| [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] | |
| | Tác giả |
---|
| vi_obsession Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 3 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] Fri Jan 01, 2016 8:42 am | | | | | | | Mùa hạ bị đánh cắp Disclaimer: Tôi không sở hữu các nhân vật. Họ là của nhau. Pairing: GTOP Rating: T (tạm thời~) Genre: Romance, một chút angst, supernatural, AU (ở một thế giới mà họ là nhạc công). A/N: Mình thích đọc comment lắm lắm, mong mọi người có đọc hãy để lại vài dòng nhận xét nho nhỏ cho mình :"> Summary:
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁--
Tuổi thơ của mỗi người tựa nhành lộc xuân, e ấp ló đầu khỏi vỏ cây để khám phá cuộc đời bằng ánh nhìn trong văn vắt. Còn tuổi trẻ… tuổi trẻ rạo rực những đam mê, ấm áp một tình yêu như ánh mặt trời. Để rồi cuối hạ chỉ còn trơ trụi xác ve, lời tỏ tình chưa kịp cất lên đã tan biến.
Anh mang đến cho tôi mùa hạ đẹp nhất, rồi đánh cắp nó và bỏ đi biền biệt. Anh là ai? Tôi đã quên gì vào mùa hạ năm ấy?
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁-- 1 | Dương cầm bên cửa sổ Ngồi tựa người vào chiếc dương cầm đóng nắp, Ji Yong nhịp khẽ ngón tay theo giai điệu phát ra từ chiếc máy ghi âm trên bàn. Từng đợt sóng những cảm xúc biến tấu muôn màu rót vào tai cậu, khi êm ả như giấc mơ trẻ con bên lời ru của mẹ, lúc cuộn xoáy gào thét, khi thì nặng nề u ám đè nghiến lên tim. Kỹ thuật được tôi luyện kỹ giúp bài biểu diễn thêm phần sinh động, không thể nghi ngờ, người đánh đàn rất có thực lực.
Người này là cậu hai tháng trước. Anh ta luôn được đánh giá cao. Nhưng anh ta “chết” rồi, chôn theo mình mọi tình cảm Ji Yong từng sở hữu. Mà cậu thậm chí không có cái quyền đươc biết nguyên do tử vong. Ngày hôm đó tỉnh dậy trong bệnh viện, mọi ký ức trong sáu tháng trước khi tai nạn diễn ra đều biến mất. Mẹ ôm chặt lấy cậu, nước mắt tuôn trào từ người phụ nữ không hề khóc khi công ty mình gầy dựng suýt nữa thì sụp đổ trong khủng hoảng kinh tế. Còn Ji Yong thì chỉ thẫn thờ nhìn xoáy vào những giọt lệ của bà. Mẹ ơi, mẹ ơi – cậu lặp đi lặp lại trong lòng - đừng buồn mà. Ji Yong không sao, cơ thể có đau một chút, nhưng tim vẫn trơ ra. Mẹ yêu khóc vì con, người vàng vọt và mắt thâm trũng, còn không thể khiến con đau đớn mà. Thế này có xá gì. Dần dần, cậu nhận ra không chỉ ký ức, mà cả trái tim của cậu cũng bị đánh cắp. Không còn biết yêu quý ai, không thể rung động trước tình thương người khác dành cho mình. Một con rối mang hình dạng người, không biết yêu thì không thể truyền cảm xúc vào tiếng nhạc. Cậu càng cố gắng cải thiện kỹ thuật thì phong độ càng xuống dốc. Mỗi bản nhạc là một câu chuyện, lời lẽ có hoa mỹ cách mấy mà người đọc không thể hiểu được ý nghĩa, không thể rung động thì chỉ là rác rưởi. Tựa như những viên gạch tinh xảo xây nên tòa kiến trúc đắp vá không ra hình dạng gì, ai thấy cũng chướng mắt. Rác rưởi. Ji Yong muốn bóp nát thứ đồ điện tử đang không ngừng lải nhải âm nhạc của người xưa. Mọi người làm ơn im miệng hết đi, đừng bao giờ nhắc tới cậu của ngày xưa nữa. Anh ta chết rồi. May mắn là trước khi cậu kịp làm gì, cô giáo đã ấn nút tắt. Cô siết nhẹ vai cậu, an ủi. - Đừng căng thẳng quá. Hai tháng qua em đã tiến bộ rất nhiều. Tiến bộ à? Ai cũng biết đó là lời nói dối, so với hai tháng trước, cậu bây giờ thậm chí không có tư cách ngồi ngoài vỉa hè đánh đàn ăn xin. - Dạ, em mang đĩa nhạc về nghe lại được không cô? Em sẽ cố tìm ra mình sai ở đâu. Cậu mở đôi mắt đang lim dim nhắm, nụ cười vẫn treo hờ trên môi. Từ sau tai nạn hai tháng trước, nụ cười không bao giờ rời gương mặt cậu, vì đó là cảm xúc dễ thể hiện nhất. Cần chút nỗi buồn để nặn ra nước mắt, cần chút bực bội để tỏ ra tức giận. Còn nụ cười, cậu chỉ cần híp mắt thật sâu, khóe miệng nhếch thật cao, là có thể cười rạng rỡ. Không phải rất dễ sao? - Ji Yong, em không sai. – Cô giáo thở dài. – Em bị mất cảm hứng thôi. Nếp nhăn trên khóe mắt vị giáo viên càng trũng sâu. Ji Yong chợt hối hận vì mình đã lỡ lời, hai tháng qua cô giáo cũng cố gắng không kém cậu, thử qua mọi cách cô từng biết để tìm lại cảm hứng cho người vừa trải qua cúc sốc tinh thần lớn. Vấn đề là, muốn trị bệnh thì phải chẩn được bệnh, mà chuyện gì trong quãng thời gian sáu tháng đã khiến Ji Yong trở nên vô cảm, cậu không cách nào nhớ ra. Quẩn quanh tìm lối ra, rút cục bế tắc vẫn hoàn bế tắc. - Đừng lo, dân nghệ thuật ai cũng từng bị artist block, rồi nó sẽ qua. Nhớ không được căng thẳng, càng căng thẳng càng hỏng việc. Khuyên bảo thêm vài câu, cô giáo kết thúc giờ học. Cậu đút tay vào túi quần đi trên hàng lang, nhớ lại bài nhạc vừa nghe. Lòng nóng như lửa đốt, vài tháng nữa kỳ thi học bổng sẽ diễn ra, liệu cậu có kịp trở lại phong độ cũ? - Ji Yong! – Ai đó từ sau lưng tóm lấy vai cậu, giọng một đứa cùng lớp vang lên. – Anh đang đi đâu vậy, hướng đó là khu đại học mà? - Cô kêu anh qua mượn vài cuốn sách về tham khảo. - Mượn sách đại học? Oách thiệt, học trò cưng của cô có khác. – Thằng nhỏ suýt soa. Cậu cười cười không đáp, chẳng qua thư viện phổ thông không có những đầu sách với chủ đề cao siêu như “artist block” thôi. - À, tối nay có pặc-ty, thằng Yoo bảo đã dụ được vài em xinh tới. Anh đi không? - Anh đang bận quá, để khi khác đi. Không ngoài dự đoán, thằng bé hơi sựng lại, buông vai cậu ra. Chân tay vướng víu không biết đặt vào đâu, nó mỉm cười gượng gạo. - Anh, anh đừng làm việc quá sức. Coi chừng ‘quá cố’ đó, hehe.
