BigBangFam
[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] X2RNQic
Custom Search

[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] Trang11
[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] Trang11
[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] Trang11

[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

sakura1360

sakura1360
Thành viên mới .
Thành viên mới .
Tổng số bài gửi : 6
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptyTue Dec 27, 2011 4:56 pm
Author: Sakura1360

Rating: T

Category: General (hãy biết ta gần như không bao giờ biết phân loại fic)

Disclaimer: Nguời thật không phải của ta mà sao lần nào cũng phải nói câu này nhỉ?

Pairing: GTop


Chương 1

Seung Hyun tỉnh giấc giữa đêm với cảm giác nhột nhạt sau gáy. Xưa nay anh đã ngủ là gọi cũng chưa chắc đã dậy chứ đừng nói đến chuyện thức giấc giữa đêm như thế này.

‘- Có gì lạ đâu, hôm nay là một ngày đặc biệt mà.’

Một giọng nói bảng lảng như sương khói vang lên trong phòng khiến anh giật mình. Một người đàn ông mờ ảo như đứng sau một màn sương mù đang đứng ngó anh chăm chăm từ ngoài cửa. Người đó có một vẻ gì đó rất quen thuộc mà anh không sao nhớ ra.

‘- Thật tiếc là cậu lại quên tôi nhanh thế Hyunie.’

Cái bóng mờ nhạt lướt lại gần anh, ánh sáng nhập nhoạng qua tấm rèm chớp lướt loang loáng trên khuôn mặt đó.

‘- Xem ra trí nhớ của bánh ú không được tốt lắm nhỉ.’

“Bánh ú”? Anh láng máng nhớ hình như đã từng nghe qua cái biệt danh này. Biệt danh mà chỉ có một người duy nhất gọi anh. Một người rất đặc biệt. Kí ức bé thơ trở về trong tâm trí khô khốc vì những bản kế hoạch lê thê. Anh ngước lên nhìn cái bóng đó nghi ngại.

- Zhou Mi?

Cái bóng chỉ cười khẽ nhưng dường như anh đã tìm được một nét thân quen trên gương mặt đó.

- Cậu không còn bé như ngày xưa nữa.

Anh đứng dậy đo chiều cao với một gương mặt thú vị.

‘- Thì cậu cũng đâu còn là nhóc bánh ú ngày xưa.’

Cái bóng cười buồn.

- Sao hồi đó đột nhiên cậu lại biến đâu mất thế? Vì mẹ nói rằng cậu chỉ là do tớ tưởng tượng ra thôi mà tớ đã khóc mấy ngày liền đấy biết không?

‘- Biết chứ. Tớ vẫn luôn dõi theo cậu mà. Chỉ có điều là lúc đó cậu không còn cần đến tớ nữa Hyunie à.’

Cái bóng có vẻ đầy luyến tiếc.

‘- Cậu cần phải trưởng thành. Và nhìn xem.’

Cái bóng khua tay từ đầu đến chân anh với vẻ thoả mãn.

‘- Cậu đã trưởng thành thế này rồi. Thật tuyệt.’

- Vậy sao hôm nay tự dưng lại xuất hiện?

‘- Vì hôm nay là một ngày đặc biệt mà.’

- Đặc biệt?

‘- Không nhớ hôm nay là ngày gì sao?’

Anh quay sang nhìn lại tờ lịch. Một con số 4 to đùng đang cười toét miệng ngó lại anh.

‘- Chúc mừng sinh nhật Hyunie. Ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.’

Giọng nói lạnh buốt vang lên phía sau gáy khiến anh nổi da gà. Cảm giác cơ thể như đang bị băng giá bao phủ không thể nhúc nhích. Một cơn đau buốt thấu tận óc như có ai đó đang cố hết sức để xé toạc linh hồn anh ra khỏi thể xác.

- Xé ư? Không đâu. Ta chỉ đơn thuần là đẩy ngươi ra thôi.

Seung Hyun kinh ngạc nhìn cơ thể của mình đang mỉm cười với chính mình. Giống như bạn đang nhìn vào gương nhưng bạn lại không phải người soi gương mà là cái bóng trong gương.

- Ngạc nhiên?

Cơ thể của Seung Hyun đi tới và thoả mãn tự ngắm mình trước gương.

‘- Chuyện này là sao?’

- Theo ngôn ngữ đơn giản thì là nhập xác.

‘- Có ý gì?’

- Tức là từ bây giờ cơ thể này là của ta.

Zhou Mi quay lại và dùng nụ cười mỉm chi quen thuộc của Seung Hyun ‘từ bi’ giải thích. Không thể tin được những gì đang diễn ra, Seung Hyun tìm cách trở lại giường đi ngủ.

‘- Đây chỉ là một giấc mơ vớ vẩn không tin được. TỈnh dậy mọi chuyện sẽ ổn.’

Nhắm mắt cố gắng tự thôi miên mình, Seung Hyun không nhìn thấy nụ cười thoả mãn của Zhou Mi.

- Cứ tự huyễn hoặc mình đi và khi chấp nhận sự thật thì đau khổ hơn nhiều.

———————–

Seung Hyun tỉnh giấc khi tiếng đạp cửa qquen thuộc của thằng nhóc leader vang lên.

- Hyung ăn cơm!

Seung Hyun mỉm cười. Gần như mỗi buổi sáng của anh đều bắt đầu như thế. Lững thững bước tới định mở cửa thò cái đầu bù xù ra ngó xem hôm nay các cậu em thân yêu nấu món gì cho bữa sáng như thường lệ thì Seung Hyun sững lại.

Tay của anh xuyên qua tay nắm cửa!

Seung Hyun nhìn chằm chằm bàn tay gần như trong suốt của mình rồi vôt hức thử nắm lại tay nắm cửa. Một lần nữa nó lại xuyên qua tay nắm!

- Linh hồn không có khả năng chạm vào thứ gì cả.

Chất giọng trầm khàn quen thuộc của Seung Hyun vang lên từ sau lưng anh. Seung Hyun giật mình quay người lại và giống như giấc mơ đêm qua, Seung Hyun đứng đối diện với cơ thể của chính mình. Sững sờ vài giây rồi Seung Hyun bỗng lao tới phía cơ thể của chính mình nhưng cũng như tay nắm cửa, Seung Hyun xuyên qua cơ thể của chính mình. Seung Hyun trợn mắt nhìn cơ thể quen thuộc nay không còn thuộc quyền điều khiển của mình.

- Đừng phí công vô ích.

Zhou Mi bước ra và trước khi mở cửa bỏ lại một câu đầy châm chọc.

- Hãy tận hưởng nốt những giờ cuối cùng trước khi cả linh hồn cũng biến mất đi.

Seung Hyun thất thần một chút trước khi lao qua cánh cửa đã đóng ra phòng khách. Zhou Mi đã bước vào bếp, quàng tay qua vai Young Bae hỏi xem sáng nay ăn gì. Mọi động tác đều tự nhiên hoàn hảo như chính anh vẫn làm hang ngày nếu không kể đến việc trong cơ thể kia lúc này đang là một linh hồn hoàn toàn khác chứ không phải là chân chính Choi Seung Hyun.

Seung Hyun chạy tới trước mặt Young Bae cố gắng hét to cho cậu biết kẻ đó không phải anh nhưng Young Bae giống như không thấy Seung Hyun và vẫn tiếp tục làm việc của cậu ta.

‘Đừng cố gắng làm gì. Ngoài ta thì chẳng ai thấy ngươi cả đâu.’

Seung Hyun thấy Zhou Mi hơi khẽ nhếc mép. Một cái cười chế nhạo rất nhanh thoáng qua, nếu không phải anh đang nhìn chằm chằm khối cơ thể mới vài giờ trước còn là của anh thì anh cũng không thể nhận ra.

