| [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) | |
| Chuyển đến trang : 1, 2 | Tác giả |
---|
| Dream Admin
| Tổng số bài gửi : 782 Số Thanks : 386 |
|
|
| Tiêu đề: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Apr 05, 2014 1:27 pm | | | | | | | First topic message reminder :
Hoán đổi
_Author:Dream _Pairing:gtop _Ratting:M _Discllaiimmer:các anh mãi mãi là của Bigbang,không của riêng ai cả. _Caterogy:SA nếu có ya mình sẽ báo.
Fic này chỉ được up tại Bigbangfam.com _ Mong các bạn không mang đi nơi khác.
Một cách bình thản, hắn nằm dài trên chiếc trường kỷ xa hoa, trong căn phòng lớn không ánh đèn, hướng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ngắm vùng trời hừng đông ngoài cửa sổ. Thứ ánh sáng nhẹ nhàng dần dần tỏa ra từ cuối chân trời, nơi màu đỏ rực của mặt trời dần dần lan tỏa, hòa quyện thành 1 màu cam lộng lẫy. Hắn luôn thích bình mình, 1 thời khắc biết bao điều sẽ thay đổi, xảy ra , tiếp diễn và kết thúc. Và như 1 thói quen, trước bất cứ quyết định quan trọng nào, hắn nhất định sẽ dành thời gian, thưởng thức quang cảnh hừng đông đầy mê hoặc ấy, điều đó dường như là một nghi thức may mắn đối với hắn.
Nhắm khẽ đôi mắt, hít đầy buồng phổi thứ không khí trong lành tinh khiết của buổi sớm mai, đôi môi hắn nhếch lên 1 nụ cười _ Khuôn mặt tú tuấn, góc cạnh khẽ giãn ra khi hắn nghe tiếng xe cậu đã vọng lên từ dưới nhà. Một lúc sau, cách cửa lớn nặng nề xịt mở. Một cậu trai trẻ với khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi bước vào, mái tóc hồng nhạt khẽ rối, phủ nhẹ xuống khuôn mặt thon gọn xinh đẹp. Đôi mắt 1 mí khẽ long lanh mỉm cười khi thấy hắn đang nằm dài trên ghế như chờ đợi. Bước chân cậu nhẹ hẫng, nhanh chóng tiến về phía hắn.
Khẽ ngồi xuống bên cạnh ghế, cậu nhoài người ngã vào lòng hắn, nu cười tươi tắn nở ra trên khuôn mặt nhợt nhạt. Hắn khẽ nhíu mày khó chịu, mùi thuốc lá quá đậm trên người cậu đang xộc thẳng vào cái khứu giác nhạy cảm của hắn khiến hắn bực bội.
_ ‘’ Huyn đợi đệ lâu không?’’ _ Cậu nhoẻn cười hỏi, dù trong lòng cậu biết, hắn nằm đây đơn giản chỉ để ngắm thứ ánh sáng rực rỡ phía xa khung cửa.
_’’ Tắm đi, người ngươi đầy mùi thuốc lá của gã.’’_ Hắn lên tiếng, chất giọng khàn khàn đặc trưng, chẳng chút cảm xúc.
Yong mỉm cười mệt mỏi, cậu chóng tay và ngồi dậy, vươn vai, lắc nhẹ cơ thể rã rời sau trận mây mưa kinh khủng tối qua, đưa mắt nhìn hắn.
_’’ Tại Huyn chứ ai, gã điên đó cứ như trâu điên, biết đệ mệt mỏi đến thế nào không?’’ _ Yong lý nhí, ánh mắt thoáng buồn.
_ ‘’ Được rồi, vậy ngươi đi tắm đi’’ _ Hắn sẵn giọng, ánh mắt khẽ ánh lên nhìn Yong.
Uể oải đứng lên, cậu vừa bĩu môi ra ý giận vừa lê bước vào phòng tắm, vừa đi cậu vừa trút dần quần áo trên người xuống đất, vươn vãi. Và khi cánh cửa phòng tắm mở ra cũng là lúc trên người cậu chẳng còn mảnh vải, tren thân thể nhỏ bé, làn da trắng mịn loang lỗ những vết bầm, vết đỏ lấm tấm khắp nơi, dấu vết của ‘’ nhiệm vụ’’ tối qua hắn giao cho cậu.
Khẽ nhướn mày nhìn theo Yong đến khi cậu khuất bóng sau cánh cửa, đôi môi hắn bất giác nở ra nụ cười, nụ cười đắc chí. Nhìn những dấu vết trên người cậu, hắn dễ dàng đoán ra ‘’ gã trâu’’ ấy đã mê đắm cậu đến mức nào, và dĩ nhiên, gã không hề chú tâm hay nhận ra việc Yong đang cố ý kéo dài thời gian và ăn cắp thông tin mật của gã để hắn có thể móc nối liên lạc với khách hàng quan trọng nhất của gã chỉ trước gã 1 ngày. Mối hợp đồng cả triệu đô chỉ trong thoáng chốc đã hoàn toàn về tay hắn chắng mất bao sức lực.
Bước chậm rãi ra ban công, hứng lấy những tia nắng sớm nhẹ nhàng lướt qua cơ thể cao lớn, rắn rỏi của mình, hắn lại mỉm cười hài lòng, ánh mắt đen thẳm hướng cái nhìn đầy tự tin về phía thành phố Seoul nằm xa xa thấp thoáng dưới chân đồi. Giấc mộng hùng bá của hắn, từng bước từng bước đang dần dần thành hiện thực.
Hắn khẽ ngoái đầu nhìn lại khi nghe tiếng cánh cửa phòng tắm xịt mở. Khẽ nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt khe khẽ nheo lại, hắn hài lòng nhìn Yong. Rũ nhẹ mái tóc ướt sũng nước, khuôn mặt mộc chẳng chút phấn son mang nét đẹp nhẹ nhàng, trong trẻo hơn. Để mặc cơ thể vừa được gột rữa, vẫn còn vươn những giọt nước mát lạnh trên làn da trần gần như trong suốt, không mảnh vải, Yong mỉm cười, từng bước tiến về phía hắn, ánh mắt cậu long lanh như mời gọi.
Hắn xoay người lại, dang rộng đôi tay to lớn của mình chờ đợi, hài lòng nhìn ngắm cơ thể xinh đẹp nhỏ bé, hít đầy buồng phổi mùi hương dâu thoang thoảng tỏa ra từ cậu chậm rãi ngã vào vòng tay hắn. Bao giờ cũng vậy, hắn thích khoảnh khắc cậu vừa tắm xong, sạch sẽ, thơm tho và thuần chất nhất. Ôm chặt lấy hắn bằng đôi tay mỏng manh của mình, Yong khẽ dụi dụi mái tóc ướt của mình vào bờ ngực trần lấp ló sau vạt áo choàng của, phà nhẹ hơi thở mình vào làn da hắn, cậu khẽ mỉm cười. Cậu biết hắn thích điều này, thich thấy cậu sau khi vừa tắm xong, đến bên hắn trần trụi không chút vướn víu, 1 sở thích đã từ rất lâu của hắn. Khẽ ngẩn lên, ngước đôi mắt nâu trong veo không còn đường kẻ mắt sắc lạnh thường ngày, cậu thì thầm.
_ ‘’ Huyn, huyn nói huyn yêu Yong đi.’’ _ Đôi mô hồng nhạt nhoẻn cười , ánh mắt chờ đợi.
Hắn nhìn cậu, chăm chú, ánh mắt sắc lạnh đen láy xoáy sâu. Bất giác hắn bật cười lớn, tiếng cười sang sảng đầy sảng khoái. Khẽ cúi xuống hắn nhấc bỗng cơ thể cậu lên, ôm vào lòng. Sải từng bước dài tiến về phía chiếc giường rộng. Chẳng chút từ tốn hay kiêng dè, hắn ngay lập tức quẳng cậu lên giường, nhanh chóng hắn chòm cả cơ thể to lớn lên người cậu, đôi tay ôm siết cơ thể cậu, đôi môi nhanh chóng tìm đến và ngâu ngiến bờ môi nhỏ của cậu. Yong khẽ choàng tay ôm lấy hắn, đôi môi nhẹ đáp lại nụ hôn mãnh liệt, nhưng đôi mắt cậu _ Buồn bã _ 15 năm, chưa bao giờ hắn nói yêu cậu dù chỉ 1 lần.
