| Dream Admin
| Tổng số bài gửi : 782 Số Thanks : 386 |
|
|
| Tiêu đề: [T] Ảo Giác [ Oneshort| GTop] Fri Mar 28, 2014 4:35 pm | | | | | | | Ảo Giác
Author: Dream Bigbangfam Rating: T Pairing: GTOP Category:Điên Disclaimers: Họ vĩnh viễn không thuộc về au, nhưng fic là quyền của au N/T : Fíc này D viết tặng 1 cô bé dễ thương của fam nha Mong bé thich fic này nha
Fic này chỉ được up tại Bigbangfam.com _ Mong các bạn không mang đi nơi khác. ...............................................................
Trên đồi, gió lồng lộng thổi, mang đến mùi hương thoảng nhẹ của lá cỏ. Những gợn mây trôi nhẹ, hờ hững không hình dạng, thoảng nhẹ bay trên vùng trời xanh ngát 1 màu. Khung cảnh nhẹ nhàng êm ái trong 1 buổi chiều nắng nhẹ.
Hắn ngồi đó, lặng im, khuôn mặt lạnh lẽo như vô hồn, ánh mắt sâu hút hướng ánh nhìn bất định về phía rất xa. Trong vòng tay siết chặt, nóng rực của hắn, cơ thể nhỏ bé của cậu ngoan ngoãn nằm im lìm, gối mái đầu vàng nhạt lên bờ vai rộng lớn của hắn, đôi môi hơi bạc màu cứ như đang khe khẽ mỉm cười trên khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt khép chặt với làn mi mỏng vẫn còn vươn lại dấu vết những giọt lệ đã khô. Hai người cứ lặng yên như thế, để mặc thời gian trôi qua, cho đến khi những vì sao lên cao, bầu trời chìm vào màn đêm xanh thẫm, những ngọn gió trở nên lạnh và cô độc hơn, không ngừng rít lên khe khẽ xung quanh hắn.
Hắn vẫn ngồi đấy, ngơ ngác, thẫn thờ, vẫn siết chặt lấy cơ thể đã lạnh toát và đang dần cứng đi của cậu.
………………..
Hai năm sau…
‘’ REENGGGGG…’’ _ Tiếng chuông đồng hồ reo vang inh ỏi trong căn nhà nhỏ bé và ấm cúng của hắn. Hắn khẽ nheo mắt, nhíu mày nhìn ra cửa sổ, nơi những tia nắng sáng rực rỡ rọi vào phòng như thách thức bản tính khoái ngủ của hắn. Và như mọi ngày, hắn khẽ xoay người sang bên cạnh, hạnh phúc nhìn thiên thần nhỏ bé của hắn vẫn còn đang ngủ vùi trong chăn với khuôn mặt bình yên. Rướn nhẹ người về phía cậu, hắn choàng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng, hôn nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh, hắn khe khẽ thì thầm, giọng nói trầm khàn đầy ấm áp.
_ ‘’ Nhóc, dậy nào, sáng rồi.’’
Khe khẽ động đậy trong vòng tay hắn, ậu từ từ mở mắt, và nhoẻn miệng cười khi thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt ngập hạnh phúc dù còn đôi chút ngái ngủ của hắn. Dụi nhẹ đầu vào ngực hắn, cậu choàng tay ôm lấy cơ thể nóng ấm dịu dàng đó, nũng nịu.
_’’ Thêm chút đi, hôm nay huyn có đi làm đâu..’’ _ Giọng cậu trong veo thanh nhẹ.
Chậm rãi, hắn ngồi dậy và kéo theo cả thân hình cậu trong vòng tay, lay nhẹ bờ vai mỏng manh cảu cậu, hắn âu yếm.
_’’ Dậy thôi, hôm nay huyn phải hoàn thành xong bản kế hoạch nữa, trễ mất. ‘’ _ Khe khẽ đẩy cho cậu bước xuống giường, hắn vừa cố thuyết phục._’’ Nhanh lắm, huyn se cố làm xong sớm, rồi chơi cùng cậu.’’
