. From that day onwards, I started rapping.
“If my hip hop multishop didn’t work out, then I’ll be a rapper”…I had that kind of opinion. Perhaps because I was still young and I wasn’t scared at all…if one thing didn’t work out then I could always try my best at another thing. At first I wanted to perform on stages but since I didn’t know the right people it was hard for me to do so. The DJs in the clubs were very popular at that time. They were the ones who knew most about Hip-hop. Through my hyung DJ D-maker, I was able to know many rappers and eventually became either their guest rapper or helped them with their performances.
Anyhow, my new world began like this. Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com
Phần 6:
Creating a color solely for myself
I sometimes have a thought where I “don’t want to become an adult”. I’m not saying that I want to return to the days when I was a child or because I want to whine like one, but I don’t want to stay in the moment forever. I want to keep creating my own music and have impressive performances. I want to be remembered as a person with lively passion. I will work my hardest as a member of BIGBANG and to enrich my life. Though it’s rare but I also want to become the musician that both the general public and the audience love.
My passion of wanting to use my own way to reveal myself increases every day, but it makes me uncomfortable when some people start talking about having the same expectations for those “who makes music” and “a celebrity”.
A stage is the best place for a singer to perform and the screen is the best for a celebrity. What they want to present to the audience is a “good and perfect” scene they envisioned in their minds. When situations occur unexpectedly and I have to do something that I don’t know how, I get shy and scared simply because I don’t know what to do. I don’t wish to be seen as a frivolous idol or losing my identity due to certain circumstances. In Uhm Jung Hwa’s ‘DISCO’, the rap encompasses what I think: “At certain times, I lose my identity after being led…where is the smooth life…”
In 2008, I was featured in Gummy noona’s song, ‘I’m Sorry’ and acted in the MV. Every time I performed, I did my best and showed different sides of myself because I believed that “since I was a celebrity and a singer”, it was what I had to do.
If you use my reasoning and listen to the raps I wrote during these few years, you will notice that my music color has changed a bit. I also had “a process where I created my voice” and I’m still in that process. I want to create different feelings to show people what T.O.P’s voice is. My voice can sometimes be softer or louder. Every time there’s a new song, I have to spend a long time figuring out what my voice will be like to adapt to the lyrics
Tôi bắt đầu làm việc cho một cửa hàng bán quần áo ở Itaewon. Hạnh phúc thật đơn giản khi tôi có thể nghe nhạc Hip-hop suốt ngày và nhìn những bộ quần áo mình thích. Tôi từng có suy nghĩ: “Bây giờ mình đã có kinh nghiệm trong việc bán hàng trực tiếp và biết khách hàng cần những gì, mình có thể sử dụng chúng như lợi thế cho cửa hàng Hip-hop Multishop trong tương lai”. Tuy nhiên sau vài tháng, tôi nhận ra một điều: “Mọi chuyện không dễ như mình tưởng”.
Mặc dù tôi vẫn còn là một đứa trẻ và không phải làm nhiều việc, nhưng vẫn có nhiều hạn chế về tâm lý và khó khăn về thể chất. Để bán hàng, tôi phải ra ngoài và lôi kéo người khác vào trong tiệm. Ông chủ muốn tôi bán càng nhiều càng tốt và sử dụng bất cứ phương pháp nào có thể. Tiệm đóng cửa vào lúc 7 hoặc 8 giờ tối, sau đó tôi phải đến chợ đêm để lấy hàng về. Khoảng 3-4 giờ sáng, tôi phải trưng bày quần áo trông bắt mắt trước khi tiệm mở cửa. Nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ, ông chủ sẽ mắng và đánh tôi nửa đùa nửa nặng bằng tay. Thù lao hằng ngày của tôi khá cao so với những đứa trẻ khác… khoảng 40.000 won nhưng ông chủ thường nói những thứ như: “Cậu còn trẻ… cần nhiều tiền làm gì?” và sau đó lấy bớt tiền của tôi.
Mặc dù tôi không để dành tiền vì gia đình cần nhưng tôi nghĩ giống như một cậu bé. Tôi vẫn còn trẻ, tôi muốn mua những thứ mình thích và xem thế giới trông như thế nào. Rủi thay việc đó không hề dễ dàng và tôi nghỉ việc ở cửa tiệm sau vài lần gặp trở ngại. Từ những ngày này, tôi bắt đầu rap.
“Nếu không thể mở cửa hàng bán vật dụng hip-hop thì tôi sẽ làm một rapper”, tôi đã có ý nghĩ như thế. Có lẽ vì tôi vẫn còn trẻ và không sợ bất kì điều gì… nếu một việc không thể thực hiện thì tôi sẽ cố hết sức để làm thứ khác tốt hơn. Lần đầu tiên tôi muốn biểu diễn trên sân khấu nhưng vì tôi không quen biết một ai nên điều đó cũng là một khó khăn. DJ trong các câu lạc bộ rất phổ biến vào lúc đó. Họ là những người biết nhiều nhất về Hip-hop. Nhờ người anh của tôi là một DJ, tôi có thể quen biết với nhiều rapper và dần trở thành rapper khách mời hoặc hỗ trợ họ trong các màn biểu diễn.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam
Được sửa bởi funstar_VIP ngày Tue Jan 10, 2012 9:35 pm; sửa lần 1. | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Tue Jan 10, 2012 9:32 pm | | | | | | | Phần 4:
“Trở thành rapper ngầm đầu tiên trong YG”
- Spoiler:
Becoming the first Underground rapper in YG Back then, the dream of being a singer was overshadowed by “being a famous underground rapper”. Since there were only a few “overground” rappers that was successful based purely on talent in the industry, so I had a thought that “to do real rap, I had to do do real underground Hip-hop”. During Grade 9, I met and dated a girlfriend when I was performing for clubs. We dated for a year before I was signed into YG Entertainment. She was older than me and because there were a lot of other smart university students, I wanted to show myself off a little too. The voice that I had about my unforeseeable future was slowly diminishing and I told my girlfriend about my strong passion. My future started to look brighter and better. Telling people about my dream made me realize that it was becoming more realistic. I found that my passion was stronger than before when I had the thought of becoming a rapper that people approved. That was also the first time I wanted to “become a rapper on TV”. How I got to make a street rap CD to hand to Jiyong was because of that girlfriend. However, after I entered YG Entertainment, we broke up before our 1yr anniversary. I was lucky to be a YG trainee and I looked forward to “rapping as much as I wanted”. I was even more looking forward to working with music composers so we could exchange ideas. My dream of being a rapper was slowly folding out. During my time as a trainee, along with my dream of being a rapper, the thought of being a music producer was running through my mind as well. Just like Mr. Yang Hyun Suk, I had an ambition where Hip-hop and R&B music enthusiasts could go to one place to spread their wings. I realized that if I wanted to be an accomplished music producer, I had to go through that process on my own. I had to step forward if I wanted to be a rapper or a singer. However, as my days of a trainee were about to end and as I went to my last audition, the reality of the situation versus what I thought were completely different. “Our plan is to produce a group where dancing is a major element during their group activities. For the members who are chosen to be in the group, their actions will be recorded for a documentary.” I was astounded when I heard the above 3 points.
Quay trở lại lúc đó, giấc mơ làm ca sĩ của tôi đã bị lu mờ bởi “ước muốn trở thành một rapper ngầm nổi tiếng”. Vì chỉ một số ít rapper ngầm thành công dựa hoàn toàn vào tài năng trong ngành công nghiệp giải trí nên tôi có suy nghĩ “Để rap thật sự, tôi phải làm một tay chơi Hip-hop ngầm thực thụ”. Vào năm học lớp 9, tôi đã gặp và hẹn hò với một cô gái khi biểu diễn trong câu lạc bộ. Chúng tôi hẹn hò được một năm trước khi tôi gia nhập vào YG Entertainment. Cô ấy lớn tuổi hơn tôi và xung quanh có nhiều cậu sinh viên đại học thông minh khác nên tôi cũng muốn phô trương một ít về bản thân mình.
Tương lai mờ mịt của tôi hiện dần từng chút một. Tôi kể cho bạn gái nghe về niềm đam mê mạnh mẽ của mình. Tương lai của tôi bắt đầu tươi sáng và tốt đẹp hơn. Việc chia sẻ cho người khác biết giấc mơ của mình làm tôi nhận ra nó ngày càng thực tế. Khi tôi có suy nghĩ sẽ trở thành một rapper được mọi người nhìn nhận thì niềm đam mê ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi muốn làm một rapper được biểu diễn trên TV. Vì bạn gái, tôi đã thu âm giọng rap đường phố của mình vào một cái CD và đưa cho Jiyong (G-Dragon). Tuy nhiên sau khi gia nhập vào YG Entertainment, chúng tôi chia tay trước ngày kỉ niệm một năm quen nhau. Thật may mắn khi trở thành thực tập sinh cho YG và tôi có cơ hội được rap nhiều như mình muốn. Tôi còn mong đợi được làm việc với các nhà soạn nhạc và cùng trao đổi ý kiến với họ. Giấc mơ trở thành một rapper được chấp cánh dần.
Trong thời gian là thực tập sinh, một ý nghĩ trở thành nhà sản xuất âm nhạc hiện diện trong tư tưởng của tôi cùng với ước mơ làm rapper. Giống như Chủ tịch Yang Hyun Suk, tôi có tham vọng tạo ra một không gian cho những tín đồ yêu thích nhạc Hip-hop và R&B có thể phát huy tài năng của họ. Tôi nhận ra một điều nếu muốn trở thành nhà sản xuất âm nhạc xuất sắc, tôi phải tự mình nếm trải con đường này trước. Tôi phải bước đi trên con đường thực hiện ước mơ trở thành một rapper hay một ca sĩ.
Tuy nhiên, khi những ngày làm thực tập sinh sắp kết thúc và trong đợt kiểm tra cuối cùng, một nhiệm vụ hết sức khó khăn đã xuất hiện, nó hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi.
“Kế hoạch của chúng tôi là đào tạo một nhóm nhạc lấy vũ đạo làm một trong những yếu tố chính xuyên suốt các hoạt động của nhóm. Quá trình luyện tập của mỗi thành viên sẽ được ghi lại thành một bộ phim tài liệu”.
Tôi đã sững sờ sau khi nghe về 3 việc đó.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jan 12, 2012 1:34 pm | | | | | | | Phần 5:
"Một rapper biết nhảy?"
