BigBangFam
[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] X2RNQic
Custom Search

[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] Trang11
[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] Trang11
[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] Trang11

[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

Pí Ngố ❤

Pí Ngố ❤
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 768
Số Thanks : 590


Bài gửiTiêu đề: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyMon Jul 15, 2013 11:35 am
ĐIÊN !


❥ Author: Pí aka Bảo Hân

❥ Category: General

❥ Disclaimers: Nhân vật trong Fic không thuộc về tôi. Còn họ, có thể thuộc về nhau, có thể không !? Ai mà biết được !! Muốn biết xem thì xem tiếp nha =))

❥ Rating: T

❥ Pairings: ToDae, GRi và một số couple khác nếu có thể

❥ Status: On Going [Long Fic, Short Fic, hay Three-Shots mình vẫn chưa quyết định nên để Short đỡ nha ^^]

❥ Summary: 
- Lấy đâu ra niềm tin để tiếp tục duy trì những bước chân mệt mỏi. . .? Lấy đâu ra nhữg nụ cười khi đánh mất chúng trong những niềm đau . . . ?

- Mẹ rất thương anh, nên chắc chắn mẹ sẽ thương luôn cậu nhóc anh yêu...

❥ A/N:
- Fic được viết theo ngôi thứ nhất ‘Tôi’, nhằm để readers có thể cảm nhận cảm xúc nhân vật rõ ràng, có thể hiểu nhân vật và có sự đồng cảm sâu sắc hơn ^^” 

- Nếu bạn muốn mang Fic ra ngoài, mong hãy hỏi ý mình trước nha ^^ Cảm ơn 



>>>>>>>>>><<<<<<<<<<


{ CHAP 1 }

“Cuộc sống có quá nhiều thứ khiến ta mệt mỏi, cô đơn, lạnh lẽo, và cũng chỉ mỗi mình ta tự cố gắng mạnh mẽ để tự che chở, bảo vệ chính mình. Dòng đời nghiệt ngã, nó quá đáng sợ. Nó đã dần che lấp một đứa trẻ hoạt bát, và thêm tôi vào đó. Tôi đến thể bảo vệ đứa trẻ đó ! Tôi là một nhân cách khác của cậu ta. 

Đúng vậy, tôi điên . . . ! Kang Dae Sung tôi chỉ là một thằng điên !”


--- Dae Sung’s POV ---

Điên ư ? Đùa tôi sao ? Tôi không điên ! Tôi chắc chắn là tôi không điên ! Nhưng sao mọi người chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường, sự ghê rợn và bắt những đứa con của họ phải tránh xa tôi ra ? Tôi đã làm gì sai chứ ? Sao lại cô lập tôi như vậy ?

Tôi vẫn không tin mình điên, cho đến khi họ đã chạy vào căn phòng đấy sau một tiếng hét thất thanh và thấy tôi đang cầm con dao đầy máu, còn người đàn ông kia lại đang nhắm mắt ôm lấy cuống họng của ông ta, chính tôi đã đâm vào đấy, ông ta là một nhân viên từng bán đứng công ty của bố tôi, làm bố tôi tất bật suốt ngày ở công ty, điều tệ hại nhất là làm bố tôi không có thời gian chăm sóc cho mẹ con tôi . . . Tôi chỉ đâm vào cổ ông ta thôi mà ? Tôi có giết ông ta đâu !?

Nhưng khi họ bắt giam tôi, những tên cai ngục chỉ chỉ vào đầu tôi, và nói rằng : ‘Tạp chủng ! Sao mày lại có thể sống trên đời được vậy hả !? Thằng điên, mày nên chết đi là vừa. Mọi người sẽ nguyền rủa mày ! Thế gian này không chấp nhận thứ như mày ! Biến đi ! Nếu biết khôn thì hãy lấy cái chết của mày để rửa sạch dòng máu mà người đàn ông đó đã chảy ra đi, hãy chết để rửa sạch tội lỗi của mày đi ! Tao không thể sống chung một bầu trời với một tên giết người như mày. Thiệt là xấu hổ !’

Tên cai ngục ấy vừa nói gì cơ ? “Không đội trời chung với tôi” cơ à !? Được rồi ! Tôi đang nhìn hắn đây, nhìn hắn thật chăm chú ! 

‘Nhìn gì hả thằng chó ?’

Có vẻ hắn đang bực rồi !? Nhưng tôi vẫn tiếp tục nhìn hắn, và suy nghĩ về những lời nói của hắn ! Hắn lôi cổ áo của tôi, ghị người tôi sát vào song sắt, hắn liên tục lấy cây đâm vào bụng tôi. Tôi cũng phải chống trả chứ nhỉ !? Tôi đã đưa hai tay lên, bóp lấy cái cổ cao ngạo của hắn, tôi cứ bóp, mạnh dần, mạnh dần. . . Hình như hắn không còn đủ sức để đâm gậy vào bụng tôi nữa. . ? Choang một tiếng, cây gậy trên tay hắn rớt xuống, nước mắt hắn giàn ra, miệng hả ra để lấy hơi... những hơi thở cuối cùng, hẳn cũng không ghì người tôi vào song sắt nữa, hắn đẩy tôi ra, liên tục giãy giụa. Nhưng bây giờ, chính tôi lại đang ghì chặt hắn ! 

Ơ ? Sao hết giãy giũa rồi này ? Sao cơ thể hắn lại khuỵ xuống khi tôi vừa buông tay ra khỏi cổ hắn chứ !? 

Thế là tôi đã cho anh toại nguyện rồi nhé, anh cai ngục ! Hehe, chúng ta sẽ không bao giờ cùng chung sống dưới một bầu trời nữa đâu . . ! Anh muốn thế, và tôi đã thực hiện điều ước cuối cùng của anh đấy ! Tôi tốt lắm phải không !?

Đúng vậy ! Tôi đã giết người. 

Thì sao chứ, là họ đáng bị như thế ! Một người thì đã làm tôi mất cả một gia đình hạnh phúc, làm tôi mất đi tuổi thơ vui vẻ ! Người còn lại thí phỉ bán tôi. Tôi là tạp chũng ư !? Bất lịch sự quá đi mất. Xuôi cho cùng là anh ta không muốn sống chung một thế giới với tôi kia mà !? Thì tôi đã đưa anh ta qua một thế giới khác rồi đấy ! Không cảm ơn tôi sao ?

Là tại bọn họ cả. Họ chết là đáng, dù có sống thì Thuợng Đế cũng sẽ không cho họ sống yên đâu, tôi nghe theo ý Trời, giết hắn thay Người. Tôi không sai ! 

“Tôi điên . . . !”

Tôi đã dần biết chấp nhận mình, chấp nhận nơi tôi đang ở trong cơ thể đứa trẻ này, tôi đến để bảo vệ nó, tôi không thể để ai tổn thương nó nữa. Nó đã quá bất hạnh rồi.

Đó là chân lý sống của tôi, nhưng có vẻ nó cần chút chỉnh sửa nhỉ ? Tôi nghĩ tôi và cậu bé này chỉ bị điên, nhưng sau khi được đưa đến Bệnh Viện Blue này rồi, thì mọi người không bảo tôi điên nữa. Mà thay vào đó là ... -

_ Ai để thằng tâm thần phân liệt này chạy ra đây vậy !? Đem nó vào phòng mau đi ! Nó sẽ giết người đó ! - Một nữ y tá cỡ tuổi trung niên hét toáng lên khi nhìn thấy tôi khi tôi đang đi quanh kiếm nước uống.

_ Xin lỗi, xin lỗi ! ! Tôi là Bác Sĩ thực tập mới chuyển tới đây. Tôi sơ ý để cậu ấy đi ra, xin lỗi, tôi sẽ dẫn cậu ấy vào lại phòng ngay ạ. - Ô, là Bác Sĩ điển trai mà lúc nãy vào phòng của tôi đây mà. Anh ta muốn tôi kể cho anh ta nghe câu chuyện về tôi, tôi đã đòi anh ta phải mua cho tôi hai lon nước ngọt. Nhưng, anh ta đi lâu quá, vậy thì để tôi tự đi..

