BigBangFam
[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] X2RNQic
Custom Search

[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] Trang11
[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] Trang11
[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] Trang11

[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

Longtỉ_Huyễnca

Longtỉ_Huyễnca
Author
Author
Nam
Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 144
Số Thanks : 45


Bài gửiTiêu đề: [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] EmptyWed Feb 24, 2016 10:32 pm
Tên fic: [M] Hơn vạn lời yêu… [ShortficlGTOP]

Author: Longtỉ_Huyễnca  aka  Ngốk

Category: Cổ trang, gian manh công x ngây thơ thụ.

Pairing: GTOP

Rating: M

Note: *Thôi Vũ (lấy tên này làm niên hiệu vì khả năng dance “siêu phàm” của anh nhà)

            **Bình Ngô = Bingu :v

Au không để disclaim vì au muốn readers tự cảm nhận, thực sự thì au cũng chẳng biết mình đang viết cái gì. Với lại đây là cái fic đầu tiên mà au viết một cách NGHIÊM TÚC happy 

 
Chap 1:

Năm 1804.

Đại Hàn Dân Quốc.

Tân Hoàng đế đương triều 20 tuổi, thuộc thời nhà Thôi, niên hiệu Thôi Vũ*, tên thật là Thôi Thắng Huyễn. Là con trưởng trong họ, vừa chào đời đã lên ngôi Thái tử, 3 tuổi biết đọc, 7 tuổi thuộc hết Tứ thư, Ngũ kinh, 15 tuổi văn võ song toàn, dụ binh phục tướng, mưu dũng vô song. Đến năm 18, Thái Tổ Thôi Cung bị ám sát, thái tử lên ngôi liền dẹp loạn nội chiến. Thiên hạ thái bình, nhân dân no ấm. Nay vừa tròn 20, hoàng cung tất bật chuẩn bị sinh thần cho đại hoàng đế. Hàng ngàn nữ nhân được tuyển chọn vào cung, nhưng lạ lùng thay, người chẳng ưng một ai.

Thượng triều, Thôi Thắng Huyễn đạo mạo ngồi trên ngai vàng, hôm nay là sinh thần của hắn. Chả có gì là thú vị, vẫn vài ba tiết mục năm nào cũng làm đi làm lại khiến hắn phát ngán. Hắn một tay chống cằm, đưa mắt đăm chiêu, thực nhàm chán. Lũ nữ nhân liên tục liếc mắt đưa tình với mơ ước mong manh, chỉ trong một đêm vịt hóa thiên nga. Hắn vẫn gương mặt lạnh lùng, vẫn ánh mắt sắc như dao, khóe môi chẳng buồn nhếch lên. Lũ đàn bà ham danh tiếc vị này thực hắn chẳng hứng thú, cũng chẳng muốn để tâm. Phụ hoàng đã mất, nếu còn sống, ông hẳn sẽ tức điên lên vì hắn đến từng tuổi này vẫn chưa tìm được một người để trao ngôi thái tử. Thở dài. Mặc cho buổi sinh thần của hắn còn chưa xong một nửa, hắn ra lệnh cho tên tổng quản rồi đi một mạch về thư phòng.

_Trình Thế Nhân, bãi triều!

_Bãi triều!!!! – Trình công công hô lớn rồi vội đi theo hắn.

-----------------------------------------------

_Bệ hạ, tâm trạng người không tốt sao? – Trình tổng quản tay bưng chén trà, hỏi.

_Chuẩn bị một bộ y phục bình thường, trẫm muốn đi dạo, một mình! - Hắn chẳng thèm trả lời.

Thay y phục xong xuôi, hắn liền rảo bước đi. Bọn quân sĩ định đi theo nhưng liền bị Trình công công cản lại.

_Các ngươi không muốn rơi đầu thì không được đi theo!

Hầu hạ hắn tự thuở hắn nằm nôi, Trình Thế Nhân biết sức nặng trong lời nói của vị vương tử không phải là đùa.