Thái độ chân thành của nó càng khiến cậu muốn ôm đầu. Ai da, tôi đang cố quên mà sao người ta cứ nhắc hoài về nguyên nhân tai nạn vậy? - Chú mày cũng đừng ham chơi quá, ăn cả ký đậu đỏ cũng không qua môn đâu. - Anh đừng có trù ẻo em. Thằng nhỏ le lưỡi rồi rời đi. Gánh nặng trên vai được trút bỏ, Ji Yong thầm thở phào, may quá, lần này không phải đi. Học phổ thông hơn ba năm, cậu có không ít bạn bè, càng thân thiết thì tụi nó càng dễ nhận ra sự lạnh lùng của cậu. Mà Ji Yong cũng không muốn đi, cậu đã quá mệt mỏi khi phải tươi cười giả dối và chịu đựng những lời bàn tán sau lưng của mọi người.
o❁o “Khối phổ thông” của cậu là chương trình giáo dục trước đại học trực thuộc trường Đại học Nghệ thuật quốc gia. Đối với khoa âm nhạc, học sinh sẽ thi tuyển đầu vào và tham gia một khóa bốn năm bao gồm các môn như diễn tấu, lý thuyết, ký xướng âm, lịch sử âm nhạc, v.v. (1*) Khuôn viên nằm nép mình ở một góc trường mẹ, hầu hết cơ sở vật chất đều không sử dụng chung, ngoại trừ một số công trình lớn như các hội trường biểu diễn và phòng kỹ thuật. - 301, 302…. Cậu vừa đi trên hành lang khu phòng học vừa nhẩm đến, chợt nghe loáng thoáng có tiếng nhạc phát ra từ 304, chính là số phòng cô giáo ghi trong tờ giấy. Cậu rón rén đi tới, ghé tai lắng nghe. Là Liebestraum No. 3 của Liszt (2*), miêu tả một buổi du thuyền trên con sông đẹp như mơ. Khởi đầu êm ái, tay phải bằng những nốt nhạc rõ ràng chân phương hát một giai điệu tình ca ngọt ngào, trong khi tay trái tạo nên nền nhạc là từng đợt sóng dập dềnh vỗ vào mạn thuyền. Rồi những đợt sóng mạnh dần, tiếng đàn vồ vập ồn ã mà vẫn không mất đi bản chất uyển chuyển của nước. Nhưng không đợt sóng dữ nào có thể lấn át giai điệu tình ca, nó vẫn ngân vang, mạnh mẽ mà trong sáng, dần đẩy lùi cơn bão. Thiên nhiên trở lại yên bình, tiếng ca lại dịu ngọt như thuở ban đầu. Ẩn sâu trong đó một nỗi buồn mênh mang, là sự tiếc nuối cho “ngọc vỡ không thể lành”, cho một số điều sẽ không bao giờ có thể trở lại như cũ. Nhạc đã kết thúc, người đứng nghe vẫn còn ngẩn ngơ.
Liebestraum, vỡ nốt đơn giản, thể hiện lại khó, vì phải “vẽ” nên nhiều sắc thái riêng biệt, đòi hỏi người nghệ sĩ hiểu hàm ý của nhà soạn nhạc và truyền tải được cảm nhận của mình vào những ngón tay. Cậu của khi xưa, chỉ sợ cũng không thể biểu diễn hoàn chỉnh như người này. - Em còn định đứng đó tới bao giờ? Đột nhiên bị gọi, Ji Yong giật thót. Người vốn quay lưng về phía cửa sổ giờ đã đổi tư thế, ngồi chống tay lên đàn cười xem kịch vui. Nét mặt cương nghị, tóc hất ngược gọn gàng nhuộm màu gỗ trầm. - A! Em xin lỗi, em không cố ý nghe trộm. - Vô đi. – Người đó chỉ về hướng cửa. – Cửa vào ở đó. Anh ta nhấn mạnh câu cuối, khóe môi giễu cợt nhếch cao chọc cho mặt cậu nóng bừng. Ji Yong đẩy cửa vào bên trong. - Anh là Seung Hyun? Em là Ji Yong, cô giáo dặn em đi với anh qua thư viện. Anh đẹp trai trợn tròn mắt, dòm cậu chòng chọc. - Em cố tình coi anh là người lạ đấy hả? Ra là người quen. - A không phải… Là vầy, hai tháng trước em gặp… một tai nạn nhỏ, quên mất một đoạn ký ức. - … Quên nhiều không? - Từ khoảng… tháng 4 tới tháng 9. -…. Vậy… tin đồn là thật. Sau một lúc im lặng, anh ta lẩm bẩm, vẻ không tin được. Ji Yong ngượng nghịu gật đầu, nghe thấy từ “tin đồn” dạ dày lại quặn lên. Chẳng biết câu chuyện là anh nghe được từ ai, đã bị bóp méo tới mức độ nào. Cậu kính trọng khả năng của vị tiền bối, hi vọng anh ta không vì ai khác nói lung tung mà nghĩ xấu về mình. Người thanh niên đứng dậy, cặp chân dài miên man sải bước tới. Dáng cao, làn da mật ong phủ lên cơ thể rắn rỏi. Những ngón tay từng uyển chuyển lướt trên phím đàn giờ vò rối tóc cậu. Bàn tay to cứng cáp và những ngón mảnh dẻ, một sự kết hợp quyến rũ. - Ji Yong não cá vàng, lịch sử âm nhạc em quên, tới cả ký ức cũng quên luôn hả? - Em xin lỗi, em chỉ nhớ mặt người đẹp hà. - Ji Yong hùa theo câu đùa. - Thằng khỉ! Seung Hyun lại tận lực dày vò tóc cậu. Mày kiếm dựng ngược, ánh nhìn mãnh liệt khiến người khác tê dại và chìm sâu vào nó. Nếu không phải dạo này Ji Yong cạn hứng phải đi tu bất đắc dĩ, thì con cáo đã bẻ cong thanh niên vô tội này. Anh ta là mẫu người cậu thích. Một điểm cộng nữa là anh ta không phản ứng quá khích khi nghe về tai nạn. Người thương hại, kẻ khinh thường, thái độ của nhiều người dần lấy đi sự tự nhiên của cậu khi đi giữa đám đông. - Thôi không đùa nữa. Em cần sách gì? - Đây ạ. – Cậu đưa anh mẩu giấy ghi danh sách tựa đề. Seung Hyun lướt qua những dòng chữ, cau mày. - Artist block, cô Song sao lại cần sách chủ đề này? Cô… có sao không? - Cô không sao đâu anh. Sách là dành cho em. - À. Bờ vai căng thẳng liền chùng xuống. Đối với người chuyên nghiệp đây là vấn đề lớn, còn đám trẻ loắt choắt mới vào nghề bị “bí cảm xúc” như cơm bữa. Trường hợp của Ji Yong nếu không kéo dài những hai tháng và liên quan tới quá khứ, cô Song cũng không lo lắng. – Đọc sách khó hiểu lắm, phải hỏi người có kinh nghiệm. Hồi trước anh cũng từng bị, em cần gì cứ hỏi. - Dạ. - Em còn lưu số điện thoại của anh chứ? Anh ta cười mà ám khí bay bay quanh người. Kỳ quái, vừa rồi còn thân thiết sao giờ đã nổi giận, anh bị hưng trầm cảm à? Ji Yong mà bảo “không”, có khi sẽ bị ném từ trên lầu ba xuống. Đẹp trai tài hoa như cậu, chết trẻ vậy thì quá lãng nhách. - Em làm vỡ điện thoại cũ rồi, anh cho em lại số đi? – Cậu trưng ra nụ cười nịnh nọt, hai tay dâng lên cái điện thoại mới cóng. Seung Hyun nhập số của mình rồi đưa trả điện thoại, tay rảnh ranh lại xoa tóc cậu. - Anh xin lỗi. – Anh ta nhẹ nhàng nói. Biểu cảm đó, anh đang thấy áy náy à? - Hơ…? - Hai tháng qua anh bận không liên lạc với em, sau đó nghe nói em… ngại người tới thăm nên cũng không đến. Em khỏe lại chưa, cơ thể ổn cả chứ? Quả thật cậu đã hạn chế tối thiểu người thăm bệnh để tránh những ánh mắt tò mò. Không hiểu từ nguồn nào, tai nạn nhanh chóng được đồn thổi trong trường, tam sao thất bản lâm li bi đát vô cùng. Mặc dù cậu đã dặn kỹ những ai biết chuyện phải giữ kín miệng thì tin đồn cứ ngày một lan xa. Thật phiền phức. - Em không sao, tay chân bình thường. -… - Anh đừng áy náy, cũng do em ban đầu tránh gặp mọi người. Giờ thì ổn cả rồi. Bác sĩ khi khám bệnh đã bảo cậu may mắn, chỉ phải bó bột chân một tháng và kiểm tra định kỳ vài lần, tay không hề gãy. Nếu hai cánh tay có mệnh hệ gì, cậu sẽ hận con người mình hồi hai tháng trước tới chết mất.
Seung Hyun xoay đầu, che tay ngang trán để nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ. Có lẽ là do hướng nắng, nên trên mặt anh đổ một cái bóng dài. Nghĩ gì đó mà tự cười một mình. - Aizz, vậy tốt rồi. Nhớ đó, cần hỏi gì thì cứ gọi anh. Giờ đi thư viện nào, để anh chỉ em sách đặt ở đâu. - Vâng.