_ Cậu tên gì ? - Bà y tá vẻ mặt giận dữ.

_ Choi Seung Hyun ạ !

_ Được rồi ! Tôi sẽ báo với trưởng khoa về sơ suất của cậu. ! Đưa nó vào phòng ngay đi !

_ Dạ, tôi đưa cậu ấy vào phòng ngay đây. Xin lỗi ạ !

~*~

_ Này nhóc, tại sao cậu không ở đây chờ tôi đem nước ngọt về ? Tại sao lại đi lung tung vậy hả ?

Tôi không trả lời anh ta, phiền chết đi được ấy !

_ Nè, nước ngọt của cậu đây ! Giờ có thể kể cho tôi nghe được chưa ?

_ Tại sao. . . anh lại muốn tôi kể. . ? Trong khi. . . anh có thể tìm thấy hồ sơ của tôi . . . trong kho lưu trữ . . . ?

_ Tôi muốn nghe chính miệng cậu kể cơ ! ! Chẳng phải nghe nhân vật chính kể sẽ thú vị hơn sao ? ?

Haizzzzz. . . Phiền chết với tên này mất, rõ ràng là hắn có thể tự biết mà !

_ Im lặng như vậy nghĩa là không đồng ý sao ? Vậy được, mai tôi lại tới nhé.

*****



_ Hey nhóc ! ! Tôi đã tới rồi đây ! ! Đem cả trái cây tới cho cậu này ! !

Tôi vẫn nằm ì trên giường, và quay lưng về phía anh ta.

_ Nhóc đang ngủ hả ? ? Trả lời đi chứ ! !

“...”

_ Chắc đang ngủ thật rồi ! Vậy tôi đi đây.

*****



_ Tôi lại tới đây ! ! ! Tôi giữ đúng lời hứa chứ hả ! ! ?

“...”

_ Lại không nói chuyện rồi ?! Thế dĩa bánh gạo cay này có làm cậu nói chuyện được không nhỉ !?!?!?! 

“...”

_ Uhm... Hiểu luôn, mai tôi sẽ quay lại.

*****



_ Tôi lại tới đây !!! Hôm nay tôi chỉ ghé qua xem cậu thế nào thôi. Tôi đổi ca với một người bạn, hôm nay tôi xin đi mua đồ ăn để qua thăm cậu đấy. Nhưng mai tôi không thể tới thăm cậu được đâu !

“...”

_ Tôi đi nha !! Mốt tôi sẽ ghé !!

*****



_ Hây yahh ! !

“...”

_ Này !! Tôi xông vào như thế cậu không sợ sao ?! Sao lại không có chút phản ứng gì thế !?!?

“...”

_ Mai tôi trở lại nha.

*****

.

.

.

*****

Trong suốt hơn một năm qua, ngày nào người Bác Sĩ này cũng đến thăm tôi. Tôi không hiểu sao anh ta lại muốn tôi kể nữa. Haiz, thật là phiền phức quá đi mất ! ! !

_ Xin chào !!! Tôi lại tới đây !! 

“...”

_ Hơn một năm rồi, kể từ ngày tôi gặp cậu, cậu vẫn không thể kể tôi nghe sao ??

“...”

_ Nói cho tôi biết xem, phải như thế nào cậu mới chịu kể với tôi !?

“...”

_ Vậy tôi đi đây ! Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến đây rồi ! Suốt một năm qua tôi vẫn không thuyết phục được cậu, nên tôi sẽ không gặp lại cậu nữa ! Một năm trước, tôi để cậu chạy ra khỏi phòng, viện trưởng nói sẽ đuổi tôi, nhưng tôi lại nói tôi muốn điều trị cho một bệnh nhân nguy hiểm nhất là cậu, và ông ta đồng ý cho tôi thử, nhưng hôm nay là thời hạn tôi phải nộp cho ông ấy kết quả. Nhưng kết quả của tôi chỉ là con số 0 tròn trĩnh, và cậu biết đấy... khi một Bác sĩ thực tập bị đuổi học, đồng nghĩa với giấc mơ làm bác sĩ của anh ta sẽ chấm dứt. 

“...”

_ Tôi đi đây ! Giữ gìn sức khỏe nhé !


--- End Dae Sung’s POV ---

.

.

.

--- Seung Hyun’s POV ---

Cứ thế tôi đi đến phòng thay đồ, chặn đường bác sĩ đối với tôi sao ngắn quá. . . Ngắn giống như từ phòng của cậu ấy đến phòng thay đồ vậy ! ! Quá ngắn... đến nỗi tôi phải ngỡ ngàng. . .

Tôi là con của một chủ tịch tập đoàn lớn hàng đầu Hàn Quốc, tôi có thể như những thiếu gia công tử khác, tôi có thể thoải mái ăn chơi, không lo sau này không có cơm ăn, sống cuộc sống hào nhoáng.

Nhưng. . ., tôi không muốn vậy !

Tôi không muốn là kẻ ăn bám gia sản mà ông nội và bố tôi đã gầy dựng nên ! 
Tôi không muốn là một công tử suốt ngày ăn chơi lêu lỏng ! 
Tôi không muốn là một thằng con trời đánh, suốt ngày chỉ báo cha mẹ !

Nhưng chính bố tôi lại muốn thế ! Ông không muốn tôi theo ngành Y, tôi không hiểu lý do, nhưng thật sự tôi yêu nghề này, giữa sự sống và cái chết, nếu tôi có thể bế được họ trở về từ cửa địa ngục, thì chẳng phải rất tuyệt sao !?

Cởi bỏ chiếc áo khoác Blue trắng ra, hây yah, từ nay Choi Seung Hyun sẽ không được mặc cái áo Bác sĩ, và đeo ống nghe nữa rồi, dĩ nhiên sẽ không còn là bác sĩ thực tập nữa, ước mơ bác sĩ giỏi nhất khoa Tâm Thần càng không có hi vọng, thì thôi vậy, tôi sẽ bắt đầu với một công việc khác ! !

Công việc nào thích hợp nhỉ !? Ngồi xuống suy nghĩ đã nào. . .

Gì đây !!!!???!?!?!?!? Một lá thư ư !?!?!

“‘ To: Choi Seung Hyun !

Lúc bé, tôi là một đứa trẻ hoạt bát, tôi không lo nghĩ đến bất cứ việc gì, dù là nhỏ nhặt nhất. Tôi có một gia đình rất hạnh phúc, bố mẹ rất yêu thương tôi vì tôi là đứa con duy nhất của họ, họ chăm sóc, bảo bộc tôi. Nhưng đến năm tôi lên 9 tuổi, sự quan tâm của họ dành cho tôi ngày càng giảm dần ! Vì một nhân viên đã đem bản kế hoạch đầu tư của công ty bố tôi bán cho một công ty cạnh tranh khác, đó là lý do suốt ngày bố cứ vùi đầu vào công việc, bố ở công ty suốt, thời gian về nhà cũng ít hơn hẳn. Lúc trước, mỗi ngày bố tôi đi làm về, tôi đều được gặp bố, được bố ôm vào lòng : ‘Con trai của bố ở nhà có ngoan không đấy !? Có nghe lời mẹ không’ - ‘Có ạ, hôm nay Dae nghe lời mẹ làm hết bài tập, và ăn hết một tô cơm to thật to như vậy này !!’. Và sau đó bố sẽ khen tôi, hôn lên má tôi và bế tôi lên, đặt tôi lên cổ bố và cổng tôi chạy quanh nhà. Bố về đến nhà là chỉ lo lắng cho mẹ con tôi, làm bếp cùng mẹ, và chơi đùa với tôi. Đến tối, họ sẽ kể chuyện cổ tích cho tôi nghe và dỗ tôi ngủ. . . Đó là những kí ức đẹp đẽ nhất mà tôi từng có, nhưng những thứ đẹp đẽ sẽ không bao giờ kéo dài mãi. . .

