| Gelyvip_loveYB Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 88 Số Thanks : 24 |
|
|
| Tiêu đề: [K] Những sắc thái mùa đông [Oneshot|Baeri] Sun Dec 06, 2015 6:48 pm | | | | | | | Title : Những sắc thái mùa đông Author : Gely Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về Gely nhưng Gely sắp đặt cuộc đời họ Characters : BaeRi ( Taeyang x Seungri ) Category : General Rating : K Summary Mùa đông sẽ có được bao nhiêu sắc thái? Nếu đó không là những tính cách em mang… *** Fic nằm trong chuỗi “Series Đợi nắng”
*A/N : - Tình hình là mỗi năm đều có mấy cái ngày không biết nên vui hay buồn này - Sinh nhật rồi, RiRi lại lớn rồi, đẹp trai hơn trước, giỏi hơn trước, cũng không còn biết chúc gì nữa, một câu "sinh nhật an lành, hạnh phúc" chắc cũng đủ lắm rồi Yêu Ri ngàn vạn lần - Hôm MAMA bạn trai chơi cái trò PR cho thuyền khác là con bé không vui rồi nhe sóng to gió lớn gì em cũng sẽ lái thuyền Baeri đều đều ra khơi
Enjoy ~
Những sắc thái mùa đông ----------------- - Này hyung, mùa đông có bao nhiêu sắc thái? Tôi chỉ nhìn em không nói, khóe miệng mỉm cười và đôi mắt vẽ thành hai đường chỉ cong cong. Khi mùa đông về, những tán phong đỏ rực cuối thu trút lá, mảnh đồi bơ vơ trơ trội giữa trời đông. Những thân cây cằn cõi nghiêng mình, dáng đứng không còn vẻ dịu dàng ủy mị của những ngày trời trong cao vút, chúng co người, lặng lẽ nhìn từng hạt tuyết rơi. Mùa đông của tôi hanh hao và đơn độc… Tháng 12 đầu tiên khi em đến YG, một chàng thực tập sinh đến với Seoul từ vùng quê hẻo lánh. Em mang trong mình một nét cô đơn đến lạ…Em chẳng nói chẳng cười nhiều với ai, chỉ một mình em lầm lũi với dáng dấp gầy hao. Em trong tôi như một mùa đông non nớt, một cậu nhóc mà mỗi khi hồi hộp, đôi bàn tay lại siết lấy nhau run run. Em trong tôi là một mùa đông gầy guột, hai bả vai đã sớm cằn cõi và đôi chân cứ mỗi ngày một nhỏ đi vì những bài tập vũ đạo điên cuồng. Em trong tôi là một mùa đông mảnh khảnh, giọng hát em cất lên đầy yếu ớt bên chiếc piano với vị giảng viên khó tính. Khi ấy tôi nhìn em bằng đôi mắt cảm thương, sau những lần thấy em co ro thu mình trong phòng tập, mùi mồ hôi và nước mắt đã chiếm trọn cả gian phòng. Tôi lấp ló bên ngoài quan sát từng cử chỉ của em, sợ khi em ngã vẫn chẳng ai đưa tay ra đỡ lấy. Nhưng em tôi chẳng dễ gì gục ngã… Mùa đông của tôi đơn độc và gầy hao, chẳng ai quan tâm hay động viên, an ủi. Cứ như thế mùa đông của tôi đến với đời trong lặng thinh và lầm lũi… - Này nhóc! - Vâng ạ? - Mau bôi thuốc vào đi. Để ngày mai còn chịu đau tiếp chứ!? Tôi ném cho em túyp thuốc rồi nhanh quay đi để em không biết rằng tôi đã lén quay đầu nhìn lại. Tôi yêu em vì cái cười đầy rụt rè e sợ, vì những lần em cắn môi nuốt nước mắt vào trong, vì gót chân tấy sưng lên mà vẫn chẳng có ai hỏi han hay một lần xót xa nhìn tới. Năm ấy, tôi thấy một mùa đông trơ trội giữa tháng 12, lặng lẽ chấp đôi tay khi hàng mi khép khẽ trước ngọn nến le lói và chiếc bánh kem nho nhỏ trên bàn. Chỉ một mình em ngồi giữa trời đông lạnh buốt, tự mình nguyện ước những điều tốt đẹp đến với bản thân trong đêm sinh nhật. Tôi lặng lẽ đến từ phía sau em, dõi đôi mắt trong ra ngoài cửa sổ. Mùa đông chẳng có sao sa, nhưng vẫn có một ngôi sao không nằm trên bầu trời đang sáng lấp lánh. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên em, cho phép mình chuyền cho em một cốc nước ngọt đang yên vị trên tay - Chúc mừng sinh nhật, nhóc! - Dạ vâng…em cảm ơn hyung. Đêm ấy, trước ánh nến em tự thấp cho mình, tôi cũng tự thấp trong lòng một ánh nến, để được cho bản thân cầu nguyện, rằng mùa đông sẽ chẳng còn đơn độc hanh hao… - Hyung ah…em hỏi. Mùa đông có bao nhiêu sắc thái hả hyung? Tôi lại kéo em rút sâu vào lòng mình, đưa những ngón tay luồn vào mái tóc em xoa nhẹ và khuôn miệng lại mỉm cười. Khi mùa đông về, từ trên trời những hạt tuyết bé con vội vàng rơi xuống. Một màu trắng muốt nhuộm khắp cả thế gian như điểm tô thêm chút sắc màu tinh khôi. Tuyết len lỏi xoáy sâu vào từng đợt gió quyện ngang qua, tuyết tung tăng trải khắp lối đi về, tuyết bám trụ lại nơi những cành cây cheo leo và nghịch ngợm. Mùa đông của tôi vô tư và thuần khiết… Tháng 12 đầu tiên khi chúng tôi được debut, mùa đông về trên sân khấu với những nét hồ hởi không giấu được trong quãng lặng nép cạnh hàng mi, khóe miệng chum chím nét cười vui tươi phấn khích. Em mang đến đời một khoảng trắng trong thuần túy, những cái vẫy tay hay nháy mắt hồn nhiên. Em trong tôi như một mùa đông sinh động, một chàng maknae dễ thương mà tinh nghịch chỉ của riêng Bigbang. Em trong tôi là một mùa đông non tươi, nơi khóe môi hồng vẫn chẳng dứt những nụ cười đẹp đẽ. Em trong tôi là một mùa đông ồn ào và vui vẻ, những vũ khúc em mang là những thứ nghệ thuật tuyệt vời. Khi ấy tôi nhìn em bằng ánh mắt bình yên, khi những chiều mùa đông em ngân nga vài điệu trầm điệu bổng, tâm hồn em thả buông theo gió, gieo rắt niềm vui đến vạn vật trên đời. Tôi đến ngồi cạnh em tiếp lấy vài khúc hòa âm, sợ em tôi buồn vì một mình vu vơ ngồi hát. Nhưng mùa đông của tôi chẳng dễ gì buồn bã… Mùa đông của tôi thuần khiết và vô tư, em vẫn tồn tại một cách tự do mà chẳng có nỗi buồn nào đeo bám được. Cứ như vậy em bước ra sân khấu, bằng những cử chỉ và ánh nhìn, em dát lên cho đời chút vui vẻ, hồn nhiên… - Này Young Bae! Không nhanh lên em bỏ mặc bây giờ Em cố chạy vượt lên thật xa, rồi đứng cuối con đường quay người với gọi. Tôi vẫn từ tốn để tay vào túi áo khoác, thong thả những bước điềm đạm đằng sau. Tôi luôn muốn đi sau mùa đông, để làn gió thổi ngược về chút bình yên sẽ vươn trong ánh mắt, chút vô tư rót tràn nơi tiếng cười bật lên khúc khích. Cho gió thổi ngược về, chút dư vị mùa đông… - Cái thằng nhóc này! Phải thêm cả tiếng “hyung” vào sau “Young Bae” nữa chứ! Em nhoẻn miệng cười để lộ cái răng khểnh bé con. Tôi yêu em theo cái cách bàn tay em nâng lấy tuyết, đôi mắt tò mò vuốt dọc lên hạt tuyết trong tay, vì những ngày em hối hả chạy đến phòng thu, rồi nhe răng cười bảo “Hyung sau em rồi nhé!”, vì những lần em vùi mình vào tấm chăn bông dầy cộm, miệng oan oan khóc lóc chẳng chịu dậy để nấu bữa sáng khi tới phiên em. Như thế, mùa đông của tôi cũng lười nhát nhỉ? Và năm ấy, tôi có một mùa đông tinh nghịch giữa tháng 12, chấp vội đôi tay với đôi mắt nhắm nghiền hạnh phúc, khuôn miệng bật ra những lời cầu chúc cho các hyung. Chiếc bánh kem đã to hơn xưa và những ngọn nến đã đủ màu rực rỡ. Mùa đông của tôi ngọt ngào và nhộn nhịp với đêm sinh nhật đầu tiên là maknae của chúng tôi. Tôi đã lại ngồi cạnh em, vò cho mái tóc ấy rối tung lên theo tràn cười nắt nẻ. Mùa đông chẳng có đom đóm lập lòe bên cửa