| [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] | |
| | Tác giả |
---|
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Tue Dec 22, 2015 12:13 am | | | | | | | Author: TNY Disclaimers: các nhân vật trong fic không thuộc về tôi. Category:General Pairing:GTOP Rating:K Summary: Đôi khi kết thúc lại chính là bước ngoặt lớn cho một sự khởi đầu.
Chapter 1.
- Dừng xe! Mau dừng xe, có người còn chưa xuống hết.
- Tại sao bây giờ mới nói, xe đi qua điểm dừng rồi mới xuống, xuống điểm sau đi!
- Xe đông khách như thế, mọi người phải xuống từ từ chứ, không lẽ bảo tôi dẫm đạp lên người khác để xuống?
Xe bus đông người, nhưng chẳng ai lên tiếng nữa. Người đàn ông trung niên bực dọc hướng gã tài xế biểu hiện thái độ không đồng tình, sau đó cầm điện thoại gọi điện cho người thân đến đón tại điểm dừng kế tiếp. Điểm dừng tới là chân một nhà ga nhỏ bỏ hoang, chỉ có một mình ông ta xuống xe, lúc xuống còn không quên quay lại liếc nhìn gã tài xế xe bus, chửi thề một câu tục tĩu.
Ji Yong vội vã lê bước lại gần cửa xe ngay lập tức. Nhà cậu ở cách điểm dừng tới chẳng bao xa. Cơn đau âm ỉ nơi dạ dày khiến cậu khó chịu nhíu mày, một bàn tay vô thức đặt xuống bụng, ấn chặt.
Ngay cạnh điểm dừng kế tiếp là một siêu thị. Phần lớn mọi người trên xe đều muốn tới đó, vậy nên chẳng mấy chốc, cửa xe đã kín mít người. Tất cả đều có xu hướng lại gần cửa nhất có thể, sợ tình trạng ban nãy lại một lần nữa xảy ra với chính mình. Kề sát phía sau Ji Yong là một người đàn ông to khỏe, con mắt đau đáu nhìn vào cửa xe, chờ đợi nó mở ra, đôi chân cũng ngày một nhích dần về phía trước. Ji Yong có cảm giác như cái thân hình cao lớn đó đang dần đổ ập xuống người cậu.
Đèn cửa xe bus vừa vụt sáng, tất cả mọi người ồ ạt bước xuống xe. Ji Yong cũng cố hết sức chạy thật nhanh xuống dưới. Đáng tiếc, chưa bước khỏi bậc thang thứ nhất đã bị một ngoại lực từ phía sau ập tới, đẩy cậu chúi về phía trước. Ji Yong chới với, suýt chút nữa ngã nhào xuống mặt đất.
Không ai lên tiếng, cũng chẳng ai đưa tay ra đỡ lấy cậu. Ji Yong chẳng mấy quan tâm vào điều đó. Vừa chật vật ổn định lại thân thể, cậu liền vội vàng bước nhanh về tòa nhà đối diện.
Đèn xanh, xe cộ đi lại tấp nập. Tiếng bánh xe thắng gấp ma sát xuống lòng đường chát chúa, tiếng còi xe inh ỏi, cả tiếng chửi mắng la hét từ những ô cửa kính vọng ra không dứt.
Ji Yong bước đi như thể cậu chẳng hề nghe thấy gì hết.
Thật vất vả leo lên đến tầng 8 khu chung cư. Tòa nhà xây dựng dở dang lại đang chờ giải tỏa, thang máy hỏng tất nhiên cũng chẳng có ai thèm sửa lại. Ji Yong có chút đau lòng cười khổ. Chỉ là muốn xóa đi chút vết tích cuối cùng còn lại, người đó thà nhẫn tâm dỡ bỏ một tòa nhà lớn còn chưa kịp khánh thành giữa trung tâm thành phố sao? Quả thực là dụng tâm quá mức!
*Hộc! Hộc!*
Ji Yong dừng lại giữa dãy hành lang dài mờ tối, thở dốc, một tay bám trên tường, tay còn lại vẫn ôm chặt bụng của chính mình. Trên trán cậu, từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy dọc theo khuôn mặt hao gầy có chút tái nhợt. Trời hạ oi bức, nhưng thân thể vẫn không ngừng run lên nhè nhẹ, hàm răng vô thức cắn chặt, nuốt xuống những tiếng rên khẽ do đau đớn tạo nên. Ban nãy vì chạy quá nhanh nên bụng càng đau dữ dội. Ngước mắt nhìn lên con số 818 quen thuộc, trong lòng không khỏi run lên sợ hãi.
Đã ba tháng chưa trở lại, Ji Yong thật không biết dùng loại tư vị gì để mở cánh cửa gỗ đó ra lần nữa.
Két.t…..
Bàn phím mật khẩu bám đầy bụi. Cánh cửa mở ra mang theo âm thanh kẽo kẹt giống như đã lâu lắm chẳng có ai từng lui tới. Trong nhà cũng tối om. Hẳn là điện nước đã bị cắt mất vì để quá lâu không có người sử dụng.
Bước bước chân đầu tiên vào trong phòng, Ji Yong có cảm giác giống như vừa giẫm phải một thứ gì đó dày cộm ngay dưới chân. Bàn tay khùa khoạng trong không trung tìm kiếm vị trí tủ chìa khóa nằm ngay gần cửa, cậu nhớ rằng nơi đó có để một chiếc đèn pin nhỏ.
May mắn đèn pin vẫn còn hoạt động. Ji Yong cầm đèn soi chậm một vòng khắp nhà. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có bụi bặm cùng lạnh lẽo ngày một lấp đầy không gian. Mà dưới chân cậu, chính là một xấp thư giấy thật dày.
Bàn tay Ji Yong lại khẽ run lên. Cậu cầm lấy tập thư kia, lặng lẽ bước tới một góc nhỏ trong phòng ngủ. Nơi này quá rộng lớn,ở lại chỉ làm cậu càng thêm cảm thấy đơn độc mà thôi.
Những lá thư lớn nhỏ khác nhau, có chiếc được bọc trong bì thư, có chiếc lại đơn giản chỉ là một tờ giấy mỏng, có chiếc đã sờn cũ, bề mặt bám đầy bụi, có chiếc lại mới cứng như thể mới được gửi tới ngày hôm qua. Có điều Ji Yong biết tất cả những bức thư ấy đều được gửi đến từ một người.
“ Ji Yong, anh tới nhưng không gặp em ở nhà. Chìa khóa nhà em anh lại để quên trong kệ giày, không vào trong được. Lẽ ra em nên cho anh mật khẩu cửa chứ! Haizz… Chẳng phải chúng ta hẹn nhau tối nay ra ngoài dùng bữa sao? Gọi lại cho anh ngay nhé!”
“ Ji Yong. Em đi đâu vậy? Điện thoại cũng không liên lạc được. Công ty nói em đã xin nghỉ việc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau gọi lại cho anh, Ji Yong!”
“ Ji Yong, bảo vệ nói em không còn sống ở đây nữa, tòa nhà này cũng sắp bị giải tỏa. Sao lại như vậy? Ji Yong, anh thực sự rất lo lắng cho em. Hãy đến tìm anh nhé!”
“ …Anh vẫn không tìm thấy em. Anh đã làm sai chuyện gì sao? Ji Yong, làm ơn nói cho anh biết, được không? Hãy để anh được nhìn thấy mặt em….anh nhớ em, Ji Yong!”