Sau khi sự cố đó xảy ra, bố tôi không quan tâm mẹ con tôi như trước nữa, đến nỗi khi ông về đến nhà thì cũng là lúc tôi đã ngủ ! Hầu như thời gian tôi gặp ông là không có ! Hiếm lắm ông mới về nhà sớm để tắm rửa thay đồ và lại trở về công ty, đó là lần duy nhất tôi được gặp ông trong suốt tháng công ty gặp nạn. 

Và một lần nữa thất bại ! Ông suýt chút phải bán công ty vì bản hợp đồng xây dựng bị đưa vào một công ty khác. Thời gian ấy ông hoàn toàn suy sụp. Rồi tính tình cũng trở nên xấu hẳn, ông từ chối mọi sự nói chuyện với mẹ, mẹ chỉ hỏi han một chút là ông đã quát mắng, điều tệ hại nhất là một lần tôi đã thấy ông đánh mẹ. Tôi vẫn tin tưởng bố, chỉ là bố không kìm chế được thôi mà . . .

Nhưng tôi đã sai, tôi lại thấy bố đánh mẹ sau cách đó vài hôm. . . Tôi chỉ biết mẹ khóc rất nhiều. . . Không cầm lòng được nên tôi đã chạy ra ôm lấy mẹ, nhưng thật xấu hổ, tôi không bảo vệ được mẹ, mẹ lại ôm lấy tôi, dùng thân người ốm yếu, gầy nhom để bao bộc tôi, đỡ những đòn roi quất vào da thịt nghe chan chát giúp tôi, trong lòng mẹ, tôi nghe rõ được nhịp tim của mẹ đang khóc nứt nở, tiếng van xin không đủ sức, và hơi thở nặng nhọc của mẹ.

Và trong nửa năm đó, cơ thể mảnh mai của mẹ đầu những vết thương, vết thương đã lành nhưng còn để lại sẹo có, vết thương mới toanh còn rướm máu lại càng nhiều. . .

Cuối cùng mẹ quyết định đắt tôi sang Mỹ định cư ! Nhưng Thượng Đế không có đức sinh ! Chiếc máy bay của mẹ con tôi bị đắm, mẹ tôi chết . . . Nhưng tôi còn sống, và 5 giờ sau họ tìm thấy tôi, và tôi đang bất tỉnh dưới một bãi đất. Họ đưa tôi đến bệnh viện, gần như tôi đã ngưng thở lúc ấy. Nhưng họ đã cứu được tôi, và vì não đã từng bị thiếu oxi cung cấp vào khi tôi ngưng thở, nên khi tỉnh dậy tôi đã bị ‘khờ’, nhưng những đứa trẻ khác gọi là ‘điên’ ! Tôi được đưa đến một nhà Bảo Trợ Trẻ Em, nói cách khác là Cô Nhi Viện, dù tôi còn bố, nhưng bố không có quyền nuôi tôi với cái quá khứ ‘đánh đập vợ con’ bị khui ra. Còn những đứa trẻ cùng ‘nhà’, chúng chẳng những không chơi với tôi, mà còn đánh đập tôi, coi tôi như con rối suốt ngày giễu cợt.

Dường như bố tôi đã biết mình sai nên đã cố gắng sửa đổi, ngày nào ông cũng đến trại mồ côi thăm tôi, chơi đùa với tôi. Mỗi lần bố đến chơi là thời gian tôi vui nhất, còn thời gian còn lại tôi chỉ chơi một mình, hoặc bị lũ trẻ ấy đem ra làm trò đùa. Chúng lấy đồ chơi của tôi, tôi không cho, chúng đánh tôi !

Ngoài thời gian đến thăm và chơi với tôi, lúc nào bố cũng đâm đầu vào công việc, bất kể ngày đêm. Trời đã không phụ người có lòng, cuối cùng bố tôi đã gầy dựng lại được công ty. Và ông để hết gia tài lại cho tôi, và người quản lý gia sản ấy trước khi tôi đủ tuổi để thừa kế là em rể kiêm người ông tin tưởng nhất - Lee So Man. Rồi ông quyết định tự tử . . . trong di chúc ông ghi rằng đã có lỗi với mẹ con tôi quá nhiều, và ông chỉ có thể lấy cái chết để chuộc tội.

Tôi chính thức trở thành một đứa trẻ mồ côi ! 

Lee So Man không tốt như bố tôi nghĩ ! Hắn ta là một tên cáo già ! Hắn đã thừa nước đụt thả câu, ngay khi bố tôi vừa qua đời hắn liền ngồi lên chiếc ghế chủ tịch công ty và dọn vào khu biệt thự của bố ở. Hắn bán công ty, bán nhà, bán tất cả gia sản bố tôi để lại cho tôi, và lấy chính số tiền đó mua lại tất cả. Và người đứng tên dĩ nhiên là hắn.

Tôi chỉ là một đứa trẻ, lại còn là đứa nửa điên nửa tỉnh, tôi có thể làm gì đây !? 

Thế nên tôi đành tạo ra một nhân cách khác, mạnh mẽ hơn bây giờ, đủ mạnh để tự bảo vệ mình ! Tôi đã tạo ra một Kang Dae Sung khác, một Kang Dae Sung không ai có thể làm tổn thương ! Những đứa trẻ trong cô nhi viện đánh tôi, tôi đánh lại ! Và dần dần chúng không dám đến gần tôi nữa !

Tôi nghĩ đã đến lúc tôi trả thù cho gia đình mình. . . là giết tên nhân viên đã bán đứng công ty bố tôi ! Và tôi đã thực sự làm thế ! Tôi còn định giết luôn tên cáo già Lee So Man nữa, nhưng chưa kịp thì họ đã bắt được tôi, và nhốt tôi vào tù. Tên cai ngục sĩ nhục tôi, bảo tôi là đứa ‘tạp chủng’, hắn đánh tôi, tôi giết hắn !

Và họ đưa tôi tới bệnh viện này. Tống tôi vào một phòng cách ly. Ngay cả thức ăn cũng dể robot đem vào cho tôi. Vì họ sợ. . . tôi sẽ giết họ. Nhưng họ lại không biết, tôi làm việc gì. . . cũng có lý do cả . . . !

Tôi đã ở trong căn phòng này suốt mười năm, cho đến khi anh xuất hiện. . .

Này Choi Seung Hyun, tôi ghét cái cách người khác tạo cho tôi hi vọng, rồi bỏ tôi lại, biết không ? Anh đừng giống như người ta nhé. . . !


From: Kang Dae Sung ! ”’

Tôi chạy ngay đến phòng của Dae Sung sau khi đọc xong bức thư. Tôi chỉ muốn ôm cậu ấy ngay lúc này thôi, để có thể xoa dịu được phần nào vết thương lòng của cậu !

_ Dae Sung . . . !

Cậu ấy ngước nhìn khi nghe tiếng tôi gọi. : _ Sao !? Đọc xong lá thư rồi à !?

Tôi chạy lại ôm chầm lấy cậu ấy. : _ Ừm, đọc xong rồi !

_ Anh cảm thấy tôi bất hạnh lắm ư ? Sao lại ôm tôi như vậy !?

_ Albert Camus đã từng nói : “Nhiều nỗi bất hạnh nảy sinh trên thế gian vì sự hoang mang và những điều không được nói ra.” Và bây giờ có tôi ở đây, bên cậu, cậu cũng đã kể ra những mảnh vỡ kí ức, nên cậu sẽ không bất hạnh nữa đâu !

_ Vậy anh có thể tiếp tục làm Bác sĩ chứ !??

_ Được ! ! Và. . . hi vọng của cậu, cũng là hi vọng của tôi ! Vậy. . . hãy tin tôi nhé ?

_ Ừm, tôi tin anh !

Ấy chết !!! 11 giờ rồi, không nộp báo cáo là sẽ bị đuổi mất !!

_ Đi đi, sẽ trễ bây giờ !! - Daesung nói khi thấy tôi ngước lên nhìn đồng hồ.

_ Vậy tôi đi nhé..! Mai... 

_ Mai anh lại đến chứ gì !? Tôi biết rồi, đi đi. - Daesung cắt ngang và nói thế tôi.