Dạo bước giữa thiên nhiên, lòng Thắng Huyễn nhẹ nhõm hẳn. Bơm đầy làn khí tươi mát vào căng phồng buồng phổi, hắn, mệt mỏi xua tan hết. Chưa bao giờ hắn cảm thấy được là chính mình như bây giờ. Hắn nghe được cả tiếng chim hót, tiếng gió lùa len lỏi trong từng ngọn cỏ, nghe tiếng lòng âm vang như thỏa hết nỗi niềm. Từ khi lên ngôi, hắn chẳng còn thời gian để màng tới những thứ vụn vặt thế này nữa. Vô vị. Lạnh nhạt. Giả tạo. Ích kỉ. Bon chen. Cô độc! Ngoài kia biết bao nhiêu kẻ mơ ước được một lần ngồi lên nơi hắn ngồi hàng ngày, được một lần thấy bọn quan lại quỳ mọp dưới chân, được một lần hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của hắn. Thế nhưng…mấy ai biết được hắn, hai năm qua, hắn tự thấy mình thảm hại hơn cả một tên ăn mày. Giang sơn này không phải hắn giành được, của cải này không phải chính tay hắn làm ra, bọn quan lại quỳ dưới chân hắn…là nể phục hay nịnh nọt? Là thật lòng hay giả tạo? Là tận trung hay là chỉ đang chờ hắn suy yếu rồi bóp chết hắn như những con sói đói mồi?

Bỏ lại những lo toan, hắn trải mình trên thảm cỏ, đôi mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc ngủ. Từng cọng cỏ cọ nhẹ lên đôi gò má hốc hác, tiếc thương cho số phận của một thiên tử.

_________________________

….Sau này hảo lớn lên, ngươi làm vợ ta nhé?

…Ta và ngươi đều là nam nhân mà, nhưng mà ngươi tên gì thế?

…Không cần biết, ta nhất định sẽ lấy ngươi, tiểu hồ ly của ta…

…Ân…Vậy ta chờ ngươi….phải tới đón ta đó…

Đông năm đó. Không lạnh.

Em như đóa hoa diên vĩ giữa mùa đông lạnh giá…

Nhẹ nhàng mà đoạt lấy hồn ta…

_________________________         

Thôi Thắng Huyễn bất chợt tỉnh dậy. Lại là giấc mơ đó. Lời hẹn thề ngốc nghếch của trẻ con. Lời cầu hôn hồn nhiên ấy, mười lăm năm, hẳn người ấy cũng đã quên rồi, chỉ còn mỗi hắn vẫn ghi trong lòng, một kỉ niệm đẹp, thứ duy nhất hắn giữ được sau ngần ấy năm. Tuổi thơ của hắn, thật đơn giản.

Sột soạt…

_Ai đó??? - Thắng Huyễn giật mình nhìn quanh.

Một nam nhân từ sau bụi cây bước ra. Quần áo xốc xếch, lộ ra vùng xương cổ trắng nõn, khuôn mặt thon nhỏ, làn da trắng mịn, nhìn thoáng qua ngỡ là nữ nhân.

_Suỵt! Đừng lớn tiếng, bị chém bây giờ!

_Ngươi…ngươi làm gì ở đây? Đây là cấm cung mà! - Hắn ngây ngốc.

_Ta lén vào đây chơi, chẳng phải ngươi cũng thế sao??? – Nam nhân kia lên tiếng. Tay đưa lên chỉnh trang lại y phục.

_Ta???

_Ngươi??? Ngươi thì sao???

_Ta…ta cũng vậy! - Thắng Huyễn hạ giọng, thì ra Tử Cấm Thành này không phải chỉ có mình hắn. – Nhưng mà ngươi không sợ bị chém sao?

_Hừ! Câu đó ngươi cũng nên tự hỏi ngươi chứ!

Thắng Huyễn thật muốn tức điên, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như thế.

_Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ăn nói như thế?!

_Ta á? Hoàng đế sống chết là dựa vào ta đấy nhé! - Cậu hất mặt trả lời.

_Láo!! Hoàng đế sinh tử mệnh cần gì dựa vào ngươi?? - Hắn bất an, còn đe dọa đến cả tính mạng của hắn. Không thể tha!

