| Tước ChoiKwon Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 31 Số Thanks : 11 |
|
|
| Tiêu đề: [T] Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ [Long fic|GTOP] Tue Dec 13, 2011 9:50 pm | | | | | | | Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ [Fanfic G-Top] Author: Tiểu Tước Đại Cường Công (aka con chym lớn của ba má) Pairing: GTop Genres: Sad fic Disclaimer: Họ thuộc về nhau, còn fic thuộc về ta Mua ha ha ha Characters: 5 thành viên trong nhóm BigBang (và có thể xuất hiện thêm một vài nhân vật phụ) Rating: T Summary: Yêu và hận? Điều gì đã khiến họ ở bên nhau rồi lại phải rời xa nhau? Note: Fic đầu tay! Mong mn ủng hộ au nhé Chương 1:
“Yong Yong…”. Người thiếu niên vẫn bước đi, mặc kệ tiếng gọi kia… Cậu đã mệt mỏi lắm rồi. 2 năm là quá dài… Tiếng gọi kia vẫn cứ vang vọng trong mưa. Dù sao, cậu vốn…cũng chỉ là người thay thế mà thôi!
“Yong Yong, tôi xin lỗi…cậu đừng đi. Làm ơn…”. Níu lấy tay, người kia vẫn không chịu buông tha. JiYong hất bàn tay kia ra, nước mắt chảy dài hòa với nước mưa, ướt đẫm khuôn mặt cậu. “Anh…có bao giờ từng yêu tôi chưa?”. “Yong Yong, tôi xin lỗi”. “Đủ rồi”.
2 năm, cậu yêu người kia 2 năm, ở bên cạnh người kia 2 năm, vì người kia 2 năm. Hai năm qua, thế giới của cậu chỉ có người kia. Hai năm là quá dài, tình cảm người kia dành cho cậu hai năm nay vốn chỉ là giả dối. Người mà người kia nhìn…không phải là cậu… Mà cậu thì…không thể đấu lại với người đã mất.
“Seung Hyun…người anh cần vốn không phải là tôi”.
Jiyong bước đi, để lại người kia với khuôn mặt đau thương không gì có thể tả xiết. Cậu cũng vậy, cậu đau lắm, trái tim cậu đau lắm. Nước mắt rơi nhưng khóe môi cậu đang mỉm cười.
Từ giờ, cuộc sống cậu sẽ khác. Từ giờ, trái tim cậu sẽ đổi thay. Từ giờ, sẽ không có người mang tên Seung Hyun trong cuộc đời cậu. Từ giờ, sẽ không còn ai cười hớn hở gọi YongYong nữa. Từ giờ, Seung Hyun sẽ không còn là người Jiyong yêu nhất nữa và Jiyong cũng sẽ không còn là người yêu của Seung Hyun nữa!”. … .. . “Tạm biệt Hyun, tạm biệt những ngày tháng đã qua”.
| | | | |
|
| Tước ChoiKwon Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 31 Số Thanks : 11 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [T] Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ [Long fic|GTOP] Thu Dec 22, 2011 8:05 pm | | | | | | | Chương 2:
“Cái gì?. 2NE1 sẽ diễn đêm nay? Cậu có vé? Ok ok…nhất định tôi sẽ đến. Trời ơi, CL của tôi (Tại sao lại là CL? Vì tiểu tước ta rất yêu chị CL a~), cậu quả là người bạn tốt nhất tốt nhất tốt nhất tôi từng biết. Yêu quá đi Sung ú của tôi”. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nôn ọe của Dae Sung. “Cậu thôi ngay cho tôi nhờ, tởm quá đi!”. “Cơ mà, sao tự nhiên cậu lại tốt với tôi thế…thực đáng ngờ nha!”. “Tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó mà…há há há”. “Tôi biết ngay mà, nói đi, vì CL tôi sẽ làm tất cả a~”. “Cậu giúp tôi, chỉ nhờ cậu lần này thôi~ Mai cậu đi gặp mặt làm quen với tôi nhé! Có cậu các em mới đi nhiều”. “Không”. “Đi mà, cậu chẳng phải thích CL lắm sao?”. “Không là không”. “Yong à!...Pờ ly…”. “Tôi nói không” – Nói rồi Jiyong dập máy.
Nói thực là cậu rất tiếc cái vé xem 2NE1. Nhưng chính là cậu không muốn đến bất kì một cuộc gặp mặt làm quen nào cả. Dù ở đó có hàng tá các em chân dài xinh đẹp. Xa người kia đã 1 năm 8 tháng 20 ngày, cậu vẫn không thế nào quên đi bóng hình kia, nụ cười kia. Người đó tràn ngập trong tâm trí cậu. Chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy, rõ mồn một. Cậu đếm từng ngày trôi qua. Cậu bỏ thói quen dậy thật sớm nấu bữa sáng cho người kia. Cậu bỏ thói quen đứng chờ người đó ở cửa mỗi sáng. Cậu bỏ thói quen nắm tay người đó cùng đi học Cậu bỏ thói quen mỉm cười đứng nhìn người đó đi vào lớp. Cậu bỏ thói quen mỗi buổi trưa đều chạy qua lớp người kia rồi cùng đi ăn. Cậu bỏ thói quen có 2 người cùng ăn cơm trong bữa chiều. Cậu bỏ thói quen nhắn tin chúc người kia ngủ ngon mỗi tối. Cậu đã muốn … chôn chặt người kia trong sâu thẳm trái tim.....
