| [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS | |
| Chuyển đến trang : 1, 2 | Tác giả |
---|
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Mon Mar 02, 2015 10:48 am | | | | | | | Disclaimers: các nhân vật trong fic không thuộc về tôi. Category:sad. Pairing:GTOP, GBae Rating: 16+ Summary:Hạnh phúc của một người đôi khi chỉ đơn giản là làm sao để khiến cho người khác được hạnh phúc. *note: H khá ngắn và không miêu tả kĩ càng nên mình không để hide đâu. ai không thích thì đọc lướt qua nha.
I. Hạnh phúc của Kwon Ji Yong
Tôi là gay.
Tôi là gay. Một thằng gay hèn yếu sống hoàn toàn phụ thuộc vào một người đàn ông khác. Anh ta nuôi tôi, cho tôi ăn, cho tôi mặc, cho tôi chỗ ở, cho tôi mọi thứ tôi cần. Anh ta cưng chiều tôi, anh ta cho tôi thỏa mãn ham muốn của một thằng gay.
Anh ta cho tôi cảm giác được yêu.
Anh ta cho tôi ảo tưởng rằng tình yêu ấy sẽ kéo dài mãi mãi, cho đến khi tôi chết đi.
… Và thậm chí là cả kiếp sau, kiếp sau nữa…
Có anh ta, tôi rời bỏ công việc đang làm, tôi không quan tâm những lời bàn tán, miệt thị của những người xung quanh, không màng tới sự xa lánh của bạn bè…
Thậm chí tôi đã tuyệt giao cùng cha mẹ.
Tôi vẫn hạnh phúc.
Hạnh phúc vì tôi còn có anh ta.
Hạnh phúc vì anh ta nói anh ta yêu tôi.
Hạnh phúc vì với tôi, anh ta là tất cả.
Anh ta làm việc trong một công ty tự thành lập, không lớn nhưng vẫn đủ để cho nhiều người đàn ông mơ ước. Anh ta đẹp trai, có tiền bạc, có địa vị, được vô số những cô gái xinh đẹp vây quanh. Anh ta có tất cả.
Nhưng anh ta không quan tâm.
Anh ta nói chỉ yêu mình tôi. Anh ta nói chỉ có mình tôi. Anh ta nói tôi mới là thứ tài sản quý giá nhất mà anh ta có.
Và tôi tin anh ta.
Tôi không chú ý lắm tới công việc của anh ta. Vì anh ta không muốn tôi phải bận tâm vào những thứ rắc rối đau đầu đó. Còn tôi thì không muốn làm điều mà anh ta không muốn.
Hằng ngày, tôi ở nhà nấu ăn, quét dọn, và chờ đợi anh ta đi làm trở về. Như một người vợ. Khi anh ta về đến nhà, chúng tôi cùng ngồi trên bàn ăn, vui vẻ thưởng thức những món ăn do chính tay tôi nấu. Sau đó, chúng tôi cùng nhau uống trà, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo, cùng nhau làm tất cả những điều mà những đôi tình nhân khác vẫn hay làm. Và tôi thấy hạnh phúc.
Đêm đến, lại là một cuộc triền miên khác.
Chúng tôi cuốn chặt lấy nhau trên chiếc giường lớn duy nhất trong nhà. Chúng tôi gọi tên nhau, trao cho nhau những cái hôn nồng nhiệt, say đắm nhất. Tôi thỏa mãn để anh ta nằm trên người tôi, mê mẩn lắc lư theo từng cử động của anh ta, sung sướng hưởng thụ luồng khoái cảm mà anh ta không ngừng đem đến trên mọi giác quan. Và tôi thấy hạnh phúc.
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Một năm, hai năm… đến nay đã là năm thứ bốn. Nấu nướng, ăn uống, hẹn hò, làm tình. Mọi thứ diễn ra đều đặn và tự nhiên, không một chút trở ngại.
Và tôi nghĩ đó là hạnh phúc.
Và tôi nghĩ anh ta cũng đang hạnh phúc.
…Nhưng tôi đã lầm.
Anh ta tên là Choi Seung Hyun.
---
Hôm nay, anh lại về muộn.
Tiếng động cơ xe dừng lại trước cửa căn hộ cao cấp của chúng tôi. Không, là của anh mới đúng.
Khác với trước đây, tôi không vội vã chạy ra cửa đón anh. Bởi vì tôi biết, anh không còn cảm thấy vui khi biết sự hiện diện của tôi trong căn nhà này nữa.
Tôi khẽ dùng ngón tay vạch ra một lỗ nhỏ trên mành cửa để nhìn ra ngoài. Trong tim chợt nhói lên đau buốt, sau đó là cảm giác trống rỗng đến kì lạ.
Đêm nay, anh ta lại đưa người phụ nữ đó về nhà.
Tôi thừ người ra đó, nhìn họ bước ra khỏi xe, nhìn cô gái xinh đẹp kia đỡ lấy anh đang say ngật ngưỡng khó khăn đi vào nhà.
Hụt hẫng.
Bỗng chốc tỉnh lại. Tôi nhớ ra mình phải trốn. Tôi biết anh ta sẽ không vui khi nhìn thấy tôi, tôi biết cô ta sẽ hỏi anh rằng tôi là ai và quan hệ giữa chúng tôi là gì.
Tôi biết tôi không nên phá vỡ hạnh phúc mới của anh.
Tôi cuống cuồng tìm kiếm một chỗ mà bản thân có thể chui vào.Chỉ có một phòng ngủ duy nhất trong nhà. Thế nên tôi biết đêm nay trên chiếc giường đó chắc chắn sẽ không có chỗ cho tôi . Tôi sẽ phải lẩn trốn suốt đêm. Nhưng ở đâu đây ? Trong phòng tắm ? Chắc chắn họ sẽ dùng tới nó. Trong bếp ? Lần trước tôi đã suýt bị phát hiện khi cô ta ra ngoài uống nước. Ngoài ban công ? Ở đó rất lạnh. Sau mỗi đêm ngoài đó, khi trở về nhà, tôi đều bị chảy máu cam. Vậy tôi phải đi đâu ? Phải trốn ở đâu cho qua hết đêm nay ?
Tiếng tra chìa khóa vào ổ vang lên ngay bên tai. Tôi cuống cuồng chạy vội vào phòng anh. Tôi nhìn quanh, từng ngóc ngách quen thuộc trong phòng suốt bốn năm qua không cho tôi một tia hi vọng .Trong phòng trang bị rất đơn giản, chỉ có 1 chiếc giường, 1 tủ quần áo và 1 chiếc bàn làm việc nằm gần ban công. Không còn thời gian suy nghĩ nữa, tôi quyết định nằm xuống, chui tọt dưới gầm giường.
Đúng lúc đó, đèn phòng bật mở. Cô ta khệ nệ kéo anh vào phòng, quẳng anh lên chiếc giường lớn, ngay phía trên tôi.
Chân anh buông thõng xuống , ngay trước mặt tôi.
Cô ta cúi xuống cởi giày cho anh. Tôi nín thở theo dõi từng cử động của cô ta. Nếu tôi bị phát hiện, anh sẽ không vui, anh sẽ không hạnh phúc.
Thật may mắn vì tấm ga giường buông thõng đã không cho phép cô ta nhìn thấy tôi. Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Đừng đi ! Đừng đi !...
Tôi bỗng nghe thấy tiếng anh nói trong hơi men, sau đó là tiếng một vật nặng rơi phịch xuống giường. Tôi tưởng tượng ra nụ cười hạnh phúc của cô ta lúc đó :
- Ngoan nào, Seung Hyun. Em sẽ không đi, em sẽ ở lại đây bên anh, được chứ ?
Tiếp sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp rối loạn của anh , tiếng vải quần áo bị xé rách chói tai, và cả tiếng rên rỉ kích thích gợi tình của cô ta nữa. Ngay phía trên tôi, anh điên cuồng quấn chặt lấy cô ta, trao cho cô ta những cái hôn bỏng cháy. Anh nằm trên người cô ta, cho cô ta thứ mà trước đây vốn chỉ thuộc về mình tôi. Còn cô ta, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ không ngớt phát ra từ miệng của cô ta. Hơn ai khác, tôi hiểu cảm giác của cô ta lúc này, tôi biết rõ thứ khoái cảm mà anh đem đến. Thứ mà tôi lầm tưởng rằng chỉ mình tôi mới có quyền được hưởng thụ.
- Seung Hyun… Anh có yêu em không ?...
- Yêu…Anh yêu em…
- Seung Hyun… Nói với em rằng…anh đang hạnh phúc...
-….
- Seung Hyun…mau nói đi! Nói rằng anh đang hạnh phúc…
- Anh hạnh phúc !... anh đang hạnh phúc…
Tôi nghe thấy tiếng cô ta cười thỏa mãn.
Cùng lúc đó, tôi nghe tiếng trái tim tôi vỡ vụn.
Tôi nằm đó, ngay phía dưới bọn họ, lắng nghe tiếng bọn họ rên rỉ kích tình, lắng nghe tiếng thân thể bọn họ va chạm vào nhau, lắng nghe con tim tôi kêu gào đau đớn.
Hai tay bịt chặt miệng, tôi cố gắng để mình không thốt ra tiếng. Giọt nước mắt lăn dài qua kẽ tay, chảy xuống miệng, mặn đắng. Anh nói anh đang yêu, anh nói anh hạnh phúc, khi bên cạnh một người, không phải là tôi.
Vĩnh viễn không còn là tôi nữa.
Tôi cố gắng cắn chặt môi, cơ thể không ngừng run rẩy trong trong nỗi đau đớn tuyệt vọng. Phía trên tôi, anh và cô ta vẫn không hề hay biết. Giọng nói mang đầy hơi thở dốc của cô ta vẫn quanh quẩn bên tai tôi :
- Seung Hyun, em muốn nghe nữa. Nói đi…nói anh yêu em…nói anh hạnh phúc….
- Anh yêu em…anh hạnh phúc…
Tai tôi bỗng ù đi, tôi không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa. Chỉ còn âm thanh kẽo kẹt của chiếc giường lớn đang không ngừng rung chuyển, cùng với lồng ngực quặn thắt từng cơn dữ dội.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi bỗng cảm thấy mình thật may mắn. May mắn vì không còn phải chứng kiến màn tình thú của anh…cùng với một người khác, không phải là tôi.
----
Khi tôi tỉnh dậy đã là nhá nhem tối của ngày hôm sau. Anh không còn ở đây, cả cô ta cũng vậy, thật tốt. Chỉ còn lại mình tôi với căn nhà tối tăm và lạnh lẽo.
Mất anh. Tôi là người tay trắng.
Một kẻ trắng tay dơ bẩn và ảo tưởng. Trong suốt bốn năm qua, tôi chỉ biết sống như một kẻ ăn bám và làm tình bên anh. Tôi tự cho rằng anh cũng yêu tôi như tình yêu mà tôi dành cho anh.
Nực cười !
Tôi là gay.
Mãi mãi chỉ là một thằng gay hèn kém và nhơ nhuốc. Thứ nhơ nhuốc do chính anh ban tặng cho tôi, và mãi mãi chỉ mình anh được phép làm điều đó.
Một thằng gay thì không có quyền được mưu cầu hạnh phúc. Một thằng gay mãi mãi không xứng đáng được tiếp nhận tình yêu của bất cứ kẻ nào.
Tôi nhìn lại mình trong gương, hốt hoảng nhận ra hình bóng của chính mình. Gầy yếu và tàn tạ, trông hệt như một cái xác vô hồn. Nước da trắng bóc ngày nào mà anh từng quý trọng giờ đây chỉ là một mảng trắng xanh đáng sợ, thỉnh thoảng nổi lên những vết tím không rõ lí do. Mái tóc bạch kim mềm mượt trước kia giờ đây cũng trở nên rối bù lộn xộn. Khuôn mặt xơ xác, ánh mắt vô hồn. Trông tôi hoàn toàn thảm hại.
Tôi có thứ gì để so sánh với cô ta ? Cô ta xinh đẹp, cô ta giàu có, cô ta có thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh. Và hơn hết, ngay lúc này đây, cô ta có thể giúp anh có được thứ hạnh phúc mà anh không còn cảm thấy được từ tôi nữa.
Đã hai tháng qua, kể từ khi anh bắt đầu cư xử lạnh nhạt với tôi, tôi không còn thiết ăn uống nữa. Tẻ nhạt nhất là khi một mình ngồi trên bàn ăn rộng lớn và gặm nhấm những món ăn do chính tay mình làm ra, vì một người khác. Dần dần, tôi lại nhận ra mình chẳng thể ăn bất cứ thứ gì. Thói quen bỏ bữa đã khiến cho dạ dày tôi không ngừng kêu gào phản đối. Và giờ đây, có lẽ nó đã quyết định đình công hẳn.