Với đôi chút miễn cưỡng và đôi môi khẽ dẫu ra như cò chút hờn dỗi, cậu leo xuống giường, lủi thủi bước vào phòng tắm. Mỉm cười nhìn theo dáng vẻ đáng yêu của Yong khuất vào phòng, hắn cũng nhanh chóng tung chăn trở dậy, nhanh tay xếp gọn chăn đệm và bắt tay vào làm buổi sáng cho cả hai.
Khi Yong trở ra từ phòng tắm, hai đĩa thức ăn đã được bày trên bàn, nóng hổi bốc khói, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ thơm ngon. Ngay lập tức, đôi mắt trong veo của cậu mở to tròn xoe, cậu chạy vội đến chiếc bàn ăn và nhanh chóng ngồi vào vị trí, ngoan ngoãn nhìn hắn như chờ đợi. Vừa dọn nốt muỗng nĩa ra, hắn vừa phì cười với dáng vẻ ham ăn của cậu.
_ ‘’ Được rồi, được rồi, cậu ăn đi, huyn đi rửa mặt đã’’ _ Vừa nói hắn vừa xoa nhẹ lên mái tóc vàng nhạt rối nhẹ của cậu rồi tiến về phòng tắm.
Sau khi rửa mặt , hắn trở ra phòng khách và phì cười nhìn Yong, câu đang len lén xúc bớt thức ăn từ chiếc dĩa còn đầy ụ của hắn, và bỏ vào dĩa mình 1 cách đầy thích thú.
_’’ Ya’’ _ Hắn khẽ kêu lên khiến cậu giật bắn mình nhìn lại._’’ Người cậu bé tí mà ăn nhiều thật.’’
Yong mắc cỡ, khuôn mặt hơi đỏ lên nhiẻn miệng cười trừ. Hắn bước đến, chậm rãi ngồi xuống ghế, 1 cách nhẹ nhàng, hắn xúc thêm thức ăn từ đĩa hắn qua chiếc đĩa đã trống trơ của cậu, hai mắt Yong khe khẽ sáng lên, nụ cười tươi rói.
_’’ Chỉ có huyn là thương Yong nhất ‘’_ Cậu nói như reo.
Hắn lại phì cười, nhìn cậu trìu mến_ Hạnh phúc.
…………………
Khoác lên người chiếc áo khoác màu đỏ rượu cao cấp, và chọn cho cậu 1 chiếc áo khoác nhẹ màu trắng đính đầy đá lấp lánh,sặc sỡ và cầu kỳ mà hắn vừa mua tối qua. Hắn nắm tay cậu, rời khỏi căn nhà nhỏ có cánh cửa màu đỏ rực như máu mang số 108.
……………….
Tập đoàn YG.
Cánh cửa thang máy chậm rãi dịch chuyển, mở ra ở tầng cao nhất. Hắn bước ra, đầy lịch lãm và điềm tĩnh với khuôn mặt lạnh băng đầy kiêu ngạo, đôi môi mỏng luôn khe khẽ mỉm cười, 1 nụ cười khó hiểu như mọi khi. Theo sau hắn là cái bóng nhỏ bé đáng yêu lon ton của cậu, như 1 chú chim nhỏ, cậu hết chạy bên đây lại chạy bên kia, nhưng bao giờ cũng vậy, cậu luôn trong tầm mắt hắn và ngược lại.
Cuối đoạn hành lang sang trọng, là cánh cữa gỗ lớn, được điêu khắc cầu kỳ, nơi cô thư ký trẻ đẹp trong bộ váy xanh luôn túc trực. Vừa thấy bóng hắn, cô nhanh nhẹn rời khỏi bàn làm việc, mở cửa và cúi người chào hắn đầy lễ độ.
_’’ Giám đốc đã đến ạ’’ _ Giọng cô nhẹ nhàng.
