BigBangFam
[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] X2RNQic
Custom Search

[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] Trang11
[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] Trang11
[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] Trang11

[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

NamikazeMinato

NamikazeMinato
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 10
Số Thanks : 6


Bài gửiTiêu đề: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptySun May 04, 2014 1:30 pm
Author : Namikaze Minato
Pairing(s) : Big Bang, và 1 số Idol ở các nhóm khác
Ratting : M
Disclaimer : Họ là của nhau!
Category : Humor , pink ,Fantasy, AU, HE, …
Status : On going
Summary :                “Ghét của nào trời trao của đấy !”
                      Liệu Ông trời trao cho điều cậu ghét hay điều cậu thích ?


A/N : Chap đầu chỉ giới thiệu về hoàn cảnh của nhân vật nên hơi nhảm, nhiều chữ và dài dòng , Vậy mọi người thông cảm cho Au nha ^^
 Mọi người thấy có gì sai sót thì góp ý cho Au nhá, Thanks !
 
 CHAP 1

Từng giọt nắng ấm nhẹ nhàng, bay nhảy, chui qua khe cửa sổ vào trong căn phòng nhỏ có màu chủ đạo là vàng nhạt. Những tia nắng đó len lỏi trên gương mặt và chậm chạp như đi dạo trên khuôn mặt, phá tan giấc ngủ của ai đó

Chàng trai khẽ cựa mình, sau khoảng vài giây thì cậu ngồi dậy vươn vai ngáp .

JiYong gấp chăn màn để gọn 1 bên giường. Cậu vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi học. Con đường phố Seoul vào thời điểm này khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu a ~ . . . Chẳng bù với lúc vào lớp. Không gian như sắp có chiến tranh nổ ra vậy, đầu óc căng như dây đàn. Kiểu này thì chắc cậu sớm bị giảm tuổi thọ mất.

JiYong luôn có thói quen dậy thật sớm. Cậu thích đi dạo và hít thở không khí ban ngày. Con đường thưa thớt người và chỉ thấp thoáng vài chiếc ô tô. Thật sự lí tưởng cho việc tập thể dục, rèn luyện sức khoẻ. Cậu cứ đi chầm chậm, từ nhà đến trường cũng không xa nên có hôm hứng lên thì cuốc bộ, hôm không thì đạp chiếc xe cà khổ đến trường.Có ai trong trường mà bắt gặp cậu dậy sớm , đi bộ thì chắc mồm họ há hốc đến nỗi rớt cả hàm dưới luôn. Phải, cậu là một học sinh cấp ba, có công việc học hành và ngoài ra đi làm thêm kiếm tiền đóng học, phụ đỡ cha mẹ dưới quê.

Suốt ngày đi bắt nạt những học sinh khác trong trường, quậy phá, phách lối, bày những trò oái oăm trêu thầy cô đến nỗi ông hiệu trưởng cũng chán đến mức chẳng them mời lên phòng ngồi xơi nước chính là Kwon JiYong này.

Ai bảo tự dưng thấy người ta vô tình đỗ đạt nhưng nhà nghèo quá không đủ kinh phí đóng cho cái trường giàu có này thì cấp học bổng cho? Họ thật sự mắc sai lầm chính là nhận một học sinh không  biết sợ ai trên đời là cậu. JiYong đâu cần vào trường này đâu. Cậu chỉ cần vào 1 trường chất lượng tốt tốt 1 tí là được. Nhưng số cậu hên, nên được nhận vào để rồi nghịch như quỷ sứ mà chẳng làm gì được cậu.

Vốn dĩ cậu là 1 học trò ngoan hiền. Từ khi vào ngôi trường này thì cậu trở thành quỷ luôn. Tất cả là tại 1 người. Cái người đó mà cậu ghét nhất! Và cũng chính cái người đó là người ngăn được kịp thời những trò đùa quái quỉ của cậu. Anh ta là con nhà tập đoàn họ Choi hung mạnh nhất nhì Hàn Quốc. Gia đình anh ta là người đầu tư và tạo ra ngôi trường này. Không phải cậu nể hay sợ anh ta mà ngừng ngay những trò đùa dang dở đâu.

JiYong ghét những người nhà giàu mà kiêu căng, hách dịch, vênh váo và tỏ ran guy hiểm. Anh ta cũng chính là dạng người cậu ghét. Mỗi lần nhìn thấy người đó lsf JiYong chỉ muốn bày trò true cho khi nào tức phát rồ luôn thì mới hả dạ. Anh ta là Choi SeungHyun, nghe cái tên này ngứa cả tai đối với Yong. Lí do tại sao cậu ghét anh ta đến vậy là vì anh ta luôn luôn lên mặt dạy dỗ cậu. Anh ta yêu cầu các thầy cô trong trường phạt cậu thật nằng tay so với các học sinh khác

Nói chung tất cả là tại anh ta mà cậu đã thay đổi tính cách 180 độ như vậy. Cậu không còn là 1 thiên thần hiền dịu ngày ấy nữa, thay vào đó là 1 con quỷ sứ nghịch ngợm. . .

.

.

.

- AAAAAAAAAAAAAA ! Cặp tao đâu rồi mày ?! – Một cô gái hốt hoảng tìm loạn lớp khi không thấy cái cặp hàng hiệu yêu dấu đâu nữa

- Cái gì thế kia? – Một bạn nam thốt lên khiến cả lớp cùng quay về phía anh ta chỉ.

Ở ngoài lan can, có một cái cây to rợp bóng mát đối diện tầng hai. JiYong đang trèo lên, trên người đeo xéo chiếc cặp hồng của cái cô gái và cả cặp của mình. Cậu bám người vào cành cây to tổ chảng như 1 chú báo. Từ từ bỏ cặp cô ra và buộc vào 1 nhánh cây nào đó.

- KWON JIYONG !!!!!! Em có xuống ngay không thì bảo?!!?!?!? – Tiếng thầy giám thị hét tướng lên ở dưới

- Vâng !! Thầy đợi em !! Em xuống ngay ạ ! Em sẽ cùng thầy vào phòng giám thị xơi nước !!!

JiYong cười nhăn nhở và hét vọng xuống

- Kwon JiYong ! Yêu cầu cậu không phá hoại thiên nhiên và của công !

- Á Á  Á Á Á Á Á Á Á Á Á !!!! – JiYong giật nảy mình, chới với rồi ngã chổng vó xuống đất. Cứ coi như là tầng hai ngã xuống đi

- AIGOOOOO  ~ !!

Sau 1 hồi nằm bất động dưới đất cùng với bị 2 cái cặp đáp cánh vào mặt. Cậu khó khăn lắm mới hét lên thất thanh

“Quái ! Hắn ta lắp cái loa vào thân cây từ lúc vào nhỉ, mà lại vào đúng tai mình mới sợ chứ! “

JiYong ném ánh mắt đầy uất hận cho cái con người đang đứng ở trên tầng dành cho VIP

Bao nhiêu học sinh chạy đến lo lắng hỏi han cậu đang nằm bẹp dưới đất như con gián

- Trời ơi …. Đau … Đau quá !! … Chết tôi rồi … Không chịu được nữa … Chết mất ~!

