Author: Gà
Characters: Kwon Ji Yong, Quý và nhiều nhân vật đáng yêu khác
Rating: 16+
Category: Tình cảm
---Anh không thể từ bỏ được nữa rồi, anh yêu em, xin lỗi---
-CHAP 3: TỪ BÂY GIỜ EM SẼ THEO ĐUỔI ANH-
Vấn đề tiếp xúc cơ thể
Trước tòa nhà cũ của YG, một cô gái trên mình bận bộ quấn áo bảo hộ rộng thùng thình đang đứng dang tay hứng gió. Vâng, tiết trời mùa xuân, gió có nhè nhẹ cũng đủ khiến người ta co ro run lập cập, thế mà Quý lại cao hứng đến vậy. Cùng lúc đấy, một chiếc xe đen cũng vừa dừng lại trước tòa nhà sát bên. Chàng thanh niên bước xuống và vừa đúng nhìn thấy cảnh hay ho của hàng xóm mới. Người này không ai khác chính là Seungri. Cậu tháo mắt kính ra và dụi dụi mắt.
- Sao chưa vào còn đứng đây? – Ji Yong vỗ vai Seungri hỏi, cậu đang băn khoăn không biết sao hôm nay anh chàng em út này lại ngoan ngoãn đứng chờ cậu.
Không chỉ có Seungri mà Quý bên kia cũng bị giật mình quay lại nơi phát ra tiếng nói. Ji Yong cũng phát hiện ra cô. Bất ngờ một lúc rồi cậu lại khoác vẻ mặt cau có nhìn Quý. Seungri không kịp trả lời thì đã bị trưởng nhóm đáng kính túm cổ áo kéo vào công ty.
- Anh thả em…
Chưa nói hết câu Seungri lại bị giật ngược lại, mặt cậu suýt nữa đập vào cửa kính theo vòng xoay của GD.
- Cái quái gì vậy? – Seungri hét lên
- Cô? – Ji Yong đã đến trước Quý và hỏi.
Quý cũng không khác gì Seungri lắm, cô vẫn đang còn hơi mù mờ về hành động của anh thì đã thấy anh đứng gần với vẻ mặt đầy sát khí
- Cô tên là gì?
Có cảm giác như đang bị thẩm vấn.
- Anh có thể gọi tôi là KukKa, gọi tắt là Ka – Quý ngơ ngơ trả lời
- Cô Ka, mọi việc xảy ra giữa cô và tôi từ hôm nay sẽ xóa sạch. Tôi là Gdragon. Hy vọng chúng ta sẽ là những người hàng xóm vui vẻ.
Sở dĩ Ji Yong chủ động làm hòa trước là vì chủ tịch đã dành hẳn một buổi tối “tâm tư” cùng cậu. Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao người ta cũng là người ngoại quốc, hoạt động trong lĩnh vực cứu trợ, từ thiện; lại có liên quan đến giới báo chí truyền thông, nếu xây dựng được mối quan hệ tốt thì công ty sẽ chỉ có lợi chứ thiệt chưa xét ra. Thôi thì cứ làm hòa vậy.
Hòa gì mặt như sắp bùng nổ đến nơi rồi vậy? Mà anh còn tự xưng là Gdragon, chắc là muốn xác định rõ giới hạn với mình. Hứ, em muốn gọi anh là YoYo cơ – Nghĩ thầm rồi Quý cũng chầm chậm bắt lấy bàn tay đang giơ ra trước mặt mình.
Bụp bụp…bụp bụp…bụp bụp… Một dòng cảm xúc ấm áp chạy từ nơi tiếp xúc của hai lòng bàn tay nhanh chóng chạy lan ra khắp cơ thể và sau cùng là đánh thẳng vào tim. Quý run rẩy rút tay về. Cô nắm chặt bàn tay và giấu nó trong túi áo.
- Khụ…khụ… Tôi xin phép – Ho khan vài tiếng rồi Ji Yong cũng lấy cớ chạy vào công ty. Không ai thấy hai má của cậu cũng đã phiếm hồng. Cũng vì thế mà cậu đã bỏ quên một-ai-đó rồi.
- Cô…thích anh ấy đúng không?
