BigBangFam
Topics tagged under missyouall on  BigBangFam Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
Topics tagged under missyouall on  BigBangFam Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
Topics tagged under missyouall on  BigBangFam X2RNQic
Custom Search

Topics tagged under missyouall on  BigBangFam Trang11
Topics tagged under missyouall on  BigBangFam Trang11
Topics tagged under missyouall on  BigBangFam Trang11

Tìm thấy 1 mục

Tác giảThông điệp
Topics tagged under missyouall on  BigBangFam Mini_d12Chủ đề: [K+] The Fire Of Love [Longfic|GDYB - GTop] - Chap 11 (150619)
Gelyvip_loveYB

Trả lời: 22
Xem: 4221

Search in: Fan Fic BigBang   Topics tagged under missyouall on  BigBangFam Mini_c10Tiêu đề: [K+] The Fire Of Love [Longfic|GDYB - GTop] - Chap 11 (150619)    Topics tagged under missyouall on  BigBangFam EmptySun Jan 11, 2015 3:47 pm
CHAP 6
 
- Young Bae!
 
Ji Yong tươi cười đưa tay vẫy vẫy, rồi lại nhanh chóng rút sâu vào chiếc áo khoác dày cui. Từ phía xa xa lại ánh lên một nụ cười rạng rỡ, đốt cháy cả tiết trời lạnh lẽo. Tuyết vẫn lơ đễnh nhè nhẹ rơi trong màn sương dày đặt. Seoul chìm trong tuyết trắng gió lạnh, độc một màu xơ xác, hanh heo…
 
Anh vẫn cứ bước những bước chắc chắn và nhanh nhẹn trong khi gió cứ cuốn lấy đôi chân lạnh buốt, bờ môi đỏ au đã bệch đi chút ít vì lạnh, và đôi bàn tay nắm thật chặt nằm yên trong túi áo. Anh vẫn cười, vẫn nụ cười thiên thần làm lòng cậu bình yên và ấm áp đến lạ. Đôi mắt con con đã nheo lại thành hai đường cong trên khuôn mặt rạng ngời nét hạnh phúc…
 
- Cục bông còi! Đợi tớ lâu không?
 
Ji yong không trả lời, nét mặt cậu đôi phần đờ ra trong thấy. Những oán hận lại về vây lấy cậu. Không làm sao Ji yong lại có thể gạt cái tên Dong Min-huyn ra khỏi đầu mình khi nhìn thấy anh. Cậu sẽ trả thù. Phải! Nhất định là như vậy!
 
Cơ mà…trả thù là đồng nghĩa với việc cậu giết chết đi khuôn mặt thiên thần đang hiện lên trong mắt cậu. Là đồng nghĩa với việc cậu sẽ tự tay đập nát tình yêu của anh và cậu. Và cũng có nghĩa là…cậu sẽ không bao giờ còn được thấy anh mỗi ngày, sẽ không được nũng nịu với anh, sẽ không bao giờ còn được nghe anh gọi cậu là “cục bông còi” nữa, cậu sẽ không bao giờ lại có anh trong đời mình
.
.
.
Không bao giờ nữa…
.
.
.
Không bao giờ…!
 
- Ji Yong! Ji Yong!_Anh đưa tay vuốt nhẹ sống mũi cậu
- Ah…hả?
- Cậu sao vậy?
- Ah…không sao! Thế nào? Chúng ta sẽ về nhà cậu à?
- Đúng vậy! Hôm trước cậu và appa tớ chưa nói chuyện nhiều với nhau mà, hôm nay là chủ nhật, appa sẽ ở nhà cả ngày. Đi nhé!?
- Thì đi!
 
Ji Yong cười…Lần đầu tiên cậu trưng ra một nụ cười giả tạo đến độ cậu phải tự khiếp sợ mình đến như thế. Và đặc biệt là…nụ cười ấy lại dành cho anh!
 
