Disclaimers: Tất nhiên là các nhân vật trong fic không hề thuộc về ta -_-
Category: Ma cà rồng, chút kinh dị, bạo lực, bi và lãng mạn ^^
Pairings: Nyongtory, ToDae...
Summary: Vampire...Tình yêu...hy sinh...hài kịch...bi kịch...
.......
Chương 1: Thức tỉnh
Không khí đầu xuân chưa bao giờ lạnh lẽo như thế này. Những ngọn đèn đêm của thành phố Seoul nhộn nhịp vẫn thắp lên nhưng chúng không thể tỏa sáng rực rỡ, chỉ mang một thứ ánh sáng mờ ảo và âm u. Sương lạnh bắt đầu phủ dày khắp các con phố, làm mờ mịt tầm nhìn. Gió thổi từng đợt nối tiếp nhau, mạnh mẽ và lạnh buốt...cuốn theo những bóng đen đang phóng nhanh trên khắp nẻo đường và mặt trăng với ánh sắc máu kia đang dẫn đường cho chúng....Vampire.
Màu đen của màn đêm như bao trùm lên linh hồn của con người. Nó như tìm kiếm nơi tăm tối nhất, tạo nên những cảm giác kinh hoàng của thời điểm đen tối đang cận kề. Dù là kẻ tỉnh táo hay đã chìm vào giấc ngủ cũng đều bị một thứ gì đó không rõ hình dạng, màu sắc, không bất cứ ai mường tượng được nó là gì, họ chỉ cảm nhận được sự quyền lực đáng sợ của nó đang đè nặng lên họ...Đứng trước nó, họ chỉ là những kẻ yếu đuối và ngu ngốc. Hoàn toàn không thể kháng cự, chỉ biết co rút kinh hãi trước một thứ sức mạnh vô hình.
Ánh trăng càng một tỏa sáng, thứ ánh sáng màu đỏ rực rỡ đầy ma mị chiếm lấy cả vùng trời đen...Là dấu hiệu...mà không lý thuyết khoa học nào có thể giải thích chính xác.
Khắp các nẻo đường, con hẻm, những bóng đen lao vùn vụt. Chúng đều đang hướng về một phía, cùng mang trong mình tâm trạng vô cùng vui sướng...Vị Chúa tể của chúng sẽ trở lại...vào đêm nay... Chúng cứ rẽ gió, xé toạt cả màn đêm, mặc kệ những tên Hunter đang cố đuổi theo chúng, những con mồi ngon với dòng máu đang chảy rất mãnh liệt cũng không thể khiến chúng dời đi việc chúng đang làm. Những khẩu súng Hunter đã lên nòng và sẵn sàng nả bất cứ tên Vampire nào xuất hiện trước mắt họ. Chỉ đáng tiếc, cả một cơ hội để nổ súng vào sọ của bọn Vampire gần như là không thể khi bọn chúng đang lướt đi rất nhanh.
...Tổ chức Hunter tại Nam Hàn...
Những con người đang chạy đi trên khắp hành lang với vẻ hết sức lo lắng, gấp rút đến hội trường. Một cuộc hợp khẩn giữa đêm, triệu tập toàn bộ các vị lãnh đạo của tổ chức Hunter trên toàn thế giới. Mọi người đã vào bên trong hội trường, cả trăm con người đang nháo nhào lên, họ lật từng trang thông báo trong cơn lo sợ đến cực độ.
*Cạch* Tiếng cánh cửa mở, từ ngoài bước vào là một cô gái, mái tóc dài nhuộm vàng được buộc cao rất gọn gàng. Ánh mắt của cô sắc lạnh đầy khí chất. Từng bước chân cô đi rất bình thường nhưng dường như vô cùng gấp gáp. Cô dừng lại, hướng mắt về phía dưới hội trường, những con người đang nhốn nháo kia bỗng chốc dừng lại và chăm chú vào người con gái kia.
- Tôi là Lee Chae Rin, chủ tịch tổ chức Hunter tại Nam Hàn. Như mọi người đã biết, đêm nay...bọn chúng sẽ thức tỉnh...
Cô dừng lại vì tiếng ồn bắt đầu nổi lên phía dưới. Hai từ "thức tỉnh" như đè nặng lên họ nỗi lo sợ tột cùng.
- Hai Vampire này chính là thuần chủng thuộc dòng vô cùng cao quý, chúng sở hữu những sức mạnh đặc biệt hơn cả những thuần chủng trước đây. Những gì mà chúng ta phải đối mặt bây giờ có lẽ còn kinh khủng hơn rất nhiều so với 1800 năm trước...