*Bộp!*
Một giọt nước vô tình trào ra, rơi phịch xuống giữa trang giấy trắng mỏng, vỡ tan. Tiếp đó, những giọt nước mắt cứ thế nối đuôi nhau chảy xuống, thấm nhòa con chữ.
Anh ấy từng đến đây, anh ấy từng ở đây vì cậu mà từng ngày viết thư, từng ngày chờ đợi.
Mỗi ngày một lá thư khác nhau, mỗi ngày càng thêm lo lắng, càng thêm khắc khoải mong chờ, rồi lại càng thêm tuyệt vọng.
Rồi theo thời gian, những bức thư anh viết cũng ngày một ngắn dần. Anh ấy thực sự không đợi được nữa.
“ Ji Yong, hôm nay anh đã điên cuồng tìm kiếm em ở khắp nơi. Tất cả những nơi mà chúng ta đã từng cùng nhau đặt chân tới. Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể thấy em. Ji Yong, thực ra em đang ở nơi nào? Đã hơn hai tháng rồi, phải chăng em đã thực sự quên anh? Phải chăng tình cảm trước đây mà em dành cho anh vốn chỉ là ảo tưởng do mình anh huyễn hoặc? Phải chăng em thực sự muốn rời xa anh mãi mãi? Làm ơn trả lời đi, Ji Yong!”
“ Ji Yong. Hôm nay là tròn ba tháng kể từ ngày em đột nhiên biến mất. Trước kia, anh vốn nghĩ chẳng thứ gì có thể chia cắt tình yêu của chúng ta, chia cắt em với anh, và ngược lại. Nhưng hình như anh đã lầm, Ji Yong. Thời gian qua, anh nhận ra có lẽ mình đã không quá hiểu em như anh đã tưởng. Em lạnh lùng và tàn nhẫn hơn anh nghĩ quá nhiều, Ji Yong ạ!
Cái gì là tình yêu vĩnh cửu? Cái gì là mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa? Không đâu Ji Yong, mọi thứ với em, chẳng có gì là không thể cả. Ngày hôm nay, anh chợt nhận ra, có lẽ trong mắt em, anh vốn chẳng là gì hết. Anh biết rằng có lẽ em đã đi thật xa, có lẽ em vĩnh viễn không thể đọc được lá thư này, nhưng anh thật vẫn muốn tự cho mình một cơ hội. Cơ hội được một lần nữa có được em, hoặc là cơ hội để anh đối em chết tâm hoàn toàn.Tối mai là đêm thất tịch, hãy đến gặp anh tại nơi đầu tiên chúng mình gặp nhau, em còn nhớ chứ? Anh sẽ chờ đợi em đến sáng. Nếu em thực sự không xuất hiện, anh sẽ rời khỏi đây, xóa sạch ký ức về em, và biến mất khỏi cuộc đời em mãi mãi.
Mong được gặp lại em.
Yêu em, Ji Yong”
Cầm lá thư trên tay, Ji Yong không khỏi phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, bờ vai gầy càng run lên mãnh liệt.
- Nhớ chứ, em còn nhớ rất rõ. Là bãi đất trống bên bờ sông Hàn. Em còn nhớ, thực sự còn nhớ…
Ji Yong khóc nấc lên, hai tay gắt gao ôm chặt lấy lồng ngực của chính mình. Cậu còn nhớ nơi đó, giờ đây cậu cũng có thể bán mạng mà chạy tới nơi đó tìm anh…chỉ có điều,…đêm thất tịch đã là chuyện của một tuần trước.
Anh ấy không chờ được, rốt cuộc vẫn không chờ được. Anh ấy nói đúng… Cái gì là tình yêu vĩnh cửu? Cái gì là mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa? Vốn dĩ chẳng có gì là trường tồn bất diệt.
Bao gồm cả niềm tin và sự sống.
Người đó cũng nói đúng! Anh ấy sẽ không chờ được.
Không có gì là tình yêu vĩnh cửu…
Không có gì là mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa…
Nhưng sự thật ấy…lại thực quá tàn nhẫn.
Ji Yong bỗng muốn cười thật lớn. Đôi con mắt thê lương nhìn lên khoảng trời mênh mông ngoài cửa sổ, chỉ có một sắc màu đen đặc bao trùm.
Đêm không trăng.
Bàn tay nhẹ nhàng nới lỏng phong thư, tìm đến ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một vật nhỏ bén nhọn.
Vết cắt ngọt nhẹ đến mức không để lại một tiếng động…một vệt nước sẫm màu tràn ra, hòa cùng bóng tối…Nếu đã không thuộc về nhau…nếu tình yêu thương là thứ không thể tin tưởng ở thế gian này…thì ý nghĩa của cuộc sống nằm ở nơi đâu???
Đèn pin nhỏ tắt lịm, lăn lóc dưới sàn nhà.
Đau đớn về thể xác chắc chắn không phải là nỗi đau khó chịu đựng nhất. Máu chảy không ngừng, trong tim lại chợt trở nên nhẹ nhõm.
Trong lúc mơ hồ, chợt cảm thấy quá khứ mờ ảo như một giấc mộng phù du…chậm rãi phai nhòa.
End chap 1.
Chắc truyện chỉ có vài chap thôi. Xin mọi người thứ lỗi. Hố khác chưa lấp nhưng vì tâm trạng tệ quá nên đột nhiên viết cái này :'( Mình cũng chưa edit lại nên chẳng biết sai gì không. Cảm tạ.
Được sửa bởi TNY ngày Thu Mar 10, 2016 12:44 am; sửa lần 6. | | | | |
| |
| Senaboomkum Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 78 Số Thanks : 15 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Tue Dec 22, 2015 10:47 am | | | | | | | Quào ) JiYong trọng sinh sao ss? Hóng nha hóng nha | | | | |
| |
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Sat Dec 26, 2015 2:07 am | | | | | | | @Senaboomkum: Rất tiếc, truyện này không có trọng sinh nhé ) Là shortfic nên có thể tình tiết sẽ nhanh. Mong mọi người thông cảm )
Chapter 2
Ji Yong luôn nghĩ mình là một người may mắn. Cậu sinh ra trong một gia đình khá giả, tính tình hòa đồng, cởi mở, năng lực học tập lại không tồi. Ba cậu sau khi vợ mất liền đi thêm bước nữa, mang theo con gái riêng kết hôn cùng mẹ cậu, tất cả sống hòa thuận trong một gia đình. Ji Yong lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, lại được chị gái hết mực cưng chiều. Kết thúc đại học, cậu xin phép ba mẹ cho đăng kí xin việc tại công ty của ba. Ji Yong muốn được giống như những người bình thường khác, tự động đi lên bằng chính năng lực của mình.
Công ty của ba cậu kinh doanh trong lĩnh vực khách sạn và du lịch, tầm cỡ trung bình trong nước. Vì từ nhỏ ít xuất hiện trước mọi người nên trong công ty cũng không ai phát hiện ra thân phận đặc biệt của cậu. Sau khi phỏng vấn thành công, Ji Yong được điều đến bộ phận quản lí và chăm sóc khách hàng cao cấp, bắt đầu chuỗi thời gian thử việc trước khi trở thành nhân viên chính thức của công ty. Tại đây, cậu gặp gỡ và quen biết Park Chul Soo, người đàn ông cũng mới vừa trở thành nhân viên chính thức cách đó không lâu.
