| [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] | |
| | Tác giả |
---|
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sun Dec 11, 2011 10:04 am | | | | | | | Author: mýt_kun
Disclaimers: chả ai thuộc về mình ý cho dù mình đang thèm lắm
Category: humor,lil sad,yaoi
Pairing: only Gtop
Rating: M
Summary: cả hai tâm hồn,điều thiếu hụt đi sự thương yêu và chăm sóc của bố,của mẹ.Những thương tổn họ phải chịu,liệu có ai sẽ làm lành nó?
Chap 1: -Ji Yong àh,con nhớ appa đã nói gì chứ?Không được pháp nói với ai về chuyện tối nay đâu đấy.
Cậu sợ hãi gật đầu,nước mắt cứ vô thức chảy ra,tràn đầy hai gò má,nhiều đến nỗi đến cả chủ nhân của chúng cũng không nhận thức được là mình đang khóc.
-Tốt lắm.
Ji Yong rụt đầu vào né tránh sự đụng chạm của người đàn ông to lớn kia,cơ thể cậu không ngừng run rẩy.Hạ thể cậu đau,nhưng chẳng thể đau được bằng trái tim vỡ vụn của cậu.Appa,cứu con!
Cậu nằm vật xuống sàn đá lạnh cóng với tình trạng toàn thân không mảnh vải,mặc cho cái lạnh tê buốt đang làm đông cứng cơ thể mình.Cậu nhớ lại khoảng thời gian khi appa cậu còn sống,cậu đã có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc như thế nào,còn bây giờ,kể từ khi hắn ta-cha dượng của cậu đến và appa cậu mất thì cuộc sống của cậu quả thực chẳng khác gì một mớ bất hạnh và tủi nhục.
-Ôh kìa,sao mày không lại nằm ở đây?LẠi còn nghịch cái gì mà chảy hết máu thế kia?
Một người phụ nữ khá xinh đẹp thờ ơ bước vào,rồi trợn mắt lên,nhìn một lượt khắp căn phòng mình cùng đứa con trai đang ngồi dựa vào tường với độc một chiếc áo sơ mi mỏng dính máu trên người.
-Mày đúng là vô tích sự.Về phòng mày đi.
Ji Yong cố gắng đứng dậy,lết từng bước đau đớn ra khỏi phòng,cái áo ướt sũng mồ hôi và máu đang quấn lấy người cậu,làm lộ ra những đường cong quyến rũ đến gợi dục.
*10 năm sau*
-Mày có thấy cái thằng Kwon gì gì đấy mới vào rất lạ không?
Cô gái với mái tóc vàng chóe ngang lưng khẽ thì thần vào tai cô bạn ngồi kề.
-Kwon Ji Yong ý hả?Thằng đấy ghê lắm,toàn đi đánh nhau,người lại lắm mấy vết rạch mới sợ.
Cô gái kia rùng mình một cái rồi hơi quay đầu lại nhìn lén chàng trai đang ngồi thừ ra bên cạnh cửa sổ,gương mặt đẹp như thiên thần ấy như tỏa sáng.Một thiên thần trong bóng tối.
-So ra,Min Hwa,các em còn nói chuyện nữa hả?Không tập trung làm bài đi.
Hai cô gái giật mình,kéo ánh mắt của mình về rồi cúi gằm mặt xuống,vớ lấy cái bút và giả vờ ghi vvaif dòng vào cuốn vở trắng tinh.Ji Yong lơ đãng hướng đôi mắt mình về phía trên lớp,đầu óc cậu giờ thật sự trống rỗng,cả cuốn vở của cậu thì chi chít những vết mực sổ ngang dọc.
-Ji Yong,em đọc tiếp bài cho cô.
-Ji Yong…
-KWON JI YONG EM CÓ NGHE CÔ NÓI KHÔNG HẢ?
Cậu cau mày đứng dậy,ném cho cô giáo mình một ánh mắt bất cần và giận dữ.Cậu cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi,thế mà bà già này này lại phá hỏng nó,thật chết tiệt.Liếc mắt qua quyển sách tả tơi rơi rụng của mình,cậu đốp lại một câu:
-Em không biết,thưa cô Park Min Joon.
Min Joon tức đến nghiến răng kèn kẹt.Quả thực cô chẳng biết làm gì với tên học trò ngỗ ngược kia nữa,nói nhiều rồi,phạt nhiều rồi,đình chỉ nhiều rồi,cũng có tác dụng gì đâu.Thôi đành mặc ác nó vậy.
-Thôi,em ngồi xuống đi.