Thật ra từ nhỏ cậu ngã nhiều lắm rồi, trường hợp này chỉ là chuyện thường thôi … Nhưng cậu muốn ăn vạ anh ta nên làm bộ mặt nhăn nhó đầy đau đớn như kiểu bị trúng đạn vậy. JiYong cứ nằm đó kêu thảm thiết. Thấy vậy, ai cũng tưởng thật nên rất lo lắng

- JiYong … Em … Em có sao không đó? – Thầy giám thị khẽ lay lay người cậu khi thấy cậu nằm bất động không kêu nữa

- Hức … -

Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy một học sinh quậy phá như cậu mà có ngày khóc. Nhưng trông khuôn mặt cậu khóc đẹp hơn bao giờ hết. JiYong khó khăn lắm mới để giọt nước mắt rơi xuống đấy. Trông cậu khiến ai cũng cảm thấy mềm lòng. Một vài học sinh nam bế cậu lên, thế là cả đám học sinh kéo nhau hết vào phòng y tế, quan cảnh lộn xộn, nhốn nháo, như kiểu vừa có vụ đâm xe trầm trọng vậy.
 

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Vừa vào phòng Ytế, để cậu nằm lên giường, cô giáo giúp cậu thoa dầu giảm đau rồi cậu bảo các học sinh quay lên lớp và không quên nở nụ cười khuyến rũ rằng :” Cảm ơn mọi người, tôi ổn”. Sau hồi trò chuyện với cô y tá, cuối cùng không gian riêng tư cũng trở về với cậu. JiYong cố gắng ngồi dậy, bước ra chỗ cái gương để xem lưng mình, cậu chu mỏ đầy oán giận nhưng cũng rất đáng yêu

“ Choi SeungHyun đáng ghét ! Nhìn lưng mình trông ghê quá …”

Cậu lầm bầm nguyền rủa cái con người chơi dại khiến cậu lãnh hậu quả như này. Trở về với cái giường, cậu nằm sấp để tránh động vào vết thương,kéo chiếc ri đô màu trắng xung quanh giường lại che đi ánh mặt trời chói chang, JiYong mệt mỏi thiêm thiếp ngủ.
Không lâu sau, có tiếng bước chân của ai đó phá tan bầu không khí tĩnh lặng . Tiếng đế giầy gõ lên sàn đá hoa đều đều, người đó tiến đến gần chỗ Yong đang nằm nghỉ

“Roẹt …”

Môt lần nữa, chiếc ri đô được kéo ra nhưng chầm chậm như sợ đánh thức 1 ai đó. SeungHyun đứng lặng ngắm nhìn thiên thần đang say ngủ, anh khẽ lấy tay vén áo cậu lên. Tấm lưng trần nhỏ,chiếc eo thon với làn da trắng nõn đang có vết bầm tím đè lên, rướm máu. Nhìn vậy, khiến anh không khỏi hối hận vì đã làm 1 việc dại dột với con người mà anh mến lâu nay.

Có một luồng gió luồn vào khiến JiYong rùng mình vì cái mát lạnh ùa đến. Cậu chậm chạp chớp mắt, rồi xoay người lại nhận thấy có ai đó cũng ở đây, cậu ngửa mặt lên, đập vào mắt là cái con người mà cậu ghét nhất. Hai ánh mắt chạm nhau,cậu có thể nhìn thấy sự lo lắng dành cho mình từ đối phương

- Anh ! …. Anh làm gì ở đây?!

- JiYong …

- Phải rồi! Tôi phá hoại thiên nhiên, phá hoại của công đồng thời là của tập đoàn Choi. Trêu học sinh, phá phách, trèo cậy để rồi tự ngã ! Anh vừa lòng chưa ?!

- …

- Khi nào tôi đỡ thì tôi sẽ lên phòng giám thị kiểm điểm! Anh không phải đến tận đây nói tôi đâu!

- Tôi không có ý đó …

- Thế anh đến đây làm cái quái gì hả ?! – JiYong khó chịu gắt

- Không … Chỉ là .. Tôi rất xin lỗi cho việc cậu bị ngã … - Anh lúng túng

- Không phải do anh, do tôi cả! Trông tôi đáng ghét lắm mà ?! – JiYong nở nụ cười chua chat

- Thôi ! Anh không phải như thế! Tôi biết tính anh mà ! Anh thương hại tôi? Cóc cần!!!Ngã thì ngã rồi, đau thì đau rồi! Liệu từ “xin lỗi” của anh có làm tôi hết đau không? Hay chỉ lầm tôi bực thêm? Làm ơn đi …. Hãy để tôi yên ở đây, anh đừng khiến tôi phải phát ốm vì anh quá như thế ! Anh đẹp trong mắt người khác, nhưng với tôi thì anh chẳng khác gì con vi trùng đang gặm nhấm trong tâm hồn tôi! Tôi … Tôi thật sự chỉ muốn … Anh biến khỏi đây thôi !!!!!!

Dường như bức xúc quá quá giới hạn. JiYong không kìm được mà hét hên. Mặt cậu đỏ lên vì tức giận, bất chợt động nhẹ phải vết thương, mặt cậu nhăn nhó như kiểu sắp khóc, trông thật tội nghiệp. SeungHyun định đưa tay đỡ cậu nằm xuống thì JiYong lạnh lùng hất mạnh tay anh ra và nằm quay mặt vào tường.

- Vậy … vậy thì … Cậu cứ nằm nghỉ đi, cậu không cần phải lên kiểm điểm đâu …. Tôi xin cho cậu nghỉ nốt 3 tiết học còn lại rồi …

SeungHyun nói nhỏ rồi anh lặng lẽ rời đi. JiYong thở dài khi nhớ lại ánh mắt tổn thương và như bị hắt hủi của anh khi mà  cậu hét lên. Lúc đó thật sự do cậu bực quá nên vô tình nói phải những lời mà vốn dĩ cậu không muốn nói mà thôi. Người ta nói rằng giận quá mất khôn, cậu hơi chột dạ, nhưng rồi cậu nghĩ lại

“Mặc kệ anh ta. Mình mới là người đáng lo nè, sao cứ lo đi chỗ khác … Aihshs … Mình không thích anh ta và anh ta cũng vậy, những lời nói đó anh ta nghe cũng đáng ! … … …  . Thôi, nếu cho mình nghỉ thì về luôn, ngủ cho sướng, ở đây mùi thuốc sát trùng ghê quá …”

JiYong nghĩ đoạn rồi khó khăn đứng lên, kéo chiếc ri đô ra rồi ngạc nhiên khi thấy  cặp sách của cậu để gọn gàng trên bàn gần chiếc giường cậu nằm ban nãy.

