- Anh có biết một huyền thoại khác của sao băng không?
- Là gì? - Seunghyun vẫn đang nhìn từng đợt sao băng rơi
- Người ta cho rằng mỗi một người sống trên trần gian đều có một ngôi sao chiếu mệnh, khi ngôi sao đó rơi thì người đó cũng sẽ chết. Do vậy khi một sao băng rơi, có nghĩa rằng một ai đó đã tạm biệt cõi đời này!
Jiyong nói, giọng nhẹ hẫng:
- Anh tin không?
Đúng lúc cậu quay qua cười hỏi Seunghyun thì anh đã nhìn cậu từ bao giờ, trong mắt anh có gì đó thật xa xăm...
Vào thời điểm khi bóng đêm buông rèm, những áng mây che lấp cả ánh sáng của mặt trăng, Yang Hyunsuk cầm trong tay quả tim trắng thứ 410
- Quả tim cuối cùng, ta muốn tự tay lấy được nó!
Hắn xuyên qua khu rừng lá kim, tiến sâu vào lãnh địa của Phù thủy Trắng...
Một người nằm trên bãi cỏ, mắt khép hờ. Bên cạnh anh, một con mèo lông trắng như tuyết, đôi mắt sáng quắc trong đêm thâu...
Có tiếng sột soạt, nó ngoe nguẩy đuôi, nhìn theo hướng người bước đến.
- Grừuu
Tiếng gừ làm chủ nhân con mèo thức giấc, anh ngồi dậy, rồi thong thả đứng lên, từ từ quay lại phía sau, mắt nhìn thẳng vào gương mặt của Yang Hyunsuk
Khi mặt trăng ló dạng sau những mây mù che lấp, ánh sáng mờ ảo khiến hắn nhìn rõ khuôn mặt anh. Với giọng nhỏ, trầm, nhưng đanh lại, anh nói:
- Ta chờ ngươi lâu lắm rồi, Yang Hyunsuk!
Yang Hyunsuk nhếch mép, thích thú với người hắn đang đối diện:
- Người cuối cùng lại là ngươi, Seunghyun, vậy mà khi nãy ta không nhận ra. Một Phù thủy Trắng xuất chúng, một đối thủ đáng gờm, nhưng ta chưa hề mong chờ sẽ đối đầu với ngươi...
- Sao? Ngươi không đủ tự tin?
- Không, chỉ là quá sớm để ngươi chết dưới tay ta, khà khà - Yang Hyunsuk cười khẩy, hắn ngước nhìn bầu trời cao vợi, cả nền đen rộng lớn không có lấy một vì sao - Chà, đêm nay u ám quá, đột nhiên ta muốn nhìn thấy sao băng
Seunghyun im lặng quan sát vẻ mặt và cử chỉ của Hyunsuk trong bóng tối..
- Ngươi có biết một huyền thoại về sao băng không? Người ta cho rằng mỗi một người sống trên trần gian đều có một ngôi sao chiếu mệnh, khi ngôi sao đó rơi thì người đó cũng sẽ chết. Ngươi sẽ chết và hóa thành sao băng? Không tuyệt sao?
"Có biết một huyền thoại về sao băng không?
Người ta cho rằng mỗi một người sống trên trần gian đều có một ngôi sao chiếu mệnh, khi ngôi sao đó rơi thì người đó cũng sẽ chết"
Seunghyun bất ngờ khi nghe những lời đầu Jiyong nói ra, cả câu hỏi đó, rất giống...Anh giật mình quay qua nhìn cậu chăm chăm, anh thấy giọng cậu từ từ thay bằng giọng của hắn, từng lời, từng chữ thoát ra như xoáy thật sâu, anh nhìn thấy hắn, anh cảm nhận được hắn, trong mơ hồ, thứ gì đó...
- Anh tin không?
Jiyong nói xong thì nhìn Seunghyun, cười hỏi, thấy ánh mắt kì lạ của anh đối với mình, cậu bỏ lửng nụ cười trên môi, mặt ngơ ra:
- Anh sao vậy? Tôi nói gì không đúng sao?