Ji Yong cười nhạt rồi đặt bịch chiếc cặp của mình lên bàn và lôi ra chiếc headphone đắt tiền.Bên dưới,cả lớp gần như căng mắt ra nhìn cậu như một sinh vật lạ,chưa ai trong lơp dám dây dưa đến cái bà Min Joon chằn tinh này,thế mà cậu còn… -Nào,cả lớp quay lên đi chứ.
Sốc tập hai.Ôi!Hôm này là cái ngày mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà cả bà chằn Min Joon cũng bị Ji Yong chấn áp thế này.( ==” )
*Giờ ăn trưa,tại sân thượng*
Ji Yong lẳng lặng mở hộp cơm của mình ra rồi nhìn chăm chăm vào nó như bị thôi miên:TOÀN CƠM TRẮNG VÀ CHẲNG LẤY MỘT TẸO THỨC ĂN NÀO.Cười cay đắng,cậu múc từng muỗng cơm lên và tống nó vào miệng nhai nhồm nhoàm.Cả miệng cậu đắng ngắt,cảm tưởng như đang nhai thuốc vậy.Nước mắt chát chúa rơi đầy hai gò má và cậu cũng chẳng thèm gạt đi,mặc cho từng giọt,từng giọt nhỏ xuống hộp cơm vô vị.
Flash back
-Con mang cơm hộp đi ăn nhé
Run rẩy đón lấy cái hộp nhỏ nhắn trên tay cha dượng của mình,cậu cố giữ lấy một chút bình tĩnh trước mặt tên cha dượng cuồng dâm này.Nhớ lại những cơn đau và những “trò vui” mà hắn từng gây ra cho mình,cậu bất giác chỉ muốn hất tung hộp cơm này vào cái mặt trơ tráo của lão mà thôi.
-Cơm umma làm đó con.
Người cậu như cứng đơ lại trước giọng nói ngọt ngào nhão nhoét của người mà cậu hàng ngày vẫn gọi là mẹ.Mẹ ư?Liệu bà ta có xứng đáng làm mẹ không cơ chứ?Chỉ vì tiền và vì tình mà bà nỡ để chính chồng mình đi làm tình với con riêng của mình đấy.Nhưng sao…lòng cậu lại trỗi lên một niềm vui nho nhỏ thế này?
End Flash back
-Khóc làm gì dữ thế hả?Này,cần không?
Ngẩng lên nhìn chiếc khăn tay trắng tinh,cậu hất mạnh tay ra rồi lớn tiếng:
-Điên hả?
-Chết tiệt,có ý giúp còn lớn tiếng hả?
Cổ áo cậu bị xốc ngược lên,cái bản mặt lạnh lùng đạm chất sát thủ của tên kia cứ dí sát vào mặt cậu dọa dẫm. -Thì…sao hả?Khóc…khóc cũng không được sao.
Cậu đá mạnh vào ống đồng hắn rồi trừng mắt quát tháo.Ôi,còn đâu hộp cơm trưa của cậu chứ?Dù chỉ là cơm…cơm trắng nhưng nó cũng là thức ăn để chui vào bụng đấy.Cái tên chết dẫm này,đúng là…
-Tôi cấm cậu àh?Tôi chỉ đưa cậu cái khăn lau mặt thôi mà.
Bực dọng ngồi bệt xuống đất và ôm lấy cẳng chân mình,hắn nói và chẳng thèm nhìn mặt cậu.Quá đáng lắm rồi,người ta dị ứng với nước mắt nên mới thế,chứ không thì mơ đi nhá,Choi Seung Hyun này đâu phải là đồ điên mà đi lo chuyện người khác.
-…
Cậu cúi xuống,thẫn thờ nhìn chiếc hộp cùng cơm vị văng tung tóe,bất giác lại muốn khóc.Mẹ,rốt cục con có phải là con của mẹ không?Con đã làm gì?Con đã sai gì?Kiếp trước con đã phạm lỗi gì để kiếp này lại chịu số phận hẩm hiu thế hả mẹ?Mẹ ơi,con ghét mẹ,con hận mẹ nhưng cũng yêu mẹ.Bố,người con ghét nhất và cũng yêu nhất là bố,vậy mà bố lại để con lại một mình trên thế gian đầy bất hạnh này.
-Cậu…tôi đền cậu hộp cơm là được chứ gì?Đừng khóc nữa.
-Cậu có sao không đấy?
