_Author: Cactus
_Pairing: GTOP
_Ratting: M
_Discllaiimmer: Số phận của các anh thuộc về các anh, nhưng fic thuộc về C.
_Caterogy: Không có.
_Summary: Cậu gần như nín thở, lặng im. Rồi, còn nhanh hơn cả suy nghĩ, cậu rút điện thoại ra và nhập vào một dãy số từ lâu đã in vào trong tim, dãy số cậu đã ấn đi xóa lại không biết bao nhiêu lần.
Điện thoại được kết nối, cậu nghe trống ngực mình đập mạnh.
“Alo?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tới mức cậu như nghe được cả tiếng thở của người ấy.
Cuối cùng, từ ống nghe vang lên một giọng nói trầm mặc, giọng nói cậu mới chỉ nghe ba lần thôi, giờ đây bỗng trào lên cảm giác thân thương đến kì lạ: “Anh đã chờ cuộc gọi này… từ rất lâu rồi…”
_P.s: Mong mọi người sẽ thích
***
Quán cà phê Hoàng Tử
Cái ý tưởng điên rồ này đều do một đầu Seungri nghĩ ra, một tay Seungri thực hiện, một mình Seungri bỏ vốn để tạo dựng sự nghiệp, Jiyong thực chất chỉ đứng ngoài. Mà cũng không hẳn như vậy, cậu vốn định từ đầu đến cuối vô can, mặc Seungri muốn làm gì thì làm, nghĩ gì thì nghĩ, nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi móng vuốt đầy tội lỗi của nó. Nó dứt khoát ép cậu ngồi trong quán với lí do “Có mặt cậu doanh thu sẽ cao hơn” và hứa hẹn sẽ chia cho cậu một nửa lãi thu về. Ừ thì nghe cũng hay, công việc nhàn hạ, không bỏ vốn mà được một nửa doanh thu, quan trọng là cậu đang cần mua cái kính viễn vọng ngắm trăng sao. Thế là Jiyong gật đầu cái rụp, nhưng sau đó…
“KHÔNG! CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG!!!”
Vâng, tiếng thét kinh hoàng này là của Jiyong nhà chúng ta trước cái mớ hỗn độn quái đản mà Seungri bày ra. Thà bảo cậu cắt cổ tay, đập đầu vào tường hay cái gì đại loại thế còn hơn làm trò biến thái này.
“Làm ơn làm ơn…” Seungri chắp tay năn nỉ. Đây là con Át chủ bài trong kế hoạch kinh doanh của nó, không thể bị khuất phục được.
“Buông tớ ra ngay, tớ đấm đấy.” Hết cách, Jiyong đành đe dọa Seungri bằng bạo lực, nhưng hình như không có tác dụng.
“Sao cậu không tự làm, tớ sẽ giúp cậu thực hiện. Tớ không cần tiền lãi nữa, thế là được chứ gì?”
Jiyong làm mặt lạnh. Chiêu này cậu đã sử dụng rất nhiều lần, lần nào cũng có hiệu quả. Và lần này cũng thế, Seungri buông cậu ra, nhanh đến kinh ngạc. Có điều cậu chưa đặt chân ra đến cửa, nó đã bật cười bí ẩn.
“Được, vậy tớ chẳng mất công mở quán bán hàng làm gì cho mệt, tớ sẽ bán thông tin của cậu cho mấy em xinh xinh lớp dưới. Cậu đi đâu, ở đâu, làm gì vào giờ nào,… đầy em cần biết. Không vốn bốn lời, cuộc sống của cậu có ra sao thì là cậu tự chuốc lấy nhá.”
Nói xong nó hếch mặt lên trời, xăm xăm xắn tay áo chuẩn bị thực hiện ngay. Jiyong nhăn mặt. Seungri sẽ chẳng ngại gì mà vùi dập cậu đến tơi tả, nếu nó làm thật thì… Cậu đến chết vì điên mất.
Rốt cuộc, khi Seungri bước ra ngoài, tay giơ lên vẫy vẫy mấy em khóa dưới, mỏ vừa há ra cậu phải vội vàng: “Tớ đồng ý.”