Căn bệnh đau dạ dày tái phát khiến tôi nhớ đến anh. Một ngày nào đó cách đây ba năm, khi tôi lần đầu tiên phát bệnh, không thể ăn uống bất cứ thứ gì, anh đã vô cùng lo lắng. Anh đưa tôi tới khám bác sĩ, anh nấu cháo dinh dưỡng dành riêng cho tôi, anh ân cần giục tôi uống thuốc…
Giờ đây, chỉ còn lại mình tôi.
Tôi nhớ bàn tay ấm áp chạm vào trán tôi trong những cơn sốt nhẹ, tôi nhớ hương vị món cháo thơm lựng do chính tay anh nấu, tôi nhớ nụ cười ngọt ngào của anh mỗi lần dụ tôi uống thuốc… Tôi nhớ mọi thứ thuộc về anh.
Những ngày tháng đó mãi mãi không còn nữa.
Lần đầu tiên anh đưa cô ta về, tôi ngơ ngác đứng ở cửa nhìn anh. Anh cũng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Anh nói tôi là em họ của anh, tới ở tạm vài ngày trước khi tìm được nơi ở mới.
Tôi ngơ ngác nghe theo những gì anh nói, ngơ ngác bị anh mạnh mẽ đẩy sang một bên, ngơ ngác nhìn anh cùng với cô ta bước vào phòng. Căn phòng chứa chiếc giường duy nhất trong nhà.
Đêm đó, tôi co ro nằm lại trên ghế sô pha. Lạnh cóng.
Đêm không ngủ.
Tôi cố gắng tránh xa căn phòng đó, căn phòng có anh và cô ta. Tôi không biết hai người đã làm gì đêm hôm hôm ấy, và tôi cũng hoàn toàn không muốn biết.
Cả những đêm sau này cũng vậy.
Dòng suy nghĩ của tôi chợt bị cắt đứt bởi 1 cơn đau quặn thắt nơi dạ dày. Tôi cúi xuống bồn cầu, nôn thốc tháo. Những thứ tôi nôn ra, toàn là máu. Cũng đúng thôi, vì đã lâu lắm, tôi chưa ăn gì.
Nhưng tôi không thể chết. Chí ít là chết trước mặt anh.
Tôi cố gắng gượng dậy, xả nước trong bồn cầu rồi lầm lũi vịn vào bức tường đi tới bồn rửa mặt. Tôi rửa sạch máu trên tay, trên mặt và súc miệng thật kĩ để làm mất đi cái mùi vị tanh nồng kinh khủng ấy. Sau đó, tôi mò tay vào túi quần, móc ra một hộp thuốc đau dạ dày giống như ngày trước anh vẫn thường mua cho tôi, cố gắng nuốt chửng 2 viên. Không ai còn muốn đưa tôi đến bệnh viện, và tôi cũng không muốn tự mình đi. Tiền anh vẫn để lại cho tôi trong ngăn kéo tủ,đủ để tôi thoải mái tiêu sài, nhưng tôi thì hoàn toàn không muốn đụng vào chúng nữa. Tôi không có quyền làm điều đó.
Tôi phải rời khỏi đây.
Tôi không thể tiếp tục ở đây nữa, một nơi không thuộc về tôi, một nơi tôi không còn được chào đón. Hơn thế nữa, ở lại đây, anh và cô ta sẽ khó chịu. Tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của hai người.
Và quan trọng nhất, tôi không muốn anh nghĩ rằng tôi là một kẻ đáng thương.
Vì thế, tôi phải rời khỏi đây.
Nhưng tôi phải đi đâu ?
Gia đình ư ? Tôi đã không còn cái gọi là gia đình nữa. Bạn bè ư ? Chắc chắn họ sẽ chỉ khinh bỉ và ruồng rẫy một thằng gay tay trắng như tôi.
Tôi đã không còn chỗ để về.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi là một kẻ thảm hại như thế, tôi không muốn anh phải bận tâm về tôi, một thằng gay yếu đuối và nhu nhược. Tôi vẫn đi bộ trên con đường đó, giữa màn đêm đen đặc và rét mướt. Không mục đích, không phương hướng, nhưng tôi vẫn bước đi, không thể ngừng lại.
Bỗng từ phía sau tôi, một luồng sáng chợt lóe lên, kèm theo đó là tiếng còi xe inh ỏi.
Tôi quay đầu lại nhìn, một chiếc xe tải thật lớn đang lao tới.
Trong lòng tôi kinh hãi, nhưng chân tay lại trở nên cứng đờ không thể cử động. Tôi đứng đó, trơ mắt nhìn chiếc xe lao tới. Tiếng còi xe vẫn vang lên ầm ĩ, tiếng bánh xe thắng gấp ma xát xuống lòng đường thật lớn. Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, tôi chỉ kịp nhắc nhở bản thân duy nhất một điều.
Tôi không thể chết.
----
Một lần nữa tỉnh lại với cơ thể mệt mỏi và đau nhức vô cùng, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ. Không phải nhà của anh. Tôi cố gắng cựa mình ngồi dậy, nhưng cơn choáng váng ập đến khiến toàn thân tôi vô lực. Tôi nghe thấy một giọng nói xa lạ:
- Cậu tỉnh lại rồi ư ?
Anh ta vòng tay đỡ tôi ngồi dựa vào tường, vừa cẩn thận xếp lại chiếc gối phía sau lưng tôi, vừa ân cần hỏi han :
- Cậu cảm thấy trong người thế nào ? Khát nước không ? Có thấy đau ở đâu không ?
Tôi mơ hồ trước những câu hỏi của anh ta. Tôi thực sự không biết đây là đâu, và tôi đã ở đây bao lâu. Tôi cố gắng cất tiếng nói khô khốc một cách khó nhọc :
- Xin lỗi, nhưng anh là ai ?
- A… Xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu. – Anh ta bối rối gãi đầu mỉm cười nhìn tôi. – Tôi là Dong Young Bae, chủ chiếc xe tải đó…. À …ý tôi là, đêm đó, cậu nhớ chứ ? Vì đường vắng nên tôi có đi hơi nhanh. Nhưng tôi đã phanh lại kịp thời …có lẽ vì cậu quá sợ hãi nên mới ngất đi. Thật xin lỗi…
Tôi mỉm cười nhìn anh ta. Thật may mắn, tôi đã không chết. Anh ta cũng ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn tôi.
- Cám ơn anh !
- À, không có gì. Cậu cứ ở lại đây nghỉ ngơi một chút, tôi đang nấu cháo trong bếp. Mà cậu có muốn liên lạc một chút với gia đình không ? Cậu đã hôn mê hai ngày, có thể họ đang rất lo lắng.
- Tôi…không có gia đình.
Anh ta lại ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. Nhưng rồi rất nhanh, anh ta lảng sang chuyện khác :
- À, không sao. Vậy cậu cứ ở đây cho đến khi khỏi hẳn. Tôi trông cậu có vẻ khá yếu và mệt mỏi. Tôi cũng đang sống một mình, vì thế…mong cậu đừng ngại.
Không đợi tôi trả lời, anh ta đỏ mặt quay xuống bếp. Tôi mỉm cười nhìn điệu bộ đáng yêu của anh ta, trong lòng trở nên ấm áp.
Lát sau, anh ta bê lên một tô cháo thịt thơm nức. Tôi mỉm cười nói cám ơn rồi chậm rãi cầm muỗng.
Đã lâu tôi không ăn gì. Và cũng đã rất lâu, rất lâu, tôi không được một người nấu ăn cho như thế.
Cho thìa cháo đầu tiên vào miệng, hương vị ngọt lành và nóng hổi lan truyền trên các tế bào vị giác. Tôi lại nhớ đến anh. Ngày xưa, khi tôi bị ốm, anh cũng từng nấu cho tôi ăn như thế.
Bỗng nhiên, bên cạnh tôi, anh ta tỏ ra bối rối, lo lắng nhìn tôi :
- Sao vậy ? Cháo không hợp khẩu vị ? Rất khó ăn ư ? Vậy thì cậu không cần phải ăn nữa, tôi sẽ đi mua đồ ăn ở bên ngoài.
Tôi ngạc nhiên trước suy nghĩ của anh ta, nhưng rồi tôi lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn lại chính mình. Thì ra tôi đang khóc. Những giọt nước mắt tự lúc nào đã tràn ra, lăn dài trên gò má, xuống cằm, xuống chính tô cháo mà tôi đang ăn. Nhem nhuốc và tệ hại. Tôi tự hỏi khi nào mình mới có thể thoát khỏi hình bóng của anh vẫn đang quanh quẩn bên tôi. Đến khi nào tôi mới có thể tự do, trở lại là tôi của bốn năm về trước ? Có lẽ là rất lâu, rất lâu sau này... Tôi cố gắng mỉm cười xúc tiếp miếng cháo thứ hai :
- Tôi không sao, cháo rất ngon. Cám ơn anh , là do tôi cảm động.
Cứ như thế, tôi ăn hết tô cháo trong ánh mắt khó hiểu của anh, và trong những giọt nước mắt không thể kiềm chế của chính tôi.
Ngày mai, trời lại sáng.
Young Bae là một chàng trai tốt. Anh ấy quyết định cho tôi sống chung vô điều kiện tại ngôi nhà nhỏ của mình. Nhưng tôi không đồng ý. Tôi chỉ có thể làm điều đó với duy nhất một người. Thay vào đó, tôi xin anh cho làm công việc khuân vác đồ từ xe tải khi anh giao hàng xuống các chợ . Tiền công của tôi sẽ dùng để trang trải cho việc sống trọ tại nhà anh và chi phí sinh hoạt hằng ngày.
Thế nhưng có lẽ tôi đã quá tự tin vào bản thân mình. Cái cơ thể nhỏ bé và gầy gò của tôi không đủ sức để bê một thùng hàng, dù là nhẹ nhất. Thế nên anh đã giao cho tôi một nhiệm vụ khác, đó là kiểm hàng và ghi chép sổ sách. Ở vị trí đó, tôi như thể là ông chủ của anh ta. Thế nhưng anh không bận tâm. Và chúng tôi bắt đầu giữ mối quan hệ chủ tớ khó hiểu ấy.
Cứ như vậy, hằng ngày, tôi cùng Young Bae xuống các chợ giao hàng và trở về với một túi thức ăn trên tay. Tôi vào bếp nấu nướng, còn anh bắt tay vào chuẩn bị cho những đơn hàng tiếp theo. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Đôi lúc tôi vẫn nhớ đến Seung Hyun, không biết anh đang làm gì, không biết anh có hạnh phúc bên người con gái kia, không biết anh có còn nhớ đến tôi. Nhưng tôi không hối hận vì quyết định của mình đêm đó, quyết định rời xa anh.
Nếu có một ngày gặp lại anh, tôi sẽ có thể hãnh diện ngẩng cao đầu mà nói với anh rằng tôi vẫn sống, tôi vẫn có thể sống tốt mà không có anh. Mặc dù trong thâm tâm tôi, tình yêu thương tôi dành cho anh là bất diệt. Tôi sẽ mãi mãi chẳng thể nào quên anh.
Trên khoảng sân nhỏ trước nhà, Young Bae đang vui vẻ cất lên một khúc hát quen thuộc theo tiếng nhạc mà chúng tôi đã từng nghe. Có lẽ anh ấy đang hạnh phúc. Còn tôi, phải chăng tôi cũng đang hạnh phúc với cuộc sống mới của chính mình ?
Tôi mỉm cười hưởng thụ những ca từ nhẹ nhàng du dương đó. Nhưng rồi tôi chợt khựng lại, một cơn đau quặn thắt dâng lên từ phía dạ dày. Tôi bịt chặt miệng, cố bước đến bồn rửa. Mở tung vòi nước, để nước lạnh mau chóng cuốn đi chất dịch màu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng. Phía bên ngoài, Young Bae vẫn không hề hay biết.
Tiếng nhạc vẫn du dương khiến lòng người thổn thức.
Hạnh phúc, có thật sự đã tìm đến với tôi ?