_______ Hết chap 1 _______
Được sửa bởi Dream ngày Tue May 13, 2014 10:23 pm; sửa lần 5. | | | | |
| |
| Trần Thị Kiều Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 8 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Wed Sep 03, 2014 11:49 pm | | | | | | | ÔI ôi.mau ra chập mới nha D | | | | |
| |
| WishVIPBABY Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 123 Số Thanks : 17 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Thu Sep 04, 2014 7:29 pm | | | | | | | Oh tộ H quá. Em nghĩ sai về H rồi :'( mừng D có chap mới :* | | | | |
| |
| Dream Admin
| Tổng số bài gửi : 782 Số Thanks : 386 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Thu Mar 05, 2015 3:25 pm | | | | | | |
__________ Chap 7 ______________
Khuôn mặt tròn xoe, nụ cười vui vẻ, đôi mắt hí dễ thương, Daesung bình thản thả bước dọc theo dãy hành lang dài. Thỉnh thoảng lại ngó nghiên qua lại 1 cách vui vẻ. Hình ảnh ấy chẳng toát lên 1 tí gì nguy hiểm, khiến những người giúp việc hoặc cận vệ khi bắt gặp đều chỉ đơn giản mỉm cười gật đầu chào_ bạn của ông chủ Choi. Và đáp lại, bao giờ cũng là nụ cười tươi rói thân thiện.
Chậm rãi, chậm rãi, Daesung dừng bước trước một cánh cửa lớn kiêng cố được khóa chặt bằng một chiếc ổ khóa điện tử tối tân. Xoay xoay người nhìn quanh, anh khẽ nhoẻn miệng cười.
_’’ Không có ai là không có ai... ‘’ _ Anh khẽ lẩm nhẩm một bài hát kỳ lạ.
Loay hoay, rút từ trong túi áo, Daesung lôi ra một chùm chìa khóa to đùng, lựa lựa chọn chọn trong giây lát và khẽ reo lên.
_’’ Lalala... đây rồi... Chìa số 9 ... Phòng làm việc của Choi Top.’’
Và chỉ trong tích tắc, với chiếc chìa khóa trong tay, chiếc ổ khóa nặng trịch bật mở. Rón rén rón rén, Daesung khẽ đẩy cửa bước vào trong.
*********** Taeyang sững người, nhìn trân trân vào cánh cửa đang đóng im ỉm.
_’’ Ổ khóa??? Có người đột nhập???..’’
Nhanh như cắt, ánh rụt người đứng nép vào sát tường và từ từ rút ra từ trong áo một thanh dao nhỏ. Vừa đẩy bật cánh cửa mở ra, Taeyang vừa lách nhanh người vào trong, và tích tắc tiếp theo, ngay khi đôi mắt nhận ra một bóng người đang lom com bên chiếc bàn làm việc lớn, ngọn dao trong tay anh đã phóng ra lao thẳng đến không chút do dự.
Tiếng gió khẽ rít lên.
Daesung ngay lập tức ngồi bệt hẳn xuống đất, khuôn mặt ngơ ngác nhìn lên. Anh né được con dao trong tích tắc.
_’’ Sao... sao... ghê vậy??’’ _ Daesung lắp bắp, giọng khẽ lạc đi.
Nhận ra anh, Taeyang khẽ nhíu mày, bước ra từ sau chiếc tủ lớn.
_’’ Sao cậu lại ở đây? Bạn của... lão gia??’’ _ Taeyang nghiêm giọng, khẽ liếc mắt về phía thanh dao đã cắm phập sâu hoắm vào thành ghế, đoạn lại liếc nhìn Daesung đầy cảnh giác.
_’’ Không... không có gì..’’ _ Daesung lọ dọ đứng dậy, cười toe _’’ Tôi mới thăm huynh ấy xong, đinh đi về thì thấy phòng này nhiều sách quá, nên vào coi thôi.’’
_’’ Anh mở khóa???’’ _ Taeyang khẽ gằn giọng hỏi.
_’’ Ah... không không’’ _ Daesung vui vẻ _’’ Tôi thấy cửa mở sẵn nên vào thôi.’’
_’’ Mở sẵn??? ‘’ _ Taeyang chẳng dấu nổi sự ngạc nhiên, trân trối nhìn Daesung.
_’’ Ừ, nó mở sẵn mà ..’’ _ Daesung ra vẻ ngây thơ _’’ Ah... hay đây là phòng cấm? Tôi không nên vào khi chưa xin phép mới đúng ‘’ _ Anh gãi gãi đầu ra điệu bối rối _’’ Nếu vậy... thôi tôi đi nhé!!!’’
Nói đoạn, Daesung bình thản nhoẻn cười bước ra ngoài, và lại bắt đầu lẩm nhẩm một lời nhạc kỳ lạ, như không hề xảy ra việc gì. Để lại Taeyang vẫn còn nhíu mày lặng lẽ nhìn theo phía sau.
Từ phía ngược lại với Daesung, Ji Yong cũng đang bước đến.
_’’ Chuyện gì vậy?’’ _ Ji Yong ngạc nhiên _’’ Ý, căn phòng này.... cậu có chìa khóa à, Taeyang??’’ _ Cậu tròn xoe mắt.
_’’ Không.’’ _ Taeyang lên tiếng trong khi bước đến gở lấy thanh dao ra khỏi chiếc ghế_’’ Là Daesung.’’
_’’ Daesung???’’ _ Ji Yong càng chưng hửng _’’ Không phải chứ? Cậu ta có chìa khóa?’’
Taeyang khẽ lắc đầu, tay mân mê con dao trên tay, khuôn mặt đăm chiêu.
_’’ Không, cậu ta bảo thấy cửa mở sẵn nên vào thôi.’’
_’’ Không ... không thể nào...căn phòng này của Top huynh đến chúng ta còn không có chia khóa thi ai có thể có mà mở sẳn?’’ _ Vừa nói, Ji Yong vừa vội vã bước đến kiểm tra ổ khóa, nó hoàn toàn nguyên vẹn _’’ Không phải cậy phá, kỳ lạ thật...’’
_’’ Này này Ji Yong, cậu... có thể né con dao của tớ không?’’ _ Taeyng khẽ nhíu mày nhìn lên
_’’ Ya.. cậu ngốc à? Ai mà né được? Chẳng phải chỉ có Top huynh thôi sao?’’ _ Ji Yong thoáng sẵn giọng, cậu vẫn đang suy nghĩ về cái ổ khóa .
_’’ Ban nãy... Daesung đã né được.’’ _ Taeyang trầm ngâm.
Ji Yong thoáng sững người.
_’’ Không thể nào... cậu có lầm lẫn gì không? Nếu không tính đến khoảng thời gian cậu mới luyện tập, thì với khả năng hiện tại của cậu, việc có thể né nó là vô cùng khó khăn sao??’’
_’’ Phải. Do đó... có lẽ tớ phải điều tra lại về anh ta thôi.’’ _ Taeyang khẽ gằn giọng, ánh mắt khẽ sáng lên.
_’’ Chẳng phải trước đây đã điều tra rồi sao? Lần đó có cả Seung Hyun huynh .’’
_’’ Tớ nghĩ mình cẩn kiểm tra lại 1 lần nữa, cảm thấy bất an quá..’’ _ Vừa nói Taeyang vừa bước nhanh ra khỏi phòng, nóng vội.
Biết rõ bản tính của Taeyang, Ji Yong cũng chẳng nói nữa, để anh trở về phòng, làm việc anh muốn làm.
Còn lại một mình trong căn phòng lớn, căn phòng mà rất ít khi cậu được đặt chân vào, Ji Yong khẽ đưa mắt nhìn quanh, thoáng do dự, nhưng rồi cậu bước đến đóng cửa lại. Nhẹ nhàng, cậu bước đến nơi chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ sồi, thật chậm thật chậm, cậu ngã người ngồi xuống chiếc ghế đệm to đùng bằng gấm thêu cầu kỳ, chiếc ghế vẫn còn phảng phất mùi nước hoa nam tính của hắn _ Choi Top.