sổ, nhưng đóm sáng ngay đây cũng chẳng kém phần lấp lánh ảo huyền… - Chúc mừng sinh nhật em, gấu mỡ của hyung! Đêm ấy, tôi hôn trộm vào vùng trán cao cao khi mùa đông chìm vào giấc ngủ, tự nhóm sáng lại những ngọn nến và chấp tay nguyện cầu em tôi mãi hạnh phúc, bình yên. - Young Bae hyung…em muốn biết mùa đông có bao nhiêu sắc thái? Tôi lại chỉ mỉm cười bí ẩn, nét mặt đầy thích thú và khẽ đưa bàn tay mình cốc nhẹ lên đầu em. Em xoa xoa vùng trán mình vờ nhăn nhó… Khi mùa đông về, những hạt tuyết bám trụ lên từng phiến lá mỏng manh, chờ đợi trong sương đêm và gió lạnh. Để một mai khi mặt trời lên trong nắng sớm, chút ánh sáng nhẹ nhàng khẽ rọi xuyên qua, để hạt tuyết nhỏ nhoi khoác lên mình tấm áo choàng lung linh, tỏa sáng. Mùa đông của tôi tự tin và kiêu hãnh… Tháng 12 đầu tiên khi em đứng trên sân khấu solo, mùa đông ghé qua với những sa hoa tráng lệ, giương đôi mắt ánh lên dưới ánh đèn sân khấu chậm rãi lướt nhìn. Em của tôi đã là một chàng ca sĩ điển trai, một maknae rót tràn khắp mọi nơi nét cười quyến rũ. Mùa đông này hoa lệ quá phải không em? Em trong tôi là một mùa đông sáng lóa, đôi mắt em như luôn hướng về phía tương lai rộng mở nơi cuối con đường xa. Em trong tôi như một mùa đông với ý chí kiên cường, sãi những bước chân em chắc chắn hơn khi nhẹ đi trên thảm đỏ. Em trong tôi là một mùa đông đáng mơ ước, khi ánh đèn sân khấu luôn chìm vào bóng tối, e dè nhường quyền tỏa sáng cho em… Khi ấy, tôi nhìn em bằng ánh mắt đầy tự hào những khi em chìm đắm vào âm nhạc của riêng mình, khi em lướt đôi mắt lắp đầy vẻ hào hoa xuống khán đài rạo rực, khi cái vẫy tay của em cũng thật kiên quyết và tự tin. Những khi ấy, tôi nhìn em với vẻ thán phục lộ rõ qua từng cái cười thầm trên khuôn miêng. Mùa đông của tôi kiêu hãnh và căng tràn nhựa sống, em luôn vững bước trên con đường dù chông gai hay trắc trở, em luôn biết cách khiến mọi cái nhìn luôn hướng về phía em… - Hyung này, mọi thứ đều đã tốt đẹp hết đúng không? Em nói trong cái cười đầy mãn nguyện, mở to đôi mắt sáng rực ngước về phía một đôi chim đang sãi rộng cánh bay vút lên cùng gió mây, nét mặt em ngời lên hồng hào đầy hoa mĩ. Tôi lại cười và dõi mắt theo em… - Cho dù mọi thứ đã không tốt đẹp, thì em luôn biết cách làm cho chúng ổn hết cả thôi… Em chếch mắt nhìn theo hướng cánh chim bay. Tôi yêu em vì em luôn như vậy, luôn rạng rỡ và ngời sáng trong lòng tôi. Em tôi luôn đứng vững dù trong bóng đêm, dù cho mọi người có khinh khi, ruồng rẫy, thì em luôn sẽ mang về thứ ánh sáng dịu kì, ép bóng đêm phải lùi sau em một bước. Tôi yêu em vì niềm kiêu hãnh, sự tin tưởng tuyệt đối vào chính bản thân em… Năm ấy, tôi lóa mắt vì một mùa đông sáng rực giữa tháng 12, khi em nhắm mắt thổi những ngọn nến cắm trên chiếc bánh kem to sụ, những gói quà từ to đến nhỏ đặt chật cả gian phòng. Mùa đông đầu tiên có sự nghiệp của riêng mình thế này, rực rỡ và hào nhoáng quá em ơi… Tôi đã lẳng lặng ngân nga bài hát mừng sinh nhật rót tràn vào tai em, mùa đông chỉ mỉm cười một cách điệu nghệ. Mùa đông chẳng có ánh trăng tròn vành vạnh, chỉ có ánh mặt trời rực rỡ giữa đêm khuya. - Mừng sinh nhật em nhé, V.I! Đêm ấy, tôi vuốt nhẹ mái tóc em bóng mượt, ngước mắt tìm một ánh đèn cao nhất giữa phố thị Seoul, cầu cho em tôi vẫn luôn rạng ngời và kiêu hãnh… Thấy không em? Mùa đông năm nay đến sớm… Em vẫn luôn cuốn chặt lấy tấm chăn bông, rồi chui rút vào lòng tôi nằm ngủ trong những đêm gió lùa vào qua cửa sổ, mang theo những hạt tuyết vươn lại trên khóm ti-gôn. Mỗi sáng em chẳng chịu bước ra khỏi phòng, chỉ ngồi đó, trên chiếc giường trải drap trắng muốt, đôi bàn tay xoa xoa vào nhau sưởi ấm, đợi chờ một li chocolate nóng hổi từ tôi. Xem kìa! Mùa đông sợ lạnh…Nhưng em chẳng bao giờ chịu sập cửa, em bảo rằng “Lạnh thế mới thật là mùa đông!”