- Hyung có cầm bản nháp bài hát mới của em không?

Ji Yong thò đầu vào trong phòng ăn réo lên. Zhou Mi ngẩng đầu lên cười.

- Không có.

Ji Yong nhìn Zhou Mi hơi sững ra một chút rồi cậu lắc lắc đầu như muốn loại bỏ ảo giác gì đó. Sau cùng cậu quay lưng đi.

- Không có thì thôi.

Cả Seung Hyun và Zhou Mi đều cảm thấy có gì đó không ổn trong ánh mắt Ji Yong khi cậu nhìn thấy Zhou Mi nhưng họ lại không xác định được điều đó là gì. Seung Hyun nhíu mày, có khi nào …

‘Đừng suy nghĩ linh tinh. Chuyện đó là không thể!’

‘- Nhưng phản ứng của Ji Yong không giống người khác.’

‘Nếu cậu ta biết thì đã làm ầm lên chứ việc gì phải bỏ đi?’

Zhou Mi không thích điều Seung Hyun nghĩ. Hắn cảm thấy một chút rùng mình khi nhìn thấy Ji Yong nhưng hắn chắc chắn rằng một người bình thường không thể nhìn ra sự khác biệt.

————————-

Một lúc rảnh rỗi hiếm hoi trong lịch trình kín đặc của một ngôi sao nổi tiếng luôn luôn quý giá. Seung Hyun đã từnghy vọng sẽ có người nhận ra có chuyện không bình thường nhưng hiển nhiên giống như Zhou Mi nói, hắn bắt chiếc anh hoàn hảo như chính bản thân anh và đương nhiên không một kẽ hở nào khiến cho người khác nghi ngờ. Lúc này hắn đang nhàn rỗi lật một cuốn tạp chí trong khi chờ đến phiên mình vào phòng chụp.

- Hyung nghe thử cái này được không?

Ji Yong không biết từ chỗ nào phi đến bên cạnh chụp tai nghe lên tai Zhou Mi. Đây là việc bình thường cậu vẫn làm mỗi khi muốn anh cho ý kiến cho bài hát mới mà cậu vừa sáng tác. Tay cậu khẽ lướt qua gò má khi chỉnh lại tai nghe. Một động chạm nhỏ không có gì nhưng lai khiến Zhou Mi giật mình. Hắn quay sang trừng cậu rồi giật phắt tai nghe ra bắn sang bên cạnh. Hắn kịp để lại một câu trước khi biến mất ở góc tường.

- Xin lỗi nhưng hyung có việc gấp.

Vào đến WC, hắn chống tay lên bệ rửa thở hồng hộc.

‘- Hình như ngươi không được thoải mái nhỉ.’

Zhou Mi quay sang, tiện tay ném bánh xà phòng về phía Seung Hyun nhưng cũng như bất kì vật bình thường nào khác, nó bay xuyên qua anh nện vào tường.

- Tên chết tiệt! Đồ bệnh hoạn! Biến thái!

Zhou Mi rít lên như phải bỏng trong khi ánh mắt thì hằn học bắn về Seung Hyun như muốn tự tay xé anh ra làm nghìn mảnh. Seung Hyun ngạc nhiên định lên tiếng hỏi nhưng đúng lúc đó một chuỗi hình ảnh lướt qua trong đầu anh và anh sững sờ. Đó là những kí ức của Zhou Mi về việc nhập xác hoàn hồn. Những kí ức hỗn loạt chạy trong đầu Seung Hyun khiến anh phải mất một lúc mới xắp xếp lại được và rồi Seung Hyun cười vui vẻ.

‘- Hoá ra ngươi cũng không tự do như ta tưởng nhỉ?’

Zhou Mi không nói gì mà chỉ chăm chăm nhìn anh đầy tức tối.

‘- Muốn chiếm hoàn toàn cơ thể của ta thì phải được thừa nhận từ người mà ta yêu? Haha. Ngươi gặp hạn rồi.’

Seung Hyun trả lại cái nhếch môi đầy chế giễu cho hắn.

‘- Ji Yong có thể không nhận ra sự khác biệt giữa chúng ta nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ cho ngươi sự thừa nhận mà ngươi cần. Ji Yong không giống ta!’

Zhou Mi điên tiết muốn đập phá hết tất thảy mọi thứ nhưng hắn biết có làm thế thì cũng chẳng thay đổi được gì cả. Hắn nhìn hình chiếu gương mặt của Seung Hyun trong gương. Hắn đã phải đợi mấy chục nghìn năm cho một người thích hợp với linh hồn hắn mà hắn lại có thể thất bại ngay tại bước cuối cùng này sao? Không bao giờ! Hắn tìm cách duy trì linh hồn của mình không rơi vào luân hồi không phải để bị huỷ diệt chỉ vì một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu!

Zhou Mi đứng im bất động một lúc lâu, trong đầu chảy qua đủ thứ kiến thức hắn tích cóp trong mấy chục nghìn năm để tìm cách phá giải tình thế quái đản mà hắn đang vấp phải. Cuối cùng hắn mỉm cười quay về phía Seung Hyun. Không cần nói gì vì những gì hắn suy nghĩ cũng đang truyền vào Seung Hyun.

‘- Không thể nào!’

- Không thể vì ngươi là một thằng đần thôi. Cái chết còn không ngăn cản được ta thì một thằng nhóc có là gì? Cứ chờ xem.

Zhou Mi chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra ngoài với một nụ cười đầy nguy hiểm. Seung Hyun đứng như trời trồng. Zhou Mi sẽ không thật sự làm như hắn nghĩ đi. Seung Hyun vò đầu. Sao anh lại đi kích thích hắn làm gì cơ chứ? Hắn đợi lâu như vậy rồi thì chuyện này với hắn chẳng qua cũng chỉ là một thử thách nhỏ mà thôi. Chỉ cần Ji Yong thật sự thừa nhận hắn thì hắn có thể hoàn toàn là chủ thân thể của anh, đến lúc đó hắn sẽ không cần cậu làm gì nữa và chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi đả kích này. Ji Yong, tất cả trông cậy vào em đấy. Đừng vì bất kì ai mà thay đổi!

Seung Hyun âm thầm cầu nguyện cho những gì sắp xảy ra nhưng anh không biết rằng những chuyện này thật sự sẽ thay đổi số phận của hai người mãi mãi.

catty1997

catty1997
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 10
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptyTue Dec 27, 2011 8:24 pm
em com bóc tem fic đây, con tem đầu tiên từ khi vào nhà mới
tội nghiệp Hyun quá, bị tên kia ăn cắp thân xác kìa Crying or Very sad
hình như Yong có năng lực đặc biệt phải ko Au, lúc hỏi về bản nháp bài hát thì Jiyong hình như đã nhìn thấy linh hồn Seung Hyun, nên mới lắc đầu cho tỉnh táo
mong là Jiyong có thể nhận ra đâu là Hyun thật, đâu là Hyun giả :(
dù mới chap đầu nhưng em vẫn mong nó là HE nha Au vbn
iêu Au nhiều, chờ chap mới

sakura1360

sakura1360
Thành viên mới .
Thành viên mới .
Tổng số bài gửi : 6
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptySat Dec 31, 2011 7:16 pm
Quà cuối năm đây ^^
nợ com, mai trả lời!

[SIZE="4"]Chương 2[/SIZE]

- Hyung không sao chứ?

Ji Yong tò mò hỏi Seung Hyun. Cậu thấy anh rất lạ, đầu tiên thì chay như bị ma đuổi sau đó khi trở về thì thỉnh thoảng lại liếc qua phía cậu. Cậu biết anh bình thường vẫn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu ở đâu nhưng cậu chỉ nghĩ rằng anh cho đó là trách nhiệm của người anh cả chăm lo cho những đứa em mà thôi. Hôm nay thì khác. Anh nhìn cậu, là cái nhìn chằm chằm đầy dò xét khiến cậu nổi da gà nhưng khi cậu quay lại thì anh lại làm như không có gì. Cậu nhớ lại một thoáng rùng mình khi nhìn thấy nụ cười của anh trong phòng ăn hồi sáng nay. Là cậu quá mẫn cảm sao?