_ Ừm đúng rồi ! Mai tôi lại đến !! Ngủ ngon nhé !

_ Ừ, ngủ ngon !



--- End Seung Hyun’s POV ---


{ END CHAP 1 }


>>>>>>>>>><<<<<<<<<<




Pí viết chap này xong thì nhỏ beta reader của Pí out mất tiêu rồi, nên đành up bản thô này vậy TTT~TTT

Mọi người đọc xong có thể không thank, nhưng phải comment dưới mọi hình thức nha nha nha nha. Tui không cho đọc chùa đâu đó =))))

Pí chỉ mới viết một chap xem phản ứng mọi người thế nào, nếu không được em sẽ ngưng fic ngay. Còn nếu mọi người thích thì em sẽ viết tiếp ^^ Mọi người cho ý kiến xem em nên viết fic này dưới dạng LongFic hay ShortFic nha ^^ Pí vẫn chưa quyết định được nên để ở tittle là Short ^^


Enjoys <3

bigbang_lovevip

bigbang_lovevip
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 34
Số Thanks : 5


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyWed Aug 21, 2013 12:59 am
Hay lắm bạn ạ bạn viết tiếp đi nội dung này mới,tinh tiết trong fic cũng kịch tính viết tiếp đi nha bạn mình sẽ ủng hộ 5ting

Pí Ngố ❤

Pí Ngố ❤
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 768
Số Thanks : 590


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyWed Sep 11, 2013 1:05 pm
{CHAP 2}




[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] 1013135_417263668392952_1531273092_n








>>>>>>>>>><<<<<<<<<<



Rời khỏi phòng bệnh của Daesung, Seung Hyun liền vội vã chạy đến nhà của vị trưởng khoa đáng kính kia. Vừa đi anh vừa nghĩ đến những chuyện của hơn một năm trước - ngày anh để Daesung chạy ra ngoài.



< Flash Back >

_ Cậu nghĩ cậu là ai !? Sao cậu dám để một bệnh nhân nguy hiểm như vậy ra khỏi tầm kiểm soát vậy ? Hả !? - vừa nói dứt câu, vị trưởng khoa dùng tay đập xuống mặt bàn một cách giận dữ.

_ Xin lỗi trưởng khoa Yang. Là tại tôi vô ý, xin lỗi, rất xin lỗi ạ !! - Seung Hyun gập người xin lỗi liên tục.

_ Nếu nó lên cơn giết các bác sĩ, y tá, hay bệnh nhân khác thì cậu nghĩ cậu đủ bản lĩnh để gánh vác mọi chuyện không !? - ông lại đập tay xuống bàn lần nữa - Cậu nói tôi nghe thử xem !!?

Seung Hyun vẫn cuối gầm mặt xuống, lặng im...

_ Thử hỏi nếu không phát hiện kịp thời, thì chuyện gì sẽ xảy ra hả !!? Thật không ngờ, Yang Hyun Suk tôi đã hơn 15 năm làm viện trưởng, đây là lần đầu tiên gặp sự cố này !! Thật là một vết nhơ suốt cuộc đời làm Bác sĩ của tôi !

_ Xin lỗi...

_ Được rồi ! Mai.... cậu chỉ cần mang giấy thôi học vào là được !! Thôi không muốn tự mình đuổi học bất kì ai !

Đây không phải thật chứ !? Mặt anh bỗng tối sầm lại..

Không, không.. Đừng, đừng mà !!

_ Xin viện trưởng hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi.. Một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm !! - Seung Hyun khẩn khoảng - Xin viện trưởng ! Làm Bác sĩ là ước mơ lớn nhất của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ chấm dứt như thế này..

_ Một Bác sĩ giỏi thì sẽ không để bệnh nhân chạy lung tung đâu !! Rất tiếc.. - Ngài quay lưng lại với anh

_ Xin ngài, chỉ một cơ hội thôi. Chỉ một thôi..- anh van xin - Tôi xin ngài, đừng đuổi học tôi, bất cứ việc gì tôi cũng có thể làm, xin hãy để tôi chuộc lỗi..- Anh chạy lại bên chiếc bàn mà viện trưởng đứng, nắm tay ông lay nhẹ.

Anh vừa liên tục gập người 90 độ vừa liên tục xin lỗi, mong ông ấy có thể cho anh một cơ hội nữa.

Ngài viện trưởng nhìn anh đang cầu xin mình một hồi lâu, cuối cùng thì ngài cũng có chút động lòng với thành ý của anh.

_ Nghe nói cậu đến phòng nó để nghe câu chuyện cuộc đời do chính miệng nó kể hả !? - ngài Yang nhanh chóng đổi chủ đề

_ Vâng !? - anh không hiểu sao ngài Yang lại hỏi thế.

_ Vậy nó kể cho cậu nghe chưa !?

_ Vẫn chưa ạ !? 

- Vậy..., nếu cậu thuyết phục được nó kể về cuộc đời của nó cho cậu nghe, và đem sự chứng minh về cho tôi, như một cái máy ghi âm chẳng hạn !? Thì cậu sẽ được tiếp tục công việc này. Còn không thì hãy cởi bỏ chiếc áo blouse trắng này xuống. Thời hạn là... uhmmm - ông dừng lại suy nghĩ một chút - đến khi nào tôi thấy cậu hết hi vọng thì thôi !. .


< End Flash Back >


.


.


--- In Seung Hyun’s POV ---

Vốn dĩ chẳng có chuyện mình sẽ chửa bệnh cho cậu ấy, tại sao lại có thể nói ra những lời ngu ngốc như thế chứ !? 

Lại chuốc họa vào thân rồi !!!!

Thôi chắc cậu ấy sẽ không sao đâu, cứ đưa lá thư này cho viện trưởng rồi về ngủ cho lành !! 

À !!! Mà quên gọi cho Ji Yong nữa !!

_ Alo !? Choi babo (ngốc nghếch) ?? 

_ Em đã ngủ rồi hả ??

_ Em mới ngủ lúc nãy thôi à..

_ Nói cho em nghe tin này nhé, anh sắp không cần lo chuyện bị đuổi học nữa rồi !! Hehehehe !!

_ Thật sao !!!??? Tốt quá !! Chúc mừng anh !!

_ Ừ ừ, hehe, cảm ơn em. Mà thôi, em ngủ tiếp đi... Anh đi nộp bản báo cáo.

_ Hả ?? Giờ này sao ?? Đã gần 12 giờ rồi đó ??

_ Ừa, hôm nay là hạn chót rồi.. Không nộp sẽ không kịp nữa đâu !! Em ngủ đi !!

_ Ừm, vậy lát anh về cũng ngủ sớm nhé !!

_ Ừa, anh biết rồi !!

_ Mà trời lạnh đấy, nhớ đắp chăn vào nha, đừng để bị cảm đó !!

_ Ừa, em cũng vậy !!

_ Choi babo ngủ ngon nha !! *chụt*

_ Jiyongie cũng ngủ ngon !! *chụt*


--- End In Seung Hyun’s POV ---





***************






--- In Dae Sung’s POV ---

Có thật là mai anh sẽ quay lại không ? Tôi có nên đặt niềm tin vào anh không ?

Mà... tôi chỉ là một thằng tâm thần, lấy tư cách gì để có thể mong chờ chứ ? Lấy tư cách gì để hi vọng ?

Hì...

Anh không đến cũng chẳng sao đâu, dù gì, tôi cũng quen với cuộc sống này rồi ^^! Quen với căn phòng nhỏ của tôi rồi ^^!

Phòng của tôi cũng đẹp lắm chứ ^^! Ít ra là với tôi thì nó rất đẹp, rất thoải mái ^^~ phòng tôi sát bên một bãi đất hoang phía đông, được ngăn cách bởi mộg bức tường, họ có xây cho tôi một cái cửa sổ làm bằng những song sắt, không to, nhưng cũng đủ để ngắm mặt trời mọc, chiếc giường đơn tôi hay nằm hướng về phía cái cửa sổ ấy, rồi những buổi sáng mình binh chiếu vào, nắng chiều hoàng hôn tàn. Cơn mưa ngâu lất phất ngang qua...

