BigBangFam
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) X2RNQic
Custom Search

[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) Trang11
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) Trang11
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) Trang11

[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

Gelyvip_loveYB

Gelyvip_loveYB
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 88
Số Thanks : 24


Bài gửiTiêu đề: [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) EmptySat Aug 23, 2014 1:27 pm
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) KCJYPT1

Fic : Waiting
Author : Gely
Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về Gely nhưng Gely sắp đặt cuộc đời họ
Category : Sad, Romance, Pink
Characters : BaeRi ( Taeyang x Seung Ri)
Rating : K+
Summary : Nằm trong fic
 
*** Fic này được ra đời trong khi au thức đêm cày fic, cơ mà toàn thấy Gtop, BaeRi chỉ để phụ thôi. Sau đó trời xui đất khiến thế nào moi ra được cái fic BaeRi quá ư là tuyệt cú mèo, vậy mà nỡ nào au đã đọc tới chap11 rồi lại bị drop ngang. Tức người au quyết định phải viết BaeRi cho bằng được. Thêm nữa nhờ có sự “ủng hộ” của bé Rummy nên là BaeRi thẳng tiến.
- Một khi đã để author : Gely thì mong các rd đừng trông chờ vào Happy Ending! Kkk…đã lọt vô tay Gely thì một là chết, hai là điên loạn, ba là mất tích, bốn bỏ xứ đi, hay thành người thực vật gì gì đó miễn sao tụi nó không thể nào yêu nhau được. Hehehe…
- Cảm phiền các rd đọc xong com vài câu cho au vui đuê…đọc thầm hoài mình au tự kỉ trong cái topic này au nản =.=
 
Ah…fic này lấy bài Right here i’m waiting for you làm chủ đề, hay lắm mọi người chưa nghe thì nghe thử bài đó đi ^^
 
WAITING
----------------
Whenever its take, or how my heart break…
I’ll be right here waiting for you
---------------
 
Chương 1
 
Gwangju – 1996
Đôi chân chần chừ mãi không dám rời đi, đầu óc rối bời những hình ảnh, những câu hát vương vấn mãi đâu đó trong lòng. Trong đôi mắt nhỏ bé lưng tròng nước, khuôn mặt góc cạnh khắc sâu nỗi u uất. Đôi bàn tay cứ đưa lên rồi lại buông xuống, cố níu kéo theo thứ gì đó nhưng biết mình bất lực.
 
- Nào! Lên đi con!
 
Bàn tay đẩy cơ thể đó bước lên một chiếc xe hơi lán bóng, những vòng tròn lăn đều, lăn đều. Cứ thế nhanh hơn, nhanh hơn nữa, chiếc bóng cũng dần khuất, khuất, khuất hẳn. Mà đôi mắt vẫn cứ gửi lại nơi này một nỗi niềm khó tả…
 
Khẽ một chiếc lá vàng rơi xuống…
Lặng im…
Giương ánh nhìn về phía cành cây trơ trọi…
Đôi mắt to tròn lấp ló phía sau bức tường trắng xóa, đau đáu những tia nhìn đầy mong mỏi, nhuộm một màu buồn ảm đạm. Nhẹ một giọt nước lăn thật dài…
Trong không gian bỗng bật lên một âm thanh xót xa, day dứt
 “Wherever you go, Whatever you do, I’ll be right here waiting for you…”
Giọng hát trong trẻo, vút cao lên với gió, từng câu từng chữ ngẹn ứ, mang theo những nỗi niềm chất chứa trong tâm khảm…
Ánh mắt vẫn cứ xa xăm…
------------------------------------------------------------------------------
Seoul – 2014
Con phố chìm trong những xa hoa của đèn đường, tấp nập người xe qua lại, trải mình kiêu hãnh với những hòa nhoáng tráng lệ. Bóng những người dạo mát ngả hẳn trên mặt đường, ánh đèn hắt ra từ trong những tòa nhà cao cấp, đêm trôi không ngừng nghỉ
Thu mình khiêm tốn vào một góc của Seoul phồn thịnh, nhưng Blue – một quán bar khá nổi tiếng ở khu Gangdong này vẫn bắt kịp nhịp sống bên ngoài.
Tiếng nhạc xập xình inh ỏi, khói thuốc làm mờ đi cả một khoảng không, hương Gin, Wishky, Vermouth, Bounbonr,… tràn ngập. Những người đến đây đều hòa vào trong những phù phiếm ấy, quên mất mình là ai, cố lờ đi những thứ xảy ra chung quanh và gạt phắt lối sống bên ngoài. Anh cũng không ngoại lệ, có khác chăng là anh không hò hét loạn cả lên như tất cả họ.
 
Tay phải nâng cao ly Vodka, lắc nhẹ. Chất lỏng bên trong sóng sánh va vào thành ly, óng ánh lên qua ánh đèn Disco, cùng với một viên đá rõ to ở giữa. Anh nấc lên theo từng nhịp thở, đầu óc bắt đầu choáng váng, suy nghĩ mụ mị, đôi mắt nhòe đi. Anh say thật…
 
- Ji Yong! Huyng có thấy người ngồi đó không?
 
Nó vừa lau lau chiếc cốc thủy tinh trên tay một cách nhanh nhẹn và sành sỏi, vừa bắt chuyện với Ji Yong đứng cạnh bên đang loay hoay với mớ cocktail vẫn lắc đều trên tay. Cậu cho ra chiếc cốc thủy tinh thứ rượu màu xanh lơ nhẹ mắt, ngước lên nhìn theo hướng nó hất cầm về
Mái tóc mohican nửa trắng muốt chớp trên lắc lư theo cái đầu gụ gặc, khuôn mặt góc cạnh điềm đạm, đôi mày rậm rõ đều, ánh mắt hấp háy qua những tinh sáng đủ màu, khuôn miệng nhỏ nhắn, bờ môi hồng tươi. Anh vẫn cứ chìm vào trong thứ chất lỏng đỏ đặc trên tay, viên đá vẫn cóc cách vào thành li, ánh nhìn lờ đờ mà khắc lấy nỗi căm uất khó tả
Cậu nhìn về anh, rất rõ ràng với thứ đẹp đẽ kia, vẫn không ỏ sót điều khiến cậu phải há hốc mồm kinh ngạc…
 
- Wowww! Tận ba chai Vodka, con người đó thật không đơn giản
- Uhmm…cho dù chỉ là khai vị, nhưng tận ba chai thì thật sự làm em chú ý!
- Không chỉ mình em đâu.
- Sao ạ?
- Xem kìa! Bọn con gái ở đó, cũng không hề rời mắt đi một giây nào
 
Cậu và nó chuyển hướng nhìn sang bàn cách bàn anh không xa, đám con gái láo nháo lên, buông về phía anh ánh mắt lẳng lơ đến kinh tởm. Anh cũng bắt đầu để ý chúng. Và sau một cú liếc mắt, anh đứng dậy đi thẳng. Nó bật cười, là một nụ cười khinh bỉ với bọn con gái đó. Định quay sang buôn chuyện với cậu, nhưng cậu đã vội khều vai nó
 
- Này! Hình như…
- Sao huyng?
- Tên đó chưa thanh toán thì phải…
- Hả?
 