Được sửa bởi TNY ngày Sun Apr 24, 2016 11:28 pm; sửa lần 13. | | | | |
| |
| Longtỉ_Huyễnca Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 144 Số Thanks : 45 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Mon Mar 02, 2015 12:20 pm | | | | | | | mới mở đầu đã sad rồi au chơi kì wá đi hức | | | | |
| |
| dinhmin Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 26 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 03, 2015 8:43 am | | | | | | | Cái j mà bi thươg sầu não v nè *rưg rưg nc mắt* ( | | | | |
| |
| zin_88 Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 11 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Wed Mar 04, 2015 5:31 pm | | | | | | | sad sad ..hận sad...đọc mà khóc..dạo này au nào cũng thích hành yong bé nhỏ hết z | | | | |
| |
| Your Smile Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 47 Số Thanks : 4 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Fri Mar 06, 2015 10:07 pm | | | | | | | *Chấm nước mắt* ss ác quá đi.. ..e mới tưởng rèn đk tinh thần thép rồi à... Bữa nay em mới mò ra.. ...hóng ss.. Mà quên..ss nhớ là HE đó...hông đk hành Y nữa đó ... | | | | |
| |
| Hoa Cua Quy Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 20 Số Thanks : 7 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Sat Mar 07, 2015 3:33 pm | | | | | | | hóng chap mới a~~~~ | | | | |
| |
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Sun Mar 08, 2015 7:44 am | | | | | | | Đọc xong category, đọc xong shot 1 mọi người nghĩ fic này có thể không sad được sao? Nội dung fic sẽ không vui, nhưng kết thúc là He hay Se thì phụ thuộc vào người đọc. Mình chỉ có thể làm vậy thôi. ((( Nếu không muốn buồn nữa thì fic có thể ngừng ở đây, coi như kết thúc mở vậy. | | | | |
| |
| Iu Yongie Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 14 Số Thanks : 2 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Sun Mar 08, 2015 9:08 am | | | | | | | Thik fic nì của Au lắm lun. Cứ hành Yongie đi Au SE cũg dk. Nhưg người chịu hậu qả phải là Hyun nhá!!! | | | | |
| |
| anxxiyji Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 7 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Sun Mar 08, 2015 12:38 pm | | | | | | | au ra chap mới đi au. fic hay quá xá. :* hy vọng là HE còn khôg au trừng trị hyun thẳng tay nha au ngày nào cũng ra vào fic hóng chap mới :**** (đừng drop au ơi) | | | | |
| |
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Fri Mar 13, 2015 12:08 am | | | | | | | * Note:Vì shot này hơi dài nên mình quyết định chia làm 2 part nhỏ, mong mọi người ủng hộ.
II. Hạnh phúc của Dong Young Bae
Part 1
Tôi là một kẻ cô đơn.
Tôi là một kẻ cô đơn, cô đơn theo đúng nghĩa đen của nó, và sâu xa hơn, tôi cô đơn trong chính nội tâm của mình.
Tôi sống độc thân trong căn nhà nhỏ phía ngoại ô thành phố. Hằng ngày, tôi dùng chiếc xe tải sang tay đã cũ của mình đi tới các chợ trong thành phố từ sáng sớm để giao hàng theo hóa đơn và trở về nhà mỗi khi xong việc.
Chỉ có một mình.
Tôi sống một mình, ăn một mình , ngủ một mình, tự mình lo lắng mọi công việc của bản thân. Ngày nào cũng vậy, cuộc sống của tôi dường như luôn gắn liền với một từ đơn độc.
Thế nhưng tôi tuyệt nhiên không cảm thấy bất hạnh.
Tại sao ư ? Khi con người ta từng được nếm trải những điều thật tốt đẹp , thật ngọt ngào trong cuộc sống thì họ mới có thể đem chúng ra đặt cạnh những thứ xui xẻo, không may mà so sánh, mà đau khổ, mà tiếc nuối cho cái số phận của chính mình. Còn tôi , tôi lấy gì ra để so sánh đây ? Bởi lẽ cuộc đời tôi duy nhất chỉ có một màu đơn độc.
Bởi lẽ tôi là một cô nhi.
Tôi không lấy làm buồn phiền nhiều vì điều đó. Chẳng ai tốn công đi hận những kẻ mà mình thậm chí còn chưa từng nhìn thấy trên đời. Ngược lại, có lẽ cũng nên gửi tới họ một lời cám ơn, những người đã tạo ra tôi, một chàng trai cô độc.
Không có gì để so sánh như những kẻ tự cho mình là bất hạnh, tôi cũng lấy làm tiếc phải thú nhận rằng, tôi chưa từng biết thế nào là hạnh phúc.
Từ nhỏ, sống trong cô nhi viện với hàng trăm đứa trẻ khác, tôi nhận ra bản năng sinh tồn của con người thật lớn, còn trái tim thì ngược lại. Chúng nhỏ bé và lạnh lẽo vô cùng. Nơi tôi được nhận nuôi lúc bấy giờ là một cô nhi viện công lập sử dụng hoàn toàn nguồn trợ cấp từ nhà nước. Điều đó khiến cho mọi thứ chúng tôi có được trở nên ít ỏi và thiếu thốn đến đáng thương. Tôi không biết bằng cách nào một đứa trẻ như tôi có thể sống sót vượt qua những tháng ngày đáng sợ giành giật từng miếng cơm , hớp nước ấy. Thế nhưng tôi vẫn sống, một cách thần kì, cho tới ngày đủ sức để tự mình thực hiện một cuộc đào tẩu.
Mười ba tuổi với hai bàn tay trắng, tôi từng trải qua rất nhiều biến cố, đi tới rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc. Cho đến hiện tại, khi bản thân đã có thể đứng vững trên đôi chân của chính mình, có một ngôi nhà nhỏ để sinh sống, một công việc để làm, tôi lại cay đắng nhận ra một điều.
Tôi vẫn cô độc.
Cuộc sống hà khắc nơi cô nhi viện cùng những trải nghiệm khủng khiếp khi còn quá nhỏ luôn nhắc nhở tôi rằng…
Tôi là trẻ mồ côi.
Một đứa trẻ mồ côi thì có quyền được kết bạn, được yêu thương, được hạnh phúc hay không ? Không ai nói cho tôi biết. Và tôi cũng tự nhủ với bản thân rằng mình vốn chẳng cần phải biết.
Hạnh phúc với tôi là một thứ gì đó thực trừu tượng, thực xa vời. Và một trong vô vàn những điều mà cuộc sống đã dạy cho tôi biết là đối với những thứ quá khó để đạt được, nên học cách tự kiềm chế mà gác chúng sang một bên, hoặc tìm cách tránh xa. Càng xa càng tốt.
Tôi vẫn tỏ ra vui vẻ với cuộc sống hiện tại, làm tốt công việc của mình, gặp gỡ, đôi khi bông đùa cùng những người bán hàng tốt bụng và vui tính ngoài chợ, rồi trở về nhà với chút tiền công xứng đáng trong tay.
Cứ như thế, từng ngày, từng ngày trôi qua, tôi vui vẻ sống cuộc sống của một kẻ đơn độc, một kẻ chưa từng biết đến hạnh phúc.
Cho đến một ngày em xuất hiện.
Người dắt tôi bước ra khỏi thế giới cô độc của chính mình.
---
Tôi vẫn còn nhớ như in buổi tối ngày hôm ấy, trong tiết trời se lạnh cùng những cơn mưa bay phủ kín bầu trời, tôi đã gặp em, một thiên thần nhỏ bé yếu ớt lạc bước giữa đêm đen.
Khi đó tôi đang vội vã trở về nhà sau một chuyến đi dài tới nông trại từ xế chiều để chuẩn bị cho những đơn hàng vào sáng ngày hôm sau. Trời mưa và lạnh cóng. Ý nghĩ được chui mình trong chiếc chăn ấm ở nhà, bên một ly cà phê nóng hổi tự tay pha chế khiến tôi vô thức càng nhấn mạnh ga. Chiếc xe tải cứ thế lao nhanh trên đoạn đường vắng quen thuộc.
Rồi tôi chợt thấy em.
Một bóng trắng mờ ảo xuất hiện phía cuối con đường, giữa đêm đông mưa phùn và rét mướt. Mọi thứ xảy ra nhanh tới mức tôi chỉ kịp nhắm chặt mắt và cố hết sức vừa bấm còi, vừa nhấn mạnh chân phanh phía trước.
Mỗi ngày một gần hơn, tôi thấy rõ hiện lên trước ánh sáng đèn xe là một thân hình nhỏ bé và ướt át. Em mặt một bộ đồ mỏng tang màu trắng muốt, mái tóc bạch kim ướt nhẹp dính sát vào gương mặt nhỏ bé hao gầy . Đôi mắt em nhìn tôi , ngây dại.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nghe trái tim mình như ngừng đập. Xe thắng kịp thời ngay trước mặt người thanh niên độc một màu trắng muốt ấy.
Nhưng em vẫn yếu ớt ngã xuống, dưới làn mưa bay giăng giăng lạnh buốt, dưới cả nỗi sợ hãi vô hình bao phủ trái tim tôi.
Tôi không đưa em đến bệnh viện, bởi lẽ em không hề bị thương, và tôi nghĩ chắc hẳn là do em đã sợ hãi rất nhiều. Nhưng tôi biết rõ, trong thâm tâm tôi, vẫn còn một lí do nữa.
Tôi lo sợ.
Sợ hãi nếu như người thanh niên này được đưa tới bệnh viện, cậu ta sẽ bị mang đi, và tôi sẽ mãi mãi không còn có cơ hội gặp lại cậu ta nữa.
Giống như khi được cho một chiếc bánh trong tay, càng nơm nớp lo sợ những đứa trẻ khác cướp đi lại càng cố sức giữ chặt lấy, dù cho nó có thể sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào. Tôi biết đó là sai trái, là ích kỉ, nhưng tôi phải làm sao đây, khi con tim đã không còn nghe theo lời lí trí.
- Cậu tỉnh rồi ư ?
Gần hai ngày sau em mới yếu ớt tỉnh lại. Tôi không biết điều gì đã khiến em mê man lâu đến vậy, nhưng cho tới tận khi đôi mắt màu nâu ướt nước xinh đẹp ấy một lần nữa mở ra, tôi bỗng thấy cả thế giới xung quanh tôi thật tuyệt.
- Cậu thấy thế nào ? Có khát nước không ? Có đau ở đâu không ? – Tôi vừa vô thức hỏi, vừa nhẹ nhàng đỡ em tựa lưng vào chiếc gối phía sau.
- Xin lỗi, nhưng anh là ai ? – Em khó nhọc hỏi lại tôi, ánh mắt hơi nheo đầy nghi hoặc.
Khuôn mặt tôi bỗng chốc nóng ran, tôi ấp úng trả lời :
- A… Xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Dong Young Bae, chủ chiếc xe tải đó…. À …ý tôi là, đêm đó, cậu nhớ chứ ? Vì đường vắng nên tôi có đi hơi nhanh. Nhưng tôi đã phanh lại kịp thời …có lẽ vì cậu quá sợ hãi nên mới ngất đi. Thật xin lỗi…
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, rằng em sẽ sợ hãi mà la lớn, hỏi tôi rằng tại sao tôi đưa em đến đây, rằng em đã ở đây bâo lâu và điều gì đã xảy ra với em sau đấy, em chỉ ngồi đó, im lặng nhìn tôi và mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện.
Trong phút giây đó, tôi bỗng thấy em thật đẹp, đẹp hơn bất cứ thứ gì mà tôi từng nhìn thấy trên đời.
Cho tới mãi rất lâu sau này, tôi phát hiện ra nhận định đó vẫn không hề thay đổi.
Em nói em không có gia đình. Khi nhắc đến điều đó, ánh mắt em đượm buồn khiến lòng tôi thổn thức. Nhưng rồi tôi nhận ra với chính tôi, phải chăng đó là một điều may mắn, bởi lẽ em có thể sẽ được ở bên tôi lâu hơn nữa.
Khi tôi bưng tô cháo nóng hổi do chính tay mình vừa nấu lên trước mặt em, em mỉm cười nói cám ơn rồi chậm rãi đón lấy. Dùng ánh mắt mong chờ nhìn em đưa muỗng cháo đầu tiên vào miệng, tôi ngạc nhiên phát hiện ra em đang khóc. Là do cháo không ngon, rất khó ăn ư? Tôi đã thử qua dưới bếp, hương vị cũng không tồi.
Nhưng tại sao cặp mắt màu nâu đượm buồn ấy lại vẫn đang không ngừng rơi lệ, những giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò má tái nhợt, chảy thành dòng trên gương mặt nhỏ bé xinh đẹp của em. Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim tôi.
- Sao vậy ? Cháo không hợp khẩu vị ? Rất khó ăn ư ? Vậy thì cậu không cần phải ăn nữa, tôi sẽ đi mua đồ ăn ở bên ngoài.
Trông em cũng có vẻ khá ngạc nhiên khi nghe những lời đó từ tôi. Nhưng rồi như vừa mới nhận ra mình đang khóc, em vội vã lau đi những giọt nước mắt còn lã chã rơi trên gương mặt, mỉm cười xúc tiếp miếng cháo thứ hai cho vào miệng.
- Tôi không sao, cháo rất ngon. Cám ơn anh, là do tôi cảm động.
Trong lòng tôi trĩu nặng. Cứ như thế, em chậm rãi xúc từng miếng cháo, trong ánh nhìn của tôi , và trong những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt của chính em.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy khó chịu với mọi thứ. Điều gì đã khiến cho chàng trai vô hại kia trở nên đau đớn và khổ sở đến vậy? Tại sao cậu ta lại khóc? Tại sao những giọt nước mắt đáng ghét ấy không thể ngừng rơi? Và tại sao con tim tôi lại ngày càng bức bối khó chịu khi nhìn thấy chúng như thế? Tôi điên cuồng tự vấn với cả mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, hoàn toàn không hay biết rằng tôi đã thay đổi.