Seung Hyun giật mình chạy lại gần Ji Yong khi thấy tiếng gào khóc ngày một lớn trong.Ngẩn người nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp như thiên thần ướt nhoèn nước mắt,đầu óc hắn dương như bị đông cứng.Đẹp,rất đẹp,nhưng buồn và cũng rất buồn.Đôi mắt màu tro xám của cậu giờ đục ngầu và ầng ậc nước,dường như nó đang chất chứa hàng tá những tâm sự không thể chia sẻ cũng như nỗi buồn cất giấu.Cánh mũi thon nhỏ của cậu phập phồng sau mỗi cơn nấc nghẹn ngào,gò má cậu đỏ ửng lên vì mệt và nóng,trán cậu thì dính đầy những lọn tóc đen bết mồ hôi.Trông cậu thật giống như một thiên thần đang vùng vẫy trong bóng tối nhơ nhớp.
-Hức hức…
Sao một hồi gào khóc đến quen mình,cơ thể cậu dường như lả đi vì mệt và nóng,cái áo đồng phục trắng của cậu thì ớt nhẹp mồ hôi.Ngả lưng về phía sau,cậu bất ngờ khi thấy một hơi ấm bâo lấy cơ thể mình và sàn nhà thì có vẻ…hơi dốc quá thì phải.
| | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sun Dec 11, 2011 10:05 am | | | | | | | Chap 2:
-Sao về muộn vậy con?
Ji Yong rùng mình trước sự đụng chạm của ông bố dượng mình.Gượng ép bản thân nở một nụ cười,cậu lẳng lặng đi vào trong nhà và quẳng cái cặp rỗng tuếch của mình xuống cái ghế sô pha bọc da lộn đắt tiền.
-Con có muốn đi ăn cùng bố mẹ không?
Cậu im lặng nhìn ánh mắt sắc như dao cạo của người phụ nữ đứng trước mặt mình mà hàng ngày cậu vẫn gọi là mẹ.Nếu không muốn cậu đi cùng thì còn hỏi làm cái gì quái gì cơ chứ?Nhiều lúc cậu tự hỏi bà ta còn xứng đáng làm con người không khi mà bà nhẫn tâm hành hạ đứa con cốt nhục của mình như vậy.
-Không.
Nói đoạn cậu đùng đùng bỏ lên nhà,cơn tức giận cố kìm nén lại bốc lên đỉnh đầu cậu,Đôi mắt tro xám hằn lên những tia máu phẫn nộ,đôi tay nhỏ nhắn nắm thành nắm đấm,đâm từng móng tay sâu vào trong da thịt đến hằn một vết sâu hoắm,hệt như vết thương nơi trái tim vô cảm của cậu.
-*** chết!
Ji Yong lia chiếc gối ôm mềm mại của mình xuống đất,rồi đi theo cùng chiếc gối là cái chăn,điều khiển,bút,…Bất cứ thứ gì thuộc tầm với của cậu đều bị lẳng xuống dưới đất và nằm im ỉm nhìn cơn tức giận của chủ nhân mình.
Cạch
Dựa lưng mình vào bờ tường lạnh buốt,cậu trượt xuống và ngồi bệt dưới nền đất,cổ họng nghẹn ứ lại,những giọt nước mặt trực trào ra thì lại bị cậu nuốt ngược xuống.
Tong tong tong
Màu đỏ…
Đẹp…
Thuần khiết đến mê người…
Ji Yong lặng người ngắm nhìn dòng máu đỏ lăn chầm chậm trên làn da trắng muốt của mình.Cổ tay,cánh tay và gần như khắp người cậu,đâu đâu cũng thấy những vết thương mới có mà cũ cũng có.Cậu thích cái màu của máu,thích cái mùi của máu và cả cái vị tanh tởm lợm của nó.Có thể mọi người sẽ nói cậu điên,cậu quái dị,cậu thần kinh,nhưng cái màu đỏ ấm áp,cái vị nóng ẩm của nó khiến cậu dễ bình tâm lại,khiến cậu như cảm nhận được….sự yêu thương thiếu hụt của mình.Nắm chặt phần chuôi dao,cậu chậm rãi khứa mạnh vào bắp đùi mình,tạo thành một vết thương vừa dài vừa sâu hoắm,máu tứa ra,nóng và ẩm.
-Hyunie,con về rồi hả?
-Cảm ơn đã hỏi.
Seung Hyun lạnh lùng đốp chát.Mẹ gì mà cách con có 10 tuổi,mặt trẻ măng,lại còn ăn mặc khiêu *** nữa chứ.Đã định mời chài bố hắn,nay lại còn tán tỉnh hắn ư?Mụ ta quả là hiểm độc.Nhưng mà quả quýt dày có móng tay nhọn,rồi sẽ có một ngày hắn sẽ dùng chính tay mình lột bỏ bộ mặt dày trơ tráo của mụ.
