| Dream Admin
| Tổng số bài gửi : 782 Số Thanks : 386 |
|
|
| Tiêu đề: [M] Kẻ giữ xác[Longfic|GTop] _ 17/09 Wed Sep 17, 2014 5:50 pm | | | | | | |
Kẻ giữ xác
Author: Dream _Pairing:gtop _Ratting:M _Discllaiimmer:các anh mãi mãi là của Bigbang,không của riêng ai cả. _Caterogy:SA nếu có ya mình sẽ báo. Trước tiên ghi là Longfic, nhưng nếu được D sẽ rút thành Shortfic nha .
Fic này chỉ được up tại Bigbangfam.com _ Mong các bạn không mang đi nơi khác.
Ánh nắng vừa tắt ở cuối chân trời. Hắn bật tung nấp chiếc quan tài cỗ bằng gỗ quý, vội vã, hốt hoảng, hắn chạy vội về phía ban công, và bung mạnh đôi cánh đen ngòm trên lưng, tung người vào không trung, đôi cánh hắn chới với trên bầu trời đỏ rực trong cơn mưa tầm tã.
Đã đến thành phố, ánh đèn rực rỡ. Lòng nóng như lửa đốt, hắn đáp vội xuống 1 con hẻm vắng, thu lại đôi cánh và cuống cuồng chạy vội ra ngoài, ướt sũng. Sợ hãi.
Cuối cùng hắn cũng đến nơi, bệnh viện trung tâm thành phố. Để mặc bộ trang phục đen tuyền sũng nước, hắn chạy trên dãy hành lang trắng toát, kéo theo sau những vệt nước dài. Khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ hốt hoảng, lo lắng.
Và rồi hắn dừng lại, cả cơ thể cao lớn run rẩy không ngừng trước cửa 1 căn phòng nhỏ vẫn đóng kín. Đôi bàn tay lạnh buốt ngập ngừng giơ cao, đầy nhẹ cánh cửa.
Hắn bước vào, hơi thở đứt quãng, run rẩy.
Trên chiếc giường đơn bên cạnh khung cửa sổ. Một thân hình nhỏ bé nằm yên bất động, khuôn mặt được phủ một tấm khăn trắng _ báo hiệu của cái chết.
Hắn khựng lại, ánh mắt mở to trân trối với con ngươi đen láy dần dần chuyển sang màu đỏ ửng. Đôi môi mỏng run rẫy, chẳng cất nổi lên tiếng. Thật chậm, hắn bước về phía chiếc giường, đôi chân chao đảo, không vững. Cánh cửa sau lưng từ từ đóng lại.
Nín thờ, từng tế bào trong người hắn căng ra, sợ hãi khi bàn tay hắn chầm chậm kéo nhẹ chiếc khăn trắng.
Chiếc khăn mỏng tuột xuống, để lộ ra khuôn mặt cậu. Nhỏ nhắn, xanh xao với làn da mỏng gần như trong suốt. Đôi mắt nhắm nghiền bất động với làn mi mỏng. đoi môi nhỏ bạc thếch, lặng câm không hơi thở. Chỉ còn lại một thân xác không hồn, bất dộng, lạnh lẽo.
Đôi chân hắn run rẩy, khụy xuống, chẳng còn chút sức lực. Với tay nắm chặt bàn tay nhỏ chẳng còn chút hơi ấm nào của cậu, nước mắt hắn lăn dài trên khuôn mặt đông cứng. Đôi môi hắn mấp máy, khô khốc, chẳng kêu nổi tên cậu. Trong tích tắc, cả người hắn như tê liệt, trống rỗng. Trái tim nơi lồng ngực hắn đau đớn như đã vỡ tung, ngừng đập.
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
Thời gian chậm chạp trôi qua… Nhưng căn phòng như vẫn đứng lại, đông đặc, bất động.