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁-- Chú thích: (1*) Nghe đồn ĐH Nghệ thuật Quốc Gia Hàn Quốc có “pre-bachelor school” và “talented youth program”, nhưng mình chịu không tìm được thông tin gì về nó, nên đành hư cấu dựa theo chế độ của nước mình. Các bạn đừng tin là thiệt nhe TT A TT.
(2*) Liebestraum No. 3 (Love Dream) của Liszt: https://www.youtube.com/watch?v=IKfe1TtBd6w Cảm nhận là mình phăng, xin các bạn… đừng tin nốt TT A TT….
Được sửa bởi vi_obsession ngày Sat Jan 16, 2016 6:48 pm; sửa lần 3. | | | | |
| |
| Senaboomkum Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 78 Số Thanks : 15 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] Fri Jan 01, 2016 9:20 pm | | | | | | | Truyện hay, văn phong ổn, au fighting! Mà sao tui thấy Hyun có gian tình. Má Yong mất trí nhớ rồi, không nhớ ba Hyun~ Tui nghĩ có ba trường hợp, một là ba Hyun là người yêu của má Yong, hai là, ba Hyun là người yêu cũ của má Yong , đã chia tay, nhưng vẫn còn yêu má rất rất nhiều, còn ba là, người yêu thầm má Yong, chắc lúc trước xảy ra tai nạn thì không thân lắm và chưa dám tỏ tình, bây giờ nhân lúc này thì buông lời yêu luôn~ Au ra chap nhanh nha~ Hóng~ | | | | |
| |
| whoyou Thành viên mới .
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 9 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] Sun Jan 03, 2016 2:15 pm | | | | | | | Au học trường gì liên quan đến nghệ thuật à? Lúc đầu mình nghĩ là do cú sốc về tình cảm cộng với tai nạn nên Yong mất trí nhớ cơ, nhưng thấy biểu hiện Hyun vẫn hơi bình thường nên h sẽ nghĩ laik:). À truyện hay lắm! | | | | |
| |
| vi_obsession Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 3 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] Thu Jan 14, 2016 7:05 pm | | | | | | | Xin lỗi mọi người nhiều, mình thi nên bỏ bê fic ;; v ;;
@Senaboomkum: Nghe bạn đoán xong mình hạnh phúc lớm, nhưng không dám spoil. Từ từ theo dõi sẽ rõ ha. :"> @whoyou: Tớ không theo ngành nghệ thuật, chỉ biết đàn chút chút :">
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁--
2| Bài hát ru cho em - Nào nào, đồ ăn về rồi.~ Hyung dậy ăn đi.
Jiyong đang nằm ườn trên giường thằng nhóc đọc tạp chí. Nghe tiếng gọi, cậu hé một con mắt lộ khỏi trang giấy, uể oải nói. - Ừa, ngoan. Giờ dọn chén ra đi ha. Bạn nhỏ gấu trúc cụp cụp mắt, lẳng lặng mang hai hộp bánh gạo mình vừa lặn lộn đi mua ra tới bếp trút ra dĩa rồi sắp xếp muỗng đũa. Không phàn nàn lấy một câu. Phòng trọ bốn người nhỏ xíu, từ cửa phòng ngủ có thể nhìn thẳng ra nơi thằng bé đứng. Tấm lưng săn gọn đã qua tập luyện, thắt lại ở eo rồi vồng lên một gờ mông nhỏ nhắn. Tiếc là nó còn nhỏ quá. Cậu chép miệng tiếc rẻ, bật dậy khỏi giường lẹp xẹp bước ra bàn. Thằng nhóc đang hít hà mùi thơm, đồ ăn khiến đôi đồng tử trong trẻo của nó sáng lên. Nét mặt búng ra sữa tự lúc nào đã phảng phất sự trầm ổn của người trưởng thành. Hai tháng không có ký ức, dường như đã lại lớn thêm nhiều phần rồi. Cậu ngồi đối diện nó, nhấc đũa nếm thử. - Ngon lắm. – Cậu gật gù khen, dù trong miệng nhạt thếch. – Mua ở đâu vậy? - Đường xxx. Gần đó cũng bán súp đậu phụ ngon lắm, hôm nào tụi mình đi ăn đi. Tai cún đang vẫy vẫy đầy chờ mong. Bình thường Jiyong sẽ viện đủ lý do, bắt thằng bé phải nài nỉ theo nhiều cách. Cậu thích nhìn tai và đuôi nó cụp xuống trong thất vọng, nhìn nó hớn hở khi nhận được lời đồng ý. Hôm nay thử trò chơi mới xem sao. - Được, để anh bao. Cho chú mày một ngày muốn ăn gì thì ăn. - Woa, hyung tốt nhất! - Nếu khóa này em được loại giỏi. - … Anh lại thế. Rõ ràng là không muốn bao em…. Bạn nhỏ lầm bầm phản đối, cứ nhắc tới chuyện học là lại xụ mặt. Jiyong bật cười. - Ấm ức cái gì, ai bảo lười? Mà này, em biết anh Choi Seunghyun bên khu đại học không? Tay đang gắp đũa liên tục thì ngừng bặt, nó nghi hoặc ngước lên. - Choi Seunghyun? Sao bỗng dưng anh lại hỏi về ảnh? - Hôm trước qua khu đại học thì gặp. - Ảnh có nói gì với anh không? – Thằng bé hỏi dồn. - Hỏi thăm qua loa thôi. - À.
Bờ vai đang căng thẳng liền giãn ra. Jiyong để ý thấy biểu tình kỳ lạ ấy, hỏi tiếp. - Anh Choi với anh quen nhau thế nào, em biết không? Nó im lặng, dường như đang lựa lời để nói. - Hai người cùng thi song tấu trong giải xxx. - Giải xxx? Hình như không được hạng gì, anh không thấy giấy khen trong nhà. – Giải này thường diễn ra vào tháng 7, vậy là trong thời gian cậu mất ký ức. - Vì bỏ thi giữa chừng. - Vì sao bỏ thi? - Em… không biết! Thằng bé đáp gọn. Bộ dạng nhấp nhổm như ngồi trên lửa nóng, bình thường nó vẫn thích kể chuyện khu đại học để khoe khoang mình quan hệ rộng, hôm nay lại không. Dù biết cuộc thi đó hẳn là có điểm bất thường, Jiyong vẫn không nỡ tra hỏi tiếp, chuyển sang hỏi thăm vài chuyện khác. Vậy là đủ thứ tin đồn ở lớp “các anh chị lớn” được liệt kê ra. Seungri kể càng lúc càng hăng say. Cậu chỉ im lặng lắng nghe, chén xong đĩa của mình mình thì thò đũa sang phần bên cạnh. Vậy là “chiến tranh” nổ ra, hai thằng đấu đũa giành nhau những miếng bánh gạo cuối, ầm ĩ tới nỗi bạn cùng trọ của thằng nhóc phải thò đầu khỏi phòng mà mắng. Cứ thế đi qua một buổi sáng thứ bảy như mọi tuần.
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁-- Jiyong xoa xoa cái bụng no căng, cậu không quen ăn nhiều, tranh giành với thằng bé chỉ vì muốn chọc nó. Thường hay quên mất giới hạn của mình mà ních đầy dạ dày tới mức phát đau. Cơ mà vui. Từ sau khi cậu bị mất ký ức, Seungri là đứa duy nhất không tỏ ra dè dặt trong từng lời nói hành động, như sợ cậu sẽ bất thần bị kích động mà làm chuyện điên khùng. Cậu khi mới tỉnh dậy, thấy như một mảng linh hồn đã bị bứt khỏi cơ thể, từng yêu ai, thương ai, ghét ai cũng không nhớ. Nửa năm là quãng thời gian rất dài, thế giới xung quanh đã không còn là thế giới của cậu sáu tháng trước. Nó chính là ngọn nến đưa cậu khỏi đêm, cùng ôn lại kiến thức cũ, gợi lại những phần ký ức của cậu mà nó biết được. Không nhớ cũng được, nó bảo, chúng ta sẽ tạo nên kỷ niệm mới. Kiên nhẫn và nhẹ nhàng, thằng bé luôn có thể xua tan sự buồn bực của người bên cạnh. Vừa rời nó đi không lâu, sự chán nản lại ập tới. Cậu đứng đực mặt ra giữa đường, nhìn xuống mảnh giấy ghi địa chỉ, lại tìm tòi xung quanh. Cô giáo bảo nếu căng thẳng quá thì thử đi dạy thêm, biết đâu các em nhỏ sẽ “mang tới niềm vui”. Kinh nghiệm cho cậu biết trẻ con là tiểu quỷ đội lốt thiên thần, khi bị “sự học” đe dọa sẽ xù những cái gai nhím ra đâm bạn. Đừng nói đến "cảm hứng", chúng càng khiến piano trở thành địa ngục thôi. Lý do duy nhất để nhận công việc này là tiền lương. Nhà nằm trong hẻm, đường lớn nhưng ngoằn nghèo như mê cung. Địa chỉ lộn xộn, sau mười phút thì Jiyong chính thức bỏ cuộc. Đành gọi cho gia chủ nhờ cứu viện vậy. - Quả nhiên em tìm không ra nhà. Hai âm thanh cùng lúc phát ra trong tai nghe và sau lưng khiến cậu giật mình. Seunghyun đang đứng cách đó vài bước, điện thoại áp trên tai. - Anh Seunghyun? Anh đi…. Nói đến đây thì cậu im. Chẳng lẽ lại trắng trợn hỏi, anh theo dõi em nãy giờ? - Ừ, anh đi theo em, muốn thử coi em có tìm được đường không.