“Soạt …” JiYong nhếch môi tỏ vẻ không vui rồi lại gần,xách nó lên vô tình chạm phải cái gì đó. Cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn, có 1 cái túi nhỏ màu xanh lá cây nhạt. Tò mò, JiYong mở nó ra và thấy bên trong có lon cà phê - hay được bán ở máy bán hàng tự động, và có 1 lá thư nhỏ.

“ Tôi thật sự rất xin lỗi cho việc cậu bị ngã … JiYong , bỏ qua đi nhé … Đừng giân nữa… Tôi cũng không cố ý đâu. Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi! Lần sau tôi sẽ không làm điều dại dột như thế với cậu nữa . “

- Giở hơi !!! – JiYong đọc xong, bất giác 2 bên mang tai nóng nóng. Cậu xé bức thư đó thành nhiều mảnh vụn nhỏ rồi hung hăng cầm túi  cho “đi du lịch” cùng xe rác, cậu lầm bầm

- Tôi chưa đến mức độ giống một cô nàng ngoan hiền để anh viết thư mà “cưa” nhá !!!!

Gần đến cái thùng rác, nhưng cậu nghĩ lại. Có nước uống miễn phí cũng sướng! Nhà đang kinh tế buồn, tiền chẳng có nhiều mà mua. Thôi kệ, coi như hôm nay được hưởng thụ 1 tí, không phả uống nước lọc nữa. Mà sao anh ta lại biết cậu thích loại cà phê này mà mua? Lạ thật …

- - - - - - - - END CHAP 1 - - - - - - -

NamikazeMinato

NamikazeMinato
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 10
Số Thanks : 6


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptyFri May 23, 2014 6:12 pm
CHAP 2



JiYong thân người đau ê ẩm, lăn lê, bò lết về nhà. Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà cả xui có, hên cũng có. Vừa về đến nhà thì người quản lí quán cà phê thông báo nghỉ hôm nay vì gia đình ông chỉ có việc.

“ Ở nhà 1 mình cũng chán …. Biết làm gì đây ?”
Buông mình xuống chiếc giường nhỏ, JiYong thở dài. Nghĩ đoạn, cậu lôi điện thoại nói chuyện với ai đó, vội thay quần áo, soạn sách vở rồi đi

.

.

.

Cậu bắt xe bus đến khu trung tâm nghiên cứu khoa học quốc gia. JiYong đi qua cánh cửa đều phải quẹt thẻ để báo sĩ số, thông tin cá nhân thì mới được vào. Cậu đi vòng vèo hết khu này sang khu khác, phòng này sang phòng nọ và dừng chân tại khu vực nghiên cứu nghệ thuật

- Sao hôm nay anh đến sớm thế? – Một cô gái tóc vàng, xinh đẹp mặc bộ áo blouse, mỉm cười thân thiện

-Tại hôm nay được nghỉ học sớm và được nghỉ làm– JiYong đón nhận chiếc áo giống hệt của cô và mặc chúng

- Lại có chuyện gì gây gổ ở trường đúng không? –

- Ừ,hôm nay chán lắm ….- Cậu lại gần bàn làm việc của cô, bỏ cặp gon 1 bên rồi thở dài

- Sao vậy?

- Hôm nay cái tên Choi SeungHyun làm anh ngã cây !

- Vậy à … - Cô cười khúc khích – Anh ta cố tình sao?

- Chẳng biết …. Chắc là không đâu … - JiYong chẳng hiểu tại sao cậu lại phủ nhận việc của anh ta là cố tình, như kiểu cậu muốn biện minh cái việc anh làm là vô tội

- CL , thế nào rồi, có bản báo cáo gì mới không?

Cậu cầm lấy tập giấy tờ lật qua lật lại

- Có … Bọn em vừa phát hiện ra một mẫu thí nghiệm rất hay!

- Nó như thế nào? Có thành công không? – Vốn dĩ cậu rất thích ngành này nên nghe có gì mới lạ, cậu liền hồ hởi, vui mừng

- Chỉ là … Chưa thực hành với vật thí nghiệm thôi, chứ em nghĩ là sẽ có tác dụng … Đi theo em !

.

.

.

.

MEOW ~~

- Cái gì ?!?! Sao … Sao lại là … MÈO ?!? – JiYong đứng trước căn phòng kính, bên trong người qua kẻ lại lien tục mang những chú mèo trong lồng ra thí nghiệm

- Anh tưởng chuyện này thất  bại rồi cơ mà?

- Anh không hiểu đâu ! Lần này em đoán là sẽ thành công !

- Sao câu này nghe quen quen ! – JiYong nheo mắt – Hình như anh nghe rất nhiều rồi ! Rốt cuộc em mang những chú mèo đó ra làm gì? Đã chết bao nhiêu con … Tội nghiệp lắm !

- Ủa , Anh bắt đầu yêu quý động vật từ khi nào thế? – CL nghe Yong nói vậy, cô ngạc nhiên

- Ai bào vậy? Anh ghét chúng hơn bao giờ hết! Nhưng mỗi lần em toàn lôi anh vào bế chúng để em thí nghiệm, anh chết mất !

- Giúp em lần này đi ! Em đảm bảo đây sẽ thành công, không uổng sức anh bế chúng đâu !

Chưa kịp để JiYong nói gì, CL lập tức nắm lấy cổ tay cậu lôi đi. Nhìn những con mèo trong lồng, JiYong không khỏi rùng mình. Cậu đeo tận 2 lớp gằn tay, 2 lớp khẩu trang, thâm chí cậu không quên bọc chiếc mũ nilon lên đầu như kiểu bác sĩ đi giải phẫu cho bênh nhân vậy.

Meoww ~~~ . . . . .

Cậu bế một con mèo lông đen tuyền lên và đưa con mèo xa thật xa khỏi cơ thể mình đến khi tay cậu không đủ dài để mà vươn nữa thì thôi. Nhìn cái dáng đứng ba chấm của JiYong khiến cho mọi người trong phòng buồn cười

- Anh đâu cần phải làm thế ? Chỉ cần đặt nó lên bàn giữ nhẹ nhẹ là được. Anh càng làm vậy là càng làm nó hoảng

- Nhỡ nó chạy mất thì sao?

- Không chạy được đâu !

Nghe vậy nhưng JiYong vẫn có 1 cảm giác bất an, cậu đành làm theo lời CL nói, để con mèo lên bàn

- Em cảnh báo trước là đừng để nó cào khiến cho trầy da nhé, nếu không thì cũng có thể thuốc có tác dụng với con người luôn đó ….

- Thuốc này là thuốc gì? – JiYong chỉ chỉ vào chất lỏng màu đen đặc quánh trong ông kim tiêm

- Em đang có mẫu nghiên cứu biến chúng thành con người !

- Ảo tưởng quá !Làm sao có chuyện đó được? Nghe như kiểu phép thuật thần tiên vậy đó !!! HA HA ! – JiYong bật cười

- Anh cứ chờ xem !