Nó đứng hình vài giây trước khi kịp hiểu được cậu đang nói gì, và sau đó nó chạy vội ra khỏi bar. Cạnh một gốc cây ven đường, anh chống một tay vào ho sặc sụa. Nó tiến tới gần, vỗ nhè nhẹ vào lưng anh, đợi cho anh ổn hơn chút ít…
 
- Này! Không sao chứ?
- Không…cảm ơn cậu
- Uống nhiều thế mà vẫn còn sức để nôn thì tôi phục huyng thật
 
Anh liếc nó, ánh mắt sắt lẽm. Bật một nụ cười nửa miệng vênh váo rồi quay lưng rời đi. Nó gọi với theo
 
- Ơ! Này…
- Lại làm sao nữa?_Anh khó chịu hằn học
- Huyng. Vẫn chưa thanh toán đó!
 
Nét mặt đôi chút dịu đi, giãn hẳn ra rồi đơ lại, anh đưa chiếc lưỡi nhỏ bôi trơn mép môi, đôi mắt chớp chớp liên hồi. *Ê mặt quá!* Anh đưa tay vào túi quần trái, lôi chiếc thẻ ra, miệng mấp máy cứu chữa…
 
- Sao…sao cậu không nói sớm?
- CẬU CHỦ !!!!
 
Anh đã bước về phía nó, vừa lúc đưa chiếc thẻ ra thì từ đằng xa vọng lại tiếng gọi lớn, vài tên cao to đang lao về phía anh và nó. Giật thót, anh quay lưng bỏ chạy. Nó lại lao theo níu lấy cánh tay anh
 
- Này huyng!
- Aigooo…không thấy tình hình đang cấp bách sao?
- Nhưng ba chai Vodka thì không hề ít tiền đâu đó!
- Thật là!
 
Anh hét lên, xoay cánh tay mình để bàn tay nắm lấy cánh tay nó, lôi luôn nó chạy theo. Kinh ngạc, đôi mắt lâm vào tình trạng (0.0), khuôn mặt đơ ra, nó gắt lên
 
- Này! Huyng lôi tôi đi đâu thế hả?
- Muốn tôi thanh toán thì cứ đi theo, đừng hỏi nhiều!
 
Trong lòng có chút không an tâm, nhưng nó vẫn chạy theo anh. Anh lôi nó qua hết mấy con phố, va vào không biết bao nhiêu người, đi đến đâu tiếng quát tháo đầy đường đến đó. Cuối cùng anh tẻ vào một con hẻm nhỏ, thoát được bọn người vừa đuổi theo, nó chống tay lên gối thở dốc…
 
- Huyng…huyng làm sao mà…mà bọn đó…lại…
- Không can gì đến cậu. Chuyện riêng của tôi…
 
Anh lại chìa ra cho nó chiếc thẻ tín dụng, nó cầm lấy, rồi như có gì đó không hài lòng, nhó nhăn nhó nhìn anh, rồi lại bực mình lên mà gắt
 
- Huyng có làm sao không? Ở đây làm sao mà thanh toán bằng thẻ được?
- Vậy cậu nói tôi phải làm sao? Tôi không có tiền mặt, đừng có mà nói với tôi là phải vác xác về bar nhé! Tôi…
 
Anh định nói gì đó, xong lại đưa tay vào túi lôi ra chiếc điện thoại. Màn hình điện thoại nhấp nháy, nó nghiên đầu cố nhòm thấy hai chữ “Appa”. Anh có vẻ bực dộc, rít lên một tiếng rồi ném chiếc điện thoại vào tường. Nó bất ngờ với hành động đó, tính tò mò hay gì đó khác, có lẽ là quan tâm trỗi dậy, nó nhẹ giọng hỏi anh
 
- Sao huyng lại không nghe? Bây giờ cũng đã 1h sáng hơn rồi, có lẽ chưa thấy huyng về nên appa huyng lo cho…
- Lo?_Anh trợn to mắt, cắt ngang lời nó… - Lo cho tôi ấy à? Nếu mà thật sự ông ấy lo cho tôi, thật sự nghĩ đến tôi, thì lẽ ra hôm nay, ông ta phải đi viếng mẹ cùng với tôi, chứ không phải là ôm con đàn bà khác về nhà!!!
 
Nó lại mở to đôi mắt ngạc nhiên, giọng nó lại nhẹ đi thêm chút nữa…
 
- Vậy…umma của huyng…
- Phải. Mẹ tôi mất cách đây một năm, đúng một năm.
 
Anh vội quay đi, nhưng nó vẫn thấy được khóe mắt anh đã ần ật nước. Anh ngước lên cao, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra, thế mà nó vẫn tràn qua hai bên khóe, ướt đẫm đôi mi, lọt thỏm vào trong bóng tối. Anh đưa tay quẹt đi, lại quay sang nói với nó
 
- Cậu cứ cầm cái thẻ đó mang về. Mai tôi sẽ đến lấy. Giờ tôi không muốn làm gì hay gặp bất cứ ai nữa…
- Huyng…không sợ là sẽ không tìm được tôi sao?
- Một bartender như cậu mà lại sẵn sàng chạy theo tôi suốt mấy con phố để đòi tiền, nghĩa là quan hệ của cậu và chủ quán bar đó không đơn giản, còn sợ tôi không tìm được cậu à?
- Ơ…uhmmm…ông chủ đã giúp đỡ tôi rất nhiều
- Không cần phải nói với tôi, tôi không cần biết. Cậu tự về lại bar đi. Tôi đi đây…
 
Anh quay lưng rời khỏi con hẻm nhỏ. Nhưng lại chần chừ, rồi đứng hẳn lại vì tiếng chuông điện thoại của nó
 
 “Wherever you go, whatever you do, i’ll be…”
- Ji Yong huyng?
- …
- Em sẽ về ngay!
 
Nó tắt máy, ngước lên và lại bắt gặp bóng lưng to lớn.
 
- Tôi rất thích bài hát đó
 
Vẫn không hề quay nhìn lại, anh hình như khẽ mỉm cười, nói với nó một câu chỉ đơn giản vậy thôi, rồi lại chậm rãi từng bước. Anh cất cao giọng hát lại mấy câu vừa nãy, chắc là lòng anh đang nhẹ lại, những trầm bổng vu vơ lan tỏa khắp nơi, van vọng trong cái không gian nhỏ bé, như nuốt chửng cả màn đêm. Tiếng hát ngọt ngào mà êm dịu, rót vào trong đầu nó những kí ức của mười mấy năm về trước, rõ ràng và đậm nét như đang hiện ra trước mắt nó trên một tấm màn bạc rộng lớn…
Seoul đêm nay rực rỡ và ấm áp hơn những đêm trước…
Hoặc cũng có thể là chỉ riêng đối với nó
 
P/S : The Fire Of Love vài hôm nữa đủ 20 ngày rồi up luôn cho nó chẵn nhe mọi người  cuoi 
Au thăng đây  wave


Được sửa bởi Gelyvip_loveYB ngày Sat May 09, 2015 12:05 pm; sửa lần 4.

laratanie

laratanie
Mod
Mod
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 149
Số Thanks : 80