Thu người ngồi gon gàng, Ji Yong lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh. Một không gian rộng lớn với rất nhiều sách, một phông màu nâu vàng ấm áp nhưng buồn tẻ, đó là tất cả không gian mà hắn đã nhốt mình từ ngày này qua ngày khác. Ngài khoảng thời gian đến công ty, bàn bạc công việc hoặc những cuộc gặp gỡ cần thiết, tất cả khoảng thời gian còn lại của hắn chính là căn phòng này. Cậu từng thắc mắc rất nhiều lần, hắn đã làm gì trong đây, đã trải qua khoảng thời gian trong căn phòng này như thế nào? Và ở đây, có gì lưu luyến, trái buộc và quý giá đến mức hắn yêu thích nó đến vậy.
Và giờ đây, khi đã lọt thỏm trong nó, Ji Yong nhận ra, chẳng có gì cả, một không gian im ắng, chán ngán với những quyển sách to đùng mà cậu biết chắc hắn chẳng bao giờ thèm đọc đến.
_’’ Huynh đã vì thứ gì ở đây... mà chỉ dành rất ít thời gian cho Yong vậy, Choi Top?’’ _ Cậu khe khẽ lí nhí như nói với chính mình, ánh mắt hoang mang nhìn quanh tìm kiếm.
_’’ Sao huynh cứ rúc vào một nơi thế này??? Không buồn sao?’’ _ Giọng cậu thoáng nghẹn lại khi nhớ đến những lần cậu đã lặng lẽ ngồi bên ngoài cánh cửa kia, chờ đợi hắn trong vô vọng, chỉ vì muốn thấy , muốn nói với hắn vài câu.
Khẽ rướn người, Ji Yong kéo nhẹ, chiếc hộc tủ duy nhất bên dưới chiếc bàn to. Và cậu sững lại.
Ảnh, rất nhiều ảnh, rất nhiều ảnh... của cậu. Những bức ảnh đủ mọi góc độ, biểu cảm trong những bộ trang phục khác nhau, màu tóc khác nhau... những bức ảnh đã được chụp liên tục, dõi theo bước chân cậu từ khá lâu. Tất cả chúng đều đôi chút nhăn nhúm, có cả những bức đã nhòe đi và cả những bức ảnh mà lớp nhựa bị bong ra bởi những vệt nước tròn. Dấu tích của việc chúng liên tục được chạm đến và xem rất nhiều lần.
_’’ Gì... gì đây chứ?’’ _ Ji Yong khẽ nhoẻn môi cười, nhưng nước mắt cậu lại rơi xuống, lại tạo ra những vệt tròn ẩm ướt trên những bức ảnh.
_’’ Đừng bảo là... huynh ở đây... vì thứ này nhé?? Top?’’ _ Giọng cậu khẽ nghẹn lại chua chát, đôi bàn tay siết chặt những tấm ảnh.
Và rồi, ngỡ ngàng, Ji Yong như hóa đá, khi cậu nhận ra, phía sau mỗi bức ảnh, là dòng chứ nắn nót của hắn _’’ Ji Yong, huynh yêu cậu !!!’’ _ Câu nói mà cậu luôn mong chờ suốt 15 năm.
Trái tim cậu trong tích tắc vỡ tan, rã rời, và cậu gào lên, khóc nức nở. Đã bao nhiêu lần, cậu cũng chẳng còn nhớ rõ đã bao nhiêu lần cậu gặn hỏi, yêu cầu, nài nỉ hay thậm chí giận dữ chỉ vì muốn ép hắn nói ra câu nói này, nhưng bao giờ cũng vậy, đáp lại cậu luôn là khuôn mặt lạnh băng, nụ cười nhếch nhẹ như châm biếm và đôi mắt sâu hút không thấy đáy của hắn. Bao giờ cũng như vậy... thế mà...
_’’ Tại sao??? Tại sao???... Choi Top... Tại sao huynh lại đối xử với tôi như vậy?? Giờ huynh đang ở đâu??... CHOI TOP..’’ _ Giọng cậu nghẹn ngào.
Ôm chặt những bức ảnh trong tay, Ji Yong chỉ còn biết khóc, ràn rụa, đau đớn đến nghẹn lời. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và tại sao hắn lại đối xử với cậu như vậy? Rõ ràng hắn yêu cậu, đúng không? Nhưng tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác, hắn cứa nát trái tim cậu và trái tim của chính hắn. Tại sao??? Tại sao lại khiến cậu đau lòng đến thế này??? Tại sao??
....................
Mệt mỏi, hắn gượng người dậy, vươn đôi vai mỏi nhừ. Khẽ thở dài, quẳng cuốn nhật ký của Choi Top sang bên, hắn bần thần đứng dậy, rời khỏi phòng. Lần nào cũng vậy, mỗi khi chạm đến cuốn nhật ký ấy đầu hắn lại căng cứng, nhức buốt như muốn nổ tung, hắn cần không gian thoải mái hơn để thở và để tiêu hóa mớ bồng bông hắn vừa khám phá ra từ những trang giấy.
Từng bước, đôi chân dài thoáng chao đảo trên nền thảm đắt tiền, hắn chậm rãi bước đi giữa dãy hành lang dài rộng rãi nhưng vắng vẻ.
_’’ Sao lại phải ở trong 1 căn nhà lớn đến vậy chứ?? Choi Top?’’ _ Hắn lầm bầm khó chịu.
Bỗng hắn khựng lại, im bặt dỏng tai nghe. Tiếng khóc? Là giọng của Ji Yong?
Lo Lắng hắn nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng trước một cánh cửa gỗ khép chặt. Thoáng do dự, nhưng rồi tiếng nấc nghẹn uất ức cứ vang lên từng hồi khiến hắn chẳng thể suy nghĩ thêm được gì.
HÍt một hơi dài, hắn khẽ đầy cửa, rón rén bước vào.
Là cậu, trái tim hắn khẽ nhói lên, đúng là tiếng khóc của cậu.
Ngồi co ro trên chiếc ghế đệm to đùng, Ji Yong không ngừng khóc, nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm chẳng thể dừng lại, trong vòng tay run rẩy của cậu, những bức ảnh trở nên nhàu nát và nhòe ướt.
_’’ Ji... Ji Yong, cậu sao vậy?’’ _ Hắn lo lắng, bước vội đến bên cậu.
Ji Yong giật mình ngước nhìn lên, và trong tích tắc cậu lao đến, ôm chầm lấy hắn, nức nở, những bức ảnh rơi lả ta đầy mặt đất. Theo phản xạ, hắn cũng vội vã đỡ lấy thân hình nhỏ bé của cậu và ôm vào lòng. Rúc đầu vào ngực hắn, cậu càng khóc to hơn, uất nghẹn đến phải nấc lên từng hồi đau đớn. Hắn như chết lặng, chỉ biết ôm cứng lấy cậu vào lòng và không ngừng vuốt ve mảnh lưng nhỏ của cậu một cách vụng về.
_’’ Huynh là đồ đáng chết... huuhu...’’ _ Ji Yong ghị chặt áo hắn và nấc lên _’’ Là đồ đáng ghét... Choi Top... sao huynh dám làm thế?’’
Choi... Choi Top??? Hắn thoáng sững lại, trong mắt cậu vẫn chỉ thấy mỗi Choi Top.
Trong tích tắc, hắn như hóa đá. Giờ thì hắn đã hiểu.
_’’ Ta ghét huynh... ta ghét huynh... Choi Top... ta ghét huynh...’’ _ Ji Yong nức nở, đôi chân run lên như sắp khụy xuống.
_’’ Ji Yong... ta... ta xin... lỗi..’’ _ GIọng hắn nghẹn lại, khô cứng _’’ Ta... xin lỗi..’’
JI Yong càng khóc nhiều hơn, cậu túm chặt vai hắn mà lay mà ra sức đánh thùm thụm, đôi mắt nhòe nước đỏ au, nước mắt cậu vắt cạn từ trái tim mình.
_’’ Nói yêu... huhu... Choi Top... huynh nói yêu Yong... huynh phải nói yêu Yong... hức hức... chứ... hức..’’ _ Cậu vẫn gào lên, mụ mị trong cơn đau chẳng còn nhận ra hắn.
Đôi mắt đen tuyền một màu u buồn của hắn từ từ nhắm lại, giọt nước mắt trào ra, lăn dài, mặn đắng. _’’ Ta ... yêu cậu, Ji Yong.’’ _ Giọng hắn lạc đi.