Tôi đã không còn cảm thấy hài lòng với cuộc sống đơn độc của chính mình.
Từ sau ngày hôm đó, tôi tự đặt ra cho mình một mục tiêu. Đó là mãi mãi không bao giờ khiến cho chàng trai kia rơi lệ. Tôi muốn em được sống vui vẻ, tôi muốn em quên hết đi mọi ưu lo, sầu muộn trong quá khứ, tôi muốn em mãi mãi nở nụ cười. Kwon Ji Yong. Một cái tên thật đẹp. Cám ơn thượng đế đã đưa em đến bên tôi, một chàng trai cũng giống như tôi, đã không còn có gia đình. Kể từ nay, tôi sẽ là gia đình của em, tôi sẽ chăm sóc em,bảo vệ em, bằng bất cứ giá nào.
Ji Yong mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều. Em không đồng ý ở lại vô điều kiện cùng tôi, vì em không muốn trở thành gánh nặng của bất cứ người nào. Và tôi hoàn toàn không thể thuyết phục cậu nhóc kiên cường ấy.
Em nhỏ hơn tôi ba tuổi. Khác với tôi, một chàng trai lao động chân tay từ nhỏ, em quá yếu ớt để làm những công việc nặng nhọc mà tôi vẫn hay làm. Tôi biết em sẽ không chịu ngồi yên một chỗ mà nhìn tôi lao động kiếm tiền như thế, vì vậy, tôi quyết định giao cho em một công việc vừa với sức mình. Đó là ghi chép và tính toán sổ sách. Công việc tuy không nhiều, nhưng rõ ràng em đã rất vui khi được nhận nó. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Cứ như thế, ngày qua ngày, chúng tôi cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn uống, đôi lúc cùng nhau đi dạo, cùng nhau vui chơi. Tới một lúc nào đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng, không những vô tình bước vào cuộc đời tôi như một trò chơi của định mệnh, em cũng đã tự khi nào xâm chiếm trái tim tôi- trái tim héo úa và khô cằn của một chàng trai cô độc.
Đôi lúc tôi thấy Ji Yong một mình ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ánh mắt em xa xăm nhìn về một nơi vô định nào đó phía bên ngoài. Đôi con ngươi màu nâu ướt nước ấy vẫn sâu hút và đượm buồn như chứa đựng cả một nỗi niềm khó nói. Tôi không hỏi em chuyện gì đã xảy ra, bởi lẽ tôi biết chắc rằng quá khứ đó sẽ chỉ có đau buồn và hối tiếc. Và hơn thế nữa, tôi có một thứ linh cảm mãnh liệt rằng, câu chuyện mà em vẫn gánh nặng trong lòng, câu chuyện mà em chưa bao giờ nhắc đến ấy, sẽ có một ngày mang em rời xa tôi, vĩnh viễn.
Ji Yong không mấy khi thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, kể cả chính tôi.Sau ngày đầu tiên gặp nhau ấy, tôi dường như chưa từng nhìn thấy em rơi lệ. Khi em vui, khi em buồn, khi em tức giận, khi em nhớ nhung một ai hay một điều gì đó,tôi đều không hề hay biết. Lúc nào em cũng chỉ mỉm cười. Một nụ cười hiền lành và thánh thiện, hệt như một thiên thần.
Và tôi ước thiên thần đó sẽ ở lại bên tôi, mãi mãi.
Ji Yong ăn rất ít, có nhiều lúc tôi cảm thấy dường như cả ngày em chẳng đụng tới bất cứ thứ gì. Em nói đó là di chứng còn sót lại bởi căn bệnh đau dạ dày tái phát cách đây khoảng ba năm. Thuốc tôi vẫn mua cho em đều đặn theo đơn từ dược sĩ, nhưng chúng gần như chẳng có chút công hiệu nào. Tôi đã nhiều lần muốn đưa em đến khám tại bệnh viện nhưng đều bị em từ chối. Ji Yong nói em thực sự không sao hết, và mùi bệnh viện luôn khiến em cảm thấy phát ốm mỗi lần tới đó trở về. Bởi vậy, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cái cơ thể còm cõi đó ngày một gầy đi. Thỉnh thoảng, em lại vô cớ muốn tôi nấu cho một món gì đó – bất cứ món gì và sung sướng thưởng thức chúng hệt như một thức sơn hào hải vị trên đời. Và tôi thực sự rất vui vì điều đó.
Ji Yong không hề kêu ca hay phàn nàn bất cứ điều gì. Tôi không biết cuộc sống trước đây của em ra sao, nhưng tôi nghĩ em có vẻ khá thích nghi với cuộc sống hiện tại. Sáng nào cũng vậy, em dậy thật sớm và lúi húi sửa soạn trong nhà tắm khá lâu trước khi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho cả hai chúng tôi. Em vui vẻ bắt chuyện với những người bán hàng ngoài chợ và dường như tất cả bọn họ đều tỏ ra yêu quý em, chàng thanh niên nhỏ nhắn dễ thương ấy. Đôi khi trong lúc giao hàng trở về, chúng tôi dừng lại ở một công viên nhỏ nào đó trong thành phố , cùng nhau đi dạo. Có lúc em đột nhiên muốn thử một món ăn nhẹ bên đường, hoặc vui vẻ chơi một trò chơi trẻ con nào đó mà chúng tôi vô tình bắt gặp.
- Young Bae hyung! Chúng ta ăn kem được chứ?
- Không được đâu Yongie. Dạ dày em không tốt, hơn nữa trời rất lạnh. Chúng ta ăn thứ khác được không ? – Tôi mỉm cười xoa đầu, đáp lại sự mong chờ hiện rõ trên gương mặt của em.
Em cũng mỉm cười không đáp, ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng. Đôi mắt màu nâu long lanh ngấn nước vẫn hiện lên một đường cong tuyệt đẹp. Em không bao giờ cãi lời tôi, nhưng tôi thì không sao chịu đựng được mỗi khi nhìn thấy biểu cảm đáng thương của chàng trai ấy. Và tôi chấp nhận thua cuộc.
Cầm cây kem lạnh buốt trên tay, Ji Yong mỉm cười ngây ngốc nhìn nó, không nói một lời. Tôi thấy cặp mắt sâu hút đượm buồn của em như ngập nước.
- Ji Yong ? Em sao vậy ?
Nghe tiếng tôi gọi, Ji Yong giật mình như thể vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ nào đó trong đầu. Em lại ngây ngốc nhìn tôi, cặp mắt sâu hút vô bờ ấy. Ji Yong không khóc.
Em không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi sau ngày đầu tiên gặp nhau đó. Em chớp mắt thật nhanh, cố gắng nở một nụ cười đẹp đẽ nhìn tôi. Với tôi, em lúc nào cũng thật đẹp, đẹp hơn mọi thứ trên đời.
- Young Bae, hyung thật tốt! Sau này ai đó lấy được hyung chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Ji Yong và tôi cùng ăn chung một cây kem, bởi lẽ em không thể, còn tôi thì gần như không thích cái hương vị ngọt nồng nhưng lạnh buốt ấy.
Cứ như thế, tình cảm trong tôi lớn dần từng ngày khi được ở bên em. Ji Yong truyền cho tôi hơi ấm của gia đình, của tình đồng loại, em cho tôi biết nhớ nhung, biết khao khát được bảo vệ một người. Có Ji Yong, tôi mới hiểu thế nào là yêu thương, thế nào là hạnh phúc.
Sự quan tâm ân cần của Ji Yong khiến tôi hạnh phúc.
Niềm vui của Ji Yong khiến tôi hạnh phúc.
Nụ cười của Ji Yong khiến tôi hạnh phúc.
Những món ăn của em nấu hằng ngày cũng khiến tôi hạnh phúc.
Ji Yong khiến cuộc đời tôi như bước sang một trang khác, chỉ có niềm vui, chỉ có tình yêu thương mãnh liệt, chỉ có một thứ vô hình mang tên hạnh phúc.
Nhưng rồi tôi cứ thế bị nhấn chìm trong những cảm giác khoái hoạt do em mang lại cho tôi mà cố tình lờ đi một điều quan trọng. Đó chính là cảm xúc của Ji Yong. Nụ cười của em, ánh mắt của em, tâm hồn của em lúc nào cũng mang một nét buồn man mác. Đôi lúc tôi cảm thấy giận dữ với tính cách cứng cỏi và ương ngạch đó.
Giá như em không quá kiên cường và chọn cách một mình chịu đựng tất cả … Giá như em có thể một lần chia sẻ cùng tôi cảm xúc thực của chính mình… thì có lẽ tôi sẽ bớt đi cảm giác đau đớn khi thấy bản thân trở nên bất lực và vô dụng trước em như thế.
Nhưng Ji Yong vẫn kiên cường giấu đi tất cả, tổn thương của em, đau đớn của em, cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.
---
Xế chiều, tôi vừa thong thả xếp lại những thùng hàng lên xe để chuyển tới khu chợ thực phẩm vào sáng mai, vừa ngâm nga một điệu nhạc thân thuộc mà chúng tôi đã từng nghe rất nhiều lần.
Tôi biết em thích nó, thứ âm nhạc tha thiết thật dễ đi vào lòng người.
… Mưa đã ngừng rơi Mùi nhựa đường đang lan tỏa khắp thành phố
Này, ở đó, trời cũng đẹp lắm em nhỉ?
Để tiết trời “gột rửa” bầu trời miền Tây
Từ ngày em không còn quen dậy sớm nữa
Mỗi ngày, em sẽ có thể thức dậy đúng giờ chứ?
Anh vẫn lo về những điều vu vơ như thế…
…Hãy cho anh nghe giọng nói của em
Giá như anh và em dịu dàng hơn với nhau
Chúng ta đã có thể yêu nhau thật nhiều
Đừng lẩn trốn cái nhìn từ đôi mắt anh…
…Hãy để anh nghe giọng nói của em
Hãy cùng anh vượt qua những muộn phiền dai dẳng
Qua những đơn côi giày xéo bấy lâu
Và ngay cả những ngượng ngùng đã giam cầm tình cảm đôi ta
Ngay khoảnh khắc này đây…
- Ji Yong, hãy ở lại bên cạnh anh, mãi mãi.
Tôi lấy hết dũng khí của mình, tha thiết thốt lên từng từ, sau đó hồi hộp mong nhận được câu trả lời của em.
Khoảng sân cách căn bếp nhỏ không xa. Tôi biết em có thể nghe rõ tất cả những lời tôi nói, nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy tiếng em trả lời. Trong lòng tôi chợt càng thêm bối rối. Khẽ cắn chặt môi, tôi quyết định nhấn mạnh từng từ:
- Kwon Ji Yong, anh yêu em.
Vẫn không thấy em đáp trả. Là do em đang ngượng ngùng hay khó mở lời từ chối? Ji Yong không phải là người như vậy, em sẽ không im lặng mà lờ đi những lời thật lòng của tôi như thế. Bỗng trong lòng có chút dự cảm không lành, tôi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bếp.
Em không có ở đó.
Mới một phút trước thôi, em vẫn còn đứng đó, vui vẻ chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Vậy mà giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng xèo xèo và mùi cháy khét bốc lên từ căn bếp nhỏ. Vội vã chạy vào nhà, tôi kinh hãi phát hiện ra em đang nằm xoài trên mặt đất, gương mặt em tái xanh nhợt nhạt, hàng mi dài cong vút nhắm nghiền bất động.
- Ji Yong!!!
Tôi vội vã chạy lại ôm lấy em. Người em lạnh toát, hơi thở mỏng manh yếu ớt vô cùng.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Con tim tôi gần như điên loạn. Bệnh viện, em cần phải đến đó, ngay lập tức! Tôi vội vàng bế thốc thân hình nhỏ bé nhẹ bẫng ấy lên, chạy về phía chiếc xe tải cũ đậu trước cổng.
Ji Yong của tôi, Ji Yong nhỏ bé của tôi. Em chắc chắn không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Làm ơn, xin thượng đế hãy làm ơn để em lại bên tôi, xin người ngừng tra tấn con người bé nhỏ đáng thương ấy. Tôi nguyện đánh đổ mọi thứ, thậm chí là tính mạng của chính mình.
Đường từ nhà tới bệnh viện gần nhất nằm trong thành phố cách một đoạn khá xa, ước chừng khoảng một tiếng đồng hồ chạy xe. Tôi lấy mền phủ kín người em, mong muốn cơ thể lạnh lẽ kia sẽ được sưởi ấm hơn đôi chút. Trên suốt quãng đường đi, tôi lo lắng nhìn sang người bên cạnh. Sắc mặt em vẫn tái nhợt, đôi lông mày nhíu chặt, mi mắt không ngừng run rẩy từng cơn. Rồi chợt tôi nghe thấy tiếng em rên rỉ trong vô thức, một giọt nước lại trào ra, lăn dài trên khóe mắt:
- Seung Hyun! Em đau…Em rất đau…
- Seung Hyun…đừng rời xa em…em rất sợ…đừng bỏ mặc em…Seung Hyun…
Cả tâm hồn tôi như chết lặng.