_ ‘’ Ừm’’ _ Hắn dừng lại, chẳng quay sang nhìn cô, giọng hắn lạnh băng _’’ Hôm nay ngày nghỉ, mang cho tôi ly café rồi cô cứ về đi, không cần trực đâu.’’_ Nói đoạn hắn bước thằng vào phòng.
Yong vừa đóng cửa vừa bĩu môi, ánh mắt lấm lét liếc nhìn cô thư ký, cậu khẽ lầm bầm.
_ ‘’ Yong ghét thư ký của huyn,’’
_’’ Sao vậy’’ _ vừa kéo ghế ngồi xuống, lôi mớ tài liệu ra cặp, hắn vừa mỉm cười nhìn cậu hỏi.
_’’ Cô ta chẳng bao giờ chào Yong’’ _ cậu phụng phịu.
_’’ Hahaha… thôi mà, kệ cô ta đi, đến đây với huyn’’_ Hắn dịu dàng_’’ Hôm nay huyn phải làm xong, cậu đên đây giúp xíu nào. Nhanh xong huyn sẽ dẫn đi chơi’’
Nghe vậy, Yong lon ton chạy đến bên chiếc bàn làm việc bằng gỗ to đùng của hắn, búng nhẹ chân, cậu nhảy tót lên bàn ngồi, và bắt đầu lục lạo mớ giấy tờ của hắn.
_’’ Nhưng Yong đâu biết làm’’ _ Cậu lầm bầm.
Đánh nhẹ vào bàn tay nhỏ bé cứ liến thoáng lục tung mớ giấy tờ của mình, hắn phì cười, nheo mắt nhìn cậu đầy yêu thương.
_ ‘’ Yong ngốc, cậu chỉ cần ngồi yên trên bàn, nhìn huyn thôi, đừng đụng vào, vậy là giúp rồi.’’
_ ‘’ Xí’’ _ Cậu bĩu môi_’’ Huyn á, lúc nào cũng bắt Yong kè kè theo huyn, làm như Yong là con nít á.’’
Hắn phá lên cười, vươn tay, kéo nhẹ cậu ngã vào lòng mình, để cậu ngồi lọt thỏm trong vòng tay to lớn ấm áp của hắn. Hôn nhẹ lên mái tóc cậu, để mùi hương nhè nhẹ của cậulan tỏa trong lòng ngực hắn, 1 cảm giác bình yên khiến hắn dễ chịu. Ngồi ngoan ngoan trong lòng hắn, cậu mỉm cười hạnh phúc, khuôn mặt khe khẽ hồng lên, ánh mắt lúng liếng bối rối, hai bàn tay cứ nắm láy tay hắn không rời, cảm nhận thứ hơi ấm dịu dàng của hắn bao bọc lấy mình.
‘’ Cộc cộc’’ _ Bất ngờ tiếng gõ cửa vang lên.
_’’ Giám đốc, tôi mang vào ít café ạ’’ _ Tiếng cô thư ký vọng vào từ bên ngoài.
Khẽ nhíu mày khó chịu, hắn khẽ ngẩn lên, hai tay vẫn ôm chặt lấy Yong trong lòng chẳng hề có ý định buông ra.
_’’ Cô vào đi’’_ Giọng hắn lạnh tanh.
Cánh cửa hé mở, cô thư ký nhanh chóng bước vào mang theo 1 chiếc khay nhỏ, bên trên để 1 ly café bốc khói, vài viên thuốc đủ màu sắc cùng 1 ly nước lọc. Nhẹ nhàng để khay nước xuống bàn, cô lễ phép.
_’’ Dạ café của giám đốc, còn đây là thuốc của hôm nay, phu nhân vừa gọi điện bảo tôi nhắc giám đốc nhớ uống thuốc đúng giờ ạ.’’
_’’ Được rồi, cô để đó rồi về đi’’_ Giọng hắn lạnh tanh, ánh mắt khẽ ánh lên sắc lẻm .
Cô thư ký nhanh chóng cúi chào lễ phép và rời khỏi phòng.