- Hyung không sao. Tối nay có việc gì không?

Seung Hyun hỏi khẽ khi hai người đang tạo dáng cho shot hình.

- Không có. Sao vậy?

Cậu quay lưng lại, chỉnh lại tư thế cho tấm hình tiếp theo. Anh gác cằm lên vai cậu, hơi thở của anh lướt qua tai cậu khiến cậu khẽ run lên.

- Tối nay muốn mời em một bữa tối thôi. Được không?

Đợi tiếng máy chụp vang lên rồi cậu làm như đổi tư thế để tránh xa anh. Cậu không thích anh như thế, nó khiến cậu bất an.

- Kỉ niệm cái gì à?

Cậu bày ra một nụ cười giả tạo hỏi một câu như bâng quơ.

- Chỉ là muốn xả hơi một chút thôi.

Anh cười, vẫn là nụ cười đặc trưng đầy quyến rũ của anh nhưng hôm nay hình như nó còn mang thêm một chút … khiêu khích?

Tim Ji Yong nhảy nhanh hơn một chút. Cậu vẫn biết anh rất đẹp. Không phải vẻ đẹp rạng rỡ hoa mĩ hay lạnh lạnh thâm trầm mà là một vẻ đẹp nam tính đầy bí ẩn. Không phải là vẻ đẹp thần thánh khiến người khác kính ngưỡng mà là một vẻ đẹp bình thản khiến người khác yên tâm nhưng lại không mất đi sự cao quý. Cặp mắt sâu thẳm của anh khiến người đối diện có thể lạc luôn trong đó và hôm nay, lúc này, khi anh dùng cặp mắt tuyệt đẹp đó nhìn cậu, nó lại mang thêm một chút hấp dẫn chết người khiến cậu không nỡ rời mắt.

- Vậy nhé. 7 giờ không được muộn!

Anh cười vỗ vai khiến cậu giật mình tỉnh lại.

- Cái gì cơ?

Cậu mơ hồ hỏi lại không xác định rõ anh vừa nói cái gì.

- 7 giờ tối nay hyung sẽ đón em. Đáp ứng rồi lại muốn hối hận?

Anh giả bộ nhíu mày nhìn cậu khiến câu phản đối mới lên đến cổ họng lại bị cậu nghẹn nuốt xuống. Mị lực không thể chống cự của anh hôm nay coi như cậu được kiến thức đầy đủ.

——————-

Ji Yong ngồi trong nhà hang mà vẫn ngơ ngác rốt cuộc là mình đến đây bằng cách nào. Cậu phát hiện là chỉ cần Seung Hyun dùng đôi mắt đen huyền của anh nhìn cậu thì trí óc cậu lập tức đình công.

- Không thích?

Anh nhướn mày.

- Không … không phải. Chỉ là … không quen.

Cậu ấp úng. Thật sự là cậu không quen Seung Hyun như thế này. Seung Hyun mà cậu biết có lúc quá già dặn, có lúc hơi mơ hồ, đôi khi như trẻ con, cực kì nghiêm túc trong công việc nhưng ccó những lúc lại hết sức bốc đồng. Những năm qua cậu đã thấy anh trải qua rất nhiều tâm trạng, cảm xúc nhưng chưa lúc nào cậu nhìn thấy anh như lúc này. Cậu không biết chính xác nên dùng từ gì để hình dung anh. Nếu bắt buộc, có lẽ cậu sẽ chỉ có thể dùng hai chữ: Quyến rũ! Anh khiến cậu không dám thở mạnh vì cậu sợ chỉ một hơi thở của mình cũng có thể làm hỏng không khí xung quanh anh. Nó quá mức hoàn mỹ!

- Cẩn thận một chút.

Seung Hyun cầm khăn ăn khẽ lau vệt nước sốt bên miệng cậu vô ý làm dây ra. Ji Yong cúi đầu xuống phần ăn của mình. Cậu không dám ngẩng lên cũng chẳng dám liếc anh lấy một cái. Anh hôm nay quá mức hấp dẫn khiến cậu không tự tin là nếu nhìn anh nhiều thêm một chút liệu cậu có làm ra chuyện gì điên rồ hay không.

- Không thích?

Anh lặp lại câu hỏi với một chút lo lắng. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh trước khi cho anh một nụ cười trấn an.

- Không có.

- Vậy thì tốt.

Không ai nói thêm gì khiến không khí có chút quỷ dị. Thở dài, Ji Yong cố gắng đánh vỡ trầm mặc.

- Hyung?

- Hửm?

Seung Hyun nhìn cậu chờ đợi. Tim Ji Yong lại nhảy nhanh hơn một nhịp. Hôm nay thật kì quặc. Cố gắng tự trấn tĩnh, Ji Yong làm như bình thường.

- Mấy bài hát cho album mới em viết hyung thấy thế nào?

- Ah?

Seung Hyun dường như có chút thất vọng nhưng rất nhanh liền khôi phục.

- Rất tốt.

Seung Hyun mỉm cười, là nụ cười hiền lành quen thuộc khiến Ji Yong thoải mái hơn nhiều.

- Có một bài em đang viết dở. Hyung lại viết rap cho em nhá.

- Được.

Không chút chần chờ, Seung Hyun đáp ứng nhanh như thể chỉ chờ câu nói này cảu cậu.

- Vẫn còn một số bài chưa hoàn thiện, hyung giúp em được không?

- Không vẫn đề.

Vẫn không cần suy nghĩ. Anh vẫn luôn nhanh chóng đáp ứng cậu như thế khiến cậu vô cùng vui vẻ. Anh vẫn như mọi khi. Thật sự là cậu quá mức mẫn cảm rồi. Ji Yong tự giễu mình rồi nở một nụ cười rạng rỡ về phía anh. Anh hơi sững sờ rồi cũng trả lại một nụ cười đầy yêu thương anh vẫn luôn dành cho cậu.

——————–

Sau bữa tối anh đưa cậu đi hóng gió. Đúng nghĩa nghỉ xả hơi. Khi họ trở về thì ba người kia đã ngủ cả rồi. Trên bàn vẫn còn chiếc bánh kem với nến chưa thắp và cậu chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: hôm nay là sinh nhật anh!

Bốn người đã chuẩn bị kế hoạch mừng sinh nhật anh suốt mấy ngày rồi nhưng đúng hôm nay cậu lại bị sự kì lạ của anh làm cho quên hết. Cậu quay lại cười méo xệch đầy hối lỗi.

- Em xin lỗi. Em quên mất hôm nay là sinh nhật hyung!

- Không sao. Hyung đã nhận được quà rồi.

Anh cười tựa vào cửa khiến cậu há hốc miệng.

- Ha?

- Tối nay em đã ăn tối với hyung rồi còn gì. Cảm ơn em!

Anh từ từ tiến lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu rồi về phòng.

- Ngủ ngon.

Anh vẫy vẫy tay trước khi biến mất sau cánh cửa phòng để lại mình cậu đứng ngốc trong phòng khách.

——————–

Cậu đang lạc trong sương mù. Bốn phía xung quanh cậu là một màu trắng mờ ảo không nhìn được xa quá đầu mũi chân. Màn sương lạnh ngày càng chặt lại bó lấy toàn thân cậu. Màn sương mù càng đè càng chặt, ép khiến cậu thở không nổi. Toàn thân giống như bị băng kín không thể động đậy, cổ giống như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt hít thở không thông. Trong màn sương mù cậu thấp thoáng thấy một dáng người, một khuôn mặt mờ ảo không rõ. Cậu chỉ có thể nhìn rõ nụ cười ấy, một nụ cười lạnh lùng đầy tàn nhẫn. Ý thức của cậu từ từ mất đi. Cậu sắp chết sao?