....
Trăng ngoài kia rực sáng lên sắc đỏ tươi càng một rực rỡ, ánh sáng của nó đủ để phủ lên vạn vật sự chết chóc vô hình. Mặt trăng máu đang là đề tài được bàn tán sôi nổi trên khắp thế giới khi mà các đất nước dù trái múi giờ đi nữa đều hứng chịu bầu trời đen cùng mặt trăng kì lạ kia...Hàng tỷ con người kia vẫn không biết rõ về nỗi kinh hoàng mà họ sắp phải chịu...
.
.
Tất cả các dòng Vampire từ kẻ là hạ đẳng, quý tộc hay ngay cả là những dòng thuần chủng đều tụ họp về một vùng thung lũng với bốn bề bao quanh đều rừng cây um tùm thì nổi bật lên hẳn là núi đá cao với đỉnh rất nhọn vây thành vòng tròn kín. Phía dưới là một dòng nước bám sát lấy chân núi, mặt nước phẳng lặng dù một tí sóng gợn cũng hoàn toàn không có, chỉ đặc biệt nổi bật với sắc nước đỏ khác hẳn với việc phản chiếu lại ánh trăng kia. Kể cả là loại Vampire, cuộc sống vốn đầy u tối thì cái cảm giác được chứng kiến nơi của dòng thuần chủng Satan thật sự khiến chúng kính sợ, nhưng nỗi khao khát muốn ngắm nhìn vẻ đẹp hoàn hảo cũng như chứng kiến tận mắt sức mạnh xuất sắc của 1 trong 4 dòng thuần chủng huyền thoại, chúng nguyện chấp nhận tất cả.
Vượt qua khỏi những ngọn núi cao đó, chúng như lạc vào thế giới khác, một nơi tăm tối bị bao trùm bởi thứ sức mạnh còn đáng sợ hơn vẻ ngoài của nó. Bọn chúng đã bắt đầu run sợ.
Mặt trăng lên cao nhất, thời khắc đồng hồ đều điểm tròn trĩnh số 00:00. Ánh sáng từ trăng sáng lên rực rỡ chiếu thẳng xuống nơi mà hai ngôi mộ tuyệt đẹp. Bóng dáng cao lớn dần hiện lên, phong thái uy quyền khiến chúng choáng ngợp.
Làn gió thổi đến, buốt thấu tận xương thịt, nó luồn vào mái tóc đỏ rực nổi bật, khẽ chạm và lôi kéo những sợi tóc mềm mại đó về phía sau để lộ gương mặt hoàn mỹ. Nước da trắng tinh những vẫn tràn đầy sức sống. Cánh môi mềm đỏ âu nổi bật hẳn trên nền da trắng. Đôi mắt nâu trong vắt hiện rõ sự băng lãnh, sâu thẳm và xoáy lấy tâm can kẻ khác, một ánh mắt của kẻ đứng đầu, tàn nhẫn và quyền
lực.
Phía trên cao vụt xuống một bóng hình, người mới đến nhanh chóng đứng đối lưng với hắn chứng tỏ kẻ mới đến không phải kẻ tầm thường, là thuần chủng Satan còn lại. Khác với đứa em trai của mình, mái tóc của anh màu bạc, trắng muốt được cho vào nếp rất ngay ngắn. Ánh mắt sâu, cũng mang nét lạnh băng như hắn nhưng nhẹ nhàng, ấm áp hơn. Khóe môi đỏ khẽ cong lên, đầu lưỡi nhẹ miết lấy giọt máu còn vương lại trên đó.
Không gian yên lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những triền đá nhọn như ngọn giáo, xuyên qua hàng cây rậm rạp. Bọn Vampire hèn mọn chỉ chọn cho mình một chỗ đứng và lặng nhìn hai vị thuần chủng huyền thoại trước mắt, không dám hé một lời.
Vampire là loài sinh vật huyền bí, là kẻ đến để trừng phạt loại người, chúng sở hữu sức mạnh siêu nhiên vô cùng mạnh mẽ cùng một vẻ đẹp hoàn mỹ và xuất sắc hơn loài người rất nhiều. Những Vampire đang tụ hội ở đây luôn tự hào bởi vẻ đẹp luôn được ca ngợi của mình nhưng giờ đây, chúng mới biết bản thân quá ngu ngốc rồi, những gì chúng được chiêm ngưỡng bây giờ thật sự vô cùng xinh đẹp, tự bản thân chúng cảm thấy nhục nhã vì sự tự tin trước giờ của mình, lại cảm thấy run rẩy trước một thế lực mà chúng hoàn toàn không thể xen chân bước vào được.