. . . . . . . .

Méo méo !!!!!

CL tiêm vào cổ con mèo, bơm thứ chất lỏng đó vào con vật đang không ngừng giãy giụa. Khi cô rút mũi tiêm ra thì nó mới nằm im ra vẻ rất mệt mỏi.

- Có tác dụng ?! – JiYong ngạc nhiên, cậu mở to mắt như không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy

- Khoan đã …. Có gì đó không ổn … - JiYong hơi cúi đầu gần con vật đang nằm bất động, điều đáng sợ nhất là đôi mắt của nó như có một phép 
thuật biến hoá. Con người của nó chợt nở to như mắt con người. Con vật nhìn chăm chăm vào câu và CL như ánh mắt diều hâu gõ vào tâm can 
cậu và cô. Có 1 cái gì đó như là trỉ trích và đầy oán hận trong đôi mắt con vật.

- A A A A A A A A A A !!!!!!!!!!!!! – Tiếng hét thất thanh chợt vang lên. Con vật bất ngờ lao vào người JiYong. Cậu hoảng sợ giật lùi và vấp phải cái gì đó ngã ngửa. Con mèo trèo lên người cậu cào xé loạn lên. JiYong khỏ khắn giữ lấy nó để không bị cào vào mắt, mũi.

- Cứu tôi với !! Làm ơn bỏ thứ quái quỉ này ra đi !!! – Cậu gào lên cầu mong sự trợ giúp từ người khác. Nhưng con vật quá hung dữ khiến chẳng ai dám lại gần. Bất giác vết thương ở lưng nhói lên đau đớn khi cậu liên tục bị dồn vào chân tường, lưng cậu kẹt giữa bức tường và con vật kia, chẳng có lối thoát . JiYong gần như kiệt sức và vô tình bị con vật đó để lại vết cào dài trên cổ.

Kì lạ thay, con vật dừng lại như một phép lạ. Nó thôi không cào xé nữa mà nhảy lên bậu cửa sổ bỏ đi.

- Anh có sao không ?! – CL lo lắng chạy đến xem vết thương

- Không sao …. – JiYong vẫn còn hoảng nên đầu cậu trống rỗng không biết phải lựa lời nào để nói

- Lạ nhỉ , sao không có tác dụng ? – CL khó hiểu nhìn cậu vẫn đi lại bình thường

- Chắc vậy … - JiYong lẩm bẩm, cậu dọn lại đống bừa trong phòng và cởi áo khoác treo lên móc, xách cặp

- Anh đi đâu vậy?

- Thôi … Anh về trước đây … Anh có việc bận rồi …

Đột nhiên JiYong cảm thấy hơi choáng. Gượng cười, cậu tạm biệt cô và nhanh chóng rời đi. Trên đường về, cậu nhìn thấy mọi thứ như biến thành 2. Bước chân của cậu dần dần thu hẹp, JiYong dừng lại, chân cậu bỗng rã rời, đầu óc mụ mị và ngã lăn, nằm đờ đẫn dưới đất. Vết thương ở cổ nhói lên đau đớn. JiYong nhìn thấy tất cả mọi thứ đều chìm hết trong bóng tối

.

.

.

Đã không biết cậu ngất đi bao lâu. JiYong chậm chạp mở mắt. Tầm nhìn của cậu còn hơi nhoè. Sau một hồi cậu nhận thức được mình bị . . . giam 
?!?!?


- - - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - JIYONG  POV’S - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Mình đang ở đâu thế này?

Rõ ràng mình bị ngất giữa đường cơ mà ?

- - -- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -  - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -- - - -


- Có ai không? Làm ơn đưa tôi ra k- …. – JiYong cố gắng gào lên nhưng rồi cậu im bặt.

Sao thế này? ở đâu ra mà có tiếng mèo kêu khó chịu thế?
JiYong nhìn vào thanh sắt phản chiếu hình ảnh cậu. Mắt cậu vẫn nâu … Ôi ~ vẫn mắt nâu nhưng con ngươi nhỏ đi 1 cách bất thường, tròn vo lấp lánh hệt như những đứa con gái trong trường cậu đeo kính áp tròng

JiYong rất ghét để râu. Cái gì đây???? Râu ??? À không … Đây là ria, những sợi ria trắng muốt cứng như cước

Cái mũi đỏ hồng như bị cảm. Còn ở miệng thì xuất hiện cả răng nanh dài và trắng nõn như ma cà rồng

Đôi tay ngắn chừng 10 cm, đôi chân ngắn bằng đôi tay. Lớp bông hồng bên dưới mềm mại êm ái

Lông lá. Đúng! Rất lông lá! Mà lông trắng như tuyết

Khoan đã, giờ không phải lúc nói chuyện này. Vấn đề là . . .

- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á ! ! ! !!!!!

JiYong hét thất thanh khi nhìn bao quát cả cơ thể. Mặt cậu liên tục chuyển màu như con tắc kè hoa. Từ màu trắng sang đỏ sang tím sang xanh lá cây  vân vân vi vi . . . .

*Trong trường hợp cái màu sắc ấy thể hiện được ra ngoài lớp lông*

Cái âm thanh trong cổ họng phát ra không phải là “ Á Á Á “ mà là:

- MÉO !!!!!!!!

Trong chiếc lồng sắt là 1 con mèo lông trắng như tuyết đang giương to mắt nhìn chính mình . . . . .  Là cậu đây sao? . . . .

. . . . . .  Biến thành một con mèo ? . . . . . Biến thành thứ mà cậu ghét nhất nhì ư?

Tâm trạng cậu từ rối chuyển sang hoản loạn , rồi cuối cùng là hoang mang. Bây giờ cậu là mèo, là một sủng vật để nhận nuôi. Đời cậu sẽ đi đâu, về đâu nếu không trở về thành người??

- Meo meo meo !!!!! – “ Có ai đó không?”

JiYong kêu ầm lên và cậu nghe thấy tiếng giầy cao gót của cô gái lại gần. Mái tóc cô màu đen pha chút đỏ. Cô nhìn cậu, nở nụ cười thiên thần

- Mèo nhỏ tỉnh rồi à? Chị là Park Bom, đây là khu trung tâm bảo tồn động vật . . .

Cô tự giới thiệu và mở chiếc lồng sắt ra, nhẹ nhàng đưa tay định bế cậu

Nhưng theo phản xạ tự nhiên của loài mèo, JiYong lập tức lùi lại khi bàn tay của cô chỉ cách mình vài phân, JiYong bỗng giật nảy mình và đưa 2 tay lên gạt tay cô ra. Nhưng cậu quên mất . ..  Mình là 1 con mèo. Bàn tay của loài mèo thật rắc rối, bình thường nó bông mềm là thế nhưng khi giật mình thì bỗng nhiên những móng vuôt sắc lẻm lại trượt ra nhanh chóng

Những vết máu tứa ra trên làn da trắng muốt mềm mại của cô, làm Park Bom khẽ kêu lên:

- Móng sắc quá nhóc . . . Không sao, chị không làm em đau đâu, thật đấy! – Cô xuýt xoa và lại đưa tay về phía con mèo 1 cách kiên nhẫn. Sợ rằng không thể điều khiển mấy cái móng quái quỷ này lần nữa, JiYong đành ngồi im cho cô chạm vào lớp lông mềm mại của mình. Cô nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên.