Người mà em gọi tên, người mà em nhớ tới khi đang trong cơn đau đớn khó chịu là một người đàn ông khác, không phải là tôi.
Tôi cho xe chạy chậm lại rồi tấp vào dia đường. Nhẹ nhàng dùng một tay chạm vào bờ má lạnh lẽo và tái nhợt của em, tôi khẽ dịu dàng lay em tỉnh lại:
- Ji Yong! Mau tỉnh lại đi, là hyung đây. Ji Yong…em có nghe tiếng hyung gọi không?
Khó nhọc thoát khỏi cơn mê man còn đang níu kéo, em chậm chạp hé mở cặp mắt nâu đượm buồn ấy, ngây dại nhìn tôi.
Trong phút chốc, tôi cũng chẳng biết phải nói gì. Trong lòng tôi dâng lên một cỗ cảm giác đau đớn, con tim tôi nhói buốt vô cùng. Cảm giác này, nỗi đau này, phải chăng là thứ mà từng ngày, từng giờ qua em vẫn đang chịu đựng? Ji Yong của tôi, Ji Yong nhỏ bé và yếu ớt của tôi, làm sao em đủ sức để vượt qua được nỗi đau như thế???
Lát sau, như đã tỉnh hẳn, em ngước cặp mắt mệt mỏi, yếu ớt nhìn tôi:
- Young Bae? Sao em lại ở đây? Chúng ta đang đi đâu vậy?
Tôi cúi thấp đầu, cố gắng không nhìn vào cặp mắt ấm áp và kiên định của em, nhưng giọng nói vẫn không tránh được đôi chút nghẹn ngào.
- Ji Yong, em bị ngất. Hyung đang trên đường đưa em tới bệnh viện. Trông em còn rất yếu, chúng ta phải tới đó kiểm tra một chút.
Ji Yong tỏ ra ngạc nhiên trước những điều tôi vừa nói, nhưng rồi rất nhanh, em nở nụ cười thật tươi trấn an con tim tôi đang không ngừng xao động:
- Young Bae. Em không sao đâu, có lẽ do em hơi mệt một chút. Chúng ta về nhà thôi.
- Không được. Ji Yong, trông em thực sự rất yếu. Chúng ta cần phải đến đó kiểm tra, hyung không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì.
Một lần nữa, Ji Yong lại tỏ ra ngạc nhiên. Em cứ thế ngây ngốc nhìn tôi, một giọt nước mắt tự khi nào lăn trên gò má.
Thiên thần của tôi lại đang khóc. Giờ đây tôi hiểu rõ, giọt nước mắt đó không phải dành cho tôi.trước nay vẫn vậy, chúng luôn rơi vì một người khác. Một kẻ khốn kiếp nào đó đã nhẫn tâm dẫm đạp lên trái tim rỉ máu của người tôi yêu.
- Young Bae, em không sao ! Thực sự. Em muốn được về nhà và nghỉ ngơi. Được chứ? Em ghét mùi bệnh viện, chúng khiến em cảm thấy phát ốm. – Em lại mỉm cười, nụ cười thật đẹp khiến lòng tôi đau buốt.
Và rồi tôi lại một lần nữa chẳng thể nào cưỡng lại trước lời khẩn cầu nhẹ nhàng mà chân thành ấy. Tôi quyết định quay xe đưa em trở về nhà, dưới màn đêm đen đặc cùng làn mưa lạnh bay bay phủ kín bầu trời, hệt như một ngày nào đó cách đây không lâu.
Một quyết định khiến tôi phải hối hận suốt đời.
End part 1.
@Longtỉ_Huyễnca , @dinhmin , @zin_88 , @Your_Smile , @Hoa_Cua_Quy , @Iu_Yongie , @anxxiyji , @Kang_hanna thế này có gọi là tag không, vì ta chẳng tìm thấy nút tag ở đây cả :"(
Được sửa bởi TNY ngày Thu Sep 24, 2015 7:54 pm; sửa lần 3. | | | | |
| |
| Kang hanna Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 2 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Fri Mar 13, 2015 12:31 am | | | | | | | Aaaaaa . Ta đau chết mất thôi .... Seung Hyun .. em đau ... vì câu này mà nuớc mắt ta cứ tuôn ra :'( | | | | |
| |
| Longtỉ_Huyễnca Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 144 Số Thanks : 45 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Fri Mar 13, 2015 7:15 am | | | | | | | Ji Yong trong lúc đau vẫn nhớ tới tên khốn Choi Seung Hyun, đề nghị au chap sau hành hạ Seung Hyun gấp 2,3,4 lần như thế cho em P/s: lời bài hát Kowokikasete (Let me hear your voice) phải hơm au | | | | |
| |
| Your Smile Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 47 Số Thanks : 4 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Fri Mar 13, 2015 10:55 pm | | | | | | | Ss ác quá đi..s Y cứ phải đau..?? Rồi câu cuối:''Một quyết định khiến tôi phải hối hận suốt đời''...tò mò quá ss Thế nào chap sau Bae cũng là ngừơi đau nữa cho coi..ss hành hạ người ta quá trời à.. Ss quá thành công trong việc giết em... Mà cũng tks ss.. ..mau ra chap mới chuộc tội đó | | | | |
| |
| Iu Yongie Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 14 Số Thanks : 2 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Fri Mar 20, 2015 12:40 am | | | | | | | Xỉu mà k đi pệnh viện->hối hận suốt đời phải k Au. Mà Au mau hành Hyun cho e đi!! Aaaaaa!! Thiệt mún cắn hắn!!!! Au mau ra chap mới nhe!!! | | | | |
| |
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 12:39 am | | | | | | | II Hạnh Phúc của Dong Young Bae
Part 2
Kể từ sau buổi tối ngày hôm đó, chúng tôi hoàn toàn không hề nhắc tới chuyện đã xảy ra. Ji Yong chắc hẳn chẳng thể nhớ mình đã nói gì trong lúc mê man, còn tôi thì chỉ ước rằng mình chưa từng có mớ kí ức đau buồn ấy. Em đồng ý ở nhà nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe, nói đúng hơn là để tránh việc bị tôi cưỡng ép tới bệnh viện. Nhưng cũng chỉ được vài hôm, cậu bé ương ngạnh ấy lại năn nỉ bằng được tôi cho phép tiếp tục công việc.
Thế rồi cuộc sống của chúng tôi cứ như vậy tiếp diễn, những tháng ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời của chính tôi.
Gần đây tôi thấy Ji Yong ngày một khẩn trương hơn. Em dậy rất sớm vào mỗi buổi sáng, vẫn chui vào nhà tắm khá lâu như thường lệ và vội vã ra ngoài nấu nướng điểm tâm cho cả hai. Nhiều lúc tôi có cảm giác gần như suốt đêm em không ngủ. Sau khi giao hàng qua các chợ, em dẫn tôi đến một cửa hàng quần áo, lùng sục tìm ra một số bộ được coi là thích hợp nhất với tôi. Phải công nhận một điều, gout thời trang của Ji Yong không tệ, mọi nhân viên bán hàng đều phải trầm trồ khen ngợi trước óc thẩm mỹ đầy sáng tạo của em. Tôi cũng lựa chọn ra cho em một số bộ đồ lạnh, tất cả toàn là màu trắng. Tôi nói em rất đẹp khi mặc chúng, vì màu trắng thực sự hợp với em. Nghe vậy, em lại hơi cúi đầu, mỉm cười không nói, chẳng biết là đang buồn phiền hay e thẹn.
Mua đồ xong, Ji Yong lại dẫn tôi tới một câu lạc bộ dành cho những người độc thân, cùng tôi tiếp xúc và nói chuyện với một số người nào đó. Mãi sau này tôi mới hiểu, thì ra em làm vậy vì không muốn tôi sống quá cô đơn. Nhưng em nào biết, cuộc sống đơn độc của tôi chỉ cần có thêm mình em là đủ.
Tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo những điều em muốn, chỉ cần em thấy vui. Nhìn nụ cười rạng rỡ mãn nguyện của em mỗi lần tôi nhấc điện thoại nói chuyện cùng một người bạn mới quen nào đó trong câu lạc bộ, lòng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Nên là như vậy, thiên thần nhỏ bé và thánh thiện của tôi mãi nên nở nụ cười như thế.
Vào một ngày nọ, Ji Yong đột nhiên ra ngoài từ sáng sớm, chỉ để lại cho tôi một mâm thức ăn thịnh soạn cùng một mẩu giấy đặt trên bàn. Em nói mình ra ngoài có việc, chắc sẽ về muộn vào buổi chiều. Trong lòng tôi lo lắng. Em có thể đi đâu? Lẽ nào ngoài tôi, em vẫn còn có người thân khác?
Cả buổi sáng ngày hôm đó, tôi gần như chẳng làm được việc gì. Vội vã trở về sau khi giao những đơn hàng quan trọng không thể hủy , tôi ngồi lì ngoài cổng đợi em, cố gắng tự trấn an bản thân rằng không phải em tới tìm người đàn ông đó.
Chiều tối, tôi rốt cuộc thấy cái thân hình nhỏ bé độc một màu trắng muốt đó trở về nhà. Ơn chúa, em đã trở lại bên tôi!
Nhìn thấy tôi một mình ngồi trước cổng, em ngạc nhiên hỏi:
- Young Bae, sao hyung lại ở đây? Trời lạnh lắm, đừng nói là hyung ngồi ngoài này đợi em cả buổi đấy nhé!
Ji Yong nở nụ cười tinh nghịch nhìn tôi khiến trái tim tôi bất giác đập nhanh hơn một nhịp. Mặt tôi bỗng chốc lại nóng bừng lên, chẳng biết phải giải thích với em ra sao, liền cả giận quát:
- Này Kwon Ji Yong! Em cũng biết là trời rất lạnh ư? Làm ơn mặc ấm một chút trước khi ra ngoài. Còn nữa, em đi đâu mà tới tận giờ này mới về? Có biết trời sắp tối rồi không?
Đáp lại vẻ mặt nhăn nhó giận dữ của tôi, Ji Yong mỉm cười hối lỗi:
- Em xin lỗi, Young Bae hyung! Em có để lại giấy nhắn là mình có thể sẽ về muộn mà. Còn quần áo, hyung xem này, toàn là đồ thượng hạng mà hyung mua cho em, sao có thể không ấm được chứ!
Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ấy của em, tôi lại không sao giữ nguyên được vẻ mặt nghiêm trọng ban đầu. Một niềm hạnh phúc nhỏ bé không tên nào đó ập tới khiến tôi như quên hết mọi nỗi lo âu huyễn hoặc mà tôi tự tưởng tượng ra trong suốt cả ngày.
- A… Young Bae hyung! Em có quà cho hyung này!
Ji Yong vừa nói vừa giơ lên một hộp quà khá lớn đặt ngay trước mặt tôi. Đến tận lúc này tôi mới nhận ra nãy giờ em vẫn luôn cẩn thận ôm nó trong lòng.
- Quà của hyung ư? Nhưng hôm nay là ngày gì vậy, đâu phải sinh nhật của hyung?
- Mm…không phải sinh nhật hyung…Young Bae này, mình vào trong nhà trước được không, ngoài này, thực sự rất lạnh.
Ji Yong vừa nói vừa le lưỡi, giả bộ rùng mình một cái khiến tôi không nhịn nổi phì cười. Em đặt hộp quà vào lòng tôi rồi hớt hải chạy vào nhà trước, cởi áo chui tọt xuống chiếc ghế mềm bên lò sưởi.
- Ya … lạnh quá! Sau này hyung nên lắp đặt hệ thống sưởi tự động dưới sàn nhà. Trời lạnh như vậy, dùng lò sưởi bị tắt lúc nửa đêm thì thật là bất tiện. Rồi hyung sẽ ốm mất!
Ji Yong vừa hơ tay vào ánh hồng ấm nóng phát ra từ chiếc lò sưởi đặt ở góc phòng, vừa lầm bầm xuýt xoa. Tôi mỉm cười cầm một tấm chăn mỏng đắp lên người em, cẩn thận gói lại thân hình nhỏ bé ấy:
- Có lẽ là nên như thế thật. Hyung quen rồi nên không sao, còn em gầy như vậy, chịu rét không nổi. Mùa xuân tới hyung sẽ kêu người lắp chúng trong phòng em trước. Này Ji Yong, làm ơn ăn nhiều một chút, nếu em béo hơn thì sẽ không đến nỗi phải run lẩy bẩy cả ngày!
Ji Yong ngẩn người, ánh lửa hồng chập chờn trên đôi mắt màu nâu ướt nước.
- Không, không cần nữa, chỉ cần cho hyung thôi.
- Sao cơ? – Tôi khó hiểu nheo mắt nhìn về phía em.