_Ta là người của Ngự Thiện Phòng, chỉ cần một chút thạch tín dính lên đũa thôi, là đến con trời cũng phải vong đó a~! Nhưng may thay hắn đúng là một hảo hảo quân tử, trị vì quốc thái dân an nên ta cũng hảo hảo ái mộ. Còn nếu là cẩu hoàng đế? Ta nhất định phải khử nga!!

Thắng Huyễn nghe vậy cũng mát lòng, liền nhỏ nhẹ.

_Nhưng ngươi có biết mặt hoàng thượng không?

_Không…Ta chỉ là tiểu ngự trù, làm sao có thể gặp hắn chứ…

_Thế thì làm sao ngươi bằng ta được! Ta được gặp người mỗi ngày đó! - Hắn quyết lừa tiểu tử này một phen.

_Thật sao? Kể ta nghe đi, người trông như thế nào?

_Nếu ta kể thì ngươi cho ta cái gì? Hầu hạ ta cả đời? - Bỗng dưng hắn thấy thật ngu ngốc, cả thiên hạ này đều phải phục tùng hắn, hầu hạ hắn cơ mà.

_Ngươi…ngươi bắt nạt ta, không thèm! Không thèm nghe ngươi kể nữa!!!

Cậu òa khóc làm hắn bối rối, hắn đã làm quá sao? Đâu có? Hắn vội đưa tay ra chùi sạch gương mặt ướt nhòe của cậu.

_Được rồi ta kể, ta kể! Đừng khóc sẽ có người nghe thấy đó…

_Ngươi..hic…ngươi phải kể..hic..cho ta nghe…

_Được…đừng khóc nữa ta sẽ kể!

Hắn đang làm cái gì thế này? Đường đường là một đấng quân vương…Lại đi lau nước mắt cho một tiểu tử hắn mới gặp lần đầu? Lại còn tình tứ thế này? Hắn thực điên rồi!

Nhưng làn da mềm mại này, thực giống đứa trẻ năm xưa…

Nói rồi hắn kể chuyện luyên thuyên cho cậu nghe về “vị thánh thượng” kia nếu không muốn nói là tự tâng bốc bản thân. Chẳng mấy chốc, cậu đã gục ngủ trên vai hắn.



End chap 1.


Longtỉ_Huyễnca

Longtỉ_Huyễnca
Author
Author
Nam
Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 144
Số Thanks : 45


Bài gửiTiêu đề: Re: [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] EmptyMon Feb 29, 2016 3:01 pm
Chap 2:

Hôm trước hắn cõng cậu trở về khuôn viên của Ngự Trù, dặn dò bọn nô tỳ chớ làm loạn lên, cũng đừng cho cậu biết hắn là ai, cứ bảo là một gã thanh niên nào đó, chuyện cậu vào Tử Cấm Thành chơi hắn cũng không nói ra.
Từ hôm đó đến nay cũng đã hơn một tuần Thôi Thắng Huyễn không trở lại Tử Cấm Thành, trong lòng có chút nhớ nhung. Tên nam nhân kia có gì đặc biệt tới vậy? Hắn cũng đã tự hỏi lòng mình rất nhiều. Hôm trước chỉ lo kể chuyện mà quên mất hỏi tên cậu. Nếu biết tên thì chẳng phải tìm sẽ dễ dàng hơn sao.
Bỏ lại đống tấu chương trên bàn, hắn giơ tay quạt tắt ngọn nến rồi trở về giường. Trăn trọc mãi không ngủ được lại nghĩ về tiểu tử kia. Người trong cung hắn gặp một lần không tài nào nhớ nổi mặt, cớ sao tên tiểu tử thúi này muốn quên mãi mà chả được. Bực tức hắn nhắm mắt thật chặt, miệng lẩm nhẩm vài ba thứ vớ vẩn, mong muốn nó kéo tâm vào giấc ngủ.
_________________________
_Này hứa với ta đi…
_Hứa cái gì cơ?
_Ngươi phải trở thành người giỏi nhất trong những kẻ làm cùng việc với ngươi, khi ấy nhất định ta sẽ lấy ngươi!
_Ừ, nhưng ta chả tin đâu…
Hắn đang đứng trên một cánh đồng hoa ngắm nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, thằng nhóc béo ú tròn trĩnh ấy chính là hắn. Còn đứa bé kia, từ dáng dấp đến từng sợi tóc, hắn như in sâu vào lòng, nhưng chỉ mỗi gương mặt không tài nào nhớ nổi. Làm giấc mơ ấm áp bỗng dưng khiếm khuyết, trở nên băng giá vô cùng…
Em là hạt ngọc lẫn cánh hoa….
Đưa ta vào một đời “xa xỉ”…
_________________________
.
.
Thôi Thắng Huyễn quyết định trở lại Tử Cấm Thành với hy vọng gặp lại được nam nhân kia để thỏa nỗi nhớ mong. Khi tới nơi, quả nhiên cậu ở đó. Hắn đưa mắt nhìn con người ngồi chênh vênh trên tảng đá giữa hoa viên. Ánh nắng chiếu rọi lên làn da khiến nó ửng hồng lên, gương mặt thanh tú tao nhã hảo thập phần là của nữ nhân khiến hắn vô tình si mê.
_Này! Hôm nào ngươi cũng đến à? - Hắn gọi.
Nghe tiếng gọi cậu liền nhìn xuống thì thấy hắn.
_A! Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, cứ tưởng sẽ không gặp được ngươi nữa!
Hắn ngạc nhiên. Không phải chỉ mình hắn nhớ.
_Vậy ngươi ra đây là để chờ ta sao?
Tiểu tử ngượng ngùng.
_Không…Nhưng ngươi cứ xem là vậy đi.
Hắn đỡ cậu xuống, tay vòng qua eo, bàn tay vô tình siết chặt khiến cả hai đều đỏ mặt. Cậu ngây thơ búng nhẹ lên trán hắn trách móc rồi nở nụ cười tựa ánh thái dương.
_Đều là nam nhân, ngươi làm vậy là hảo hảo không tốt nha~!
Hắn say rồi, không phải say rượu, chẳng phải say men, càng không phải say nắng, là say tình.
_Ân…Thật không đúng… - Hắn trả lời trong vô thức.
Nghe xong cậu kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, kê đầu nhẹ lên vai hắn. Hình ảnh này khiến tâm Thắng Huyễn rung động, hai người thực giống một cặp tình nhân.
_Này! Ngươi tên là gì thế?
Câu hỏi của cậu kéo hắn về thực tại.
_Ta? Ưm…Ta…Ta là Bình Ngô**… - Hắn cố nặn ra một cái tên hòng che mắt, tên nhóc này tuy không biết mặt Hoàng đế thật nhưng danh không thể không nghe.
_Ân! Thế ta gọi ngươi là Ngô Tử nhé? Tên ta là Quyền Chí Long, cứ gọi ta là Long nhi, nhìn ngươi như thế chắc lớn tuổi hơn ta rồi ca ca!
_Ừm ừ…
.
.
Chia tay Chí Long, hắn lại trở về cái vẻ ảm đạm thường ngày. Từ khi phụ hoàng mất, lần đầu tiên hắn nói cười tự nhiên đến vậy, không một chút gò bó gượng ép. Từ đó, hôm nào hắn cũng đến Tử Cấm Thành, tần suất tăng đến chóng mặt. Đến Trình công công cũng cảm thấy khác thường, nhưng lão thầm vui mừng vì bệ hạ trông đã vui vẻ hơn xưa.