Park Bom ôm lấy cậu vào lòng và vuốt ve dọc sống lưng cậu

- Ngoan ghê! Có vẻ em là 1 chú nhóc thông minh hiểu tiếng người ! Chị thích nhóc lắm !

Cô mang cậu vào 1 khu chăm sóc mèo. Tắm rửa sạch sẽ và cho ăn uống. Mỗi lần mang thức ăn khô ra, cậu đều gạt đi. Nhìn những thứ hình tròn tròn, cứng cứng, tanh tanh, JiYong thật sự không muốn nuốt.

- Mèo nhỏ lười ăn nhỉ - Cô thở dài. Trông cậu gầy giơ xương kể cả ở bộ dạng con mèo.

“ Tôi muốn ăn cơm! “ JiYong kêu lên, dĩ nhiên được phát âm thành – meow ~ ~

- A ! Hay là uống tạm chút sữa nhé. Chị sẽ tìm chủ nhân cho em! – Cô nói rồi chạy đi lấy bát sữa cho cậu

Khoảng lúc sau, có một vài gia đình đi mua thú cưng. Và lần nào cậu cũng bị chọn đầu tiên, biết là cậu đẹp rồi nhưng khổ nỗi có vừa ý cậu không cơ chứ. Nhìn thấy ai, JiYong đều không đồng ý và cong lưng , xù người khiến cho những sợi lông trắng dựng ngược lên 1 cách hung dữ và mặt cậu nhăn lại, nhe 2 cái răng nanh ra gầm gừ trong cổ họng khi họ có ý định bế cậu

“ Gr . . . Gr . . . “

Thậm chí có người cố mua cậu bằng được khiến JiYong giãy nảy khỏi vòng tay của Bom và chạy vút đi. Mãi cho đến tối, Park Bom thở dài nhìn con mèo :

- Hôm nay vẫn chưa tìm được chủ cho mèo nhỏ, mai lại tìm tiếp. Chị sẽ tìm 1 người chủ yêu chuộng thú cưng cho nhóc, yên tâm nhé!

- Meow ~ - “ Biết rồi”

. . . . .

JiYong thở dài, cậu ngồi ở  1 góc phòng tránh xa lũ mèo. Giờ đây trở thành đồng loại rồi mà vẫn không thích cái kiểu, cọ cọ thân vào lẫn nhau, trèo lên người, cắn cắn vào tai và nghịch đuôi . . . .

JiYong vẫn chưa quen được cuộc sống với cơ thể mới. Cậu chỉ biết ngồi im 1 chỗ mà nghĩ ngợi bâng quơ. Bất giác cậu nhớ đến bố mẹ khiến cho trái tim nhỏ bé của cậu không khỏi chạnh buồn. JiYong thật sự cảm thấy rất có lỗi với phụ thân. Nếu cậu không trở về người thì cuộc đời cậu mãi mãi là kiếp con vật, chịu bao nhục nhã khi ở với chủ. Cậu sẽ không thể gặp lại bố mẹ nữa . . . Mãi mãi . . .

Nghĩ tới đây, JiYong muốn khóc quá nhưng mèo đâu biết khóc? Cậu chỉ còn biết ngồi lặng lẽ như vậy hàng phút . . .

“Két “ Cánh cửa chợt mở ra

- Hey, mèo nhỏ, chị có tin vui cho nhóc nhé!

- Meo . . . Meo .. . – JiYong trông bộ mặt thiên thần cười tươi rói của cô nàng xinh đẹp hôm qua , khiến cậu quên đi nỗi buồn hiện giờ

- Chị tìm được chủ tốt cho em rồi! Đảm bảo em sẽ rất thích !

JiYong ngoan ngoãn lại gần, cô cúi xuống bế cậu lên, ôm lấy cục bông vào lòng và âu yếm.

“ Ai đây ? Nghe có vẻ ổn “ – Cậu nghĩ, nhưng trong lòng có cái gì đó mà JiYong không tài nào hiểu được . . .

Cả 2 càng lúc càng đến gần cánh cửa, sau nó là 1 vị chủ nhân tương lai của cậu
 






Liệu sau cánh cửa là ai? Tốt hay xấu? Ác hay hiền ? . . .
 
 
 

- - - - - - - -  END CHAP 2 - - - - - - - - - - 

Mèo lona

Mèo lona
Thành viên mới .
Thành viên mới .
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 1
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptySat May 24, 2014 1:54 pm
Fic dễ thương quá *tung bông* *chỉ nick* *nghịch đuôi*, dạo này mình đặc biệt nhạy cảm với fic về Mèo  :ui62e: 
 
Chờ chap tiếp theo của bạn ấy, mình nghĩ đến 99% là tổng công Choi Seunghyun nhận nuôi Jiyong rồi  :ui62e:  1% còn lại là để phòng au ác nhơn buộc bạn Mèo phải phiêu bạt trước khi tìm được hạnh phúc  :ui62e: 
 
Mà sao.. ‘sủng vật’  :ui62e:  nghe nó chỉ liên tưởng đến điều giáo, SM  :ui62e: 
 
P/s: cọ cọ thân, phải chăng là thế này?  [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] 09


WishVIPBABY
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 123
Số Thanks : 17


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptySat May 24, 2014 6:56 pm
Hihi hay ghê, mèo ji sẽ ''bị'' cậu chủ hyun làm gì nhỉ *mắc cỡ*

NamikazeMinato

NamikazeMinato
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 10
Số Thanks : 6


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptySun Jun 01, 2014 3:14 pm
CHAP 3
 
- - - - - - - - - - - - - - Cách đây 3h , tại biệt thự họ Choi - - - - - - - - - - - - - - -- - -

- Hyun Hyung ! ! !  ! – Tiếng SeungRi hét tướng dưới nhà

Haizzzz . . . . Chưa thấy người mà đã thấy mồm. Cậu ta vừa đặt chân vào mà chạy loạn lên tìm anh

“ Ruỳnh ruỳnh . . . “

Cậu chạy lên tầng, mở cửa lao vào phòng anh tự như cô tiên, nhảy tót lên giường. Người ta nhảy thì nhảy nhè nhẹ, đằng này cố tình chạy ngược ra ngoài lấy đà nhảy lên giường khiến cho những chiếc lò xo dưới chiếc đệm bật lên làm chủ nhân của nó “bay” xuống đất.