- Vâng…Hả??? – Quý giật mình tỉnh lại.
Seungri là ai chứ. Một cao thủ đấy. Cao thủ cái gì? Cao thủ quan sát, tức là: Trừ khi bạn không gặp Seungri, gặp rồi đều bị cậu ấy nhìn thấu. Vì thế…
- Uh… anh đừng nói cho anh ấy biết. Một thời gian nữa tự tôi sẽ làm điều đó – Nghe thì như Quý rất bình tĩnh nhưng thực ra cô đang cầu xin Seungri
- Tại sao không phải bây giờ?
- Đó là chuyện của tôi. Anh hứa đi.
Seungri phì cười, cũng không biết là ai phải đang nhờ vả ai nữa.
- Cho cô biết tôi là người rất nhiều chuyện. Tôi sẽ hứa chỉ khi cô đảm bảo với tôi một chuyện.
- ???
- Khi nào cô tỏ tình với anh ấy cho tôi biết là được.
Mặt Quý méo xệch. Sao lại có người lắm chuyện như vậy chứ.
- Giao kèo – Quý nghiến răng nói rồi đưa ngón tay út ra để làm động tác thề với Seungri.
Seungri cười rộ lên rồi cũng đáp lại cô. Anh cũng không quên nhắc nhở cô một câu:
- Lần sau để không bị bắt thóp nữa thì đừng tiếp xúc cơ thể với anh ấy. Mới có chạm tay thôi mà đã lộ hết rồi.
Quý oán hận nhìn cái con người đạo mạo kia đi vào công ty. Seungri không biết được đó chính là vấn đề lớn nhất của những người yêu đơn phương. Là bởi vì họ chỉ có thể đơn phương nên chỉ cần có một dấu hiệu thôi cũng đủ để họ có thể sướng như điên và lại tiếp tục nuôi hy vọng mà thực tế là tuyệt vọng nhất đấy.
Ý thức được hình thành bởi não. Yêu sinh ra từ tim. Khi con tim mất kiểm soát, dù não có tuyệt vời bao nhiêu thì ý thức cũng chỉ có thể đến chậm sau mà thôi.
Quyền sở hữu chung
Một tháng này với Quý có thể nói là quá cực hình. Dọn dẹp tòa nhà, tuyển nhân viên, chuẩn bị cơ sở vật chất, trang thiết bị, liên hệ với nhà in, giải quyết các vấn đề thủ tục, giấy tờ,… May mắn thay hai cô bạn thân yêu quý đã đồng ý từ Việt Nam sang Hàn Quốc cùng cô. Một là Thanh có tư duy logic, nhanh nhạy. Một là Hồng – đại diện tiêu biểu của sự chỉn chu, tỉ mỉ. À, cũng không thể quên Su – cô nàng hơi ngố nhưng rất tháo vác và rất có khiếu giao tiếp.
Quý không thay đổi gì cấu trúc của tòa nhà, chỉ sửa chữa lại một số chỗ đã hư hỏng, mua đồ mới và sắp xếp các vị trí cho hợp lý. Tầng một bao gồm nơi làm việc của lễ tân; phòng hành chính-nhân sự-kế toán, phòng đối ngoại. Tầng hai là nơi làm việc của các phóng viên, phòng tư vấn luật và hai phòng ngủ nam-nữ riêng để cho nhân viên nếu làm việc khuya có thể ngủ lại. Đặc biệt ở đây có căng tin được mở bên ngoài ban công. Riêng ban công cô đã cho người nới rộng ra, làm một giàn cây để che mát, rồi mua thêm một vài chậu cây, mấy bộ bàn ghế, tủ lạnh đựng đồ uống, bếp, tivi,…. Như vậy thì mọi người mới có thể thư giãn được. Tầng ba là phòng họp, phòng lưu trữ tư liệu. Phòng làm việc của Qúy cũng được đặt ở tầng hai để thuận tiện cho việc trao đổi với các phóng viên.