- Spoiler:
A dancing rapper? Before entering into YGE as a trainee, the word ‘dancing’ was something that I never thought about. Even though I performed in a lot of clubs when I was younger but for a person that liked hip-hop and wanted to be a rapper, ‘dancing’ was never part of that equation. Now it was waiting for me. Even though I said I wanted to be a lyric poet earlier on but to me, a rapper helped deliver messages to others too. An MC (short for ‘Move the Crowd’) could also be a rapper…they had to move the audience! The first time I heard that explanation, I thought it was a very cool way to express oneself. A rapper has his own color and is different than a singer who can show off his elegant moves on stage. The power of a rapper is that he has his own philosophical lyrics and his own way to express it. The joy of delivering a rap creatively for listeners was already enough for me and I didn’t need an element such as dancing to complete it. Even without dancing, standing on stage and moving the audience with words was the charm of Hip-hop. My thoughts are a bit different now. Rapping and dancing on stage can express more and “having fun with the audience” is more important. I’m thankful that Mr. Yang Hyun Suk’s expectation of me dancing is not that high. Perhaps he also thinks that “T.O.P. dancing well” isn’t really suitable to my image. It was different when I was auditioning however since I didn’t know what would happen in the future and that was all I could think about. To learn dancing that I had never even touched during my 20yrs of existence was a hard and difficult process. My heart wasn’t in it so my body didn’t adjust well either. My mind was a bit complicated during auditioning. Not only was I worried about dancing but knowing that the documentary would be recording the members who would/wouldn’t make the cut, my biggest concern was: “I’m an idol group so does that mean I have to learn choreography?” How would my seniors, juniors, and coworkers think of me now? I had mentioned to them my passion for music during my activity as an Underground rapper. Would they think I’m yet another “singer” following other people’s footsteps? These thoughts passed through my head day after day. The hyung who did choreography yelled at me several times a day because I had thoughts like that. “It’s fine if you can’t dance, but at least have the will to do it! If you can’t show me that you want to try, then I can’t teach you anything else.” Hardened, no feeling, no passion….I used one sentence to express myself. If we had a picture that showed us the future of BIGBANG, I don’t think I would have had so many worries back then. I couldn’t see what a dancing rapper was so that’s why there were so many doubts. After a long time of debating with myself, I had a conclusion, “Even though I never imagined a dancing rapper, but if that was the only thing blocking me from my successful audition, then let’s try it out. If successful hip hop artists like MC Hammer & B2K’s Lil Fizz could act and rap too, I can also work hard with my ability to rap creatively and providing the audience with a visual joy.” When I thought about it like that, my frustrations all eased at once. To be honest, it would have been very funny if I missed my chance to be part of YGE due to my poor dancing. When I first started to become a trainee, I couldn’t bear the thought of being stuck in a room for the entire day. I had a thought that, “if I train for 5hrs with a serious attitude, can I at least go outside and live my life?” I felt that was more important than dancing. Another idea I had was to think if it was okay that I was separated from the other members during our dancing practice. Thinking back however, if we weren’t treated equally during our trainee days, the group called BIGBANG wouldn’t be created so well. Mr. YG probably thought of that too while creating his groups. “Be a person before being a singer”. Since I didn’t have a lot of passion in things when I was a child but after going through a difficult process where I was stuck in a room that I couldn’t stand, a sense of pride started to ignite within me. If I gave up the chance to audition, the life that I have now may not even appear in my dreams. My belief that liking hip hop meant that I had to listen to different cultures and music was a dangerous way of thinking. If a rapper has skills, he can perform rap not only in hip hop but in all sorts of music genres like folk, love songs, and even in dance. Practicing with BIGBANG members are a joy everyday, especially when working with Jiyong. The balance between his high pitch combined with my low pitch matches quite well together. If there’s anything I want to achieve, I have to believe in myself through my hard work and my own skills that I’ve accumulated. Even though it’s great to enjoy what we’ve got in the situation, but using my hard work to continue further down the road is also important. If I grab the chance to lead now, I will diminish the amount of stress I get. If I miss the chance then I fail. If I grab a hold of it, then I’m lucky.
Trước khi làm thực sinh cho YG, “nhảy” là một thứ gì đó tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Mặc dù tôi biểu diễn trong rất nhiều câu lạc bộ trước đó nhưng với một người yêu thích hip-hop và muốn trở thành rapper thì “nhảy” là một khái niệm chưa được nhắc đến. Bây giờ tôi phải đối mặt với nó.
Mặc dù lúc trước tôi muốn trở thành nhà thơ nhưng giờ đây tôi nhận ra một rapper cũng có thể nhắn gửi thông điệp đến mọi người. Một MC còn có thể là một rapper… họ phải truyền tải đến khán giả những cảm xúc của mình! Lần đầu tiên nghe đến khái niệm này, tôi nghĩ đó là một cách rất “cool” để bày tỏ với người khác. Một rapper mang màu sắc riêng của chính anh ta rất khác so với một ca sĩ biểu lộ cảm xúc nhẹ nhàng trên sân khấu. Sức mạnh của một rapper được bộc lộ qua những lời rap mang triết lý sống của chính mình và cách anh ta thể hiện nó.
Việc truyền tải cảm hứng đến người nghe bằng những lời rap sáng tạo đã quá đủ và tôi không cần một yếu tố nào khác để hoàn thiện nó, chẳng hạn như nhảy. Thậm chí khi không nhảy, việc đứng trên sân khấu và truyền cảm xúc đến người nghe bằng những ca từ chính là sự mê hoặc của Hip-hop.
Bây giờ những suy nghĩ của tôi đã khác so với lúc đó. Rap và nhảy trên sân khấu có thể diễn đạt được nhiều thứ và quan trọng hơn là tạo phấn khởi cho khán giả. Tôi rất biết ơn Chủ tịch Yang Hyun Suk đã không mong đợi quá cao vào khả năng nhảy của mình. Có lẽ ông ấy cũng nghĩ “một T.O.P nhảy đẹp” không thật sự thích hợp với hình tượng của tôi. Nó rất khác so với việc thử giọng và tôi không hề biết chuyện gì sẽ xảy đến trong tương lai. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ. Việc học nhảy mà suốt 20 năm tôi chưa bao giờ nghĩ đến là một thử thách hoàn toàn khó khăn và lạ lẫm. Tôi không tập trung vào nó nên cơ thể tôi cũng chẳng chịu nghe theo.
Tâm lý tôi khá hỗn loạn suốt khóa huấn luyện. Không chỉ vì tôi lo lắng về khả năng nhảy mà còn do phim tài liệu của mỗi thành viên sẽ được ghi lại mà không chỉnh sửa gì cả. Mối bận tâm lớn nhất hiện ra trước mắt: “Tôi là thành viên của một nhóm nhạc thần tượng, điều đó có nghĩa tôi phải học mọi kĩ năng?” Những tiền bối, đàn em và các thành viên khác sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Tôi đã cho họ thấy niềm say mê mạnh mẽ với âm nhạc của mình trong thời gian tôi hoạt động như một rapper ngầm. Họ có nghĩ tôi cũng chỉ là một ca sĩ theo chân các ca sĩ khác hay không? Những ý nghĩ ấy cứ đeo bám tôi ngày qua ngày.
Anh huấn luyện mắng tôi rất nhiều lần trong ngày bởi vì tôi có những suy nghĩ như vậy. “Đó sẽ là một hối tiếc nếu cậu không thể nhảy, nhưng ít nhất cậu cũng phải có quyết tâm để thực hiện nó. Nếu cậu không thể cho tôi thấy việc cậu muốn làm thì làm sao tôi có thể dạy cậu thứ khác”. Cứng đơ, không cảm giác, không say mê… Đó là những từ diễn tả về chính tôi lúc ấy. Nếu có một bức tranh có thể cho chúng tôi biết trước tương lai của BIG BANG thì tôi sẽ không có quá nhiều lo lắng như vậy. Tôi không thể hình dung một rapper nhảy là như thế nào. Đó là lý do vì sao tôi có nhiều lo lắng đến thế. Sau một thời gian dài tự cân nhắc, tôi kết luận rằng: “Mặc dù chưa bao giờ tưởng tượng về “rapper nhảy” nhưng nếu đó là điều duy nhất ngăn cản tôi đến với thành công thì tôi sẽ cố gắng làm nó biến đi. Nếu những nghệ sĩ Hip-hop nổi tiếng như MC Hammer và B2K’s Lil Fizz có thể vừa đóng phim vừa rap tốt thì tôi cũng có thể làm việc thật chăm chỉ bằng tài năng để rap một cách sáng tạo và mang đến cho người nghe sự thích thú”. Khi tôi nghĩ như vậy thì mọi thất vọng đều giảm đi rất nhiều.
Thành thật mà nói, sẽ là trò cười nếu tôi bỏ lỡ cơ hội trở thành một phần của YGE chỉ vì khả năng nhảy hạn chế của mình. Lúc mới trở thành một thực tập sinh, tôi không thể chịu đựng được cảm giác bị trói buộc trong phòng mỗi ngày. Tôi có suy nghĩ: “nếu tôi tập trung luyện tập chăm chỉ suốt 5 tiếng liệu tôi có được ra ngoài và tận hưởng cuộc sống của riêng mình hay không?” Tôi cảm thấy việc đó quan trọng hơn là nhảy.
Tôi lại nghĩ về một điều, liệu mọi thứ vẫn sẽ tốt nếu tôi không theo kịp các thành viên khác trong quá trình luyện nhảy. Tuy nhiên nghĩ lại về điều ấy, nếu chúng tôi không được đối xử công bằng trong những ngày làm thực tập sinh thì nhóm với cái tên “BIG BANG” sẽ không được đào tạo tốt như vậy. Có thể Chủ tịch Yang đã quá kì vọng vào nhóm nhạc của mình.
“Hãy là một con người trước khi trở thành một ca sĩ”. Vì khi còn nhỏ, tôi không có nhiều đam mê vào việc gì cả nhưng sau khi vượt qua khoảng thời gian khó khăn bị trói buộc trong phòng, cảm giác tự hào bắt đầu nhen nhóm trong tôi. Nếu tôi từ bỏ cơ hội trong khóa huấn luyện, cuộc sống hiện tại của tôi thậm chí sẽ không xuất hiện dù chỉ trong mơ.
Khi đã yêu thích hip-hop có nghĩa là tôi phải tìm hiểu văn hóa và âm nhạc của các nước, đó là một cách nghĩ sai lầm. Nếu một rapper có tài năng, anh ta không chỉ có thể rap trong hip-hop mà cả trong mọi thể loại nhạc khác như nhạc đồng quê, nhạc tình ca và thậm chí là nhạc dance. Luyện tập cùng với các thành viên trong BIG BANG là niềm vui mỗi ngày của tôi, đặc biệt là với Jiyong. Giọng cao của cậu ấy và giọng trầm của tôi là một sự kết hợp hoàn hảo.
Nếu có bất cứ điều gì tôi muốn đạt được thì tôi phải tin vào niềm đam mê với nó và khả năng của chính mình. Mặc dù thực hiện được điều mình mong muốn là rất tuyệt nhưng luôn chăm chỉ trong công việc để tiến xa hơn nữa mới là quan trọng.
