| Dream Admin
| Tổng số bài gửi : 782 Số Thanks : 386 |
|
|
| Tiêu đề: [M]Thiên đường? & Địa ngục? [Oneshort|GTop] Sat Jun 14, 2014 10:36 pm | | | | | | | Thiên đường? & Địa ngục? Author: Dream Bigbangfam Rating: T Pairing: GTOP Category:Điên Disclaimers: Họ vĩnh viễn không thuộc về au, nhưng fic là quyền của au
Fic này chỉ được up tại Bigbangfam.com _ Mong các bạn không mang đi nơi khác.
***********************
Một bãi biển vắng, bình yên
_ ‘’Yong rồi sẽ lên thiên đường chứ?’’ _ Cậu khẽ hỏi.
Hắn mỉm cười, nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu, ánh mắt dịu dàng.
_’’ Ừm, Yong dĩ nhiên sẽ lên thiên đường, vì cậu là thiên thần của huynh.’’
_’’ Dù Yong đã làm sai? Yong vẫn được lên thiên đường sao’’ _ Dụi đầu vào ngực hắn, cậu lại hỏi.
_’’ Ừm, Chúa Trời rất rộng lượng, người sẽ tha thứ mọi lỗi lầm của cậu.’’
_’’ Thiên đường ra sao huynh?’’
_’’ Một nơi rất đẹp, ngập ánh sáng, mây và gió luôn nhẹ nhàng, một nơi bình yên và tuyệt đẹp.’’ _ Ôm cậu vào lòng, hắn thì thầm khe khẽ.
_’’ Nơi đó không có dì và dượng của Yong chứ? ‘’ _ Cậu lo lắng.
_’’ Không, họ không thể ở nơi đó, họ chỉ có thể xuống địa ngục vì những thứ họ đã làm với cậu ‘’ _ Giọng hắn thoáng gằn lại, đôi vòng tay thêm siết chặt.
_ ‘’ Yong rất sợ họ… hic … hic… đêm nào họ cũng đến…’’
_’’ Huynh biết, huynh biết, họ không có ở đó đâu.’’ _ Xoa xoa bờ vai đang run lên của cậu, hắn trấn an vỗ về.
_’’ Vậy huynh cũng sẽ lên thiên đường chứ?’’
_’’… ‘’
_ ‘’ Huynh có đến thiên đường không?’’ _ Cậu lại hỏi trong khi đôi tay nhỏ níu chặt áo hắn, ngước đôi mắt nâu run rẩy nhìn lên.
_’’ Huynh… trong mười mấy năm làm cảnh sát, đã không ít lần bán chết tội phạm, có lẽ…’’ _ Hắn ngập ngừng.
_’’ Họ là tội phạm, Chúa Trời sẽ tha tội cho huynh.’’ _ Yong nói chắc nịch, môi khẽ nở nụ cười.
Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng thoáng chút buồn bã.
_’’ Thiên đường, nơi nào có huynh đó sẽ là thiên đường của Yong.’’ _ Cậu mỉm cười, nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
_’’ Nơi nào có cậu, nơi đó cũng sẽ là thiên đường của huynh, Ji Yong à.’’ _ Hắn âu yếm hôn nhẹ lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu.
_’’ ĐOÀNGGGG…’’
Hắn im lặng, hướng ánh mắt ra biển, sóng vẫn vỗ trắng xóa, trải dài, nhấp nhô từng đợt như chưa hề có gì thay đổi, nhưng sao mọi thứ đều mờ mịt đến kỳ lạ, hắn chẳng nhận ra mình đã khóc, nước mắt cứ trào ra lăn dài trên khuôn mặt như hóa đá. Trong vòng tay đang siết chặt đến run rẩy của hắn, cơ thể nhỏ bé của cậu ướt dẫm máu bởi những vết đạn lỗ chỗ, và trên thái dương, một làn khói nhẹ còn vươn lại, khẩu súng của hắn trượt ra khỏi tay cậu, rơi xuống.
***************
Thủ phạm vụ giết hại đôi vợ chồng sống tại biệt thự ROD vào 3 tháng trước đã được xác định . Chính là Kwon Ji Yong, cháu ruột của bị hại. Hiện tại động cơ vụ án vẫn chưa được xác định, nhưng nhiều giả thiết được đưa ra sau khi cảnh sát tìm thấy rất nhiều chứng cứ xác nhận đôi vợ chồng trên đã nhiều lần hành hạ thủ phạm.