- Ji Yong! Ji Yong!

Trong mông lung hình như cậu nghe thấy có người gọi tên cậu. Là ai? Thanh âm nghe quen lắm. Giống một người mà cậu biết. Giống ai? Giống … Seung Hyun hyung?

Một ý tưởng thoáng qua trong đầu cậu nhưng trước khi cậu kịp nắm bắt nó thì tâm trí cậu đã lại chỉ còn là một mảnh mơ hồ

sakura1360

sakura1360
Thành viên mới .
Thành viên mới .
Tổng số bài gửi : 6
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptyMon Feb 27, 2012 11:53 am
Chương 3

- Hôm nay ăn gì thế?

Ji Yong mơ màng bước vào phòng bếp. Seung Hyun nhìn lướt qua cậu và quay về phía Zhou Mi rít lên.

‘- Mi đã làm gì Ji Yong hả?’

‘Không có gì. Chỉ là một phép thuật nhỏ thôi.’

Zhou Mi như không có gì ăn nốt miếng trứng trong đĩa còn Seung Hyun thì đau long nhìn lại Ji Yong. Mọi người không biết nhưng Seung Hyun có thể nhìn thấy trong mắt của cậu có một lớp màng mỏng lượn lờ. Seung Hyun luôn giám sát Zhou Mi, rõ ràng là từ tối hôm qua đến giờ hắn không hề động tay động chân gì vậy thì Ji Yong bị phù phép là từ khi nào chứ?

‘Muốn biết?’

Zhou Mi nhếch mép vì ý tưởng ngây thơ của Seung Hyun. Một hình ảnh lướt qua và Seung Hyun cuối cùng hiểu được mình đã bỏ qua cái gì: nụ hôn trên trán Ji Yong!

‘Thằng nhóc dường như quá mức mẫn cảm nên ta phải làm cho cảnh giác của nó hạ xuống một chút.’

Gãi gãi đầu rồi Zhou Mi hảo tâm nói thêm.

- Phép thuật này không ảnh hưởng gì đến nó cả. Trước khi hoàn thành nghi thức cuối cùng thì ta cần nó hoàn hảo.

Seung Hyun yên lặng nhìn Zhou Mi đang đứng trước gương thử đồ. Kẻ đang tạm chiếm thân xác anh là một kẻ không có trái tim. Hắn coi những con người bình thường chỉ là những sinh mạng rẻ tiền thấp kém. Cả thế giới duy nhất chỉ có hắn đáng giá, những người được phục vụ cho kế hoạch hồi sinh của hắn phải lấy làm vinh dự. Hắn ngoài bản thân mìn ra thì không biết thương xót bất kì ai. Kể cả biết bộ mặt thật của hắn cũng còn khó đối phó nữa là khi không biết chuyện gì xảy ra. Nắm chặt hai tay nhưng Seung Hyun thấy mình bất lực. Hiện tại anh chỉ là một linh hồn lang thang không thể làm bất cứ điều gì. Mọi nguy hiểm Ji Yong chỉ có thể đối đầu một mình.

‘- Ta có thể làm gì đây?’

Seung Hyun ngửa đầu lên trời nhưng không có một câu trả lời nào cho anh cả. Số phận thật sự tồn tại hay không? Và nếu số phận tồn tại thì con người thật sự không thể thay đổi nó?

—————————-

- Đoạn này tuyệt quá hyung ạ!

Ji Yong nằm dài trên ghế như một con mèo lười nghe phần nhạc mà Zhou Mi viết cho cậu. Việc mà bình thường anh vẫn làm! Sau phép thuật của Zhou Mi thì Ji Yong đã không còn nhận ra sự có mặt của anh nữa. Cậu cũng như tất cả những người khác đơn giản coi Zhou Mi chính là anh. Đôi khi Seung Hyun cũng có một loại lỗi giác rằng Zhou Mi mới thật sự là chủ nhân của cơ thể đó còn anh chỉ là kẻ ở tạm nay bị đuổi ra mà thôi. Nếu không phải đôi khi Zhou Mi điên tiết lên vì sự chậm tiêu của Ji Yong và anh loáng thoáng nhận biết được ý tưởng của hắn muốn làm sau khi cậu hết giá trị lợi dụng thì có lẽ anh cũng đã chấp nhận ra đi để Zhou Mi thay thế anh vì lúc này hắn đối với cậu thật sự tốt, tốt hơn cả chính bản thân anh!

- Của em này.

Zhou Mi đưa cốc sữa nóng cho Ji Yong trong khi cậu vẫn lười biếng nằm bẹp không muốn rời khỏi chiếc sôpha mềm mại.

- Đừng cứ thức khuya như thế chứ. Nhìn xem, hai mắt em sưng thành cái gì rồi này.

Zhou Mi đưa tay vuốt hai cái bọng mắt của Ji Yong và không ngừng càu nhàu.

- Ở nhà thì không sao nhưng ra đường thì thế nào hả? Lúc nào cũng phủ một lớp phấn dày đặc không tốt cho da đâu!

Seung Hyun nhìn thấy trong mắt Ji Yong thoáng hiện một tia hoang mang.

‘- Đúng rồi Ji Yong, hắn không phải là anh.’

Seung Hyun mừng rỡ cổ vũ. Zhou Mi không phải anh. Anh không hề tiếp cận cậu gần đến thế. Anh cũng luôn tìm cách tránh tiếp xúc trực tiếp với cậu vì anh sợ mình không kìm chế nổi. Nhưng anh lại thất vọng nhìn thấy Ji Yong không những chẳng phát hiện ra mà trên mặt cậu chỉ thêm một chút ngại ngùng. Mấy ngày nay anh đã nhận ra rằng việc anh tránh né cậu trước đây khiến cậu nghĩ rằng anh ghét cậu. Nhờ Zhou Mi anh mới biết điều này dù hắn không cố ý.

‘- Anh xin lỗi!’

Seung Hyun đứng lặng một bên nhìn Ji Yong vui vẻ nói chuyện với Zhou Mi. Anh chưa bao giờ biết rằng cậu có thể nói chuyện với anh vui vẻ như thế nếu anh không cố tình trốn tránh cậu. Thật là anh đã sai rồi sao?

‘Ngươi cũng chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi.’

Zhou Mi cười nhạo anh. Hắn biết. Hắn luôn luôn biết anh nghĩ gì hay trong đầu anh có những gì. Nhưng đó chỉ là quan hệ một chiều! Nếu hắn không cố ý cho anh thấy hoặc khi hắn mất bình tĩnh thì anh không thể biết trong đầu hắn đang suy tính những gì. Thật nực cười nhưng hắn lại chính là chiếc cầu nối duy nhất giữa anh và thế giới. Không có hắn thì anh không thể cảm giác được mình tồn tại.

‘- Ji Yong, trước kia anh thật sự rất ngốc đúng không?’

———————–

- Cẩn thận!

- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Những tiếng hét vang lên khi dàn đèn đột nhiên rơi xuống. Mọi người không kịp phản ứng gì chỉ biết đứng nhìn và sau một tiếng vang chói tai thì ơn trời là chuyện không nghiêm trọng như họ đã tưởng tượng. Ji Yong, người đứng dưới ngọn đèn, đúng ra đã phải bị đè bẹp hoặc chí ít cũng gãy vài cái xương thì lúc này đang ngơ ngác nằm trên mặt đất vì vẫn chưa tiếp thu kịp chuyện gì vừa xảy ra. Cậu thậm chí không có cả một vết xây xát vì có một người đã ôm chặt và bảo vệ cậu. Mọi người mừng rỡ khen ngợi hắn vì hắn đã lao ra kịp lúc để cứu cậu nhưng chỉ có anh mới biết tại sao dàn đèn lại đột nhiên bị đứt dây.