Bài gửiTiêu đề: Re: [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) EmptySat Aug 23, 2014 9:05 pm
*tung bông* *tung hoa*
Fic dễ thương lắm Gel à. ss cũng thích couple Baeri lắm á. Cái Anh có thể tin e một lấn không thì Baeri chính là couple chính đó. văn phong của e nhẹ nhàng lại dễ thương lắm. Cố lên e nhé!!
Fighting!!!!!!!!!!!11

Gelyvip_loveYB

Gelyvip_loveYB
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 88
Số Thanks : 24


Bài gửiTiêu đề: Re: [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) EmptyFri Sep 05, 2014 1:16 pm
@Lara : hô hô hô! e pk mà...*ngại* *đỏ mặt*
Cũng tại ss hết *đâm* *chém* tại ss nên em ms từ bỏ GDYB bay qua ship BaeRi khoc 
Cũng tại cái fic Anh có thể tin em 1 lần không? (ACTTE1LK) Chỉ tại cái fc đó hết!
Trời ơi em bấn laughing thôi up lẹ lẹ đi đọc fic! Em biết hôm qua ms update mà đúng hơm vbn


 
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) ICjQQvP



                                        Chương 2
- Hắt xì…Hơ…hắt xì!
 
Anh vật vã với cơn hắt hơi liên tục kéo đến. Đưa bàn tay lên xoa xoa cái mũi ngứa ngáy đến khó chịu, đầu óc mơ màng, cả người nóng ra mà không thể bỏ cái áo ấm ra được, lại cảm thấy hoa mắt, chân tay mền nhũn cả ra, cơn sốt đáng ghét này hành hạ anh nhiều hơn anh nghĩ…
Anh chống tay vào một bức tường, nặng nhọc từng hơi thở. Rồi anh dựa hẳn cả tấm lưng mình vào đó, đôi mắt đờ đẫn khép lại thật nhẹ nhàng một cách hết sức mệt mỏi. Anh cảm nhận xung quanh rỗng tuếch, không hề có bất cứ thứ tạp âm nào, cứ như rằng anh đang rơi ra khỏi cái thế giới này, đầu óc lại quay cuồng trong cơn mụ mị, hơi nóng ngày càng tỏa ra nhiều mà cái lạnh cứ ập tới
 
 “Cứ thế này mãi thì đến chết mất!...”
 
Anh gần như buông xuôi với suy nghĩ trong đầu, bất lực trượt dần xuống. Anh ngồi phịch giữa con phố trưa nắng oi ả. Chợt anh cảm giác được thứ gì đó đang chạm vào người mình. Hình như là bàn tay ai đó đàn lay anh. Anh cố lắc thật mạnh đầu xua đi phần nào cảm giác khó chịu, tự trấn tĩnh bản thân, đôi mắt khó khăn hé mở…
 
- Này! Huyng không sao đó chứ?
 
Anh cố bám vào bức tường phía sau lưng, gượng dậy, rồi đột nhiên lại bật cười, vẫn là nụ cười nữa miệng vênh váo đó. Anh không trả lời, chính xác là anh đã khốn khổ đến mức thậm chí còn không thế rên lên một tiếng vì cơn sốt trong người đang đày đọa anh. Ý thức cuối cùng trong anh rằng thằng nhóc đang đứng trước mặt anh đây chính là tên bartender tối hôm qua. Nó chắc chắn phải trả lại cho anh cái thẻ tín dụng. Cũng không hiểu tại sao anh lại cười, có vẻ như nó tức
 
- Này! Sao huyng lại cười?
 
Anh lại thở hắt ra, rất nặng nhọc! Nó cảm nhận được cái nóng từ hơi thở của anh. Lo lắng, hoặc là một thứ xúc cảm nào đó gần như vậy, nó đưa tay chạm vào anh. Và sức nóng làm nó kinh ngạc. Nó nắm lấy vai anh lắc mạnh
 
- Này! Làm sao mà nóng thế hả? Sốt cao lắm đấy biết không?
 
Đúng rồi! Biết chứ! Anh chỉ đợi cho nó phát hiện và phải phụt ra mấy câu đó thôi. Cho đến khi nghe được, anh hoàn toàn yên tâm thả cho hình ảnh nó nhòe đi trong mắt mình, hàng mi cụp xuống, đôi môi khô khóc khép lại, đầu óc ong ong quay cuồng, và hai chân khụy xuống, cả thân hình anh đổ vào người nó. Anh chỉ còn kịp lôi ra một suy nghĩ
 
“Cái thằng nhóc này! Đừng có mà “Này! Này! Này!...” mãi như thế chứ! Tôi có tên đàng hoàng đấy! Tôi là…là…”
 
Dòng suy nghĩ bị đứt quãng, anh chìm vào trong cơn bất tỉnh, bóng tối ập tới, vậy mà vẫn nghe tiếng nó văng vẳng bên tai…
Nó cứ quát lên cố gọi anh, nhưng anh cứ thế, không trả lời, mắt nhắm nghiền lại, không có lấy một chút sức lực. Nét mặt nó nhăn lại, nó bắt đầu hoảng. Cố xoay người để cõng anh lên, nó chạy một mạch về nhà.
 
Nó sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm khuất vào một góc đường. Bên ngoài có vẻ cũ kĩ, bên trong cũng khá ngăn nắp. Chỉ một cái phòng khách nhỏ xíu, phía bên phải là cánh cửa vào phòng ngủ, sâu bên trong là gian bếp, nhưng bày trí rất gọn gàn. Chiếc sofa dài bạc màu đặt đối diện với cái TV cũng không hề mới mẻ, cách đó vài bước chân là một chiếc bàn con nhỏ nhắn.
 
Nó đặt anh lên sofa, thở phù ra một tiếng. Anh nặng hơn nó tưởng. Bắt lên trán anh một chiếc khăn ấm, nét mặt nó mỗi lúc một lo lắng hơn, thực tế là nó không biết phải làm sao với một người hoàn toàn xa lạ như anh, càng khó hơn là anh đang sốt rất cao. Chợt nó phát hiện ra gì đó. Chiếc áo da mà anh khoát bên ngoài đang nhỏ nước xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt. Nó bước tới, bên trong túi áo thấm nước. Nó cố cởi cái áo khoát ra, và nó trố mắt nhìn một cách thản thốt. Tấm áo sơ mi bên trong anh đang mặc ướt sũng, nước bết vào thấy rõ cả da thịt.
 
“Thế này thì không chết cũng đã may…”
 
Nó lắc đầu. Lẽ ra anh nên về nhà, hoặc ít nhất cũng phải tạc vào nơi nào đó trú mưa chứ. Cơn mưa đêm qua không lớn, nhưng đủ làm cho một người lang thang trong mưa như anh ướt đến tận chân tóc. Nó kêu lên một tiếng với mớ suy nghĩ trong đầu. Một thằng đã uống hết 3 chai Vodka, lang thang suốt ngoài đường, chịu trận trong một cơn mưa, sáng nay lại tiếp tục gặp nắng…Mà cái chính là tại sao, tại sao lại để cho nó gặp được cái tên đó? Tại sao lại để cho anh ngất xỉu trước mặt nó? Chúa ơi…Sao lại bắt nó phải lo cho anh?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, nó tức muốn khóc! Đứng phắt dậy, quay lưng đi vào phòng, nó thề với lòng không đếm xỉa đến anh nữa. Vậy mà chỉ 15 phút sau, nó lại khép cửa phòng lại sau lưng, mặt xụ xuống bước ra ngoài. Nó lại gần, khẽ tháo từng chiếc cút áo, nhẹ cởi chiếc sơ mi ra, dùng khăn bông lau tỉ mẩn từng giọt nước trên người anh.
Sau khi nấu cho anh ít cháo trắng, nó ra ngoài. Anh vẫn chưa tỉnh. Trên đường đi, nó ghé sang nhà Ji Yong xin nghỉ một hôm ở bar. Lại lật đật rẽ vào một hiệu thuốc.
 