Nếu bây giờ tôi có được cơ hội làm người đi đầu, tôi sẽ giảm bớt lượng stress mà mình tạo ra. Nếu tôi bỏ lỡ cơ hội đó tức là tôi đã thất bại. Nếu tôi nắm giữ được nó thì tôi là một người may mắn.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com vTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Fri Jan 13, 2012 9:50 pm | | | | | | | Phần 6:
“Tạo ra màu sắc độc đáo cho riêng tôi”
- Spoiler:
Creating a color solely for myself
I sometimes have a thought where I “don’t want to become an adult”. I’m not saying that I want to return to the days when I was a child or because I want to whine like one, but I don’t want to stay in the moment forever. I want to keep creating my own music and have impressive performances. I want to be remembered as a person with lively passion. I will work my hardest as a member of BIGBANG and to enrich my life. Though it’s rare but I also want to become the musician that both the general public and the audience love.
My passion of wanting to use my own way to reveal myself increases every day, but it makes me uncomfortable when some people start talking about having the same expectations for those “who makes music” and “a celebrity”.
A stage is the best place for a singer to perform and the screen is the best for a celebrity. What they want to present to the audience is a “good and perfect” scene they envisioned in their minds. When situations occur unexpectedly and I have to do something that I don’t know how, I get shy and scared simply because I don’t know what to do. I don’t wish to be seen as a frivolous idol or losing my identity due to certain circumstances. In Uhm Jung Hwa’s ‘DISCO’, the rap encompasses what I think: “At certain times, I lose my identity after being led…where is the smooth life…”
In 2008, I was featured in Gummy noona’s song, ‘I’m Sorry’ and acted in the MV. Every time I performed, I did my best and showed different sides of myself because I believed that “since I was a celebrity and a singer”, it was what I had to do.
If you use my reasoning and listen to the raps I wrote during these few years, you will notice that my music color has changed a bit. I also had “a process where I created my voice” and I’m still in that process. I want to create different feelings to show people what T.O.P’s voice is. My voice can sometimes be softer or louder. Every time there’s a new song, I have to spend a long time figuring out what my voice will be like to adapt to the lyrics
Đôi khi tôi có suy nghĩ “không muốn trở thành người lớn”. Tôi không nói rằng mình muốn quay lại những ngày thơ ấu hay vì tôi muốn than vãn giống như một cậu bé. Nhưng tôi không muốn sống mãi cuộc sống của hiện tại. Tôi muốn giữ sự sáng tạo trong âm nhạc của chính mình và có những màn biểu diễn đầy ấn tượng. Tôi muốn được nhớ đến như một người có niềm say mê mãnh liệt. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ để xứng đáng là một thành viên của BIG BANG và để làm phong phú hơn cuộc sống của mình. Mặc dù hiếm nhưng tôi còn muốn trở thành nhà soạn nhạc được cả công chúng và người nghe yêu mến.
Niềm đam mê trong việc sử dụng khả năng của cá nhân tôi để thể hiện bản thân ngày một tăng. Nhưng điều đó lại làm tôi cảm thấy không thoải mái khi một vài người bắt đầu đồng nhất giữa người sản xuất âm nhạc và người nổi tiếng.
Sân khấu là không gian tốt nhất cho ca sĩ thể hiện còn phim ảnh là nơi thích hợp nhất đối với người nổi tiếng. Họ muốn gửi đến người xem những cảnh hay và hoàn hảo mà họ đã tưởng tượng trong trí óc. Khi một tình huống không mong đợi xảy đến và tôi phải làm những việc mà tôi không biết phải xử lí thế nào. Tôi trở nên nhút nhát và sợ sệt vì đơn giản tôi không biết mình phải làm gì. Tôi không mong đợi được mọi người xem như một thần tượng phù phiếm hoặc đánh mất cá tính của mình vì những tình huống như thế. Trong ca khúc “DISCO” hát cùng Uhm Jung Hwa, lời rap thể hiện những gì tôi nghĩ: “Trong lúc nào đó, tôi đánh mất tính cách của mình sau khi trở thành người dẫn đầu… đó là một cuộc sống quá đơn giản…”.
Vào năm 2008, tôi được mời hát cùng chị Gummy cho ca khúc “I’m Sorry” và diễn xuất trong MV này. Mỗi lần biểu diễn, tôi đã làm hết sức và thể hiện những khía cạnh khác nhau bởi vì tôi tin “Mình là người nổi tiếng và là một ca sĩ”, đó là việc tôi phải làm.
Nếu bạn đọc qua lập luận và lắng nghe các lời rap tôi đã viết trong những năm ngắn ngủi này thì bạn sẽ thấy được màu sắc âm nhạc của tôi đã thay đổi khá nhiều. Tôi còn có một quá trình tạo ra chất giọng của riêng mình và tôi vẫn luôn tiếp tục cải thiện nó. Tôi muốn tạo ra những cảm giác khác biệt để cho mọi người thấy được giọng của T.O.P là thế nào. Chất giọng của tôi đôi lúc có thể nhẹ hơn hoặc lớn hơn. Mỗi lần có bài hát mới, tôi phải dành nhiều thời gian để cân nhắc xem giọng của mình nghe như thế nào để sửa lại lời nhạc cho thích hợp.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Sat Jan 14, 2012 10:36 pm | | | | | | | Phần 7:
“Chỉ có tôi mới có thể tạo nên tôi”
- Spoiler:
Up till now, the solo song, ‘Big Boy’, ‘As if Nothing’s Wrong’, and BIGBANG’s 착한사람 (A Good Man) are all songs that I helped produce. Even though I’ve written a lot of raps but composing songs are still a recent thing for me.
If I was frustrated with what type of music I should create before, recently the frustration has stretched into finding suitable music for people in their 10-20s and those in their 30s-40s. I want to create and merge different types of music that all these age groups can enjoy. I’ve also started listening to different genres of music like classical music because of that reason. From a recommendation by a friend, I’ve started to learn about fusion style jazz by a French musician, Tete. I’ve learned to use music “to show off my different feelings”.
After co-producing ‘A Good Man’ with Kush hyung, Mr. YG gifted me with a present after listening to our song. He gave me an instrument called MIKO. It is the special edition version with Timbaland’s autograph on it and the music he’s produced has been incorporated into the instrument. It is the first time this kind of music instrument has been imported into Korea. It can be connected to a computer and has millions of different electronic sounds installed in it. It also has a camera and a keyboard. With this, anyone can make music.
When Mr. YG gave me the present, he came up with a challenging task for me. “TOP ah, it would be good if you could compose more music. Put your imagination into this instrument and produce different kinds of music.” After I received the instrument, my passion for anything got even greater.
I was still frustrated that time for certain things but after receiving that instrument, I tried to figure it out for 3 days without sleep. I didn’t go out anywhere for the next 20 days either. I experimented with the instrument every day and it seemed that I had found my new hobby.
Although all the members were like that, but I wanted to get out of the TOP image that everyone had and because of that thought, I wrote the following words into my diary:
“Become a transformer!” ”I” haven’t been set in stone. Only I can create me.”
I wanted to level up and become a transformer.
Đến thời điểm này, tôi đã tham gia sáng tác vài ca khúc solo như “Big Boy”, “Act If Nothing’s Wrong” và ca khúc của BIG BANG “A Good Man”. Mặc dù tôi đã viết khá nhiều lời rap nhưng sáng tác nhạc vẫn còn là một điều lạ lẫm.
Nếu trước đây tôi chán nản về loại nhạc mình tạo ra thì gần đây sự chán nản lại tăng thêm trong việc tìm kiếm âm nhạc phù hợp với khán giả ở độ tuổi 10-20 và cả những người ở lứa tuổi 30-40. Tôi muốn sáng tạo và biến đổi nhiều loại nhạc khác nhau để mọi người ai cũng ưa thích. Tôi còn bắt đầu nghe nhiều thể loại nhạc khác như nhạc cổ điển vì lí do đó. Nhờ lời khuyên của một người bạn, tôi bắt đầu học về nhạc jazz từ một nhạc sĩ người Pháp, Tete. Tôi học cách dùng âm nhạc để diễn tả những cảm xúc khác nhau.
Sau khi cùng anh Kush sản xuất ra “A Good Man”, Chủ tịch YG đã tặng tôi một món quà sau khi nghe ca khúc này. Ông ấy trao cho tôi một nhạc cụ gọi là MIKO. Đó là phiên bản đặc biệt có kèm chữ kí của Timbaland và bài hát của anh ấy được cài bên trong. Đây là lần đầu tiên loại nhạc cụ này được nhập khẩu tại Hàn Quốc. Nó có thể kết nối với máy vi tính và có hàng triệu âm thanh khác nhau được cài đặt bên trong. Nó còn có một cái camera và một bàn phím. Ai cũng có thể tạo ra âm nhạc với nhạc cụ này.
Khi Chủ tịch YG tặng quà cho tôi, ông ấy cũng đặt ra một nhiệm vụ thách thức: “TOP à, nó sẽ giúp ích nếu cậu sáng tác ra nhiều ca khúc. Hãy đặt sự tưởng tượng của cậu vào nhạc cụ này và tạo ra nhiều loại nhạc khác nhau”. Sau khi nhận nó, sự say mê của tôi càng mạnh mẽ hơn.
Tôi vẫn còn chán nản về nhiều thứ nhưng sau khi nhận được món quà này, tôi đã cố gắng tìm hiểu nó trong suốt 3 ngày mà không ngủ. Tôi cũng không ra ngoài trong 20 ngày tiếp theo. Tôi luyện tập với nó mỗi ngày và dường như tôi đã tìm thấy một sở thích mới.
Mặc dù mọi thành viên đều thích nhưng tôi muốn thoát khỏi hình tượng TOP mà mọi người vẫn thấy và với suy nghĩ như thế, tôi đã viết những từ dưới đây vào nhật kí của mình:
“Trở thành một người biến đổi!” “Tôi không bị ép buộc ngồi trên tảng đá. Chỉ có tôi mới có thể tạo nên tôi.”