-Con có muốn ăn gì không? Seung Hyun nhăn mặt khi cái mùi nước hoa đậm đặc quyện với mùi nữ trang dày cộp ấy phả lên mũi.Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ,cái mùi mà hắn yêu thích nhất và cũng là cái mùi mà hắn không bị dị ứng,chỉ có riêng mùi hương thoảng của mẹ hắn,người đã mất cách đây hơn 15 năm.
-Tránh xa ra,nồng quá đi.
Hắn bịt chặt lấy mũi rồi đẩy mụ ra một cách thô bạo,khiến mụ lảo đảo và ngã bịch xuống sàn nhà lạnh buốt.
-Jin Na,em có sao không?
Seung Hyun trừng mắt,nhìn đăm đăm vào cái cảnh tượng sến chảy nước kia:một người già bằng tuổi cha chú,đỡ lấy cánh tay nhỏ nhắn thanh mảnh của một phụ nữ mới 27,28 tuổi,miệng thì luôn mồm hỏi han ra vẻ ân cần.Thật buồn nôn.
-Hyun,sao con nỡ đối xử với mẹ con như thế hả?
-MẸ CON ĐÃ CHẾT RỒI.CÒN MỤ TA CHỈ LÀ VỢ CỦA BỐ THÔI,KHÔNG LIÊN QUAN TỚI CON.CUỘC ĐỜI NÀY CON CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI MẸ MÀ THÔI.
Seung Hyun gào lên,đôi mắt sắc lẻm ấy quét ngang qua bộ mặt trơ tráo của mụ,khiến mụ gần như đứng phỗng,còn người bố của hắn thì chỉ im lặng một cách bất lực,nhìn đứa con mình nổi khùng.
-Chết tiệt,tôi lên phòng.
Hắn hậm hực cố nén cơn giận của mình lại rồi dậm từng bước chân nặng trịch xuống bậc cầu thang.Đầu hắn như bốc hỏa,tay hắn vịn lấy thành mà như muốn bẻ gẫy nó ra thành từng mẩu gỗ nhỏ.Mà đã nói chưa nhỉ?Hắn là một kẻ đặc biệt,một kẻ có sở thích kì dị.Hắn thích sự đau đớn,hắn thích hành hạ bản thân mình,và hắn thích liếm những giọt máu nóng của chính bản thân mình.Hắn yêu nó.
Bịch.
Ji Yong nhắm chặt mắt lại và nghiến răng cố không nghĩ đến cú va chạm giữa mông mình với mặt đất chuẩn bị diễn ra.Đầu cậu giờ chỉ còn thầm rủa cái con người vừa đi đứng không cẩn thận mà va vào mình.
-Ah!!Cái cậu ngày hôm qua.
Ji Yong rùng mình trước cái giọng khàn khàn mà cố ngân cao vút kia.Thận trọng hé mở rèm mi của mình ra,cậu lại giật mình khi cái bản mặt đạm chất lạnh lùng đang nở một nụ cười đến toét cả miệng kia.
-Anh…anh là cái thằng làm đổ thức ăn của tôi hả?
Ji Yong đùng đùng tóm lấy cổ áo hắn mà gằn giọng.Seung Hyun dường như phải cố nén tiếng cười lắm khi nhìn cái bản mặt dễ thương đang giận dữ của ai kia.
-Thế cậu nghĩ là ai hả?
HẮn vẫn cười,nhưng nụ cười thì có vẻ dữ dằn hơn trước.Cánh tay rắn rỏi của hắn nắm chặt lấy cổ tay cậu và kéo nó ra khỏi cổ áo mình.
-Ah!
Ji Yong kêu lên,vội dùng móng tay cào thật mạnh lên mu bàn tay của hắn,khiến hắn giật mình buong cổ tay cậu ra.Thấp thoáng đằng sau cái măng-sét (A/N:cái cổ tay áo ý ạh),hắn thấy những vệt máu tươi còn ướt,và bỗng dưng,sự hứng thú trong hắn lại nổi lên.
-Cậu cũng thích tự hành xác hả?
Seung Hyun cười gian rồi vòng tay qua ôm chặt cứng lấy eo cậu,phả hơi thở ấm nóng của mình vào vành tai cậu,hắn nói.
-Anh…
-Bởi vì tôi cũng thế.
Hắn nhếch mép nhìn cái mặt đơ đơ của cậu,rồi cả cái cách đôi bàn tay nhỏ nhắn của cậu buông lỏng nơi vết thương còn rướm chút máu.
-Thì sao chứ?
-Tôi sẽ bày cách cho.Được chứ?Đảm bảo việc này sẽ rất thú vị.Cậu tin tôi chứ?