Ji Yong như sực tỉnh, em lại mỉm cười tránh đi ánh nhìn của tôi. Rồi bỗng nhớ ra một điều gì đó, em vui vẻ reo lên:
- A… Young Bae, mau mở hộp quà của hyung ra đi! Em đoán chắc hyung sẽ rất thích!
Tôi mỉm cười nhìn điệu bộ mong chờ của em, hồn nhiên như một đứa trẻ. Em ngước mắt hồi hộp nhìn theo từng cử chỉ bóc mở thật cẩn thận của tôi.
Nắp hộp vừa mở ra, một sinh vật kì lạ nhảy thảng vào mặt khiến tôi bất ngờ giật nảy, may mắn kịp giữ lại cái thân mình nho nhỏ mềm nhũn ấy.
Là một chú chó nhỏ. Nó có lớp lông màu trắng đục, bốn chân ngắn cũn và làn da thì không được phẳng phiu cho lắm, tôi nghĩ vậy. Kể từ lúc nhảy vào lòng tôi, nó cứ liên tục liếm láp khắp nơi, trên mặt, trên cổ và cả lòng bàn tay khiến tôi thực sự bối rối.
- Cậu nhóc rất dễ thương đúng không nào ?
Ngồi bên cạnh, Ji Yong cười khúc khích nhìn chúng tôi, không biết là do tôi hay vì chú chó. Rồi em đưa cánh tay nhỏ gầy nhẹ gãi trên đầu nó. Đồ phản bội, nó ngay lập tức nhảy chồm về phía em giống như một đứa con nít tinh nghịch đòi làm nũng.
Trước nay tôi chưa từng nuôi bất cứ một loài động vật nào và cũng chẳng bỏ thời gian đi tìm hiểu nhiều về chúng. Vậy nên dĩ nhiên, tôi chẳng biết nó thuộc giống chó gì. Nhưng dù sao thì…trông nó cũng không được giống với những chú chó bình thường cho lắm. Mà thêm nữa, chẳng biết là ‘nam’ hay ‘nữ’ nhưng có một sự thật khủng khiếp là nó vừa mới cướp đi nụ hôn đầu đời của chàng trai tội nghiệp là tôi đây, còn bây giờ thì nó cũng đang nghiễm nhiên làm điều tương tự với em. ..thật đáng ganh tị.
Ji Yong vừa thích thú đùa nghịch cùng chú chó nhỏ trong lòng, vừa vui vẻ quay sang tôi giải thích :
- Là một chú chó đực. Nó thuộc dòng Shar Pei. Trông vẻ ngoài của nó khá đặc biệt , và em đoán có thể hyung sẽ thích. Ah, còn một thứ nữa, tặng cho hyung này.
Ji Yong vừa nói vừa loay hoay lôi trong túi áo khoác dày ra một chiếc hộp nhỏ dúi vào tay tôi. Dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nó, tôi tự hỏi không biết có phải lại thêm một con vật kì lạ gì nhảy ra từ đó hay không. Nhưng một lần nữa, ánh mắt mong chờ của em lại thôi thúc tôi nhanh chóng bật mở nắp hộp. Trong đó chứa một chiếc bảng tên nho nhỏ. Chiếc bảng tên bằng bạc có trạm nổi hình một khúc xương nhỏ bên dưới dòng chữ Homie được cách điệu đơn giản. Mặt sau bảng tên là hình ảnh mặt cười tít mắt cùng với dòng chữ ‘my friend’được trang trí vui nhộn. Tôi khá ngạc nhiên khi phát hiện ra dấu chấm nhỏ nằm trên chữ i ở giữa bảng tên được làm bằng một hạt kim cương nhỏ. Nó đẹp và tỏa sáng long lanh trong bóng tối. Tôi đoán chiếc bảng tên ấy không hề rẻ chút nào.
- Nó tên là Homie. Từ nay nó sẽ là một người bạn mới của chúng ta, hyung thích chứ ?
-Ừmm… miễn là em thích như vậy.
Phải nói là tôi không thích động vật cho lắm, ngay cả khi khuôn mặt của cậu bạn Homie kia có bớt nhăn nhúm hay lì lợm đi một chút. Nhưng dù sao thì em cũng rất thích nó, và đó lại là món quà đầu tiên mà em dành tặng cho tôi.
- Nhưng Ji Yong này, em còn chưa nói cho hyung biết. Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao lại muốn tặng quà cho hyung ?
Ji Yong tỏ ra đôi chút bối rối trước câu hỏi đó của tôi, nhưng rồi em cũng rất nhanh lấy lại nụ cười thường trực trên khuôn mặt :
- Mm…là ngày gì sao ? … Ngày gì nhỉ ?!!...Em đã tới đây sống cùng hyung được gần ba tháng rồi đúng không ? Vậy đây coi như là món quà kỉ niệm hai tháng chúng ta gặp nhau, hyung thấy được chứ ? Hoặc là quà sinh nhật của hyung…phòng khi em không thể tới tham dự… Dù sao thì, chỉ cần hyung thích nó, em đều sẽ rất vui !
Nhìn nụ cười tươi tắn hạnh phúc nở trên khuôn mặt em, mọi hoài nghi lo lắng trong tôi lập tức tan biến.
Nụ cười ấy, mãi mãi là điểm yếu lớn nhất của Dong Young Bae. -------
Ngày hôm sau, chúng tôi dậy sớm hơn một chút so với thường lệ. Homie, cậu nhóc tinh nghịch đó đói bụng và cứ nhảy sổ vào người tôi mà liếm láp khắp nơi khiến tôi chẳng thể nào ngủ yên. Ăn sáng xong, tôi và Ji Yong lại tiếp tục vào thành phố giao hàng. Hôm nay tôi muốn làm mọi việc thật nhanh để bớt một chút thời gian cùng em đi dạo. Tôi cũng muốn tặng em một món quà nào đó thật quý giá, thật ý nghĩa. Tôi muốn em biết rằng Dong Young Bae là người hoàn toàn có thể đem lại hạnh phúc cho em, chàng trai nhỏ bé lương thiện ấy.
Đứng giữa trung tâm thương của một tòa nhà lớn nằm giữa nội thành, tôi vui vẻ nói cho em biết ý định của mình. Ji Yong ngây người nhìn tôi hồi lâu, giọng em mang một chút nghẹn ngào cùng cảm kích :
- Không cần đâu hyung, những gì mà hyung dành cho em đã là quá đủ. Đối với em, việc được gặp và sống cùng hyung suốt thời gian qua chính là món quà lớn nhất.
Ánh mắt dịu dàng và trân thành của em một lần nữa làm tôi xao xuyến. Ji Yong của tôi, Ji Yong nhỏ bé và kiên cường của tôi, đến bao giờ em mới hết khiến con tim tôi rung động nhiều như thế.
Vậy là hôm đó, thay vì mua sắm, chúng tôi quyết định dùng một phần số tiền mà mình chuẩn bị để vui chơi và ăn uống. Ji Yong dường như muốn tham gia tất cả mọi trò chơi mà em có thể ở khu vui chơi trong trung tâm mua sắm. Còn tôi thì cứ thế lẽo đẽo theo sau giống như một người bảo mẫu.
Hôm đó tôi thấy Ji Yong cười thật nhiều.
Nụ cười của em vẫn rất đẹp, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy nó. Nhưng hôm nay, tôi bỗng vui sướng nhận ra một điều. Nụ cười của em, ánh mắt của em tuyệt nhiên chẳng còn vương một tia u ám. Giống như một đứa trẻ sung sướng lần đầu tiên được chạy nhảy trong khu vui chơi rộng lớn, chỉ có tò mò và thích thú. Nụ cười ấy càng trở nên hồn nhiên đến lạ. Ji Yong của tôi như trở thành một người khác.
Đúng thế. Nên là như thế. Ji Yong của tôi, kể từ nay trở đi, em hãy là Kwon Ji Yong của một mình tôi như thế. Quên đi mọi ưu lo, quên đi quá khứ, em chỉ cần ở lại bên tôi và mãi mãi mỉm cười như vậy. Tôi có thể bảo vệ em, tôi có thể đem đến cho em hạnh phúc, bằng bất cứ giá nào.
Chúng tôi cứ thế mải miết chơi đùa cho tới tận khi chiều muộn. Tôi vẫn ổn, còn Ji Yong thì gần như đã mệt lử. Chúng tôi cùng ngồi lại một chút để nghỉ ngơi trước cửa trung tâm mua sắm. Tựa đầu vào vai tôi thở mạnh, em dường chẳng muốn nhích thêm bất cứ một bước chân nào nữa.
- Ji Yong này ! Em muốn ăn kem không ?
Như một dòng điện chạy dọc khắp người, Ji Yong ngồi bật dậy, ánh mắt em sáng ngời nhìn tôi vui sướng :
- Thật sao hyung ? Muốn, em rất muốn. Young Bae hyung là số một !!!
Nhìn bộ dạng háo hức mong chờ đó của em, tim tôi lại bất giác đập mạnh thêm một nhịp. Cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc trong người, tôi mỉm cười cốc nhẹ mái đầu trắng muốt dính nhẹp mồ hôi ấy, nghiêm túc nói:
- Được rồi! Vậy em ngồi ở đây nhé, để hyung vào đó mua một chút. Nhớ không được chạy lung tung, hyung sẽ quay lại ngay.
Ji Yong hấp tấp gật đầu lia lịa, hệt như một đứa trẻ. Dáng vẻ đó của em càng làm tôi thêm hào hứng. Cậu bé của tôi luôn khiến con tim này không ngừng loạn nhịp.
Khi tôi cầm một cây kem vị cam lạnh buốt mà Ji Yong thích trên tay, vui vẻ bước ra từ trung tâm mua sắm, em đang đứng một mình cạnh chiếc ghế ngoài cửa, quay lưng về phía tôi.
- Ji Yong. Mau xem hyung mang gì về cho em này!
Ji Yong vẫn lặng thinh đứng đó, giống như chẳng hề nghe thấy tôi gọi. Có lẽ em đang thất thần suy nghĩ hoặc mải mê ngắm nhìn một thứ gì đó phía bên kia đường. Nghĩ vậy, tôi liền chạy lại, từ phía sau nắm chặt tay em, định bụng kéo em ngược trở về thực tại. Nhưng rồi nụ cười trên môi tôi đột nhiên đông cứng.
Bàn tay Ji Yong lạnh ngắt.
Em đang run rẩy không ngừng.
- Ji Yong , xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi lo lắng chạy lại trước mặt em. Gương mặt Ji Yong trắng bệch không một tia huyết sắc, đôi môi bạc thếch mấp máy không lên lời, cả thân mình run run tựa như sắp ngã.
Tôi bất giác lo lắng nhìn theo hướng mà đôi mắt em đang dán chặt. Phía bên kia đường, trước cửa tòa nhà hành chính của một công ty đối diện, một người đàn ông cao lớn, ăn mặc sang trọng đang mở cửa cho một cô gái xinh đẹp khác bước vào trong xe.
- Nói cho hyung biết, đã xảy ra chuyện gì?
Ji Yong không nhìn tôi.
Tựa như một vật vô hình trước mắt em, Ji Yong không hề nhận ra sự hiện diện của tôi lúc đó. Em vẫn đứng ngây người, đôi mắt đỏ ngầu ngơ ngác nhìn về phía trước, bàn tay lạnh buốt bất giác trượt khỏi tay tôi.
Trong phút chốc, tôi chợt hiểu ra tất cả.
Tôi biết người đàn ông đó là ai. Tôi biết người đàn ông đó đã từng chiếm vị trí quan trọng thế nào trong quá khứ của em. Và hiện tại, trong mắt em, tôi biết mình hoàn toàn không thể nào so sánh được với hắn.
---
Khi chúng tôi trở về nhà, Ji Yong vẫn im lặng không nói. Em cởi áo khoác đặt cạnh đầu giường rồi ngồi đó, gương mặt vẫn trắng bệch, đôi mắt thất thần lộ rõ vẻ hoang mang đau đớn. Hai tay em đan chặt vào nhau , cố gắng kìm nén bản thân khỏi từng cơn run rẩy không ngừng. Trông em hệt như một con thú nhỏ bị thương, hoang mang ,yếu ớt, sợ hãi khiến bất cứ ai cũng không thể kìm lòng.
Biểu cảm đó của em, ánh mắt đó của em, cử chỉ đó của em, tất cả đều khiến tôi khó chịu. Đối với em, tên khốn đó quan trọng đến vậy sao? Phải chăng trước nay hắn ta chưa hề rời khỏi tâm trí em dù chỉ là một phút? Phải chăng trong những ngày sống tại nơi đây, em vẫn không hề nhận ra tình cảm đặc biệt mà tôi dành cho em? Phải chăng ánh mắt của em, nụ cười của em, giọng nói của em, hay chính những món ăn em nấu trước giờ đều luôn dành cho một người đàn ông khác, không phải là tôi?
Nực cười!