Chul Soo hơn Ji Yong hai tuổi, là một người điềm tĩnh và ấm áp. Nửa năm sau khi quen biết, anh quyết định thổ lộ tình cảm cùng cậu, rồi từ đó hai người trở thành một cặp. Ji Yong chưa nói cho Chul Soo biết thân phận thật sự của mình. Cậu chỉ muốn cả hai sống một cuộc sống thật giản đơn và hạnh phúc bên nhau giống như hiện tại. Chờ tới khi chị gái đi lấy chồng, có con nối dõi, cậu mới dám nói cho anh nghe tất cả, đồng thời công khai mối quan hệ thật sự của mình và anh với gia đình. Chul Soo vốn tưởng cậu là một đứa trẻ sống trong gia đình bình thường, ba mẹ mất sớm, nghiễm nhiên cũng không hỏi nhiều đến chuyện gia đình của cậu. Quãng thời gian đó, Ji Yong lầm tưởng dường như bản thân đã chạm tới hạnh phúc thực sự.
…Cho đến một ngày người đàn ông đó xuất hiện…
- Tỉnh rồi sao?
Ji Yong nặng nề mở mắt. Mùi thuốc sát trùng nồng đậm ập vào cánh mũi cùng cảm giác mệt mỏi toàn thân khiến cậu khó chịu nhíu mày. Cậu đang ở đâu? Ji Yong cố nhớ lại. Đêm đó, trước khi bản thân hoàn toàn mất đi ý thức, cậu chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân ai đó vội vàng chạy đến bên cậu, ôm trọn thân hình dính đầy máu của cậu vào lòng. Giây phút bàn tay run rẩy chạm vào người cậu, đáy lòng Ji Yong lập tức tràn ngập một cỗ sợ hãi cùng thê lương khó diễn tả thành lời.
Đôi mắt một lúc lâu sau mới chậm rãi lấy lại tiêu cự. Ji Yong nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng trắng rộng lớn và đơn điệu. Tiếng máy đo nhịp tim khe khẽ vang lên trên đỉnh đầu, cánh tay trái không bị thương cũng bị quấn đầy dây chuyền dịch, mà trước mắt cậu, nghiễm nhiên lại chính là người mà bản thân không muốn gặp lại nhất.
Vẫn là gương mặt đó, lạnh lùng và trầm tĩnh như một bức tượng điêu khắc, cao ngạo hướng cặp mắt sắc lạnh màu khói chằm chằm nhìn về phía cậu.
Không thể trốn chạy.
Rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi.
Ji Yong mệt mỏi khép chặt mắt lại. Người đàn ông này, bá đạo của anh ta, lãnh khốc của anh ta, ham muốn của anh ta, thủ đoạn của anh ta…tất cả đều nhấn chìm những người xung quanh trong một loại cảm giác bức bách đáng sợ. Không thể kháng cự, cũng chẳng còn đường thối lui.
Một khoảng lặng nhỏ trôi qua, Ji Yong nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai, không một tia cảm xúc:
- Cắt cổ tay tự vẫn? Xem ra cậu thực sự không muốn sống, cũng xem nhẹ lời nói của tôi. Vì một người đàn ông bình thường khác, thật quá ngu ngốc. Ngày hôm nay của cậu…
- Ngày hôm nay của tôi, còn không phải do anh ban tặng?
Đổi lại cái nhìn hằn học của cậu chỉ là một nụ cười nhếch mép đầy mỉa mai. Hắn rời lưng khỏi ghế tựa, một bàn tay đặt dưới cằm cậu, nhẹ nhàng mơn trớn :
- Không đúng. Tôi chỉ muốn cậu nhận ra bản chất thật sự của tên khốn đó. Hắn cũng giống như bao nhiêu người khác, nhỏ bé và ti tiện, hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của cậu…
- Im đi!
- Sao? Không muốn tôi xúc phạm hắn ta trước mặt cậu? Ji Yong, cậu cần biết rằng hắn ta đã rời bỏ cậu, vĩnh viễn không quay lại.
- Câm miệng! – Ji Yong lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nghiến chặt răng phun ra từng từ - Choi Seung Hyun, tôi hận anh!
Khuôn mặt Seung Hyun nhanh chóng xẹt qua một tia giận dữ. Hắn kéo cằm Ji Yong dí sát vào mặt mình, bàn tay bất giác dụng lực bấu chặt hai khớp hàm cậu:
- Kwon Ji Yong. Cậu nên nhớ, tôi không hề ép buộc tên khốn đó. Là hắn ta nguyện ý từ bỏ cậu. Chính hắn ta tự động từ bỏ cậu, nghe rõ không ?
Gương mặt Ji Yong phút chốc trở nên tái nhợt, lồng ngực như bị ai đó dùng búa không ngừng mạnh mẽ nện xuống, đau đớn đến chết lặng.
Hắn ta nói không sai. Là anh ấy không tin vào tình yêu của cậu dành cho anh ấy. Là anh ấy nguyện ý rời đi. Là anh ấy nguyện ý bỏ lại cậu cùng toàn bộ kí ức tốt đẹp của cả hai người.
Chính anh ấy đã phản bội cậu.
Ji Yong khó khăn hớp lấy từng ngụm không khí trong phòng, nhưng không hiểu sao trái tim vẫn ngày càng đình trệ. Đôi mắt trừng trừng liếc nhìn Seung Hyun cũng dần dần mất đi tiêu cự.
Seung Hyun nhanh chóng phát hiện ra điều đó, bàn tay bám chặt gương mặt cậu vội vã buông lỏng. Hắn với tay bấm xuống chuông báo động đặt ngay phía đầu giường.
Ji Yong cảm giác toàn thân trống rỗng. Có thứ gì đó ngày một đè nặng lấy lồng ngực, khiến cậu không sao thở nổi. Trong lúc mơ hồ, lại thấy có ai đó ôm chặt lấy cậu, giọng nói trầm khàn mang theo lo lắng và vội vã không ngừng gọi :
- Ji Yong, đừng sợ ! Hít thở thật sâu. Không sao rồi…Là tôi sai. Cố gắng hít thở…Ji Yong…Ji Yong…
Bác sĩ và y tá rất nhanh kéo tới, giúp cậu dùng bình oxi và kích điện điều hòa nhịp thở, nhưng rốt cuộc Ji Yong vẫn yếu ớt ngất đi. Cho đến khi lần nữa tỉnh lại, đối diện cậu đã chỉ còn một bóng hình cao lớn quay mặt ngược lại phía mình. Seung Huyn không nói gì, ánh mắt cũng mất đi vài phần hung giận. Chờ y tá băng lại vết thương trên cổ tay cậu và thay thuốc truyền dịch xong, hắn mới lạnh lùng đối cậu bỏ lại vài câu trước khi rời đi :
- Năm ngày tới tôi sẽ không ở đây. Cậu chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt. Đừng mơ tiếp tục làm chuyện dại dột.