Trả lời tỉnh bơ. Lùi một bước tránh xa anh ta, Jiyong không khỏi quan ngại. Chưa tính tới chuyện bắt cậu đi bộ rã cẳng, ảnh kè kè bám đuôi như các em yandere trong manga đã đủ rợn tóc gáy rồi. - Anh quen em cũng biết em mù đường mà. –Jiyong xoa xoa trán, bỗng dưng muốn đi khỏi đây mà trở về nằm ườn trong phòng trọ của nhóc gấu trúc. – Mà sao anh biết em sẽ đến đây? - Mẹ anh nghe điện thoại rồi kể lại cho anh. Người em sẽ dạy kèm là em gái anh. -....
Jiyong bắt đầu nghi ngờ cô giáo có phải đến tuổi hay quên rồi, lần trước cậu đi lấy sách không dặn trước là cậu quen Seunghyun, lần này cũng quên bảo học trò tương lai là em gái anh ấy.
- Hyung à, bé ấy có anh hai giỏi vậy, còn cần gì em dạy? - Anh có muốn đâu, tại nó thích em dạy. Anh đang gián tiếp thừa nhận mình giỏi hơn em đấy hả? Jiyong thầm cảm thán, hiếm khi mới gặp người còn tự tin hơn cả cậu.
- Không được đâu anh. Trước khi vào trường em bị dạy sai kỹ thuật trầm trọng, sẽ phá hỏng khả năng của em anh. - Nhưng bây giờ trong số học trò cấp ba của cô, em vững căn bản nhất. – Rồi không đợi cậu quyết định đi hay ở, cặp chân dài xoay gót. - Đi nào, Hyeyoon đợi nãy giờ. - Đ… đợi đã! Seunghyun không dừng lại, càng lúc càng bỏ xa cậu. Thiếu sự chỉ dẫn của anh, cậu còn tiếp tục lạc ở đây đến… tối. Bất đắc dĩ chạy theo sau, Jiyong trong đầu nghĩ cách từ chối công việc. Đứa hiểu chuyện như Seungri còn buồn mất mấy ngày, một cô bé con biết mình bị quên lãng sẽ còn khổ sở tới mức nào? Trước khi cậu trở lại như bình thường, tốt nhất cả hai không nên gặp nhau. Đang yêu thương bỗng chốc thành người dưng, nào có ai muốn?
Bước chân Seunghyun dừng lại. Jiyong chộp lấy vai anh, vừa lúc một cái bóng nhỏ lao tới ôm cậu. - Anh Jiyong! Đứa bé gái gọi khẩn thiết. Cửa trước đang mở hé, môi nó tái nhợt vì lạnh, dường như nó vẫn luôn ngồi trước nhà đợi. - Hyeyoon! Anh bảo em ở trong đợi mà! Seunghyun cởi áo khoác trùm lấy cơ thể gầy gò đang dính chặt lấy cậu. Mặc anh níu kéo, con bé vùi mặt vào bụng Jiyong, lắc đầu nguầy nguậy quyết không đi bước nào. Seunghyun nhìn sang cậu cầu cứu, gần như là van nài. Jiyong ngỡ ngàng, mất vài giây để tiêu hóa hết thông tin. Quèo, bé này chắc là em gái của ảnh, cũng có thể trở thành học trò tương lai của cậu. Cốt yếu là có một nhóc con đang bị lạnh, và có vẻ như chỉ có cậu mới thuyết phục được nó vào trong nhà. Cậu bế đứa trẻ lên, quấn áo khoác quanh người cho ấm.
- Hyeyoon ngoan. Mình vào nhà đi? - Anh Jiyong phải vào với em…. – Nó khóc tới hai mắt sưng húp, bờ ngực mỏng mảnh không ngừng run lên theo từng tiếng nấc. Lần đầu mẹ đi công tác, dường như đứa trẻ sáu tuổi cậu cũng đã khóc thảm như vậy, nhìn thấy bất cứ món đồ nào thuộc về mẹ là nước mắt ứa ra. Cậu ngồi đếm nhịp đồng hồ, 100 lần của 100 lần của 100 lần, đếm lâu đến cơ hồ tưởng rằng mẹ đã bỏ mình đi mất rồi. Nhưng nói gì thì nói, một cô bé mười một – mười hai có thể vì xa người dưng hai tháng mà khóc thảm như vậy sao? - Đương nhiên anh sẽ cùng vào. Cậu vừa dỗ dành vừa đưa con bé vào bên trong, Seunghyun cũng theo sau.
Căn nhà mang phong cách bày trí của một gia đình trung lưu, đồ đạc chồng lên đồ đạc giữa không gian hẹp. Liếc sơ qua, vật phẩm giá trị nhất có lẽ là cây piano. Seunghyung ra hiệu cho cậu ngồi xuống ghế sofa trong lúc đi chỉnh nhiệt độ phòng. - Anh đừng đi nữa…. Hyeyoon xin lỗi, Hyeyoon từ giờ sẽ ngoan…. Anh đừng bỏ đi…. - Hyeyoon được đặt xuống ngồi bên cạnh, bấu lấy áo Jiyong vò vò. - A…. – Nó xin lỗi chuyện gì, cậu làm sao nhớ được…? - Hyeyoon, anh nói em nhiều lần rồi. Anh Jiyong bận chuyện ở quê,nơi ấy sóng điện thoại lại yếu nên không gọi cho tụi mình. – Seunghyun trở lại đặt hai ly nước táo lên bàn, dúi vào tay con bé cái khăn mặt. – Lau đi nào. Tèm nhem như mèo. - Không phải, là anh Jiyong giận em…. Giận em nói bậy… - Con bé xì mũi vào khăn, lại nức nở. - Đâu có! Anh không hề giận! – Jiyong chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cũng phán bừa. Được rồi, chốc nữa cậu sẽ truy cứu chuyện anh trai đặt điều về mình sau. - Thật không…? - Thật mà. – Cậu xoa đầu con bé, chuyên nghiệp nở một nụ cười dịu dàng. – Hyeyoon ngoan nhất, ai mà giận được? - Anh sẽ tới thăm Hyeyoon chứ? – Con bé thỏ thẻ, như một con thỏ rúc vào lòng cậu. - Ừa, anh sẽ tới thăm em. - Sẽ lại dạy học cho em? – Cặp mắt càng thêm long lanh. -…. Bạn trẻ Jiyong vừa rồi có trăm ngàn lý do để từ chối, bây giờ đã quên sạch sẽ. Tới lượt cậu bắn tín hiệu cầu cứu sang Seunghyung, ngoài dự liệu, anh trai ngồi bên kia ghế salon cũng khoanh tay nhìn lại cậu, trong mắt là đồng dạng một câu hỏi, “em còn chờ gì mà chưa đồng ý”? Làm như tôi có lựa chọn khác. - Anh Seunghyung, lịch học của bé Hyeyoon giờ thế nào? – Cậu âm thầm dò hỏi anh. - À, em cứ đến vào mỗi thứ bảy như trước kia cũng được. Lát lên phòng với anh, anh ‘tiếp gạo’ trước cho. - Anh Seunghyung giấu gạo trong phòng ngủ? – Hyeyoon ngơ ngác hỏi, không đoán ra "gạo" ở đây chính là tiền lương. - Để đồ ăn trong phòng, kiến sẽ cắn đó. - Hyeyoon, không phải em định mang bánh mới làm cho Jiyong hyung nếm thử sao? - A! – Con bé vọt khỏi lòng cậu, trước khi đi còn ngoái lại dặn dò. – Anh Jiyong đợi ở đây nhe, em quay lại ngay. Cửa phòng bếp đóng lại. Jiyong nhịp nhịp tay lên bàn, nhìn Seunghyun. - Hừm? – Cậu nhướng mày. - Khụ, em đừng giận cô Song, cô cũng không biết gì về chuyện này. – Anh ta nhích tới ngồi cạnh cậu, thì thầm. Cũng biết là mình có lỗi cơ đấy. - Em không giận cô Song. – Cậu đảo mắt. Người phải chịu trách nhiệm là anh ta. - Tại… chuyện dài quá, anh định sắp xếp cho ổn thỏa rồi mới kể với em. Không ngờ em tới sớm vậy. Ít nhất cũng cho cậu biết vài thông tin cơ bản chứ, vừa rồi nếu cậu lỡ lời, Hyeyoon sẽ buồn bã tới mức nào. Cậu gọi điện báo từ năm ngày trước, không hiểu anh cần gì nhiều thời gian như vậy để “sắp xếp” sự kiện trong sáu tháng?