Seunghyun nhíu mày, anh nghe có mùi táo thoang thoảng tỏa ra từ người của Jiyong...Anh đã không nghe thấy hắn, cảm nhận thấy hắn nữa. Hắn biến mất rồi. Chỉ cách nhau một cái chớp mắt. Bây giờ trước mặt anh là Jiyong, Kwon Jiyong. Anh nhìn lầm sao, hay ảo giác, hay ám ảnh.. Seunghyun thu ánh mắt tối tăm ban nãy lại, xoay người, lại nhìn lên trời, anh nói:
- Không, chỉ là câu nói của cậu làm tôi nhớ đến một người...
- Í, bạn gái anh sao?
- ….
- Xì, không trả lời thì thôi - Jiyong nhún vai - Huyền thoại đó hầu như ai cũng biết, có gì lạ đâu. Nhưng anh tin không?
- Những điều tôi tin là những điều tôi tận mắt xác thực. Với lại, theo như cậu nói, hàng ngàn sao băng rơi thế kia, chả lẽ bây giờ hàng ngàn người chết sao? Mỗi lần tôi thấy người chết, đều chẳng có sao băng rơi.
- Tôi cũng nghe nói vậy thôi chứ bộ. Nhưng có một điều tôi chắc chắn, nếu đó là người cực kì quan trọng với anh, nhất định anh sẽ thấy bầu trời rơi sao băng
- Hờ
- Mà này, anh nói nhiều hơn lần gặp ban đầu đấy, mặc dù vẫn còn cộc cằn
Quả thật là vậy, bản tính Seunghyun trước giờ vốn khó nắm bắt. Lúc thì lạnh lùng, thờ ơ, lúc thì nói chuyện nhiều với người khác như đã thân thiết lắm rồi. Seunghyun nhếch môi, chưa kịp trả lời Jiyong thì chuông điện thoại reo, Daesung hỏi anh sao chưa thấy về, cậu đã luyện hết hai bộ phim lẻ rồi. Seunghyun lắc đầu chán nản, anh quên mất một chuyện...
Sau khi mưa sao băng tan, bầu trời lại thăm thẳm một màu đen, hai người lên xe trở lại Seoul. Seunghyun đưa Jiyong về đến căn hộ của cậu. Jiyong xuống xe, cúi người hỏi trước khi đóng cửa
- Anh không muốn lên nhà uống gì đó sao?
- Không, tôi phải về
- Bạn gái anh chờ sao? - Jiyong nhe răng
- Lên nhà đi
- Uầy, được rồi. Tạm biệt. À, cảm ơn anh, ngủ ngon nhe
- Ngủ ngon
Jiyong đóng cửa xe, cậu đứng nhìn theo đến khi chiếc xe đã khuất
Cạch...
Seunghyun mở cửa bước vào
- Jang Yeol
- Em không thể rời đi như thế này được
Phòng khách không mở đèn, ánh sáng từ tivi phát ra. Giọng nói cũng từ đó. Daesung đang ngồi trên ghế sofa, chăm chú xem phim. Seunghyun bật công tắc điện:
- Bộ phim thứ ba rồi sao?
- Anh không về làm em không ngủ được - Daesung nhai bánh rồm rộp - Em đang xem phim bộ đấy
- Em chính thức là con mọt phim
- Anh đi chơi với bạn gái đấy à? - Daesung vừa xem cảnh hai nhân vật chính đối thoại, vừa hỏi
Seunghyun nheo mắt, kì lạ, hôm nay ai cũng hỏi anh về vấn đề bạn gái.