Seungri cười đắc thắng, và kết quả tất yếu là Prince Coffee ra đời.
Jiyong nhìn đồng hồ, đếm từng giây một. Còn mười phút nữa là hết giờ, cậu sẽ được giải thoát khỏi bộ - đồ - phiền – toái này. Quên chưa giải thích, con Át chủ bài, theo lời Seungri, là một cô gái trên cả xinh đẹp mà siêu sao nổi tiếng còn thua xa sẽ phục vụ cho khách. Và không ai khác, cô gái ấy lại là… Bạch mã Hoàng tử khiến cả vạn người mê mệt, vâng, là Kwon Jiyong ạ. Thật là hết trò, không hiểu nó nhồi những cái gì vào đầu để rồi bắt cậu phải làm cái trò biên thái này. Nhưng nó cũng có lí lễ của riêng nó, ai bảo nếu có cô bồi bàn Kwon Jiyong ở đây thì khách tăng gấp đôi, nước đắt gấp rưỡi đi. Chính vì lí do này, lại thêm việc Seungri dọa sẽ bán thông tin ra ngoài, Jiyong dần tắt tiếng, chỉ biết lắc đầu nhìn nó cười đắc thắng.
Seungri nói là đi ba phút, vậy mà… ba tiếng rồi vẫn chưa thèm về, Jiyong vừa làu bàu vài câu vừa thu dộn đồ đạc thì nghe thấy tiếng lộp bộp trên đầu. Mưa rào đầu hạ, mát lạnh.
Dù sao cũng không mang ô, cậu nán lại một chút, tự pha cho mình một li cà phê và ngắm những người bên ngoài chạy vội dưới những giọt mưa lớn, Khá thú vị. Gió mát rượi lùa vào, thổi bay tất cả những khó chịu trong cậu nãy giờ.
“Cho tôi một li cà phê đen, không đường, không sữa.”
Có người vừa gọi cà phê, Jiyong bất giác ngẩng đầu lên. Nếu không phải vì giọng nói trầm trầm cuốn hút thì cũng là do li cà phê người đó vừa gọi. Cà phê đen không đường không sữa? Trên đời này có người uống được loại cà phê đắng nghét đó sao?
Nhưng Jiyong cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, vì đó là yêu cầu của khách, và cậu vốn không thích nhiều lời. Lơ đễnh bưng cà phê ra, vị khách vẫn đang ngắm màn mưa trắng xóa. Khuôn mặt góc cạnh có chút lạnh lùng khiến Jiyong thấy hơi xao động, chỉ hơi hơi thôi. Ai chẳng thích cái đẹp?
“Cạch”, người đó quay lại nhìn tách cà phê trắng tinh trước mặt. Jiyong hơi cúi đầu, vô tình nghe được tiếng thì thầm, “blood” gì đó. Cậu không kiềm được mà liếc chiếc răng nanh của người kia.
Mưa mùa hạ nhanh đên cũng nhanh đi. Vị khách kia đã rời khỏi, Jiyong đến dọn đĩa tách, lúc chuẩn bị lau bàn, cậu nhìn thấy một dãy số viết bằng nước trên mặt bàn vẫn chưa khô. Liếc qua một cái, cậu lau đi sạch sẽ. Chắc lại chuyện bạn trai bạn gái nhà người ta, quan tâm làm gì?
nmưa: “Hey.”
Jiyong không cả thèm nhìn, vào trong thay đồ rồi bỏ về. Nước long bong dưới đế giày, loang loáng hiện ra khoảng trời thoáng đãng. Cậu nhìn người qua đường, không hiểu sao trong đầu cậu lại loáng thoáng hiện lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng kia.
***
“You are my blood.”
