BigBangFam
[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] X2RNQic
Custom Search

[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Trang11
[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Trang11
[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Trang11

[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

TNY

TNY
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 54
Số Thanks : 23


Bài gửiTiêu đề: [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] EmptySat May 23, 2015 3:25 pm
Disclaimers: các nhân vật trong fic không thuộc về tôi.

Category: SAD

Pairing:GTOP
Rating: M (Fic không đề cập nhiều đến vấn đề nhạy cảm nhưng mang màu sắc nặng nề về tâm lý)

Summary: Điều gì khiến bạn hạnh phúc hơn? Đứng nhìn người đó từ xa và cảm nhận được người đó đang nhớ tới mình, hay đứng cạnh bên nhau...nhưng thờ ơ như những người xa lại?


QUAY VỀ

[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Gtop-wallpaper-3-gd-and-top-25095767-1440-900

Thời gian trôi đi, kí ức như những thước phim màu đến hạn...chậm rãi phai nhòa.

...
Một người điên cuồng tìm lại dáng hình trong kí ức

Một kẻ lao đao sợ hãi không biết con người thực của chính mình

Kẻ khác ...lại chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn

Quá khứ tươi đẹp...mới chỉ như ngày hôm qua...

...Làm sao để quay về?




 MỞ ĐẦU


[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Z



Mưa tạnh, trời sáng hẳn, chỉ còn lại không khí lạnh lẽo cùng hơi ẩm vẫn một mực bao trùm.

- Seung Hyun ah!!! Hyung ở đâu?


- Seung Hyun ah!... Em sai rồi…


- Mau ra đây đi, Seung Hyun…Seung Hyun …


Trên lề đường, một bóng người nhỏ bé còm cõi nặng nề bước đi, trên miệng không ngừng tha thiết gọi tên ai đó. Giọng cậu ta đã khàn đặc, chỉ phát ra những âm thanh nho nhỏ khô khốc không rõ thành lời.


Trên người cậu ta mặc độc một bộ đồ trắng lấm lem bùn đất, như thể vừa bị cơn mưa tuyết lạnh ngắt xối mòn.


Một chiếc giày ướt sũng tuột ra, lăn lóc dưới lòng đường.


Một người phụ nữ trẻ bồng con bước tới, nhặt lên chiếc giày lạnh buốt trên tay, định bụng chạy lên gọi với theo bóng người đi trước. Nhưng rồi cô chợt khựng lại, đôi mắt trân trối nhìn về phía dáng hình đơn độc kia, cổ họng nghẹn đắng, phút chốc không nói thành lời.


Bàn chân bên kia, sớm đã chẳng còn mang giày nữa.


Mặt đường nhơ nhớp cùng những viên đá sắc nhọn gồ lên, vô tình phá tan lớp da trần xanh xao lạnh cóng.


Cậu trai trẻ tuổi ấy dường như vẫn không hề hay biết. Dáng hình nhỏ bé như đang chìm sâu trong một nỗi tuyệt vọng vô hình. Cậu ta vẫn chầm chậm kéo lê từng bước, như một cái xác không hồn, lạc lõng giữa lòng đường đông đúc người xe.



Người phụ nữ chợt nhớ tới chính mình của một ngày nào đó cách đây ba năm, khi người đàn ông mà cô yêu thương nhất bỗng dưng biến mất, chỉ để lại một xấp tiền mặt ít ỏi, một mẩu giấy từ biệt ngập tràn nước mắt cùng giọt máu nhỏ bé yếu ớt của hai người. Cũng dáng hình ấy, cũng khung cảnh ấy, nhem nhuốc và đáng thương, cô cũng đã từng mòn mỏi chờ đợi, tìm kiếm trong vô vọng, và thậm chí là điên rồ nghĩ tới một sự giải thoát cho chính mình.


Bàn tay ấm áp vô thức siết chặt lấy đứa nhỏ còn đang say ngủ trong lòng, trên miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười mãn nguyện. Thật may mắn, vì đứa trẻ, vì giọt máu duy nhất chứng minh sự tồn tại của người kia, cô đã kịp thời dừng lại.


Còn cậu trai kia, cậu ta có thứ gì?


Một suy nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu, trái tim người phụ nữ giật thót, cặp mắt kinh hoảng nhìn về phía trước.