Kwon Ji Yong à Kwon Ji Yong. Đến bao giờ em mới có thể buông tha cho trái tim dại dột của tôi, đến bao giờ em mới hết biến tôi trở thành một kẻngu ngốc và đáng thương chỉ biết lẽo đẽo chạy theo một người mà mình không thể chạm tới ?
- Là hắn ta sao?
Ji Yong giật bắn người khi nghe tôi hỏi. Em bối rối ngước mắt nhìn tôi, run rẩy càng thêm mãnh liệt. Thấy rõ biểu cảm ngầm thừa nhận đó của em, lòng tôi càng thêm quặn thắt. Tôi đứng bật dậy khỏi chiếc ghế tựa dài, vô thức lại gần chàng trai đáng thương mà tôi thậm chí chẳng biết mình nên yêu hay nên hận.
- Là hắn ta sao? Seung Hyun của em, là người đã ruồng rẫy em, bỏ rơi em để đi theo một người phụ nữ khác?
Ji Yong yếu ớt lắc đầu. Một giọt lệ vô tình tràn ra, lăn dài trên khóe mắt.
Ji Yong lại khóc.
Em khóc vì một người đàn ông khác. Người đàn ông khiến em yêu thương, người đàn ông khiến em đau khổ. Người đàn ông đó, tôi mãi mãi chẳng thể nào thay thế được trong trái tim em. Lòng tôi như trùng xuống. Chạm tay vào gò má em, gạt đi những giọt nước mắt lạnh buốt ấy, tôi như một con thú bị thương đau đớn nhìn chàng trai trước mặt.
- Ji Yong ! Em biết mà…tôi yêu em. Hãy ở lại bên tôi….quên hắn ta, quên đi tất cả, tôi sẽ khiến em hạnh phúc !...
Ji Yong càng ngạc nhiên hơn khi nghe những lời tôi nói. Em ngây ngốc nhìn tôi, ánh mắt mang đầy hoang mang cùng sợ hãi. Rồi Ji Yong lắc đầu, những giọt lệ chảy ra càng thêm mãnh liệt.
- Không !... Young Bae, hyung không thể là thế ! Em là gay…em không …em không đáng để hyung làm vậy. Hyung xứng đáng được hạnh phúc…em xin lỗi…em sẽ rời khỏi đây…xin lỗi…xin lỗi…
Em nghẹn ngào trong những giọt nước mắt mặn đắng của chính mình, em lắp bắp lặp lại lời xin lỗi trên đôi môi run rẩy không ngừng ấy.
- Ji Yong. Tôi không quan tâm. Tôi yêu em….tôi chỉ cần có em là đủ, chỉ em mới có thể đem đến cho tôi hạnh phúc. Ji Yong… đừng từ chối tôi, được chứ ?
Nhưng Ji Yong vẫn không đáp lại. Em như bị nhấn chìm trong nước mắt. Yếu ớt lắc đầu phủ nhận, cả thân hình nhỏ bé của em vẫn run lên bần bật, ngay trước mặt tôi.
Chúng tôi cứ thế lặng lẽ ngồi đó suốt đêm. Không một cái nhìn, không một lời nói, tôi chưa bao giờ có cảm giác thời gian trôi qua lâu đến vậy.
Trời tảng sáng, Ji Yong cuối cùng cũng thay đổi tầm mắt. Em khó nhọc rời khỏi giường, vẫn quấn chặt chiếc chăn trên người, chậm chạp tiến về nhà tắm. Khi đi qua người tôi, Ji Yong đột nhiên chới với, suýt chút nữa té ngã xuống sàn nhà. Như một phản xạ tự nhiên, tôi vội vã đỡ lấy, ôm chặt thân thể em vào lòng. Thế nhưng Ji Yong càng thêm sợ hãi, em cố gắng vùng thoát khỏi vòng tay tôi, cả người em lại bất giác run rẩy từng hồi.
Rồi như nhận ra ánh mắt từ ngạc nhiên tới vô cùng đau đớn của tôi, Ji Yong lại khẽ bối rối lắc đầu giải thích :
- Em không sao. Young Bae, cám ơn hyung… Lát nữa, em sẽ rời khỏi đây…Cám ơn anh trong thời gian qua đã cho em ở lại…Em…xin lỗi…
Khóe môi Ji Yong run lên không ngừng theo từng lời em nói, còn tôi vẫn hoàn toàn câm lặng. Tôi muốn giữ em lại, tôi muốn nói với em lời xin lỗi, tôi muốn em biết người phải xin lỗi là tôi chứ không phải bất kì ai khác. Nhưng tôi không thể. Tôi không thể thốt lên bất cứ lời nào, ngay trước mặt chàng trai kiên cường ấy.Tôi cứ thế để em bước qua tôi, không một hành động níu kéo, không một lời cầu xin tha thứ muộn màng.
Ji Yong vào nhà tắm rất lâu, rất lâu vẫn không trở lại. Tôi vẫn ngồi đó, lo lắng chờ đợi phút giây cánh cửa đó một lần nữa mở ra. Nhưng tôi rốt cuộc không thể đợi được nữa. Khi tôi chạy tới bên cánh cửa gõ mạnh gọi tên em, Ji Yong không hề lên tiếng đáp lại. Chỉ có âm thanh vòi nước ào ào chảy cùng thứ chất lỏng trong suốt đang tràn ra từ khe cửa. Tôi vội vã bật tung cánh cửa, hoảng loạn chạy xộc vào trong tìm kiếm thân hình nhỏ bé ấy.
Tim tôi thắt lại như muốn vỡ tung.
Ji Yong lại nằm đó, trên nền nhà lạnh cóng và ướt át, đôi mi dài nhắm nghiền bất động. Trên khóe môi em, máu rỉ ra nhuốm đỏ một vùng.
- Ji Yong! Mau tỉnh lại đi, Ji Yong…JI YONG!!!!!...
Tôi điên cuồng lay mạnh thân hình mỏng manh yếu ớt ấy. Ji Yong vẫn không hề tỉnh lại. Đôi mày em càng thêm nhíu chặt, em vô thức rên rỉ trong cơn mê man.
Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ.
----
Sau gần hai tiếng đồng hồ chờ đợi bên ngoài, tôi rốt cục nhìn thấy cánh cửa phòng cấp cứu lần nữa mở ra. Một vị bác sĩ đứng tuổi, mái tóc hoa râm, gương mặt mệt mỏi bước ra từ đó.
- Bác sĩ! Cậu ấy sao rồi?
- Cậu là người nhà bệnh nhân ư? Kì lạ, lần trước cậu ấy có nói với tôi rằng mình không có gia đình.
Tim tôi giật thót,tôi bối rối trả lời:
- Tôi…là bạn của cậu ấy. Bác sĩ, cậu ấy không gặp nguy hiểm gì chứ ?
Vị bác sĩ tháo xuống cặp kính bên tai, lắc đầu cảm thán.
- Hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Nhưng cậu ta thực sự đã rất yếu, không biết còn có thể chống cự lại bao lâu .
- Khoan đã. Ý bác sĩ là… ? – Tôi khó hiểu cùng ngạc nhiên nhìn về phía ông. Không thể, Ji Yong của tôi nhất định không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Cậu không biết gì sao ? Cách đây hơn một tháng, cậu bé đó có từng đến đây khám bệnh một lần. Lúc đó cơ thể cậu ta đã vô cùng suy nhược. Cậu ta mắc bệnh máu trắng. Hầu hết các cơ quan đều chịu ảnh hưởng nặng nề, lại từng có tiền sử mắc bệnh dạ dày. Vì thế, tình trạng càng tệ hơn. Thay vì chỉ chảy máu mũi, cậu ta đã bắt đầu có dấu hiệu thường xuyên nôn ra máu.Tôi e rằng…
- Không thể…không thể như thế. Chắc chắn là một sự nhầm lẫn. Đây là lần đầu tiên Ji Yong nôn ra máu, trước nay cậu ấy không hề bị như vậy !
- Cậu có sống cùng nhà với cậu ta ư ? Cậu có cùng cậu ta sinh hoạt hằng ngày sao ? Người mắc chứng bệnh này đến giai đoạn cuối thường xuyên bị chảy máu , nhất là đối với các cơ quan mềm và nội tạng. Chúng hầu hết diễn ra vào buổi sáng. Cách đây hơn một tháng, tôi đã từng đề nghị cậu ta tới nhập viện. Nhưng cậu ta nói mình không có tiền, cũng không có người bảo lãnh, hơn nữa cậu ta căn bản không còn mục đích tiếp tục sống trên đời. Vì thế, tôi đành kê cho cậu ta một số đơn thuốc làm chậm quá trình phát triển bệnh. Thời gian tới…e rằng rất khó khăn…
Tai tôi ngày càng ù đi khi nghe được những lời vị bác sĩ nói. Làm sao có thể, Ji Yong của tôi làm sao có thể mắc phải căn bệnh quái ác đó ? Không, không thể nào !
- Bác sĩ. Xin ngài giúp đỡ cậu ấy. Chắc hẳn có cách. Nhất định có cách giúp cậu ấy bình phục mà !
- Y học hiện tại rất phát triển. Người mắc bệnh máu trắng vẫn có cơ hội sống nếu được thay máu và làm phẫu thuật cấy ghép tủy. Nhưng cậu biết đấy, chi phí cho mỗi lần cấy ghép và truyền máu là rất cao, mỗi tuần điều trị mất khoảng 520000 won, liên tục cho tới tận khi tìm được tủy thích hợp. Cậu ta thuộc nhóm máu RH-, là loại vô cùng hiếm, trong kho dự trữ luôn không có sẵn, vì thế việc tìm người thích hợp đồng ý hiến tủy lại càng khó khăn.Hơn thế nữa, vì hiện tại cậu ta đã tới giai đoạn khá nguy kịch, chứ coi như có người hiến tủy kịp thời, có lẽ hiệu quả sẽ chỉ đạt được cao nhất nếu được đưa tới chữa trị ở các nước phát triển phương tây. Nhưng cậu bé đó lại là một đứa trẻ không có gia đình…
...Ai sẽ chịu bỏ số tiền lớn đó ra giúp cậu ta ?
...Ai sẽ là người quan tâm lo lắng cho cậu ta ?
...Ai sẽ là người cùng cậu ta can đảm vượt qua tất cả ?
Trước mắt tôi như mờ đi, tôi không còn nghe thấy bất cứ điều gì.
Ji Yong của tôi đang ốm. Ji Yong của tôi đang mắc bệnh ! Thiên thần nhỏ bé và vô tội của tôi. Vậy mà trước nay,t ôi vẫn không hề hay biết. Tại sao tôi chưa một lần tìm hiểu lí do em thường xuyên thức dậy thật sớm mỗi sáng để chui vào toilet rất lâu ? Tại sao tôi chưa một lần thắc mắc vì sao cái thân hình còm nhom ấy cứ suốt ngày run rẩy không ngừng trong những lớp áo ấm dày cộm do chính tay tôi mua tặng cho em? Tại sao tôi chưa một lần nghi ngờ mỗi lần Ji Yong đột nhiên đổ bệnh hay thường xuyên không thể ăn cơm ? Tại sao trước nay tôi vẫn thường vô tâm như thế ?
Không phải lạnh. Ji Yong hoàn toàn không phải vì quá lạnh lẽo mà run rẩy. Là do em mệt mỏi, là do em đau đớn, là do Ji Yong nhỏ bé của tôi đã yếu quá rồi. Ji Yong không ở lại lâu trong nhà tắm để tỉ mỉ chăm chút cho diện mạo của mình, em ở đó để tránh đi cặp mắt soi mói của tôi, để không ai biết em phải khổ sở khi phải chảy máu thật nhiều vào mỗi sáng. Ji Yong của tôi, Ji Yong nhỏ bé và yếu ớt của tôi, làm sao em có thể im lặng và kiên cường một mình vượt qua tất cả ? Em vẫn tuyệt nhiên không nói một lời, vẫn vui vẻ nấu nướng bữa sáng, vẫn chăm chỉ cùng tôi đi tới giao hàng ở khắp nơi trên thành phố. Buồn phiền của em, đau đớn của em, tôi vẫn không hề hay biết.
Nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt nằm đó, trong tim tôi như càng quặn thắt từng hồi. Dưới lớp áo bệnh mỏng manh kia, từng mảng xanh tím vẫn cứ thế hiện lên gai mắt. Tôi là một kẻ khốn nạn. Ji Yong không như thế. Em hoàn toàn không bán rẻ thể xác của mình vì bất cứ điều gì. Là do thiếu máu, căn bệnh quái ác đã khiến cho thân mình em trở lên đau đớn và dễ dàng bị tím bầm sau mỗi lần va chạm nhẹ. Vậy mà chỉ vì một chút ghen tuông vô cớ, tôi đã tàn ác chà đạp lên tâm hồn nhỏ bé của em, nhẫn tâm gây lên cho em những tổn thương không thể nào xóa bỏ.