Seung huyn buông eo Ji yong ra,rồi đút hai tay vào túi,dáng đứng của hắn trông hệt một tên ăn chơi chuyên nghiệp.Cái vẻ đó của hắn khiến cậu bất giác rùng mình,rụt đầu lại nhưng cái tính tò mò của cậu lại trỗi lên,khiến đôi môi hồng căng mọng kia mở ra:
-Được thôi.Tôi sẽ làm.
-Tốt.Tối nay đợi tôi ở trường.
Nói đoạn,hắn bỏ đi,với nụ cười đầy gian manh và hàng tá câu hỏi trong bộ óc ngây thơ cậu. | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sun Dec 11, 2011 10:05 am | | | | | | | Chap 3:
Part 1
-Khốn nạn!
Ji Yong co người lại trong chiếc áo khoác mỏng dính.Cơ thể còi cọc của cậu run lên từng đợt mỗi khi những ngọn gió vô tình kia thổi qua.Hắn đã bỏ bom cậu được mấy tiếng rồi nhỉ?Ít chắc cũng phải 2,3 tiếng rồi.Nếu mà đêm hè thì còn đỡ,đằng này lại vào giữa mùa đông lạnh ngắt thế này chứ.Đôi môi hồng mềm mại của cậu giờ chuyển dần sang tím,da cậu thì trắng bệch,đôi tay co quắp lại với nhau nhằm giảm thiểu đi cái lạnh giá buồn thảm này.
BỐP.
-Ái!
Vùng vằng đá mạnh lon nước rỗng dưới chân,ai dè đâu cái lon đấy lại nhằm trúng đầu ai kia mà bay vào,và đương nhiên trước cổng trường vắng tanh ấy lại vang lên một tiếng hét thất thanh.
-Cậu làm cái quái gì thế hả?
Seung Hyun ôm lấy cái trán sưng đỏ của mình rồi quẳng ánh mắt tức tối về phía cậu,kẻ cũng đang đối đầu lại ánh mắt sắc lẻm của hắn bằng đôi mắt…long la long lanh nước.
-Anh…BỎ BOM TÔI MÁY TIẾNG RỒI HẢ?ĐỒ *** CHẾT!
Hắn cười nhạt trước thái độ vùng vằng tức giận của cậu,rồi chỉ bằng một cái với lên phía trước,hắn tóm gọn lấy vòng eo nhỏ của cậu và kéo mạnh lại,chất giọng khàn đểu cáng của hắn vang lên:
-Chuẩn bị cho sự đau đớn chưa cưng?
Ji Yong rùng mình,cố thoát khỏi vòng tay hắn trong vô vọng.Cậu thấy sợ,sợ ánh mắt gian tà của hắn,sợ cái đụng chạm nhục dục của hắn,sợ cả cái giọng gợi tình của hắn nữa.Cậu sợ con người này.Đôi chân cậu khua khoắng trong không khí khi cả người cậu bị nhấc bổng lên như một bao gạo nhẹ tênh.
-Ahhhhh!!!!Bỏ tôi ra,để tôi đi.
-Quá muộn rồi cưng ạh.
Seung Hyun vứt cậu vào chiếc xe mới toanh của mình rồi leo lên và phóng đi với tốc độ kinh hãi,khiến cho con chuột nhỏ ngồi phía sau không ngừng rên rỉ,nước mắt chỉ chực trào ra.Hắn nắm chặt cái vô lăng,tưởng chừng như chỉ muốn bóp nát lấy nó.Cả đời hắn,hắn ghét nhất là nước mắt,cái thứ chất lỏng nóng ấm và mặn đắng đấy.Mẹ hắn,đã không biết bao lần phải rớt lệ vì ba hắn-một kẻ phụ tình,hắn ghét,hắn ghét mẹ hắn những lúc đấy,nhưng càng ghét thì lòng hắn lại càng đau.
-Câm mồm lại đi.Đừng có rên rỉ nữa.
Seung Hyun liếc đôi mắt sắc của mình về phía cậu,khiến những tiếng nấc ngay lập tức ghẹn lại trong cổ họng,chẳng thể nào bật ra được.Ji Yong nhắm chặt đôi mắt rưng rưng nước của mình lại,hai bàn tay nắm chặt vào nhau không ngừng run rẩy.
Ji Yong POV’s
Khốn nạn!Mình đã tỉnh ngộ ra chưa hả Ji Yong?Cái tính hiếu thắng của mày đang đẩy mày đi đâu đây này.Cái đời mày đúng là nhục,nhục lắm.Hết bị cha dượng đè lên người,làm mất cả chút nam tính còn sót lại trong cơ thể còm nhom này,giờ thì tên khốn nạn kia đang định làm gì mày đây?Đè mày,làm tình với mày,rồi lại bỏ đi,không chừng lại còn có tiền ý nhỉ?Mày nhục lắm,hơn cả một con chó rồi đấy.