Cậu thanh niên kia đã không còn ở đó nữa.


Đèn đỏ, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng bánh xe thắng gấp ma sát xuống mặt đường ẩm ướt kéo dài,… và cả tiếng va đập âm trầm mà chát chúa đến khó nghe.


Chiếc giày trắng lạnh ngắt bám đầy bụi bẩn lại vô thức bị buông lơi, một lần nữa rơi xuống, lăn lóc dưới lòng đường.


Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, hệt như kịch bản của một bộ phim nhựa không lời, không một tiếng động.


Có ai đó chạy vội xuống xe, run rẩy đỡ lấy người kia, gương mặt trẻ trung tỏ ra lo lắng, hoảng sợ vô cùng.


Tuyết lại rơi.


Ai đó gọi điện thoại bên đường, nói chuyện gì đó rất nhanh.


Xe cứu thương cũng vội vã được đem tới…


Còn kịp không ?


“Thịch! Thịch! Thịch…


Seung Hyun…là hyung phải không?


Hyung đã trở lại… Seung Hyun hyung, đừng rời xa em…


Seung Hyun…


Thịch … ’’


Giữa những thước phim méo mó biến dạng, không một chút âm thanh, không một sắc màu tươi sáng, lẫn trong sắc trắng lạnh lẽo đơn độc của tuyết bay, một gương mặt nhỏ bé tái nhợt hiện lên, cặp mắt mệt mỏi từ từ nhắm chặt, lặng lẽ mỉm cười.


Được sửa bởi TNY ngày Tue Sep 29, 2015 12:51 am; sửa lần 1.

Your Smile

Your Smile
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 47
Số Thanks : 4


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] EmptyThu Jun 04, 2015 10:00 pm
Chap đầu đã hành Yong rồi.. ghjghjtj chưa gì hết mà đã hun xe th54
ss thiệt tình s2s2... mau ra chap mới nha... thương Yong nhiều nhiều vào praying khoc


Ni Kun
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 12
Số Thanks : 0


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] EmptyTue Jun 16, 2015 10:23 am
Au mau ra chap mới nhaa <345

TNY

TNY
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 54
Số Thanks : 23


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] EmptyTue Sep 29, 2015 12:34 am
Cảnh báo: fic mang một màu khá ảm đạm, không có nhiều yếu tố hài hước. Nhân vật trong fic vô cùng yếu đuối, hèn nhát, ích kỷ, nội dung fic hết sức vô lí, hình tượng nhân vật trong fic có thể bị phá hủy, không giống hệt tính cách ngoài đời, thậm chí khác xa,... Nếu mọi người có thể chấp nhận thì hãy đọc nhé.Cám ơn! <3

* Chú ý: Fic viết dưới dạng hai mạch truyện đan xen, vì vậy sẽ có một chương trong hiện tại và một chương trong quá khứ. Phiền mọi người chú ý theo dõi.
 
Cuối cùng, rất mong nhận được sự ủng hộ!! :*

Chapter 1. Kwon Ji Yong


[QUÁ KHỨ] 



Trời rét căm căm.




Tháng mười hai, không khí se se lạnh cuối thu đã bị thay thế hoàn toàn bởi những cơn mưa tuyết buốt giá rải rác suốt ngày.Thật khó để nhìn thấy một chiếc lá úa vàng còn nguyên vẹn trên các tán cây. Năm nay thời tiết đặc biệt khắc nghiệt. Đài dự báo khí tượng trung ương thông báo sẽ có thêm một đợt rét tăng cường vào hai ngày tới. Tuyết trắng thật dày phủ kín mọi mái nhà, cành cây, ngõ phố, vô tình khoác thêm cho vạn vật một bộ cánh độc sắc có phần đơn điệu nhưng cũng xinh đẹp lạ kì.





Trời vừa hửng nắng, lũ trẻ nô nức chạy ùa ra khoảng sân rộng trước cửa tu viện, thích thú chơi đùa, trông xa hệt như những quả bông nhỏ tròn nẳn không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt tuyết dày cộm, thỉnh thoảng lại phá lên cười vui vẻ. Trong sáng và thơ dại. Những tia nắng ban ngày hiếm hoi trải xuống mặt đất, trên đầu, trên vai, điểm thêm cho nụ cười ngây ngô ấy một sự tươi mới tràn đầy nhựa sống.