- Hyung bị thương rồi!

Đó là câu đầu tiên cậu nói sau khi bình tĩnh lại và lại tất bật chạy đi chạy lại tìm thuốc cũng như băng keo cho hắn. Anh hoàn toàn có thể cảm thấy nụ cười đắc ý hắn dành cho anh. Cậu chưa từng quan tâm đến anh như thế hoặc có thể là quan tâm nhưng không dám thể hiện ra đơn giản vì cậu sợ anh! Cậu sợ khi cậu quan tâm anh thì anh lại thờ ơ hay thậm chí tệ hơn là gạt đi sự quan tâm của cậu trong khi nhận hết sự quna tâm của người khác. Anh lại sai rồi. Một lần nữa sai và Zhou Mi luôn tìm được lỗi sai của anh để chinh phục tín nhiệm của Ji Yong. Anh có lẽ thật sự rất vô dụng!

——————————-

- Hyung mặc đẹp thật đấy!

- Dáng chuẩn mặc gì chả đẹp!

Zhou Mi nói giỡn trước ánh mắt trầm trồ của Ji Yong. Seung Hyun biết khiếu thời trang của Ji Yong rất tốt nhưng anh chẳng mấy khi chịu mặc đồ cậu chọn. Ji Yong luôn thắc mắc rằng có phải anh không thích cậu chọn đồ cho anh còn anh chỉ nói rằng nó không hợp với phong cách của anh.

Một chiếc áo thun, một chiếc quần bò bó, một chiếc thắt lưng to bản, một đôi giày thể thao trắng kết hợp với một chiếc áo vest mỏng. Anh chưa từng nhận ra cậu có thể két hợp chúng tuyệt vời như vậy. Vô cùng phong cách nhưng cũng không kém phần lịch lãm. Chúng không làm anh trông trẻ con nhưng cũng không làm anh trông già đi. Nếu chỉ dùng một từ để hình dung thì chỉ có thể là Tuyệt! Trong long anh nhói lên một chút. Anh chưa từng nghĩ cậu để ý kĩ như vậy. Chắc chắn cậu đã phải nghiên cứu sở thích của anh rất lâu mới có thể dễ dàng làm anh vừa lòng như thế. Ji Yong à, anh sai rồi! Liệu bây giờ nói câu xin lỗi em có còn kịp nữa không?

————————-

Ji Yong đang sợ hãi! Anh biết điều đó vì cậu đang co mình lại trong góc phòng run rẩy. Cậu không khóc nhưng anh hiểu điều đó càng chứng tỏ rằng những gì cậu đang thấy đáng sợ đến mức cậu không dám rơi nước mắt!

‘- Chết tiệt Zhou Mi!’

Anh gần như phát điên. Anh chỉ có thể bất lực nhìn hắn dẫn dụ cậu rơi vào cái pháp thuật hắc ám này của hắn mà không thể làm gì cho cậu. Anh quỳ xuống, đưa tay ra muốn an ủi cậu nhưng bàn tay anh chỉ có thể xuyên qua cơ thể cậu. Đau lòng miêu tả đường nét gương mặt cậu, anh chưa từng cảm thấy mình tức giận đến thế. Anh quay lại trừng Zhou Mi còn hắn chỉ nhếch mép cười. Nhìn Ji Yong vẫn đang run lên vì những cơn ác mộng, anh không nhịn được hét lên.

‘- Rốt cuộc mi đã làm gì Ji Yong hả?’

- Không có gì nhiều. Muốn xem không?

Hắn cười gian tà rồi trong đầu anh hiện lên một chuỗi hình ảnh lướt qua. Dù không tường tận như những gì Ji Yong thấy nhưng anh cũng có thể cảm nhận ra sự tuyệt vọng của Ji Yong. Hai mắt anh bất giác mờ đi, có thứ gì đó chảy dài xuống má.

- Đến lúc rồi.

Zhou Mi cười khẩy rồi đi tới bên cạnh Ji Yong, đem cậu ôm lấy nhẹ nhàng vỗ về. Seung Hyun nhìn Ji Yong yếu ớt run rẩy trong lòng hắn mà anh muốn xông tới đấm cho hắn một phát. Thật đáng tiếc là trang thái hiện tại của anh hoàn toàn không thể chạm vào bất kì vật thật nào.

Zhou Mi trấn an Ji Yong rồi đưa cậu ra khỏi căn hầm tối om. Trước khi đóng cửa còn không quên vứt cho Seung Hyun một ánh mắt khiêu khích. Nhìn nụ cười đểu giả của Zhou Mi, anh triệt để mất đi lí trí. Anh không quan tâm mình làm gì, điều duy nhất anh muốn lúc này là đạp tung cánh cửa đó ra và đập cho hắn một trận. Và trước khi anh kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì cánh cửa vốn đóng kín từ từ mở ra trước mắt anh.

sakura1360

sakura1360
Thành viên mới .
Thành viên mới .
Tổng số bài gửi : 6
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptySat Dec 08, 2012 5:55 pm
Chương 4




Ji Yong bị ốm.
Cậu đã sốt mê man hai ngày liền kể từ sau khi tỉnh lại khỏi những cơn ác mộng
khủng khiếp đó. Cậu vật vã với những bóng ma cứ lướt qua khoé mắt mà không để lại
hình ảnh cho cậu kịp nhìn xem đó là gì. Chúng cứ như đang trêu cợt cậu, chế giễu
về sự vô dụng đầy thất bại của cậu khi nỗ lực cố gắng bắt lấy dù chỉ là một
hình ảnh hoàn chỉnh. Cậu lạnh, cậu sợ nhưng trong cái thế giới chỉ có những
hình bóng này lại không có ai cho cậu dựa vào cả. Cậu … thật sự cô đơn như thế
sao?



- Tỉnh lại đi Ji Yong.


Một chất giọng
khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai. Câu vui mừng khi nhận ra chủ nhân của giọng
nói đó, người luôn cho cậu vững tin dù trong trường hợp nào đi chăng nữa. Cậu
không thấy anh nhưng cậu biết anh đang ở đâu đó xung quanh và chỉ cần như thế
cũng đủ.



- Nhanh lên, tỉnh lại đi. Có một sự thật còn cần em tìm ra.


Cậu lại
nghe thấy giọng anh. Tại sao anh lại đau thương như thế. Nước mắt không kìm được trào ra khỏi khoé mắt
của cậu. Cậu không hay khóc hay nói đúng hơn cậu luôn tìm được cách kiềm chế nước
mắt của mình. Cậu chỉ cho phép mình rơi lệ khi không ai có thể nhìn thấy vì
trách nhiệm không cho cậu yếu đuối. Nhưng anh luôn là ngoại lệ.



- Hãy trở về để tìm ra sự thật đi.


Một bàn tay
vươn ra cầm lấy tay cậu. Dù nó không ấm áp như cậu vẫn tưởng, dù nó chỉ là một
hình bóng mơ hồ không rõ nhưng cậu biết anh đang dẫn cậu đi. Chỉ cần là anh thì
cậu nhất định đi theo. Dù anh không tỏ thái độ gì thì trong thâm tâm cậu vẫn biết
anh không bao giờ muốn điều gì xấu xảy ra cho cậu. Nắm chặt bàn tay của anh, cậu
mỉm cười. Đi nào, lần này đừng lại bỏ ra tay của em.