…
Những ngày này, Su, Thanh và Hồng thay nhau về nhà ngủ, còn Quý thì dọn hẳn đồ vào phòng nghỉ riêng của mình trong phòng làm việc. Ngày 24 làm hết 20 tiếng. Chỉ những lúc thấy chóng mặt quá thì cô mới rời bàn rồi trèo lên sân thượng. Không phải vì cô muốn có cảm giác đứng ở vị trí cao nhất gì đó mà là vì muốn đón gió, chính xác là thả mình trong không gian rộng mở, thoáng đãng. Nhiều lần cô bị mấy đứa bạn quạt cho một trận vì trời lạnh mà vẫn mò lên đấy. Quý chỉ ậm ừ rồi tối vẫn chứng nào tật nấy. Trời lạnh thì mới tỉnh táo được chứ. Nhưng không ai ngờ rằng trên sân thượng đấy sẽ là khởi điểm cho mọi chuyện...
Quý có sở thích trồng xây xương rồng. Sang Hàn Quốc cô cũng không từ bỏ được điều này. Cũng chính vì thế mà sân thượng của tòa nhà giờ này có khoảng chục chậu xương rồng to nhỏ khác nhau. Sở dĩ cô không muốn để ở ban công tầng hai vì ở đây có thể đón nắng nhiều hơn và đặc biệt là… xương rồng của cô thì chỉ có cô chăm sóc, người khác động vào cô thấy…không cam tâm (???). Mà gọi là chăm sóc cho oai chứ thực ra cũng không có bao nhiêu, chủ yếu là mỗi khi lên đây Quý lại tiêu khiển bằng cách sắp xếp lại vị trĩ mỗi chậu cây. Vâng, có thể gọi là xếp hình cũng được.
…
Cả ngày hôm nay mãi mới bàn xong việc thiết kế tờ báo. Nhìn đồng hồ đã 22h, Quý vươn vai rồi ôm một chậu cây xương rồng mới mua lên sân thượng.
- Hello mấy đứa, nhớ chị không!!! – Quý vui vẻ hét lên và ngắm nghía mỗi chậu xương rồng quý báu của mình.
Đến chậu câu béo tròn nhất để sát gần với tòa nhà bên cạnh, Quý bỗng trầm lại. 3s. Cô lại hét lên:
- Aaaaaaaa…!!!
- Sao vậy? Sao vậy?
Quý im bặt khi thấy Ji Yong từ sân thượng bên kia đứng dậy hoảng hốt vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
Khi nhận ra mình bị lộ, Ji Yong lại ho khan mấy tiếng.
- Sao…sao…anh lại ở đây? – Quý lắp bắp hỏi
- À ừ...tôi lên đây đi dạo cho thoáng.
Im lặng.
- Vậy…sao anh lại trốn? – Quý nhớ lại dáng điệu lúc nãy của anh, không nhịn được đành hỏi.
- Cái gì trốn chứ. Đấy…đấy…gọi là phản ứng theo bản năng. Tôi nhìn thấy chậu cây với bình nước, đang tưới thì đột nhiên cô lên nên…
- À, bản năng của anh là trốn à? – Quý cười tươi không giấu diếm trêu anh. Chợt cô lại im lặng rồi lại hét lên
- Là anh. Là anh tưới nước!!!!
- Ờ?
- Trời ơi, lúc sáng mới mưa. Không nói mấy loại cây khác làm gì, ai cũng biết xương rồng là loại chịu hạn tốt. Giờ anh lại tưới thì cây nó chết úng à. Mấy điều cơ bản vậy anh phải biết chứ
Ji Yong đơ người nghe cô giải thích. Những kiến thức cơ bản đấy anh hiểu nhưng…
- Hôm nay tôi ở trong phòng thu âm suốt, không biết trời mưa.
Chỉ một câu thôi đã khiến Quý hết lời để nói nổi. Sao lại làm việc như bán mạng vậy chứ, mọi việc xảy ra bên cạnh cũng không để ý nữa. Anh không biết tự chăm lo cho mình à? Cô cảm thấy nhoi nhói trong lòng khi nghĩ đến ngày hôm nay anh chưa được ăn uống, nghỉ ngời tử tế.
- Vậy cô giao cho tôi chậu cây này nhé, tôi sẽ hồi sinh cho nó.