Tôi muốn cải tiến trong âm nhạc và trở thành người biến đổi.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Tue Jan 17, 2012 1:03 pm | | | | | | | Phần 8:
“TOP có thể ca hát, TOP có thể diễn xuất”
- Spoiler:
T.O.P. that sings, T.O.P. that acts In July of 2007, I became an actor in Rapper Redroc’s ‘Hello’ MV. I had barely any acting experience unless you counted me revealing my face in some CFs. It wasn’t that I didn’t have any solo acting stress but I was excited at yet another new opportunity. Learning new techniques such as using my whole body to act out love and betrayal as well as the part where I cut my own hair. When actors get their first script, they have a sense of joy because they live in another person’s life and it was the first time I had that feeling. It was a great achievement for me that not only could I show that I was a singer, but now an actor. As time went on, that desire became even more powerful. The desire that I didn’t only want to be doing well in one aspect but in many other aspects. Before my final goal in life to become a producer, I wanted to gain as much experience as I could in other aspects. If I was going to hastily do things, then I might as well not start it. When I said I wanted to become an actor in a drama, Mr. YG helped me prepare an acting course. After receiving 2 lessons, my teacher gave me this advice: if I wanted to act well, I would have to start by correcting how I pronounced words. Even though it was reasonable advice but I had a different way of thinking. I didn’t want to act like how I learned at acting school and lose my unique character, but I still went for the acting exam and answered carefully. I received a drama called, ‘I am Sam’ where I was to be the high school king. Since I wanted to act the role out as lively and naturally as possible, I worked hard for it. I researched on expressions, poses and read the script over and over again to put the right feeling in. However, after entering into the actual shooting there were a lot of restraints. When that happened, Mr. Kim Jung Kyu, the director for ‘I am Sam’ would give me a lot of good advice. Since I wasn’t born talkative, I had difficulties going out naturally and talk a lot like the actors the same age as me. The director saw me like that and knew my mind was preoccupied. He knew it wasn’t because I didn’t know how..it was simply that I didn’t know how to express it. The director didn’t treat me like I was TOP from BIGBANG, but as a person called Choi Seung-hyun. He said things like, “I want to create a handsome actor through this drama”. He gave me a lot of advice for Choi Seung-hyun’s personality to shine through the drama role so a lot of faces that weren’t shown before were now starting to appear. The director even found my strong points that I had never known about and pointed them out to me one after another. “This is your strength. Merge it well and then perfecting it is what you should do.” Director Kim became the teacher that taught me very well when I first started acting. One thing that I’m very thankful and is a memory that I will forever remember is that even though some people had a first impression of me being “a singer actor”, but a lot of people truly admired my acting skills. Director Kim also said the following to me, “People will automatically pay more attention to a piece of paper painted with lots of rich colors because of its strong character, but that piece of paper will be unable to accept other colors. If you want to grow more powerful as a singer or an actor, you should know the method to absorb different colors and how to mix them well.” After hearing his words, I wake up every morning and practice hard to forget about the infatuations, sadness and regrets that I have from the day before so that my mind is a clean slate. I will then use my attitude which is as pure as a sheet of paper and welcome the new day, because I know I can only accept new things by doing so.
Vào tháng 7 năm 2007, tôi trở thành diễn viên trong MV “Hello” của rapper Redroc. Tôi không có bất cứ kinh nghiệm diễn xuất nào nếu không tính đến các phim quảng cáo tôi từng tham gia. Không phải là tôi không có bất kì áp lực nào khi diễn solo nhưng tôi rất hứng thú với một cơ hội mới mẻ khác. Học hỏi nhiều kĩ năng mới như sử dụng toàn bộ cơ thể để bộc lộ tình yêu và sự phản bội cũng như cảnh tôi tự cắt tóc của mình.
Khi các diễn viên nhận kịch bản đầu tay, họ sẽ có cảm giác thích thú lạ lùng bởi vì được sống cuộc sống của một người khác và đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy. Sẽ là một món quà tuyệt vời khi tôi không chỉ thể hiện trước mọi người trong vai trò là một ca sĩ mà bây giờ tôi còn là một diễn viên. Thời gian dần trôi qua, khao khát ấy ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi không chỉ muốn làm tốt ở một khía cạnh mà còn trong nhiều khía cạnh khác nữa. Trước khi thực hiện mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời là trở thành một nhà sản xuất, tôi muốn có được nhiều trải nghiệm trong các lĩnh vực khác.
Nếu tôi quyết định sự việc một cách vội vàng thì tôi không thể có một khởi đầu tốt với nó. Khi tôi nói mình muốn trở thành diễn viên cho một bộ phim truyền hình, Chủ tịch YG đã chuẩn bị cho tôi một khóa học diễn xuất. Sau 2 bài kiểm tra, giáo viên cho tôi lời khuyên này: nếu tôi muốn diễn xuất tốt thì tôi phải bắt đầu bằng việc sửa lại cách phát âm từ. Mặc dù đó là một lời khuyên hợp lí nhưng tôi lại có cách nghĩ khác. Tôi không muốn diễn theo những gì học được ở trường và đánh mất đi cá tính độc đáo của mình nhưng tôi vẫn tham gia đầy đủ các bài kiểm tra diễn xuất và trả lời chúng cẩn thận.
Tôi nhận được lời mời tham gia bộ phim “I Am Sam” với vai diễn là một “đàn anh” trong trường cấp hai. Vì tôi muốn nhập vai càng sống động và tự nhiên càng tốt nên tôi đã làm việc hết sức chăm chỉ. Tôi tìm hiểu về nét mặt, điệu bộ và đọc đi đọc lại các cảnh quay để thể hiện cảm xúc cho phù hợp.
Tuy nhiên sau khi vào cảnh quay thật thì có nhiều sai sót xảy ra. Đạo diễn Kim Jung Kyu đã cho tôi nhiều lời khuyên bổ ích. Bởi vì tôi sinh ra đã ít nói nên tôi gặp khó khăn trong việc tiếp xúc và nói nhiều giống như những diễn viên cùng tuổi. Đạo diễn thấy tôi như vậy và biết suy nghĩ của tôi đang bị ám ảnh. Ông ấy hiểu không phải vì tôi không biết làm thế nào… đơn giản là do tôi không biết cách thể hiện nó mà thôi.
Đạo diễn không xem tôi là TOP của BIG BANG mà là một diễn viên mang tên Choi Seung Hyun. Ông ấy nói: “Tôi muốn đào tạo ra một diễn viên điển trai qua bộ phim này”. Ông ấy cho tôi nhiều lời khuyên về cá tính của Choi Seung Hyun để làm nổi bật qua vai diễn vì vậy nhiều bộ mặt trước đây chưa từng biết đến bây giờ lại bắt đầu xuất hiện. Thậm chí đạo diễn còn tìm ra điểm mạnh mà tôi chưa hề biết đến và chỉ chúng cho tôi sau mỗi lần phát hiện.
“Đó là thế mạnh của cậu. Vận dụng nó thật tốt và sau đó là hoàn thiện việc cậu nên làm”. Đạo diễn Kim trở thành người thầy dạy cho tôi rất nhiều thứ khi tôi bắt đầu tham gia diễn xuất. Tôi rất biết ơn về điều đó và nó sẽ là một kí ức không bao giờ quên được. Mặc dù một vài người có ấn tượng đầu tiên về tôi trong vai trò là một ca sĩ kiêm diễn viên nhưng nhiều người khác thật sự ngưỡng mộ khả năng diễn xuất của tôi.
Đạo diễn Kim còn nói với tôi: “Người ta sẽ tự động chú ý đến tờ giấy được vẽ bằng nhiều màu sắc khác nhau bởi vì nó có nét đặc trưng cuốn hút nhưng tờ giấy đó sẽ không thể chấp nhận thêm những màu sắc khác. Nếu cậu muốn trưởng thành mạnh mẽ hơn trên con đường là một ca sĩ hoặc một diễn viên thì cậu nên biết cách hòa hợp và trộn lẫn những sắc màu ấy thật tốt”.
Sau khi lắng nghe lời chỉ dẫn của ông ấy, tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng và luyện tập thật chăm chỉ để quên đi những cám dỗ, nỗi buồn và sự hối tiếc tôi có vào những ngày trước đó vì vậy đầu óc của tôi như một tấm bảng sạch sẽ. Tiếp theo tôi sẽ làm cho tâm trạng thanh khiết như một tờ giấy và đón chào ngày mới, bởi vì tôi biết mình chỉ có thể chấp nhận những điều mới mẻ và thực hiện chúng.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam
| | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Wed Jan 18, 2012 1:55 pm | | | | | | | Phần 9:
"Từ bây giờ tôi muốn dần tự hoàn thiện bản thân"
- Spoiler:
From this moment, I want to slowly improve myself (The following chapters are translated by ___ladyC@twitter. Please tweet her to say thank you for her hard work! :)) Although I seem to appear to have a very strong image, in fact, I have many ideas and also many worries. I’m a bit feeble, that’s my style. “What can I do better?”, “what do I already do well?” I’m the type of person that worries for a long time once I start thinking like this. Recently, I’ve been trying to minimize the times when I’m like this, because I feel that by spending 1-2 months of my valuable youth thinking like this is extravagant behavior. I need to first believe myself, to think “this is me” rather than trying to be what’s right. Without the stiff thought of “myself”, I change myself to become how I think I should be. In this world, not all greed is good-natured, but true greediness is “to make myself the person I want to become”. Although I’ve encountered bad experiences when I was young, but because of these experiences, I’ve found the “leap” to overcome these obstacles. More than anything, thinking that “I’m lacking”, such indiscreet worries are forbidden. Reflecting on my flaws and trying to improve myself, that I feel is sufficient. I have a certain type of paranoia. When I open the fridge, if I place things such as milk or soy milk in a position where I can see the labels, I get a sense of joy. My hobby is collecting figurines, seeing all the plastic-made figures placed perfectly together puts me in a good mood. Maybe all artists think this way too. Even if one day I feel tired or lonely, returning home to see my neatly placed figurines gives me a sense of comfort. Afterwards, as though I were like them, I’d reorganize myself again. Not long ago, I had a long talk with my mom. We mentioned my grandfather who used to be an author. My mother said “You and your grandfather are similar”. My grandfather’s name is Seon Gun Bae, like me, he spoke very little and thinks for awhile before speaking up. He wrote novels such as “Alley”, and also wrote the movie script for “The Land of Korea”, and more. He used written words to express his thoughts. His way of expressing himself is different from others, but very similar to me. Though he had no interest in compromising with the world nor conforming to society, but his appreciation for his family was heart-warming. Maybe it was because I spent a lot of time with my grandfather and felt his warmth, my grandfather was my best friend. This happened 3 weeks before I shot the MV “Hello”. Big Bang was still fairly unknown to the public then, this was also before “Lies” was released. The members were worried with the thought “are we able to do well?” I was worried too. We were also worried about our “identity as a singer”. During that time, my grandfather was very sick, I wanted to hurry over to see him but was unable to due to my busy schedule. One day, my mother called me, and told me that my grandfather was deathly ill. I let go of everything and rushed to the hospital. My grandfather’s state had worsened to a point where he was unable to speak. Maybe you knew that you wouldn’t make it past “today”. My grandfather used all his strength and energy to write down the words he wanted to say on a piece of paper: “Seunghyun ah, give me your autograph” Though I obliged to my grandfather’s wishes, but my heart was in pain. My grandfather, with shaky hands, wrote his own signature next to mine. Then, using the last of his energy he wrote the following: “Seunghyun ah, even if I die I will bring this autograph with me as my last memory. So you must pursue your dreams, so that this autograph that I am holding will be truly valuable. It’d be great if my grandson Seunghyun can be like that.” Holding onto my grandfather’s hands crying, that was his last wish. It was also the best gift he could have given me and the best encouragement. From then one, no matter what I encountered, I faced it strong-willingly. No matter when, whenever I encounter hardships I think of my grandfather, in my heart I have left a place for my grandfather
Mặc dù tôi xuất hiện trước công chúng với vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng thực ra tôi có nhiều suy nghĩ và vẫn còn lo lắng. Tôi là một người khá mềm yếu, đó là tính cách của tôi. “Tôi có thể làm điều gì tốt hơn?”, “Tôi đã làm tốt việc gì?”. Tôi thuộc kiểu người thường lo lắng trong một thời gian dài khi bắt đầu nghĩ về những thứ như vậy. Gần đây tôi cố gắng giảm thiểu những suy nghĩ như thế bởi vì tôi nhận ra việc lãng phí 1 hay 2 tháng của tuổi trẻ quý giá để nghĩ về những điều như vậy là một hành động vô ích. Trước hết tôi cần tin vào bản thân mình và nghĩ “đó là chính tôi” hơn việc cố gắng làm người mà tôi phải trở thành. Không gặp khó khăn với suy nghĩ về chính mình, tôi tự thay đổi để trở thành người như tôi nghĩ.