End POV
Seung Hyun hơi ngạc nhiên khi thấy con người bé nhỏ ngồi bên cạnh mình giờ đay đang bất động,cả người co lại như phải gió,đôi mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.Tất cả điều đó khiến cậu bỗng trở nên thật co đơn,mà một cơn đau nhói lên trong tim hắn.
-Chết tiệt!Kwon Ji Yong,là cậu dụ dỗ tôi đấy,đừng có trách gì tôi.
Hắn tức giạn rồi đỗ phịch cái xe của mình vào lề đường.Đôi mắt hắn hằn lên những tia máu,hắn thực sự chẳng biết sao mình phải tức giận trước cái vẻ đơn độc của cậu.Đáng lẽ hắn phải vui chứ.Ngắm nhìn đứa con của hung thủ gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ hắn,đang cô đơn như thế,tại sao hắn lại thấy nhói lòng thế này (sẽ có flash back giải thích)
-Anh muốn làm tình chứ gì?Được thôi.
Ji Yong ném cho hắn một cái nhìn đầy hận thù,rồi tự động cởi phăng chiếc áo sơ mi đồng phục của mình,để lộ phần thân trên trắng nõn và….đầy những dấu hôn mờ mờ.
-What….what the **** is this!
Seung Hyun trợn mắt lên nhìn vào những dấu hôn,tựa như chỉ muốn lột sạch đám da đó vậy. -Kiss mark.You kwon it don’t you?
Ji Yong cười nhếch mép.Dịch người lại và cạ chân vào đũng quần hắn.Đôi mắt cậu nửa ánh lên sự sầu thảm,nửa ánh lên sự dâm dục.
-Tránh ra đi đồ điếm.
Seung Hyun hét lên,đẩy mạnh cậu ra với một lực thô bạo,khiến cho bả vai cậu đập mạnh vào cửa xe đau nhói.
-Điếm?Hahahahaha,phải,điếm,đĩ,…là tôi.Thì sao nào?Chẳng phải anh đã muốn làm tình với tôi đó ư?
Hắn cau mày,đôi mắt vốn đã sắc nay lại ánh lên sự nguy hiểm không lời.Đôi tay cứng như gọng kiềm của hắn bóp chặt lấy cái cổ thanh mảnh,từ đôi môi phả ra một làn hơi ấm lên vành tai cậu.
-Điếm,vẫn hoàn điếm.Cậu tưởng tôi chưa từng làm tình với điếm ư?Chỉ là tôi kinh bỉ cái đứa làm tình cùng cha dượng mình thôi.
Ji Yong rùng mình,cảm nhận dòng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng mình.Tay cậu run run túm chặt lấy cái ghế ngồi,đôi mắt hoảng loạn nhìn hắn trong vô vọng.
-Sao…Sao anh biết?
-Tôi…sẽ là khắc tinh của cuộc đời cậu.KWON JI YONG.
Nói đoạn,hắn cười một cách man dợ,đôi mắt hắn vẫn sắc,vẫn ánh lên sự nguy hiểm,nhưng lại vương vấn chút nỗi buồn.Chiếc xe đắt tiền lại một lần nữa phóng vun vút trong gió đêm.
*Tại nhà Ji Yong*
Ji Yong POV
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu tôi.Không thể xua đi được.Nó cứ như một thứ keo dính nhơm nhớp,cho dù có dùng sức gỡ nó thì cũng chẳng an thua.Nhưng thứ mà tôi ghê sợ nhất lại là ánh mắt hắn.Nó tựa như một con dao sắc bén đục đẽo tâm trí tôi vậy,và cũng dường như,ánh mắt hắn luôn có thể nhìn thấu tận tâm can tôi vậy.
Sợ nhưng thấy thân thuộc,hoảng loạn nhưng không muốn rời xa.Hắn khiến tôi cảm thấy như vậy.Thật sự,hắn kinh khủng hơn cha dượng tôi,hắn dâm đãng hơn cha dượng tôi,nhưng sao tôi lại hay nhớ về hắn,lại hay nhắc đến hắn,hay mơ về hắn?
End POV
Ji Yong co cơ thể trần như nhộng của mình vào trong chăn,mắt không thèm liếc nhìn người đàn ông đang cố mặc bộ đồ vest vào cơ thể nhớp nháp.
-Ji Yong,con sao vậy?