- YA ! Cậu làm gì thế hả ?! – Sau một hồi nằm bẹp dưới sàn, anh bực mình gắt cái kẻ vừa phá giấc ngủ của mình

- Hyung ~ . . . . . Hyung !!!!! – SeungRi vẫn giãy đành đạch trên giường như cá mắc cạn

- Sáng nay uống nhầm thuốc hay ngã đập đầu vào đâu phải không? – Với cái tính điềm đạm, nên SeungHyun dễ lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói giọng bông đùa mặc dù còn hơi bực

- Không có!!

- Thế sao lại sáng sớm ngày vào nhà người khác mà hét như kẻ điên thế?

- Em đang có chuyện buồn . . . * Thở dài *

- Sao hả ? Đêm qua bị em nào “ đá” rồi đúng không?

- Không . . .

- Thế buồn về chuyện gì?

- Xe em hỏng rồi ! Mà em đang cần phải đến 1 toà nhà tập đoàn điện tử , em nghe nói cái trò Starcaff mới ra ! Hay lắm luôn ! Nhanh lên kẻo hết !

- Thế sao không gọi tài xế riêng đưa đi mà cứ phải là tôi? Nhà chú có nghèo đâu ?!?!?

SeungHyun đứng dậy xoa xoa cái mông tội nghiệp và vào phòng tắm

- Em thích đi với hyung cơ! Hyung nói nhiều bỏ xừ ! Nhanh lên đi ! !


. . . . . . . . . . . .


“Ring ~ “

- Ủa, hyung có tin nhắn nè ! – SeungRi ngồi ì trên giường đợi anh đang chải chuốt lại tóc, bất ngờ điện thoại đổ chuông

- Ai vậy ? – Mắt vẫn “dán” vào gương, anh để SeungRi mở ra 1 cách tự nhiên vì 2 người chơi thân với nhau rồi, có gì đâu mà phải giấu?

- Ồ, Park Bom . . .  Là ai vậy hyung?

- À . . . Vị hôn thê . . .

- A ! Kinh quá ~~~ Hẹn hò lúc nào mà không nói thế? Làm quen mà không buồn giới thiệu a ~

- Bộ, người ta hẹn hò mà cũng phải thông báo à !?

- Hi . . .

- Nói đùa chứ . . . Đây là con gái của đối tác, bố mẹ muốn 2 đứa kết hôn thì đành phải vậy thôi . . . Làm con thì đâu dám cãi cha mẹ - Anh thở dài

- Nghe như kiểu bị ép duyên nhỉ ? Mà trông cô ấy xinh thế cơ  mà?

- Cô ấy nhắn gì thế?

“ Anh rảnh không? Anh có thể ghé qua chỗ làm của em không?”

- Chẳng biết đến đấy có việc gì nhỉ? – SeungHyun lẩm bẩm

- Vậy thì hyung cho em đi mua đồ luôn , tiện quá còn gì?- Nghe vậy, SeungRi như vớ được vàng, mắt sáng ngời

- - - - - - - - -- - - - - - - - -

Trở lại thời gian hiện tại, ở ngoài phòng chờ . . .

- Hyung ! Chỗ cô ấy ở đây sao? Bảo tồn động vật?

- Ừ

- Ồ, anh và cô ấy cũng yêu đông vật, hợp  thế còn gì?- SeungRi vẫn oang oang

- Nói ít thôi !

- Khiếp ! Làm gì mà lạnh lùng kinh thế !! – SeungRi khẽ xuýt xoa khi bị anh húc cùi chỏ vào cánh tay

“ Cạch”

Cánh cửa bật mở, nhìn thấy SeungHyun, Park Bom cười tươi :

- Hai người đợi lâu không? Mà đây là . . .

- Đây là SeungRi , bạn thân của tôi – Anh đáp ngắn gọn

- Chào Ri !

- Chào noona . . .

- Xin lỗi đã làm phiền anh vào ngày nghỉ . . .

- Không sao , có việc gì không em? – Tất nhiên anh không tỏ ra lạnh lùng quá thể, SeungHyun vẫn nở nụ cười khiến cho bao cô gái phải chết mê chết mệt với cô

- Em có một chú mèo rất đáng yêu, nó vô gia cư . .  Uhm . . . Vậy thì anh có thể nhận nuôi được không?

- Tôi . . . Tôi thật sự không có thời g- . . .

- Anh cứ coi như nó là của em, anh nuôi hộ em với . . . Em cần có một người chăm sóc nó quá . . . – Nghe đến đây , Park Bom vội ngắt lời anh mà van nài, động vào lòng thương động vật của SeungHyun

Anh chẳng biết phải nói gì cho hợp lí hơn. Thật ra anh không bận công việc gì lắm ngoài việc học tập để mai sau thừa kế tập đoàn. Chỉ là bước đầu thôi nên hơi nhàm và rảnh rỗi, chương trình ở trường thì học trước hết rồi, còn việc gì phải làm ngoài ăn, ngủ và chơi ?

- Thôi được rồi . . . – Bất quá anh đành thở dài, dù sao nuôi thú cưng để kiếm việc làm, mai sau bận thì nhờ ông quản gia trông hộ cũng không vấn đề, nhà toàn người làm thì lo gì . . .

.

.

.

- Nó đây này ! – Sau một lúc trở lại, Park Bom bế trên tay một chú mèo trắng như tuyết

JiYong xoay người lại và ngay lập tức cậu trợn tròn mắt như không tin vào những gì mình vừa nhìn được. Cả hệ thống dây thần kinh thi nhau “đi ngủ” . Khoảnh khắc đó, JiYong như ngừng thở

- A A A A A A ! ! !  Thật đáng yêu !!!!!

JiYong thưởng cô sẽ đưa cậu cho anh ôm vào lòng nhưng lại có một người khác ào đến bế cậu đi. Chẳng hiểu trong lòng cậu có gì đó như hụt hẫng …. ?

- Trời ơi !! Sao yêu thế kia cơ chứ !!!

Ê , sao chất giọng này nghe quen quen. Nghĩ đến đây, JiYong mới giật mình thoát “mộng”. Khoan đã . . . Chuyện này là như thế nào ?!

Choi SeungHyun hay là Lee SeungRi là chủ của cậu? Mà tại sao hai người làm cái quái gì ở đây ? Tại sao chủ của mình là một trong hai kẻ mình ghét nhất ?!?

Những câu hỏi không được trả lời cứ bay quanh đầu cậu, loạn xị ngậu cả lên. JiYong choáng váng, cậu không sao “tiêu hoá” hết mớ suy nghĩ ấy nên cậu chẳng có bất kì phản ứng nào. Cho đến khi cảm nhận được mình nằm trong vòng tay của ai đó thì bấy giờ JiYong mới kêu lên

- Meow !!!!