Thôi, chuyện gì đã xảy ra cũng xảy ra rồi, bỏ qua. - Dù sao em vẫn cần được giải thích. - Anh biết. Em ngồi chơi với Hyeyoon một lúc nhé, rồi đi café với anh, anh sẽ kể hết cho em. - Ok, nhưng có đến chỗ nào ‘quen’ thì nhớ báo em một tiếng. - Haha. Có ai bảo cái miệng cậu toàn đoán trúng điều gở chưa nhỉ?
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁-- - Anh ơi, Hyeyoon đàn cho anh nghe ha? Hyeyoon đã học xong bài anh giao rồi. - Ừ. Jiyong vỗ vỗ bụng, dạ dày của tôi… ở nhà của Seungri đã chén suất rưỡi bánh gạo, tới đây lại phải cố gắng ăn hết nửa ổ bánh ngọt lừ của con bé. Thôi lát nữa khỏi phải bắt xe bus, cứ đạp cậu một phát lăn từ nhà anh Seunghyun về nhà luôn đi. Con bé lanh lẹ leo mình lên ghế, Jiyong và Seunghyun không hẹn cũng cùng nhau theo sau. Đứng trên nhìn xuống, cơ thể nó càng gầy, làn da xanh xao chừng như ít khi tiếp xúc với nắng. Nhiệt độ phòng hiện khá cao so với bên ngoài, Seunghyun vẫn trùm mấy lớp áo khoác cho nó, trông cứ như một khối người tuyết tròn tròn trắng trắng. Những ngón tay đặt lên phím đàn, giai điệu mềm mại chảy trong không gian, nỗi buồn mang mác như từng gợn sóng loang xa. Comptine d'Un Autre Été, “Nursery Rhyme of Another Summer” (1*). Đi giữa một thành phố xa lạ, chợt nghe lạc giữa không khí tiếng hát ru của mùa hè năm nào. Jiyong sững sờ. Cậu nhìn những ngón tay em linh hoạt trên phím đàn, tâm hồn đã lạc đi đâu. Sâu trong ngăn tủ bàn học của cậu có một chiếc hộp nhạc. Cây dương cầm ba chân, mở ra sẽ có một cô vũ công xoay tròn, phát ra tiếng nhạc. Đó là món quà cuối cùng bố tặng cậu trước khi ông ra đi. Bao nhiêu năm rồi, mười, mười hai? Ký ức con người thật hữu hạn, mọi kỷ niệm từng có với ông đều đã loang ố, bạc phếch như những tấm hình cả hai chụp chung. Yêu quý gìn giữ bao nhiêu, rồi cũng quên hết, cậu dần quen với cuộc sống vắng bóng người cha, không còn mỗi đêm đều ôm món kỷ vật chìm vào giấc ngủ trong nước mắt. Chỉ là mỗi dịp sinh nhật sẽ lén ở trong phòng lấy nó ra mà thì thầm: “bố à, con lại lớn thêm một tuổi rồi.” Nhiều năm sau này, Jiyong mới biết tên nó là Comptine d'Un Autre Été. Khúc hát ru mùa hè năm nọ, bố à, giờ con đã có thể đàn nó thành thạo rồi. Bố ở trên cao có nghe thấy không? - Jiyong? Em còn sống không? Bàn tay to lớn huơ huơ trước mặt cậu. Hyeyoon đã đàn xong từ lúc nào, tay khép nép đặt lên đùi, đợi cậu cho nhận xét. Jiyong biết nhận xét gì đây, đành xoa đầu nó. - Hyeyoon giỏi quá, anh nghe mà đờ người luôn. Gò má non mềm ửng hồng, hai bím tóc lúc lắc khi nó lắc đầu. - Không có hay, em vấp suốt. Điệp khúc khó quá. A cũng phải, bài này phần điệp khúc khá nhanh và mạnh, nếu cứ gồng cứng cơ, tiếng đàn sẽ đứt quãng chói tai. Khổ nỗi cậu chẳng nghe thấy gì hết, không biết nên sửa thế nào. Hyeyoon mải đàn không để ý, Seunghyun đứng bên cạnh đã quan sát thấy hết. Anh ngồi xuống cạnh em mình, khuyến khích. - Nào, đánh lại với anh, anh chỉ cho. Nhớ anh dặn không? Hát theo, khi hát tiếng đàn cũng sẽ nhẹ đi. Hai con người một lớn một nhỏ, vừa đàn vừa ngân nga, Seunghyun dùng giọng mình để cho em gái biết tông giọng cảm xúc cho đoạn nhạc. Hyeyoon lực tay còn non, dù tập riêng từng đoạn rất kỹ thì khi ráp vào cả bản nhạc vẫn có những chỗ va vấp. Người anh trai lại tỉ mỉ chỉnh sửa từng phân đoạn, giảng giải ý nghĩa, dùng hình ảnh để vẽ nên trước mắt cô bé một loạt tranh miêu tả các sắc thái khác nhau. Bàn tay non nớt, một lần lại một lần tô màu lên bức tranh của riêng mình, mỗi sắc màu là một cảm xúc của riêng em. Đánh vấp cũng được, kỹ thuật quan trọng nhưng đừng câu nệ quá, quan trọng nhất là em phải lắng nghe. Âm nhạc sẽ chỉ là những hợp âm rời rạc nếu em không lắng nghe được dòng chảy cảm xúc bên trong, rồi dùng nó để hát lên những lời từ tim. Đấy, mới chính là âm nhạc.
Cậu đứng một bên xem hai anh em chơi đùa với phím đàn, quên cả thời gian.
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁--
Em đang thay anh giảng bài cho Hyeyoon, mặc dù không nhớ gì vẫn dịu dàng với con bé. Em luôn tự nhận mình gai góc, anh lại thấy tim em rất ấm.
Lúc phải chia tay, Hyeyoon níu lấy em khóc lóc. Suốt buổi con bé cứ không ngừng gọi tên em, lặp đi lặp lại mình nhớ em nhiều thế nào. Anh ước mình cũng có thể ngốc nghếch như vậy, mặc kệ tất cả mà ôm em, nói anh nhớ em.
Đơn giản hai điều, sao lại khó thực hiện đến vậy, hở Jiyong?
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁--
Chú thích: (1*) Comptine d'Un Autre Été (OST của Amelie đó, phim Pháp, dễ thương lắm~). https://www.youtube.com/watch?v=H2-1u8xvk54
Được sửa bởi vi_obsession ngày Sat Jan 16, 2016 7:01 pm; sửa lần 2. | | | | |
| |
| Senaboomkum Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 78 Số Thanks : 15 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] Thu Jan 14, 2016 8:20 pm | | | | | | | Tui nói nghe nè, chụy Hyun nhìn có vẻ gian quá Phân tích cẩu huyết ver. nè: Chụy Hyun trong cái ngày thi xxx gì đó giống như chia tay bạn Yong rồi bạn Yong đau khổ quằn quại quắn quéo blah blah blah sau đó mới mất trí nhớ rồi bây giờ hối hận mới làm lại từ đầu chăng? Xin lỗi vì quá cẩu huyết ) Tui là tui hóng fic bạn lắm lắm | | | | |
| |
| vi_obsession Author
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 3 Số Thanks : 0 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] Sat Jan 16, 2016 6:41 pm | | | | | | | Ai đang đón đọc hãy comment 1 tẹo nhé, mình sẽ cảm động lắm lắm :">
@Senaboomkum: Không hẳn (ahihi). Vì truyện có yếu tố supernatural nên mình hi vọng cái kết sẽ... khó đoán, cơ mà nghi lắm, thể nào cũng bị các reader ó-sầm nắm thóp .