Đôi bàn tay lại đan vào nhau, anh và cậu lại đếm những bước chân trên con phố dài như vô tận, gió vẫn ln lỏi xoáy vào da thịt nhứt buốt. Anh vẫn nói, và cậu vẫn cười. Nhưng cậu biết rõ rằng câu chuyện của anh và nụ cười của cậu sẽ không bao giờ có thể hòa vào nhau được nữa. Nỗi thù hận hằng sâu trong cậu đã chen vào giữa hai người, khoảng cách trong lòng cậu ngày một xa hơn. Và lúc nào cậu cũng nhớ về cái ngày kinh khủng nhất trong đời cậu
 
Đó là một ngày cuối thu tuyệt đẹp…
Bầu trời trong xanh và cao vút, không gợn một chút mây. Ánh tà dương cuối ngày nhạt thếch trãi rộng khăp con đường về. Cậu vẫn đếm từng bước dưới hàng phong đỏ rực, khuôn miệng nhỏ nhắn bâng quơ mấy câu hát. Tâm trí cậu vẫn ngênh ngang lướt cao theo gió…
 
Chợt cậu tông sầm vào một ai đó, và ngã ra trên đường. Gã đàn ông đưa bàn tay thô ráp kéo cậu đứng dậy.
 
- Sao không cậu nhóc?
 
Gã lên tiếng hỏi, còn cậu thì đang chăm chú vào con người trước mắt mình. Một gã đàn ông cao to, hàng mày rậm đen và đôi mắt híp sâu húp. Chiếc mũi to tướng, và một vết thẹo bên má trái, và nước da ngâm đen cùng giọng nói khản đặc, và một mùi xăng dầu nồng nặc…
 
- Nhóc! Làm sao không?
 
Gã quát lớn làm cậu giật thót, buông bỏ những suy nghĩ trong đầu mình
 
- Cháu…cháu không sao. Xin lỗi bác…
 
Gã gật nhẹ đầu và quay lưng bỏ đi. Ji Yong không khỏi thắc mắc về người đàn ông đó. Nơi cậu sống là vùng ngoại ô khá hoang vắng, con người đó từ đâu đến mà cậu chưa từng gặp đến một lần. Và lí do nào mà cả người gã toàn mùi xăng dầu như thế? Gã đến đây để làm gì? Đi đâu mà lại vội vàng đến như thế?
 
Nhưng rồi cậu cũng bỏ mặc, gạt hết những điều đó ra khỏi đầu mình, và trở về với thực tại mà cậu đang sống…
 
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu vào đại học. Kwon Ji Yong đã là sinh viên của Nhạc viện Seoul. Rồi đây cậu sẽ được đứng trên sân khấu với cây vĩ cầm trong tay, sẽ nhắm tịt mắt du dương theo những nốt nhạc trầm lắng, sẽ mỉm cười rạng rỡ với những tràn pháo tay kéo dài mãi, rồi sẽ đưa đôi mắt con con dò hết những hàng ghế khán đài để tìm hắn. Và hắn sẽ tiễn lên sân khấu, sẽ mỉm cười nhìn cậu, và sẽ trao cho cậu bó hoa trên tay mình. Cậu xoay người một vòng, và lại cười thật tươi hơn nữa. Chợt cậu nheo mắt nhìn thật kĩ một góc phong bên đường…
 
Mái đầu nâu đỏ như hòa vào với sắc thu nhẹ nhàng, chiếc áo sơ mi mỏng manh phất phơ trong gió chiều, làn mắt sâu hút màu tro tàn đôi lúc khép lại, sống mũi cao vút, đôi môi hồng mỏng tan đang kề bên chiếc kèn nhỏ nhắn. Hắn đang tựa lưng vào một góc phong với nét mặt phiêu du, đắm mình vào âm thanh của chiếc hamonica réo rắt
 
Cậu bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng và chậm rãi, và lặng im lắng nghe hắn cho đến khi nốt nhạc cuối cùng dứt hẳn, không còn tiếng vọng nữa. Ánh nhìn của cậu dồn về hắn, và ánh nhìn của hắn bay tít trên bầu trời cao vợi…
 