Lần thứ hai Jiyong gặp anh là trên trường đại học YG University, khi cậu đang học năm ba, đúng năm năm sau đó. Đương nhiên, anh không hề biết rằng sau lần ấy, hình bóng của anh cứ choán trọn tâm trí cậu trong suốt năm năm trời, điều mà chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao. Cậu làm mọi việc mà như trong vô thức, đôi khi tự ngồi ngây ngẩn rồi cười một mình. Cậu tập uống cà phê đen không đường không sữa, dù thứ chất lỏng ấy khiến cậu gần như bị tê liệt vị giác. Cậu bắt đầu đi lang thang trên phố, mong chờ một lần không hẹn mà gặp. Cậu thậm chí còn tưởng tượng mình sẽ gặp anh trong hoàn cảnh nào, có nên chào hỏi không và sẽ nói gì. Lúc ấy Jiyong chưa hề nghĩ rằng năm năm sau cậu mới gặp lại anh, trong cuộc thi “Beautiful voice” mà trường tổ chức.
Jiyong đã biểu diễn xong bản “Crooked” khuấy động cả hội trường của mình, thay trang phục và nảy ra ý đi dạo quanh trường. Gió nam mát lạnh, ùa vào kéo đi những giọt mồ hôi lăn trên trán cậu sau màn trình diễn, cả cơ thể khô ráo thật dễ chịu.
Cỏ non êm mượt mềm mại, Jiyong ngả người xuống rừng phong sau trường, ngắm bầu trời sao lung linh huyền ảo. Dải Ngân Hà sà xuống cạnh cậu, tưởng như chỉ cần vươn tay là chạm tới bầu trời. Cậu hát mấy câu vu vơ, vẽ ra trước mắt khuôn mặt góc cạnh nam tính.
Tiếng piano du dương, màn biểu diễn mới đã bắt đầu. Dương cầm thánh thót dặt dìu như rót vào lòng người nghe, lắng đọng trong từng nhịp đập trái tim. Âm thanh hoặc huyễn này hẳn là thoát ra từ bàn tay xinh đẹp của một cô gái – chắc chắn cũng rất đẹp. Jiyong gần như bị cuốn vào thứ âm thanh mê mải ấy. Trên bầu trời, ánh sao đêm vẫn đanh nhảy nhót.
“You are my blood, you are my heartbeat…”
Tiếng hát vang lên, trái tim Jiyong như lỡ đi một nhịp. Chất giọng trầm trầm mê hoặc này, làm sao cậu có thể nhầm cơ chứ, là của anh ấy. Gió, cây cỏ, và cả nhịp tim cậu cũng đang rung rinh.
Jiyong chạy điên cuồng vào hội trường, quên cả việc vuốt lại mái tóc rối xù và quần áo cũng đang xộc xệch. Anh ấy đang đánh piano, cặp môi mỏng cất lên những lời ca đẹp đẽ. Đúng là anh, bằng xương bằng thịt. Đúng là anh, khuôn mặt góc cạnh vương chút lạnh lùng. Đúng là anh, cặp mắt nâu khói lơ đễnh và cuốn hút. Tiếng hát vẫn thấm vào tai Jiyong, cậu ngây người giữa cả hội trường nóng bỏng đầy tiếng thét gào, cả MC cũng quăng micro và cổ vũ cho anh nhiệt tình.
You are my blood, you are my blood. Cậu như trở lại năm năm trước, trong Prince Coffee, anh đã nói gì đó mà cậu nghe được loáng thoáng tiếng “blood”. Vô tình, hay là hữu ý?
Bài hát kết thúc, nhưng dư âm vẫn còn khắp hội trường. Anh cúi chào hàng trăm con người đang cố chen lên để ngắm anh dễ hơn, chỉ có Jiyong đứng nguyên tại chỗ, nhìn trân trân. Khi anh ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Jiyong bối rối đảo mắt nhìn qua nơi khác, còn anh thờ ơ quay đi. Một thoáng chạnh lòng.
Kết quả cuộc thi không cần đoán cũng biết, cúp vinh quang đương nhiên thuộc về anh. Jiyong là người giành giải năm ngoái, năm nay sẽ thực hiện nghĩa vụ cao cả là trao tặng anh giải thưởng mà cậu đã gắn bó hai năm trời. Hơi hụt hẫng, nhưng cậu vẫn nói ra lời chúc từ tân đáy lòng: “Chúc mừng, anh hát rất hay.”
“Ừm.” Anh đỡ lấy chiếc cúp trong tiếng hét khản giọng của những người khác, môi mấp máy nói thêm vài từ nữa. Jiyong không nghe rõ, nhưng dựa vào độ mở của miệng, cậu đoán được, đó là câu “You are my blood.”