Anh đưa mắt liếc nhìn lại phía sau lưng, cậu em trai yêu quý của mình cuối cùng cũng chịu thức tỉnh, có lẽ 1800 năm nằm yên trong ngôi mộ chật chội đó khiến nó khó chịu. Seung Hyun cười khẩy khẽ chạm khủy tay vào lưng hắn. Ji Yong nhận được cái huých nhẹ của anh liền hiểu mà đưa mắt nhìn xung quanh, sự chào đón nồng nhiệt này, thật sự là không cần thiết.
- Chúng ta nên làm chút gì đó cho sự trở lại này chứ, Ji Yong?
- Tùy anh thôi!
- Anh sẽ cho em vài mồi ngon. 1800 chắc hẳn là em rất đói rồi nhỉ!
Ji Yong nhếch môi, quả là anh đang rất đói, mống mắt đang âm ỉ ngọn lửa khát máu từ nãy giờ, kể từ khi anh trai của mình vừa hạ cánh mang theo giọt máu vương khóe môi rồi.
Cánh dơi màu bạc khẽ dang rộng phía sau lưng Seung Hyun. Ánh sáng mà đôi cách ấy tỏa ra thật đẹp đẽ, nhưng lại mang theo cơn khát cùng sự chết chóc bất cứ nơi nào nó đến. Khẽ vỗ nhẹ thân người anh bay bổng lơ lửng trên không trung, chờ đợi tên nhóc dưới kia. Ji Yong nhanh chóng cho đội cánh dơi bạc của mình dang rộng và vụt một cái lại bay cao hơn cả Seung Hyun. Anh rõ ràng có thể nhìn thấy tên em trai của mình đang đùa cợt với anh nó đây mà, bất ngờ dám bay cao hơn anh lại còn nhìn xuống lại mà nhếch môi cười cái điệu bỡn cợt ấy. Seung Hyun phì cười rồi cũng bay lên ngang tầm với Ji Yong rồi lại rẽ hướng... tìm thứ lấp đầy cơn khát của cậu em trai của mình.
Bọn Vampire kia nhìn theo bóng dáng của họ đến khi khuất mất thì cũng dần rời đi, được ngắm nhìn vị thuần chủng tuyệt đẹp trong huyền thoại đối với chúng chỉ vậy là đủ, giờ chính là thời điểm để đi săn. Chúng rời khỏi nơi đây theo chân vị thuần chủng của mình...
...
.
.
- Thưa chủ tịch, đội Hunter A và B đều đã chết dưới tay bọn chúng...
- ....
- Chúng ta đã mất đội C.
- Rút quân về hết...Thuần chủng Satan là 1 trong 4 huyền thoại mạnh nhất, chưa hiểu rõ tốt nhất đừng manh động. _ Chae Rin hạ giọng, gương mặt càng trở nên lo lắng.
- Nhưng thưa chủ tịch, rất nhiều người vô tội đang chết dưới tay hắn ta, nếu chúng ta không ngăn chúng lại thì...- Kim Hyun lên tiếng bất bình.
- Chúng ta không thể làm thương bất cứ thuần chủng nào khi chúng đang khát, nhất là khi đây là thuần chủng huyền thoại..._ Một chàng trai bước vào xen giữa câu chuyện. Vẻ mặt anh ta duy nhất ở đây là không hề mang nét lo lắng, chỉ đơn giản là sự nghiêm túc, thậm chí là có chút thư thái.
- Seung Ri, cậu hiểu rõ bọn chúng sao? Vậy thì loại thuần chủng này là gì chứ? - Anh ta nói với giọng hách dịch, mặt ngẩn cao như thách thức Seung Ri, ở đây, anh là kẻ hiểu rõ Vampire nhất không đến lượt Seung Ri phải xen vào.
- ... Thuần chủng huyền thoại có 4 dòng: Satan, Azraer, Grabri và Seraph. Là thế hệ đầu tiên của loài Vampire, cả 4 dòng đều có quyền năng kinh khủng nhất và cao quý nhất, hơn tất cả loài Vampire. Chúng là kẻ đứng đầu nhưng chỉ duy có 1 Vampire là Vua, và nếu việc tranh giành giữa 4 dòng này xảy ra...Thế giới sẽ hứng chịu những điều không khác với tận thế nhiều đâu.