- Tặng cậu đấy, nhóc!_Hắn lên tiếng và đôi mắt vẫn không rời khỏi không trung
- Khúc nhạc mà huyng vừa thổi sao?_Ji Yong tròn mắt hỏi lại
- Ừ! Chào mừng cậu đến với Nhạc viện Seoul
 
Vừa nói hắn vừa quay lưng đi về phía nhà của họ, hai ngôi nhà nằm kề bên nhau.
Ji Yong vội bám theo hắn…
 
- Nói cứ như trường ấy là của huyng vậy…
- Không phải của tôi. Nhưng tôi là cựu học sinh của trường ấy…
 
Những câu nói lúc trầm lúc bổng, hai giọng nói hòa vào nhau, một trong trẻo véo von, một trầm khàn ấm nóng cùng quyện lấy nhau bay lên, quấn quanh những thân cây, len vào mấy kẽ lá và vút lên không gian thoáng đãng…
 
Mặt trời mỗi lúc một xuống thấp, nắng nhạt ngã màu vàng hoe, bầu trời trong xanh đang chuyển màu vàng rực…
 
- Seung…Seung Huyn huyng!
 
Ji Yong mấy máy đôi môi, và mắt dán chặt vào bầu trời phía trước. Hắn quay người lại nhìn cậu khó hiểu, nét mặt cậu đang đờ đẫn ra và có vẻ gì rất hoảng hốt
 
- Gì vậy nhóc?
- Khói…khói đen. Huyng ah…hướng đó là nhà của chúng ta
 
Seung Huyn giật bắn người quay lại hướng mắt theo ngón tay Ji Yong đang chỉ. Một cột khói đen hung tợn bóc lên nhuộm cả không gian vào một màu xám xịt, rùng rợn và đáng sợ. Hắn định thần lại và kéo cậu chạy như điên về phía ấy…
 
Kwon Ji Yong thở hổn hển trông vào cảnh tượng trước mắt. Ngôi nhà thân yêu của cậu đang chìm trong biển lửa, ngọn lửa dữ dội và kiên quyết nuốt chửng hết mọi thứ.
 
Cả người cậu run lên, rồi khụy xuống. Lòng ngực trái thót một nhịp đau điếng, sống mũi bắt đầu cay xộc, khóe mắt cậu nóng rát, giọt nước mắt nóng hổi dâng lên trong mắt cậu, tràn qua khóe mắt, nặng trĩu trên hàng mi, lăn dài xuống khuôn mặt cậu đang trắng bệch đi vì một nổi hoảng loạn, và rơi xuống như một con dao sắc nhọn gâm vào tim cậu.
 
- Umma…appa…
 
Im lặng.
.
.
.
 
- Umma..! Appa..!
 
Ji Yong hét lên và lao vào trong.
 
- Kwon Ji Yong!
 
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, và đôi bàn tay hắn cố níu cậu lại, kéo cậu vào lòng và ghì thật chặt
 
- Cậu muốn chết à?
- Nhưng…Huynie…umma của em…appa của em
- Không được! Không thể vào được nghe không? Quá trễ rồi…
- Không…em phải mang umma về, cả appa nữa. Em không thể để họ rời đi được
- Kwon Ji Yong!
 
Hắn siết lấy cậu thật mạnh. Cậu vẫn gào thét trong vòng tay hắn, ngọn lửa vẫn hung tợn thiêu đốt mọi thứ, hắn hung hăng dâng lên trong đôi mắt cậu, vẫn tàn nhẫn cướp mất cha mẹ cậu
 
Tất cả xung quanh với cậu lúc này, chỉ có hoang tàn và xơ xác

Hắn vẫn một mình làm chỗ dựa cho cậu, cả hai như đang trơ trội giữa thế giới rộng lớn không một bóng người…

P/S : chap này kỉ niệm ngày come-back với fam và với sự nghiệp fic vĩ đại  laughing 
Viết vội hơi ngắn mong mọi người thông cảm
#Missyouall...
Yêu Tuệ gì đâu luôn vbn 
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Chuyển đến