___________________________________
Chiều nay lại đến Tử Cấm Thành, Thắng Huyễn cảm thấy nơi đây sắp trở thành phòng ngủ của hắn luôn rồi.
_Cả ngày ngươi không làm gì sao? - Hắn hỏi.
_Có chứ, vào cung đâu thể nào mà ăn không ngồi rồi, nếu ngươi đến đây vào buổi sáng, sẽ không gặp ta!
_Thế ngươi làm gì?
_Ta đi mua thức ăn, mua cho cả cung, không phải ít!
_Ngươi có từng nấu chưa?
_Sao ngươi lại hỏi như thế? - Cậu e dè.
Thấy thái độ của cậu, hắn hỏi tới.
_Sao thế? Nói ta nghe đi, có thể ta giúp được ngươi!
_Ân…Nhà ta vốn nghèo. Ta bị phụ thân, phụ mẫu bán vào cung từ nhỏ. Khi ấy ta chán nản lắm, bỗng có một thằng bé béo ú kết bạn với ta, còn bắt ta hứa với hắn phải trở thành người giỏi nhất nữa, thế mà 15 năm qua, leo lên dù chỉ một bậc thôi ta cũng không thể! Mà thôi, chỉ là lời hứa của trẻ con thôi, chắc hắn cũng chẳng nhớ đâu nhỉ?....Chỉ có ta nhớ hắn thôi…- Giọng cậu thấp dần, bỗng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. – Hah! Sao tự dưng lại nói chuyện này chứ, ta thực điên rồi…
Nghe đến đây tai hắn như ù đi. Nhân cứ ngỡ xa tận chân trời, nhưng gần ngay trước mắt. Mắt hắn mở to nhìn cậu, mặt thất thần. Đưa tay đặt nhẹ lên gò má cậu, vẫn là làn da trắng muốt ấy, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là con người ấy. Tại sao hắn lại không thể nhớ ra???
_Ngô Tử? – Chí Long bất ngờ xen lẫn hoảng hốt nhìn hắn. - Ngươi lạ quá? Đừng làm ta sợ nga…
Thắng Huyễn nở nụ cười ấm ức.
_Chí Long! Ta nói ngươi biết! Là hắn! Chưa một ngày thôi không nhớ đến ngươi! Chưa một đêm không thấy hình hải ngươi trong giấc mơ! Chưa một lần hắn quên đi lời hứa trao ngươi thuở bé! Hắn…hắn…
Bất giác Thắng Huyễn chồm tới ôm chặt lấy thân ảnh trước mắt, môi cười mà lệ không ngừng ứa ra. Sự ấm áp từ vòng tay hắn bao trùm lên cơ thể gầy guộc của cậu, khiến tim Chí Long siết lại, khẽ hẫng một nhịp. Bờ môi run rẩy của của tiểu tử thốt lên vô thức.
_Ngô Tử…đứa bé đó…Là ngươi sao?
_Ân…cuối cùng…ta cũng tìm được em…Tìm được em rồi!!!
Chưa bao giờ hắn cảm thấy thoải mái đến vậy. Có thể tìm lại con người ấy, có thể khóc nức lên như một đứa trẻ trong vòng tay kẻ mà hắn yêu thương, còn gì sánh bằng! Chí Long xúc động, vỗ nhẹ vài cái lên lưng hắn, ân cần dỗ dành.
_Tìm được rồi…Ngô Tử ngoan, đừng khóc nữa…Đã tìm được rồi mà…
Lúc này Thắng Huyễn mới ngừng khóc, tay nắm chặt lấy vai của Chí Long, cương quyết.
_Quyền Chí Long, dù em một bậc cũng không tiến nổi, ta sẽ vẫn lấy em! Không sớm thì muộn, ta nhất định s…
_Ngô Tử ngu ngốc! Lời nói trẻ con vô tư ngươi nhớ làm gì! Hai ta đều là nam nhân, đều sống trong hoàng cung rộng lớn, ngươi làm thế nào mà…
Chí Long ngắt lời hắn, mắng mỏ. Liền bị hắn cưỡng hôn đến đỏ mặt, nhất thời mê muội, đến khi cạn kiệt dưỡng khí, mới đẩy hắn ra. Thắng Huyễn kề sát mặt mình trực diện với cậu, hôn nhẹ lên chóp mũi trìu mến.
_Chẳng phải em cũng ghi lòng tạc dạ từng câu từng chữ của ta? Chỉ là mong chờ ngày ta đến cướp em đi?
_Ngô Tử ngươi…!!!! Vô sỉ!
Chí Long nghe vậy ngại càng thêm ngại, đỏ mặt, giãy nãy, kiếm cớ bỏ về Ngự Trù. Để Thắng Huyễn đứng đó, nhìn theo bóng lưng của người kia mà ấm áp, hạnh phúc đến mu muội. Tim gan cũng nguyện dâng cho người. Bởi vốn dĩ, hồn đã bị người đoạt mất, thì thể xác này ta thiết chi nữa…
Em tựa hồ như báu vật vạn năm…
Yêu em, tâm nát, ta cũng đành…