Nó ngước nhìn lên, trời nắng nhẹ…
Nhịp chân bắt đầu chậm dần, chậm dần
Những dòng suy nghĩ trôi mãi…
Nó bật cười ngô nghê…
 
Hôm đó, trời cũng nắng nhạt thế này, có một thằng nhóc chừng 7 hay 8 tuổi gì đấy, ngồi bên vệ đường cùng một chiếc balo màu mè in hình gấu trúc, nước mắt giàn giụa, tay xoa xoa một bên cổ chân, miệng nấc lên những tiếng đều đều
 
- Khóc đi! Rồi con mắt không chỉ thâm đen vậy đâu! Nó sẽ sưng vù lên cho mà xem
 
Thằng nhóc ngước lên nhìn, anh lớn đang đứng khoanh tay trước mặt nó. Anh lớn ngồi xuống bên cạnh nó, hai tay chống cằm, nhìn thẳng về phía trước. Hồi lâu, nó vẫn không nói gì, anh lớn ngạc nhiên quay sang nhìn nó
 
- Con gấu trúc kia! Sao tan học rồi mà em không chịu về? Sao lại ngồi đây mà khóc?
 
Lúc này, tay nó không xoa cổ chân nữa mà choàng qua cổ anh lớn, miệng không chỉ những tiếng nấc đơn giản nữa, nó nhắm tịt mắt lại, ôm lấy anh lớn òa lên
Anh lớn chết đứng, không biết phải làm gì. Ít phút sau, nó đã khóc ướt vai áo của anh lớn, vẫn cứ nức nở như vậy, chốc chốc nó lại khịt khịt mũi và kéo áo anh lớn lên lau
 
- Con Panda này! Bẩn hết áo huyng rồi!
- Huyng…hức hức…chân em đau lắm! Hức…em không đi được…
 
Anh lớn đẩy nhẹ nó ra, bàn tay vụng về quẹt mấy giọt nước mắt trên mặt nó, lại càng làm cho cái mặt đó lấm lem hơn
 
- Làm sao mà chân lại đau?
- Hức…lúc nãy có mấy người…hức…hức…mấy người xô vào làm em ngã…hức hức…chân em đau…huyng…
- Để xem nào! Nín đi, đừng khóc nữa…
 
Tiếng khóc nó từ từ dịu lại rồi tắt hẳn, chỉ còn lại những cái nấc lên thật khẽ. Anh lớn cuối xuống bên chân bị sưng lên của nó, mắt cá chân táy đỏ. Anh lớn xoa xoa chân nó, rồi ngước lên kéo nó đứng dậy
 
- Được rồi! Ngày mai sẽ không sao nữa. Về thôi, không thì trời sẽ tối
- Em không về…
- Sao lại không về? Trời tối sẽ có ma đó!
- Em không đi được. Huyng…bế em đi!
 
Nó dang rộng hai tay về phía anh lớn. Anh lớn cốc lên đầu nó
 
- Đồ gấu trúc ngốc nghếch! Làm sao mà bế em được?
 
Nghe đến đó, nó lại bật lên òa khóc. Anh lớn đưa tay bụm miệng nó lại
 
- Yên nào! Huyng sẽ cõng em về…
 
Nó gật gật cái đầu lia lịa, hệt một con búp bê. Anh lớn khụy chân, khum người cho nó trèo lên lưng. Tay nó vòng qua cổ anh, ôm luôn cái balo vào, miệng vẫn cứ nấc lên những tiếng nhỏ xíu. Anh lớn vừa đi vừa luôn miệng dọa nó, rằng khóc nhiều mắt sẽ sưng húp lên, rằng khóc mãi ma sẽ đến bắt nó, rằng thế này thế kia thế nọ…
Nắng chiều in bóng hai thằng nhóc con trên đường nhựa, dài lênh thênh…
 
------------------------------------------------------------------------------------------
 
Anh đưa tay ôm lấy đầu, choáng váng, bàn tay kia cố bám vào thành chiếc sofa, gượng người ngồi dậy. Chiếc khăn ấm chườm trên trán rơi phịch xuống, hất nó qua một bên, anh đưa mắt nhìn khắp chung quanh
Không gian tĩnh mịt…
Ánh sáng lòe nhòe cuối ngày hắt lên lớp bụi lờ mờ trong không khí
 
 “Kétttttttt”
Cánh cửa chợt hé mở, nắng thấp lên nơi sàn nhà chiếc bóng đen dài…
 
- Này! Huyng tỉnh rồi à?
 
Nó cất tiếng, tay đặt thứ gì đó lên bàn mắt chăm chăm nhìn vào anh. Nó khẽ nhăn mặt lại vì thứ biểu cảm anh đang phô ra thật khó hiểu, khuôn mặt anh cứ nghệch ra trong khi ánh nhìn đảo khắp cả cái nhà
 
- Này! Có gì hay ho mà huyng nhìn ghê vậy? Nhà tôi nhìn sơ qua cũng đã thấy hết rồi mà…
- Đúng thật!_Anh quay sang nhìn nó – Cái nhà này của cậu không thể nào bé hơn được nữa
- Ha! Thế hả? Này! Để tôi nói cho huyng biết. Không có nó thì giờ huyng đã chết gục ở cái xó đằng kia rồi! Còn được ngồi đây mà chê bai này nọ à?
- Tôi nói không đúng sao? Bé tin hin!
 
Anh quay sang nhìn đi nơi khác. Nó cũng rõ khổ, không thèm cãi nữa. Quăng cái áo khoác vào ngay mặt anh đang ngồi trên sofa, đi thẳng vào bếp, làm gì đó không rõ và lát sau nó trở ra với một tô cháo nhỏ trên tay. Nó đặt tô cháo xuống bàn, hất cầm về phía anh
 
- Ăn đi! Rồi uống thuốc
- Cậu…là cậu đã nấu cháo cho…cho tôi sao?
- Ừ! Cảm động quá mà! Biết ơn quá mà! Đúng không?_Nó trưng ra một nụ cười hãnh diện
- Cũng khá! Mà tôi đang nghĩ…_Anh nhớp lấy một ít cháo
- Nghĩ gì?
- Ăn vào chắc cũng cả chết được
 