Hai ngày tiếp theo, Seung Hyun quả thật không đến, chỉ có một vài người vệ sĩ không ngừng túc trực trong phòng, trông chừng phòng khi cậu thực sự muốn làm điều "dại dột" kia. Hằng ngày định kì cũng có bác sĩ, y tá thường xuyên tới khám, giúp cậu thay băng và mang cơm tới. Qua lời kể của y tá, Ji Yong biết được Seung Hyun có chuyến đi công tác Trung Quốc năm ngày để xử lí công việc, tạm thời sẽ không thể có mặt.
Hai ngày nay, Ji Yong cũng không thiết ăn uống gì hết. Toàn bộ chất dinh dưỡng duy trì trong cơ thể đều là do trực tiếp truyền dịch hoặc tiêm vào. Đám bác sĩ, y tá có khuyên nhủ cỡ nào cũng không thể khiến cậu đụng đũa. Cả ngày, Ji Yong chỉ lặng lẽ ngồi yên trong phòng, đôi mắt thất thần nhìn ra cửa sổ, không nói không rằng, hoàn toàn cự tuyệt giao tiếp với những người xung quanh. Đến ngày thứ ba, sợ hãi sức khỏe của cậu đã lên đến cực hạn, một gã vệ sĩ bắt buộc gọi điện thoại báo cáo tin tức với Seung Hyun. Sau khi cúp máy, hắn dùng ánh mắt thương hại đối cậu khuyên nhủ :
- Ji Yong thiếu gia, hà tất cậu phải làm vậy ? Việc cậu đang làm, chính là làm khổ bản thân mình, cũng làm khổ những người xung quanh. Cậu tốt nhất vẫn nên nghe theo lời cậu chủ.
Ji Yong vẫn không nói, cũng tỏ ra không hề nghe rõ những điều hắn ta vừa nói. Cậu vẫn ngồi đó, xanh xao và tái nhợt, lặng lẽ như một bức tượng, khiến người khác nhìn vào không khỏi đau lòng. Gã vệ sĩ thấy cậu không trả lời, cũng chỉ biết yên lặng lắc đầu rời đi.
Ngay buổi chiều hôm đó, Choi Seung Hyun bắt chuyến bay sớm nhất từ Trung Quốc trở về Seoul, trực tiếp đi đến bệnh viện. Lúc hắn âm trầm đạp tan cửa phòng bước vào, trời cũng đã nhá nhem tối. Ji Yong vẫn ngồi trên giường bệnh, nghe tới tiếng động liền chậm chạp quay ra hướng cửa. Mới ba ngày không gặp, Choi Seung Hyun có vẻ gầy đi một chút, ánh mắt tràn đầy tơ máu của kẻ đã nhiều đêm không ngủ đủ giấc. Hắn tức giận chằm chằm nhìn về phía cậu, khí tức âm hàn thật khiến cho những người xung quanh cảm thấy khó thở.
Nhưng Kwon Ji Yong không hề sợ hãi. Sau khi liếc nhìn hắn một lượt, lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chậm chạp quay đầu lại nhìn ra hướng cửa.
Seung Hyun lúc này càng thêm tức giận. Hắn hùng hổ bước tới phía giường bệnh của cậu. Lúc đó, Ji Yong đã nghĩ rất có thể hắn sẽ thật mạnh tay cho cậu một bạt tai ngay lập tức. Nhưng kết cục, lại chỉ thấy giọng điệu trầm khàn vang lên thật thấp :
- Mang cơm đến !
Một người y tá vội vã chạy đi lấy đồ ăn, đám vệ sĩ còn lại trong phòng cũng biết điều mím chặt môi, không để phát ra một tiếng động.
Cháo nóng rất nhanh được mang đến. Seung Hyun ngồi trên ghế, vụng về múc lên một thìa cháo, thổi cho nguội bớt :
- Ji Yong, há miệng !
Trong lòng Ji Yong có chút khổ sở. Cậu không đáp lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào cửa sổ. Thìa cháo trong tay Seung Hyun bắt đầu run lên.
- Ji Yong. Há miệng !!!
Ji Yong hoàn toàn không quay đầu lại, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra gương mặt tức giận đang cố gắng kiềm chế của Seung Hyun hiện tại đáng sợ đến cỡ nào. Vừa lúc trong bụng cậu lại dâng lên một cơn đau quặn thắt khó chịu, Ji Yong mím chặt môi, lờ mờ cảm thấy có vị tanh ngọt trào dâng trong cuống họng.
“Choang!”
Chiếc bát sứ trên tay Seung Hyun rơi xuống vỡ tan, cháo nóng văng tung tóe trên mặt đất. Seung Hyun hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, hắn nhoài người túm lấy Ji Yong, kéo cậu quay mặt lại đối diện mình.
- Kwon Ji Yong, cậu rốt cuộc muốn gì ? Định giở trò tuyệt thực với tôi sao ? Mơ tưởng ! Hãy nhớ rõ thỏa thuận của chúng ta, cậu của ngày hôm nay là do tôi quyết định. Cậu sống ở bên cạnh tôi, chết đi vẫn phải do tôi định đoạt, vĩnh viễn không thay đổi.
Bàn tay Seung Hyun hung hăng túm lấy cổ áo của Ji Yong. Hắn bỗng nhiên cảm nhận được cơ thể cậu có chút khác thường.
- Ji Yong. Cậu đang ngậm thứ gì ?
-…
- Mau nhả ra!
Seung Hyun không đủ kiên nhẫn, trực tiếp dùng tay chế trụ khớp hàm của Ji Yong, mạnh mẽ ép cậu mở miệng. Qua kẽ răng, chỉ thấy từng ngụm máu đỏ trào ra khỏi miệng cậu, thấm ướt cả bàn tay Seung Hyun. Ji Yong nôn ra một ngụm máu tươi, thế nhưng lại hướng một Seung Hyun đang ngây ngẩn trước mặt đắc ý nở nụ cười đầy khiêu khích.
Sống là người của anh. Chết đi vẫn phải do anh định đoạt?
Seung Hyun, anh thực sự quá tự mãn rồi!
- Kwon Ji Yong! Nếu như cậu muốn chết... Được, nghe rõ lời tôi nói, giờ phút cậu ra đi, toàn bộ Kwon gia cũng đến ngày tận diệt!
Phía sau có tiếng kinh hô vang lên, một người y tá vội vã chạy đi gọi bác sĩ.
Đêm nay, ắt hẳn sẽ lại là một đêm rất dài.
End chap 2
Lâu lắm mới ra chap mới nhanh thế này, cảm thấy không được giống mình cho lắm! ^^ Mà cũng chẳng biết mình đang viết gì nữa )
Được sửa bởi TNY ngày Fri Mar 18, 2016 10:20 pm; sửa lần 2. | | | | |
| |
| Senaboomkum Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 78 Số Thanks : 15 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Sat Dec 26, 2015 10:23 am | | | | | | | Cái cảnh đút ăn a~ Em hảo bất mãn Ss có thể thay thế đập bát xuống sàn bằng cảnh đút cháo bằng miệng mà Môi kề môi So hot Seung Hyun ghê gớm quá Bắt nạt vợ à ) Tối sô pha nhen anh ) | | | | |
| |
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Mon Jan 11, 2016 3:01 am | | | | | | | Chapter 3
Ji Yong có cảm giác toàn thân nhẹ bẫng. Cậu đang nằm mơ sao? Trong giấc mơ, Ji Yong thấy mình quay trở lại hơn 6 năm về trước, khi cậu còn là một cậu sinh viên năm nhất khoa quản trị kinh doanh của trường đại học Seoul. Tối đó, vì mải làm bài tiểu luận triết học ở thư viện mà quên mất thời gian, lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ đúng. Thư viện cũng đến lúc phải đóng cửa. Ji Yong thu dọn cặp sách bước ra ngoài, trời mưa tầm tã. May mắn lúc trước khi đi, cậu có mang theo một chiếc dù đơn nhỏ. Ji Yong bật dù, vội vã sải những bước dài trở về nhà trọ. Sáng mai là chủ nhật, không có tiết học, cậu còn dự định dậy sớm trở về nhà thăm ba mẹ và chị gái một ngày.