------------------


Ji Yong tỉnh
và điều đầu tiên cậu nhìn thấy là gương mặt của anh. Anh đang ở bên giường của
cậu. Không cần phải hỏi cậu cũng biết anh ở đây là vì chăm sóc trong khi cậu
hôn mê. Cậu mỉm cười nhưng nụ cười của cậu hơi cứng lại một chút khi phát hiên
trên gương mặt mình là vết nước mắt chưa khô. Tại sao trong giấc mơ anh lại đau
thương đến thế? Anh rõ ràng đang ở đây, ngay trước mắt cậu và cười hiền lành
nhưng sao trong tim cậu vẫn có một chút hoảng hốt như thể đây cũng chỉ là một
giấc mơ khác?



Cậu tự đánh
mình một cái để xem chuyện gì xảy ra.



Đau!


Vậy thì
không phải là mơ?



Cậu nhoài
người ra bắt lấy tay anh. Bàn tay anh trong tay cậu thật ấm áp. Cậu thấy sự ngạc
nhiên trong mắt anh nhưng anh không bỏ tay cậu ra. Cậu vui, đúng ra cậu nên rất
vui mới phải nhưng sao cậu lại có cảm giác như mọi chuyện không nên là như thế
này?



- Em sao vậy Ji Yong?


Anh đặt bàn
tay còn lại lên trán thử nhiệt độ của cậu. Cậu
mỉm cười. Thật là, có lẽ cậu quá nhạy cảm đi. Thế này không phải rất tốt
sao? Anh ở đây, không tránh né cậu. Thế có lẽ là đủ rồi.



‘Không! Không phải! Không phải là như thế!’


Cậu nhíu
mày. Dường như có ai đó đang muốn cảnh cáo cậu điều gì đó nhưng cậu lại không
nhận ra được đó là ai. Giọng nói đó quá mong manh. Có lẽ cậu vừa ốm dậy nên còn
ảo giác đi. Cậu nhìn nụ cười hiền hoà của anh đầy hạnh phúc. Giọng nói đó vẫn
còn cố gắng nói gì đó nhưng cậu không nghe được. Nó càng ngày càng đạm đi cho đến
khi hoàn toàn biến mất. Thật sự có lẽ đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.



-------------------


- Ăn cháo đi.


Anh đưa bát
và thìa cho cậu. Cậu thật sự không thói quen anh chăm sóc cậu tận tình như thế.
Anh thay đổi thật sự quá nhanh như là hoàn toàn biến thành một người khác. Trước
đây anh sẽ không làm những việc lấy lòng cậu thế này.



Hoàn toàn
là một người khác!



Cậu giật
mình khi mình lại có thể có suy nghĩ đó. Thật buồn cười! Làm gì có thể có chuyện
đó. Dù cho là người muốn tiếp cận cậu đi chăng nữa cũng sẽ chẳng ai lại đi chọn
dùng hình dạng của anh cả. Hơn nữa nếu thật là thay thế sao có thể biết những
điều chỉ có anh mới biết. Cậu nhớ tới chiếc vòng tay cầu may anh vẫn thường
đeo. Làm gì có ai khác biết nó là do cậu mua. Kể cả các thành viên khác còn tò
mò anh lấy cái vòng ở đâu ra cơ mà. Cậu đã từng nghĩ anh sẽ không bao giờ đeo
nó cho đến khi cậu bất ngờ nhìn thấy.



- Vì là em tặng cho
anh.



Người khác
không biết, tuyệt đối không biết! Anh đột nhiên thay đổi có lẽ vì cậu vẫn thường
làm chuyện tốt nên được thưởng đi. Thật là một ý nghĩ ngây thơ nhưng dù có ngây
thơ hơn nữa cậu cũng nguyện ý tin tưởng chỉ bởi vì lúc này đây anh đang dùng
đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cậu đầy quan tâm. Dù có thể chỉ là nhất thời
nhưng chỉ càn anh ở bên cậu là được. Sau này nếu anh lại rời đi ít nhất cậu còn
có một khoảng thời gian kỉ niệm để mà nhớ lại.



----------------------


Ji Yong
đang hỗn loạn, thật sự hỗn loạn. Cậu không còn nhận ra được rốt cuộc là mình muốn
cái gì nữa!



Cậu muốn
anh vui vẻ, hiền lành, quan tâm, ở bên chăm sóc cậu nhưng cậu luôn có cảm giác
như vậy là không đúng.



Cậu hạnh
phúc khi anh dường như rất thích cậu, luôn tìm cách lấy lòng cậu nhưng cậu lại
cảm giác nếu thật là anh thì sẽ không làm như vậy.



Cậu luôn mơ
anh như lúc này nhưng bây giờ cậu lại có một ý tưởng điên rồ rằng anh không còn
là anh nữa.



Cậu luôn hướng
đến anh, luôn muốn ở gần anh nhưng mỗi khi ở bên anh cậu lại mơ hồ cảm thấy
không an toàn.



Cậu cảm
giác mình như đang phát điên và một phần khiến cậu càng phát điên hơn là mỗi
đêm cậu đều có một giấc mơ giống nhau. Trong giấc mơ cậu thấy được anh, anh của
ngày xưa mà cậu vẫn quen thuộc và trong giấc mơ anh luôn chỉ lặp đi lặp lại một
câu duy nhất:



‘- Đừng để vẻ ngoài mê hoặc em’


Cậu không
hiểu. Cậu thật sự không hiểu anh nói thế là sao. Cậu không còn biết mình nên
tin vào cái gì nữa.



Nếu muốn cậu
không tin anh thì câu làm không được.



Nhưng nếu
muốn cậu bỏ qua cảm giác của chính mình thì cậu lại càng không thể.



- Không khoẻ?


Chỉ cần một
ánh mắt lo lắng như vậy của anh đủ để đánh bay mọi nghi ngờ trong cậu.



Cậu mặc kệ!


Là thật
cũng được, giả cũng được, lần này cậu không muốn bỏ lỡ vì cậu không biết liệu
còn có lần sau cho mình hay không.



Thật ra thì
trong nội tâm cậu cũng chỉ là một thằng nhóc cô đơn mong mỏi một tia ấm áp mà
thôi và khi tia ấm áp ấy hiện lên trước mắt thì cậu không cách nào buông tay
cho dù đuổi theo nó là rơi thẳng xuống khỏi vách núi.



- Em không sao. Chỉ hơi mệt một chút. Có lẽ vẫn chưa khỏi hẳn.


Cậu mỉm cười.
Cậu không muốn anh lo lắng.



------------------------------


- Rảnh không?


- Có chuyện gì vậy?


Cậu ngạc
nhiên khi anh đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Vẫn là nụ cười hiền lành mà cậu
đã quen thời gian gần đây nhưng hôm nay nó có thêm một chút nôn nóng.



- Giáng sinh. Dành cho anh một ngày được không?


Anh rất
nghiêm túc nhìn cậu khiến má cậu nóng lên.



- Tại sao?


- Không lí do gì cả. Chỉ là vì giáng sinh thôi.


- Được rồi.


Cậu thoả hiệp
và cậu thấy trong mắt anh loé ra một tia khác thường. Đó là gì? Biểu hiện ấy giống
như là … đắc thắng? Nhưng biểu tình ấy rất nhanh, không đến một giây nên chắc cậu
nhầm rồi. Anh đắc thắng cái gì chứ? Giữa hai người thì chẳng có gì đáng để đắc
thắng cả. Cậu nhầm rồi, chắc chắn là đã nhầm rồi! Cậu chỉ vì khủng hoảng mới có
thể nhìn nhầm! Anh vĩnh viễn sẽ không xem cậu như một trò chơi! Không bao giờ!