Anh cầm lấy tô cháo, chậm rãi nhấm nháp từng chút một, không hề để ý đến gương mặt nó đang đông cứng lại. Thở hắt ra một tiếng, tự cắn lấy bờ môi dưới, nó đến cũng phải bó tay với cái tên ngang ngược như anh. Rõ ràng là nó đã cứu lấy anh một mạng mà, đã không biết ơn lại còn chê bai này nọ.
Điên người! Nó quẳng cho anh mấy viên thuốc, đặt mạnh li nước xuống bàn đánh “Cốp” một tiếng, rồi mặt cho anh ở đó ngơ ra, nó đi thẳng vào phòng
 
- Này! Uống thuốc xong, tôi cho huyng 30 phút nghỉ ngơi. Sau đó huyng biến ra khỏi cái nhà này ngay cho tôi
 
Nó lại trở ra, nghiêm mặt nói với anh. Anh phì cười, lại đúng chuẩn cái nụ cười nửa miệng khinh bỉ mà vênh váo đó, không thèm trả lời. Liếc ngang chiếc đồng hồ, 7h30, anh lai quay ra hỏi nó
 
- Hôm nay cậu không đi làm à?
- Tôi đã xin Jiyong huyng nghỉ một hôm rồi
- Huyng? Chẳng phải hôm qua cậu bảo ông chủ rất tốt với cậu sao? Là ông chủ đó! Sao hôm nay lại thành huyng?
- Huyng ấy là con trai của ông chủ. Được không?
 
Lại lần nữa, nó bỏ vào phòng khi chưa kịp nói cho hết câu. Và 30 phút sau, nó lại khép cái cửa lại sau lưng, bước ra ngoài. Chỉ khác là lần này nó không hề bực dọc, không cau có gắt gỏng bất cứ điều gì, nó chỉ đứng yên nhìn cái mặt anh đang đơ ra ngủ trên sofa, khác hẳn nét mệt mỏi như lúc trưa nó đưa anh về nhà. Nó tiến lại gần, đưa tay sờ lên trán anh, cơn sốt đã giảm hẳn đi. Nó mỉm cười, hài lòng với thành quả của nó…
Chỉ có một thằng ngốc mới không hiểu, rằng nếu nó thật sự nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi nhà trông khi anh đang bệnh, thì đã không cần thiết phải xin nghỉ việc ở bar đêm nay để làm gì.
Và thật đáng tiếc, anh lại không phải là một thằng ngốc!

Trời Seoul đêm nay lây lất một cơn mưa tinh mát…


Được sửa bởi Gelyvip_loveYB ngày Sat May 09, 2015 12:06 pm; sửa lần 1.

Gelyvip_loveYB

Gelyvip_loveYB
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 88
Số Thanks : 24


Bài gửiTiêu đề: Re: [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) EmptyFri Sep 26, 2014 2:35 pm
Chương 3
 
“Cốc. Cốc. Cốc”
Khẽ nhíu mày, anh cựa mình rồi cố nhắm mắt tự đẩy mình vào giấc ngủ

“Cốc. Cốc. Cốc”
Tiếng gõ cửa vẫn cứ dai dẳng
Lại nhíu mày, vẫn kiên quyết không mở mắt, lại cựa mình quay sang bên, và…
“Rầm!”
Anh lọt thỏm xuống dưới sàn nhà, kêu lên một tiếng đầy đau đớn, hai bàn tay cố bấu chặt vào đâu đó, anh gượng dậy. Định thần lại, anh bàng hoàng đau khổ nhận ra mình đang ngủ trên chiếc sofa quèn trong cái nhà “không thể nào nhỏ hơn được” của thằng nhóc bartender
“Cốc. Cốc. Cốc”
Tiếng gõ cửa đều đặn cứ kiên nhẫn vang lên
Trưng ra cái nét mặt rõ ấm ức, anh bước ra mở cửa
 
- Xin lỗi! Đây có phải nhà của ông Lee Seungri?
- Không. Tôi là…Sao?_Anh trố mắt – Cậu vừa nói người đang sống trong nhà này tên gì?
- Ơ…thế cậu không phải là Lee Seungri sao? Vậy chủ nhà đâu?
- Ơ…ah…tôi là anh họ của nó! Có gì không? Nó vẫn đang ngủ…
- Ah…tôi là người của văn phòng chính phủ ở Seoul. Vậy phiền cậu báo lại với Lee Seungri, căn hộ này nằm trong diện giải tỏa để phục vụ cho công trường của chính phủ, hi vọng cậu ấy sớm thu xếp để tìm chỗ ở mới. Xin chào
- Ờ…chào…
 
Anh vẫn cứ ngơ ngác nhìn theo. Không rõ anh đang nghĩ gì, chỉ thấy khẽ thở ra thật nhẹ. Khép cửa lại, anh quay vào trong, nó đã đứng đó từ lúc nào. Nó nhìn anh bằng ánh mắt rất khó hiểu, có thể là nó buồn, hoặc nó đang lo lắng gì đó
 
- Chắc…cậu cũng nghe hết rồi đó!
- Ừ! Nghe chứ! Thì dọn đi vậy…
 
Tiếc! Chính xác là nó đang luyến tiếc! Anh đọc được điều đó trong mắt nó. Mà…cũng không hiểu sao, lòng anh lại xôn xao thứ cảm xúc rất khác
 
- Seungri…
 
Anh khẽ gọi tên nó, giọng anh nhẹ, nâng niu và trân trọng. Nó xoay nhẹ người lại, và thật sự nó bất ngờ. Anh đang cuối mặt xuống, đôi mắt dán chặt phía dưới sàn nhà. Không đâu trên khuôn mặt anh lúc này có được vẻ vênh váo và khinh đời như nó đã từng biết nữa. Anh lạ, thật lạ…
 
- Sao?
- Ờ…ah…uhmm…
 
Anh ngập ngừng, ấp úng. Đôi mắt đảo liên hồi, hai bàn tay thấy trống trải, cứ nắm lại rồi thả ra, chút kí ức gì đó dâng lên dữ dội trong anh, xâm chiếm hết mọi ý nghĩ của anh lúc này. Liệu là anh có nên hỏi, hay là thôi?
Nó nhận biết từ anh vẻ bối rối, và anh cũng đang khiến nó bối rối. Việc nó phải dọn nhà đi, can gì đến anh đâu? Tại sao anh lại có phản ứng như vậy?
 
- Này! Có gì huyng nói ngay đi!
- Tôi…tôi muốn hỏi…uhmm…
- Hỏi gì?
- Tên…là cái tên của cậu…Lee Seungri
- Ừ! Tôi là Lee Seungri. Thì đã làm sao? Tên tôi thế nào?
- Uhmm…chỉ là…
 
Anh hít một hơi thật sâu, thở ra thật mạnh. Không hỏi! Anh quyết định là sẽ không hỏi làm gì để rồi lại thất vọng. Bao nhiêu năm qua, anh đã từng gặp bao nhiêu người như vậy? Đã bao nhiêu lần anh ấp ủ một hi vọng nhỏ nhoi như vậy? Nhưng đã lần nào anh tìm được đâu? Thất vọng cả…
Anh đưa đầu lưỡi thấm ướt bờ môi đang dần hồng hào lại, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh như không hề có chuyện gì, mặc dù bên trong anh cồn cào và cảm xúc hỗn độn hết sức. Anh đưa tay quơ lấy chiếc áo khoác nằm trên bàn, ngước lên nhìn nó
 
- Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi. Tôi ổn rồi, tôi phải đi đây. Còn về cái tên của cậu thì…Seungri nghĩa là chiến thắng nhỉ? Uhmm…chỉ là tôi muốn hỏi cậu, cậu có thấy cái tên đó, nó lố bịch quá không?
 