Seung Hyun cầm ly trà nóng còn nghi ngút khói trong tay, dõi mắt qua tấm cửa kính trong suốt nhìn ra mảnh sân rộng bên ngoài, trên miệng bất giác nở một nụ cười nhè nhẹ.




- Cậu đến rồi ư?




- Vâng, chào sơ Mary!




Seung Hyun đứng dậy cúi chào vị tu nữ hiền từ đang mỉm cười bước tới.




 - Cám ơn vì món quà của cậu, mùa đông này, bọn trẻ sẽ bớt lo chịu rét!




- Không có gì thưa sơ, đó là chăn đệm do cả đoàn lính cứu hỏa của chúng con quyên góp, đều là đồ cũ, chỉ mong sơ và mọi người không chê.




Sơ Mary lại mỉm cười gật đầu nhìn cậu thanh niên trẻ trước mặt. Đã hai tháng nay, hầu như cậu ta tuần nào cũng tới tu viện ít nhất một lần.




- Cậu lại đến tìm cậu bé đó sao? Đã gặp qua cậu bé chưa?




- Dạ chưa, thưa sơ! Con tìm không thấy cậu ấy trong phòng.




Sơ Mary ngạc nhiên đôi chút, rồi lại lo lắng nhìn ra khoảng sân rộng phủ đầy tuyết trắng bên ngoài.




- Thằng bé này, không lẽ lại một mình trốn ra đó?




Khoảng sân trước tu viện rất lớn, vừa là nơi tổ chức lễ cầu nguyện và hoạt động ngoài trời, vừa là sân chơi cho bọn trẻ, chẳng bao giờ ngớt tiếng nói cười. Seung Hyun theo chân nữ tu sĩ bước qua một dãy hành lang dài hơi tối, ngược hướng với bầu không khí náo nhiệt bên ngoài, đi thẳng tới một khoảng đất nhỏ hơn phía sau tu viện. Nơi đó có bày hai chiếc xích đu đã cũ, một cái cầu trượt bị tuyết phủ đầy, những chiếc ghế đá và vài đường ống bê tông tròn rỗng ruột cho mấy đứa nhỏ ngày trước rủ nhau chơi trốn tìm. Chỉ có điều mọi thứ nhuốm màu thời gian giờ đây đã hoàn toàn chìm trong yên ắng, lạnh lẽo vô cùng.




Sơ Mary dừng lại trước ống bê tông phủ đầy tuyết nằm gọn ở một góc trong cùng sát với mép tường, liếc mắt nhìn cậu thanh niên bên cạnh. Seung Hyun hiểu ý, bước lên một bước rồi chậm rãi ngồi xuống trước cửa ống. Một cậu bé nhỏ gầy với mái tóc đen mượt hơi dài đang ngồi co ro trong lòng ống. Trên người cậu ta mặc độc một chiếc áo len xám không cổ với một chiếc quần ngủ cùng màu đã cũ, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu cúi thấp, ánh mắt vô hồn đăm đăm nhìn xuống mặt sàn bê tông lạnh cóng.




Cậu bé không mang giày.




Những ngón chân tím tái hơi co rúm lại, làn da trắng mỏng tưởng chừng như trong suốt, chốc chốc run lên nhè nhẹ. Trái tim Seung Hyun giống như bị ai đó bóp nghẹt. Mãi một lúc lâu sau, anh mới khó khăn thốt lên lời:




- Ji Yong!






Người ngồi trong ống bê tông dường như không hề nghe tiếng gọi. Cậu ta vẫn một mực im lặng, hai tay vẫn siết chặt đầu gối của chính mình, cả người vẫn khẽ run rẩy từng hồi. Cậu bé đó đang lặng lẽ sống trong một thế giới khác. Ở thế giới đó, chỉ có một mình cậu ta.




Seung Hyun nhẹ mím môi, ngăn cho cảm giác đau nhói ngày một dâng trào trong lồng ngực. Anh đưa tay, khe khẽ chạm vào bờ vai mảnh khảnh ấy.




- Ji Yong!