Trời đêm vắng lạnh, chỉ có tiếng mưa rào không ngừng rơi lộp bộp trên những tán dù, mà đường phố cũng lác đác chẳng có mấy bóng người qua lại. Nhà Ji Yong cách trường không xa, đi bộ chừng chưa tới mười năm phút đồng hồ là tới. Lúc đi ngang qua một con hẻm, cậu nhìn thoáng qua phía bức tường cũ gần thùng rác công cộng có một cái chân người đeo giày thò ra trong bóng tối, ướt sũng. Tim Ji Yong nhảy dựng. Đêm hôm khuya khoắt, trời lại đang đổ mưa như thế, có ai lại một mình ngồi ở đây? Giờ phút này đứng ngoài chứng kiến lại cảnh đó, Ji Yong thực không nhớ nổi như thế nào một tên sinh viên nhát gan như cậu lại có đủ dũng khí một mình tiến về nơi ấy. Chỉ thấy chính mình của 6 năm về trước cứ như vậy vừa tò mò vừa sợ hãi bước về phía ngõ nhỏ kia, nơi bóng tối vẫn một mực bao trùm.
Đèn đường loang loáng trong mưa hắt xuống thứ ánh sáng mờ nhạt bạch sắc chiếu vào thân hình cao lớn ướt sũng trước mặt, khiến bàn tay cầm dù bất giác run lên. Trong bầu không khí ẩm ướt, Ji Yong có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng phả ra từ người hắn ta, chiếc áo sơ mi trắng cũng loang lổ những mảng tối màu rải rác khắp cơ thể. Hắn ta còn sống hay đã chết?
Lấy hết can đảm nuốt xuống một ngụm nước bọt, Ji Yong từ từ ngồi xuống trước mặt thân hình bất động kia, một bàn tay run run giơ ra đặt trước mũi người nọ. Giữa lúc cánh tay đang lơ lửng trong không trung, đôi mắt hắn ta bất thình lình mở lớn, mang theo hàn khí sắc bén chằm chằm nhìn về phía cậu, một cánh tay cứng rắn giơ lên, túm chặt tay Ji Yong.
Ji Yong bị dọa một phen giật thót, quên mất cả việc la lên, bàn tay cầm dù buông ra, vừa giãy giụa vừa cố gắng cậy mở gọng kìm đang nắm chặt cổ tay mình. Cánh tay kia vừa buông lỏng, cậu liền một mạch chạy bán mạng về phía phòng trọ, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần. Chạy được một đoạn, chân tay còn đang run rẩy, miệng thở dốc, cậu chợt nhận ra cặp tài liệu bên người đã biến mất tự lúc nào. Ban nãy, lúc cố gắng vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông kì lạ kia, có lẽ cậu đã vô tình bỏ rơi nó dưới đất.
Đáng chết! Cậu không thể để mất cặp tài liệu dày công nghiên cứu suốt hai tuần qua như vậy được. Nếu đợi sáng mai mới ra lấy, chắc chắn chúng sẽ bị nước mưa thấm nhòe hết. Ji Yong đứng tại chỗ đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng quyết định một lần nữa quay lại chỗ người thanh niên kì lạ kia.
Ngõ nhỏ gần thùng rác công cộng vẫn như cũ mờ mờ tối. Mưa vẫn không ngớt, tiết trời càng thêm âm u lạnh lẽo. Ji Yong nắm chắc cành cây mình vừa bẻ được ven đường trong tay, cẩn trọng bước đi từng bước. Đèn đường loang loáng soi thấy một vật thể tối màu nằm im dưới đất, trong lòng Ji Yong thoáng căng thẳng lên, đó chính là cặp sách của cậu!
Ji Yong thầm tính toán trong đầu. Hắn giờ này vẫn chưa rời khỏi, xa xa, cậu có thể nhìn thấy bóng hắn dựa vào tường gạch phía sau in xuống lòng đường. Hắn có vẻ bị thương rất nặng, cậu hiện tại chỉ cần chạy thật nhanh tới chỗ chiếc túi, nhặt nó lên rồi chuồn thẳng, như vậy hẳn sẽ không có việc gì. Nghĩ vậy, Ji Yong liền hít một hơi thật sâu, nhanh như cắt dùng hết khí lực bình sinh chạy thật nhanh về phía trước. Đáng tiếc, vừa chạy đến chỗ chiếc túi nằm cạnh người kia, Ji Yong liền trượt chân, mất đà ngã soài trên mặt đất.
Bốp!
- A… Đừng lại gần đây!
Toàn thân đau điếng, cậu vội vàng dùng hai tay nắm lấy cành cây, nhắm mắt run rẩy chĩa thẳng về phía người đối diện mà hét lên.
Ngoài dự liệu, đối phương cũng không có phản ứng gì. Ji Yong mở mắt, thấy hắn ta vẫn một mực im lặng, đầu dựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền bất động.
Hắn bất tỉnh!
Ji Yong cầm cặp tài liệu trong tay, vội vã đứng dậy bước đi hai bước, cuối cùng lại nhịn không được quay lại liếc nhìn hắn ta lần nữa. Người thanh niên này bất quá chỉ hơn cậu một vài tuổi, thân thể bị thương nặng, lại nằm bất tỉnh dưới mưa như vậy, liệu có xảy ra vấn đề? Hiện tại đã là nửa đêm, dám chắc cũng không có người qua lại nữa. Hay là gọi xe đưa hắn ta tới bệnh viện? Không được, như vậy thủ tục chắc chắn rất lằng nhằng…mà hắn ta bị thương như vậy, có khi nào sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự hay không?
Ji Yong vỗ trán băn khoăn nửa ngày, cuối cùng quyết định mang người đàn ông xa lạ kia trở về phòng trọ của chính mình.
Khệ nệ vác một thân hình to lớn ướt đẫm máu cùng nước mưa về nhà, giúp hắn ta băng bó vết thương trên người, thay đổi y phục…mọi chuyện xảy ra vốn dĩ chỉ trong vòng có một đêm. Đến sáng hôm sau, tất thảy đều trở lại nguyên như cũ, mà người thanh niên kia cũng đã biến mất vô tăm vô tích. Ji Yong lúc đó hoàn toàn không nghĩ tới, cũng chính người thanh niên kia, sau hơn 6 năm gặp lại, mang theo khí thế cường ngạnh cùng bá đạo đứng trước mặt cậu, khiến cho hết thảy mọi thứ xung quanh cậu đều đảo lộn, mãi mãi không thể vãn hồi.