Mọi thứ rất tuyệt, nhưng khổ nỗi nó đều làm tôi nghĩ đến bản thân mình.

Cuộc sống của người khác toàn niềm vui và hạnh phúc. Còn cuộc sống của tôi thì đầy cảm xúc hoà nỗi đau ^^!

Nhưng đôi lúc căn phòng này lại đem cho tôi cảm giác bình yên đến lạ... Tôi yêu cái hương vị tinh kiết của sớm mai, tôi yêu cái vị đậm đà luyến tiếc của nắng chiều tàn, tôi yêu cái vị tươi mát của cơn mưa ngâu... 

À đúng rồi, tôi đã quen với cảm giác một mình đơn độc, bình yên trong khoảng lặng của riêng tôi rồi mà. Chỉ một mình tôi thôi ^^! Nên nếu Choi Seung Hyun không đến thì cũng chẳng sao !! Chẳng ai làm phiền cuộc sống của tôi cả, nhỉ ^^?



Nhưng Seung Hyun ah, tôi vẫn mong có một bàn tay đến để kéo tôi ra khỏi đây, tôi sợ... mình không thể chịu đựng được bao lâu nữa...

Xin hãy đến vào ngày mai đi, mau mau nhé !!!



--- End In Dae Sung’s POV ---



.



.



Và rồi...



Kết thúc một ngày, đây có thể là một kết thúc cho khởi đầu mới của họ. 




Nhưng hôm nay là một ngày trôi đi lặng lẽ. . . Vì anh không đến...




.




.




Một tuần hơn cũng đã kết thúc rồi,...






Có lẽ là một kết thúc mãi mãi, chỉ còn là một dấu chấm nhỏ nhoi cho lời hứa của một người tên Choi Seung Hyun thôi !?




Có lẽ vệt nắng cuối trời mà cậu yêu nhất đã mang tia hi vọng của cậu hoà vào gió và tan biến mất rồi. . .






Một lời hứa,... cậu cho là quan trọng, cậu đặt hết niềm tin vào nó. Nhưng với một người nào đấy, thì nó chỉ là một câu hứa xuông. Không có bất cứ sự chắc chắn nào ngoài giọng điệu trầm ấm kiến cho người ta đặt hết hi vọng vào đấy.






.




.




“Trưởng khoa !! Em nghĩ kĩ rồi, em sẽ nhận điều trị cho Daesung..!”




.




.








--- In Dae Sung’s POV ---



_ Dae ah !!! - Seung Hyun đột ngột xuất hiện trước cửa phòng tôi - Dae ah !!

_ Anh....

_ Tôi đã trở lại rồi này Dae ah !!! - Anh mỉm cười nhìn tôi

Sóng mũi tôi cay quá, mắt cũng có cảm giác như đang có một màn nước mỏng che phủ, tôi khóc rồi...

_ Dae... đừng khóc !! - Seung Hyun lúng túng, vụng về ngồi xuống giường và đưa tôi bao khăn giấy của anh.

_ Choi Seung Hyun ! - tôi gằng giọng - Tôi đã bảo là tôi ghét cái cách người khác tạo cho tôi hi vọng, rồi bỏ tôi lại !! - tôi lớn tiếng nạt anh.

_ Xin lỗi... - Anh cuối đầu

_ Anh đã làm thế! - nước mắt lăn dài trên má tôi, từng giọt nóng hổi.

_ Đừng khóc mà Dae, chẳng phải tôi đã ở đây rồi sao !? - Seung Hyun choàng tay qua vai tôi

Một lúc sau,

_ Dae ?? Sao lại gọi tôi như vậy !? Tôi với anh thân lắm sao ?? 

_ Sau này sẽ thân !! Hehehe - Seung Hyun nhìn tôi cười - Mà nói nghe, tôi có thể gọi cậu là Dae được không !?

_ Anh đã gọi nãy giờ rồi mà !? Hỏi tôi làm gì nữa !?

_ Vậy... tôi có thể gọi người bảo vệ cậu (nhân cách còn lại của Dae) là Daesungie được không !??

_ Tôi không biết ! Nhưng sao lại gọi như vậy ??

_ Vì tôi muốn biết khi nào, lúc nào thì ai đang nói chuyện với tôi ?!

_ Tôi không biết cậu ấy có đồng ý không, anh phải tự đi hỏi cậu ấy đi !

_ Vậy cậu giúp tôi gọi cậu ấy ra được không !?

_ Cậu ấy ngủ rồi !

_ Đi mà.. đi đi đi !! - Seung Hyun nan nỉ tôi cho anh gặp người bảo vệ tôi.




--- End Dae Sung’s POV ---







***






--- Seung Hyun’s POV ---


Thân thể Daesung như cứng đờ, cậu ngồi yên như một bức tượng.

Đột nhiên..! Cậu ấy dùng hai tay ôm chặt đầu mình, có vẻ như rất đau đớn. 

_ Gì !?

_ Hả !? - cậu ấy hỏi tôi chuyện gì sao ?? Đáng lẽ là tôi hỏi mới đúng chứ !!!??

_ Cậu bảo Daesung gọi tôi ra đây chỉ để “Hả !?” một tiếng vậy thôi sao !?

_ Cậu là nhân cách còn lại của Dae !?

_ Câu hỏi ngớ ngẩng !

Những câu nói của cậu ấy, dường như có một ma lực nào đó đang xoáy vào tôi. Thật sự làm tôi lạnh sóng lưng. Lời nói dứt khoác, cách ngồi, tư thế đi đứng rất tự tin, chứ không giống như vẻ rụt rè, nhút nhát của Dae. Hẳn cậu ấy là một người rất độc đoán, và.... thật sự rất muốn bảo vệ Dae.

_ Không phải là “muốn”, mà là “nhất định và chắc chắn” tôi sẽ bảo vệ Daesung ! Tôi không cho bất cứ ai có thể tổn hại đến cậu ấy nữa, dù chỉ là ý định ! - Cậu ấy kê miệng lại gần tai tôi, gằng giọng

_ Cậu... biết đọc suy nghĩ sao !? - tôi giật nảy người khi Daesungie nói y chóc những gì tôi đang nghĩ.

_ Ánh mắt của anh khi nhìn tôi nói cho tôi biết !

_ - ngay cả ánh mắt nghĩ gì cậu ấy cũng biết, quả thật là không tầm thường nha - Ừm !!

_ Vậy thôi hả !? Nhàm chán ! Đi...

_ A khoan !!! Còn chuyện quan trọng !!

_ Nói !?

_ Tôi gọi cậu là Daesungie được không !?Tại vì....

_ Tôi biết rồi, khỏi nói nữa, muốn gọi gì tuỳ anh !! - cậu ấy cắt ngang lời tôi

_ Ờ ! Nhưng mà... thôi, không có gì ! Cậu đi đi, Daesungie ! - tôi định hỏi tại sao nhân cách thứ hai của Dae lại có thể tàn ác và giết nhiều người như vậy, nhưng thôi, tôi sẽ tự tìm hiểu

_ Để tôi cho anh một gợi ý nhé ! “Khi linh hồn phải trải qua quá nhiều thống khổ, nó sẽ phát sinh lòng thích thú với sự bất hạnh, như một lẽ dĩ nhiên.”

Vừa dứt lời thì thân thể Dae ngã uỵch xuống chiếc gường đơn. Có lẽ cậu ấy thật sự cần nghĩ ngơi...




--- End Seung Hyun’s POV ---






{ END CHAP 2 }

bigbang_lovevip

bigbang_lovevip
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 34
Số Thanks : 5


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyThu Sep 12, 2013 11:31 pm
Wa hay thật đấy ra chap tiếp nha bạn, mình ngóng lắm

Cá Voi biết bay

Cá Voi biết bay
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 101
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyThu Oct 10, 2013 11:08 pm
bạn ơi tiếp tục nha, nha bạn th64

Pí Ngố ❤

Pí Ngố ❤
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 768
Số Thanks : 590


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyThu Nov 21, 2013 6:20 pm
{CHAP 3}
[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] 1231344_439551839497468_479285600_n

Tiếng lạch cạch của những ống nghiệm va nhẹ vào nhau.
Tiếng sôi sùng sục của những chất dịch đủ màu đang được đun nóng.