Anh lạnh lùng bước xuống, cậu lắc mạnh đầu, chắc mình bị ảo giác rồi.
“Choi Seunghuyn?” Hóa ra đấy là tên của anh, vừa gần gũi lại vừa cao sang quý phái tới mức người khác không có khả năng chạm đến.
“Ừ.” Seungri gật gật đầu, sau đó nhìn Jiyong như người ngoài hành tinh: Ba năm học ở trường mà cậu không biết vị đàn anh nổi tiếng đó sao?
Jiyong tỏ vẻ không quan tâm, lơ đãng ngắm mấy gợn mây qua ô cửa sổ nhỏ, nhưng thực ra trong lòng rối bời. Ba năm học cùng trường với anh mà cậu không biết, có quá nhiều cơ hội đã vụt qua. Hồi trước có mấy cô bạn cùng lớp rủ nhau đi ngắm vị đàn anh khóa trên, cậu đã nghĩ: Vô vị. Còn bây giờ, cậu không phủ nhận là muốn nhìn thấy anh, dù chỉ đứng từ xa cũng không sao.
Cậu ho khẽ: Choi Seunghuyn, lớp D4.
Jiyong gục đầu xuống bàn, anh đã chuyển trường, ngay sau đêm hôm ấy. Có lẽ giờ này anh đã hoàn thành thủ tục nhập học ở đại học Harvard bên Massachusetts. Cuộc đời thật trêu ngươi, khi có thờ gian thì chẳng biết anh ở cạnh mình, chờ đến khi nhận ra rồi thì anh lại cách xa nửa vòng Trái Đất. Cậu đã phải chờ năm năm để gặp lại anh lần thứ hai, còn lần này, sẽ là bao lâu? Mười, hay hai mươi năm?
Cậu thật sự muốn khóc, nhưng mắt vẫn ráo hoảnh. Cậu cắn răng, thốt nhẹ một tiếng: “Waiting!”
***
Tình yêu biết đợi
Mười lăm năm trôi đi như một cái ngoảnh mặt, người từ trên đỉnh vinh quang nhìn xuống thấy ngọn núi thật nhỏ bé, chỉ có người phải chờ đợi mới thấm nhuần vị đắng của thời gian.
Trong mắt người khác, Jiyong gần như là hoàn hảo. Ngoại hình ưa nhìn, công việc ổn định, thành tích xuất sắc, rõ ràng là một người đàn ông thành đạt. Nhưng người ta không biết, những thứ đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Cậu không thiếu tài sản, nhưng chỉ sống cuộc sống đơn giản trong ngôi nhà bình thường, không phô trương. Ngoại trừ chiếc Volvo không cũ cũng chẳng mới, cậu không khác biệt những người trong khu là bao. Không phải cậu là kẻ tiếc tiền, càng không phải cậu muốn tỏ ra mình là một con người thuần túy, nhưng những ngôi biệt thự xa hoa rộng lớn khiến cậu cảm thấy trống trải. Một mình nằm trên giường, đôi khi đã quấn chặt chăn quanh người rồi mà nửa đêm tỉnh dậy cậu vẫn cảm thấy cô đơn. Không phải Jiyong kén chọn, bản thân cậu cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng cậu vẫn muốn chờ đợi người ấy. Nếu định mệnh cho cậu gặp anh lần nữa, tức là số phận đã sắp đặt tất cả. Còn nếu anh đã có một gia đình hạnh phúc, có lẽ cậu sẽ tránh thật xa, không để anh phải cảm thấy xót xa khi có một kẻ ngốc đã chờ anh ngần ấy năm trời tuy hi vọng của mình chỉ là rất mong manh. Dù kết quả có là gì, Jiyong cũng sẽ không hối hận vì đã yêu và chờ đợi anh.