Trái tim cậu đã quá đau đớn. Giờ nó đã nguội lạnh rồi. Dù biết người kia vẫn không quên người cũ cậu vẫn cố gắng bám lấy. Chỉ hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ có một chỗ đứng trong trái tim người kia. Dù biết người kia không yêu mình, cậu vẫn đi theo, chỉ hy vọng một ngày nào đó, người kia sẽ biết đến sự tồn tại của mình Dù biết người kia đối với cậu vốn không có gì, cậu vẫn mỉm cười, chỉ hy vọng một ngày nào đó, người kia sẽ hướng cậu cười một cách chân thành. Nhưng… …Tất cả…chỉ là cậu đang tự ngụy biện cho bản thân thôi!. Cậu không muốn rời xa người kia, luôn muốn cùng người kia dây dưa một chỗ, luôn muốn nắm tay cùng cười với người kia. Tất cả…giờ đã là quá khứ. Muốn quên đi là điều hoàn toàn vô vọng. Cậu đã quá nhu nhược rồi. Rời xa người kia chính là quyết định đúng đắn nhất mà cậu đã từng làm. Cậu đã vì người kia quá nhiều. Cậu cũng cần một chút hạnh phúc nhỏ nhoi cho mình chứ.
“Ừ, rồi sẽ nhanh quên thôi!”.
Nằm trên giường suy nghĩ, Jiyong chợt nhớ ra, mình chưa ăn tối. Bật dậy, vớ lấy áo khoác, cậu chạy ra khỏi nhà.
-------------------------------------------------------------- “Cơm nắm, Pizza, nước ngọt, giấy vệ sinh, bánh ngọt…..” – Ôm đống đồ cao ngất ngưởng hơn quá đầu, Jiyong bước đi loạng choạng. “Aiz nha~ đáng nhẽ nên lấy xe đẩy a!” – Cậu thầm nghĩ.
“Loảng xoảng…cheng…leng keng…………….”
Theo như Jiyong phỏng đoán thì có lẽ…cậu đã đâm vào người khác rồi >”<.
“Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nhìn thấ..….Hyun……” Jiyong luống cuống ngẩng lên, nhìn thấy người đối diện vội vã lấy tay bịt chặt miệng. Người kia xoa đầu, hơi hơi nhíu mày. “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”. Bao cảm giác thân thương chợt ùa về, bao nỗi niềm cay đắng dồn chất lại như chợt vỡ òa ra. “Không, xin lỗi tôi nhầm người”. Kéo vội cái mũ che đi khuôn mặt, Jiyong cúi xuống nhặt đồ thật nhanh rồi vội vã rời đi. “Chỉ là người giống người thôi mà! Jiyong…mau quên đi…”. “Này…này, cậu gì ơi, cậu rơi đồ này…”. … “Kwon Jiyong…sao nghe quen vậy nhỉ? Có lẽ, mình đã gặp ở đâu đó rồi. Aiz, sao đi nhanh vậy, rơi chứng minh thư thế này thực nguy hiểm. Nhỡ mất thì sao chứ, may mà mình nhặt được”.
Nhanh chóng thanh toán rồi chạy như bay về nhà “Chỉ là người giống người mà thôi, trên đời thiếu gì người giống nhau, đúng, đó không phải người kia đâu, tuyệt đối không phải đâu…”. Jiyong vừa chạy vừa lẩm bẩm.
---------------------- Trên người vẫn còn vương lại mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể người kia. Kwon Jiyong…kwon jiyong…jiyong………..yong……….
“Seung Hyun, làm gì mà đứng ngẩn ra đó vậy? Khách khứa đến đông lắm rồi kìa, mau ra phụ giúp một tay đi”. Cửa hàng trưởng kêu lên. “Oh, xin lỗi, tôi ra ngay”. Cất cái chứng minh thư vào túi Seung Hyun đi ra khỏi bếp. “Nè, Hyun…” – Dae Sung khều khều – “Tháng này anh đã đi khám chưa vậy?”. “Ưn~ chưa! Mai tôi sẽ đi, cảm ơn cậu”. “Anh phải đi khám đều đặn, để bác sĩ trị liệu cho, biết đâu sẽ nhớ ra cái gì đó, đừng tuyệt vọng, biết chưa?”. “Ưn~ tôi biết rồi, mau ra nhanh thôi, không cửa hàng trưởng lại hét lên giờ”.