Tiếng kêu “chít chít” thảm thiết của những chú chuột bạch sắp phải làm vật thử thuốc.



Hừm...



Hắn nhếch môi, chăm chú nhìn vào cặp ống nghiệm chứa chất dịch màu đỏ kiêu kì. Nhẹ nhàng lia mắt đến lồng chuột bạch kia.



Một bước, hai bước...



_ Ngoan ! Yên nào chuột con, một chút thôi, sẽ không đau đâu mà.



Mặc cho tiếng “chít chít” liên hồi như van xin tha mạng của chú chuột đáng thương, hắn vẫn tóm chặt lấy cổ nó, sột một nhát, cây kim tiêm đã đâm vào bắp thịt và chất dịch đỏ đã từ từ chạy vào cơ thể nó. Hắn quan sát nó trong yên lặng, lắng nghe tiếng kêu không đủ hơi sức của nó, tiếng kêu bắt đầu rời rạc, nhỏ dần, rồi vụt tắt như chưa hề tồn tại.



_ Chắc quá liều rồi... Vậy là phải mua một con khác thôi. Thật mất thời gian. - Hắn nhăn nhó lắc đầu.



Bộp!



Hắn - không chút thương tiếc, vứt ngay xác sinh vật bé nhỏ đó vào cái thùng rác đặt ở cửa.



------------o0o------------



_ Cậu sao rồi Dae ?



_ Sao ?



_ Daesungie dạo này có đến thăm không ?



_ Không ! Chán ngắt ! 



_ Vậy tốt rồi.



_ Anh còn dám nói !? Sau cái lần anh bảo tôi gọi Sungie ra để anh nói chuyện hồi tuần trước thì cậu ấy không đến chơi với tôi nữa !



_ Ừ... thì... chắc vì cậu ấy biết đã có người bảo vệ cậu rồi.



_ Nhưng khi anh về thì chẳng còn ai chơi với tôi nữa !



_ Vậy.. - Seung Hyun tỏ vẻ đăm chiêu - Dae à , đi chơi không ?



_ Anh nói gì cơ ?



_ Đi chơi ! Ra công viên giải trí Lotte World chơi !



_ Đi chơi ? 



_ Ừ.



_ Ý anh là ra khỏi đây ư ?



_ Ừ.



_ Tôi.. ? 



_ Ừ !!



_ Được sao ? 



_ Cậu không được ! Nhưng khi đi với tôi thì... chắc được ! - Anh cười gian xảo



--- 15 phút sau ---



_ Nè, mặc vô !! Lẹ lẹ !! - Seung Hyun đưa cho cậu một bộ vest của anh cùng chiếc áo blouse trắng.



_ Áo bác sĩ ? Anh lấy đâu ra vậy ? - Dae trố mắt nhìn.



_ Bí mật ! Mặc vô đi !! Mau mau !!



---5 phút sau ---



_ Cũng ra dáng lắm chứ. - Seung Hyun lia mắt nhìn toàn thân của cậu. - Theo tôi ! - Nói rồi Seung Hyun kéo tay Dae, để Dae đi phía sau mình.



--- Sau khi ra khỏi phòng bệnh cách li của Dae ---



_ A! Seung Hyun ssi! - Cô y tá trực phòng cuối chào kính cẩn



_ À, chào cô!



_ Anh khám xong cho Kang Daesung rồi ư ?



_ Ừ... Xong rồi... - Seung Hyun lộ rõ vẻ lúng túng - À, đây là Bác Sĩ thực tập mới, cậu ấy theo tôi để quan sát khi tôi thăm khám các bệnh nhân. - Anh nhìn về con người đang cúi gầm mặt phía sau. - À, chúng tôi phải đi rồi. Chào cô nhé ! - nói chưa dứt câu anh đã huých nhẹ vào tay cậu ra hiệu.



--- Sau khi ra được khỏi bệnh viện ---



_ Đó, thấy chưa ! Tôi nói được là được mà !! - Seung Hyun vỗ ngực đắc ý



_ Anh nói “chắc được”, chứ không phải “được”.



_ Thì bây giờ “được” rồi nè.



--- Lotte World ---



_ Waaaaa !!! To quá !!!!!!



_ Hả ? Lần đầu tới đây sao ?



_ Lần thứ 2, lần đầu đến đây là khi bố mẹ tôi vẫn còn sống và tôi chưa giết ai cả !



_ Xin lỗi...



_ Dẫn tôi đi ăn đi.



_ Được thôi. Đi ăn yanggeng nào !!!!



Sau đó thì yanggeng, topokki, doughnut, kem, xiên que,... tất cả cái gì ăn được đều mỗi thứ một chút nằm trong bụng Dae.



_ Cậu....



_ Tôi ăn cho Sungie nữa !



_ Ờ. 



/Thật ra Kang Daesung có hai nhân cách, nhân cách còn lại của cậu ấy là Daesungie, nhưng chẳng lẽ cậu ấy lại nghĩ mình đang mang thai Sungie hay sao mà lại ăn cả phần của Sungie nữa ? Haiz, sao lại biện hộ một lí do ngu ngốc như vậy được nhỉ ? Đúng là ngốc... nhưng lại rất đáng yêu./



Seung Hyun nghĩ thầm rồi lại phì cười nhìn cậu, cậu quả thật là rất ngốc, ngốc đến mức khiến người khác khao khát được ở bên bao bọc và chăm lo cho cậu từng li từng tí một mãi mà thôi.



------------o0o------------



_ Thành công rồi ! Thí nghiệm của tôi thành công rồi Jin Woo (Jinu của JinuSean) à. - Hắn cười đắc ý.



_ Làm ơn đi Seung Hwan (Sean của JinuSean), anh chỉ mới thành công khi thí nghiệm với chuột bạch thôi. Còn con người thì vẫn chưa biết được đâu đấy.



_ Vậy... bây giờ sẽ biết. - Seung Hwan nhếch môi. - Theo tôi.



------------o0o------------



_ Nè, Dae, mau tới đây trượt băng nè.



_ Anh từ từ coi, vừa ăn xong lại đi trượt băng, anh có đúng là bác sĩ không vậy? Anh có biết vừa ăn xong mà hoạt động mạnh là bị sốc không hả? Hay người ta đã nhầm khi trao bằng cho anh vậy? Hay là anh đậu vớt vậy?



_ Dù tôi có đậu vớt thì tôi cũng đang là bác sĩ của cậu đó! Mau lại đây nhanh lên !!



.



_ Dae, mau bắt con ma đó đi! Bắt con ma đó đi kìa! Nó đang bay lơ lửng kìa! Đập nó nhanh lên! 



_ Anh làm bác sĩ tâm thần nên thần kinh cũng có vấn đề luôn rồi hả? Ma thì làm sao mà bắt ???????



_ Nhưng đó là ma do người đóng mà.



_ .... Người thì cũng là ma, không bắt!



.



_ Dae, lại đây nhanh lên, lại đây nhanh lên, coi có cái gì nè!



_ Cái gì?



_ Nhìn nè nhìn nè!



_ Đang nhìn đây.



_ Thấy gì không?



_ Không.



_ Nguyên tấm hình bự vầy mà không thấy, có phải cậu bị lé mà không nói không? Không sao, là bác sĩ điều trị cho cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức chỉnh sửa lại cho cậu. 



_ ANH MỚI BỊ LÉ!!!!!!!!!!!



----------- o0o -------------



--- Bệnh viện - Trước phòng bệnh của Kang Daesung ---



_ Bệnh nhân Kang Daesung đâu rồi ? - Hắn liếc mắt tìm cô y tá trực phòng.



_ Sao vậy Seung Hwan ? Không phải Kang Daesung đang được bác sĩ Seung Hyun giám sát sao ? 