Và trong vòng tay siết chặt của hắn, JI Yong từ từ lã đi, ngã quỵ, dựa hẳn vào người hắn. Khẽ chới với, chao đảo lùi mất vài bước nhưng hắn vẫn ôm siết lấy cơ thể mềm nhũng của cậu vào lòng. _’’ Ta yêu cậu, JI Yong à’’ _ Hắn nghẹn lại _’’ Ta ... là Choi Top.’’ _ Và bất giác hắn mỉm cười, nụ cười nhếch môi quen thuộc của Choi Top, lạnh lẽo và kỳ lạ. **************. Trên chiếc giường lớn, Ji Yong khẽ co mình, thiêm thếp trong giấc ngủ mệt mỏi. Khuôn mặt vẫn còn vươn lại những giọt nước mắt đã khô, đôi mày mỏng khe khẽ nhíu lại như đang gặp ác mộng còn đôi bàn tay cậu vẫn níu chặt áo hắn chẳng buông.
Bên cạnh, hắn ngồi im lìm, nhìn cậu, ánh mắt như bất động trên khuôn mặt lạnh lẽo.
Choi Top. Lúc nào cũng chỉ là Choi Top.
Trong hắn, từng cơn sóng giận dữ, ghen tuông, ganh tị... dồn dập dồn dập ập đến... dữ dội.
Hắn không muốn thua và tuyệt đối sẽ không chịu thua. Hắn mặt kệ, cho dù phải dùng cách gì, hắn cũng nhất định phải có được cậu. Bằng mọi giá.
YG, thị trấn nhỏ, sự bình yên nhẹ nhàng, bầu trời xanh rì tự do, nơi mà hắn đã từng rất rất yêu thích, hắn biết hiện tại sẽ không còn có thể tiếp tục những ngày đó.
Từ bây giờ, tất cả những ký ức hắn có trong cuộc đời ngắn ngủi của Choi Seung Hyun cần phải biến mất, thay vào đó là tất cả mọi thứ của một Choi Top lạnh lùng, tàn nhẫn. Mặc kệ trong mắt cậu hắn là ai, nhưng cậu, cậu phải là người của hắn.
Chậm rãi, gạt bàn tay Ji Yong ra khỏi vạt áo mình, hắn lặng lẽ đứng lên, khuôn mặt lạnh băng với ánh mắt khẽ sáng lên đầy giận dữ, hắn quay lưng bước ra cửa.
_’’ Huynh có vẻ quyết tâm nhỉ?’’
Hắn khẽ khựng lại, nhìn sang. Daesung chẳng biết từ lúc nào đã đứng đợi ngoài cửa, nhoẻn môi cười với hắn.
_’’ Cậu luôn rất kỳ lạ.’’ _ Hắn khẽ nhíu mày lên tiếng.
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên môi Daesung bất giác như méo mó, kỳ quặc.
_’’ Huynh lúc nào cũng nói vậy nhỉ.’’ _ Anh lẩm bẩm.
_’’ Sao??’’ _ Không nghe được câu anh nói, hắn nhíu mày hỏi lại.
_’’ Không có gì.’’_ Daesung dợm bước _’’ Về phòng huynh thôi, xem đệ tìm thấy gì này.’’
Bước theo phía sau Daesung, hắn bất giác cảm thấy một cái gì đó rất mơ hồ. Hắn chợt nhận ra, hắn không hề nhớ đã quen biết anh trong trường hợp nào và từ bao giờ, tronng tất cả những ký ức hắn có, luôn luôn hiện diện nụ cười và đôi mắt hí vui vẻ của Daesung một cách rất tự nhiên đến kỳ lạ.
______________ Hết chap 7 ___________
Được sửa bởi Dream ngày Thu Mar 05, 2015 5:21 pm; sửa lần 1. | | | | |
| |
| WishVIPBABY Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 123 Số Thanks : 17 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Thu Mar 05, 2015 3:37 pm | | | | | | | Tự mình ghen với mình nha ^^ Khúc đầu Dae né dao của Bae hấp dẫn quá D ^^ À...ko có chữ dua hay sua nữa ạ?? | | | | |
| |
| zin_88 Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 11 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Thu Mar 05, 2015 7:36 pm | | | | | | | e thề..fic này p ú hơi bị đc..mê lắm rồi...ko ngờ oai z lun.bt toàn fic ú hiền hiền nhát nhát ko....gtop xin lỗi pama ..fic này con theo fe ú thôi... | | | | |
| |
| Your Smile Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 47 Số Thanks : 4 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Thu Mar 05, 2015 8:20 pm | | | | | | | Daesung làm e nghi ngờ quá à...hông lẽ..sao ta?? Tò mò quá D.. Tự hào..tinh thần thép dữ dội lắm mới hông khóc đó..Y thì đau trong hạnh phúc..còn Hyun thì đau khi tình cảm của Y không thật sự dành cho mình .. D hành hạ người ta quá đi (như vầy nè: , đó).
Mà tks D nhiều nhiều ...ngồi hóng chap mới. | | | | |
| |
| battousai Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 8 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Mar 07, 2015 12:38 am | | | | | | | nhân vật của daesung nguy hiểm thật...dường như bik hit tất cả mọi vấn đê nưa...kể cả chuyện tại sao Top phải rời xa Yong .......haiz..au làm mình hại não quá...đọc fic lâu rầu nhưng tới h mới có chap mới , đành phải đọc lại để nhớ nội dung ....fic hay lắm lắm lun ak nên au ráng post thường xuyên nha..... | | | | |
| |
| khongmuonnoi Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 3 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Apr 25, 2015 1:51 pm | | | | | | | D ơi em có biết ss dành hẳn 2 ngày chỉ để ngồi đọc fic của em không. Thật sự nể cái đầu của em lắm luôn. Ý tưởng ở đâu mà nhiều thế. Ss rất thích fic của em. Tất cả đó nhé. Đừng drop fic nào nhé. Buồn lắm đấy. | | | | |
| |
| nguyenlyvn2610 Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 75 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Thu Jul 09, 2015 2:32 pm | | | | | | | Nhanh ra chap mới nha au | | | | |
| |
| nguyenlyvn2610 Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 75 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Thu Jul 09, 2015 2:33 pm | | | | | | | Nhanh ra chap mới nha au | | | | |
| |
| Dream Admin
| Tổng số bài gửi : 782 Số Thanks : 386 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Aug 08, 2015 1:39 pm | | | | | | | Bù cho chap trước hơi ngắn, chap này dài và giúp giải quyết nhiều vấn đề nhé ^^
___________ Chap 8 ____________
Bước theo phía sau Daesung, hắn bất giác cảm thấy một cái gì đó rất mơ hồ. Hắn chợt nhận ra, hắn không hề nhớ đã quen biết anh trong trường hợp nào và từ bao giờ, tronng tất cả những ký ức hắn có, luôn luôn hiện diện nụ cười và đôi mắt hí vui vẻ của Daesung một cách rất tự nhiên đến kỳ lạ.
_’’ Này, chúng ta quen biết nhau thế nào nhỉ?’’ _ Hắn bất giác lên tiếng khi cửa phòng hắn vừa được mở.
Daesung thoáng khựng lại trong giây lát, rồi quay sang nhìn hắn. Đôi mắt nheo híp cả lại với nụ cười tươi quen thuộc.
_’’ Huynh sẽ nhớ ra thôi mà!’’ _ Vừa nói Daesung bình thản bước vào phòng.
Khẽ nhíu mày khó chịu trước câu trả lời lấp lửng ấy, nhưng rồi hắn cũng để nó sang bên, thứ quan trọng hơn đang ở kia, 1 chiếc hộp gỗ chạm cầu kỳ đang yên vị trên chiếc bàn lớn trong phòng hắn.
_’’ Của huynh này.’’ _ Daesung nhoẻn miệng cười, khẽ né người sang cho hắn bước đến.
_’’ Gì thế?’’ _ Vừa hỏi hắn vừa bước đến loay hoay mở ra, và trong tích tắc, im bặt.
Trong chiếc hộp, nằm gọn gàng ngay ngắn trên lớp vải lụa đỏ rực là 2 khẩu súng đen bóng _ Colt M1911_ Hắn biết chúng, cùng loại với 2 khẩu súng trong vụ án giết 8 người cách đây mấy tháng của Choi Top, chỉ khác màu. Liếc nhìn lên Daesung với ánh mắt hoài nghi, hắn lên tiếng.
_’’ Súng? Sao cậu có nó?’’
_’’ Ầy... huynh đừng căng thẳng vậy chứ?’’ _ vẫn giữ nguyên nụ cười, Daesung thả người ngồi phịch xuống giường _’’ Của huynh đấy, lấy mà dùng.’’