Anh nói một hơi thật dài và rời đi, cánh cửa khép vội đánh “rầm” một tiếng. Nó trố mắt nhìn theo anh, chết đứng! Làm sao trên đời lại có người như vậy được nhỉ? Rõ là nó cứu anh, rõ là chính nó chăm sóc, lo lắng cho anh mà. Vậy mà không chỉ chê bai căn nhà của nó hết chỗ nói, giờ lại còn phỉ báng cái tên thần thánh của nó nữa. Anh không biết là cái tên này đối với nó ý nghĩa thế nào sao? Tức người, nó vung chân đá mạnh vào không khí, mở đầu một ngày có vẻ như sẽ vô cùng tồi tệ…
 
-------------------------------------------------------------------------------
 
- Đưa ra đây!
- Ah! Không được!
 
Nó ôm lấy quả bóng vào lòng, ôm thật chặt. Cả đám 5,6 đứa lớn hơn có đấm đá thế nào nó cũng không buông ra. Đó là món đồ chơi duy nhất bà để lại cho nó trước khi ra đi, nó không thể để bọn trẻ này cướp mất.
Nó nằm co người ghì chặt lấy quả bóng chịu trận. Và xung quanh chẳng có ai giúp nó. Dễ hiểu thôi, ngày đầu tiên nó được đưa đến trại mồ côi này mà…
 
- Này! Đừng có đánh nữa
 
Oh, không! Có vẻ như nó nhầm. Ai đó đang lên tiến can ngăn giúp nó. Và hình như người này rất có uy nhé! Cả đám to con lớn xác đã buông nó ra. Nó lồm cồm ngồi dậy, tay vẫn ghì lấy quả bóng màu đỏ - màu của chiến thắng! Nó xác định được tiếng nói vừa nãy là của cái người đứng ngay trước nó. Nó nép vào sau lưng người đó…
 
- Mày nhiều chuyện thật!_Một thằng trong đám nói
- Sao bọn mày lại đánh nó?_Cậu bé lên tiếng
- Bọn tao muốn cái đó!_Thằng to xác nhất bọn chỉ vào quả bóng của nó, rồi vênh mặt lên nói… - Mày đừng xen vào chuyện người khác nữa đi
- Nhưng nó nhỏ hơn bọn mày, và bọn mày đông hơn nó. Nó chỉ có một mình thôi…
- Mệt quá! Mày tránh ra. Nhanh!
- Không!
 
Cậu bé ôm lấy nó vào lòng. Cái đấm đầu tiên vào lưng, cả hai ngả xuống đất. Cậu bé nằm đè lên nó, cắn răng chịu đựng. Có lẽ như nó đã nhầm một lần nữa, người này không hề có uy! Và thậm chí còn bị đòn bầm dập hơn nó lúc nãy nữa. Nó nhìn cậu bé lớn hơn nhắm tịt mắt lại chịu đựng, tự dưng nó cũng đau theo.
Lũ con nít kéo đi sau khi đã đấm đá mỏi tay, nó vội vàng ngồi dậy, cẩn thận đặt quả bóng đỏ sang bên, khó khăn kéo cậu bé kia dậy
 
- Này! Có sao không thế?
 
Nó nghiêng đầu cố ý nhìn thật kĩ mặt cậu bé, vết thâm không nhiều và có vẻ cậu bé ấy cũng không lấy gì làm đau đớn
 
- Chả làm sao cả! Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Sao lại phải vào đây?
- Lee Seungri. 7 tuổi.
- Seungri ah? Chiến thắng sao? Tên hay thật…Sao cậu lại phải vào đây?
- Tôi…
 
Giọng nó nhỏ hẳn lại, rồi bắt đầu thút thít. Không nghĩ ngợi gì nhiều thêm, nó ôm chầm lấy cậu bé ấy òa lên khóc. Cậu bé bị bất ngờ, không biết phản ứng thế nào. Không lâu sau, cậu bé đẩy nó ra
 
- Tại sao cậu lại có thể ôm chầm lấy một người không quen biết như vậy chứ!
- Bà tôi vừa mất hôm qua, mấy người quanh nhà đưa tôi vào đây
- Gọi huyng đi. Tôi lớn hơn cậu 2 tuổi đó!
- Không. Sao tôi lại phải gọi như thế?
- Vì tôi lớn hơn cậu. Gọi huyng đi!
- Không
- Thế thì tôi sẽ không chơi với cậu nữa
 
Nó nhìn cậu bé, nhăn mặt, bắt đầu suy nghĩ. Hồi lâu nó ngước nhìn lên, lắc đầu ngoày ngoạy. Cậu bé phồng má, quay lưng bỏ đi. Nó vội nhặt quả bóng lên ôm vào trước bụng, bước theo sau…
 
- Này! Đừng bỏ tôi chứ!
- Cậu mau gọi huyng đi!
- Không. Sao tôi phải gọi?
- Vì tôi lớn hơn cậu. Cậu thật vô phép. Gọi huyng mau…
- Không…
 
Cậu bé vẫn tiếp tục đi, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. Nó vẫn ghì chặt quả bóng đỏ bước theo sau. Suốt một dãy hành lang vang vọng tiếng của hai đứa trẻ cãi nhau ỏm tỏi…
 
Một cú va vào người nào đó ngược đường kéo anh ra khỏi quá khứ. Anh cuối đầu xin lỗi, rồi khẽ thở thật dài…
Đã bao nhiêu năm nay anh đi tìm nó. Anh đã về lại trại trẻ, nhưng cô quản giáo bảo rằng nó đã rời đi, thế là anh bắt đầu lùng sục khắp mọi nơi. Anh chẳng biết gì ngoài tên và tuổi của nó. Anh không biết mặt mũi nó giờ thế nào, không biết vóc người nó ra sao, không biết tính tình nó có thay đổi không. Không biết một thứ gì hết. Nhưng chỉ với cái tên Lee Seungri như thế, anh chưa bao giờ bỏ cuộc.
Đã bao nhiêu lần anh kì vọng rồi thất vọng, đã bao nhiêu lần anh vồ vập lấy một người xa lạ chỉ vì nghe loáng thoáng chữ Seungri rồi lại cuối đầu xin lỗi. Thế nên hôm nay, khi biết nó tên là Lee Seungri, anh hoàn toàn bất ngờ. Anh định hỏi, nhưng sợ tự làm mình hụt hẫn thêm lần nữa, anh lại thôi.