Quý phì cười:
- Đừng bảo với tôi là anh đem về phòng anh rồi sắc thuốc tưới cho nó đấy nhé - Vẻ mặt anh có cần phải trịnh trọng như vậy không.
- Vậy giờ phải làm sao? – Lông mày trên mặt cậu sắp chạm nhau đến nơi rồi.
- Ừm…Thế này đi. Dù sao anh cũng có lòng, nên riêng cây béo này tôi sẽ chia sẻ quyền sở hữu với anh. Anh phải có trách nhiệm chăm sóc nó đấy. Anh phải biết là tôi chưa bao giờ để người khác động chạm vào xương rồng của tôi đâu. Anh nên cảm thấy tự hào vì điều này.
Lần này thì đến lượt Ji Yong phải cười. Một chậu cây nhỏ thôi cô ấy có cần phải tự hào đến thế không. Nhìn mặt hếch lên đầy vênh váo của cô ấy thật muốn được vỗ vỗ mấy cái. Mấy ngày nay cậu lên đây thì phát hiện sân thượng bên kia có thêm mấy chậu xương rồng. Mỗi cây đều có một vẻ khác nhau từ hình dáng cho đến chậu trồng. Rồi sau khi biết cô là chủ nhân anh có thể đoán: Cô chắc không phải là người khó chịu. Vì sao ư? Cứ nhìn cái điệu bộ vừa tưới nước vừa nói chuyện với cây bằng đủ thứ tiếng – Hàn, Anh và hình như là Tiếng Việt; rồi lại có lúc ngủ ngon lành trên ghế và đặc biệt là mỗi ngày lại có kiểu sắp xếp các chậu cây ở một vị trí khác nhau cũng đủ hiểu tâm hồn người này phong phú như thế nào.
…
Chỉ đến khi đồng hồ điểm đã đến nửa đêm, Quý mới kết thúc buổi bổ sung các kiến thức theo cô là “cơ bản” về chăm sóc xương rồng cho Ji Yong (có 2 tiếng thôi mà).
Sau đêm này, mối quan hệ của hai người đã chuyển biến một trang mới. Đã dự báo trước rồi mà, sân thượng sẽ là nơi bắt đầu tất cả.
Từ bây giờ em sẽ theo đuổi anh
Một tháng vất vả cuối cùng đã trôi qua. Ngày ra mắt tờ báo đã đến. Từ sáng sớm Quý, Thanh, Hồng và Su đã có mặt tại…salon làm đẹp. Vâng, một sự kiện quan trọng trong đời như vậy thì phải đầu tư cho nhan sắc chứ, mình là nhân vật chính mình có quyền nổi bật mà. Hơn nữa mọi việc các cô đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ cần đến giờ là bắt đầu thôi.
Đúng 11h, khách khứa bắt đầu bước vào tòa soạn. Họ xuất thân từ nhiều lĩnh vực khác nhau: Cán bộ cấp cao, các nhà hoạt động phi chính phủ, đại diện các tổ chức từ thiện, một số cơ quan báo chí và tất nhiên là không thể thiếu đại diện đến từ YG rồi.
Khi chào hỏi những vị khách có mặt tại buổi tiệc, bố Yang cảm thấy mình đã đúng đắn khi không từ chối bán tòa nhà cho cô gái Kukka này, cô thực sự là một người có tiềm năng đấy chứ. Còn Quý thì hơi bất ngờ khi thấy bố Yang đến. Cô không nghĩ đích thân Chủ tịch lại đến đây. Nhưng sau khi nhìn thấy cách ông trò chuyện với các vị khách khác thì cô càng thấy khâm phục ông hơn. Đúng là gừng càng già càng cay.
- Anh ấy đang bận không đến đâu
Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai, Quý giật mình nhìn lại. Seungri tươi cười chạm nhẹ ly rượu của mình vào ly của cô.
- Sao anh lại đến đây?
- Tôi đi cùng Chủ tịch. Cô biết mà, tôi là người…
- Rất lắm chuyện – Quý bĩu môi tiếp lời cậu
- Ha ha ha. Cô nhớ lâu thật đấy – Chợt cậu dừng lại rồi cúi xuống, cố ý hạ giọng – Thế khi nào cô mới chịu hành động vậy?