Cậu rụt người lại,tránh đi sự đụng chạm từ làn da thô ráp của hắn,giọng nói bỗng trở nên trầm hơn:
-Không sao,miễn là ông đừng chạm vào tôi là được.
…
Cạch.
Dỏng tay lắng nghe tiếng sập cửa khô khốc,Ji Yong cố ngồi dậy,mặc xác cơn đau nhói ở hạ thân,hai tay nắm chặt lấy mép chăn kéo lên che nửa thân,đầu óc lại mơ màng nghĩ về hắn…
End part 1
A/N:chap 3 part 1 chắc hơi ngắn nhở,lại còn nhảm nữa.Chán!
| | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sun Dec 11, 2011 10:06 am | | | | | | | Part 2 Seung Hyun nhúi đôi mày lại với nhau,tay nắm chặt lấy đôi đũa như muốn bẻ gãy nó ra,cổ họng hắn thì đang ứ lên một thứ dịch lỏng chua lợ.Thật kinh tởm!Đến bữa sáng mà cũng không tha cho nhau ư?Ôm ấp,vuốt ve,hôn hít,thật phát nôn lên mất.Hắn hít một hơi dài rồi cố gồng sức đặt bát cơm và đôi đũa xuống bàn một cách nhẹ nhàng nhất nhưng vộ vọng.Tiếng cạch vang lên lạc lõng giữa bầu không khí ngày một nóng bỏng.
-Tôi đi học.
Seung Hyun gằn giọng ,hậm hực đeo cái cặp rỗng tuếch trên lưng rồi quay ngoắt mặt,hắn thật sự chẳng thể nhìn mặt ả đĩ đang ngồi trong lòng ba hắn thêm một phút nào nữa,gương mặt chát hàng tạ phấn đấy,hắn khinh!
-Con đi học!
Ji Yong lẩm bẩm trong miệng cái câu mà cậu thường nói khi ba cậu còn sống,mà giờ thì nó chỉ còn dành riêng cho một mình cậu mà thôi.Lẳng lặng nhìn mẹ đẻ mình hì hục làm việc trong bếp,còn tên cha dượng mình thì len lén nhìn mình bằng đôi mắt đầy dục vọng,cậu lại thở dài.Ngày mới,trời trong xanh,mà sao đời cậu lại vẫn vậy,vẫn xám xịt một màu.
*Ở trường*
-Xin hỏi,trong lớp mình có bạn tên là Kwon Ji Yong phải không?
Lũ con gái đứng hình mất vài giây kể từ khi chạm phải mặt hắn,rồi tự dộng cùng quay mặt lại phía cuối lớp,gọi giật với chất giọng nhẹ nhàng nhưng hàm ý “thâm sâu”
-Ji YONGIE!Có người gặp này.
Cậu giật mình ngẩng gương mặt ngái ngủ của mình lên,mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn khó hiểu,rồi lại phóng cho lũ con gái một ánh mắt căm phẫn đến độ xương tủy.
-Anh muốn gì?Hả khắc tinh của đời tôi?
Ji Yong cười khẩy rồi dùng ngón tay dí mạnh vào bả vai khiến hắn phải cau nhẹ mày lùi lại một bước.Gương mặt xinh đẹp của cậu dù vô cảm,dù lạnh băng,nhưng tim cậu thì lại không thể ngừng đập liên hồi,một dự cảm không lành dấy lên.
-Muốn gì ý hả?Cậu-hắn chỉ thẳng vào mặt cậu mà chẳng hề do dự-hãy trở thành người tình của tôi đi.
Ji Yong suýt nữa thì rụng cả tim khi thấy hắn nói thế.Hắn…hắn đã từng nói cậu là đĩ,là điếm cơ mà…tại sao lại…
-Này,đừng có hiểu nhầm nha,ý tôi là,cậu thành người-làm-tình cùng tôi cơ.
Dường như cảm nhận được thắc mắc của cậu,hắn cười nhạt thếch một tiếng rồi cúi xuống,liếm một vòng lên tai cậu rồi nói bằng chất giọng dâm dục.Ji Yong rùng mình,vội vàng lùi lại vài bước rồi ném cho hắn một ánh nhìn tức giận nhưng lại bất lực.
-Nếu…nếu như tôi không…không muốn thì sao?
Ji Yong túm chặt lấy phần áo bên ngực trái của mình,miệng nói không ra hơi.Có một cái gì đó,đau lắm,đau đến xé thịt đang trỗi lên trong lòng cậu.Hồ như vết thương lòng này còn đau hơn gấp trăm,gấp ngàn lần cơn đau nơi hạ thân cậu.
-Thì…cả trường sẽ biết quan hệ của cậu với cha dượng thôi.