Sau 3 tháng điều tra và truy đuổi, phía cảnh sát đã tìm ra hành tung của Kwon Ji Yong và đã tiến hành bắt giữ, nhưng thủ phạm đã cố gắng trốn chạy một lần nữa. Cảnh sát đã buộc phải nổ súng nhưng vẫn mất dấu.
Sau đó cảnh sát phát hiện xác của thủ phạm tại một bờ biển vắng với nhiều vết đạn trên cơ thể. Và sau khi khám nghiệm, đã đi đến kết luận: Kwon Ji Yong đã tự sát.
Vụ án chính thức kết thúc.
*******************
Hắn giật bắn mình, nhìn quanh.
Khó thở, bức bối, mệt mỏi đến cơ thể lạnh lẽo, nặng nề như chẳng còn chút sức lực.
Cắn chặt răng, hít một hơi dài đầy buồng phổi thứ không khí đáng ghét, hắn chạy.
Đâm thẳng đến phía trước.
************ Bóng tối bao trùm khắp nơi, những ngọn lửa lơ lửng bay vụt qua mang theo thứ ánh sáng mờ ảo, âm u đầy ma quái.
Đâu đó thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng kêu la ai oán đầy phẫn uất, tiếng la khóc kinh hoàng.
Những cái bóng lượn lờ, đen kịt.
Những đôi mắt đỏ ngầu như nổi lửa, mở to trân trối đầy gân máu thoắt ẩn thoát hiện.
Trong không khí thứ mùi tanh nồng, ngai ngái khó chịu cứ bao phủ, đặc sệt, khó thở đến bức bối.
Địa ngục.
Ji Yong sợ hãi đến vô cùng.
Cậu cứ ngồi đó, co ro, đầu úp vào hai gối, cả cơ thể run lên bần bật.
Đôi bàn tay cố hết sức bịt chặt đôi tại mình lại đến đau điếng, đôi mắt nhắm nghiền không ngừng trào ra nước mắt vì sợ hãi, những dòng nước mắt lạnh toát.
Sợ hãi đến cực độ.
Cậu không biết mình đã ở đây bao lâu, chỉ biết rằng cậu rất sợ.
Nơi đây chẳng có gì cả, chỉ có cậu với bống tối và không gian kinh khủng đang không ngừng gào thét ngoài kia.
Cậu sợ bóng tối.
Cậu sợ tiếng la hét, gào khóc cứ chọc thẳng vào não cậu.
Cậu sợ những cái chạm lạnh buốt xương khi những cái bóng vật vờ lướt xuyên qua người cậu.
Cậu sợ những đôi mắt đỏ au như luôn giận dữ ấy hiện ra ngay sát mặt mình.
Cậu sợ thứ không gian rộng lớn đến vô tận mà lạnh ngắt khiến cậu biết mình chỉ có 1 mình.
Cậu sợ cả mùi tanh nồng đến buồn nôn luôn khiến cậu nhớ đến hình ảnh kinh hoàng khi cậu giết người.
Và trên tất cả, điều cậu sợ nhất, nơi đây hắn sẽ không thể đến, vì hắn chắc chắn sẽ đến thiên đường.
Và mãi mãi, vĩnh viễn, cậu không thể gặp lại hắn, 1 lần nào nữa.
_’’KWON JI YONG’’
Cậu giật bắn mình, ngẩn nhìn lên.
Hắn, là hắn.
Hắn đứng đó, trong thứ ánh sáng chập chờn nhá nhem của những ngọn lửa ma. Mặc kệ những cái bóng tiến đến và lướt xuyên cơ thể, mặc kệ những đôi mắt đỏ rực ma quái, mặc kệ tiếng kêu khóc cứ gào lên bên cạnh.
Hắn mỉm cười tươi rói, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu âu yếm. Khuôn mặt và lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Hắn chạy đến, hướng thẳng về phía cậu.