_ Nhưng bây giờ cả hai đều không thấy ! - Seung Hwan gằng giọng bực tức.



_ Có lẽ họ đi đâu đó gần đó thôi, chắc Seung Hyun sẽ không dám để Daesung rời khỏi tầm mắt của mình lần thứ 2 đâu. - Jin Woo cố gắng trấn tĩnh Seung Hwan. Như cảm giác thấy điều gì đó bất ổn, anh xoay người về phía Seung Hwan, trong mắt ánh rõ sự hoài nghi. - Nhưng anh định kiếm Kang Daesung để làm gì?



_ Tôi đi tìm họ. - Nói rồi hắn bỏ đi, mặc kệ câu hỏi của Jin Woo. Đôi môi bạc mỏng khẽ mấp máy vài từ “Vật thí nghiệm... Vật thí nghiệm...” mà khó ai thấy được.



----------- o0o -------------



_ Này, chúng ta đi chơi lâu như vậy sẽ không ai phát hiện ra chứ ? 



Trời đã dần về tối. Daesung và Seung Hyun giờ đang bước đi trên hành lang khu cũ của bệnh viện. Đây là nơi vắng vẻ cũng hơi âm u nên ít ai lui tới, nếu có người nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ họ đi dạo cho khuây khỏa mà thôi, thế nên Seung Hyun đã đề nghị với Daesung đi đường này về thay cho cửa sau.



_ Không sao đâu, nếu có chuyện gì thì chúng ta đã bị tóm ở cửa bảo vệ rồi, làm gì vào được tới tận đây.



_ Seung Hyun, cậu dẫn Kang Dae Sung đi đâu đó hả ? Mau đưa cậu ta cho tôi. Cậu ta cần phải được điều trị !



Seung Hwan từ đằng xa bước lại gần, trong tay cầm chiếc kim tiêm với chất dịch lỏng màu đỏ diễm lệ như máu nhưng lại mang theo một cảm giác đáng sợ đến kỳ lạ. Đôi mắt sắc lạnh kia không phải của một bác sĩ nhìn bệnh nhân mà như ánh mắt diều hâu của nhà nghiên cứu đang dòm ngó một con chuột bạch đáng thương. Trong mắt hắn, Daesung chỉ như một sinh vật đang run sợ trước khi được đem làm vật thí nghiệm.



_ Cậu ta cảm thấy không thoải mái nên tôi chỉ định đưa cậu ta đi dạo một chút thôi, vả lại.. - Seung Hyun nhìn xuống vào bàn tay đang cầm ống tiêm của hắn - tôi cũng chưa từng nghe báo cáo là Daesung phải tiêm thêm bất kỳ một loại thuốc nào cả !



Seung Hyun nói gì Daesung không nghe rõ, cậu chỉ nhìn chăm chú vào chất lỏng đỏ tươi như máu cùng đôi mắt vô tình đến độc ác kia. Một làn gió lạnh lùa qua ban công,lướt nhẹ qua gáy cậu.Làng gió đó như đem theo những hồi ức kinh hãi, cậu dường như thấy được cảnh mình giết người, cảnh những người đàn ông nằm trên sàn với hơi thở thoi thóp nhìn cậu, cũng là màu đỏ tươi đẹp đẽ kia tràn ra khắp mọi nơi, nhuộm đầy đôi bàn tay cậu, và đôi mắt sắc lạnh, ai oán của mọi người, những tiếng xì xào bàn tán, những tiếng la hét “Đồ cặn bã !”, “Thằng giết người !”, “Cút xuống địa ngục đi ! Biến về với nơi mày đã sinh ra và đáng lẽ mày phải ở đó suốt đời đi !” khiến tai cậu ù đi.



Tại sao ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt vô cảm đó ? Tại sao những ánh mắt tràn ngập yêu thương,ấm áp lại không dành cho mình ? Tại sao lại như vậy ? Mình đã làm gì sai ư ? 



Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? 

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? 

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? 



Những câu hỏi “Tại sao?” cứ vang lên ngày một dày đặc trong lúc đầu óc đang trống rỗng khiến cơ thể cậu run lên từng hồi, bản năng con người - hay chính là Sungie bên trong đang cảnh báo rằng cậu đang gặp nguy hiểm.



_ Ở đây hết việc của cậu rồi, Seung Hyun. Mau tránh ra và đưa cậu ta cho tôi, nhanh lên. - Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói mang theo âm vực cảnh cáo và tức giận.



_ Ông định làm gì cậu ấy?



_ Làm gì? Đương nhiên là tiêm thuốc cho cậu ta rồi. Cậu không biết sao Seung Hyun? Nếu thứ thuốc này thành công trên người cậu ta, chính tao sẽ là người tạo ra kỳ tích, tao sẽ là người nổi tiếng, tao sẽ có nhiều tiền và trở nên giàu có! Mày có hiểu không hả? MAU-ĐƯA-NÓ-CHO-TAO ! NGAY !



Hắn ta điên cuồng thét lên rồi bổ nhào qua chộp lấy cậu như một con hổ vồ mồi.



_ DAESUNG ! CẨN THẬN !!



Daesung đang thất thần mà đứng như trời trồng kia, nhưng Seung Hyun lại nhanh hơn. Anh chộp lấy bàn tay đang cầm kim của hắn ta bẻ ra sau rồi đè lên để hắn ta không thể vùng vẫy. 



_ THẰNG CHÓ ! KHỐN NẠN ! BỎ TAO RA ! BỎ RA !



Seung Hwan không ngừng cựa quậy, miệng cũng liên tục mắng chửi những câu khó nghe.



_ Bỏ.. ra....



Rồi đột nhiên, hắn rên rỉ vài tiếng như van xin cứu mạng, lại như thống khổ gì đó không nói được thành lời. 



Hắn gục xuống, không còn cục cựa nữa. Cảm thấy kỳ lạ, Seung Hyun thử buông hắn ta ra mới phát hiện cây kim tiêm đang cắm vào lưng hắn, chất dịch đỏ cũng không còn nữa.



Seung Hyun run run áp tai lên ngực ông ta, cơ thể đang mất dần nhịp thở cùng trái tim như ngủ say, yên lặng và nằm đấy.



_ Dae... Dae... Ô..ông ta, ông ta.. chết rồi!



Seung Hyun hoang mang, khuôn mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu nào cuống cuồng xoay sang tìm kiếm thân ảnh Daesung, như muốn tìm cho mình sự an ủi nào đó trong lúc hoảng loạn này.



_ Dae, tôi giết người rồi, tôi giết người rồi, TÔI ĐÃ GIẾT NGƯỜI RỒI!!!



Daesung im lặng đứng đó đem hết tất cả mọi chuyện thu vào tầm mắt, không nói tiếng nào, cứ như người câm đi lại cánh cửa đằng sau.



"XOẢNG" 



Cậu đập nát cửa kiếng, hai tay cầm miếng kính vỡ lên nhẹ nhàng bước về phía Seung Hyun đang ôm mặt ngồi hoảng loạn bên cạnh xác lão bác sĩ kia.



_ Hức, Dae, giết tôi đi, tôi điên rồi, Dae...



Không trả lời cũng không đáp ứng, cậu chỉ nhẹ nhàng bước tới, hơi nhíu mắt lên nhìn con người đang đau khổ kia, đôi môi nhếch lên thành một hình vòng cung, đẹp nhưng ghê rợn. 



Bước tới sát bên cạnh anh, cách nhau không đến 5cm, cậu giơ đôi tay đang nắm chặt mảnh kiếng vỡ đến mức tứa ra đầy máu kia lên, nhìn con người đang nằm bên dưới như một món đồ chơi, một món đồ bẩn thỉu, thối nát đầy ghê rợn cần phải hủy bỏ khỏi thế gian này.



“PHẬP”



Mảnh kiếng vỡ đâm thẳng vào bụng tên bác sĩ đang nằm trợn mắt trên nền đá lạnh lẽo, rồi lại giơ cao lên, đâm liên tục vào bụng, vào ngực rồi đâm thẳng vào tim hắn ta. 