Vừa có vật lạ đụng tới bả vai, cậu bé tên Ji Yong theo phản xạ vội vã rụt người lại, ánh mắt hoang mang nhìn ra cửa ống, cả thân hình vô thức càng lùi về phía sau, như chỉ ước bản thân có thể chìm sâu vào lớp băng tuyết lạnh cóng bao bọc quanh mình. Thấy hành động kháng cự trong sợ hãi của cậu ta, Seung Hyun cũng không mấy tỏ ra kinh ngạc. Anh đã quen với tình cảnh này gần hai tháng. Dùng ánh mắt dịu dàng như thể đang vỗ về một con cún nhỏ vô tình đi lạc, Seung Hyun nhẹ giọng trấn an:




- Ji Yong, không sao, là tôi đây! Seung Hyun, cậu nhớ chứ?




Đứa trẻ ngây ngẩn ngước đôi con ngươi màu nâu ướt nước về phía phát ra tiếng nói, rõ ràng trong mắt thoáng qua một tia lay động. Seung Hyun biết cậu ta vẫn nhận ra mình.




- Ji Yong, đừng sợ. Ngoài này rất lạnh, để tôi đưa cậu vào trong, được chứ ?




Ji Yong không nói. Ngay từ khi được đưa tới đây, ngoài việc hai mắt vì bị phỏng nặng mà gần như hoàn toàn mất đi thị giác, cậu bé đó còn nhất quyết không chịu cất lên dù chỉ một từ. Người ta nói cổ họng cậu không hề  bị thương và cũng chẳng có vấn đề gì liên quan tới khả năng phát âm bẩm sinh từ nhỏ, chỉ có điều cậu nhóc đó vẫn một mực cự tuyệt giao tiếp với thế giới bên ngoài. Hai người duy nhất mà Ji Yong nhận thức thông qua giọng nói chính là sơ Mary, người đầu tiên chào đón và chăm sóc cậu kể từ khi được chuyển tới đây. Người còn lại là Seung Hyun, kẻ đã cứu thoát cậu khỏi biển lửa tử thần trong cái đêm định mệnh đó.




Seung Hyun vẫn kiên nhẫn chờ đợi Ji Yong đáp trả. Một khoảng lặng nhỏ trôi qua, cuối cùng người kia cũng chịu nhúc nhích, khe khẽ vươn ra bàn tay gầy yếu ẩn dưới lớp áo len cũ rộng thùng thình.




Seung Hyun vội vã nắm lấy.




Vẫn là như vậy, giống hệt như ngày đầu tiên gặp mặt, dùng chất giọng trầm khàn đặc trưng và một cái siết tay thật chặt, lời nói phát ra mang sức nặng chẳng khác nào lời hứa.




- Không cần sợ hãi, có tôi ở đây. Chỉ cần bước theo tôi, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài !




---




Nhẹ nhàng bước ra từ căn phòng nhỏ ấm áp nơi Ji Yong ngủ, Seung Hyun theo sau sơ Mary chậm rãi trở lại thánh đường.




- Tình trạng của cậu ấy có vẻ vẫn không tốt hơn.




- Đúng vậy ! – Sơ Mary vẻ mặt buồn rầu kể về cậu bé đặc biệt được chuyển tới cách đây gần hai tháng. – Thằng bé vẫn không chịu nói chuyện với bất kì ai. Ji Yong sợ lửa, sợ cảm giác nóng bức, sợ cả tiếng la hét của những người xung quanh.Vài ngày trước tôi có tìm đến nơi ở cũ của cậu bé, hàng xóm nói rằng ba mẹ cậu ta đã phải mất mấy năm trời để giúp Ji Yong từ một đứa trẻ mắc chứng tự kỉ trở lại với cuộc sống bình thường. Cũng bởi vậy mà cậu bé phát triển chậm hơn so với lứa tuổi thực sự của mình khoảng năm năm. Đáng sợ nhất chính là việc chứng kiến tận mắt cái chết của ba mẹ trong vụ hỏa hoạn khiến cho tâm trí Ji Yong trở nên rối loạn. Cậu bé sợ hãi và đề phòng mọi thứ.




Sơ Mary ngừng lại một chút trước cửa thánh đường, nhặt lên một món đồ chơi đã cũ bị bọn trẻ vô tình đánh rơi, bất giác không nén nổi tiếng thở dài.