Đầu đột nhiên đau nhức dữ dội, chớp mắt một cái, cảnh vật xung quanh lại nhanh chóng thay đổi. Ji Yong nhận ra mình đang đứng tại bãi đất rộng lớn bên bờ sông Hàn. Nơi này…chính là nơi cậu và Chul Soo gặp nhau, mà anh ấy ngay lúc này đây lại đang đứng trước mặt, đối cậu mỉm cười. Nhìn thấy Chul Soo, Ji Yong không khỏi ngạc nhiên và vui sướng, trên miệng cũng bất giác nở một nụ cười, nhẹ nhàng bước về phía anh.
Nhưng bầu trời đột nhiên nổi trận mây đen vần vũ, mưa rào cũng rất nhanh trút xuống. Ji Yong hoảng sợ giơ tay muốn bắt lấy người kia, mà người đó lại đang ngày một lùi xa tầm với của cậu. Ji Yong muốn chạy, muốn đuổi theo Chul Soo, nhưng cậu càng chạy, người đó lại càng lùi ra xa, dần dần biến mất trong làn mưa mờ ảo. Dạ dày bỗng dưng đau nhói, Ji Yong ngã khụy xuống, một tay ôm lấy bụng, tay kia vẫn khùa khoạng trong không trung, tìm kiếm dáng hình của người nọ.
- Đau…đau quá!!!
Mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt mưa tí tách rớt xuống khuôn mặt, mang theo từng giọt nước mặn chát cuốn trôi, chỉ để lại lạnh buốt thấu xương.
Lạnh! Thực sự rất lạnh! Ngay lúc Ji Yong tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả, lại có một bàn tay ấm áp vươn ra, nắm lấy tay cậu, đem cậu ôm trọn vào lòng. Vòng tay này, hơi ấm này, vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc khiến Ji Yong thoáng giật mình. Người này là ai? Cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn người kia cho rõ, nhưng bản thân lại không sao cử động được. Cũng tốt, không quan trọng, dù sao nơi này cũng thật ấm áp. Mưa bão rất nhanh lùi vào dĩ vãng, chỉ còn tiếng trái tim người kia thình thịch đập trong lồng ngực, còn Ji Yong lại chợt cảm thấy bản thân mệt mỏi vô cùng. Muộn phiền và đau đớn cũng theo gió chậm rãi bay đi. Ji Yong hiện tại lại lười tiếp tục suy nghĩ, đôi mắt trĩu xuống, cứ như vậy lặng lẽ thiếp đi. Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, trong đầu vẫn còn thoáng qua suy nghĩ duy nhất… Bàn tay này tuy ấm áp… nhưng hình như đã siết chặt quá rồi.
---
Ji Yong không nhớ rõ mình từng gặp Seung Hyun vào 6 năm về trước. Có thể lúc đó do gương mặt người thanh niên đó đã bị đánh dọc ngang vết máu, cũng có thể chỉ là ở cùng nhau chưa tới một đêm, không đủ để lưu lại rõ ràng trong kí ức. Mà hiện tại đây, khi đã nhớ ra được thì sẽ thế nào?
Ji Yong đã nghĩ nếu như đêm hôm đó mình không ở thư viện về muộn, không đi qua ngõ nhỏ tối tăm đó, cũng không cứu sống người thanh niên xa lạ kia, thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Có phải hay không giờ này cậu sẽ được tự do? Có phải hay không vẫn đang vui vẻ sống cuộc sống giản dị bên gia đình và những người mà mình yêu thương?
Ji Yong nhếch lên bờ môi khô khốc. Cậu muốn cười khẩy. Trên đời này vốn làm gì có cái gọi là nếu như?
Người đàn ông kia, kể từ khi xuất hiện đã muốn một mực lừa dối cậu, kéo cậu vào những cạm bẫy, ràng buộc của hắn ta, khiến cậu mất đi tự do, mất đi tình yêu, mất đi tất cả. Mà hiện tại, ngay cả mong muốn được chết đi cũng bị hắn ta lạnh lùng chối bỏ.
- …Nghe rõ lời tôi nói, giờ phút cậu ra đi, toàn bộ Kwon gia cũng đến ngày tận diệt!
Chỉ một câu nói, mang theo ác liệt cùng giận dữ sôi trào, hắn ta đã hoàn toàn cướp đi hi vọng được giải thoát cuối cùng của Kwon Ji Yong. Cũng bởi câu nói kia, cậu lại phải một lần nữa vực dậy tâm hồn tàn tạ và mệt mỏi của chính mình, đấu tranh, giãy giụa để tìm về sự sống.
- Cậu là người của tôi, sống ở bên cạnh tôi, chết đi vẫn phải do tôi định đoạt, vĩnh viễn không thay đổi.
Đúng vậy, chủ nhân còn chưa cho phép, một món đồ chơi nhỏ hèn mọn như cậu đây làm sao dám tự mình quyết định bất cứ điều gì?
- Ji Yong thiếu gia, đã đến giờ dùng bữa!
Giọng nói trầm ồm cung kính của gã vệ sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của Ji Yong. Cậu không quay đầu nhìn gã, cũng không đủ khí lực để quay đầu lại nhìn gã.
Hai tuần trước, ở lần gặp gỡ cuối cùng của mình với Seung Hyun, Ji Yong không thể nhịn được cơn đau quặn thắt từ phía dạ dày, liền ở trước mặt hắn phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi tỉnh lại, không cần cậu mở miệng hỏi, cũng có người tới thông báo rõ bệnh tình, nói cậu vì buồn phiền quá độ, lại ăn uống thất thường dẫn đến xuất huyết dạ dày. Lúc khám bệnh còn phát hiện ra một khối u nhỏ nằm ngay dưới lá nách. Là u lành tính, tình hình cũng không quá nghiêm trọng. Phẫu thuật rất nhanh được tiến hành suôn sẻ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài tuần, chờ vết thương lành lại, nhất định sẽ không có trở ngại gì. Nghe được những lời đó, Ji Yong vẫn một mực không nói không rằng. Chờ khi bác sĩ đi khỏi, cậu liền trực tiếp rút ra ống truyền dịch cắm trên cổ tay, mạnh mẽ ngồi dậy.
Vận động quá sớm khiến cho miệng vết thương nhanh chóng nứt ra, gương mặt Ji Yong phút chốc trở nên trắng bệch. Cậu muốn rời khỏi đây, cậu muốn thoát khỏi người đàn ông tàn nhẫn và đáng sợ này, cậu muốn được trở về nhà…
Đáng tiếc, bước chân siêu vẹo chưa chạm tới ngưỡng cửa, đã có người lập tức chạy tới, đưa cậu trở lại vị trí của mình. Ji Yong gào thét, giãy giụa. Cậu muốn thoát khỏi đây, cậu không muốn gặp lại hắn ta một phút giây nào nữa. Hoặc là…hãy cho cậu chết đi! Hãy để cậu được giải thoát!
Máu tươi từ miệng vết mổ rất nhanh thấm ướt áo bệnh nhân trắng toát, đỏ đến ghê người. Một người vệ sĩ vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, những người còn lại đè chặt tay chân Ji Yong, không cho cậu tiếp tục tổn thương chính mình. Lăn đi lộn lại một hồi, cuối cùng Ji Yong cũng kiệt sức, một lần nữa lâm vào hôn mê.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, tình trạng của cậu ngày càng xấu, vết phẫu thuật trên người không sao lành miệng, đám người đó đành tuân theo chỉ thị, cố định tay chân Ji Yong trên giường, không cho cậu tiếp tục hoạt động. Chưa đến một tuần sau đó, Ji Yong vẫn trong tư thế bị trói chặt trên giường được mang đến nơi này, biệt thự riêng của Choi Seung Hyun.