- Em lắm lời thật. Tắt phim rồi ngủ đi
- Okay hyung
Seunghyun xoay người, tay anh gác lên trán...Chỉ là trùng hợp thôi, vì nếu là bọn chúng giả dạng để tiếp cận, anh đã có thể nhận ra rồi, cái mùi ám khí đó...Mà huyền thoại Jiyong nói lúc nãy, ai cũng biết...Anh mới hỏi Daesung, quả thật cậu ta biết, mà còn khẳng định có thể nhiều người biết...Việc câu nói của hắn và Jiyong giống hệt nhau, tất cả chỉ là bản thân Seunghyun quá nhạy cảm
- Nham nham...tình yêu...yêu...
Daesung uốn éo người, cậu lảm nhảm, rồi đưa chân gác lên người Seunghyun. Anh nhăn nhó, thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, kêu gào trong lòng. Nếu Jiyong là cục nợ một tháng thì Daesung chính là cục nợ cả đời của anh.
Khi Seunghyun thức dậy lúc sáng sớm thì đã không thấy Daesung nằm bên cạnh anh. Đêm qua phải khuya lắm anh mới ngủ được, hai đêm nay là thế, từ khi Daesung đến sống chung là thế. Mà trước khi cậu ta ở đây, mỗi lần cậu ta đến chơi và ngủ qua đêm thì y như rằng đêm dài lắm mộng đối với Seunghyun. Không phải Seunghyun không quen ngủ với người khác, mà vấn đề là Daesung, cậu ta cứ khoa tay múa chân cả đêm, miệng lảm nhảm mãi. Nhiều khi Seunghyun lim dim, Daesung lại giở trò, cậu ta gác cái chân nặng trịch lên người anh làm anh giật mình. Cả đêm thì không biết Daesung nói mớ bao nhiêu lần, tự dưng nửa đêm, cậu ta bật dậy, la hét ỏm tỏi, xong nằm xuống ngủ ngon lành....Tất nhiên Seunghyun cũng có thể đá Daesung ra ghế sofa ngủ, nhưng khổ nỗi cậu ta lại mắc chứng không dám ngủ một mình, chẳng biết cậu lôi ra đâu cái chứng bệnh kì lạ đó nữa. Vài lần đầu Seunghyun chịu không được, tống cổ Daesung ra ngoài, y như rằng Daesung xem phim cả đêm, lại mở loa lớn, xem chán chê, cậu ta lại hát ỏm tỏi, xong nửa đêm luyện thuốc, thuốc hư nổ ầm trời. Seunghyun dùng chú thần dịch chuyển không gian yên tĩnh, nhưng điều đó cũng không làm anh không ngủ ngon được khi phải duy trì thần chú cả đêm, mặc khác lại khiến thần lực giảm sút. Vài lần tiếp theo Daesung ghé qua, Seunghyun thực hiện kế hoạch tác chiến khác, canh lúc cậu ta ngủ mê mệt, ví như trời có sập cũng chẳng hay biết, anh lò mò chuồn ra ngoài, vậy mà Daesung bật dậy liền, cậu ta ngộ, dù ngủ say thế nào, chỉ cần người bên cạnh có ý định để cậu ta một mình, cậu ta biết ngay. Seunghyun cũng từng đem nhện ra nhát Daesung, cậu ta biến mất ngay, Seunghyun vui vẻ chợp mắt được vài phút, y như rằng có cái ống quyển to tướng gác phịch lên người anh. Seunghyun thử mọi cách nhưng không hề thành công, riết rồi thành quen, anh tự an ủi mình “Cậu ta thỉnh thoảng mới ngủ chung với mình, cố gắng chịu đựng một chút” hay là “Thế này cũng chưa là gì so với Youngbae, anh chịu đựng Daesung ít, còn Youngbae bị ngủ với Daesung từ hồi nhỏ đến giờ.”
Daesung mở cửa bước vào, khệ nệ vác theo cái máy hút bụi, chỉ một ngày sống ở đây, cậu đã hầu như quen với tất cả các thiết bị, mà thật ra nhiều lần đến chơi, cũng đã tập tành cho biết rồi. Lúc cậu đang làm sạch gầm giương, tiếng hút bụi rò rò như bị vướng, cậu liền tắt máy, rồi đẩy cây hút bụi
- Gì thế này?