Khẽ nhoài người khỏi vòng tay hắn, cậu mân mê mấy viên thuốc trên khay vẻ thắc mắc.
_’’ Huyn ơi, huyn bệnh gì à, sao hôm nào cũng thấy cô ta mang thuốc vào cho huyn cả.’’_ Giong cậu thoáng chút lo lắng.
Hắn mỉm cười, ánh mắt khẽ dịu lại, với lấy những viên thuốc, hắn kéo nhẹ hộc tủ, và bỏ chúng vào đó, nơi đã có rất nhiều những viên thuốc giống y nằm lăn lốc trước cặp mắt ngơ ngác của Yong.
_’’ Không, huyn khỏe , không có bệnh gì đâu, thuốc bổ thôi ‘’_ Hắn dịu dàng, cúi nhẹ xuống hôn lên chiếc gáy nhỏ trắng xinh của cậu hắn nói như thì thầm.
Và rồi bất giác, nụ hôn kéo dài hơn, vòng tay siết chặt hơn, hắn vô thức mút nhẹ lên cổ cậu, lướt nhẹ lên vành tai, cậu nhẹ nhàng đáp lại hắn bằng nụ cười mỉm ngại ngần, rồi tự động xoay người lại. Cậu ngồi trên đùi hắn, đôi tay vòng lấy cổ hắn, hai chân giang ra ôm nhẹ lấy phần eo chắc nịch, khuôn mặt đáng yêu khe khẽ ửng hồng với đôi mắt nâu trong veo nhìn hắn đầy tình cảm.
_’’ Đến sát hơn nào, Yong’’ _ Thứ âm vực trầm khàn của hắn càng thêm quyến rũ khi cái đầu lạnh băng thường ngày giờ nóng rực, chi phối bởi thứ cảm giác đam mê đang dần dần lan tỏa ra toàn thân.
_’’ Huyn xấu xa’’ _ Cậu bĩu môi liếc hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn, nhích người vào sát hơn.
Nụ cười và ánh mắt hắn khẽ ánh lên, đôi mắt sâu hút sắc lẻm thường ngày dường như hơi đờ dẫn. Yong khẽ nhếch môi cười, thích thú quan sát từng biểu hiện nhỏ của hắn. Cậu lại nhích người lên, và khi cảm nhận nơi ấy của hắn đã ở ngay bên dưới mình, Yong khe khẽ nhấn xuống, nhẹ nhàng và đều đặn, vòng tay gác nhẹ hờ hững lên cổ hắn, đầu cậu khẽ nghiêng nghiêng, nụ cười trên môi cậu càng trở nên quyến rũ hon khi nhận thấy phía dưới cậu, hắn đang nóng hơn và dần dần …
Hắn khẽ ôm siết lấy eo cậu, vùi đầu vào cổ cậu, đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở càng lúc càng nhanh hơn. Hắn đón nhận sự kích thích từ cậu 1 cách đầy âu yếm, không chút khiêng cưỡng. Hắn để mặc cậu đùa nghịch, liên tục nhấn xuống, kich thức thứ bản năng yêu đương trong hắn, kiên nhẫn hứng lấy sự cọ sát đều đặn đầy ham muốn của cậu, hắn biết cậu thích chủ động quyến rũ hắn như vậy.
Cơ thể cả hai từ từ nóng bừng và khe khẽ run nhẹ, vẫn không ngừng cọ sát phần bên dưới vào nhau, cậu ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn và hôn. Nụ hôn ngọt ngào, nóng rực đầy say đắm của hai kẻ yêu nhau, vòng tay đan cứng, ôm ấp, nâng níu thứ cảm xúc ngọt ngào đang hòa nhịp cùng thứ bản nang ngàn đời trong cơ thể.
Hắn đã quên mất bản kế hoạch của hắn.
…………………
Sáu giờ chiều.
Hắn nắm tay Yong rời khỏi công ty.
Hòa vào dòng người chen lấn trên phố, cậu hanh phúc ôm lấy cánh tay hắn, còn hắn với khuôn mặt mãn nguyện dẫn theo cậu tiến những sải chân dài về phía Haeven_ Nhà hàng nổi tiếng mà cậu thích.