Jiyong chậm rãi bước trên hè phố, vẫn là ánh mắt lơ đãng ngắm người qua lại. Mỗi bước chân của cậu đều thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn, thậm chí có người còn khen môi cậu rất gợi cảm, rất đáng để… thử. Jiyong không quan tâm, cậu đã quá quen với cảnh này rồi, trong tâm trí, và cả trái tim cậu, bây giờ chỉ có mình anh. Mười lăm năm qua, cậu chẳng tìm thấy chút tin tức nào về anh, nhưng cũng không ngày nào là không nghĩ đến anh. Bây giờ chắc anh đã trở thành doanh nhân thành đạt, đại gia tiền tỉ, hay ngôi sao sáng chói rồi nhỉ? Cậu từ lâu đã nhìn ra, thế giới này luôn thiên vị anh, giành cho anh những gì là tốt đẹp nhất.
Đang đi, cậu chợt dừng lại, tim như ngừng đập. Trên màn ảnh rộng ở trung tâm Seoul đang chiếu trực tiếp về buổi phỏng vấn Chủ tịch tập đoàn H.Y. Tập đoàn này cậu đã nghe qua nhiều lần, gần như chiếm lĩnh toàn bộ Hàn Quốc và còn vươn ra nhiều cường quốc trên thế giới, nhưng nhân vật tối cao lại chưa lộ diện lần nào. Không ngờ người đó lại trẻ đến vậy, hơn nữa lại còn là… Cậu nhìn lên, xung quanh cũng có rất nhiều người đang dừng lại để nghe ngóng tin tức.
“Chủ tịch Choi, ngài có thể nói với chúng tôi vài lời về sự nghiệp của ngài không ạ? Điều gì đã khiến ngài thành công từ khi còn rất trẻ như vậy?”
Người đàn ông trả lời lại, giọng điệu không nóng không lạnh, trên khuôn mặt góc cạnh thấp thoáng ý cười: “Điều gì à? Đó là bí quyết của tôi, không thể để lộ ra ngoài. Nhưng tôi muốn nói là tôi tạo dựng sự nghiệp của mình trong thời điểm tôi nhớ thương một người, rất nhiều.”
Jiyong vẫn ngẩng lên nhìn vào màn ảnh lớn, hồi hộp chờ đợi. Xung quanh cậu, mọi người đang xì xào bàn tán xem ai may mắn lọt vào đôi mắt của vị doanh nhân trẻ tuổi tài cao này.
“Vậy lần này ngài về nước là vì người đó?”
“Đúng.”
“Ngài có thể cho tôi biết người may mắn đó là ai không?”
Jiyong thấy môi anh hơi run run, chỉ một thoáng thôi, trong đôi mắt nâu trang ngập yêu thương hiếm thấy, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tôi gặp người ấy lần đầu tiên vào hai mươi năm trước, chỉ cần nhìn qua đã đủ nhìn ra sự thật sau vẻ ngoài mĩ lệ. Chúng tôi học cùng trường năm năm, hai năm cấp III và ba năm đại học, tiếc là tôi đều nhận ra vào những giây phút cuối cùng, khi mà tôi phải đi xa, nhưng tôi tin người ấy vẫn đợi tôi. Tôi biết người ấy đang theo dõi chương trình này, và tôi muốn nói với người ấy: “You are my blood.”.”
Nói xong, khóe miệng anh hơi nhếch lên vẽ ra một nụ cười hoàn hảo. Những người xung quanh càng hào hứng hơn, nhưng trong mớ âm thanh hỗn độn ấy, chẳng từ gì lọt vào tai Jiyong hoàn chỉnh cả.
Cậu gần như nín thở, lặng im. Rồi, còn nhanh hơn cả suy nghĩ, cậu rút điện thoại ra và nhập vào một dãy số từ lâu đã in vào trong tim, dãy số cậu đã ấn đi xóa lại không biết bao nhiêu lần.
Điện thoại được kết nối, cậu nghe trống ngực mình đập mạnh.
“Alo?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tới mức cậu như nghe được cả tiếng thở của người ấy.
Cuối cùng, từ ống nghe vang lên một giọng nói trầm mặc, giọng nói cậu mới chỉ nghe ba lần thôi, giờ đây bỗng trào lên cảm giác thân thương đến kì lạ: “Anh đã chờ cuộc gọi này… từ rất lâu rồi…”