Anh luôn tin rằng…Vào một ngày không xa, anh sẽ gặp lại nó – con Panda bé nhỏ mà anh rất yêu thương. Và tất nhiên, anh biết là nó sẽ chờ đợi anh, cho dù có đến khi nào, anh vẫn tin là như vậy…

Gelyvip_loveYB

Gelyvip_loveYB
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 88
Số Thanks : 24


Bài gửiTiêu đề: Re: [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) EmptyFri May 08, 2015 8:38 pm
Chương 4
 
Anh dò dẫm những bước chân trong đêm, hướng về khu Gangdong như mọi lần. Không biết từ khi nào, anh chỉ thích đi bộ, vừa đếm bước vừa vu vơ mấy câu hát như thế. Anh thấy lòng mình nhẹ hẳn đi. Người xe vẫn cứ tấp nập, Seoul vẫn không ngừng hoa lệ. Những ánh đèn đường hiu hắt không rọi sáng được tâm hồn anh. Đâu đó vài khúc nhạc ngân nga trầm bỏng…
 
“Oceans apart, day after day…”
 
Lại là mấy câu hát đó, lại là giai điệu đó. Lại một kí ức nữa, trôi nhè nhẹ theo từng nốt nhạc, dồn dập ùa về. Kí ức về những tháng này tuổi thơ mà suốt mười mấy năm trời anh vẫn luôn tìm kím…
 
*** Flashback ***
 
- Huyng...! Huyng ah…
 
Nó lang thang trên dãy hành lang không một bóng người, tay ôm ghì lấy quả bóng đỏ, trên đôi vai bé nhỏ đeo chiếc balo con con in hình gấu trúc. Đã tan học lâu rồi, nó vẫn đứng yên ở trước cửa lớp đợi anh lớn ra rồi cùng về như mọi khi, nhưng mãi vẫn không thấy. Nó đến lớp của anh lớn nhưng mọi người đã về hết, thế là nó đi tìm…
 
Nó lang thang khắp hết mấy dãy hàng lang trong trường, leo hết mấy cái thang lầu, miệng vẫn không ngừng gọi “huyng…”. Nó sắp khóc đến nơi rồi, sao anh lớn lại đi đâu mất mà không thèm đón nó như mọi hôm.!? Anh lớn quên nó rồi sao? Cha bỏ nó, mẹ bỏ nó, bà bỏ nó, và bây giờ anh lớn cũng bỏ nó nốt. Đôi chân bé nhỏ của nó bắt đầu chạy loạng choạng, khuôn miệng mếu máo, đôi khóe mắt đã ngấn nước, nó vẫn kêu những tiếng “huyng…” thật đều đặn. Chợt nó nghe ai đó gọi…
 
- Panda! Vào đây!
 
Nó đưa đầu vào phòng nhạc, anh lớn đang ngồi bên một chiếc piano và đôi mắt anh lớn sáng rực. Nó lon ton chạy vào trong, nhón chân ngồi lên chiếc ghế cạnh anh lớn
 
- Huyng đang làm gì vậy!?_Nó tròn mắt hỏi
- Đàn…nghe nhé!
 
Và thế là anh lớn đàn, những ngón tay lướt thật êm trên từng phím đàn. Rồi anh lớn hát, giọng anh lớn ấm áp và ngọt ngào đến lạ. Nó há hốc mồm, nét mặt đờ ra ngồi nhìn anh lớn vừa đàn vừa hát. Nó chẳng hiểu gì hết, nhưng nó biết anh lớn hát rất hay, đàn rất hay. Và nó vẫn cứ như thế cho đến khi anh lớn hát xong rồi phải lây nó…
 
- Này! Em sao thế?
- Huyng…hay lắm! Hay lắm cơ!
- Đương nhiên rồi
- Nhưng em không hiểu…
- Trời…!_Anh lớn kêu lên thất vọng…- Đáng ra em phải học anh văn cho hẳn hoi vào chứ! Bài này ý là chờ đợi ấy, người hát bài này sẽ chờ đợi người mình yêu hoài luôn…
- Chờ hoài luôn sao?
- Ừh…này! Nếu mà huyng phải đi đâu đó xa, xa thiệt xa…em chờ huyng không?
- Chờ! Em chờ mà! Em cũng chờ hoài luôn…
 
Anh lớn cười, và nó cũng cười. Tiếng cười khúc khích vang vọng khắp căn phòng nhỏ…
 
*** End Flashback ***
 
Anh đẩy cửa bước vào, bar Blue hôm nay không ồn ào, nhộn nhịp như mọi khi nữa. Anh đưa mắt nhìn quanh, không thấy ai ngoài một cậu trai trạc tuổi mình đang dọn bàn ghế. Thấy anh vẫn đứng lóng ngóng nơi cửa ra vào, đôi mắt đảo khắp nơi tìm kiếm, cậu trai đến gần anh
 
- Xin lỗi anh, hôm nay bar không mở cửa đâu ạ
 
Anh gần như phớt lờ đi câu nói ấy, vẫn cứ dõi tìm thứ gì đó. Nhưng không hề có bóng dáng một ai hay thứ gì khác nữa…
 
- Này cậu! Ở đây có một người tên Seungri đúng không?
- Phải! Nhưng cậu ấy không ở đây lúc này. Và sẽ không bao giờ ở đây nữa…
 
Cậu trai vừa chồng những cái ghế vào với nhau vừa trả lời. Anh tỏ ra vẻ khó hiểu với câu nối ấy, anh bước đến gần cậu ta
 
- Sao thế? Ý cậu là sao?
- Ba tôi – chủ quán bar này sẽ ra nước ngoài, nên quán bar từ hôm nay sẽ đóng cửa. Seungri và mọi người đã được hưởng tiền lương phù hợp và rời đi từ hôm qua rồi
- Đóng cửa sao?
- Đúng vậy_Cậu ta vẫn không ngơi tay với công việc đang làm
 
Anh quay lưng bước đi, không quên gửi lời cảm ơn đến cậu. Lẽ ra anh không có ý tìm nó, chỉ là vô tình anh đến đây, vô tình nhìn thấy bảng hiệu chữ “Blue”, vô tình bước vào, vô tình nhớ và vô tình tìm kím nó. Thế nhưng lúc này anh lại không vô tình cảm thấy khó thở, nhà nó đã nằm trong khu giải tỏa, chỗ làm lại không còn nữa. Mà anh chẳng có một thứ gì để lien lạc với nó
 
Anh đặt tay lên cánh cửa, chưa kéo vội, anh vẫn chần chừ suy nghĩ thêm gì đó. Chợt anh cất tiếng hỏi, không quay đầu lại…
 
- Muốn tìm cậu ấy thì phải làm sao?
- Sao lại hỏi tôi?
- Vì tôi biết cậu sẽ biết, Kwon Ji Yong!
 