Sau khi hán và cậu ngồi vào bàn, người phụ vụ trẻ nhanh chóng xuất hiện, lịch sự đưa hắn menu thức ăn. Liếc nhanh vào thực đơn, hắn ngẩn lên nhìn cậu.
_’’ Cậu ăn gì, beefsteak như mọi khi nhé’’ _ Giọng hắn trầm ấm.
Yong nhoẻn miệng cười tươi rói, khuôn mặt đầy háo hức.
_’’ Cho tôi hai phần beefsteat, và 1 chai vang đỏ nhé, hãy chọn loại ngon nhất ấy ‘’ _ Hắn quay sang nói với người phục vụ lúc này còn đang đứng ngơ ngác với khuôn mặt khó hiểu_’’ ah, thịt, 1 phần chín tới còn 1 phần chính tái thôi nhé.’’
Người phục vụ khẽ chần chừ giây lát, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi anh nhanh chóng quay đi thực hiện yêu cầu của hắn.
Chỉ ít phút sau, 2 phần ăn được dọn lên, chai rượu vang đỏ sang trọng được đặt gọn gàng bên chiếc ly cao cầu kỳ. Hắn khẽ nhíu mày khó chịu, họ chỉ dọn ra 1 chiếc ly.
_’’ Này, anh dọn thiếu 1 chiếc ly rồi’_ Hắn sẵn giọng, ánh mắt khẽ ánh lên bực bội trước cặp mắt ngơ ngác của hai người phục vụ vừa mang thức ăn lên.
…………………
Khẽ thở dài, Daesung chậm rãi tra chìa khóa mở cửa, bước vào căn nhà số 108 có cánh cửa màu đỏ của hắn.
Đèn bật mở, lướt mắt nhìn lên những bức ảnh của hắn cùng cậu được treo đầy trên tường, anh lại thở dài. Anh nhanh chóng lau dọn mọi thứ, từ bàn ghế cho đến giường chiếu, khi bước vào bếp, anh khẽ sựng lại, trên chiếc bàn ăn nhỏ, vẫn còn 2 chiếc đĩa lạnh lẽo, 1 chiếc đã trống trơ sạch sẽ, còn 1 chiếc thì nhiều ứ hự cứ như nó phải gánh cả phần của chiếc đĩa kia. Ánh mắt anh buồn rười rượi, một cách chậm rãi, anh dọn 2 chiếc đĩa xuống, rửa sạch sẽ và up chúng lên kệ ngăn nắp.
Khẽ thừ người đứng trước 1 căn phòng nhỏ có cánh cửa màu xanh nõn đáng yêu, Daesung hít 1 hơi dài và nhẹ nhàng đẩy cửa, nơi cuối cùng cần được dọn dẹp trong căn nhà của hắn.
Trong căn phòng nhỏ, những hàng dài quần áo được sắp xếp ngăn nấp. Tất cả đều mới tinh, còn đủ cả tem mạc của những hãng thời trang danh tiếng trên thế giới, những nhãn hiệu mà Yong ưu thích nhất, và trên dãy kệ ngoài cùng, là chiếc áo khoác nhẹ màu trắng, đính đầy những viên dá sáng lấp lánh đủ màu, sặc sỡ và cầu kỳ. và trên mạc áo, vẫn còn đính mẫu hóa đơn thanh toán, nó đã được hắn mua vào tối ngày hôm trước.
Daesung, đứng dựa vào tường, lặng im nhìn căn phòng, lòng anh nặng trĩu.
………………
Hắn vui vẻ đẩy cửa bước vào, và khẽ sững lại khi thấy Daesung đang lúi húi mang giày chuẩn bị về. Nụ cưới hắn bất giác trở nên gượng gạo.
_’’ Cậu mới đến à?’’