. Tôi phì cười…mùa đông của tôi vẫn vô tư và hồn nhiên lắm chứ!? Khi mùa đâu về trên sân khấu, em tôi vẫn luôn kiêu hãnh đưa mắt xuống khán đài, những âm vực nơi em đã không còn mỏng manh, yếu ớt. Mùa đông những năm này chẳng còn đơn độc, hanh hao. Hay bởi chính em đã tìm được cho mình một lối sống để hòa nhập rồi chăng? Tôi tự hỏi và khẽ dõi mắt kím tìm em dưới ánh đèn sân khấu… Và vài lần tự bản thân mình, tôi thấy run sợ. Tôi run sợ mình không còn đủ mạnh mẽ, đôi bàn tay này không đủ ấm áp và vòng tay tôi không đủ vững chãi để ôm lấy mùa đông. Làm sao tôi tìm được em giữa một khoảng không gian rộng lớn, cô đơn và lạnh lẻo, chỉ độc một màu trắng xóa như bông? Tôi sợ rằng mình sẽ lạc mất em giữa một mùa đông mang quá nhiều sắc thái… - Kìa Young Bae! Đừng ở đó nữa, Seungri đang chờ đấy! Tôi chợt mỉm cười khi thấy bóng Ji Yong quay đi, đưa tay hứng lấy hạt tuyết nữa rồi vội trở vào. Em vẫn thế, chẳng chịu cầu nguyện khi không có tôi bên cạnh. Ánh nến lung linh và những câu hát mừng sinh nhật, hương champane đượm nồng lây lất cả không gian, để khi đã ngập mình trong men rượu cay, em lại sà vào lòng tôi và khuôn miệng nhỏ xinh thủ thỉ... - Young Bae hyung…nói cho em đi. Mùa đông…thật ra có bao nhiêu sắc thái? Và mùa đông chìm vào giấc ngủ…Tôi lại phì cười. Chẳng biết như thế nào nhưng em luôn muốn nghe, câu trả lời của tôi về mùa đông sẽ có bao nhiêu sắc thái. Tháng 12 này tôi vẫn được ở cùng em, để cùng chấp tay nguyện cầu những điều ước nhỏ nhoi trong đêm sinh nhật, để sẽ lại ngồi bên nhau trong thánh đường hát mừng Chúa giáng sinh, chỉ cần như thế thôi, với tôi là đủ. Mùa đông của tôi lại đếm bước trên từng con phố, trong bước chân không còn vẻ cô độc gầy hao, cho dù đôi mắt vẫn rót tràn vẻ tự tin và nụ cười em vẫn luôn hồn nhiên như thế. Tôi sẽ chờ khi sớm mai em dậy, lại vùi đầu vào bờ ngực này với những câu nói ngây ngô. Và tôi sẽ đưa ngón tay mình chặn lấy bờ môi em, ra hiệu giữ cho em im lặng. Tôi sẽ cho em biết về những sắc thái của mùa đông, về mùa đông đối với tôi chỉ có hai từ mang duy nhất một sắc thái. “Biết không em…mùa đông của hyung hoàn hảo.” Nhưng lúc này mùa đông của tôi đã say giấc, tôi chỉ còn một nhiệm vụ nữa thôi. Đó là đặt em lên chiếc giường êm ái với drap trắng muốt kia, kéo tấm chăn bông khẽ giữ cho em đủ ấm, và đưa bàn tay vuốt nhẹ bờ môi em, khóe miệng thoáng thì thầm...
- Sinh nhật vui nhé, mùa đông…!
~ End ~
p.s : Vài hôm nữa lại thi HK rồi cũng không biết hôm sinh nhật có mò đầu lên được hay không nữa, đành post trước luôn v. Coi như trải sẵn thảm lót đường Xin lỗi mọi người trong fam vì đã mất tích (cùng với mấy cái fic) bấy lâu nay, tự vì học bù đầu bù cổ mà cứ rớt hạng hoài cũng k có thời gian lên fam với mọi người được. Chân thành xin lỗi...*cúi đầu* Và cuối cùng là, yêu thương VIP và BIGBANG vô hạn ~ | | | | |
|