End chap 2.

Longtỉ_Huyễnca

Longtỉ_Huyễnca
Author
Author
Nam
Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 144
Số Thanks : 45


Bài gửiTiêu đề: [M] Hơn vạn lới yêu... [ShortficlGTOP] [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] EmptyThu Apr 14, 2016 1:34 pm

Chap 3:



Ngày qua ngày, Thắng Huyễn hạnh phúc bên Chí Long. Cớ nhưng thân thế hắn vẫn là Bình Ngô, vẫn là tên cận vệ quèn bên cạnh “hoàng thượng”. Vì hắn sợ! Sợ rằng phải tiết lộ ra, sợ rằng gần mặt mà cách lòng. Tình cảm dành cho Chí Long bao năm không thuyên giảm mà ngày càng sâu đậm, không một ngày hắn không tìm đến hơi ấm nơi cậu. Một phần muốn chiếm hữu, một phần lại e sợ. Chẳng thể giữ được cái đầu lạnh, bởi trái tim đã sưởi ấm cả linh hồn của hắn. Từng giây phút ngọt ngào ngày ấy lẫn bây giờ, không thể nào quên.
Vòng tay qua ôm chặt lấy thắt lưng Chí Long, áp nhẹ mũi lên mái tóc bồng bềnh của cậu, Thắng Huyễn đăm chiêu hỏi.
_Long nhi, nếu sau này phát hiện ta giấu em một điều gì đó, liệu có hận ta không?
Chí Long thở hắt.
_Thế ngươi nói xem là giấu ta điều gì?
Hắn lặng đi, rồi bất chợt giở giọng bông đùa.
_Ta không muốn nói, ta sợ mất em. Trừ khi em cho ta thượng, đánh dấu chủ quyền, vạn năm cũng mãi là của Ngô Tử ta, ta sẽ nói!
Chí Long nghe liền lăn ra cười, nằm gối lên đùi Thắng Huyễn.
_Ngô Tử, ngươi thật biết đùa! Lời ngươi làm bổn công tử đây cười chết rồi!
Huyễn Huyễn nghe vậy liền xám mặt giận dỗi. Kết quả là Chí Long phải nai lưng ra mà dỗ.
_Đừng giận, không cho ngươi thượng, nhưng sẽ nấu cho ngươi ăn, được không?
_Hảo, cực hảo, ta chưa từng ăn thứ ngươi nấu đó!
_Ân!
Chí Long ngã vào lòng Thắng Huyễn, dụi mặt vào bờ ngực săn chắc vững chãi của hắn, đánh một giấc ngon lành.
_________________
Đang là giờ trưa, Ngự Thiện Phòng xôn xao cả lên vì hôm nay hoàng thượng không dùng bữa. Số thức ăn đó chia cho mọi người cả, thật là phúc ngàn đời mới có cơ hội này. Chí Long cũng có phần, vừa ăn cậu vừa thiết nghĩ hắn đã ăn gì chưa?
_Chí Long a~ Ta đến rồi này~
_Suỵt! May là mọi người đi nghỉ cả rồi, ngươi muốn chết sao? - Cậu vội bịt miệng hắn lại. - Ngồi yên đó, ta nấu cho ngươi ăn…
Thắng Huyễn ôm chặt lấy Chí Long từ phía sau nũng nịu.
_Ta muốn nấu cùng em, ta đã bỏ cả bữa trưa để ăn đồ em nấu đó!
Chí Long thoáng nghĩ “Thật quái lạ? Chắc chỉ là tình cờ thôi…”
Bàn tay hư hỏng của hắn luồn vào trong áo cậu, cố lần ra hạt trân châu nhỏ bên trong. Chí Long hất tay hắn ra, đe dọa.
_Ngươi mà còn phá có tin ta cho ngươi nhịn đói???
Thắng Huyễn nghe liền xụ mặt, bĩu môi bất mãn, dùng tay cùng Chí Long nhào bột. Hắn áp sát vào lưng Chí Long, tựa cằm lên vai cậu, hít thở mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ vòm cổ, ôn nhu hỏi.