_’’ Tôi không biết bắn súng! ‘’ _ Hắn lầm bầm trong khi bàn tay bất giác nắm lấy khẩu súng và giơ lên.
_’’ Đừng lo đừng lo. Cơ thể huynh biết cách mà. Hahaha...’’ _ Daesung phá lên cười trước câu nói ngô nghê của hắn.
_’’ Nhưng... ở đâu cậu có thứ này?’’
_’’ Huynh đừng thắc mắc, dù sao từ giờ huynh cũng phải tự sử dụng chúng thôi, chẳng còn ai giúp huynh .... ‘’ _ Tích tắc, nói đến đấy, nụ cười trên môi Daesung chợt tắc nhưng rất nhanh, nó lại nở ra như đã được lập trình sẵn _’’ Hahaha... Nói tóm lại là huynh cứ mang theo đi.’’
Vẫn ánh nhìn ngờ vực, nhưng rồi hắn cũng chậm rãi đặt chiếc hộp xuống, đôi tay nhanh chóng tháo hộp đạn khẩu súng kiểm tra, như một phản xạ mà chính hắn cũng chẳng nhận ra. Cả hai khẩu súng đều rất vừa tay một cách đáng ngạc nhiên, cứ như chúng được tao ra chỉ để dành cho hắn.
Daesung im lìm, khuôn mặt đơ cứng dính chặt nụ cười, qua đôi mắt hí, anh nhìn chằm chằm vào từng thao tác của hắn. Một chút đau nhói bất giác hiện lên trong tim, một hình ảnh vừa quen vừa lạ. Hít một hơi dài, anh búng người bật dậy.
_’’ Choi Top... cho đến cuối cùng người còn sống vẫn là huynh nhỉ?’’ _ Anh lẩm bẩm, bước chân chậm rãi tiến về phía hắn.
_’’ Gì?’’ _ Hắn nhíu mày nhìn lên, không nghe kịp lời anh nói.
_’’ Không... hihihi ‘’ _ Daesung lại cười, lạnh lẽo _’’ Đệ chỉ nói là từ giờ chúng của huynh, huynh muốn dùng soa thì dùng .’’
Bất giác, hắn khẽ lùi lại như phản xạ, Daesung đang tiến đến gần và dường như cơ thể hắn bất giác cảm nhận được sát ý. Daesung ngay lập tức nhận ra điều ấy và dừng lại.
‘’ Thình thịch... thình thịch... ‘’ _ Tim hắn đập nhanh, mồ hôi lạnh rịn ướt.
Nụ cười trên môi Daesung chậm rãi biến mất, ánh nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa đầy hoài nghi pha lẫn e dè của hắn với ánh nhìn xa lạ.
_’’ Cậu... hình như... hơi... lạ đấy.’’ _ Hắn bối rối, cảm giác bất an cứ len lỏi.
Vẫn đứng im lìm, Daesung nhìn hắn chăm chú. Từng chút, từng chút một... thật kỹ. Hắn nhận ra sát ý??? Đúng là... Và rồi anh thở dài, nhắm khẽ đôi mắt, Daesung chầm chậm bước lùi lại, cái ý nghĩ vừa thoáng qua trước đó 1 lần nữa lại bị anh kiềm chặt thật sâu trong lòng. Không được, không được, anh phải giữ lời hứa.
Khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười hiền lanh vô tội như mọi khi, Daesung bất ngờ dịu giọng.
_’’ Đệ trở về YG đây. Từ giờ, có chuyện gì huynh tự giải quyết nhé. Có lẽ... sẽ không gặp nhau nữa đâu ‘’ _’’ Trở về? Không phải cậu bảo sẽ giúp tôi sao?’’ _ Hắn ngạc nhiên.
_’’ Giúp??’’ _ Anh chẳng giấu nổi, lộ ra nụ cười khẩy _’’ Chuyện cần làm đệ nhất định sẽ làm. Huynh yên tâm đi.’’
Nói đoạn... Daesung thở hắt mạnh ra một hơi và tiến về phía cửa. Nhưng chợt nhớ ra diều gì, anh bỗng dừng lại, quay sang nhìn hắn, ánh mắt tích tắc sáng quắt như đe dọa.
_’’ Mà này, Choi Top. Cố đừng ngủ nhé, sẽ là ác mộng đấy.’’ _ Giọng anh trầm thấp kỳ lạ, nụ cười kỳ quái thoáng ẩn hiện.
Hắn nhíu mày khó hiểu, tâm trí rối bời nhìn theo bóng Daesung khuất sau cánh cửa. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm, Daesung... chưa bao giờ hắn nhận ra Daesung xa lạ đến thế... Đầu hắn bất giác nhói lên, đau nhức từng cơn.
**********************
Cẩn thận, giấu thật kỹ hai khẩu súng. Hắn lê bước mệt mỏi về phía phòng JI Yong, đầu hắn vẫn đau như búa bổ, nặng chịch. Bước chân lảo đảo, hắn đẩy cửa phòng bước vào, ánh mắt bắt đầu mờ đục, run rẩy ánh nhìn về phía giường cậu.
_’’ Ji... Yong...’’
“” Rầmmmmm ‘’ _ Cả thân hình to lớn của hắn đổ ập xuống sàn, bất tỉnh, hắn chỉ còn cách nơi cậu đang nằm chỉ vài tất.
********************
Cả thân hình to lớn nhưng ốm yếu của hắn bị đẩy mạnh một cách thô bạo qua cánh cửa phòng giam trước khi những thanh sắt lẽo kẹt kéo lại khóa cứng. Chẳng còn đứng vững nổi, đôi chân hắn run rẫy rồi đành bất lực để cả thân mình ngã đập thẳng xuống mặt sàn lạnh lẽo, khô cứng.
_’’ Khụ... khụ... kh..’’ _ hắn ôm ngực ho lên sặc sụa, máu từ miệng ứa ra, nhễu nhão, càng làm lấm lem khuôn mặt vốn dĩ đã bê bết máu của hắn.
_’’ Ngày nào cũng thế nhỉ!!! Huynh lỳ thật!!!’’ _ Một chất giọng vui vẻ, bình thản vang lên.
Nhấp nháy, cố mở to đoi mắt đã nổi đầy gân đỏ và bầm tụ máu, hắn run run ngước nhìn lên. Máu vẫn chảy, cả cơ thể hắn chẳng còn tí sức lực nào sau trận đòn thừa sống thiếu chết vừa được ban tặng, từng đoạn xương trong người cứ như đã bị dần nát đến bất lực.
_’’ Khụ... khụ...’’ _ Hắn lại ọc máu.
Lẩy bẩy, hắn cố gượng người ngồi dậy, ngã lưng vào bức tường ẩm của căn phòng, vừa quệt máu vừa liếc nhìn lên con người đang bình thản ngồi đọc sách trên chiếc giường đơn đối diện, kẻ có nụ cười như thiên thần.
_’’ Ba hôm nữa đệ sẽ rời khỏi đây.’’
_’’...’’
_’’ Huynh còn 3 năm nữa nhỉ? Liệu... huynh có chịu nổi đến khi đó không ta? Đệ lo lắm đó... hihihi.’’
Mặc kệ, hắn chầm chậm nhắm nghiền đôi mắt, ngã đầu dựa hẳn vào tường, hơi thở khó nhọc. 3 năm, chỉ cần hắn cố chịu thêm 3 năm, hắn nhất định sẽ ra ngoài và gặp lại Ji Yong với Taeyang, 2 đứa em yêu quý của hắn. 3 năm, chỉ cần hắn cố chịu đựng 3 năm.
_’’ Huynh.... thật cố chấp đấy. Đệ từ khi mới vào đã luôn cố thân thiện vậy mà...’’
Hắn liếc mắt nhìn lên, bất giác nhếch khẽ nụ cười. Hắn không ngốc, không ngốc đến nỗi không nhận ra được ánh nhìn lạnh lẽo và nụ cười quái lạ của người đối diện, hắn đã học được bài học nhớ đời, tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng.
_’’ Ah... mà đệ có quà chia tay cho huynh nè..’’ _ Vừa nói, người kia vừa lúi húi lục túi.
Thoáng phì cười, hắn chậm rãi nhắm nghiền đôi mắt, ra chiều chẳng chút quan tâm. Điều duy nhất hắn muốn lúc này, chỉ là sự bình yên, sự bình yên để hắn có thể gặp lại cậu.