Chất lỏng đỏ giống hệt cái thứ trong kim tiêm kia liên tục trào ra, dính lên người cậu, dính lên tay, rồi dính đầy trên khuôn mặt tươi cười đầy vẻ lạnh lùng mà gian tà của cậu, Daesung giống như đang làm một chuyện gì đó khiến cho cậu thật thích thú và vui vẻ.



Ngồi bên cạnh, Seung Hyun run rẩy mà nhìn cảnh tượng đó. Anh vừa mới sợ về chuyện mình giết người, giờ lại cảm thấy hãi hùng hành động này của Dae. 



Không, đây không phải Daesung, đây là Sungie!



Sau khi đâm nát người hắn ta ra, Sungie lại nhìn anh, bình tĩnh mà nói:



_ Hắn ta chết rồi. Do tôi giết. Không-phải-anh !



“RẦM”



Cánh cửa đằng trước đột ngột đóng mạnh lại khiến cho Seung Hyun ngạc nhiên. Còn có một người nữa ! Còn một người nữa đã thấy cảnh anh và Kang Daesung giết người.



_ Dae, à không, Sungie, mau lên, đi về nhà tôi, mau !



Seung Hyun dắt tay Sungie chạy đi. Nhưng ánh mắt và cái cổ cao ngạo của Sungie vẫn nhìn về ông bác sĩ nằm dài trên đá đó và người đàn ông kia. Ông ta nhanh chân chạy về phía Seung Hwan, lay mạnh người hắn ta trong sợ hãi.



_ Seung Hwan !! Seung Hwan !! Jin Woo đây !! Tỉnh lại !! SEUNG HWAN ! TỈNH LẠI !!!



.



.



Bây giờ đã là giờ tan ca nên trong bệnh viện ngoài 1, 2 bác sĩ trực ở một số khu vực ra thì chỉ có những bệnh nhân tâm thần đang vui vẻ chơi đùa một cách mơ hồ khùng khùng điên điên không phân biệt được thứ gì, nên không ai thấy được vẻ hoảng loạn của Seung Hyun và Sungie đang chạy trên hành lang. 



Hay nói chính xác hơn là chỉ có một mình Seung Hyun đang hoảng loạn. Seung Hyun hoảng loạn, thật sự hoảng loạn! Anh không biết mình đang làm gì và phải làm gì mới đúng !? Anh chỉ biết phải đưa Sungie đi khỏi trước đây đã. 



Cứ như thế, khi anh tỉnh táo lại một chút thì đã đưa Sungie về nhà mình. Chẳng còn cách nào khác, anh đành đưa Sungie vào và cho cậu ở lại, còn chính mình thì bước đi loạng choạng về phòng.



.



.



Hôm nay là đêm trăng tròn.



Anh ta không biết, không để ý, nhưng Sungie biết, biết rất rõ là đằng khác. Vì vào những ngày này Sungie đặc biệt cảm thấy máu luôn sôi sục trong cơ thể cậu. 



“Thú vui” giết người “lại” nổi lên khiến Sungie “lại” muốn giết thêm một ai đó. Giết, rồi từ từ đâm nát lục phủ ngũ tạng của người đó, khiến cho máu tươi đổ ra. Dưới ánh trăng nhìn những cảnh như thế đặc biệt khiến cậu hưng phấn.



Suy nghĩ như vậy, cậu bắt đầu lẻn ra ngoài rồi trốn về bệnh viện tâm thần. Nhanh chân bước vào văn phòng lục tung tất cả hồ sơ của các bác sĩ đến khi thấy được cái tên “JIN WOO ! KIM JIN WOO” thì lướt nhanh trên dòng ghi địa chỉ rồi bỏ đi.



Đêm nay trăng thật sáng, thật tròn, và củng thật phù hợp cho cảnh tượng giết người sắp tới đây...



.



.



_ Dừng lại, xin cậu, xin cậu, xin cậu làm ơn tha cho tôi đi! Tôi hứa... Tôi thề là tôi sẽ không nói gì cả! Tôi xin thề mà! Làm ơn tha cho tôi đi!!!



Con dao bạc đang giơ trên đỉnh đầu người đàn ông bỗng nhiên khựng lại, người đối diện như đang suy nghĩ về lời đề nghị của ông ta. Nhưng khi ông ta đang run run mừng rỡ vì người đó dừng lại thì con dao lại tiếp tục đâm xuống theo quỹ đạo cũ, dứt khoát không chút lưu tâm.



Chất dịch sền sệt đỏ âu bắn ra khắp nơi, “lại lần nữa” bắn lên đôi tay vẫn còn vấng vương mùi máu tanh của cậu, bắn cả lên khuôn mặt đang tươi cười xinh đẹp mà đầy quỷ dị kia. 



_ Đôi mắt này đã thấy những gì không nên thấy rồi...



Vừa dứt lời, đôi mắt của người đàn ông kia lập tức rơi xuống. Cậu dùng chân dẫm nát chúng, chất lỏng khác màu trong mắt lại dính vào chân người đó, bốc ra mùi kì lạ. 



_ Hừm... Như vậy có phải tốt hơn rất nhiều không ?



Người thiếu niên đó cọ xát liên tục đôi chân vào người ông ta nhằm để lau đi chất lỏng đó, được lúc lâu lại suy nghĩ ra được gì đó, cậu cầm dao lên, đâm một nhát cuối cùng vào tim người đàn ông kia để chắc chắn rằng ông ta đã chết rồi bỗng ngước nhìn lên vầng trăng tuyệt dịu kia.



Ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời cứ dửng dưng mà chứng kiến tất cả, ánh trăng như vui mừng mà càng tỏa sáng chói lóa hơn trên bầu trời đêm đầy sao kia. Dòng máu đỏ tươi từ người đàn ông đó chảy ra đen lại dưới đêm, khiến cho người ta nhìn từ xa cứ tưởng là một thứ chất lỏng đen sì xấu xí nào đó. 



Trăng thật đẹp, trăng cùng cậu.. đã chứng kiến tất cả.



Cậu nhếch mép. Trăng thật đẹp trong đêm tối tĩnh lặng. Khoác trên mình bộ vest đen cùng với mái tóc che đi vầng tráng và đôi mắt đen huyền nhỏ nhắn làm cậu trông thật khủng khiếp. Bất giác cậu xoay lưng bỏ đi. Bóng lưng kiêu kỳ xinh đẹp lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng cùng một chút cô đơn cứ thế biến mất vào màn đêm lạnh lẽo.



Những tên sát nhân ghê trợn vào những đêm trăng tròn, thật biến thái... và đáng sợ... 



{END CHAP 3}


WinDy s2 YOnGRi
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Số Thanks : 2


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyThu Sep 25, 2014 12:55 pm
Woaa.... Tuyệt vờiiii qâ.... <3 <3 chap 4 đâu hả au.... Hóng GRi mãi àkkk khoc(


Iu Yongie
Thành viên thân thiện
Thành viên thân thiện
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 14
Số Thanks : 2


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptySat Oct 04, 2014 8:01 pm
Ồ!!! Đa nhân cáck s??!! S hễ người nèo pj đa nhân cáck cũg đều thick giết người z??nghi
GRI ckua thấy nữa!! Au yêu dấu cko Ri làm seme 1 pữa đj!! Toàn thấy thèg Còi làm seme hk ak!!cuoi
Tướg Còi hk hợp đâu ckj hợp vs uke thui!!
Au mau ra chap mới nhak!! Hóg!!vbn


big bang số 1
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 42
Số Thanks : 0


Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] EmptyTue Oct 07, 2014 10:04 am
hay woo :* hóng chap mới woo  th45 th45 th68


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] [T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi] Empty

 Similar topics

-
» [ToDae|pic] Vogue Korea phiên bản ToDae
» [ToDae] Fanart ToDae so cute ^^
» [ToDae] Fanart TODAE
» [TODAE][Pho] TODAE & Kid
» [ToDae] Fanacc Dae Ú ft Top béo coup ~
[T] Điên ! [ShortFic | ToDae, GRi]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-