_Em định nấu cái gì cho ta?
Chí Long ngọ nguậy vì nhột.
_Há cảo!
Thắng Huyễn miệng lẩm bẩm, cốt không để cậu nghe được.
_Ta nhịn nào là bào ngư, vịt quay…chỉ để đổi lại há cảo thôi sao…
_Ngươi nói bào gì cơ…cái gì bào?
_A…Không, ta nói là…bao tử…Đúng, là bao tử cá…
Cậu nheo mắt, trét một ít bột lên mặt hắn.
_Ngươi!
_Ta! Ta thì sao??
_Không có gì… - Hắn hậm hực nhìn cậu bằng nửa con mắt.
Nhồi bột xong, hắn trườn dài trên bàn chờ cậu nhồi nhân, hấp bánh. Mắt nheo lại, ngắm nhìn nam nhi trước mắt, Thắng Huyễn không khỏi động lòng. Giọt sương mặn lăn dài trên vầng trán nhỏ, hắn khẽ đưa tay ra lau cho cậu. Mắt cả hai giao nhau thoáng bối rối. Thắng Huyễn bị Chí Long hút lấy, bờ môi nhỏ bé mấp máy ửng hồng. Môi chạm môi, từng tế bào vị giác như có một luồn điện, đi khắp cơ thể. Nam nhân này từ nhỏ đã khiến hắn si mê, nay được chạm vào thật không phải tầm thường. Chí Long mặt đỏ ửng, lắp bắp.
_Ưm…bánh…bánh chín rồi…để ta múc cho ngươi…
Thắng Huyễn vừa rồi manh động giờ lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, ậm ừ cho qua. Cả hai cùng ngồi ăn trong im lặng, không khí thật khiến người ta ngượng chết đi được. Về phần Chí Long hiện lòng đang rối bời, là cậu vừa hôn một nam nhân? Thật….lạ!?
Thắng Huyễn sau khi trở về cung không tài nào quên được món há cảo của người đó, bao nhiêu cao lương mỹ vị đều nuốt không trôi, nhiều ngày không ăn liền sinh bệnh. Hoàng cung tất bật cả lên, toàn bộ Ngự Y trong cung đều khẳng định Hoàng Thượng chỉ vì nhịn ăn mà lâm bệnh, nhưng có ép mấy Người vẫn không chịu ăn, chỉ nhất nhất đòi ăn há cảo. Cớ nhưng Ngự Trù chỉ toàn được học để nấu cho Hoàng Thượng, mà đã là Hoàng Thượng thì ăn những món dân dã tầm thường như há cảo bao giờ? Thôi Thắng Huyễn vẫn ngoan cố, hắn khẳng định là có người biết nấu, một mực đòi ăn! Chí Long hiện giờ thấy mọi người nháo nhào cả lên liền đành ra mặt.
_Tôi biết nấu!
Toàn bộ ánh mắt trong căn bếp rộng lớn đều dồn vào cậu.
_Cái tên tiểu tử thúi sao không nói sớm?
_Biết còn không mau nấu đi!
_Nấu cho Hoàng Thượng, ngươi cẩn thẩn đó tiểu tử!
_Có gì cần giúp cứ gọi bọn ta! Ngươi mà không nấu được thì cả Ngự Thiện Phòng này bay đầu tất!
_Người đâu mau đi lấy nguyên liệu cho cậu ta, nhanh lên, khẩn trương lên!!!
Chí Long bỗng cảm thấy mình như là trung tâm của vũ trụ, nếu lần này làm tốt có khi được đổi đời sau một đêm, sẽ được làm bếp chính, mang thức ăn cho Hoàng Thượng hàng ngày, sẽ được gặp hắn, hắn bảo hắn là cận vệ của người còn gì. Với suy nghĩ đó cậu dồn mọi tâm huyết vào làm một mẻ há cảo thật ngon.