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁-- 3 | Biển nhớ - Em thiệt vẫn không hiểu nổi anh thuê gia sư cho Hyeyoon làm gì. - Jiyong đặt ly cà phê sữa xuống bàn. - Vì mùa thu năm sau anh đi du học, muốn tìm người khác dạy cho con bé. - Nhưng em cũng sắp đi du học. Mà em cũng chỉ là học sinh, sao anh không nhờ giáo viên trường? - Dự định ban đầu là vậy. – Seunghyun cười bất đắc dĩ. – Mà Hyeyoon cứ đòi em dạy cho. Thôi kệ, từ từ anh sẽ có cách thuyết phục nó. - Tụi em… thân nhau không? Em không nhớ gì cả. - Ừ, hồi thi song tấu em hay sang nhà anh cùng luyện tập, sau khi thi xong vẫn hay ghé chơi. Hyeyoon đã được đưa tới nhà họ hàng ở chơi cuối tuần, trước khi rời đi còn quấn lấy cậu, viện đủ lý do để trì hoãn. Hình ảnh đứa trẻ tì mặt lên cửa kính sau xe mà ngóng mãi về hướng cậu đứng ám lấy tâm trí. Tiếng em nhỏ nhẹ “anh ơi, Hyeyoon làm bánh cho anh nè”, “anh ơi, Hyeyoon đàn cho anh nghe nhé.” Mỗi một lần gọi tên cậu là một lần bật cười khúc khích, chừng như chỉ cần gọi một cái tên cũng đủ để mang đến cho em hạnh phúc lớn lao. Đứa trẻ như vậy, Jiyong, mày có tư cách gì quên mất em? - Bé Hyeyoon có bệnh không anh? Em ấy trông không khỏe. - À, bị chút suyễn, sức đề kháng cũng yếu, nhưng bác sĩ bảo sẽ không chuyển nặng. Cẩn thận đừng làm mũi dị ứng là được. Câu trả lời nhẹ nhàng hơn cậu tưởng nhiều. Không cần quá để ý mới nhận ra Seunghyun luôn chăm chút cho cô em gái, cậu còn lo cô bé mắc bệnh đặc biệt gì. Suyễn có nhiều cấp độ, nếu ở cấp độ nhẹ thì không ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống. - Tốt quá. – Cậu thở phào, dù chưa hết lo lắng cho đứa bé. – Anh còn gì muốn kể về em ấy không? Em sợ em không giấu được chuyện bị mất ký ức. - Kể ra hết thì rất lâu, thôi em mang cái này về đọc cho nhanh. Anh lấy từ trong túi ra một xấp giấy photo, đẩy tới. Jiyong cúi đầu đọc những dòng chữ đầu tiên. - Hyung, đây là nhật ký của Hyeyoon?! - Chỉ những phần liên quan tới em thôi. Nhớ giữ bí mật với Hyeyoon. – Anh đặt ngón trỏ lên đôi môi đang mỉm cười. Bị cậu nhìn chòng chọc lên án thì càng cười toét miệng hơn. Người đâu mà mặt dày. Trong lòng đấu tranh nội tâm ghê gớm. Tùy tiện xâm nhập đời tư người khác là đáng trách, mặt khác, cậu không muốn làm con bé buồn. So với lời kể, nhật ký lưu lại ký ức một cách đầy đủ, hệ thống và chính xác hơn. Gấp tập giấy lại cất đi, cậu ngập ngừng. - Em sẽ mang về nghĩ xem có nên đọc không…. - Không sao, em cứ giữ. Không thích đọc thì đem bỏ. - Ủa Jiyong thiên tài. Cả anh và cậu cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Thằng con trai vuốt vuốt chỏm tóc đỏ dựng ngược như cái mào gà, nhếch mép cười khinh khỉnh. - Mày rảnh vậy? Rớt học bổng còn không ở nhà học bài, muốn rớt luôn lần xin học bổng tiếp? Chạy trời không khỏi nắng, rời khỏi trường rồi chuột vẫn bám theo cắn phá. - Ủa bạn Wook? Lại vừa bị bố tét mông, ra đây ngồi khóc hả? – Jiyong bày ra biểu tình vô vàn thương cảm, đưa cho thằng bạn học bịch khăn giấy. - Đây, tao cho mượn khăn giấy. - Câm miệng, thằng chó! – Thằng con trai hất văng vật trên tay cậu. Cặp mắt cáo xếch ngược hướng sang Seunghyun, như tìm được con mồi để công kích, viền môi mỏng dính lại nhếch cao. – Mày đi thầy không được, giờ bám theo đàn anh xin điểm hả? - Anh ấy chẳng giúp gì được tao. Sư huynh rành hơn tao, nói xem, ‘đi’ giám khảo nào mới dễ được nâng điểm? - Jiyong mày…! - A tao quên, cái này cần ‘kỹ thuật’ tốt, mà tao làm sao so được với mày. Thằng con trai xốc ngược cổ áo của Jiyong kéo thân thể nhẹ bẫng đứng dậy. Vải áo thít chặt vào cổ khiến cậu phải há miệng thở dốc, vùng vẫy cố thoát khỏi hai nằm tay như gọng kiềm. Những kẻ có tâm hồn yếu ớt và nhiều bí mật đen tối thường chọn dùng vũ lực để gây tổn thương cho người khác, bởi vì khi đấu tâm lý, chúng nó biết mình chỉ có thua. Thật thảm hại. - Đủ rồi. Nắm tay kẻ đối diện theo tiếng nói mà thả lỏng, Jiyong choáng váng vịn vào thành ghế, hớp lấy từng ngụm không khí. Seunghyun đứng chắn phía trước, bức tường cao sừng sững gần như che lấp hình ảnh cậu khỏi tầm mắt của thằng Wook. Cổ tay nó bị anh siết tới run rẩy, gân xanh gồ lên, chứng tỏ nó đang gồng sức chống lại. Trong mắt nó là sự phẫn uất của một con rắn bị dồn vào ngõ cụt. - Anh đừng xen vào! – Thằng con trai rít, Jiyong nghe được tiếng hàm răng nó nghiến vào nhau. - Nhân viên đi gọi bảo vệ rồi, cậu buông em ấy ra. Giọng anh trầm, không giận mà uy. Nấp sau lưng anh, Jiyong không thể thấy tất cả, chỉ biết thằng kia bị nhìn thì nuốt ực một cái. Nó bướng bỉnh kênh mặt lên nghênh đón ánh mắt của anh, như con ếch cố phồng to người thị uy với kẻ thù lớn mạnh, dù trong lòng đang run sợ không thôi. - Ông anh bảo vệ nó, có biết nó là dạng người gì chưa? - Không liên quan tới cậu. - Đừng có chọc tới nó, nó sẽ lại nhảy lầu tự tử đấy, ha! – Giọng thằng con trai oang oang, chẳng mấy chốc đã thu hút mọi ánh nhìn trong quán hướng về phía ba người bọn họ. - Thằng hèn, chả gì tới người thân. Những ngón tay Jiyong đang buồn chán nghịch tóc, run lên nhè nhẹ. Run rẩy và lạnh ngắt, như đáy lòng cậu. Cậu nhớ lại những ngày sau “tai nạn”, cặp mắt hằn sâu đuôi chân chim của mẹ vò võ thức trọn một đêm, ở bên giường canh cho con trai mình.
Vì bà sợ chỉ cần chợp mắt một khắc, đứa trẻ đó sẽ lao mình khỏi tòa nhà, rời bỏ bà mãi mãi. Như bố nó từng làm khi tuổi xuân của người con gái vừa chớm kết thúc. Thế giới của một đứa trẻ rất rộng lớn, có bạn bè, sự nghiệp tương lai và người yêu. Còn thế giới của một người mẹ đơn thân chỉ có đứa con – lẽ sống của mình. Cậu đã tự tay xé nát lẽ sống đó. - Ha, cái mặt đó là sao, hối hận à? – Thằng Wook cười khẩy. - Tởm. Jiyong chép miệng, người đang thấy tởm là tao mới phải, mày có tư cách gì nhắc tới mẹ tao? - Anh Seunghyun, chúng ta về đi. – Cậu khều vai anh, thừa sức trả đũa một thằng yếu tâm lý như nó, nhưng không phải trước mặt anh Seunghyun. Không cần vì một đứa như thằng Wook mà làm mất hình tượng tốt đẹp của mình trước mặt anh. Seunghyun không nhúc nhích. Bất thần, anh vung tay, đấm vào gương mặt giương giương đắc thắng của thằng tóc đỏ.