Cậu định vùng vẫy, phản kháng cái ôm từ kẻ đáng ghét mồm to SeungRi. Nhưng cậu sợ không thể điều khiển những cái móng quái quỷ ấy. Sợ rằng lỡ quệt hỏng bộ mặt đẹp zai của cậu ta, khéo khi đến nhà bắt đền cậu thì khổ. Nhà đang kinh tế rất chi là buồn, làm đếch có đâu mà trả tiền đền cho cuộc phẫu thuật chuyển giới . . . Ý lộn . . . phẫu thuật sửa nhan sắc cơ chứ !

- Méo méo !!!!

JiYong bị ôm ghì vào ngực cậu ta. Khó thở vô cùng, còn chưa kể trời nóng làm cậu vã mồ hôi trong chân lông như tắm. Cậu lấy tay cào cào nhẹ lên vai áo cậu ta. JiYong khéo léo không để móng vuốt trượt ra mà cào như kiểu cào yêu vậy. Nhưng với cái tình yêu động vật trong lòng SeungRi tự dưng bộc phát lên như cơn điên nên cậu ta chẳng biết trời đất gì đâu. Cái cào nhẹ như vuốt của JiYong thì sao mà kéo cái kẻ “ngộ” mèo như SeungRi này tỉnh được. Nên cậu chỉ biết khó khăn kêu lên vài tiếng thảm thiết mà cầu sự trợ giúp.

- Ri à !!!! –

- Em ôm vừa phải thôi, chết con mèo bây giờ ! – SeungHyun thở dài gọi

Ôi ~ lạy chúa , chắc JiYong nên cảm ơn cái kẻ đáng ghét thứ hai vì đã cứu sống cậu.

“BỊCH”

Á mẹ ơi ~~~ Chết cậu rồi . . . SeungRi giật mình buông tay thả con mèo từ trên rơi xuống . . .  Đất. Muốn giết cậu đây sao? Cậu đâu biết tiếp đất bằng chân?! Và kính thưa quý vị và các bạn, JiYong nhà ta đáp đất bằng . . .  Lưng. Bất giác vết thương cũ nhói khiến cậu kêu lên một tiếng “meo” đau đớn

- Trời ơi . . .- Park Bom hốt hoảng bế cậu để lên bàn khẽ xuýt xoa cho cậu bằng cách lấy tay vuốt lên vuốt xuống nhè nhẹ trên lưng con mèo tội nghiệp

- Con mèo này ngu hơn cả con chim cảnh nhà em ! Mèo gì thả vậy cũng ngã !

- Lần sau đừng có thả như thế, chắc là bị thiếu oxi , choáng quá nên thế ! – SeungHyun trách Ri

Thề, nghe câu này sao JiYong cảm thấy vui vui trong lòng và cậu thấy quý anh ta thế. Nhưng ghét là vẫn ghét, hứ !

- Vậy nó là đực hay cái vậy?

- Noona cũng chẳng biết, chưa kiểm tra . . .

- Vậy thì em kiểm tra nhé?

“Ố mô ?! Kiểm tra cái …. Cái . . . gì ?!?!? “ JiYong đang nghĩ thì chết sững khi nghe SeungRi nói vậy, với bộ não con người, JiYong ngay lập tức hiểu ra và mặt đỏ bừng .

- Meo ! – Cậu vội chuồn êm để khỏi bị kiểm hàng

- Lại đây nào ! – Nhưng SeungRi nhanh tay chụp lấy thân con mèo nhấc cao, túm lấy đôi chân ngắn cũn lên và nhòm thẳng vào chỗ . . . Dưới đuôi 
chú mèo đang gào lên phản đối

- Yup !! Mèo đực !

Xong rồi cậu ta để JiYong vào cái lồng. Như vậy cậu được nhận nuôi rồi, đơn giản cậu nghe qua là mèo cái rất dữ, mèo đực thì hiền hơn nên SeungHyun thích. Chả hiểu sao !!!! SeungRi hí hửng bê cái lồng ra ngoài lấy xe trước, miệng thì không ngừng đùa giỡn với một kẻ đang quê mặt ngồi ì trong lồng nhỏ

- Vậy thì không có việc gì tôi về đây . . . – SeungHyun thở dài với cái tính trẻ con của SeungRi

- Anh . . . – Park Bom vội níu lấy cổ tay áo của anh

- Gì vậy?

- Tối nay anh có . . . Rảnh không ?

- Để làm gì ?

- Em muốn đi chơi với anh, tối nay em không bận, lâu lắm rồi em không được đi với anh kể từ lúc quen nhau . . .

- . . . – SeungHyun chẳng nói gì

- Được không anh? – Cô kéo nhẹ tay áo anh. SeungHyun khẽ xoay người lại đối diện với cô, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đen láy ẩn chứa sự nhanh nhẹn, thông minh của cô. Park Bom cũng nhìn lại anh với ánh mắt van nài.

- Ừ - SeungHyun không thể từ chối, dù sao cô cũng là cô gái xinh đẹp, tốt bụng,nói năng văn vẻ, có học thức hơn khối đứa con gái. SeungHyun biết cô yêu anh thật lòng chứ không vì gia tài. Vậy cô là hôn thê của anh cũng không vấn đề, bố mẹ hai bên rất hài lòng và nói họ là cặp đôi hoàn hảo . Anh không ghét cô, cũng không yêu cô, chỉ là . . . Anh đã và đang thầm yêu mến một người khác mà thôi.

- Ôi ! Anh hứa nhé ! Tối nhớ đến đón em , lát nữa em nhắn cho anh địa chỉ ! – Khỏi nói, Park Bom vui mừng đến nhường nào. Cô nhảy lên ôm lấy cổ anh, cười khúc khích

.

.



– Sao hyung lâu thế? ? – SeungRi ngồi ở ghế trước cạnh anh mà than thở

- Từ từ mới được ! – SeungHyun khởi động xe và đi

- Hyung ! Tiếc quá ! Em không mua được starcaff rồi !!!!! Cáu !!! – SeungRi lại giãy nảy

- Sao lại thế?

- Tại hyung cả !!!! Ghét hyung !!!!

- Hết rồi chứ gì ????

- Ờ ! Hyung chậm như rùa. Làm em đến muộn nên hết mất tiêu rồi !!!

- Ai bảo thích đi với người ta, bây giờ lại ngồi kêu ai nghe ?!

- Nhưng không sao . . . Em đã hẹn với người ta rồi, dù sao thì bên nhà em cũng là đối tác của họ mà. Khi nào có starcaff thì họ gọi em ! Hí hí

.

.

.

Sau khi đưa SeungRi đi , anh mới về căn biệt thự của mình, xe tiến vào sân. SeungHyun xuống xe và mở cửa xe sau, mang cái lồng ra, anh nhận thấy con mèo đang nhìn mình chằm chằm. Khẽ nở nụ cười thiên thần

- Ánh mắt này là sao? Là ngươi muốn ta nuôi sao?