Trên thế giới này, không phải tất cả ham muốn tự nhiên điều là tốt, nhưng sự ham muốn đúng nghĩa là có thể “trở thành người như mình muốn”. Mặc dù hồi nhỏ tôi gặp phải những trải nghiệm không tốt nhưng nhờ chúng mà tôi có thể vượt qua nhiều trở ngại. Hơn bất cứ thứ gì, suy nghĩ “Tôi đang trống rỗng” tạo ra nhiều lo lắng không cần thiết là bị cấm. Phản ánh những thói xấu của mình và cố chứng tỏ bản thân làm tôi cảm thấy khá đủ. Tôi mắc một chứng bệnh hoang tưởng. Khi tôi mở tủ lạnh, nếu tôi đặt những thứ như sữa tươi hay sữa đậu nành vào một chỗ nào đó có thể thấy nhãn của chúng thì tôi cảm thấy rất thích thú.
Sở thích của tôi là sưu tập những bức tượng nhỏ làm bằng nhựa, nhìn chúng được đặt hoàn hảo cạnh nhau làm tâm trạng tôi rất tốt. Có lẽ mọi nghệ sĩ cũng nghĩ như vậy. Nếu một ngày nào đó tôi cảm thấy mệt mỏi và cô đơn, tôi sẽ về nhà để ngắm những bức tượng nhỏ được đặt cạnh nhau. Việc đó làm tôi cảm thấy thoải mái. Sau này, giống như việc trưng bày các bức tượng, tôi sẽ tự sắp xếp lại bản thân.
Cách đây không lâu, tôi đã nói chuyện thật nhiều với mẹ. Chúng tôi nhắc đến ông nội tôi. Ông từng là một nhà văn. Mẹ tôi nói “Con và ông nội rất giống nhau”. Ông tôi tên là Seon Gun Bae, giống tôi, ông ấy nói rất ít và suy nghĩ một lúc trước khi thành lời. Ông viết nhiều tiểu thuyết như “Alley” và còn là tác giả cho vở kịch “The Land of Korea” và nhiều tác phẩm khác nữa. Ông dùng lời văn để bày tỏ những suy nghĩ của mình. Cách ông diễn đạt rất khác so với mọi người nhưng lại tương tự với tôi. Mặc dù ông không thích thú trong việc thỏa thuận với thế giới cũng như hòa mình vào xã hội nhưng sự cảm kích của ông dành cho gia đình lại vô cùng ấm áp. Có lẽ là vì tôi dành nhiều thời gian bên cạnh và cảm nhận sự ấm áp nơi ông nên ông nội là người bạn tốt nhất của tôi.
Chuyện xảy ra khoảng 3 tuần trước khi tôi diễn xuất cho MV “Hello”. Lúc này “Lies” còn chưa được phát hành và BIG BANG vẫn chưa nổi tiếng trong công chúng. Các thành viên đều lo lắng với suy nghĩ “Chúng ta có thể làm tốt không?”. Tôi cũng rất lo lắng. Chúng tôi còn lo lắng về “vẻ ngoài như một ca sĩ” của mình. Suốt thời gian đó, ông nội tôi lâm bệnh nặng, tôi muốn nhanh chóng đến gặp ông nhưng không thể do lịch trình bận rộn.
Một ngày nọ, mẹ gọi cho tôi và bảo rằng ông nội đang nguy kịch. Tôi bỏ tất cả mọi thứ và lao đến bệnh viện. Tình trạng của ông tệ đến nỗi ông không thể nói. Có lẽ ông biết mình sẽ không qua được ngày hôm nay. Ông đã dùng tất cả sức lực và năng lượng để viết ra những từ và ông muốn tôi đọc mảnh giấy đó: “Seung Hyun à, cho ông chữ kí của cháu nhé”.
Mặc dù làm theo ước muốn của ông nhưng tim tôi rất đau. Ông nội tôi với bàn tay run rẩy đã kí tên của mình cạnh chữ kí của tôi. Sau đó ông dùng sức lực cuối cùng để viết những dòng sau đây: “Seung Hyun à, thậm chí khi ông chết đi, ông cũng sẽ mang theo chữ kí của cháu và ông như một kí ức cuối cùng. Vì vậy cháu hãy theo đuổi ước mơ của mình để chữ kí mà ông mang theo sẽ có giá trị thật sự. Sẽ rất tuyệt nếu cháu trai Seung Hyun của ông có thể thực hiện được điều đó”.
Cầm tay ông và khóc, đó là mong ước cuối cùng của ông. Nó còn là món quà và sự khích lệ tốt nhất mà ông có thể dành tặng cho tôi. Từ lần đó, khi tôi đương đầu với trở ngại, chúng không còn là vấn đề. Tôi đối mặt với chúng trong sự sẵn sàng đầy mạnh mẽ. Bất cứ khi nào tôi gặp phải những tình huống khó xử thì tôi lại nghĩ đến ông nội. Trong tim tôi ông luôn giữ một vị trí rất quan trọng.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jan 19, 2012 4:48 pm | | | | | | | Phần 10:
"Nỗi đau không chỉ là một chất độc mà còn là một liều thuốc"
- Spoiler:
TOP, charged out like a bull! When in pain, to be able to regard it not as a poison but as a medicine Though I have now become a well known singer, but if I were to talk about my school days, I really don’t have much to say. This was because I had no interest in studying at all, maybe it was because I disliked school’s restrictions or how everything felt like a duty. Thus, going to school was particularly tiring and hard for me. Even if I didn’t go to school, I wouldn’t waste my time doing nothing. Even if I needed to go somewhere, I still abide by my “16 line rap” or “write 24 lines” rule and fulfill my promise to myself before I go out. Afterwards, I slowly become more and more devoted to music, and my time spent going out with friends grew shorter and shorter. I hope you don’t use me as an example to form the judgment that “If you have a steady dream, then you don’t need to go school”. In life, we must “endure even if we hate it”. If ever anything temporarily obscure causes you to disregard your studies, there cannot be a bigger fool that that. There are countless people in this world who want to become singers, but less than 1% of them are able to actually become a singer. Before you take the challenge, you must be sure this is the road you will take until the end. Even if you have such confidence, this is not an easy path to take.
One thing that I slightly regret, is that if I had studied harder would I have been able to achieve more? When I was young I had the impression that I’ve encountered experiences that other kids have not. I had the false impression that I was more mature than they were. “Challenge yourself” and “Enjoy your experiences”. If you choose a different dream from those who are the same age as you, you will need definite confidence and passion. If you start aimlessly running towards something that you “seem to think you like”, then that could be very dangerous and may end up becoming a nightmare instead of a dream.
During my school days, other than Hip Hop I had nothing else, so there was no other path for me. To put it nicely, from early on I got caught in a particular area. From a different point of view, it’s the same as having nothing to do and then unknowingly becoming attracted to it.
Dreams are something that is buried deep in everyone’s hearts, and that no one can suppress. Just like an exploding volcano, but to clearly know the direction of your dream, you need to have a lot of knowledge. Even though studying seriously is a good thing, but you must think about the best way to do it. If you don’t know this then all your hard work from before will be useless.
As an obligation to prepare for the future, from school and your family, you might feel that sometimes things are pointless. Maybe you will get annoyed thinking about why you are sitting there listening to your teacher ramble on. Even if you don’t feel pressured because you don’t yet have a dream, one day your true dream will appear. Compared to the past where you were hurriedly preparing, is it not better to put all your effort and try your hardest?
Work hard to do all to your capability now, and when something alluring presents itself to you and you feel that “you must do this even if you die”, it’ll be great if you can accept that challenge bravely.
TOP, trông giống một con “bò đực”. Nỗi đau không chỉ là một chất độc mà còn là một liều thuốc.
Mặc dù bây giờ tôi là một ca sĩ nổi tiếng nhưng nếu kể về những ngày còn đi học thì thật sự tôi không có nhiều điều để nói. Tôi không thích thú với việc đi học có lẽ do tôi ghét những nội quy của trường hay cái cảm giác đến lớp chỉ là bổn phận. Vì vậy đến trường là một việc đặc biệt nhàm chán và khó khăn đối với tôi. Dù không đi học thì tôi cũng chẳng lãng phí thời gian của mình mà không làm gì cả. Dù tôi cần đi đến vài nơi nhưng tôi vẫn tuân theo nguyên tắc “16 câu rap” hoặc “viết 24 dòng” và hoàn thành lời hứa với chính mình trước khi ra ngoài. Từ đó, tôi dần sống hết mình với âm nhạc và thời gian tôi ra ngoài cùng bạn bè cũng ngày càng ít đi.
Tôi không mong bạn lấy tôi làm một minh chứng để nghĩ rằng “Nếu có một ước mơ vững chắc thì bạn không cần phải đến trường”. Trong cuộc sống, chúng ta phải “chịu đựng những việc dù cho chúng ta có ghét chúng đi chăng nữa”. Nếu có bất cứ điều gì nhất thời thu hút khiến bạn xem thường việc học thì không thể có thứ gì khác ngốc nghếch hơn điều đó.
Có vô số người trên thế giới muốn trở thành ca sĩ nhưng ít hơn 1% trong số họ có thể biến nó thành sự thật. Trước khi thực hiện một thử thách, bạn phải chắc chắn rằng đây là con đường mình sẽ theo đuổi đến cùng. Cho dù bạn có nhiều tự tin đi chăng nữa nhưng đó không phải là một con đường dễ dàng để đi qua.
Tôi hơi hối tiếc về một điều, nếu ngày xưa tôi chăm chỉ học hành hơn thì biết đâu bây giờ tôi có thể đạt được nhiều thứ nữa? Khi còn nhỏ tôi đã có nhiều trải nghiệm mà những đứa trẻ khác không có. Nhờ những trải nghiệm không tốt đó mà tôi đã trưởng thành hơn các bạn cùng tuổi. “Thách thức chính mình” và “thích thú những trải nghiệm”. Nếu bạn lựa chọn một giấc mơ không giống như những người đồng tuổi thì bạn cần có lòng tin và niềm đam mê mạnh mẽ. Nếu bạn bắt đầu làm những việc bạn nghĩ là mình thích mà không có mục đích thì đó sẽ là một điều cực kì nguy hiểm và kết thúc có lẽ là một cơn ác mộng thay vì một giấc mơ đẹp.