Jiyong đơ người.
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁-- Gió từ lòng sông nhè nhẹ quấn lấy làn áo và tóc mai khách bộ hành. Câu cầu khổng lồ như thân rồng màu đồng bóng uốn mình trên làn nước xanh êm ả. Xung quanh họ, đất liền trải ra mênh mông ôm lấy tầm nhìn bốn phía, san sát những tòa cao ốc chọc trời. - Chà, lâu lắm rồi em mới bị đuổi khỏi quán cà-phê vì gây rối đó. – Thả bộ dọc cầu, cậu nói với người đi cạnh. - Xin lỗi em. – Seunghyun đáp. Anh không nhìn cậu, đang đếm những viên gạch trên đường, suy nghĩ gì đó. Làn mi dài rủ bóng lên mắt, và trong chốc lát Jiyong tưởng mình nhìn lầm khi thấy một ngọn lửa u tối đang âm ỉ cháy trong đó. - Ấy, anh đừng xin lỗi, em phải cảm ơn anh chứ. Em chỉ không ngờ anh sẽ đấm nó. - Cậu cười rộ lên, thằng Wook phen này nhục nhã không ngóc đầu lên nổi. Nhưng khiến cậu thích thú hơn cả là anh Seunghyun. Một đấm vung ra không hề chứa sự giận dữ, anh ấy như đang phủi một con kiến khỏi áo, phủi xong thì lễ phép cúi đầu xin lỗi chủ quán. Chẳng hề bỏ vào tai những lời chửi bới khó nghe thằng tóc đỏ hét vọng theo anh. - Nó còn đánh em không? Em đó, lúc nào cũng tự giải quyết mọi thứ, không cho ai giúp hết. Lời trách phạt hàm chứa sự lo lắng, bàn tay to lớn vò đầu cậu. Tim đánh “thịch” một tiếng, cậu theo bản năng nghiêng người tránh đi. Nếu cả chuyện học sai kỹ thuật trước khi vào trường lẫn chuyện bắt nạt anh ta đều biết, thì có gì cậu của quá khứ không tiết lộ cho anh ta không? Dù có thiện cảm với anh, Jiyong cũng không chịu nổi bị bóc trần mọi bí mật trước mặt một người xa lạ. Tay của Seunghyun khựng giữa không trung rồi thu về. Sau thoáng ngạc nhiên, anh trở về với nụ cười cố hữu. - Anh nhiều chuyện rồi, em đừng để ý. - A… không sao hết! Cậu xua xua tay, âm thầm thăm dò sắc mặt của anh. Trái với đa số người, anh không tỏ ra tổn thương khi bị quên lãng, hoặc cũng có thể anh giỏi giữ bình tĩnh. Quen biết một thời gian ngắn, Jiyong chưa thấy anh xúc động bao giờ. - Thằng Wook giờ không dám làm gì. Lỡ em stress quá mà… ‘tự xử’ lần nữa, thì sự nghiệp của nó khỏi ngóc đầu lên nổi. - Ừ, cố đừng để ý lời nó nói nhé. Không phải… lỗi của em. Anh khẳng định chắc nịch, vô tình đâm vào tim cậu một cái gai nhức nhối. Không phải lỗi của em? Thật sao, không phải lỗi của tôi thật sao? Cậu thôi không bước tiếp, áp người vào thành cầu nhìn xuống sông. Seunghyun cũng dừng lại theo. Trước mắt anh, tấm lưng mỏng mảnh chúc dần, chúc dần về phía trước, nửa thân trên nhoài khỏi thành cầu. Nhón chân một chút, là rơi tự do. Cơ thể bị kéo vào một vòng tay. Seunghyun ôm cậu, siết đến phát đau. Mặt áp vào vòm ngực vững chãi của anh, Jiyong nghe được tiếng tim đập cuồng loạn. - Anh… Seunghyun. Em ổn rồi, thả em ra đi. Seunghyun cắn chặt môi, mặt trắng bệch. Ngọn lửa âm thầm trong mắt anh đã lan đến mọi đường nét trên gương mặt. Hai thằng con trai ôm nhau trên cầu, không khỏi khiến nhiều người đi đường ái ngại ngoảnh đi. Seunghyun lại không hề để tâm, ánh nhìn xoáy vào cậu, nung mặt Jiyong nóng bừng. - Em biết lỗi rồi, hyung.... Anh thả em ra đi…. – Jiyong nuốt nước bọt, cậu làm quá tay rồi. Ngoài dự liệu, Seunghyun thở dài, nửa như bất lực, nửa như dung túng. Anh mạnh bạo vò rối tóc cậu, vẻ tức giận biến mất cũng nhanh như khi nó đến. - Em chơi trò quái quỷ gì vậy?! - Anh sợ không? - Hmm?! – Seunghyun nhướng cao mày, sự điềm tĩnh anh vừa lấy lại được sắp bị phá vỡ lần hai. - Nhìn người thân của mình chết, anh sợ không? -…. - Thằng Wook nói đúng, em là thằng con tồi tệ nhất. Người đối diện nín thin, hiển nhiên là ngay cả anh ta cũng không tìm được lý do để phủ nhận. Dù “cậu” của hiện tại không phải là người đã quyết định tự tử, dù có gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra trong quá khứ, thì chính bàn tay này đã chà đạp lên tình thương của người thân và rạch một vết lớn trên đường sự nghiệp của cậu. Nếu được làm lại cuộc đời, cậu tuyệt không bao giờ đi vào vết xe đổ cũ. - Jiyong, không phải lỗi của em. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, em đã rất cố gắng chống đỡ rồi. - Ví dụ như? -… A… Seunghyung cuối cùng cũng hiểu mục đích cậu thực hiện trò đùa tàn nhẫn này. Cặp môi hé ra chực chờ nói gì đó, rồi lại mím chặt. Anh lắc mạnh đầu, trong mắt như có gì đó đang tan vỡ. - Anh không biết…. Trực giác mách bảo cậu anh đang che giấu gì đó. Anh cứ ngây dại nhìn vào một điểm trên đất, tránh ánh mắt cậu. Jiyong chợt thấy rã rời, cậu muốn kết thúc câu chuyện càng sớm càng tốt. - À quên mất, trả anh. – Cậu rút phong bì anh đưa lúc còn ở nhà đặt vào tay Seunghyun. - Em đến chơi với Hyeyoon, tiện thể chỉ cho em ấy một chút, không cần lương. - Hả? - Seunghyun dúi nó trở lại tay cậu. – Không được, em cũng đang rất bận mà. - Không cần, em chỉ muốn bù đắp cho Hyeyoon.- Cậu kiên quyết ấn nó vào tay Seunghyun. – Anh thôi dùng dằng đi, biết em bận thì nhận để em còn về sớm! Đã cố tình đưa tiền ngay giữa đường để anh ấy phải nhận ngay, Seunghyun vậy mà vẫn bướng bỉnh không lấy. Cổ họng nghẹn ứ, cậu không cần biết mình đang vô duyên vô cớ bực dọc, chỉ muốn vùng thoát khỏi đây. Như vậy khoảng một phút thì anh ta bỏ cuộc, cất phong bì vào cặp. Jiyong dợm bước muốn bỏ đi thì nghe hỏi. - Em muốn ra biển không? -…? – Cậu khó hiểu nghiêng đầu, chuyển chủ đề đột ngột thế? - Đi với anh ra biển đi. Biển mùa này rất đẹp, sẽ làm em bớt mệt. - Hyung à, biển bây giờ vừa lạnh vừa xám xịt, đẹp chỗ nào? - Jiyong giễu cợt. - Đi với anh một buổi thôi, anh sẽ kể hết cho em những gì anh biết được. Jiyong do dự, cậu không chắc anh đã biết được bao nhiêu, càng không chắc mình đã chuẩn bị tâm lý để lắng nghe chưa. Sau cùng, vẫn thu hết can đảm mà gật đầu. - Được, chỉ cần anh giữ lời hứa.