_’’ Ừm’’_ Daesung khẽ mỉm cười với ánh mắt buồn bã _’’ Đệ định ghé qua dọn dẹp xíu thôi’’
_ ‘’ Dọn gì chứ, cứ để đó xíu Yo… tí huyn dọn’’ _ Hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt tránh né cái nhìn buồn bã của Daesung.
_ ‘’ Yong… đâu rồi?’’ _ Giọng Daesung khẽ lạc đi.
_ ‘’ Ừm, à, cậu ấy, cần mua ít đồ, bên siêu thị ‘’ _ Hắn khẽ ấp úng, bàn tay to lớn bối rối mân mê vạt áo. Daesung mỉm cười buồn bã, vỗ nhẹ lên vai hắn, anh nhẹ nhàng.
_’’ Huyn nhớ uống thuốc nhé, đệ đi đây, có cần giúp gì cứ gọi đệ.’’
_’’ Ừm’’ _ Ngay lập tức hắn ngẩn lên, khuôn mặt tươi rói.
…………..
Daesung lê từng bước nặng nề rời khỏi nhà hắn. Anh đứng nép vào 1 góc cây lớn ven đường, đưa ánh mắt buồn bã nhìn về phía cánh cửa đỏ rực mình vừa rời khỏi.
Hắn tất tả mở cửa, bước như chạy về phía góc đường, nơi có 1 siêu thị nhỏ hoạt động 24/24, khuôn mặt hắn hiện rõ sự nôn nóng bất an. Dáng người cao gầy của hắn nhanh chóng mất hút vào cánh cửa siêu thị sáng lóa.
Một lúc sau, hắn trở ra, khuôn mặt mang nét điềm tĩnh, thoải mài thường ngày, hai tay khệ nệ mang theo khá nhiều đồ đạc. Vừa sải những bước chân dài về nhà, hắn vừa không ngừng nói.
_’’ Nhóc đó, đi mua đồ mà lâu quá…’’
_ ‘’ Daesung vừa đên thăm huyn, cậu ta hỏi thắm cậu, nhưng đã về rồi…’’
_ ‘’ Biết rồi, biết rồi, huyn cũng yêu Yong nhất…’’
Hắn vừa đi vừa tiếp tục câu chuyện của mình trong hạnh phúc, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Từ chỗ đứng, nước mắt Daesung chảy dài, môi anh khẽ mím lại, đau lòng nhìn theo cái dáng xiêu vẹo mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc của hắn biến mất sau cánh cửa màu đỏ.
Một mình _ Đã hai năm, bao giờ hắn cũng chỉ 1 mình.
Thức dậy 1 mình, ăn sáng 1 mình, đi làm 1 mình, tan sở 1 mình… tất cả mọi thứ hắn đều chỉ làm có 1 mình. Bên cạnh hắn 24/24 luôn là 1 khoảng không trống rỗng lạnh lẽo, nhưng chẳng biết từ bao giờ, hắn lại mỉm cười và hạnh phúc, âu yếm với khoảng không bất định kỳ lạ ấy.
Daesung từng hỏi hắn, hắn hạnh phúc không, hắn nhoẻn miệng cười bảo hạnh phúc với khuôn mặt rạng rỡ, đó cũng chính là lúc anh không còn cố ép hắn uống những viên thuốc đầy màu sắc đắng chát ấy nữa. Anh đau lòng nhưng lại nhẹ nhàng buông tay để hắn hạnh phúc trong giấc mộng của chính hắn, đối với anh, việc hắn sống mãi với giấc mộng đẹp và yên ấm ấy vẫn tốt hơn việc anh phải thấy hắn sống dật dờ như 1 bóng ma từ ngày này qua ngày khác với ánh mắt thẫn thờ vô vọng như đang tìm kiếm 1 thứ gì đó.
Người ta bảo tình yêu là bất diệt _ Liệu thật sự con người phải yêu bao nhiêu để có thể gặp được thứ tình yêu gọi là bất diệt.???
............. End..............
Được sửa bởi Dream ngày Sat Jul 05, 2014 1:46 pm; sửa lần 4. | | | | |
|