-...
- Và theo tôi thì nếu dòng Satan đã thức giấc thì ba dòng còn lại chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ hội tụ và tranh giành ngôi vị đó. Đặc biệt, những Vampire này rất xinh đẹp, không bị ảnh hưởng bởi mặt trời và đạn bạc chỉ khiến chúng đau chứ hoàn toàn không giết được chúng, chỉ có kim loại đặc biệt Plasium (*) mới đủ sức kết liễu chúng...nhưng nó rất hiếm.
- Nếu bọn chúng tập hợp lại...chúng ta sẽ không thể ngăn chặn được sao? - Chae Rin im lặng lắng nghe Seung Ri, giọng cô trầm đi hẳn, ánh mắt u buồn đầy sự lo lắng vây lấy tâm hồn cô.
- Có thể nói là vậy.
-... - Cả hội trường im lặng.Không khí u ám đè nặng lên mỗi con người. Những gì họ nghĩ về loại thuần chủng và cuộc chiến giành quyền lực này là quá xem thường bọn chúng rồi....
.
.
.
Thành phố Seoul đã nhộn nhịp trở lại ngay cả khi trời vào khuya. Đèn khắp các nẻo đường sáng rực rỡ với muôn vàn màu sắc vui mắt.
Mái tóc bạc nổi bật đang rảo bước trên đường phố. Không khí se lạnh buổi vào đêm không gây trở ngại cho anh dù trên người chỉ là chiếc áo sơ mi trắng mỏng tanh. Chàng trai với nhan sắc xinh đẹp đến ngất ngây nhanh chóng chiếm đóng toàn bộ trái tim của các cô gái, kể cả là đàn ông cũng không thể thoát khỏi sức cuốn hút mị hồn của anh. Nước da trắng, đôi môi đỏ, mái tóc bạc đến tận chân tóc vô cùng tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt nâu phách hút hồn bất cứ kẻ nào. Một vẻ đẹp không bao giờ thuộc về con người, nó xinh đẹp đến ngây ngất, nó khiến mọi ánh mắt của kẻ khác đều trở thành con mồi mà chúng sẵn sàng vì sắc đẹp đó mà nguyện từ bỏ cả mạng sống.
Seung Hyun bước vào một quán bar nào đó bất kì trong con phố ăn chơi này. Chưa bao lâu, không cần phải tốn bất cứ lời đường mật nào để dụ dỗ thì tự nguyện bọn con gái trong ấy cứ sà vào lòng anh, mặc anh đưa đi đâu thì đưa. Chọn cho mình con mồi ngon lành, anh nhếch môi tặng cô ả một nụ cười mỉm xem như là quà đưa tiễn vào cõi chết.
Con hẻm tối ngay kế bên của quán là nơi thích hợp nhất cho việc này. Seung Hyun dẫn ả đến một khoảng tối, chỉ duy nhất một ngọn đèn chập chờn soi xuống một dáng người. Ả ta mới đầu còn e sợ với cái không khí trong con hẻm này nhưng khi nhìn thấy bóng chàng trai với mái tóc đỏ máu nổi bật phía trước liền chìm ngay vào sự mê mẩn đến ngu muội. Phong thái lạnh băng nhưng đầy hào nhoáng với sự quyến rũ từ từng milimet đường nét trên cả con người ấy khiến tim ả đập nhanh, tâm trí như kẻ hít phải khí mê mà mất tự chủ cứ tiến đến gần.
Ji Yong chỉ ném cho ả ánh mắt khinh bỉ rồi nhanh chóng vụt đến, cắm ngay những chiếc răng nanh nhọn hoắc của mình vào động mạch nơi dòng máu đang chảy mạnh mẽ bên trong. Có lẽ ả ta đã biết cái giá phải trả khi bị những tên thuần chủng này quyến rũ, chỉ đáng tiếc là quá muộn để nhận ra rồi. Nỗi khiếp sợ của ả chỉ mới vừa đến rồi lại mất đi nhanh chóng khi dòng máu trong người ả đều bị rút cạn không sót giọt nào.
- Ya, Ji Yong, em cứ phải nhanh chóng với chúng như vậy sao? Ít nhất phải vờn tí mới vui chứ, chán quá đi mất.