Thắng Huyễn sau hồi lâu chờ đợi cuối cùng cũng được thưởng thức món mà hắn yêu cầu. Vừa cắn vào một miếng, đúng là hương vị này rồi! Nhưng mà….hắn cảm thấy còn thiếu cái gì đó!
_Trình công công!
_Dạ bệ hạ gọi thần?
_Món này là ai nấu?
Trình Thế Nhân nhanh chóng lui ra ngoài dò hỏi rồi trở vào.
_Dạ là tiểu Ngự Trù Quyền Chí Long.
Hắn tự lừa mình.
_Sao ta chưa từng nghe qua?
_Cậu ta chỉ là tên sai vặt, nhưng món Người muốn ăn chỉ có mỗi cậu ta biết nấu nên….Mong bệ hạ tha tội…
_Ta không trách! Gọi cậu ta đến đây diện kiến trẫm!
_Dạ!
Việc Hoàng thượng cho triệu Chí Long nhanh chóng lan ra cả Ngự Thiện Phòng, một tên vô danh tiểu tốt như Chí Long nay được Thánh Thượng để mắt đến thật khiến không biết bao nhiêu người ganh tỵ. Những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, chúc mừng có, ganh đua có, tích cực có, tiêu cực cũng có.
“Cậu ta giỏi thật đó!”
“Chỉ nhờ ăn may thôi!”
“Sướng rồi nhé nhóc con!”
“Có khi nào không phải Người thích món ăn mà là phật lòng không?”
“Cũng có thể, lần đầu cậu ta nấu mà, phải có sai sót gì!”
Chí Long vừa lo vừa mừng theo bước Trình Thế Nhân tiến về phía Đông Cung. Trong đầu chỉ có suy nghĩ, nếu phật lòng Người, chi bằng được biết được Hoàng Thượng ra sao, mặt mũi thế nào rồi chết cũng được. Nếu là Người vừa lòng, Ngô Tử có ở đó, tiện thể vênh mặt cho hắn xem!
Trước khi vào trong, Trình tổng quản quay lại dặn dò cậu kĩ lưỡng.
_Khi vào thì cứ cúi đầu rồi đi theo chân ta, đến khi Hoàng Thượng cho phép mới được ngước lên!
Nói rồi Trình Thế Nhân bước vào trước thông báo.
_Quyền Chí Long đến rồi thưa bệ hạ!
_Hạ thần Quyền Chí Long xin được bái kiến vạn tuế vạn vạn tuế!
Chí Long trong lòng cực kì phấn khởi, cuối sau bao nhiêu năm cũng có thể được thấy mặt Hoàng Thượng đường đường chính chính. Thắng Huyễn đạo mạo nhìn con người trước mắt khẽ mỉm cười, thực sự hắn đã đắn đo lắm mới quyết định như vậy. Không cần một lời nào cũng có thể thổ lộ, mọi bí mật đều sáng tỏ.
_Miễn lễ! – Giọng nói quen thuộc làm cậu có đôi chút bất ngờ - Trẫm muốn thấy mặt khanh!
Chí Long tuân lệnh, liền ngẩng đầu lên. Thảng thốt.
_Bình Ngô???


End chap 3.



noca
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 23
Số Thanks : 0


Bài gửiTiêu đề: Re: [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] EmptyThu Apr 14, 2016 10:19 pm
Hay quá. Hóng


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] [M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP] Empty

 Similar topics

-
» [MA] The curse [ShortficlGTOP]
[M]Hơn vạn lời yêu…[ShortficlGTOP]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-