- Những đứa trẻ đến đây, dù ở hoàn cảnh, tuổi tác khác nhau nhưng đều có chung một số phận bất hạnh. Ji Yong cũng vậy. Cậu nhất định sẽ không thể nào tưởng tượng được những mất mát to lớn mà cậu bé vừa trải qua. Hiện tại, Ji Yong cần được quan tâm chăm sóc thật kĩ. Bác sĩ nói cậu bé cần có cảm giác an toàn, cảm giác được ai đó che chở, bảo vệ và thường xuyên cùng nhau trò chuyện. Đôi mắt của Ji Yong nếu được điều trị tốt cũng rất có khả năng sẽ bình phục trở lại. Trở ngại lớn nhất hiện tại chính là cho tới tận bây giờ, cậu bé vẫn không thể nào tiếp nhận sự chăm sóc của những người khác ngoài chúng ta. Tôi chỉ e mình không thể chờ đợi lâu được nữa.




- Thưa sơ ?




Seung Hyun dừng bước, ngạc nhiên nhìn nữ tu sĩ đang chậm rãi bức đi phía trước. Sơ Mary quay đầu lại, mỉm cười hiền từ giải thích :




- Con người là vậy. Sống  tạm trên nhân thế một quãng thời gian ngắn ngủi, gặp gỡ những người xung quanh, cố gắng hoàn tất những công việc cần làm, nếm trải đầy đủ những tư vị khác nhau của cuộc sống, kết cục sẽ lại trở về với cõi vĩnh hằng. Điều đó cũng chưa hẳn là đáng tiếc. Chỉ có điều hiện tại, cậu bé đó vẫn khiến tôi thực cảm thấy không thể an lòng.




Sơ Mary đứng trước thánh đường, đối diện bức tượng chúa Jesu cao lớn, thật nhẹ nhàng thắp lên một cây nến nhỏ, im lặng cầu nguyện. Chứng kiến cảnh đó, Seung Hyun phút chốc ngẩn người. Anh không biết bằng cách nào con người ta có thể nhắc tới chuyện sinh tử của chính mình một cách thản nhiên và dễ dàng đến thế.




---






Hai tuần sau cuộc gặp gỡ ở tu viện, Seung Hyun vẫn băn khoăn mãi về câu chuyện của sơ Mary ngày hôm đó. Nếu như một ngày sơ Mary không còn nữa, cậu bé kia sẽ phải tiếp tục sống ra sao ? Liệu cậu ta có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của những vị tu sĩ khác, hay lại tiếp tục khăng khăng đơn độc trong cái thế giới nhỏ bé của chính mình.




Con người dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể một mình tồn tại.




Đối với một đứa trẻ yếu đuối với một vết thương lớn chưa lành như Ji Yong, điều đó lại càng không thể.




Seung Hyun nén tiếng thở dài. Ngoài trời, tuyết rơi ngày càng nặng hạt, chẳng biết mùa đông lạnh giá sẽ kéo dài đến tận bao giờ.




Cốp !




- Làm gì mà ngẩn người vậy hả, đang tơ tưởng cô nào chăng ?




Soo Hyuk vắt vẻo ngồi hẳn lên chiếc bàn làm việc đối diện Seung Hyun, vừa đùa nghịch chiếc mũ bảo hộ của anh trên tay vừa láu lỉnh châm chọc. Seung Hyun xoa xoa cái đầu vừa bị cậu ta gõ cho một cú, cũng mỉm cười đáp trả :




- Lee Soo Hyuk, cậu được lắm ! Vừa mở miệng ra là nhắc tới phụ nữ, không sợ tôi mách Chaerin sao ?




- Đừng nhắc đến cô ấy nữa !




Nếu trên đời có một người mà Soo Hyuk sợ nhất mỗi khi nhắc đến, người đó ắt hẳn là Chaerin – cô nàng bạn thân của cả hai từ hồi học cấp 3. Cuối đại học, Soo Hyuk tỏ tình với Chaerin, sau đó hai người trở thành một cặp. Cá tính của Chaerin rất mạnh, ngược lại, Soo Hyuk có phần hơi trẻ con. Cũng  bởi vậy mà cuộc sống hằng ngày của họ không thể thiếu những cuộc cãi vã nho nhỏ, đôi khi còn giận dỗi nhau cả tháng trời, nhưng chẳng bao giờ một trong hai có ý định buông tay trước. Seung Hyun không thể phủ nhận, họ đã thực sự yêu thương nhau rất nhiều.