Crazy4Dae_VIP

Crazy4Dae_VIP
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 35
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptySat Jul 06, 2013 4:32 pm
Uhm... noi sao nhi? Fic GTop nhe nhang nhat minh tung doc? Du sao cung rat hay, au co gang phat huy nhe.

sakura1360

sakura1360
Thành viên mới .
Thành viên mới .
Tổng số bài gửi : 6
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptyTue Jul 16, 2013 4:46 pm
 
Chương 5



Seung Hyun chưa bao giờ hối hận như bây giờ. Anh đã tìm được cách thoát khỏi sự khống chế của Zhou Mi để thông báo cho Ji Yong rằng anh trước mắt cậu là giả dối. Thế nhưng thật đáng buồn là cậu thà rằng tự mình lừa dối rằng anh thay đổi cũng không nguyện tin tưởng rằng những gì hắn làm với cậu thời gian qua chỉ là giả vờ. Anh cuối cùng cũng có thể thấy được cậu tự lừa dối mình rằng cậu đang hạnh phúc trong khi tim cậu nhỏ máu vì biết rằng những ôn nhu mà anh dành cho cậu thời gian qua chỉ là một ảo ảnh mà chẳng bao lâu sau sẽ tan biến như bọt xà phòng. Anh biết cậu giãy dụa bao nhiêu khi cuối cùng cậu cũng thoả hiệp với hắn. Có lẽ anh thật sự là đã quá mức vô tình khiến cho cậu dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi cũng muốn những ngày qua lá sự thật mà không phải là một lời nói dối. Nếu có thể quay ngược lại thời gian, anh thật sự sẽ bỏ qua hết thảy cái gì gọi là tôn nghiêm, cái gì gọi là đạo đức, cái gì gọi là vì tốt cho cậu, cái gì là sự hèn nhát không dám đối mặt với dư luận. Nếu có thêm một lần cơ hội anh sẽ chỉ cần cậu đồng ý thì anh sẽ không buông cậu ra dù cho cùng cả thế giới là địch. Thế nhưng dường như  anh chậm mất rồi.





Ji Yong đang rất vui vẻ! Anh biết vì anh chưa từng dành cho cậu gì cả mà chỉ biết đứng từ xa, rất xa nhìn theo cậu mong cậu hạnh phúc nên lúc này khi Zhou Mi dành hết tất cả những gì một tình nhân trong mộng có thể làm để lấy lòng cậu thì cậu không có lí do gì để từ chối. Anh biết trong sâu thẳm nơi tận cùng con tim cậu vẫn biết đó không phải anh nhưng cậu lại bất cần. Anh cũng biết chẳng cần đợi đến cuối cùng mà ngay cả lúc này đây cậu cũng đã hối hận khi bỏ mặc cho mình buông theo cảm tính hưởng thụ sự ngọt ngào hắn mang cho cậu nhưng anh lại càng hiểu hơn rằng cậu sẽ không hối hận!



- Ji Yong, có chuyện gì vậy?



Zhou Mi đặt ly rượu vang xuống bàn, hơi cau mày nhìn cậu.



- Em có vẻ không yên lòng?



Ji Yong lập tức lắc đầu nhưng mặt cậu cũng nhăn nhíu lại.



- Xin lỗi, nhưng em cứ luôn có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ và khi em tỉnh lại mới phát hiện ra sự thật không hề có màu hồng như em muốn.



- Tại sao lại nghĩ vậy?



Ji Yong cúi đầu thở dài.



- Em biết anh không nên là như thế này. Không nên dành tất cả thời gian cho em, không nên đối với em nhẹ nhàng chiều chuộng, không nên vì em mà suy nghĩ tìm mọi cách khiến em vui vẻ. Tóm lại là không phải ở bên cạnh em như thế này.



Zhou Mi nhoài người sang cầm lấy tay cậu nhẹ nhàng nói.



- Lúc này anh ở đây và em chỉ cần biết thế thôi.



Ji Yong nhìn hắn rồi mỉm cười rạng rỡ, không tiếng động khẽ rút tay ra.



- Phải, lúc này anh đang ở đây.



Cậu gắp một miếng thịt vào bát hắn thúc giục.



- Anh ăn nhanh đi, đồ ăn ở đây ngon lắm.



Rồi lại vùi đầu vào bát của mình làm bộ như thật sự rất có hứng thú với những món ăn thơm nức mũi trên bàn. Hai hàng lông mày Zhou Mi nhíu lại càng sâu còn trong lòng Seung Hyun thì thắt lại. Ji Yong đang ngày càng tiến gần đến trạng thái hỏng mất. Tự thôi miên cũng không thể ngăn chặn sự đau đớn từ trong đáy lòng. Tiềm thức đang dần dần phát huy ra sự cường đại của nó, cậu đang vô thức từ chối sự tiếp xúc của Zhou Mi cho dù ý chí vẫn khiến cậu ở lại và trạng thái dãy dụa này của cậu là vô cùng nguy hiểm vì nó có thể làm hỏng kế hoạch của Zhou Mi và anh biết hắn có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ để có thể hoàn toàn trở lại làm người kể cả hy sinh tính mạng của Ji Yong!



‘- Thằng nhóc này đang cố tình khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của ta!’



Zhou Mi hậm hực nói với Seung Hyun.



‘- Nếu nó dám làm bất cứ chuyện dại dột gì thì ngươi không thể trách ta vô tình!’



Vì Zhou Mi không thèm che giấu nên Seung Hyun có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn và còn bắt được đến một chút những dự định của hắn nếu Ji Yong không chịu hợp tác.



‘- Ta sẽ không cho người thực hiện được!’



Seung Hyun cố gắng khiến giọng nói của mình tỏ ra cứng rắn nhưng Zhou Mi cảm nhận được sự lo lắng của anh nên chỉ cười lạnh.



‘- Nếu ngươi thật sự có đủ năng lực ngăn cản ta thì ngươi đã không đợi đến lúc này. Cứ đứng đó và nhìn ta huỷ diệt linh hồn của cả hai người các ngươi đi. Chết cùng ngày không phải là ân huệ cho các ngươi sao?’



Seung Hyun nắm chặt hai nắm đấm nhưng anh biết anh thật sự không thể làm gì. Tuy rằng anh bây giờ có thể tác động đến một chút vật thật nhưng không có nghĩa anh có thể chiến thắng Zhou Mi. Đó là lí do tại sao anh vẫn còn ngoan ngoãn đi theo hắn mặc dù không muốn. Anh chính là sẽ giết chết thân thể của mình nếu cần thiết chỉ cần không khiến cậu tổn thương!



- Về nhà thôi, trời lạnh rồi.



Zhou Mi khoác chiếc áo của mình cho Ji Yong khi cả hai bước ra khỏi nhà hàng. Giáng sinh năm nay ở Seoul hình như lại không có tuyết rơi nhưng gió lạnh thì vẫn chăm chỉ thổi quét khắp thành phố và vào đêm thì những cơn gió cắt da cắt thịt lại càng hung hăng chém vào những con người vội vã bước trên đường.



- Á!



Ji Yong bỗng kêu lên khi bước vào nhà. Cậu nhìn một vết cắt nhỏ bỗng nhiên hiện lên trong lòng bàn tay của mình khó hiểu.



- Sao vậy?



Zhou Mi hỏi sau khi khoá cửa.



- Em rõ ràng không va vào đâu nhưng lại bi thương rồi.



Ji Yong giơ lên lòng bàn tay cho hắn thấy vết thương còn mới.



- Em có biết không? Có một truyền thuyết rằng có những con chuột liềm thường lẫn trong những làn gió. Con đầu tiên chạy rất nhanh tạo ra một cơn gió, con thứ hai nương theo làn gió nguỵ trang cắt một vết thương lên trên cơ thể con người rồi con thứ ba theo sát sau đó sẽ bôi thuốc lên vết thương ấy để nó có thể nhanh chóng lành lại. Vì thế mà con người thỉnh thoảng sẽ phát hiện mình có những vết thương mà không hiểu tại sao nhưng cũng sẽ rất nhanh tự lành. Chúng đúng là những đứa trẻ nghịch ngợm!