Cậu giật mình, suýt đánh rơi chiếc ghế trên tay. Ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía anh trân trối…
 
- Sao anh lại biết tên tôi?
- Việc đó không quan trọng đâu. Tôi muốn tìm cậu ấy, Seungri.! Cậu giúp tôi được không?_Anh quay đầu nhìn lại
 
Cậu nhăn nhó khó hiểu, rồi chồng nốt cái ghế trên tay lên. Cậu bước đền bên quầy bar, lấy một mảnh giấy nhỏ và viết gì đó. Vài giây sau, cậu đưa nó ra trước mặt anh
 
- Đây là số điện thoại và địa chỉ nhà! Số điện thoại thì có thể nhưng địa chỉ nhà thì tôi nghĩ có cũng như không thôi. Nhà cậu ấy đang trong diện qui hoạch, chắc cậu ấy chẳng ở đó nữa đâu. Anh thử liên lạc với cậu ấy đi
 
Anh nhận lấy mảnh giấy từ tay cậu, lướt mắt nhanh theo từng con chữ
 
- Cậu có biết gì về cậu ta không?
- Tôi không biết nhiều, tôi và cậu ấy cũng chưa biết nhau lâu. Chỉ biết là cậu ấy quê ở Gwangju và đến Seoul này để tìm người
- Tìm người? Cậu có biết cậu ấy tìm ai không?_Anh sốt sắng nắm lấy tay cậu
- Ơ…một người anh! Cậu ấy nói vậy…
- Cảm ơn cậu
 
Anh bất thần buông tay cậu ra, kéo cửa rồi bước ra ngoài, đường phố vẫn tấp nập. Anh bước đi, những bước chân mỗi ngày càng chậm, càng vô định hơn. Đầu óc anh bắt đầu mụ mị. Một sự trùng hợp đến đáng ngờ, cậu ấy có lẽ nào là đứa trẻ đó. Lee Seungri – con gấu trúc nghịch ngợm và ương bướng
 
Anh cứ như vậy mà đi, đi mãi rồi cuối cùng cũng đã đứng trước cửa nhà. Anh ngước nhìn lên, ngôi nhà ấy đối với anh đã quá đỗi nhàm chán và kinh tởm, từ ngày mẹ mất anh đã không còn chút hứng thú nào với nó. Mỗi sáng anh không đến công ti của ba, mỗi trưa anh không về nhà và mỗi tối anh đi mãi cho đến tận sáng. Anh biết sẽ chẳng ai quan tâm đến anh nữa.
 
- Cậu chủ
 
Anh đã quay lưng bước đi, nhưng chưa được mấy bước đã bị ông quản gia kéo lại
 
- Cậu chủ! Sao cậu không vào nhà?
- Vào làm gì? Mấy hôm nay tôi cũng có về đâu…
- Ông chủ đang ở trong nhà đấy! Cậu vào với ông đi
- Ông ấy ở nhà sao?_Cậu nhếch môi cười – Seoul hết gái rồi hả?
- Kìa cậu chủ…
- Vào nhà là được chứ gì?
 
Anh gạt phắt lời ông quản gia, đẩy cánh cổng to sụ bước vào. Thật ra việc ba anh ở nhà thì lạ thật, nhưng ở nhà hay không ở nhà với anh chẳng có gì khác nhau. Nhưng nếu anh vẫn tò mò muốn biết ba anh ở nhà để làm gì
 
- Young Bae!
 
Anh đi ngang qua phòng khách, ba anh đang ngồi trên sofa, dù đã thấy nhưng anh cố ý không để mắt tới, anh lướt ngang qua ông mà không thèm chào, thậm chí một cái nhìn cũng không.
 
- Vâng?_Anh dừng lại khi nghe ông gọi
- Con không thấy appa đang ngồi đây sao? Hay con quên rằng appa là cha của con mà không thèm chào?
- Vâng…con chào appa
- Con đi đâu về đấy?
- Về đâu?
- Nhà chứ đâu? Con hỏi gì lạ vậy?
- Ah…thì ra appa vẫn biết đây là nhà. Con cứ nghĩ appa đã mua đứt mấy cái khách sạn để làm nhà rồi chứ
- Young Bae, con đừng lên lớp với appa!_Ông lớn tiếng
- Và appa cũng không có quyền quát mắng con_Anh trả lời một cách hết sức bình thản
- Uổng công mẹ con đã yêu thương…
- Ông đừng nhắc tới umma của tôi_Anh hét lên – Ông không có quyền!
- Con!
- Từ ngày umma mất, lúc nào ông cũng chỉ biết có mấy con bồ của ông, suốt ngày gái gú. Hơn một năm qua, có bao giờ ông đến thăm mộ umma, có bao giờ ông thấp cho umma tôi một nén nhang không hả? Ông đừng nhắc đến umma. Ông không xứng!
 
Anh hét thật to những lời nói cuối cùng, rồi chạy thật nhanh vào phòng khóa trái cửa. Young Bae đã vùi mình vào chiếc chăn to đùng, anh đã khóc. Lẽ ra anh đã không còn ở lại đây nữa nếu không vì umma mình. Anh đã ước sao năm ấy bà đừng biết sự tồn tại của anh, đừng tìm anh, và đừng mang anh đi khỏi trại trẻ mồ côi ấy. Thì có lẽ lúc này anh đã không phải như thế.
 
Ba mẹ anh đã thất lạc anh từ lúc mới sinh ra, anh không biết như thế nào, chỉ biết từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện. Ở đó tuy không có cha, không có mẹ, nhưng cô quản giáo vẫn rất thương yêu chúng nó – những đứa trẻ thiếu vắng tình thương. Anh đã sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc ở nơi đó. Mặc dù đôi lúc anh vẫn muốn biết ba mẹ mình là ai, ở đâu, hay đang làm gì.Còn bây giờ có lẽ anh không cần nữa. Dù anh thương umma rất nhiều, nhưng một người cha như vậy, Young Bae không chấp nhận được
 
Anh cầm điện thoại lên, ấn số điện thoại của nó trên mảnh giấy mà Ji Yong đưa. Anh đang cần nó, dù không biết có chính xác nó là đứa trẻ năm xưa hay không, anh vẫn muốn gặp nó ngay lúc này. Sau một hồi chuông kéo dài, anh nghe thấy giọng nó ở đầu dây bên kia…
 
- Yobuseo?
- Seungri. Lee Seungri.? Là cậu đúng không?
- Ơ…vâng. Tôi là Lee Seungri đây. Ai đấy ạ?
 
Chợt, anh bật cười khi nghe thấy giọng nói đó. Anh chẳng biết trả lời như thế nào, vì thực tế nó không biết tên anh. Vậy thì anh có nói hàng ngàn lần cái tên Dong Young Bae thì nó cũng chẳng biết
 
- Cái thẻ tín dụng…cậu vẫn chưa trả tôi đâu đấy! Cậu đang ở đâu?
- Ơ…là anh à? Được rồi, tôi sẽ mang tới trả anh. Cho tôi địa chỉ nhà đi
- Không! Lỡ cậu trốn mất thì sao? Cho tôi biết cậu ở đâu. Tôi sẽ đến lấy
- Nhà tôi
- Ở yên đấy nhé! Chờ tôi…_Anh khựng lại giây lát, rồi nói chắt nịch – Tôi sẽ đến ngay
 
Anh không biết vì sao, nhưng khi anh bảo nó chờ anh, có chút xúc cảm gì đó dâng lên trong lòng. Chẳng biết, mà anh cũng chẳng muốn biết, quan trọng là lúc này anh không muốn ở nhà thêm một phút giây nào nữa. Young Bae mặc chiếc áo khoác vào, rồi bước ra khỏi nhà.
 

Đêm Seoul tĩnh mịt…

piyemoon

piyemoon
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) EmptyThu Jun 25, 2015 11:58 am
chời ơi tiếp đi tiếp đi au ơi :**** mem thiệt là tò mò đó nha


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) [K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508) Empty
[K+] Waiting [Shortfic|Baeri] - Chap 4 (150508)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-