- Sao vậy ? Lại cãi nhau với cô ấy sao ?




- Đáng ghét, đã bảo cậu đừng nhắc đến cô ấy nữa mà. Phụ nữ thật là phiền phức !




Seung Hyun định không nói nữa. Anh biết chỉ vài ngày sau chuyện của cả hai sẽ lại đâu vào đấy như thường.




- Hôm nay không có việc, thời tiết như vậy làm sao có hỏa hoạn được. Không biết có thể về sớm không ?




- Định mua quà chuộc lỗi với cô ấy sao ?




- Không có ! Không có lỗi, cần gì phải mua quà chuộc !




-…




- Nhưng mà quà gì thì cô ấy sẽ thích nhỉ ?




- =.= 




- Chiều nay rảnh chứ bạn tốt, giúp tôi đi chọn chút đồ nhé !




- Không được ! Chiều tôi có việc.




- Lại nữa sao ? Thằng nhóc đó đã 16 tuổi, không phải 1 đứa trẻ, hơn nữa cậu cũng đâu phải người hại chết ba mẹ nó. Cậu đã cứu sống nó, vậy là quá đủ !




- Cậu không hiểu !




- Tôi không hiểu ? Không, là vì tôi quá hiểu ! Tôi nói lại một lần nữa, chuyện ba mẹ cậu ta chết hoàn toàn không phải vì cậu. Cậu mới 23 tuổi, đừng vì chuyện đó mà ảnh hưởng tới cả tương lai sau này, Seung Hyun, nghe tôi, quên chuyện đó, quên cậu ta đi !




- Nhưng cậu cũng có đến thăm cậu ta !




- Tôi…




Soo Hyuk cứng họng. Cả hai người đều không nói nữa. Trong đầu bọn họ có lẽ chẳng thể nào hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì. Giữa lúc đó, có tiếng bước chân người chạy dồn dập dưới cầu thang.




- Seung Hyun !




- Có chuyện gì vậy Ki Bum?




- Có hỏa hoạn ?




Cả Seung Hyun và Soo Hyuk đều bật dậy khỏi vị trí. Min Ki Bum vừa chạy từ tầng 1 lên, đứng trước cửa phòng, miệng còn thở dốc vội vã lắc đầu :




- Không đúng ! … Hộc…Tu viện vừa gọi điện thông báo…Sơ Mary bị đột quỵ…Hộc…hộc…do bệnh tim tái phát...người vừa mới qua đời !...




Như một tiếng “Uỳnh” thật lớn nổ vang giữa não bộ, cả người Seung Hyun gần như đông cứng tại chỗ. Cố gắng kiểm soát lí trí, anh cầm lên áo khoác vắt trên ghế, vội vã chạy ra ngoài, vừa lúc có một bàn tay vươn ra, mạnh mẽ giữ lại :




- Cậu định đi đâu ?




- Bỏ ra !




- Seung Hyun !




- Soo Huyk, cậu ấy đang cần tôi…




Soo Hyuk nhìn Seung Hyun, thấy rõ sự kiên định nằm sâu trong đôi mắt anh. Hắn định mở miệng nói tiếp, nhưng rồi lại bất lực chẳng biết nói gì, bàn tay nắm lấy cổ tay anh bất giác buông lỏng.




 - Tôi đi cùng cậu !




- Tôi cũng đi !




Seung Hyun không trả lời, bước nhanh ra phía cửa. Lúc ba người tới nơi, cả cô tu viện gần không thấy một bóng người. Tất cả đang tập trung trước thánh đường lớn, nơi di hài sơ Mary vừa được trả về từ bệnh viện. Tiếng những đứa trẻ thút thít không ngừng khiến cho bầu không khí càng trở nên ảm đạm. Sau khi vào thắp nến tưởng niệm và nói lời chào từ biệt với sơ Mary, Soo Hyuk và Ki Bum nhanh chóng bắt tay vào việc cùng viện trưởng phân phát tang phục cho lũ trẻ và chuẩn bị cử hành tang lễ. Seung Hyun không lập tức vào việc. Anh chưa nhìn thấy cậu bé Ji Yong có mặt trong thánh đường.