Seunghyun đang nằm trên giường đọc sách, nghe hỏi thì ngước mắt nhìn. Daesung đang cầm một chiếc bra màu trắng, cúp ngực không to lắm, ngoe nguẩy nó với ánh nhìn xảo trá. Mặc kệ cái nhìn tăm tia mình, Seunghyun bình tĩnh cầm điện thoại, gọi cho ai đó. Thái độ của Seunghyun khiến Daesung không ngờ được, cậu tưởng anh sẽ chối lia chối lịa, như thái độ của người bị bắt khi làm chuyện xấu. Seunghyun trước giờ thường không day dưa với phụ nữ, đã không day dưa thì đừng nói đến chuyện lên giường. Cậu từng nghĩ anh là loại người hiếm có, thanh bạch và thuần khiết, cậu nghĩ anh tôn thờ một tình yêu vĩnh cửu, thế nên anh sẽ ở một mình cả đời, vì trên đời này làm gì có tình yêu vĩnh cửu...Nhưng sự việc diễn ra thế này khiến Daesung thấy hứng thú hẳn...
- Hyung, anh thay đổi rồi à?
- Đó là bản năng của con người
- Nhưng trước giờ anh chưa từng thế, việc gặp gỡ phụ nữ
- Dọn bữa sáng đi, anh đói rồi
Seunghyun nhếch mép, anh kết thúc cuộc nói chuyện trước khi Daesung hỏi thêm gì nữa.
Trong lúc hai người đang ăn sáng thì có tiếng chuông cửa. Daesung tính đứng lên ra mở thì Seunghyun ngăn lại, anh nói cậu cứ tiếp tục ăn
Cạch...
Phía sau cánh cửa là một cô gái với mái tóc nâu xoăn ngang vai, chiếc kính cận trên gương mặt trái xoan làm cô có vẻ ngoan hiền. Đôi tay cô rúc trong túi áo khoác to sụ
- Oppa~
Fuyi chớp mắt tinh nghịch khi thấy Seunghyun, anh cười hiền, lách người để cô bước vào trong. Fuyi đặt giày của mình lên tủ gỗ, thuần thục lấy đôi dép bông đặt trên kệ tủ ra mang. Tay cô vẫn rúc trong áo khoác, vừa đi vừa ngoái đầu nói với Seunghyun:
- Oppa, anh tìm thấy của em ở đâu thế? Em xin lỗi vì làm anh đau nhé, hôm đó em hơi say..
Lúc Fuyi dứt lời cũng là lúc cô vào tới bếp, cô quay quay nhìn, thấy có người ngồi, bối rối cúi người:
- A, xin lỗi…tôi không biết là anh ở đây, tôi vô ý quá
Daesung cười cười:
- Không sao, không sao
Cậu ý tứ nhìn cô một lượt. Thân hình không bốc lửa, khuôn mặt ưa nhìn nhưng nhìn còn trẻ con. Mà bề ngoài cô cũng trẻ con chứ chẳng riêng gì mặt cô nữa, cả cách ăn mặc của cô. Cậu nghĩ đến người Seunghyun nói chuyện điện thoại mà không cho cậu biết, người anh ra ngoài ăn tối cùng, làm cậu phải úp mì ăn mình ên, người làm anh đi về khuya, trên hết,…đó là con người, Seunghyun đặt mối quan hệ với con người. Daesung nghi ngờ anh lắm, đến lúc moi được cái bra dưới giường ra thì cậu khẳng định chắc nịch: Seunghyun có bạn gái. Đôi dép bông Fuyi đang đi, lúc Daesung dọn dẹp có thấy qua, bây giờ thấy cô mang vừa chân đến thế, càng tăng phần chắc chắn. Cách cô tự nhiên vào nhà và nói chuyện, mà Seunghyun cũng tự mình ra mở cửa cho cô….Cái bra đó hình như cũng hợp với kích ngực của cô nữa…