Không tin vào mắt mình, Ji Yong run rẩy, cậu muốn đứng ngay dậy, chạy đến bên hắn. Nhưng vừa dợm đứng lên, cậu đã khụy xuống, run rẩy, đôi chân chẳng thể nào cất bước vì cậu đã giữ tư thế ôm gối quá lâu. Nức nở, Yong khóc nấc lên, nước mắt ràn rụa, cậu còn chẳng gọi được tên hắn nữa. Run rẩy, kiệt sức, cậu chỉ còn biết cố lê thân mình, bò bằng cả tay và đầu gối trên nền đất lạnh cứng, cố hướng về phía hắn.
Hắn nhào đến, quỳ mọp hẳn xuống, ôm choàng lấy cậu. Siết chặt cơ thể đã lạnh buốt như băng đá của cậu vào người mình, âu yếm.
_’’ Huynh tìm được cậu rồi. Xin lỗi… huynh đến trễ… huynh xin lỗi…’’ _ Hắn hổn hển, hôn tới tấp lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu, mừng rỡ.
Yong khóc, cậu chỉ biết khóc, chẳng nói được lời nào. Đôi tay yếu ớt ôm chặt lấy hắn, níu chặt làn áo ướt đẫm mồ hôi lạnh buốt của hắn. Khóc nức nở.
Nhẹ nhàng nhấc bỗng cơ thể cậu lên, để cậu ngồi lọt thỏm trong lòng mình, hắn cứ ôm siết, đôi bàn tay nắm chặt tay cậu, xoa xoa nhè nhẹ như cố giúp chúng ấm lên, dù bàn tay hắn giờ đây cũng chẳng còn một chút hơi ấm nào nữa cả.
_’’ Cậu lạnh không, không sao chứ? Đừng sợ, huynh ở đây rồi.’’ _ Hắn thì thầm vào tai cậu, âu yếm, môi nhẹ thoáng nụ cười dịu dàng.
_’’ Sao huynh ở đây?’’ _ Yong khẽ hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn hắn vẫn ướt nước mắt.
_’’ Cậu nói gì vậy?’’ _ Hắn nhìn cậu, ánh mắt ấm áp đến kỳ lạ _’’ Huynh đã đến thiên đường rồi đấy thôi.’’
Cậu ngẩn ra, nhìn hắn. Và rồi trên đôi môi nhỏ khô héo, nụ cười hạnh phúc khẽ nở ra, cả đôi mắt nâu trong veo đọng nước cũng mỉm cười.
_’’ Ừm, đã là thiên đường rồi.’’ _ Cậu khẽ đáp.
Mỉm cười nhìn nhau hạnh phúc, hắn và cậu hôn nhau. Nơi đây chỉ có hai người, vĩnh viễn. Không có trách nhiệm cảnh sát hắn phải hoàn thành, không có sự dằn vặt tự trách của cậu, không có cuộc sống rối ren trắng đen lẫn lộn. Nơi đây chỉ có hai người.
Và xung quanh họ.
Bóng tối bao trùm khắp nơi, những ngọn lửa lơ lửng bay vụt qua mang theo thứ ánh sáng mờ ảo, âm u đầy ma quái.
Đâu đó thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng kêu la ai oán đầy phẫn uất, tiếng la khóc kinh hoàng.
Những cái bóng lượn lờ, đen kịt.
Những đôi mắt đỏ ngầu như nổi lửa, mở to trân trối đầy gân máu thoắt ẩn thoát hiện.
Trong không khí thứ mùi tanh nồng, ngai ngái khó chịu cứ bao phủ, đặc sệt, khó thở đến bức bối.
************
Trên 1 tờ báo, nơi 1 góc nhỏ, người ta thông báo về cái chết của viên sĩ quan từng lập nhiều công trạng _ Choi Seung Hyun.
Xác anh được phát hiện ngay tại nhà với 1 vết đạn bắn vào đầu. Vụ việc được xác định là một vụ tự tử chưa rõ nguyên do.
Được biết anh là sĩ quan chịu trách nhiệm vụ án sát hại đôi vợ chồng sống tại biệt thự ROD vừa được kết thúc vào 7 ngày trước đồng thời cũng là người đứng ra nhận cử hành tang lễ cho Kwon Ji Yong, hung thủ của vụ án.
*** END *** | | | | |
|