Tìm kiếm hồi lâu, Seung Hyun cuối cùng phát hiện ra Ji Yong trong một góc khuất nhỏ ngoài trời. 




Vẫn một lớp áo len xám mỏng rộng thùng thình,vẫn vòng hai cánh tay ôm chặt đầu gối nhỏ, vẫn không mang theo giày. 




Seung Hyun lại gần thân thể không ngừng run lên cầm cập ấy, cảm nhận được nỗi đau cùng sự hoang mang sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt nâu mờ tối, cổ họng nghẹn đắng không nói lên lời.




Ji Yong không khóc.




Ước gì cậu ấy có thể khóc. Ước gì có ai đó dạy cho cậu bé ấy cách bật khóc để nhẹ bớt nỗi lòng.




Seung Hyun nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng cánh tay rộng lớn và ấm nóng ôm trọn thân hình nhỏ bé đó vào lòng. Ji Yong không giãy giụa phản kháng như mọi khi, cũng không tiếp nhận cái ôm ấy. Cậu vẫn lặng thinh nhìn về khoảng không trước mặt, chìm đắm trong cái thế giới đen đặc lạnh giá của chính bản thân mình. Seung Hyun càng siết chặt tay. Đến tận giây phút này đây, anh mới hiểu rõ thế nào là cảm giác hoàn toàn bất lực trước nỗi đau và sự mất mát to lớn của một con người.




Xa xa, Soo Hyuk đứng ở một góc chứng kiến tất cả, ánh mắt càng đượm buồn sâu sắc. Hắn khẽ đặt lại hai bộ đồ tang phục đen tuyền trên nền tuyết trắng, rồi mới lặng lẽ quay trở lại thánh đường.




Sau tang lễ của sơ Mary, Seung Hyun quyết định đến gặp viện trưởng Yang, ngỏ lời xin đón Ji Yong về nhà chăm sóc. Ji Yong không nói, cậu không đồng tình, cũng chẳng phản đối việc làm đó của anh.




 Được sự đồng ý của viện trưởng, ngay ngày hôm sau, Seung Hyun nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Ji Yong rời khỏi tu viện để chuyển đến ngôi nhà mới. Ngồi trong xe, Ji Yong vẫn im lặng mở to hai mắt, nhìn về một nơi xa xăm nào đó ngoài cửa sổ, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì. Thỉnh thoảng, Seung Hyun lại đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt thất thần tựa như trong suốt ấy, bỗng chốc ao ước được đặt chân vào trong thế giới suy nghĩ của cậu dù chỉ một lần.




Xe dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ nằm gần trung tâm thành phố. Trời đã xế chiều. Seung Hyun mỉm cười quay lại nhìn Ji Yong, biết rõ cậu không nhìn thấy, cũng không thể trả lời, nhưng vẫn muốn vui vẻ thông báo với chàng trai ấy rằng :




- Ji Yong, chúng ta tới rồi. Kể từ nay, đây sẽ là nhà của cậu, nhà của chúng ta. Hãy nhớ thật kĩ! Và tôi, Choi Seung Hyun sẽ là gia đình mới của Kwon Ji Yong, mãi mãi!





End chap 1. 


Được sửa bởi TNY ngày Tue Sep 29, 2015 9:49 am; sửa lần 1.

Longtỉ_Huyễnca

Longtỉ_Huyễnca
Author
Author
Nam
Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 144
Số Thanks : 45


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] EmptyTue Sep 29, 2015 5:59 am
Chưa đọc hết nhưng cũng đủ biết nó BI KỊCH cỡ nào rồi tỷ nhỉ? -_-

Senaboomkum

Senaboomkum
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 78
Số Thanks : 15


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] EmptyTue Sep 29, 2015 8:05 pm
Sao fic của ss lần nào bạn Yong cũng te tua xơ mướp hết vậy nè  laughing laughing


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] [M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST] Empty

 Similar topics

-
» [K+] Nam thần[Shortfic/Gtop]
» [K] Yêu [shortfic/gtop]
» [M] Sập bẫy [shortfic|GTOP]
» [K+] Khóc!!! [Shortfic|GTOP]
» [K] Sorry, I'm not a baby boy! [Shortfic | GTop]
[M] QUAY VỀ [ Shortfic| GTOP]_Chap1[PAST]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-