- Chán thì mặc anh, thật thất vọng khi đến giờ anh anh vẫn phải dùng gương mặt của mình mà đi dụ mồi - Vừa nói, Ji Yong vừa đưa lưỡi miết lấy phiến môi còn tí máu. Anh vẫn còn khát lắm...
- Có gì mà thất vọng chứ. Nhan sắc đẹp đẽ mà không xài thì quá uổng phí à! - Seung Hyun cau mày, nhan sắc của anh không lẽ lại bị hoang phí vì vài lời của thằng em trai sao.
- Ji Yong, em nên thử cái cảm giác bọn loài người cứ thế mà mê đắm lấy chúng ta, trông thật ấu trĩ đấy!
- Hừm, bỏ qua đi, bọn Hunter thật sự rất phiền phức.
- Phải! Nhưng bọn chúng cũng là món đồ chơi vui cho chúng ta, không phải sao?!
Seung Hyun và Ji Yong hướng mắt về phía khoảng tối phía trước. Thật nực cười, trước giờ có lẽ đây là trường hợp duy nhất mà Vampire đứng ngoài ánh sáng mà chờ Hunter trong bóng tối. Có lẽ bọn chúng đang sợ lắm bởi kẻ mà chúng đối mặt không dễ dàng mà giết chết.
- Em muốn về nghỉ ngơi hơn là cứ vờn với bọn chúng, Seung Hyun à! - Ji Yong chán nản nói với vị anh trai đang có ý định muốn đùa vui cái thú vui mà anh ấy đam mê.
- Được rồi! - Giọng vị anh trai thích bỡn cợt người này lại vì câu nói của đứa em yêu quý mà buồn hẳn, cứ tưởng được thêm món mới để vờn, xem ra Ji Yong cứ ở lại mộ thêm hai ba ngày nữa thì tốt hơn. -_-
*Đoàng*
Lợi dụng cuộc nói chuyện của hai vị thuần chủng, 3 tên Hunter nhanh chóng nổ súng. Tiếng súng nổ giòn vang cả không gian tĩnh mịt...Đáng tiếc là kĩ thuật của chúng tuy có điêu luyện, đường súng nhanh cắt ngang không khí tiến thẳng đến ngay giữa đầu của thuần chủng một cách chính xác nhưng tốc độ thì thua xa...Đạn vừa thoát khỏi nòng chưa đầy 1 giây thì cổ của bọn Hunter liền bị móng sắt của họ đâm xuyên qua. Máu từ vết cắt tuôn ra tràn ra nền đất ngày một nhiều cũng là lúc bọn chúng chết dần dưới tay họ. Mùi máu khiến họ thích thú nhưng với máu của Hunter đó là rác rưởi.
Ji Yong tiến đến tên Hunter còn lại. Hắn vẫn đang điếng hồn vì cái cảnh tượng trước mặt mình. Máu của hai đồng đội mà mới đây còn kề vai bên mình nay lại tuôn ra loang đến tận đầu gối hắn, thấm ướt nồng cả mùi máu. Đáng sợ hơn khi chính những chiếc đầu với nét mặt vẫn còn chưa kịp nhận ra điều gì đã rời khỏi cõi đời và đang rơi xuống khỏi chiếc cổ bị những móng sắt đó làm cho nát tươm, thậm chí một chút da còn giữ lại nó không lăn lóc trên nền đất...Một cảnh tượng đau xót đến mức hắn chỉ muốn chết đi....Và Ji Yong nhanh chóng đáp lại hắn. Anh đến gần hắn, ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ, không chút dao động, chỉ lãnh đạm nhìn hắn. Hắn ta run sợ trước vẻ uy quyền của anh nhưng vì mang trong mình cái danh là Hunter lại mạnh miệng thốt ra tiếng chửi rủa:
- Chúng mày là thứ quái vật đáng nguyền rủa.
- ...
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng...đó chính là câu trả lời. Ji Yong đưa bàn tay mình đặt nhẹ lên đầu hắn, nhẹ nhàng xoay nó như món đồ chơi. Cái gương mặt đó bị anh kéo ngược ra đằng sau...
.
.
Hai đôi cánh bạc dang rộng, vỗ nhẹ và bay vút lên không, bỏ lại ba xác người bị hành hạ đến gớm ghiếc. Gió lại luồn vào mái tóc đỏ và bạc nổi bật. Khuôn mặt xin đẹp hoàn mỹ đến từng góc cạnh nhưng lại đầy tà mị và mối nguy hiểm của cái còn đáng sợ hơn cái chết...Nhưng đây còn chưa phải là khởi đầu...
...