Vào những ngày còn đi học, ngoài Hip Hop tôi không nghĩ đến gì cả vì vậy không có con đường nào khác dành cho tôi. Để thực hiện nó, tôi sớm rẽ sang một con đường đặc biệt. Nói cách khác, tương tự như việc bạn không có gì để làm và sau đó trở nên cuốn hút với nó mà không để ý.
Ước mơ là những gì được chôn sâu trong tim mỗi người và không ai có thể kìm nén được. Giống như một vụ nổ núi lửa nhưng để xác định được hướng đi đến ước mơ, bạn cần có nhiều kiến thức. Mặc dù học hành nghiêm túc là điều tốt nhưng bạn phải nghĩ ra phương pháp tốt nhất để thực hiện. Nếu không biết điều đó thì mọi nỗ lực từ trước đến nay của bạn sẽ trở nên vô ích.
Từ những áp lực trong trường học và gia đình, nhiệm vụ đầu tư cho tương lai, bạn có thể cảm thấy một số thứ là vô nghĩa. Có lẽ bạn sẽ mệt mỏi bởi những ý nghĩ như tại sao bạn phải ngồi đây để nghe thầy cô nói lan man. Dù cho bạn không cảm thấy bị áp lực vì bạn vẫn chưa có một hòa bão nào hết nhưng một ngày nào đó hòa bão thật sự của bạn sẽ xuất hiện. So với lúc trước, bạn chuẩn bị mọi thứ trong vội vàng thì nó có hơn việc bạn đặt mọi nỗ lực và cố gắng hết mình để làm hay không?
Làm việc chăm chỉ là tất cả những gì bạn cần bây giờ và khi một vài thứ bắt đầu lôi cuốn bạn và bạn cảm thấy rằng “mình phải làm nó cho dù phải trả giá bằng cái chết”, thật tuyệt nếu bạn có thể chấp nhận thử thách một cách dũng cảm.
Source: BIGBANG’s Shout out to the World ETranslation: jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jan 19, 2012 5:00 pm | | | | | | | Phần 11:
"Gia đình luôn nên ở vị trí số một"
- Spoiler:
Family (Ka-Juk), the two words to which I am most thankful for, giving me encouragement
My 3rd grade teacher in high school, Jeong Yuk Kyeong, is someone I will never forget. Because I was a trainee at YG, I slowly attended school less and less. It slowly got to a point where it became unbearable to go to school, but my homeroom teacher believed in me and my dream. He went to the principal and asked him please make the best of the situation. Due to my homeroom teacher’s help, I was able to successfully graduate from high school, and to become a member of Big Bang.
If someone believes and helps them, maybe kids won’t grow up as a bad person. When I see kids wandering on the streets late at night, I think back to when I didn’t know better. Those who rebel against their parents and teachers, using cigarettes and alcohol to numb their reasoning, going against the world, my two eyes are poisoned with my own memories.
Children who grow up with a hard childhood are the same as a sick person. They might be thinking “I’m in so much pain and suffering, but no one’s here to take care of me”. To those who are in need of a doctor to cure life, please tell them “It’s ridiculous to live your life like this” and “Your pain can be healed”. Not long ago, I was admitted to the hospital, I was thankful to the “family” that I had forgotten about. How I got to be where I am today, is all because they believed in me and love me.
It’s been a long time since I’ve spoken to my family with warm words. Not because I don’t want to, but because I feel that if I express it, it’ll be awkward and a little unfamiliar. Although my mom would come to our dorm twice a week and prepare food for us, but because of our busy schedule it’s almost impossible to bump into her. While staying at the hospital, for the first time in my life, my mother and I talked for the entire night.
At that time I thought about many things, about the love my family gives me and how much they missed it. It was bigger and warmer than I’d thought it was. Because I was sad so I never said it, I regretted not being able to express what I felt in my heart. From then on, I would call my family a few times a day or send text messages. No matter how busy my schedule, communicating with my family is not longer a “troublesome work” but instead “a valuable time to recharge myself”.
Although it’s something ordinary, but because we’re together, it’s valuable. When I’m hurt or tired, the people standing by me are my family. Don’t rank them second because you’re closest to them, but your family should always come first.
“Gia đình”, đó là hai chữ tôi biết ơn nhất. Nó đã cho tôi nhiều sự động viên và khích lệ.
Giáo viên cấp hai của tôi – Jeong Yuk Kyeong – là người mà tôi sẽ không bao giờ quên. Vì là thực tập sinh của YG nên tôi ngày càng ít đến trường. Điều đó dần trở nên không thể chấp nhận được nhưng giáo viên chủ nhiệm tin tôi, tin vào ước mơ của tôi. Ông ấy đã đến gặp và đề nghị hiệu trưởng xem xét lại trường hợp này. Nhờ vào sự giúp đỡ của thầy chủ nhiệm mà tôi mới có thể tốt nghiệp ra trường cấp hai và trở thành một thành viên của BIG BANG.
Nếu có người tin tưởng và giúp đỡ bọn trẻ thì chúng sẽ không lớn lên như một kẻ xấu. Khi nhìn thấy những đứa trẻ lang thang trên đường phố vào cuối đêm, tôi lại nhớ về quá khứ mà tôi đã không biết điều gì là tốt hơn. Chúng nổi loạn chống lại ba mẹ và thầy cô, sử dụng thuốc lá và rượu bia để làm chết đi những hòa bão trong chúng, ngoảnh mặt với thế giới, đôi mắt tôi như bị đầu độc bởi những kí ức của chính mình.
Trẻ con lớn lên với tuổi thơ bất hạnh cũng tương tự như một người bệnh. Có thể chúng sẽ nghĩ “Tôi chịu đựng quá nhiều nỗi đau nhưng không một ai đến đây và chăm sóc cho tôi”. Đối với những đứa trẻ này, có lẽ chúng cần một người bác sĩ để cứu lấy cuộc sống, làm ơn hãy nói với chúng “Thật ngốc khi sống một cuộc đời như vậy” và “Nỗi đau của con có thể được chữa lành”. Cách đây không lâu, tôi đã nhập viện, tôi rất biết ơn “gia đình” mà trước đây tôi đã quên họ. Bằng cách nào tôi có được ngày hôm nay, đó là do gia đình đã tin tưởng và thương yêu tôi.
Vào lúc này tôi nghĩ về rất nhiều thứ, về tình yêu mà gia đình đã dành cho tôi và họ cũng không để ý nó nhiều như thế nào đâu. Tình yêu đó lớn hơn và ấm áp hơn cả điều mà tôi đã nghĩ. Bởi vì tôi rất buồn vì vậy tôi không bao giờ nói về nó. Tôi tiếc là mình đã không bày tỏ những cảm xúc giấu kín trong tim với họ. Kể từ đó, tôi đã gọi về nhà vài lần trong ngày hoặc gửi vài tin nhắn. Lịch trình của tôi rất bận nhưng nó không phải là vấn đề, liên lạc với gia đình không phải là một phiền phức mà là một thời gian quý giá để tôi tìm lại bản thân mình.
Mặc dù điều đó rất bình thường nhưng vì chúng tôi sống cùng nhau nên nó rất có giá trị. Khi tôi cảm thấy mệt mỏi hay bị tổn thương, người bên cạnh tôi chính là gia đình. Đừng xếp họ ở vị trí thứ hai bởi vì bạn gần gũi họ nhất. Gia đình luôn nên ở vị trí số một.
Source : Shout Out To The World Eng Trans : jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jan 19, 2012 5:09 pm | | | | | | | Phần 12:
“Anh cả của BIG BANG”
- Spoiler:
Twelve- Position as Big Bang’s big hyung I feel extremely lucky to be able to be with my strong willed and sincere Big Bang members. The hold my hand when I’m tired and give me the strength to develop and grow. Being the hyung, and to keep their confidence in me I must not show my suffering, this helps me become stronger. As a hyung who wants to help his dongseng, even though I’m older in age, I want them to think “I can lean on TOP hyung”, and I will work hard to be like that. And so, I’m very happy to be the oldest in Big Bang. I don’t know where to start, I feel awkward as to what to say. In the hot underground practice room, we sweat and laugh together, forgetting about time and working hard. Sometimes it gets so tiring that you just want to run away, but thinking back to those times, it was the most beautiful flowered that blossomed from the memories of my youth. I had nothing to give and was immature, but you all looked up to me as your hyung. The first time we had a press conference, the 5 of us wore white suits and posed for pictures. Facing comments such as “An ugly idol group, let’s see how well you’ll do” and “Let’s what you can be”, we shrugged off the burden and just tried our hardest. Because the 5 of us were very close, we made the impossible possible. To those who helped us, to our parents who were by our sides taking care of us, in order to repay them, shouldn’t we work hard and more than anyone be determined? Even though I am the elder hyung, but you’re all my closest friends. Sometimes the 4 of you are like my hyung. Sometimes we have different personalities, but we’re like brothers now. Even our faces as though when we laugh or cry are starting to look more and more similar. If we continue working as hard as we are now, in 10, 20 year we’ll still be together. The group that will always be heard and in people’s hearts, that is Big Bang. This was the contents of I letter that I wrote to Big Bang. As we were reading the letter, both fans and the members had tears in their eyes. With love as pure as a drop of tear, I want to become a hyung that the members can count on. Although I want to play my role as a hyung well, but sometimes I become troubled and I get so sensitive that I won’t allow anyone to touch even a single of my hair. During those times I stay in my room and get lost in my own thoughts. Getting lost in my own world, without fail Yang Hyun Seok will always come find me. With a personality that worries over things that have not happened, it deeply affects my negative thinking. When this happens, President Yang will scold me so severely that tears fall. If I appear to seem like I’m falling into my own swamp, my manager and coordi nuna will constantly check on me and throw me a life jacket. Using his nasally voice, President will say to me: “TOP what are you doing now? Are you zoned out again?” Then he’ll call me over to talk. Whenever he has a chance, President Yang will remind me of how much I am loved by others, and to look at how much I have. To me, President Yang is like an older brother and like a father. I think all the members of Big Bang feels this way. There’s something that President often says to me: “In this world, there are surprisingly many people who abuse themselves. They look down on themselves and cause themselves to lose sleep over this damaging thinking. These people are not capable of receiving love from others. With a determined way of thinking, get a good grasp of your own strengths and weaknesses and get in the habit of constantly complimenting yourself. This type of habit will help you learn to love yourself and to be proud of yourself. “ That’s right. Being modest and having low self esteem is two different things. Before entering YG, no one ever told me that I was capable of “growing bigger wings”. Everyone has a pair of wings that can fly them into the blinding sky, but just don’t forget that these invisible wings “move accordingly to your self-love”. Seeing President Yang, I realized I have another dream. When I become older and more mature, I want to be a person that helps those that are troubled like I was. Though it’s a big dream, but I will make it come true.