‘’ Xoạt...’’ _ Tiếng rơi nhẹ trên mặt đất.
_’’ Ừm.... cậu ta.. là Ji Yong đúng không nhỉ?’’
Tích tắc, tim hắn như ngừng đập, mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, đau buốt, hắn nhìn sang và lặng người.
Trên mặt đất, vươn vãi những bức ảnh của cậu. Ji Yong.
Vội vã, hắn ngồi bật dậy, nhưng ngay lập tức, cơn đau buốt nơi xương sườn ngăn hắn lại và khiến hắn ngã vật ra sàn lạnh. Nụ cười thoáng nở trên khuôn mặt người đối diện khi chứng kiến cảnh hắn run lẩy bẩy, sợ hãi cố vươn tay chộp lấy những bức ảnh trong đau đớn.
_’’ Cậu... cậu.... sao... khụ khụ... khụ...’’ _ Cả cơ thể hắn như lên cơn co giật, đau buốt với những tràng ho sặc sụa.
_’’ Ah... Ji Yong, hhihi vô tình, vô tình thôi... Đệ biết một số người biết một số chuyện... ở ngoài kia.’’
_’’ Cậu... muốn gì?’’ _ Hắn quắt mắt nhìn lên, đỏ ngầu.
_’’ Hihihi... không, đệ chỉ định báo huynh tin vui mà, có lẽ... huynh sẽ có thể ra khỏi đây sớm hơn thời hạn đấy.’’
_’’ Sao... soa chứ??’’ _ Hắn nhíu mày ngạc nhiên, ánh mắt chứa đầy hoài nghi.
_’’ Cậu ta, và cả anh bạn Taeyang nữa, bọn họ đang lo tiền để huynh rời khỏi đây sớm. Dù số tiền tương đối lớn nhưng chắc sẽ ổn thôi. Tin vui nhỉ? Hihihi... Họ khá tốt.’’
_’’ Lo... lo tiền??’’ _ Hắn sững người, không thể nào, sức khỏe Ji Yong khá yếu, còn Taeyang thì còn đang theo học đại học, làm soa có thể...
_’’ Ầy ... huynh đừng lo, họ đều tìm được... ừm... việc làm rồi. Tiền kiếm cũng khá đấy. Hihihi...’’
Hắn thoáng lặng đi, buồn bã. Hắn đã khiến hai đứa em chịu khổ rồi, vừa nghĩ, nước mắt hắn bất giác trào ra, lặng lẽ lăn dài xuống đôi môi đang mím chặt. Hắn nhìn chăm chăm vào những bức ảnh của JI Yong... những bức ảnh đã lấm lem do dính máu của hắn.
Ji Yong của hắn, đưa em nhỏ bé mà hắn cưng yêu nhất...
Và rồi, mắt hắn dần dần mở to, trợn trừng, nhìn như xoáy vào những bức ảnh, đôi môi mấy máy chẳng thành tiếng nữa... Gì chứ? Chuyện gì đang diễn ra??? Ji Yong của hắn... những bức ảnh... Không thể nào...
Người đối diện thích thú nhìn ngắm khuôn mặt đang dần dần tái xanh của hắn với nụ cười bình thản, đôi mắt cứ khe khẽ híp lại săm soi.
Đôi bàn tay hắn siết chặt, run rẩy... những bức ảnh như sắp bị xé toạt làm đôi.
Nước mắt hắn trào ra, ràn rụa, ướt đẫm cả khuôn mặt đang nhăn nhó khổ sở đến đơ cứng. Đôi môi cắn chặt đến bật máu. Cổ họng hắn đau rát nấc nghẹn chẳng thể thốt nổi lên lời nào.
Ji Yong của hắn... cậu đang làm gì thế? Những bức ảnh như một đoạn phim quay chậm, chẳng chút khó khăn để nhận ra chuyện gì sau chúng.
Là cậu, vẫn hình hài nhỏ bé, co ro trong chiếc áo khoác cũ của hắn, trên cổ là chiếc khăn choàng đáng yêu mà hắn đã tặng cậu vào dịp sinh nhật nắm ngoái. Đứng ở một góc tối trên con đường tấp nập của khu phố ăn chơi bật nhất Seoul, Ji Yong đang co mình, nhìn mọi người đi qua với ánh mắt lo sợ, rụt rè, cậu dường như càng lúc càng rúc sâu vào chiếc áo củ kỹ, quá khổ của hắn... Và rồi... 1 gã đàn ông bước đến, họ nói gì đấy... Ji Yong rụt đầu và lắc lia lịa, gã đàn ông rời đi nhanh chóng. Đến một gã khác, mạnh bao lôi tuột cậu ra khỏi góc tối ấy, Ji Yong thoáng lảo đảo, bị kéo đi đến dưới chân ngọn đèn đường lớn, gã thô bạo kéo phăng chiếc khăn đang gần như che đi cả nửa khuôn mặt cậu ra. Ji Yong trân mình, đứng lặng. Cậu run run lấy lại chiếc khắn và choàng lên cổ, ít phút sau, cậu rời đi cùng gã... cả hai cùng tiến vào một khách sạn rẻ tiền. Và cậu rời đi khi ánh bình minh dần dần ló dạng, vẫn rúc sâu vào chiếc áo khoác cũ như cố tìm kiếm hơi ấm của hắn, bước chân cậu lảo đảo, mệt mỏi lê đều trên con đường lạnh vắng của buổi sớm mai.
_’’ Còn nữa này!!! Hihihi...’’
Hắn giật mình ngẩng lên, những bức ảnh mới lại được quẳng xuống, la liệt trên mặt đất, và đập thẳng vào mắt hắn... Hình ảnh của cậu... cơ thể nhỏ bé trần trụi in hằn những vết roi đỏ rực, hai cánh tay bị trói chặt giật ngước ra sau, khuôn mặt nhăn lại, đau đớn ràn rụa nước mắt... và bao quanh cậu... những gã đàn ông ...
_’’ Ah ah... ah ...AH...AHHH....AHHHHH...’’ _ hắn hét lên trong vô thức, đau đớn, chẳng thể điều khiển nổi bản thân mình, hắn liên tục đập thẳng đầu mình vào bức tường phía sau lưng _’’ AH AHHHHH...AHHHH.... JI YONG.....AHHHHHHHHHHHHH...’’ _ hắn gào lên, đau quá, lồng ngực hắn đau quá, nó sắp vỡ tung ra mất rồi, đau đến nỗi hắn gần như chết được... hắn chẳng còn nói nổi nên lời.
Và rồi cả cơ thể tàn tạ của hắn nhào đến, hắn chộp lấy những bức ảnh, siết chặt chúng trong lòng, gào thét trong tuyệt vọng. Hắn phải làm sao? Phải làm soa đây? Hắn phải làm sao???? Làm soa đây? Làm soa để cứu cậu??? Phải làm sao.
Mặc kệ cơ thể đau buốt do những vết thương, hắn chộp lấy những song sắt của phòng giam, ra sức lay ra sức giật giật chúng điên cuồng.
_’’ THẢ TÔI RA... THẢ TÔI RA... TÔI KHÔNG PHẠM TỘI... THẢ TÔI RAAAA.... JI YONG À....... JI YONG À......’’ _ Hắn gào lên, giọng nói lạc hẳn đi khàn đặc trong nước mắt _’’ THẢ TÔI RA.... JI YONG À.......... JI YONG À... THẢ TÔI RA......... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA THẢ TÔI RA...’’
Mặc hắn đập, hắn lay, hắn gào thét, đáp lại chỉ là sự im lìm đến đáng sợ.
Sự im lặng đến lạnh lùng càng khiến tiếng gào khóc của hắn rơi sâu vào tuyệt vọng... Nhưng hắn không thể dừng lại... cho đến khi cổ họng đau rát chẳng còn ra tiếng, cơ thể như lả đi chẳng còn chút sức lực...
_’’ Thả... tôi ra... thả tôi...ra... Ji Yong à... Ji Yong à.... ‘’ _ hắn rên rỉ, lẩm bẩm không ngừng, nước mắt trào ra lăn dài chẳng thể ngừng, đôi bàn tay nắm chặt những bức ảnh, đầu liên tục đập mạnh vào những chấn song sắt, trái tim hắn như đã vỡ nát rồi, là lỗi của hắn, là lỗi của hắn, là chính hắn đã khiến cậu chịu khổ, là chính hắn... _’’ Ji Yong ...à... Ji Yong...’’ _ hắn bất lực, là do hắn bất lực.