Quý nghiến răng liếc Seungri, biết ngay mà. Sao hôm nay người đến không phải là anh chứ?
Không ai biết sau đêm ấy cô hạnh phúc biết bao nhiêu. Không cần anh làm gì nhiều, chỉ cần anh đứng bên cạnh, nhìn và lắng nghe mỗi cô nói thôi là cô cũng cảm thấy sung sướng lắm rồi. Ai bảo khi yêu thì người ta sẵn sàng cho tất cả mà không đòi hỏi gì? Một khi vẫn còn một con đường, dù nó khó khăn đau khổ ra sao, bạn vẫn tiếp tục đi và thèm muốn được hồi đáp. Khi yêu, con người mới thực sự ích kỷ. Đặc biệt, khi có cơ hội rồi thì càng khao khát.
Từ sau đêm ấy cô cứ mong sẽ được gặp anh lần nữa nhưng công việc mỗi lúc một bận rộn, đến cả lúc ngủ cô cũng phải tranh thủ từng tí một. Nhưng chỉ cần nghĩ về buổi nói chuyện trên ban công, nghĩ đến ngày mình có thể chính thức theo đuổi anh là cô càng mạnh mẽ hơn.
Bên này thấy Quý không trả lời, biểu cảm dần thay đổi thì Seungri cũng thấy lạ.
- Seungri! Cậu sang đây với tôi – Chủ tịch Yang đúng là ân nhân của Quý mà, mỗi lần cô gặp nguy đều được ông trợ giúp thoát nạn. Quý thầm nhủ sau này phải đối xử tốt với ông mới được.
Seungri không đành lòng nhưng vẫn phải nghe lời, trước khi đi cậu vẫn cố nói thêm:
- Cô nhớ giữ lời hứa đấy.
Quý không trả lời mà vẫy vẫy tay với cậu. Chắc là anh phải mệt lắm đây khi có một người như Seungri trong nhóm. Chưa gì Quý đã thương cảm cho Ji Yong như vậy rồi.
…
Sân thượng vẫn là nơi thư giãn tốt nhất, sau khi liên hoan cùng mọi người, cô lại lên đây để có thể tỉnh táo một chút. Phải thật tỉnh táo thì mới có thể suy nghĩ xem “khai chiến” với anh như thế nào chứ.
- Chúc mừng cô nhé!
Quý hạnh phúc đến nỗi đứng hình khi nghe thấy giọng anh. Lúc sáng nghe Seungri bảo anh bận việc, không ngờ vẫn có cơ hội. Cô thực sự rất muốn được chia sẻ niềm hạnh phúc hôm nay với anh.
- Cảm ơn anh! – Quý cố kiềm chế cảm xúc – Hôm nay anh vẫn bận việc ạ?
- Uhm, tôi vẫn chưa… - Dừng một chút rồi Ji Yong nói tiếp – Nói với cô chắc không sao, tôi đang chuẩn bị…
- Em có chuyện muốn nói – Quý bỗng nhiên phấn chấn tinh thần hẳn lên. Cô có cảm giác đây là thời điểm tốt nhất.
- Uhm?
- Anh. Từ bây giờ em sẽ theo đuổi anh!!!
- Hả? – Ji Yong ngơ ngác. Chắc chắn là cô ấy đang nói chuyện với mình chứ, hay là cô ấy say rượu?
- Anh phải nghe cho kỹ nhé – Quý hít một hơi thật mạnh - Em không mê tín dị đoan nhưng em tin vào duyên số. Em không thích tình yêu sét đánh nhưng em biết cái gọi là yêu một người thì chỉ mất có 1 giây. Em biết cái gì thuộc về mình thì không ai có thể dành được, không phải thì có cố mấy cũng thành không nhưng nếu không có nỗ lực thì làm sao biết được trước kết quả chứ. Tình yêu cũng như con đường vậy, không phải vốn dĩ nó đã có mà là kết quả của sự cố gắng bồi đắp. Vì thế em sẽ theo đuổi anh từng ngày. Đó là quyền của em, anh không cấm được đâu. Em sẽ chỉ từ bỏ khi anh đã yêu người khác. Em hứa.
-HẾT CHAP 3-