Tôi cực kì may mắn khi có thể làm việc với ý chí mạnh mẽ của mình và các thành viên thẳng thắn của BIG BANG. Khi tôi chán nản các cậu ấy cần tay tôi và cho tôi sức mạnh. Trở thành người anh và để giữ vững lòng tin của các cậu ấy dành cho tôi, tôi không được phép cho họ thấy những chịu đựng của mình. Điều đó giúp tôi mạnh mẽ hơn.
Như một người anh muốn giúp những đứa em của mình, mặc dù tôi lớn tuổi hơn nhưng tôi muốn họ nghĩ “Mình có thể học hỏi ở anh TOP” và tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ để thực hiện điều đó. Vì vậy tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi là thành viên lớn tuổi nhất BIG BANG.
Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, tôi cảm thấy ngượng khi nói về một điều gì đó. Trong phòng tập nóng bức, chúng tôi đổ mồ hôi và cùng nhau cười, quên đi thời gian và sự vất vả của công việc. Đôi khi cảm thấy chán nản và tôi chỉ muốn chạy trốn, nhưng nghĩ về những lúc như thế, nó sẽ là bông hoa đẹp nhất nở ra trong kí ức về tuổi trẻ của tôi.
Tôi như một đứa trẻ và không có gì để cho nhưng tất cả họ lại xem tôi là một người anh. Lần đầu tiên chúng tôi tham dự buổi họp báo, 5 người bọn tôi mặc trang phục màu trắng và chụp ảnh. Nhiều người có mặt đã nhận xét “Một nhóm nhạc thần tượng xấu xí, để xem các người làm tốt thế nào” và “Cho chúng tôi xem các người có thể làm được gì”, chúng tôi không quan tâm đến những gáng nặng đó và chỉ biết cố gắng hết sức mà thôi. Vì 5 người chúng tôi rất thân thiết nên chúng tôi có thể biến những việc tưởng như không thể thành có thể. Gửi đến những người đã giúp đỡ chúng tôi, gửi đến ba mẹ - người luôn bên cạnh chăm sóc chúng tôi, để đền đáp cho họ, chúng tôi quyết tâm làm việc thật chăm chỉ hơn bất kì ai.
“Mặc dù hyung (anh) là anh cả nhưng các cậu giống như những người bạn thân nhất của hyung. Đôi khi các cậu lại giống anh của hyung hơn. Chúng ta là những người hoàn toàn khác nhau nhưng giờ đây chúng ta trông giống như anh em. Thậm chí nét mặt khi chúng ta cười hay khóc cũng bắt đầu dần giống nhau. Nếu chúng ta tiếp tục làm việc chăm chỉ như bây giờ thì 10 hay 20 năm nữa chúng ta vẫn sẽ bên cạnh nhau. Nhóm nhạc luôn được lắng nghe và ở trong tim mọi người, đó là BIG BANG.”
Những lời ấy là một phần trong bức thư tôi đã viết cho BIG BANG. Khi chúng tôi cùng nhau đọc nó, cả fan lẫn các thành viên đều rơi nước mắt. Với tình yêu thuần khiết như những giọt nước mắt đó, tôi muốn trở thành một người anh mà các thành viên có thể dựa vào.
Mặc dù tôi muốn đóng vai một người anh tốt nhưng đôi lúc tôi trở nên có vấn đề và nhạy cảm đến mức không cho phép ai chạm vào dù chỉ một sợi tóc. Vào những lúc ấy, tôi ở lì trong phòng và lạc lõng trong suy nghĩ của mình. Mất phương hướng trong thế giới của riêng tôi, những khi ấy Chủ tịch Yang Hyun Seok luôn đến tìm tôi. Lo lắng thái quá về những việc không xảy ra dẫn đến những suy nghĩ tiêu cực. Khi tôi rơi vào tình trạng như vậy, Chủ tịch Yang sẽ mắng tôi thậm tệ đến nỗi nước mắt cứ tuôn ra. Nếu tôi xuất hiện với trạng thái như mình mới bị té nước thì người quản lí và chị trợ lí sẽ thường xuyên kiểm tra và đưa cho tôi một chiếc áo.
Dùng giọng nói đặc trưng của mình, Chủ tịch Yang sẽ nói với tôi: “Bây giờ cậu đang làm gì vậy TOP? Cậu định bỏ cuộc lần nữa à?” Sau đó ông ấy gọi tôi ra ngoài nói chuyện. Bấy cứ khi nào có cơ hội, Chủ tịch Yang sẽ nhắc nhở tôi về việc tôi được mọi người yêu quý nhiều đến thế nào và nhìn xem tôi có được rất nhiều thứ. Đối với tôi, Chủ tịch Yang giống như một người anh lớn và là một người cha. Tôi nghĩ mọi thành viên của BIG BANG đều có suy nghĩ như vậy.
Chủ tịch thường nói với tôi: “Trên thế giới này, thật ngạc nhiên khi có nhiều người tự hạ thấp mình. Họ nhìn vào bản thân và làm cho mình mất ngủ bởi ý nghĩ không hay đó. Những người này không thể nhận tình yêu từ người khác. Hãy suy nghĩ cẩn thận để tìm ra đâu là thế mạnh và điểm yếu của cậu và tạo một thói quen thường xuyên khen ngợi bản thân. Thói quen này sẽ giúp cậu học cách để yêu thương và tự hào về mình.” Điều này rất đúng. Khiêm tốn và hạ thấp bản thân là hai chuyện khác nhau.
Trước khi vào YG, không ai nói với tôi là tôi có thể “trưởng thành với những đôi cánh lớn hơn”. Mỗi người có một đôi cánh có thể đưa họ bay vút lên bầu trời đầy ánh hào quang nhưng đừng quên rằng đôi cánh vô hình này “bay theo tình yêu của chính bạn”.
Nhìn thấy Chủ tịch Yang, tôi nhận ra mình còn có một ước mơ khác. Khi tôi lớn tuổi và trưởng thành hơn, tôi muốn trở thành người có thể giúp đỡ những ai gặp vấn đề giống như tôi. Mặc dù đó là một giấc mơ lớn nhưng tôi sẽ biến nó thành hiện thực.
Source : Shout Out To The World Eng Trans : jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jan 19, 2012 5:16 pm | | | | | | | Phần 13:
“Đôi chân tôi vẫn sẽ đứng lên dù sau 8 lần bị vấp ngã”
- Spoiler:
“I have legs that will stand up even after falling 8 times” This was the title of a diary entry I once wrote on my homepage. To be honest, behind the luxury of being a celebrity, the self-regulation needed surpasses your imagination. A celebrity works under the public eye, so it’s very easy to be buried under negative press or rumors. In Big Bang’s case, the members are more thorough when it comes to self-control. We don’t go out often, and barely have any close relationships with other entertainers. When I was an underground rapper, my name was TEMPO. Life’s tempo is so important, so to say, I slowed it down from its originally fast pace. When I debuted with Big Bang, I shortened the initials to TOP. So the name TOP partially stands for TEMPO. Our killer schedule pushes our bodies to the limit, so I feel like I should be greedy and something. If I don’t do anything, I feel like I might not get the chance. The world’s most fragrant perfume comes from the roses on the Balkans mountains. In order to make the best perfume, they must go during the coldest weather and pick the flowers at 2am. This is because the scent of the flower is the best at the time. Just like how the roses give off their scent at night in the cold weather, in life, we must go through many experiences to be able to give off our own scent. While others my age were studying hard to enter college, we gave up our studies in order to pursue music. While others are enjoying their youth on campus, we are in the practice room practicing to our heart’s content. We are what we want most in this world, we don’t even have time to contemplate about how different our lives are from others. When I first dreamed about becoming a rapper, rather just stopping at the thought of “becoming a singer”, I wrote down the reason why I wanted to be a rapper in my lyrics and thought deeply about it. To just rap without worrying is just babbling with adjectives. Rap helps express what’s on my mind to the public. I like when I have many opinions. After much thought before coming to a conclusion, it was only then I courageously rushed out. “where does this path end?” This endless curiosity and anticipation led me to this day to be deep in thought.
“Đôi chân tôi vẫn sẽ đứng lên dù sau 8 lần bị vấp ngã”
Đó là tựa đề của một cuốn nhật kí tôi đã viết trên trang chủ của mình. Thành thật mà nói, đằng sau hào quang của một người nổi tiếng, những chịu đựng còn vượt xa hơn cả sức tưởng tượng của bạn. Người nổi tiếng làm việc dưới “sự giám sát” của công chúng vì vậy rất dễ bị đặt dưới những lời bình phẩm tiêu cực và trò đùa cợt. Trong trường hợp của BIG BANG, các thành viên phải thận trọng hơn trong việc kiểm soát bản thân. Chúng tôi không thường ra ngoài và cũng hiếm khi chơi thân với các nghệ sĩ khác.
Khi còn là một rapper ngầm, tôi đã lấy nghệ danh là TEMPO. Cuộc sống khi đó khá quan trọng vì vậy tôi đã đi chậm dần từ những bước nhảy bậc nền tảng ấy. Khi tôi ra mắt cùng BIG BANG, tôi đổi nghệ danh thành TOP. Vì vậy cái tên TOP một phần thay thế cho TEMPO.
Lịch trình “nghẹt thở” của chúng tôi khiến cơ thể phải chịu đựng đến giới hạn vì thế tôi cảm thấy giống như mình thật tham lam và vài thứ nữa. Nếu tôi không làm điều gì hết thì tôi cũng chẳng có một cơ hội nào. Loại hương thơm ngát nhất thế giới đến từ những đóa hoa hồng trên núi Balkans. Để có được mùi hương tuyệt vời đó họ phải trải qua thời tiết lạnh giá nhất và hái hoa vào 2 giờ sáng bởi vì hương hoa thơm nhất là vào lúc này. Như cách đóa hồng tỏa hương vào những đêm đông lạnh giá, trong cuộc sống, chúng ta phải trải qua nhiều trải nghiệm để có thể cho đời hương vị của chính mình.
Trong khi những người bạn cùng tuổi học hành chăm chỉ tại các trường đại học thì chúng tôi phải từ bỏ việc học để theo đuổi con đường âm nhạc. Khi những người khác tận hưởng tuổi trẻ tại khuôn viên trường thì chúng tôi phải chăm chỉ trong phòng tập bằng sự chịu đựng nơi con tim. Chúng tôi theo đuổi thứ chúng tôi muốn có nhất trên thế giới này. Chúng tôi thậm chí cũng chẳng có thời gian để suy ngẫm về cuộc sống của mình so với những người khác.