Nhưng hắn có thể làm được gì? Gào thét, dùng tất cả sức lực còn lại một cách vô ích trong tuyệt vọng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm nhận được bản thân nhỏ nhoi và thảm thương đến vậy, sinh mạng của hắn và cả cuộc đời của cậu, tại soa lại nhỏ bé đến mức thê lương đến vậy.
Đợi đến khi ấy, khi hắn chẳng còn một chút sức lực hay hi vọng nào nửa, nụ cười trên môi người bạn chung phòng giam lại hé nở, tươi rói. Từng bước chậm rãi, chậm rãi... người ấy bước đến bên cạnh hắn, lúc này đã ngồi bệt bên những chấn song tuyệt vọng.
_’’ Này, đệ có thể cứu Ji Yong của huynh đấy.’’
Hắn sững lại, và trong tích tắc, hắn quay ngoắt lại, chẳng chút ngần ngại, hắn ôm lấy chân người đối diện, run rẩy nhìn lên với ánh mắt cầu khẩn. Chiếc phao duy nhất, bàn tay duy nhất có thể nắm lấy... Tự trọng, mặc kệ... ai cũng được... chỉ cần cứu được hắn và Ji Yong.
_’’ JI Yong... Ji Yong... cậu ấy...’’ _ Giọng hắn khàn đi, chẳng còn rõ tiếng.
_ ‘’ Trao đổi nhé?’’_ Nụ cười lại càng tươi rói như thiên thần.
_’’ Trao... trao đổi... gì cũng được..’’ _ hắn lẩy bẩy, bấu víu vào ống chân người ấy, nước mắt trào ra lăn dài. _’’ Cứu... ngăn... ngăn Ji Yong ... lại... xin..’’
_’’ Trái tim của huynh.’’
Hắn thoáng sững lại, ngạc nhiên, ngơ ngác... Nhìn lên.
_’’ Trái... trái tim??’’
_’’ Phải. Trái tim của huynh, nếu huynh đồng ý giao nó cho đệ. Đệ sẽ giúp huynh.’’
Hắn lại sững lại một lần nữa, nuốt khan dòng nước bọt tanh nồng vị máu, giọng hắn run run.
_’’ Ý.. ý cậu là... tôi... sẽ chết?’’
_’’ Phải. Huynh sẽ chết.’’
Im lìm, trong tích tắc ánh mắt hắn như bất động, trân trối nhìn lên. Trái tim? Trái tim của hắn? Hắn sẽ chết? Nếu như hắn chết? Ai sẽ chăm sóc cậu và Taeyang?Nếu vậy...
_’’ Ầy... huynh đừng lo, đệ không định lấy liền đâu’’ _ Người kia lại nhoẻn miệng cười, nụ cười của thiên thần _ ‘’ Ưm... 5 năm, 5 năm nữa, khi huynh tròn 27 tuổi.’’
_’’ 5 năm?’’
_’’ Phải, 5 năm.’’
Buông tay khỏi chân kẻ ấy, hắn im lặng, đôi chấn mày nhíu chặt khi ánh mắt sáng quắt chẳng rời khỏi những bức ảnh nhăn nhún đang rơi lả tả trên sàn. 5 năm? Chỉ 5 năm? Hắn chỉ có thể bên cậu 5 năm? Rồi sau đó? Sau đó... sẽ thế nào??? Ai sẽ chăm sóc cho 2 đứa em của hắn? Liệu...
Đầu hắn căng ra, dường như toàn bộ dây thần kinh của hắn đồng loạt vận động, căng cứng đến mức sắp nổ tung ra. Hắn cần bảo đảm cho Ji Yong và Taeyang cho dù khi đã chết.
Hít một hơi dài, hắn ngồi im lìm như bất động, khuôn mặt đanh lại, lạnh lẽo. Ánh nhìn chẳng chút e ngại chăm chăm nhìn vào đôi mắt hí đối diện. Hàng trăm suy tính hiện lên trong đầu hắn.
Cuối cùng, hắn lên tiếng.
_’’ Cậu có quyền lực? Có thể đưa tôi rời khỏi đây?’’ _ Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp.
_’’ Ừm, chuyện nhỏ thôi, hihi..’’
_’’ Cậu có tiền? Rất nhiều tiền?’’
_’’ Ưm... không hẳn, đệ kiếm được khá nhiều, nhưng không chắc mọi cái giá đều có thể trả.’’
_’’...’’
_’’ Sao?? Huynh cứ cho cái giá nào.’’
_’’ Tôi cần tiền, rất nhiều tiền.’’ _ Giọng hắn trong tích tắc lạnh buốt _’’ Tôi cần số tiền đủ để Taeyang có thể học xong đại học và tìm việc làm, số tiền đủ để Ji Yong có thể sống suốt đời. Cậu có thể cho tôi không?’’
_’’....’’_ Nụ cười chậm rãi biến mất _’’ Huynh tham thật đấy... hahahah... cái giá đó quá cao rồi...’’
_’’ Không cao, cậu vào tận đây, làm bao nhiêu việc chỉ để đổi lấy trái tim này, có nghĩa nó không rẻ tiền.’’ _ Hắn chậm rãi nhưng từng chữ sắc gọn, lạnh lẽo _ ‘’ Cái giá đó không đổi. Nếu không... có chết tôi cũng không trao cho cậu đâu. Có đập nát nó trong trại giam này hay bằng chính đôi tay tôi thì tôi cung không giao cho cậu đâu.’’
_’’ Huynh...’’
_’’ Ai là người cần trái tim tôi?? Người yêu cậu? Người thân? Hay ông chủ???’’ _ Ánh mắt hắn sáng quắt._’’ hãy suy nghĩ đi...’’
_’’...’’ _ Kẻ đối diện nghiến chặt răng, bức bối _’’ Cho đệ... 1 đêm... suy nghĩ..’’
_’’... Được..’’ _ Hắn nghiến chặt răng, lên tiếng, hắn đang đánh cược chính mạng sống của mình. Nhưng hắn không còn đường lui nữa.
*************************
Trong căn phòng lớn của Choi Top, hắn nằm đó, đôi mắt im lìm nhíu chặt, cả cơ thể căng cứng, ướt rịn mồ hôi, cả cơ thể không ngừng run lên từng cơn ...
Ji Yong lo lắng, hết ra lại vào, nhấp nhỏm chẳng yên. Lâu lâu cậu lại chạy vào chậm mồ hôi cho hắn rồi lại nóng lòng chạy ra cửa phòng trông ngóng.
Cuối cùng Taeyang cũng xuất hiện với 1 vị bác sĩ lớn tuổi. Mọi người đều vội vã...
_’’ Anh ta thế này bao lâu rồi?’’ _ Vị bác sĩ vội vàng đo mạch cho hắn.
_’’ A... ưm.. tầm khoảng trưa nay... huynh ấy.. ngất xỉu..’’ _ Ji Yong ấp úng.
Ji Yong và Taeyang lo lắng nhìn nhau khi thấy vị bác sĩ già cứ chăm chú đo đo, khám khám trong khi hắn vẫn vật vã chẳng thể tỉnh dậy.
Ít phút sau, vị bác sĩ lặng lẽ đứng dậy, chống tay nhìn hắn chăm chăm, đôi mày nhíu lại như đang suy nghĩ rất dữ dội.
Nhìn vậy Ji Yong càng thêm lo lắng, cậu hấp tấp.
_’’ Huynh ấy... huynh ấy... sao không ạ??’’
_’’ Tôi cũng không chắc.’’ _ Người bác sĩ khẽ lắc lắc đầu ra chiều bối rối _’’ Anh ta... ổn.’’
_’’Ổn???’’ _ Taeynga bất giác lớn tiếng _’’ Huynh ấy cứ thế này, kêu cũng chẳng tỉnh mà ông nói ổn???’’
_’’ Haiz... Tôi nói thật mà.’’ _ Vị bác sĩ thở dài_ ‘’ Mọi thứ về cậu ấy đều ổn, cậu ấy... trạng thái chi như... đang ngủ.’’
_’’ NGỦ??’’ _ Cả Taeyang lẫn Ji Yong đồng thanh kêu lên ngạc nhiên.
_’’ Nhưng.. huynh ấy... có vẻ rất khổ sở.’’ _ JI Yong lo lắng.