Daesung chẳng hay biết sự giao kèo giữa Jiyong và Seunghyun, nên cứ tưởng mọi thứ Seunghyun làm đều là với Fuyi cả…Daesung thấy choáng, anh chắc thì chắc thế thôi, giờ thật sự xảy ra trước mắt thế này, làm thế nào đỡ nổi. Lúc ở thế giới Phù thủy, Seunghyun thường đối xử khá lạnh lùng với phù thủy nữ trẻ muốn tiếp cận mình, ngoài CL và vài phù thủy nữ lão luyện, thì hầu như anh chẳng buồn giao tiếp với ai nữa. Chủ nghĩa Seunghyun ở thế giới loài người: không liên quan con người, không liên quan ắt tình cảm không nảy nở, nhất là phụ nữ. Ấy vậy mà hôm nay anh phạm hết những điều ấy…
Seunghyun choàng tay lên vai của Fuyi không hề ngượng ngùng, anh nói:
- Daesung, cô ấy là Fuyi. Fuyi, cậu ta là Daesung, em trai anh
- Tôi thành thật xin lỗi – Fuyi cúi người lần nữa, rồi thục nhẹ cùi chỏ vào bụng Seunghyun, càu nhàu – Có người sao không nói em biết
- Đừng quan tâm cậu ta - Seunghyun hất hàm về phía Daesung, rồi nói tiếp với Fuyi – Ăn sáng luôn đi
Lúc Seunghyun và Fuyi ngồi vào bàn thì Daesung cũng đã ăn xong, ý tứ lui vào phòng sách sau khi nói vài câu khách sáo. Daesung vừa đi vừa nghĩ, đẹp trai, tài giỏi như Seunghyun thì người đẹp xếp hàng dài cho anh chọn, cớ sao anh lại đi quen một người như Fuyi, trông cô chẳng có nét gì nổi bật hay quyến rũ, gợi cảm cả, ấn tượng của cô đối với Daesung chỉ có hai từ: bình thường. Những người nhận thức được mình đẹp hay tài năng, mặc định cho người sánh đôi cùng mình phải cùng đẳng cấp. Mặc khác, đàn ông ai cũng thích những cô gái với thân hình sexy, điều kiện như Seunghyun thì thật sự dễ dàng để có được. Rồi Daesung chậc lưỡi, cậu quên mất bản tính Seunghyun trước giờ không giống ai, gu bạn gái cũng không như những người khác, suy nghĩ của Seunghyun vượt qua mức tầm thường, đạt đến mức không ai theo kịp. Vậy nên Daesung kết luận, Seunghyun quan trọng nhiều điều ở Fuyi hơn là vẻ bề ngoài.
- Oppa, mới nãy có ai gọi cho anh - Fuyi đang uống nước, thấy Seunghyun từ phòng ngủ bước ra thì thông báo cho anh biết.
- Em có nghe máy không?
- Không, anh biết tính em mà
Seunghyun đưa túi đồ cho Fuyi:
- Lần sau không vứt lung tung nữa đấy
- Đâu phải lỗi của em, người ta mất nhận thức mà
- Còn cãi bướng – Anh gõ ngón tay lên đầu cô – Mấy thứ đồ phụ nữ này thật kì cục.
Fuyi cùng Seunghyun ra đến cửa:
- Em về. Bao giờ rảnh em lại qua
- Giữ sức khỏe đấy
Fuyi cúi người chào Seunghyun trước anh đóng cửa. Sau khi Fuyi về, Seunghyun vào phòng ăn, dọn dẹp chén đĩa, chợt nhớ lúc nãy cô nói có người gọi cho mình, anh lấy điện thoại ra xem. Là Jiyong. Anh bấm số cậu
….
- Cậu gọi tôi à?
- Seunghyun… – Giọng Jiyong run rẩy
- Chuyện gì thế?
- Có…có người chết…ở trong nhà của tôi.
End #4