Khi lần đầu tiên mơ đến việc trở thành một rapper và dừng nghĩ về mộng ca sĩ, tôi đã viết ra lí do tại sao tôi muốn trở thành rapper trong lời nhạc của mình và ngẫm nghĩ sâu sắc về nó. Chỉ rap mà không lo lắng về những lời nói nhảm. Rap giúp tôi diễn đạt được những suy nghĩ tới mọi người.
Tôi có rất nhiều ý kiến. Sau nhiều nghĩ ngợi trước khi đi đến kết luận, chỉ khi tôi can đảm để thực hiện nó. “Đoạn cuối con đường này ở nơi đâu?”. Đó là sự tò mò vô tận sâu trong tiềm thức dẫn tôi đến với ngày hôm nay.
Source : Shout Out To The World Eng Trans : jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| funstarBBVIP Admin
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7020 Số Thanks : 4606 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jan 19, 2012 5:30 pm | | | | | | | Phần 14:
TOP trong suy nghĩ của các nhân viên
- Spoiler:
What the staff thinks of TOP
The King of curiosity, he can feel with his body
At the beginning the member that disliked sports the most was TOP. Since we were unable to meet often, as expected the hardest person to approach was TOP. I think it was because of his role in that he decided to start training. And so, we started to exercise together. Once he sets his mind on something, he will inquire about it in a scary manner. He’s the type that needs a reason to do something. Though, before that reason disappears, he will absolutely not set his eyes on something else. He is very curious so once he’s curiosity is sparked, he’s the type that can’t resist. Once he has free time, he’ll go do strange experiments and would suddenly ask random questions. For example, he’ll call me in the middle of the night to ask “Ssabu-nim! I was curious so I wanted to ask. A 2-person portion of steak vs a 2-person portion of porkchop, which one has more calories?” Or he’ll tell you about “his personal experiments about whether eating 5 egg-whites (from boiled eggs) or eating only 2.5 boiled eggs (including the yolk) is more effective for building muscles.” Like this, he needs to personally experience it to be satisfied. If he achieves a good result, he will go at it even more passionately. Honestly, a trainer isn’t just someone who tells how to exercise.When to sleep, when to get up, whent to eat and what you should eat, when to snack, what to do during vocal practice and dance practice, they must tell you how to deal with all the bits and pieces within a 24 hour day. If they don’t do that, then they’re not a trainer. At beginning, TOP was the type of person who criticized everything about himself, it made him seem like a very burdened and depressed person. However, once he found the goal to exercise and to see results, it felt like he totally changed. Once he starts to trust you, he’ll have a little bit of aegyo and have a childish behavior sometimes. One day he came to me and said “Ssabu-nim, I stole two oranges from the dorms for you”. He said this with a big smile and holding two oranges. —Hwang Sang Chan, trainer Spreads warmth from his heart, and if it`s something good he will share Contrary to what the public sees, he is a very loveable character. At beginning, in the first year I couldn`t seem to understand his personality. He was very calm and spoke very little, I thought he was a quiet person. However, after a while he completely changed. To those that are close to him, he has much aegyo and loves to joke around every chance he gets. How does he change so suddenly when he’s on stage. The charisma that he shows on stage and how he captures the audience, I’m curious as to where it comes from.
His biggest strength is his warmness. He likes to share his thoughts with others. He would suddenly bring me a present, or he would suddenly call me to say “Nuna, I thought of you so I called you” and then ask how I am doing. If he eats something delicious, he will definitely tell his friends about it. So he will often “get excited over the discovery the most delicious thing on earth”. Everyone knows that he’s not acting but is instead wanting to express what he’s truly feeling. Another thing to love about him is his love for his mother. He’s different from other kids in Korea. TOP is very kind to his mother, he and his mother would often meet for dates at a coffee shop. Though he thinks and speaks slowly, when he gets stuck to something he is the type stick to it in a scary way. If he finds pants that he likes, he’ll wear it tomorrow, if you let him wear it for a month, he’d do it. If he finds an ice cream flavor that he likes, he’ll eat it til he gets sick of it. Even if he goes somewhere else, he will dial 114 to ask for directions to the local ice cream store.
Vua tò mò, cậu ấy có thể cảm nhận bằng cơ thể của mình.
Ngay những ngày đầu, thành viên ghét thể thao nhất chính là TOP. Như thể TOP là người khó gần nhất nên chúng tôi không thể gặp nhau thường xuyên. Tôi nghĩ là do vai diễn trong bộ phim “I Am Sam” mà cậu ấy quyết tâm bắt đầu luyện tập thể thao. Vì vậy chúng tôi đã cùng nhau tập luyện. Khi lóe lên vào thứ trong suy nghĩ, cậu ấy sẽ hỏi về nó với thái độ dè dặt. Cậu ấy thuộc kiểu người cần một lý do để làm việc. Trước khi lý do đó biến mất thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không dán mắt vào thứ gì khác.
Cậu ấy rất tò mò và sự tò mò ấy rất khuấy động. Cậu ấy thuộc kiểu người không dễ bị tác động. Khi có thời gian rảnh, cậu ấy sẽ làm những việc lạ thường và ngay lập tức hỏi nhiều câu ngẫu nhiên. Ví dụ như cậu ấy gọi tôi vào giữa đêm để hỏi: “Ssabu-nim! Em hơi tò mò vì vậy em muốn hỏi. Một phần thịt nướng hai người ăn với một phần sườn heo hai người ăn, cái nào nhiều calo hơn?” hoặc cậu ấy sẽ kể cho tôi về “kinh nghiệm cá nhân nếu ăn 5 quả trứng luộc hay chỉ 2 trứng rưỡi thì hiệu quả hơn cho việc phát triển cơ”. Giống như vậy, cậu ấy cần khinh nghiệm bản thân để thấy hài lòng. Nếu đạt được kết quả tốt thì cậu ấy sẽ làm chúng say mê hơn.
Thành thật mà nói, một huấn luyện viên không phải là người chỉ biết nói cách để thực hiện. Khi nào ngủ, khi nào thức dậy, khi nào ăn và ăn món gì, khi nào ăn vặt, phải làm gì suốt buổi luyện thanh cũng như luyện nhảy, họ sẽ chỉ cho bạn cách giải quyết những việc đó trong một ngày 24 giờ. Nếu họ không làm vậy thì họ chẳng phải là một huấn luyện viên.
Khi bắt đầu, TOP là người hay phê bình mọi thứ về bản thân mình. Điều đó khiến cậu ấy trông buồn chán và áp lực. Tuy nhiên khi tìm ra mục tiêu để luyện tập và thấy kết quả đạt được, cậu ấy hoàn toàn thay đổi. Khi TOP bắt đầu tin tưởng bạn thì cậu ấy sẽ khá gần gũi và đôi lúc có những hành động như trẻ con. Một ngày nọ cậu ấy đến gặp tôi và nói: “Ssabu-nim, em vừa lấy trộm hai quả cam từ ký túc xá cho anh”. Cậu ấy cười thật to và tay cầm hai quả cam.
-Hwang Sang Chan, huấn luyện viên –
Cậu ấy có một trái tim ấm áp và nếu có việc gì hay thì cậu ấy đều chia sẻ.
Trái ngược với cái nhìn của công chúng, TOP có tính cách rất dễ thương. Trong năm đầu tiên, tôi dường như không thể hiểu được con người cậu ấy. TOP khá im lặng và rất ít nói, tôi nghĩ cậu ấy là một người khép kín. Tuy nhiên, sau một thời gian cậu ấy hoàn toàn thay đổi. Đối với những người thân thiết, cậu ấy khá nghịch ngợm và thích trêu đùa bất cứ khi nào có cơ hội. Bằng cách nào cậu ấy có thể thay đổi đột ngột trên sân khấu. Nét quyến rũ mà TOP thể hiện và cách cậu ấy thu hút khán giả, tôi thắc mắc chúng đến từ đâu.
Thế mạnh lớn nhất của cậu ấy chính là sự ấm áp. TOP thích chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác. Cậu ấy bất ngờ tặng tôi quà hoặc đột nhiên cậu ấy gọi cho tôi: “Nuna, em thấy nhớ chị và gọi cho chị”, sau đó thì hỏi tôi đang làm gì. Nếu cậu ấy ăn món gì ngon, cậu ấy sẽ kể cho bạn mình nghe. Vì vậy TOP là người có hứng thú khám phá những thứ ngon nhất trên trái đất. Mọi người đều biết cậu ấy không phải đóng kịch mà cậu ấy muốn bày tỏ những cảm xúc thật sự của mình. Một điều khác để yêu quý TOP chính là tình yêu dành cho mẹ. Cậu ấy khác với những đứa trẻ khác ở Hàn. TOP rất thương mẹ, cậu ấy và mẹ thường gặp nhau ở một tiệm cà phê. Mặc dù suy nghĩ và nói khá chậm nhưng khi vướng vào vài thứ cậu ấy sẽ tỏ ra dè dặt. Nếu cậu ấy tìm thấy chiếc quần mình thích thì ngày mai cậu ấy sẽ mặc nó. Nếu bạn cho phép cậu ấy mặc nó suốt một tháng thì cậu ấy cũng sẽ làm thế. Nếu tìm ra một loại kem ngon, cậu ấy sẽ ăn nó cho đến khi bị bệnh vì nó thì thôi. Thậm chí khi đi đến nơi nào khác, cậu ấy cũng sẽ gọi 114 để được hướng dẫn đến tiệm kem ở địa phương.
Source : Shout Out To The World Cre : jwalkervip.tumblr.com VTrans: funstar_bigbang-fam | | | | |
| |
| yeu top oppa Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 119 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Fri Jan 04, 2013 8:24 am | | | | | | | ko sao dau.Co' len oppa cua em | | | | |
| |
| trangs2bigbang Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 8 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Tue Mar 12, 2013 7:05 pm | | | | | | | yeu ank nkieu hay co len ank nke | | | | |
| |
| trangs2bigbang Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 8 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Tue Mar 12, 2013 7:05 pm | | | | | | |
| | | | |
| |
| bigbang_lovevip Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 34 Số Thanks : 5 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jun 06, 2013 8:37 pm | | | | | | | oppa rất có tâm hồn ăn uống | | | | |
| |
| Kyta Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 6 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Thu Jul 30, 2015 8:52 am | | | | | | | Yêu mẹ, điều này mình thích nhất này. cực thích và ngưỡng mộ những chàng trai yêu mẹ. Đang nghe loser và đọc bài này. he he | | | | |
| |
| ai_lai_kit Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 1 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World Sat Oct 03, 2015 10:39 pm | | | | | | | Làm sao down được sách xuống vậy mọi người? Ai có bản này có thể gửi cho mình được không? Cảm ơn trước ah ~^^~` | | | | |
| |
| Tiêu đề: Re: [Book] TOP _ Shout Out To The World | | | | | | | | | | | |
| | Similar topics | |
|
| [Book] TOP _ Shout Out To The World | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| | |
| |