Và rồi, khi ánh trăng lên cao hơn, đêm càng lúc càng sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Tiếng còi cứu thương vọng đến qua khung cửa sổ vẫn mở toang. Mùi máu tươi sộc đến, đánh thức bản năng khát máu của hắn khỏi cơn vô thức.
Chậm chạp, hắn khẽ ngẩn đầu nhìn lên. Đôi mắt đỏ rực, khẽ lóe sáng. Gượng người, cơ thể to lớn lắc lư, đứng dậy. Buông bàn tay nhỏ lạnh toát và đã cứng đờ của cậu ra. Hắn từ từ ngồi xuống mép giường. Nghiến chặt hàm răng, những chiếc răng năng chậm rải dài ra, nhọn hoắc kèm theo tiếng gầm gừ nho nhỏ trong cổ họng.
Tích tắc, hán cúi hụp xuống, cắn phập vào chiếc cổ nhỏ đã đơ cứng của cậu. Nhắm nghiền mắt, hắn cố nuốt trôi dòng máu đen ngòm đã đông đặc, tanh nồng vào cổ họng. Cảm giác khó chịu, buồn nôn ập đến nhanh chóng như cố ngăn việc hắn tiếp nhận thứ ‘’thức ăn’’ kỳ lạ này. Nhưng hắn vẫn cố hút lây hút để, cho đến khi cơ thể cậu khô cạn, bắt đầu co giật vì sức hút cực mạnh của hắn, từng mạch máu trong người cậu trống rỗng.
Chậm rãi, hắn ngồi thẳng dậy, quệt nhẹ dòng máu đen ngòm đang vón lị nơi khóe miệng, ánh mát hắn sáng rực, chăm chú quan sát khuôn mặt cậu. Cậu vẫn bất động.
Ngửa cổ hít một hơi dài, bàn tay hắn giơ len, những chiếc móng dài, nhọn lễu chầm chậm vươn ra, kinh tởm.
_’’ Xoẹtttt…’’ _ Hắn cấm phập những chiếc móng vào cánh tay còn lại, kéo mạnh. Tay áo hắn rách bươm, tơi tả. Một dòng máu đỏ tươi, từ từ chảy xuống, bốc ra những làn khói nhẹ, trắng tinh.
Cẩn thận, hán vươn nhẹ cánh tay và để những giọt máu ấy rơi xuống đôi môi nhỏ của cậu. Và ngay lập tức, khi vừa chạm vào vành môi lạnh lẽo, những giọt máu thấm sâu và biến mất không dấu vết.
Mắt hắn sáng lên, mừng rỡ, nụ cười khẽ nở ra, ngây ngốc. Vội vã, chẳng suy nghĩ, hắn lại cắm phập những chiếc móng sắc lẻm vào tay mình, khiến máu chảy ra càng nhiều hơn, bốc khói nghi ngút. Lồng ngực lạnh buốt, im lìm của cậu, từ từ chuyển động, phập phồng, chậm rãi… chậm rãi…
Thình thịch… thình thịch… thình thịch…
************
Blood _ Một cửa hàng nhỏ chuyên kinh doanh nến thơm & các loại hương liệu_ Nằm 1 góc ở khu phố nhỏ, đầu 1 con hẻm vắng.
Một cửa hàng kỳ lạ với những tấm cửa kính lớn luôn được phủ 1 lớp rèm đen dày cộm trong cả ngày dài. Hoàn toàn che phủ mọi thứ ở bên trong.
Mỗi ngày, vào đúng 6h chiều, khi ánh nắng đã tắt, cửa hàng mới bắt đầu mở cửa.