Ji Yong chớp chớp mắt rồi ngập ngừng.



- Hàn Quốc, hình như … không có truyền thuyết này.



- Đúng, đây là một truyền thuyết cổ của Trung Quốc.



- Làm sao anh biết?



Ji Yong nghiêng đầu nghi hoặc.



- Anh còn biết một truyền thuyết của Tây phương về ngày Giáng sinh có muốn nghe không?



Ji Yong gật đầu.



- Sự tích về cây tầm gửi bắt đầu bằng câu chuyện thần thoại về vị thần mặt trời mùa hạ tên là Balder.  Vị thần này một lần nằm mơ thấy mình sẽ bị chết.  Cậu bé Balder bèn kể lại cho mẹ là nữ thần Frigga, vị thần của tình yêu và sắc đẹp.  Bà Frigga sau khi nghe xong đã quá lo sợ, nghĩ rằng giấc mơ có thể là một điềm báo, nên bà cầu xin tất cả vạn vật trên trái đất hãy bảo vệ con trai bà.  Bà còn nguyền rằng nếu Balder chết đi, thì tất cả mọi vật cũng sẽ phải chết theo.  Từ đó, thần Balder lớn lên và miễn nhiễm với bất kỳ cây cỏ gì mọc lên từ mặt đất mà các trẻ con cùng dùng để ném vào cậu.  Tuy thế, một trong số kẻ thù của Balder là Loki, đã tìm ra kẽ hở trong lời nguyền của nữ thần Frigga chính là cây tầm gửi.  Sở dĩ cây tầm gửi không bao giờ mọc lên từ đất, mà là sống nhờ vào thân cây khác, nên không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của nữ thần Frigga.  Do biết thế, Loki đã dùng thân cây tầm gửi làm thành mũi tên, rồi lừa người em bị mù của Balder là Holder dùng mũi tên ấy bắn vào Balder.  Chính mũi tên ấy đã hạ sát Balder.  Ba ngày trôi qua, tất cả vạn vật trên thế gian tìm đủ mọi cách để cứu Balder nhưng đều thất bại. Cuối cùng, chính những giọt nước mắt của bà mẹ Frigga khóc than con mình, đã làm cho những trái tầm gửi chuyển từ màu đỏ sang trắng, đem sinh mạng của Balder trở lại.  Nhờ đó mà cậu được hồi sinh.  Quá đỗi vui mừng, nữ thần Frigga đã lấy lại tiếng xấu của cây tầm gửi, và bà đã hôn tất cả những ai bước dưới cây tầm gửi, để tạ ơn cứu mạng con bà.



- Rồi sao nữa?



Ji Yong tò mò khi Zhou Mi kéo cậu ra ngoài hiên.



- Vì thế mà từ đó về sau mỗi dịp Giáng sinh khi có người đứng dưới nhánh cây tầm gửi thì người xung quanh sẽ lập tức hôn người đó. Và nếu như chỉ có hai người là tình nhân hôn môi dưới nhánh cây tầm gửi thì tình yêu của họ sẽ được chúc phúc cho đến cuối đời.





- Cho nên?



Ji Yong vẫn chưa hiểu lắm. Zhou Mi cười khẽ rồi chỉ lên trên đầu cảu cậu. Ji Yong ngửa đầu lên và nhìn thấy vòng hoa Giáng sinh với cây tầm gửi không biết từ lúc nào đã được treo ngoài cửa và cậu vừa khéo đang đứng ngay dưới nhánh cây tầm gửi kia. Ji Yong còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy gương mặt thân quen tiến đến gần. Tim cậu đang đập rất nhanh, lí trí và con tim đang đánh nhau kịch liệt. Cuối cùng cậu mặc kệ, kết quả tệ nhất chính là bị nguyền rủa cả đời mà thồi. Khi xác định mình yêu anh thì cậu cũng đã không mong muốn mình còn có thể lên đến thiên đường. Ji Yong nhắm mắt lại.



Tâm lí Zhou Mi lúc này vô cùng nhảy nhót. Một nụ hôn tự nguyện từ người mà linh hồn chủ nhân của thể xác hắn chiếm đoạt yêu thương sẽ cho hắn tất cả lực lượng để trở lại làm người. Chỉ cần một cái chạm khẽ thôi và hắn sẽ lại có được tất cả. Hắn đang cách quyền lực tối thượng chỉ còn vài mili.

Hơi thở phả ra trên gương mặt khiến Ji Yong cảm nhận được anh đang ở rất gần, rất gần, chỉ một chút, một chút nữa thôi.



Seung Hyun nhìn những gì xảy ra và anh bạo phát! Anh không thể nhìn thấy Zhou Mi lợi dụng Ji Yong thêm được nữa! Hôn sao? Đến anh còn chưa dám làm thế thì hắn càng không có tư cách! Anh lao tời muốn đẩy Zhou Mi ra xa khỏi Ji Yong nhưng như mọi lần hai tay anh xuyên qua chính cơ thể mình.

Hai làn môi khẽ chạm khiến cả hai người đều giật mình mở to mắt nhưng khi nhìn thấy trong mắt đối phương tất cả đều là hình bóng của mình mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa. Họ nhắm mắt lại và làm sâu sắc thêm nụ hôn nồng nàn ngọt ngào đã chờ đợi từ không biết bao lâu. Giây phút này nếu có thể dừng lai vĩnh viễn thật tốt biết bao!

**************



- Không thể như thế được!



Zhou Mi điên cuồng gào thét nhìn hai con người kia ôm hôn say sưa. Hắn chỉ còn cách có một chút vậy mà cuối cùng lại bị đánh bại là sao? Zhou Mi cừu thị nhìn người con gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình.



- Cửu Thiên Huyền Nữ! Người rảnh quá sao? Tiên nhân không thể can thiệp chuyện của con người Ngài chưa quên đi!



Zhou Mi nheo mắt đầy đe doạ. Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ phẩy phẩy tay.



- Ngươi tự mình nhìn xem đi.



Zhou Mi nhìn lại rồi cảm thấy run rẩy.



- Không thể nào!



- Chính là như thế đấy.



Cửu Thiên Huyền Nữ cười thoải mái.



- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn theo ta về đia phủ, ta sẽ giúp ngươi nói với Diêm đế giảm bớt chút hình phạt. Hai là cứ việc chống cự nhưng kết quả thế nào thì ta không đảm bảo.



Zhou Mi nhìn nụ cười tươi rói của cô mà thấy nó sao mà tà ác. Không lí do gì mà hắn cảm thấy cái gáy mình lạnh buốt. Hậm hực nhìn lại hai người lần cuối rồi cúi đầu nhận mệnh.



- Ta căn bản không có lựa chọn thôi.



- Ngoan lắm.



Cửu Thiên Huyền Nữ gật đầu hài lòng. Trước khi quay đi, một nụ cười khẽ tràn ra trên môi cô.



            Thật mong đến ngày hai người trở lại thiên đình.


nguyenlyvn2610
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Số Thanks : 0


Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] EmptyWed Sep 02, 2015 11:55 am
Fic thật hay nha au happy
mong bạn sớm có những fic thế này nữa :p


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] [T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop] Empty

 Similar topics

-
» [Fanart] Merry Christmas!!
» [22/12/14][Pho] BIGBANG Merry Christmas card
» [Hol] Merry Christmas with BIGBANG & BIGBANGFAM (24/12/2012)
» [24/12/12][News] Hôm nay tôi là Santa Seungchan!! Merry Christmas - Nhật kí Seungri
» [GTV] Happy TOP's MOM Birthday (4/12/2012)
[T]From Happy Birthday to Merry Christmas[shortfic|GTop]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-