Kể từ ngày phẫu thuật tỉnh lại, Ji Yong chưa một lần gặp Choi Seung Hyun. Cậu không biết hắn ta ở đâu, không biết hắn ta đang làm gì, cũng không biết hắn đã quên đi sự hiện diện của cậu ở nơi đây, hay là muốn cùng cậu tiếp tục chơi trò chơi mới?
Sau khi thông báo, gã vệ sĩ cũng không đợi cậu trả lời liền mở cửa để người mang đồ ăn vào. Nói là dùng bữa, thực chất là để gã mang người tới đổ thức ăn vào miệng Ji Yong. Hai tay vẫn bị cố định ở thành giường, đầu giường được điều chỉnh nâng lên, giữ cho cậu ở tư thế ngồi. Một thìa cháo nóng hổi được đưa đến trước miệng cậu:
- Ji Yong thiếu gia, mời!
Ji Yong không lên tiếng, cũng không mở miệng ngậm lấy thìa cháo. Không khí trầm mặc kéo dài. Cậu mang theo ánh mắt lạnh lùng cùng phẫn hận liếc nhìn những người xung quanh, bắt gặp biểu tình bối rối của nữ y tá trẻ. Cô ta đến để giúp cậu uống thuốc và thay băng y tế trên người. Đôi mắt cô ta cụp xuống, những ngón tay siết chặt lấy nhau, như thể không dám tiếp tục nghĩ tới cảnh tượng sẽ xảy ra tiếp đó. Ji Yong cười lạnh trong lòng, cô ta là đang cảm thấy tội nghiệp cậu sao?
Một phút trôi qua, một trong hai gã hộ sĩ im lặng nãy giờ lại lên tiếng:
- Ji Yong thiếu gia, vậy xin thất lễ!
Biểu cảm cùng thái độ vô cùng lịch sự và cung kính. Ngay lập tức, hai người hộ sĩ nam đứng ở hai bên, một người cố định đầu cậu, cạy mở khớp hàm, để người còn lại thuận tiện đem từng muỗng chất lỏng màu trắng đục đổ vào miệng cậu.
Hơn một tuần nay, chất dinh dưỡng đi vào cơ thể cậu, ngoại trừ chuyền dịch, đều dùng cách này. Mọi thứ được nghiền nhỏ ở dạng bột, rồi tỉ mỉ nấu lên, tiện lợi đến mức người sử dụng không cần nhai cũng có thể trực tiếp nuốt. Quả thực rất dụng tâm vì cậu chuẩn bị.
Thìa cháo thứ ba cho vào miệng, Ji Yong vốn trầm lặng mấy ngày qua bỗng nhiên cường liệt giãy giụa, khiến hộ sĩ nam đứng bên cạnh không đề phòng bị mạnh mẽ đụng phải, đánh rơi tô cháo trên tay xuống giường.
- A!
Sự việc diễn ra có chút bất ngờ, khiến cho mấy người hộ sĩ đều sợ đến ngây người, nhất thời không có phản ứng. Thứ chất lỏng nóng hổi rất nhanh thấm ướt ga giường, loang lổ chảy từ vai trái xuống người Ji Yong, mang theo cảm giác bỏng rát vô cùng. Người nữ y tá kia sau khi thét lên sợ hãi liền chạy tại bên cậu, vội vã giúp cậu cởi ra y phục nóng ướt, tránh để bị phỏng nặng. Hai người hộ sĩ cũng nhanh đi lấy nước lạnh cùng thuốc trị phỏng tới.
- Ji Yong thiếu gia, cậu không sao chứ?
Nữ y tá lo lắng hỏi, Ji Yong ngược lại không có phản ứng gì, như thể không hề nghe thấy lời nói của cô ta. Nữ y ta cở bỏ lớp áo bệnh nhân mỏng trên người cậu, lớp da gầy xanh xao hiện lên một mảng đỏ ửng đến gai mắt. Nữ y tá có chút đau lòng chạm nhẹ vào vết phỏng trên người cậu. Ji Yong chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngăn cản cô ta. Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. Choi Seung Hyun lạnh lùng đứng đó, đôi mắt âm trầm đầy nộ khí cất tiếng hỏi:
- Các người đang làm gì?
Nữ y ta sợ hãi vội vàng buông tay đứng sang một bên, cúi đầu run run chào hỏi:
- Cậu chủ!...
Seung Hyun không để ý đến cô ta, chỉ nhìm chằm chằm về phía Ji Yong, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ:
- Tôi hỏi vừa rồi các người đang làm gì???
End chap 3.
Mẹ ơi cái kịch bản thật quá sức cẩu huyết :v :v
Được sửa bởi TNY ngày Thu Mar 10, 2016 12:03 pm; sửa lần 1. | | | | |
| |
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 10, 2016 12:38 am | | | | | | | Chapter 4
* Note: Bạn có thể có hoặc không đọc phần H. Nội dun phần H có thể không làm ảnh hưởng đến mạch truyện. Xin đừng chỉ comment 2 chữ "Gỡ hide" dưới fic. Cám ơn <3
- Tôi hỏi các người đang làm gì?
Choi Seung Hyun đứng ở cửa phòng, cả người toát ra hơi rượu nồng nặc, hai tay nắm chặt như thể đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ dậy sóng trong lòng. Cặp mắt đỏ ngầu của hắn chăm chăm nhìn về phía Ji Yong và người y tá trẻ đứng bên cạnh. Kwon Ji Yong lãnh đạm ngồi trên giường, một tay đã được cởi khóa, chiếc áo bệnh nhân mỏng bị kéo tuột xuống bả vai, để lộ ra một phần thân mình mảnh khảnh, vừa kiều dã, lại cứng cỏi vô cùng, bất giác khiến cho lòng người trỗi dậy một loại cảm giác ham muốn mãnh liệt.
Cố gắng trấn tĩnh lại, tầm mắt Seung Hyun liếc qua Aya - cô y tá trẻ đứng bên cạnh vẫn đang run run sợ hãi không dám nhìn thẳng về phía mình, lại chú ý tới những mảnh vỡ cùng thứ chất lỏng màu trắng đục rải rác trên sàn nhà, ga trải giường và áo Ji Yong, trong lòng hắn đã phần nào hiểu ra sự việc. Choi Seung Hyun vẫn im lặng. Hắn đang chờ đợi lời giải thích, hoặc đơn giản chỉ là một câu chối bỏ ngắn gọn nhất từ phía Kwon Ji Yong.
Thế nhưng Ji Yong vẫn không đáp, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt. Aya thấy cả hai đều không có dấu hiệu nhượng bộ, lại lo lắng cho vết bỏng trên vai trái Ji Yong ngày càng ửng đỏ, đành dồn hết dũng khí lắp bắp hướng Choi Seung Hyun giải thích:
- Cậu chủ, sự việc không hề giống như ngài nghĩ. Ban nãy, Ji Yong thiếu gia vô ý bị cháo nóng đổ lên người, thế nên...ưm...ưm....