_’’ Ác mộng, chỉ là anh a đang trải qua một cơn ác mộng nào đó.’’
_’’ Ác mộng???’’
Taeyang và Ji Yong lo lắng nhìn nhau, chẳng hiểu sao, trái tim cả hai đều đang nóng rát và bức bối khó chịu đến vô cùng _ Lo lắng không yên.
***************
Phòng ăn của trại giam. Bước chân tập tễnh, hắn mệt mỏi cầm theo khay cơm lê bước về chiếc bàn nơi góc phòng, nơi kín đáo nhất. Cả một đêm dài chẳng thể chợp mắt cộng thêm một thân thể xơ xác đầy thương tổn đua đớn, thần kinh hắn đang căng gần như sắp đứt tung ra. Nhưng hắn biết, hắn không thể gục ngã ở đây được. Đây là lúc hắn cần mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thả người ngồi xuống ghế, hít một hơi dài, hắn rệu rạo cố gắng nuốt lấy những hạt cơm khô rang xuống cổ họng. Đau rát...
_’’ Chẹpppp ..’’ _ Cả khuôn mặt hắn bất ngờ bị ấn thẳng vào khay cơm, nhầy nhụa.
_’’ Wow... Choi Top, xem ra mày đói lắm nhỉ??’’ _ Một chất giọng khàn đục vang vang.
Là Kang Do. Hắn nghiến răng ngẩng đầu dậy, lặng lẽ phủi sạch cơm trên mặt xuống.
_’’ Hahaha... ya... mày đói lắm đúng không?’’
Ngay khi hắn vừa định đứng lên rời khỏi ấy, thì Kang Do đã ngạo nghễ cười to trong khi cầm lấy chén canh trên khay hất thẳng vào mặt hắn. Ướt đẫm... nhục nhã... nhưng ánh mắt hắn chắng chút nao núng, lướt nhanh quanh vùng thắt lưng to rộng của Kang Do, hắn biết nơi đó có gì.
_’’ Mày cũng khỏe thật đó, Choi Top. Trận đòn hôm qua dường như vẫn còn rất nhẹ nhỉ... hahaha...’’_ Gã ha hả cười _ ‘’ Vậy để đêm nay tao giúp mày...’’
_’’ Bụp!!’’ _ Kang Do trong tích tắc im bặt, nhìn xuống.
Máu đang chảy, phụt mạnh từ cái bụng to kềnh của gã. Hắn nghiến răng, ấn sâu hơn chiếc muỗng inox đã được mài sắt lẻm vào bụng Kang Do, bàn tay hắn nhuộm đỏ một màu máu. Kang Do loạn choạng lùi lại và ngã đùng ra đất, kinh hãi nhìn hắn, hơi thở dốc như sắp đứt. Hắn đâm gã bằng chính thứ vũ khí cũa gã. Đã bao nhiêu làn gã dùng nó đã thương hắn chính gã cũng chẳng còn nhớ... vậy mà lần này...
Không gian lập tức náo loạn, tiếng còi hụ réo in ỏi, mọi tù nhân khác đều vội vã dạt sang bên, đứng úp mặt vào tường.
Nghiến chặt răng, hắn ngẩng lên, ánh mắt sáng quắt đầy kiên quyết, nhìn về kẻ chung phòng đang đứng im lìm nhìn hắn, ánh mắt như rực lửa.
Chậm rãi... hắn từ từ đưa phần mũi nhọn liễu đẫm máu của chiếc muỗng ngay trên ngực mình, nơi trái tim hắn đang đập liên hồi, mạnh mẽ...
_’’ Thời gian suy nghĩ... chấm dứt.’’ _ Hắn khẽ nhếch môi cười, lạnh lẽo..
Kẻ kia tích tắc nghiến răng ken két, quắt mắt sôi sục đầy giận dữ nhìn hắn. Mặc kệ, hắn không thể chờ đợi, Ji Yong của hắn không thể chịu khổ thêm nữa... Chậm rãi, hắn bắt đầu ấn mũi nhọn vào ngực mình, máu bắt đầu rỉ ra... Nhăn khẽ đôi mày , nhưng hắn vẫn tiếp tục... hắn cược cả sinh mạng của mình...
_’’ Dừng lại, được rồi, đệ đồng ý.’’ _ Kẻ kia lên tiếng, giọng nói như kiềm chặt cơn giận dữ trong lòng.
Chỉ kịp nghe câu đó, hắn khụy hắn xuống, đôi chân hắn chẳng còn tí sức để có thể đứng vững nữa. Và hắn cười, cười như điên dại ... Cảnh sát phòng giam ập đến.
__________ Hết chap 9 ____________
| | | | |
| |
| Yyongchi Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 50 Số Thanks : 3 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Aug 08, 2015 5:44 pm | | | | | | | Sao mà tui thấy nó dã man giống cảnh trong Zutter zậy?? Ra chap mới nhanh nha | | | | |
| |
| Reii Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 93 Số Thanks : 2 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Aug 08, 2015 9:55 pm | | | | | | | a ý tưởng từ Zutter mà ra phải hông D em vừa đọc xong là com ngay chap này H thảm thương quá nhưng mà em thích ^^ Thân phận thật sự của Dae đáng phải suy nghĩ quá à =='' mà sau 1 hồi suy nghĩ thì...thôi em chờ chap mới =='' suy nghĩ hoài hông ra hại não quá =='' D mau mau ra chap mới nha đừng quên trả nợ cho em nữa đó | | | | |
| |
| battousai Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 8 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Aug 08, 2015 10:18 pm | | | | | | | Haizzzzzz......cuối cùng au cũng comeback.kkkkkkk......đọc xong phấn kích quá nên phải comt liền..... Hình như bạn Dae thik Huyn phải ko nhỉ??? (Mún trái tim của con ng ta lun mà ) Nhưng mà e vẫn thắc mắc là tại sao Dae lại bik Huyn nhỉ ?? Bạn chung phòng nên mới bik Huyn rùi điều ra về Huyn ( ng có thế lực như Dae sao lại phải ở tù mà ko thoát ra chứ ?? ) hay là đã bik Huyn từ trước rùi...Huyn vô tù nên Dae vô lun ))) Chap này thấyYong tội quá..làm mọi cách để Huyn ra tù nhưng sau đó lại thấy Huyn thay đổi...lạnh lùng, máu lạnh, và vờ như ko quan tâm Yong....hjc... Nói nhảm nhìu quá )))) ra chap đều đều nhoa au..( ko hj vọng nhìu nhưng 1tháng 1chap thì tuyệt vời ) .....ủng hộ au <3 <3 <3 | | | | |
| |
| ngap Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 31 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sun Aug 09, 2015 2:20 pm | | | | | | | ôi cái fic hại não quá đi Dae là người chung phòng giam vs Top ngày xưa và bi giờ trở thành bạn của Hyun, au nói Hyun ko phải Top, nhưng sao Hyun lại ko có kí ức và lúc nào cũng giống như bị Dae thôi miên vậy á?? cơ thể của Hyun có thể là của Top?? vậy trái tim của Top thì đang ở đâu?? haizzz nhức đầu quá đi, hong nghĩ nữa đợi chap mới của au nha | | | | |
| |
| gdragon nguyễn Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Tue Aug 25, 2015 9:23 pm | | | | | | | au ơi sao au suốt ngày up fic ms còn fic cũ lại bỏ bê. Vị hôn thê kinh khủng sao lâu vậy chưa có chap ms ạ.
e nói vậy thôi chứ fic này hay lắm au nhanh ra chap ms nhé, cả mấy fic kia nữa au đừng bỏ fic nào nha | | | | |
| |
| nguyenlyvn2610 Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 75 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sun Sep 13, 2015 1:56 pm | | | | | | | Nhanh ra chap mới nha au, hấp dẫn quá rồi đừng ngâm fic nữa | | | | |
| |
| Minn vips xx02 Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 2 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Tue Jan 19, 2016 6:49 pm | | | | | | | | | | | |
| |
| yenoanh1912 Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 17 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) Sat Mar 05, 2016 7:00 am | | | | | | | Xin au hãy comeback | | | | |
| |
| Tiêu đề: Re: [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) | | | | | | | | | | | |
| | Similar topics | |
|
| [M]Hoán đổi[Longfic|GTop] _ ( 8/8 ) | |
|
Trang 2 trong tổng số 2 trang | Chuyển đến trang : 1, 2 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| | |
| |