Bật cười với cuộc độc thoại  với mèo nhỏ mà thập phần ngốc nghếch của mình. Anh suy nghĩ, có nên nuôi không, anh sợ người mẹ nghiêm nghị của mình không cho nuôi ủng vật trong căn biệt thự cao cấp sang trọng này mặc dù có rất nhiều người dọn dẹp. Nhưng mà không nhận nuôi thì mèo nhỏ chắc sẽ được chủ khác, nhỡ chủ không tốt mà đánh đập thì sao? Tội nghiệp a ~

- Cậu chủ ! Sao cậu lại đứng ngoài nắng vậy? – Ông quản gia từ trong nhà thấy anh cứ đứng cạnh chiếc xe ô tô đang đỗ giữa sân dưới trời nắng chang chang nên ông cầm ô chạy như tên lửa quốc phòng mà che nắng cho anh.

SeungHyun mở lồng và bế mèo nhỏ. JiYong ban đầu hơi lùi lại chút, nhưng cậu bị anh nhấc bổng ôm lấy. Bất giác tim cậu đập trật đi một nhịp khi nhìn thấy nụ cười trìu mến. Anh vuốt ve mớ lông xù, tiến vào căn biệt thự.

- Cậu chủ , cậu chủ .. . Đây là . . . – Ông quản qia lật đật chạy theo

- À . . . Đây là mèo nhỏ tôi mới nhận nuôi, đẹp không ? – Đang đi gần đến cầu thang thì anh ngoảnh lại cười tươi

- Có ạ

Nụ cười của anh khiến cho JiYong và các cô hầu nữ như muốn ngất.

- Nhưng . . . Bà chủ . . .

- Kệ, Khi nào mẹ về hỏi thì tôi sẽ giải quyết, không sao . . . Ông đừng lo ! – Anh vẫn giữ nụ cười đó, quay đi, ôm con mèo nhỏ lên phòng

JiYong nãy giờ mắt trợn tròn như muốn rơi cả ra ngoài khi ngắm khắp nhà anh. Qủa thật nhà hắn quá quá đẹp, Đúng là giàu có khác. Bây giờ JiYong thấy nhà mình thật thảm hại. Cậu cảm thấy buồn vì không biết bao giờ cậu mới được như vậy, chắc không bao giờ . . . .

- Mèo nhỏ, bây giờ anh tắm cho nhóc nhé !

SeungHyun bế cậu lại gần , để cậu ngồi ở thành bồn, anh xả nước sao cho mát mát. Thấy nước gần đầy, với cái tính nghịch như quỷ của mình, JiYong nhảy cái ùm xuống là nước bắn tung toé lên người anh. JiYong cố tình để trêu ngươi hắn, bây giờ ở chung một mái nhà rồi, tha hồ bày trò . Nhưng không ngờ SeungHyun lại cười khúc khích và nhẹ nhàng hất nước đùa với cậu

- Mèo nhỏ có vẻ rất thích nghịch nước

- Meo !

Sau một hồi, cuối cùng JiYong mới chịu để cho anh tắm. Anh nhẹ nhàng xoa xà phòng khắp người cậu và kì cọ sạch sẽ, lúc bàn tay anh gần chạm vào chỗ đấy thì không ngờ JiYong giật bắn mình và đứng lên, trốn sang một bên, ngượng ngùng nép người trong góc bồn. SeungHyun vươn tay bắt lấy cậu và nói

- Mèo nhỏ phải tắm sạch sẽ, nếu không anh không thương đâu !

JiYong nghe câu này sao mà phát ớn, da gà, da vịt thi nhau nổi. Anh tắm sạch sẽ cho cậu và lấy chiếc khăn bông to sụ lau, lấy máy sấy hong khô bộ lông cho mèo nhỏ. Anh bật điều hoà, và nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc giường kingsize màu trắng pha đen sang trọng.

Căn phòng man mát dễ chịu, chiếc giường êm ái, JiYong cảm thấy mệt mỏi sau 2 ngày ở trong lồng sắt ngủ cùng đám mèo hôi rình. Cơ thể cậu thơm mùi xà phòng đắt tiền, cậu bây giờ mới để ý hắn đã lên giường nằm ngủ cạnh cậu từ lúc nào. Khoảng cách cả 2 thật gần, JiYong có thể quan sát kĩ khuôn mặt đẹp trai của hắn. Bất giác JiYong cảm thấy kì quặc và ngượng ngùng nên cậu rúc vào chiếc gối bông, quay mặt đi. Có lẽ cậu vẫn chưa quen sống cùng cái kẻ đáng ghét. Chắc cậu phải từ từ học cách kìm chế để mai sau khỏi cào hắn khi bị chọc tức. 

Cái mát lạnh từ điều hoà, sự êm ái từ chiếc giường và mùi hương từ cơ thể cậu và hắn nhẹ nhàng hoà quyện vào nhau và thoang thoảng trong căn phòng rộng khiến JiYong cảm thấy buồn ngủ và dễ chịu, chúng đưa cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay . . . .


- - - - - - - - - - - --  END CHAP 3 - - - - - - - - - - - - - - - 


koolk
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nam
Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 108
Số Thanks : 22


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptySun Jun 01, 2014 8:33 pm
Au ơi, hay qá au ơi. Nhưng mà yong fải ở trg hình hài con mèo suốt như thế sao, hay là chap sau au cứ cho mỗi tối yong lại biến thành người đi, ôiiiii, mới nghĩ thôi cũng sướng qá trời.
Mình comm nhảm thôi, au n
đừng để t nhá, au fải nhanh nhanh ra chap mới để dân tình còn hưởng ứng <3


WishVIPBABY
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 123
Số Thanks : 17


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptyMon Jun 02, 2014 12:27 pm
trời ơi fic gì đâu mà cute :*
au ơi cho hyun "hành hạ" yong tí nữa như kì cọ ôm hôm các kiểu,... rồi hễ cho yong thành người trở lại :D
mà cũng nhanh nhanh nha au kẻo park bom cướp mất
à...au hwaiiting ^.^


nguyenlyvn2610
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Số Thanks : 0


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptyThu Jul 16, 2015 12:42 pm
Hay quá au ơi, nhanh ra chap mới nhaaaa

susu332211

susu332211
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 95
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptyMon Jul 20, 2015 6:22 pm
au ơi fic hay quá !!! em hóng chap mới từ au vs kiếm lời khen au mới được !!!! KO CÓ LỜI NÀO KHÁC !!!!
                                                    You and Your fic are the best !!!!


leader rin
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 16
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] EmptyWed Jul 22, 2015 3:59 pm
Fic hay quá au ơi mau ra cháp mới nhá


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] [M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ] Empty

 Similar topics

-
» [M] Nô lệ [LONGFIC | GTOP ]
» [M] Kẻ giữ xác[Longfic|GTop] _ 17/09
» [M] Vì sao đưa anh tới [ Longfic| GTOP]
» [MA] The Ace [Longfic/GTOP] _ End
» [T]Máu[longfic|Gtop]
[M] You are my little cat [ Longfic | GTOP ]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-