Trong lúc Aya đang cố gắng giải thích với Seung Hyun mọi chuyện, Ji Yong bất ngờ chồm lên kéo ngã nữ y tá trẻ, nhấn cô vào một nụ hôn cưỡng ép.
Đừng ép buộc tôi phải ở lại đây...
Đừng vọng tưởng chiếm được trái tim chẳng thuộc về nơi này...
...Đừng bắt tôi phải trở nên tàn nhẫn...
Seung Hyun đứng đó, ngơ ngác nhìn cảnh tượng thình lình xảy ra trước mặt, dường như không thể tin tưởng vào cặp mắt của chính mình. Cho đến khi thấy rõ ý cười đầy thách thức tràn ra từ khóe miệng Ji Yong, hắn mới mơ hồ lấy lại ý thức. Seung Hyun thô bạo bước tới, kéo Aya ra khỏi Ji Yong, máu nóng trong người hắn càng dâng lên cuồn cuộn:
- Cậu muốn làm gì?
Ji Yong phát hiện giọng nói khàn khàn của Seung Hyun phảng phất hơi men, con ngươi vằn lên những tia máu đỏ sẫm đáng sợ. Thế nhưng cậu vẫn can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên trả lời:
- Tôi muốn làm gì? Như anh thấy đấy thôi. Y tá nữ ở đây cũng không tồi...
Bốp!
Vừa nói dứt lời đã bị một cú đấm mạnh mẽ giáng xuống, kèm theo đó là tiếng thét kinh hãi của Aya. Khóe miệng Ji Yong chảy máu, nhưng ý cười trên môi cậu lại càng sâu. Cậu lấy bàn tay không bị khóa chùi chùi khóe miệng, lại bật cười thành tiếng với Seung Hyun:
- Thôi nào, cậu chủ Seung Hyun! Ngăn cản tôi đến với đàn ông, lẽ nào cũng không cho phép tôi quan hệ với phụ nữ? Là lo lắng tôi dơ bẩn, không còn xứng đáng với thân thể cao quý của ngài?
Bốp! Bốp!
- Cậu chủ! Xin đừng đánh nữa...Ji Yong thiếu gia sai rồi, xin cậu đừng đánh nữa! Cậu chủ Seung Hyun!...
Bên ngoài, còn chưa tảng sáng, trời đã bắt đầu đổ mưa tầm tã.
Aya sốt ruột nhìn ra cửa kính ô tô, không ngừng thúc giục người tài xế chạy xe thật nhanh xuống căn biệt thự nhỏ dưới chân đồi.
Xe vừa dừng lại trước cổng biệt thự, cô liền vội vã chạy thẳng vào trong, lớn tiếng gọi cửa. Vệ sĩ đứng trước cổng cầm ô ra ngoài, nói rằng phu nhân còn chưa thức giấc, một chút cũng không chịu nhượng bộ.
Aya đứng trong làn mưa lạnh buốt, trên người không mang theo dù, cứ như thế vừa khóc lóc vừa không ngừng kêu lên:
- Phu nhân! Xin người mau đến cứu Ji Yong thiếu gia....Ji Yong thiếu gia nhất định sẽ chết mất.....Phu nhân....cầu xin người!...
Tiếng khóc gọi hòa cùng tiếng mưa rơi lạnh lẽo, thê lương vô cùng.
End chapter 4.
Một sự nỗ lực viết H không thành công :'(
Được sửa bởi TNY ngày Fri Mar 18, 2016 10:23 pm; sửa lần 9. | | | | |
| |
| Vũ hà hương Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 15 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 10, 2016 8:02 pm | | | | | | | Gỡ hide | | | | |
| |
| Vũ hà hương Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 15 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 10, 2016 8:10 pm | | | | | | | Truyện hay lắm au à mong au sớm ra chap mới | | | | |
| |
| Kwon Hae Sin Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 16 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Sat Mar 12, 2016 10:59 pm | | | | | | | Truyện hay lắm ^^ | | | | |
| |
| ticoi1508 Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 9 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Sun Mar 13, 2016 12:24 am | | | | | | | Tội Yong quá. Hóng au ra chap mới. | | | | |
| |
| Yyongchi Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 50 Số Thanks : 3 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Wed Mar 16, 2016 8:35 pm | | | | | | | Truyện hấp dẫn mà nhanh quá. E vẫn chưa hiểu chuyện j xảy ra giữa 2 ng | | | | |
| |
| Jieun Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 3 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 17, 2016 11:51 am | | | | | | | Gỡ Hide | | | | |
| |
| Longtỉ_Huyễnca Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 144 Số Thanks : 45 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 17, 2016 6:36 pm | | | | | | | Tỷ tỷ em gỡ hide, lâu rồi mới tháy ngoi lên :3 | | | | |
| |
| Longtỉ_Huyễnca Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 144 Số Thanks : 45 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 17, 2016 11:10 pm | | | | | | | BI KỊCH!!!! Muôn đời tỷ vẫn gắn với hai chữ BI KỊCH -_- Mẹ kiếp Seung Hyun chịch xong ngủ cmn luôn!!!! | | | | |
| |
| yenoanh1912 Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 17 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Fri Mar 18, 2016 12:35 am | | | | | | | Em nghĩ này còn là phần mở đầu hỉ??? Em chưa hiểu lắm, sao thù nhao dữ v ( | | | | |
| |
| noca Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 23 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 24, 2016 12:26 pm | | | | | | | Ngược công chúa nim quá!!! | | | | |
| |
| TNY Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 54 Số Thanks : 23 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Thu Mar 24, 2016 6:19 pm | | | | | | | Xin lỗi, tui chỉ là người vào đăng comment để được xem Hide của chính mình bằng điện thoại Đây là shortfic nên có phần hơi nhanh và khó hiểu. Có thể sự xuất hiện của nhân vật mới chap sau sẽ khiến mọi người hiểu rõ hơn nội dung câu chuyện. Cám ơn mọi người đã quan tâm, mong tiếp tục nhận được sự theo dõi và ủng hộ <3 | | | | |
| |
| ngap Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 31 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Fri Mar 25, 2016 5:54 pm | | | | | | | cha nội Tabi iu kiểu gì vậy trời. đọc mà mún khóc luôn | | | | |
| |
| BB_Angels Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 63 Số Thanks : 3 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Mon May 02, 2016 8:31 pm | | | | | | | gỡ hide ạ | | | | |
| |
| Lon Ton Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 14 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Tue May 03, 2016 12:32 am | | | | | | | Gỡ hide ạ Mà au drop luôn roài afk | | | | |
| |
| dovananh0112 Thành viên thân thiện
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 14 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Tue May 24, 2016 2:48 pm | | | | | | | gỡ hide | | | | |
| |
| mymy1995 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 35 Số Thanks : 3 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Mon Jun 27, 2016 7:56 pm | | | | | | | Go hide | | | | |
| |
| Your Smile Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 47 Số Thanks : 4 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Fri Jul 21, 2017 6:03 pm | | | | | | | Lâu quá hông vào đây... giờ lục lại xem Ss chắc hông up nữa? | | | | |
| |
| hhv91 Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 1 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] Mon Jan 22, 2018 6:36 am | | | | | | | Gỡ hide
| | | | |
| |
| Tiêu đề: Re: [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] | | | | | | | | | | | |
| | Similar topics | |
|
| [M] THAT XX [Shortfic|GTOP]_Chap 4 [HIDE] | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| | |
| |