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁-- Một tiếng rưỡi sau, họ ra tới biển. Hoàng hôn đang buông. Cậu gỡ giày bước trên nền cát mịn, sóng rì rầm hát bên tai. Quầng mặt trời dần mất hút ở đằng xa, cuốn theo nó mọi vàng tươi rực rỡ và để lại một bầu trời tím u uẩn. Những dảy mây lưu luyến giữ lấy vệt nắng cuối ngày, vân hoa đỏ tươi uốn lượn lan tỏa trên nền trời tím. Ngón chân chạm vào mé nước, hơi lạnh luồn qua da thấm vào tim. Cậu đứng ngẩn người, sóng nhịp nhàng vỗ vào bàn chân, cho đến khi mặt trời hoàn toàn bị nuốt trọn bởi bóng tối. - Jiyong, thấy đỡ hơn chưa? Seunghyun đứng trên bờ cát khô gọi cậu. Jiyong chợt nhận ra giọng nói ấy rất giống tiếng sóng biển. Dịu dàng vỗ về, trầm ổn ấm áp. - Anh hiểu rõ em thật, Seunghyun. – Cậu cười với anh. Còn đi với cậu một tiếng rưỡi tới biển, người này bị ngố hay rộng lượng như bồ tát vậy? - Đỡ rồi thì lên đi, ngâm chân lâu sẽ cảm lạnh. – Seunghyun không khẳng định cũng không phủ định, ôn tồn nhắc nhở. - Vâng. Cậu trở lại bờ, chân trần đạp lên cát, cùng anh tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống. Không khí biển trong trẻo và yên tĩnh luôn khiến người ta dịu lại. Jiyong sinh ra ở một thành phố gần bờ nước mênh mông, cách xa Seoul lắm. Sau khi bố mất mẹ đưa cậu vào thủ đô làm việc, mỗi khi nhọc nhằn khó khăn cậu đều nghĩ tới quê hương, nó tượng trưng cho những ngày đẹp nhất, gia đình đủ đầy và cuộc sống vô lo. Từ Seoul tới Incheon không xa, bởi vì không thể về quê nên hè nào cậu cũng đến đây chơi cho bớt nhung nhớ, nhưng từ sau khi được nhận vào nhạc viện thì mất dần thói quen ấy. Khi người ta trưởng thành, sẽ không còn tin vào một nơi kỳ diệu có thể chữa lành mọi vết thương tâm hồn. Những vết thương quá sâu, thì không gì có thể hàn gắn. - Xin lỗi anh. - Ừ? - Em vô cớ nổi giận với anh…. - Không sao, haha. Đấy đâu đã gọi là nổi giận, em hồi mới gặp anh mới là thảm họa. Anh chuyển chủ đề, cũng coi như ngầm đồng ý tha lỗi cho cậu. - Khụ, kinh khủng lắm hả…? - Jiyong biết mình chẳng hề tốt tính, lần đầu gặp không biết sư huynh có ấn tượng xấu đến mức nào. - Ừ. Cô giáo muốn anh gặp vài học sinh cấp ba của cô, thấy ưng ai thì đi thi với người đó. Đứa nào cũng lo nơm nớp, còn em ấy hả, vừa gặp đã nói muốn anh đánh thử cho em nghe. Dù em dùng giọng rất lễ phép thì anh cũng biết tỏng ý định của em. Không khác nào đang thách thức, “anh có đủ trình độ để đi thi với em không”. Jiyong ôm trán, muốn đập đầu vào cát tự tử ghê. - May là cô đã dặn trước với anh về em, nên ừ, anh đàn thử. – Seunghyun trông thấy sắc hồng lan trên mặt cậu, tủm tỉm cười. – Sau đó thì… - … thì…? - Jiyong giương mắt lấm lép nhìn anh. - … thì em thay đổi thái độ 180 độ. Bám lấy anh tìm cách làm thân, suốt ngày lải nhải đòi anh chọn em. Quèo, cái này đúng chuẩn mặt dày của Jiyong. Cậu sẽ không công nhận ai cho đến khi tận tai nghe tiếng đàn, và một khi đã thừa nhận tài năng người đó thì sẽ như fan cuồng, lẽo đẽo bám theo. - Hụ hụ, chắc anh ghét em lắm? – Cậu vùi mặt vào hai bàn tay, ai chôn tui xuống hố luôn đi…. - Anh thấy em giống… con cá gì mà đụng vô thì phồng lên như quả cầu gai ấy? -… Cá nóc…. - Anh ấy dám so sánh cậu với cá nóc…. Bộ tôi tệ tới vậy? - Ừ, đáng yêu. -…. – Quan niệm đáng yêu cũng thật quái dị. – Rồi tụi mình vẫn song tấu chung hả anh? - Vì từ đầu cô đã muốn anh chọn em. - Hửm, sao lại là em mà không phải các anh chị đại học? – Jiyong mặc dù tự mãn với khả năng của mình thì cũng không phải không biết mình kém xa nhiều người biết bao nhiêu. -Cô muốn anh bổ túc kỹ thuật cho em. Giải đấu đó chỉ quan trọng đối với khối phổ thông, lên tới đại học sẽ có các cuộc thi danh tiếng hơn. Nói tóm lại, anh tham gia chỉ để thay cô giáo dạy kèm cho cậu. Làm thầy không công còn gặp phải đứa học trò ngỗ nghịch, khổ hết biết. - Tội anh, vì cô giáo mà phải chịu đựng em…. – Bạn Jiyong thông cảm vỗ vỗ vai anh trai. - Khờ quá! - Dạ? – Jiyong ngơ ngác. - Không có gì, hà hà. Thật ra thi chung với em vui lắm, em siêng, nắm bài cũng nhanh. Phải cái bướng, nhiều khi nói không nghe. Kêu em đi ngủ sớm, em tập tới khuya, hôm sau lúc anh giảng thì ngủ gật. - Vậy anh có phạt em gì không? - Có, phạt em nguyên ngày hôm đó không được đụng vào piano, chỉ được ăn ngủ chơi thôi. Thế là em giận điên lên. – Anh nói cùng một tràng cười lớn, rồi xoa đầu cậu, lần này Jiyong không tránh ra, bàn tay to lớn… mang hơi ấm khá dễ chịu…. Những người từng hợp tác với Jiyong không ưa cậu vì nhiều lý do: khó tiếp cận, bướng bỉnh không nghe lời đàn anh, hoặc chăm chỉ thái quá khiến bạn cùng nhóm luôn có áp lực phải làm việc hùng hục. Trường học và những người bạn – điển hình như thằng Wook – đã dạy Jiyong nhiều điều về hợp tác, bào mòn phần gai góc trong cậu. Mặc dù vậy, hiếm gặp ai vừa có thể khuất phục vừa thông cảm cho cậu được như anh. Jiyong có chút nuối tiếc là mình đã quên hết sáu tháng đó, những kỹ thuật được anh chỉ cho hẳn là rất quan trọng. - Em nghe nói… chúng ta bỏ thi giữa chừng? – Không chịu nổi tò mò, Jiyong đánh bạo hỏi. - Ừ, vì ngay ngày thi thì anh lại không thể có mặt ở trường thi. Lần đó thật thiệt thòi cho em…. – Anh áy náy đáp. - Anh đừng nói th… Tiếng sấm nổ trên bầu trời cắt ngang lời của cậu. Cơn mưa rào đổ ập xuống cùng tất cả sự dữ dội lạnh lẽo của thời tiết tháng mười một. Thôi xong. Nghe đồn trước khi xách dép ra biển chưa thằng nào coi dự báo thời tiết?
--❁o❁❁o❁o❁❁o❁--
Hôm đó anh đi với em ra biển, khắp nơi đều là dư ảnh của những ký ức chúng ta từng có với nhau. Nụ hôn đầu vụng dại, đêm trăng đẫm tình, và thật nhiều những lời hứa về “mai sau” chúng ta trao nhau. Chúng ám lấy anh, thì thầm vào tai mọi nơi mọi lúc.
Em vẫn yêu biển như ngày nào, nhiều như yêu mẹ và dương cầm. Nhưng anh biết đợi trọn một đời, em cũng không bao giờ yêu anh lần nữa.
Trái tim em gần sát, mà anh không thể chạm vào.
Trả lại cho em đôi cánh tự do, Jiyong. Mong em dùng nó, thay anh đưa nguyện ước bay cao. | | | | |
| |
| Tiêu đề: Re: [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] | | | | | | | | | | | |
| | Similar topics | |
|
| [T]Mùa hạ bị đánh cắp [Longfic| GTOP] | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| | |
| |