Những tấm rèm đen sẽ được vén lên, để lộ ra bên trong những dãy kệ dài được thiết kế theo phong cách cổ điển mang màu nâu đỏ, được xếp đầy những ngọn nến nhiều màu sắc, hình dáng kỳ lạ và những lọ hương liệu, thảo mộc khác nhau được đặt ngay ngắn. Trên các bức tường, những bức tranh vẽ nghệch ngoạc với tông màu tối nổi bật như hút sạch đi ánh sáng. Ngọn đèn trần tỏa ra nhè nhẹ thứ ánh sáng vàng nhạt, u ám, kèm theo tiếng đàn dương cầm không ngừng réo rắt cứ vọng ra, níu kéo bước chân người dừng lại, khiến Blood luôn mang một nét thần bí, âm u kỳ lạ, thu hút sự chú ý của người đi đường nhưng đồng thời cũng khiến họ ngần ngại đẩy cửa bước vào.
Và điều đặc biệt nhất mà ai ở khu phố này đều biết, là nếu may mắn, khi đi ngang qua đây bạn sẽ thấy được người chủ cửa hàng phía sau lớp kính_ Một thanh niên trẻ, điển trai, nam tính, luôn khoác trên người bộ trang phục màu đen bí ẩn, và nếu bạn thấy được anh ta, chắc chắn bạn sẽ không thể không bước vào cánh cửa ấy, và khi trở ra, chắc chắn bạn sẽ mang theo một chút gì đó của cửa tiệm nhỏ với nụ cười nhẹ trên môi và một chút lãng đãng trong trí nhớ.
………………
Chậm rãi, hắn sắp xếp những lọ hương liệu vừa được tinh chế lên kệ, hài lòng với thứ hương thơm nhè nhẹ vãn còn vươn lại trên bàn tay.
‘’ Đính đong..’’ _ Chiếc chuông nhỏ khẽ reo vang, báo hiệu có khách vào tiệm.
Khẽ mỉm cười, hắn khẽ xoay người lại. Một cô gái nhỏ, nét mặt thoáng chút u buồn và mệt mỏi, vừa ngại ngùng đẩy cửa bước vào.
_’’ Tôi có thể giúp gì cho cô?’’ _ Hắn khẽ lên tiếng hỏi, với chất trọng trầm thấp, nhẹ nhàng.
_’’ Tôi… được bạn giới thiệu đến… tôi… muốn mua nến thơm’’ _ Cô gái lý nhí, ngại ngần chẳng dám nhìn lên.
_’’ Cô cần loại nến nào?’’
_’’ Loại nến có thể khiến tôi … quên đi … một vài việc … và… có thể ngủ ngon.’’
Hắn khẽ nhếch môi cười, đôi mắt sâu đen láy sâu hút trong tích tắc khẽ ánh lên tia thích thú. Bước về phía cô gái, nãy giờ vẫn còn đang đứng bên cánh cửa.
_’’ Tôi nghĩ… có thể tôi có thứ cô đang cần. Hãy theo tôi nào.’’ _ Vừa nói hắn vừa khẽ chìa tay về phía cô gái.
Thoáng bối rối, cô gái khẽ ngước nhìn lên. Trước mắt cô là một thanh niên cao gầy, khuôn mặt góc cạnh nam tính, đôi môi mỏng thoáng nhẹ nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt đen tuyền, sâu hút với làn mi dày. Cô gái vội cúi xuống, khuôn mặt đỏ bừng, dường như càng thêm lúng túng.
_’’ Theo tôi nào.’’ _ Hắn lại lên tiếng, nhẹ nhàng.
Run run, cô nắm lấy bàn tay to lớn đang chìa ra và cô thoáng giật mình. Bàn tay đang nhẹ nhàng nắm láy tay cô, lạnh toát.
Chậm rãi, hắn dẫn cô gái đi sâu về phía trong cửa tiệm, nơi ngăn cách với bên ngoài bởi một bức rèm lấp lánh, được kết từ những hạt thủy tinh nhỏ nối tiếp nhau.
Bên trong là một không gian âm u, ánh sáng chập chờn, le lói chỉ đủ để con người có thể nhận ra được lối đi… tăm tối.
Hắn khẽ nhếch môi cười.
___________ Hết chap 1 ___________
Mong các bạn thích fic này ^^
| | | | |
|