Tôi không phải một con người.
Tôi từng nói sẽ chăm sóc em, sẽ bảo vệ em, sẽ khiến cho em hạnh phúc bằng bất cứ giá nào. Vậy mà giờ đây, khi Ji Yong đang đau đớn, khi em đang đối mặt với cái chết cận kề, tôi lại chỉ có thể trơ mắt đứng đó. Tôi có thể làm gì đây ? Không tiền bạc, không địa vị, không thể trao cho em tình yêu thương mà em hằng mong muốn, tôi thấy mình là một kẻ thất bại hoàn toàn.
Ji Yong của tôi, Ji Yong mà tôi yêu thương hơn cả tính mạng của chính mình, tôi sẽ tuyệt đối không để cho em phải vội vã ra đi như thế.
----
- Xin lỗi, ngài muốn gặp ai ?
Sáng sớm, đứng trước tiền sảnh của một tòa nhà tài chính nằm ngay giữa trung tâm thành phố, tôi dùng ánh mắt đượm buồn rà soát một lượt hết thảy nơi này. Hắn ta ở đây, người mà Ji Yong yêu thương, người có thể cho em sự sống, người duy nhất có thể cứu được tính mạng của em lúc này. Tôi căm thù hắn, tôi oán hận hắn, kẻ đã chà đạp lên trái tim nhỏ bé yếu ớt của người tôi yêu, người đã vô tâm cướp đi hạnh phúc mà tôi hằng mơ ước. Nhưng giờ này, tôi vẫn ở đây, để gặp hắn, kẻ mà tôi ngàn lần không muốn đối mặt.Bởi lẽ tôi biết, Ji Yong đang cần hắn, chỉ mình hắn mới có thể cứu được em lúc này.
- Seung Hyun…cô biết chứ ? Cậu ta làm trong tòa nhà này. Tôi muốn gặp cậu ta, phiền cô thông báo cho cậu ta một chút.
- Seung Hyun ? Ý ngài là tổng giám đốc Choi Seung Hyun của chúng tôi ? Xin lỗi, nhưng ngài có đặt lịch trước không ạ ?
Hắn ta là tổng giám đốc của tòa nhà to lớn này sao ? Hắn ta giàu có đến vậy, ắt hẳn sẽ có rất nhiều tiền. Tôi bỗng chốc cảm thấy bản thân càng thêm bẩn thỉu và hèn hạ vô cùng.
- Không có, tôi không đặt trước lịch. Nhưng phiền cô thông báo cho cậu ta…chắc chắn cậu ta sẽ muốn gặp tôi. Làm ơn hãy nói với cậu ta rằng…tôi là Kwon Ji Yong.
Người lễ tân trẻ bối rối trong giây lát rồi cũng quyết định gọi điện. Vừa cúp máy, cô ta lại mỉm cười mời tôi ngồi xuống ghế chờ ngay gần đó. Chưa đầy hai phút sau, tôi thấy Choi Seung Hyun xuất hiện.
Hắn ta xuống dưới lầu bằng thang bộ.
Dáng vẻ vội vã cùng hoảng loạn của hắn ta khi chạy xuống và dùng ánh mắt lo lắng tìm kiếm khắp nơi khiến tôi cay đắng nhận ra rằng người đàn ông kia hoàn toàn vẫn chưa thể nào quên đi chàng trai tên gọi Kwon Ji Yong ấy. Đột nhiên một câu hỏi vô thức hiện lên trên đầu tôi. Nếu như hắn ta còn quan tâm Ji Yong như vậy, nếu như hắn ta còn yêu Ji Yong đến thế, vì sao còn nhẫn tâm ruồng rẫy em khỏi chính bản thân mình ?
Người lễ tân lễ phép cúi đầu chào cấp trên rồi kính cẩn chỉ về hướng tôi. Ngay lúc đó, tôi cũng chậm rãi đứng dậy. Hắn ta cũng bước tới phía tôi, chúng tôi cùng nhìn nhau, lặng lẽ đối mặt.
Quán cà phê nhỏ trong tầng hai tòa nhà tài chính khá vắng vẻ, dường như chẳng có mấy người qua lại. Tôi cùng hắn ta ngồi đó hồi lâu, cả hai đều im lặng không nói một lời. Người đàn ông trước mặt tôi là một kẻ nắm trong tay tất cả. Hắn ta có địa vị, có tiền bạc, có cả tình yêu thương mà muôn người khao khát. Lần đầu tiên, tôi trách ông trời tại sao lại đối xử với tôi thiếu công bằng đến thế.
- Đối với anh, Kwon Ji Yong là gì ?
Hắn ta tỏ ra khá ngạc nhiên trước câu hỏi đó của tôi. Nhưng rồi rất nhanh, hắn ngẩng cao đầu, liếc cặp mắt sắc lạnh màu khói nhìn thẳng vào mắt tôi, kiên định cất lên từng từ :
- Đối với tôi, Kwon Ji Yong là tất cả.
Tất cả sao ? Hắn nói với hắn , em là tất cả. Vậy mà hắn lại đang tâm bỏ rơi em, vậy mà hắn lại vô tình để em ra đi trong muôn vàn đau thương như thế. Trong phút chốc, tôi đứng bật dậy, giận dữ túm lấy cổ áo kẻ khốn kiếp mà tôi căm thù kia, giáng cho hắn một cú đấm mạnh mẽ ngay giữa mặt bằng tất cả sức lực của mình.
Hắn ngã nhào xuống đất, khóe miệng rỉ máu. Không đợi thân hình cao lớn đó kịp đứng vững, tôi lại lần nữa túm chặt lấy cổ áo hắn ta, nắm đấm mạnh mẽ giơ lên giữa không trung.
Nhưng rồi tôi lại không thể xuống tay thêm lần nữa.
Tôi là một kẻ thất bại. Ngay từ khi bắt đầu yêu em, tôi đa là người thất bại. Hắn ta dù có bị đánh nhiều đến đâu, dù có phải chịu bao nhiêu đau đớn về thể xác, vẫn nghiễm nhiên trở thành người chiến thắng. Hắn thắng bởi lẽ hắn có được tình yêu thương của em, thứ tình cảm thiêng liêng cao quý mà tôi chưa từng nếm trải.
Tay tôi trượt khỏi cổ áo hắn ta, cánh tay còn lại cũng vô lực buông thõng. Tôi bỗng thấy bản thân mệt mỏi vô cùng. Nhìn xuống thân hình cao lớn đứng đó, đau đớn cùng hoang mang hiện rõ trên gương mặt, tôi khó nhọc thốt lên từng từ :
- Ji Yong…em ấy đang bị bệnh.
---
Cả buổi chiều hôm đó, tôi lang thang đi bộ khắp nơi, mãi đến tối mịt mới trở về nhà. Căn nhà nhỏ bé của tôi giờ đây bỗng trở lên trống trải và lạnh lẽo vô cùng. Thiếu đi một người, thiếu đi một bầu hơi thở, thiếu đi giọng nói, thiếu đi tiếng cười của em, tất cả bỗng trở lên thực lạ lẫm. Tôi muốn đến thăm Ji Yong, tôi muốn gặp lại em, muốn cùng em hỏi han sức khỏe, muốn bên em vượt qua những tháng ngày khó khăn đau đớn ấy. Nhưng tôi biết rõ rằng, mình hoàn toàn không thể.
Có lẽ giờ đây em đang cảm thấy mãn nguyện khi được ở bên người đó, người mà em vẫn hằng mong nhớ, yêu thương. Em sẽ không còn phải đơn độc hứng chịu cảm giác đau đớn một mình suốt những đêm dài đằng đẵng. Ji Yong của tôi nhất định có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả. Em nhất định sẽ được hạnh phúc.
Ngồi thừ người trên chiếc ghế tựa dài bên cạnh lò sưởi, tôi chợt cảm giác có thứ gì đó ẩm ướt chạm lên gương mặt. Là Homie, tôi thậm chí đã quên khuấy nó suốt cả ngày hôm qua. Mỉm cười xoa đầu cậu nhóc tinh nghịch đang rên lên đầy ủy khuất ấy, tôi nhẹ nhàng bế nó đứng dậy đi tới bếp. Cám ơn Ji Yong, cám ơn em đã cho tôi biết thế nào là hạnh phúc, cám ơn em đã để lại cho tôi món quà nhỏ bé này, để tôi mãi mãi không còn cảm thấy mình đơn độc.
Cám ơn em đã cho tôi nếm trải những sắc màu tươi đẹp nhất, rực rỡ nhất của cuộc sống muôn màu.
---
Vừa mở cánh tủ lạnh, lấy ra một lọ sữa tươi chuẩn bị hâm nóng, tôi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên. Đặt lại Homie xuống dưới chân, tôi nhanh chóng bước ra mở cửa, trong lòng thầm thắc mắc chẳng rõ ai còn đến gọi giờ này.
Đêm đã về khuya, bầu trời tối đen như mực.
Mở cánh cửa nhà vừa khóa chặt, tôi thấy Ji Yong.
Em đứng đó, mặc trên người một bộ đồ trắng muốt, thân hình nhỏ nhắn kiên cường đứng giữa đêm đen đầy giá lạnh, mỉm cười nhìn tôi.
Nụ cười của em vẫn đẹp tựa thiên thần.
Ji Yong của tôi, Ji Yong bé nhỏ và kiên cường của tôi…
Phải làm sao đây….
Tôi phải làm sao …để khiến em hạnh phúc?
End Shot 2.
Chắc hẳn các bạn đã đoán được, Shot 3 sẽ có tên Hạnh phúc của Choi Seung Hyun. Alright. Bạn đúng. phải làm sao với CSH đây???hizzzzzz...
Được sửa bởi TNY ngày Sun Apr 12, 2015 12:12 pm; sửa lần 7. | | | | |
| |
| koolk Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 108 Số Thanks : 22 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 4:10 am | | | | | | | ( bùn lắm lun ý, đau qá. Đọc chap ni thương cho cả ba người lun (thương lun cả homie). HE nha ss <3 | | | | |
| |
| Longtỉ_Huyễnca Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 144 Số Thanks : 45 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 9:12 am | | | | | | | gỡ hide nhé ss _____________________ đáng lẽ giờ này má Yong phải ở bệnh viện chứ sao lại lang thang trước cửa nhà thế hả? mà au dùng hình ảnh "con thú bị thương" hơi bị nhiều au nhé. Còn chap sau.....ngược lão Hyun cho em ngược lão chết luôn đi... | | | | |
| |
| zin_88 Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 11 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 11:24 am | | | | | | | ngược...gét cha hyun dễ sợ..ngược đi au nhưng cuối cùng nhớ cho gtop he nha....ko là e khóc lóc ăn vạ đó... hóng chap cuối .au 5 ting | | | | |
| |
| xuyen_tabi Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 14 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 2:52 pm | | | | | | | Com go hide nhe....chut típ | | | | |
| |
| xuyen_tabi Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 14 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 3:26 pm | | | | | | | Huhu...lam seo dey, khi doc shot1 la e thay sad sad sad rui. Shot3 fai hàh hạ thốp ka nhiu zô | | | | |
| |
| yomichi Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 17 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 10:03 pm | | | | | | | Go hide | | | | |
| |
| Your Smile Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 47 Số Thanks : 4 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 24, 2015 10:28 pm | | | | | | | ss ác quá đi.. hành Yong quá à .. Em tin Hyun có nổi khổ tâm riêng cơ mà đâu cần làm Yong đau zị chứ .... Còn Bae thì có hơi...nhưng... E hông chịu đâu...ss phải cho he đó... Đọc hồi sáng cơ mà giờ mới có thời gian com Tks ss nhìu nhìu...hóng lâu gần chết luôn mà ra zị nè...*chấm nước mắt*.. Cuối cùng...ss mau ra chap mới... *ló đầu lại* ss phải cho he đó..hông được se đâu... | | | | |
| |
| Iu Yongie Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 14 Số Thanks : 2 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Tue Mar 31, 2015 5:32 pm | | | | | | | Au ơi đừg hành Yongie nữa!! Mau cho Thộn biết tay đi ạ!!! Lão Bê cũg thiệt là ác!! Cơ mà s Yongie quay về nhà Bê thía??? Hóng chap sau của Au lắm lắm!!! | | | | |
| |
| susu332211 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 95 Số Thanks : 3 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Mon Apr 13, 2015 6:48 pm | | | | | | | seo mà sad quá vậy au ? | | | | |
| |
| Rubii Transteam
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 166 Số Thanks : 29 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS Mon Apr 13, 2015 8:58 pm | | | | | | | ngược tâm qá | | | | |
| |
| Tiêu đề: Re: [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS | | | | | | | | | | | |
| | Similar topics | |
|
| [M] HẠNH PHÚC [Threeshots| GTOP]_ShotIII_Part2_END+ BONUS | |
|
Trang 1 trong tổng số 2 trang | Chuyển đến trang : 1, 2 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| | |
| |