Nhìn Dae Sung chạy đi, Seung Hyun bất giác sờ lên vết sẹo chạy dài một bên mặt đã được mái tóc dài che đi. Hơn một năm trước anh bị tai nạn xe hơi, tuy thương tích không nặng nhưng đã mất đi trí nhớ. Nghe người ta kể lại rằng, lúc đó lôi được anh ra khỏi xe, nước mắt và máu hòa lẫn trên mặt, tuy sắp ngất đi nhưng vẫn luôn miệng gọi…Yongyong…
Yongyong là ai, đến bây giờ anh không thể nhớ và cũng không muốn nhớ. Cứ nhắc đến cái tên đó tức khắc trái tim sẽ nhói lên. Có lẽ, đó là người khiến anh đau khổ. Sau khi ra viện, không người thân thích, anh đi lang thang trên phố, anh đã gặp Dae Sung. Nhỏ tuổi hơn anh, cái khiến anh chú ý chính là khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười của cậu ta. Anh đã luôn tự hỏi, vì cái gì mà cậu lại có nụ cười đẹp đến như vậy? Vì cái gì mà lại luôn cười như một tên ngốc khi có bất kì chuyện gì xảy ra?.
Ở chung với Dae Sung anh thấy mình khỏe hơn, có lẽ…1 phần là do nụ cười kia mang lại. Nụ cười ấm áp và vui tươi như ban cho anh thêm sức sống. Dae Sung sống một mình, cậu có một người anh đã qua đời trong một vụ nổ ga. Cho đến tận bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Nhưng Dae Sung vẫn cứ luôn cười như vậy và vượt qua mọi nỗi đau. Còn anh? Anh hạnh phúc hơn anh trai Desung vì hiện giờ anh vẫn còn sống, nhưng tại sao…khuôn mặt anh luôn phảng phất nỗi u buồn không thể nào lý giải được, anh chỉ thấy trái tim đau đớn và tâm can nặng trĩu.
Anh làm việc bán thời gian cùng với Dae Sung tại một cửa hàng nhỏ trên phố. Tiền lương cũng chẳng được bao nhiêu nhưng công việc bận rộn khiến anh thấy dễ chịu, hơn nữa có thêm chút tiền cũng tốt. Anh không thể cứ lợi dụng lòng tốt của Dae Sung được. “Hyun à, mau đi tắm đi, em chuẩn bị đồ rồi đấy!”. “Ưn~ Sung, đây là tiền lương tháng này!”. “Á…em đã bảo rồi, Hyun không phải đưa tiền lương cho em đâu. Cứ giữ lấy đi, em không thiếu tiền mà. Em đi làm thêm chỉ để chọc tức tên kia một chút thôi”. “Tên kia?” “Á…không có gì…không có gì, Hyun đừng để ý. Mau mau đi tắm đi”. “Ưn~ cảm ơn cậu”. “Đừng có luôn miệng cảm ơn vậy, mau đi đi, nước nguội sẽ cảm lạnh đấy”.
Ngâm mình trong bồn nước nóng, Seung Hyun nghĩ: “Cậu ta là thiên sứ đầu thai chăng? Phải rồi, nhất định là thế! Mai phải mua cho cậu ấy cái gì đó mới được”. – Trồi lên khỏi mặt nước nắm chặt tay làm vẻ mặt quyết tâm, Seung Hyun lại chìm dần xuống. … “Á, Hyun…sao toàn không mặc gì mà đi ra ngoài vậy? Mau lau khô người rồi mặc quần áo vào”. “Ưn~ anh quên mất, xin lỗi!”. … “Hyun - sở thích của anh thực quái đản nga~” … “Hyun hư quá! Em nói phải nghe chứ! Cứ thế này sẽ cảm lạnh đó!”. … “Hyun, qua đây em mặc đồ cho, để vậy sẽ biến thành ngỗng mất”. …
Ôm lấy đầu, Seung Hyun ngồi thụp xuống, mặc kệ Dae Sung lắc người gọi, anh vẫn lắc đầu thật mạnh: “AAAA…ra khỏi đầu tôi ngay, biến đi, đừng làm phiền tôi nữa…”. “Hyun, Hyun…anh có sao không? Hyun Hyun Hyun…chúng ta đi bệnh viện nha! Hyun à, bình tĩnh lại đi……”. ……….. Vất vả lắm mới dỗ Seung Hyun ngủ được. Dae Sung ngồi bên cạnh giường nhìn con người đang say ngủ kia. “Chuyện trong quá khứ đã khiến anh tổn thương quá nhiều rồi, giờ anh hãy cứ quên đi mà sống vui vẻ không phải sẽ tốt hơn sao? Jiyong…không đáng để anh phải như vậy đâu”.
| | | | |
|