Hắn nhếch mép nhìn cơ thể bé nhỏ của cậu run lên từng đợt.Phải rồi,hắn nắm được thóp của cậu rồi.Kwon Ji Yong,cậu sẽ phải trả giá thay cho mẹ của cậu.
-Sao?Cậu tính thế nào đây?Một là trở thành của tôi,hai là những tấm hình này sẽ có mặt trong từng chiếc cặp của mọi người trong trường.
Ji Yong lặng người hàng trăm bức ảnh bay tứ tung trên tầng thượng của trường,đôi môi cậu cứ mở ra rồi lại khép vào,tuyệt nhiên không một từ được bật ra khỏi đôi môi mòng hồng đỏ đó,mí mắt cậu thì giật giật vài cái,rồi từ khóe mi trào ra hai giọt lệ long lanh,ướt đẫm gò má hồng.Những bức ảnh đó,in đạm những hình ảnh của cậu và tên cha dượng đang làm tình với nhau,ở mọi tư thế.
- Anh..anh…anh là đồ bỉ ổi!
Ji Yong hét lên,rồi gục xuống khóc nức nở.Cậu ghét khóc trước mặt người khác,ghét nghe những lời an ủi giả nghĩa kia,nhưng sao mỗi lần đứng trước mặt hắn,cậu lại không kìm được,lệ cứ tuộn như vậy?
-Tôi thừa nhận.Nhưng ít ra tôi cũng không phải là một thằng điếm.
BỐP
Âm thanh chát chúa lạc đi trong khung cảnh vắng ngắt như tờ,một bên má hắn in đạm màu đỏ rực,rát buốt.Ji Yong nuốt khan một tiếng rồi run rẩy,chờ cú đánh cật lực của hắn.Nhưng không,hắn chỉ hừ một tiếng rồi nhìn cậu qua lớp tóc mai màu tím sẫm đầy sát khí.Chỉ trong phút chốc,chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ra,cậu đã bị ghì chặt xuống sàn,mặt đối mặt với hắn.
-THẰNG ĐĨ,MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ?ĐẾN…ĐẾN CẢ MẸ TAO CŨNG CHƯA ĐÁNH TAO BAO GIỜ ĐÂU ĐẤY.
Ji Yong im lặng nhìn sâu vào đôi mắt lạnh băng nhưng lại thoáng chút,dù chỉ là một vệt,sự hiện diện của sự đau đớn đến tuyệt vọng.Hơi thở thơm mùi bạc hà của hắn phả vào mặt cậu,ngày một ngấp ngáp,đôi mắt hắn mất dần đi cái lạnh ban đầu,mà thay vào đó là sự rối bời,sự hoảng loạn,không điểm tựa.
-Seung Hy….
Chưa kịp nói hết câu thì cái lạnh ngắt ban đầu lại quay về đôi mắt hắn,khiến cậu hoang mang không biết cái thứ cảm xúc gọi là không có điểm tựa mà cậu thấy trong đáy mắt hắn,có thực sự đã tồn tại.
-Đây là lần cuối tôi tha cho cậu.Đừng bao giờ quên rằng,tôi là khắc tinh đời cậu.
Hằn bỏ đi,cái mùi hơi ngai ngái của cỏ ướt đẫm nước mưa lướt qua mũi cậu,rồi lặn tăm,không còn một dấu vết.Hụt hẫng,nhớ nhung,liệu có phải cậu đang cảm thấy như vậy không?Liệu có phải,cậu đã yêu cái sự tàn bạo của hắn không?Ji Yong đặt nhẹ một tay lên ngực trái mình,cảm nhận nhịp tim đạp rộn rã trong lồng ngực mình.
-Kwon Ji Yong!Mày…vĩnh viễn…mãi mãi...cũng chỉ là một thằng điếm trong mắt hắn ta thôi.Tỉnh lại đi.
BÔP
Âm thanh ấy lại một lần nữa vang lên,chỉ có điều nó lại in hằn lên làn da mịn màng trắng trẻo của thằng con trai đang ngồi vắt vẻo trên lan can tầng thượng…
End chap 3 part2
TBC chap 4 | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sun Dec 11, 2011 10:09 am | | | | | | | Chap 4:
Hắn ngã vật người lên giường,hai tay túm chặt lấy mớ tóc trên đầu và không ngừng giật mạnh nó.Cái quá khứ đầy bất hạn và đau thương của hắn lại lởn vởn trong đầu,khiến đầu hắn đau buốt như bị búa bổ.Người hắn cơ lại rồi lại duỗi ra,lăn qua lăn lại hết cái chiều ngang chiếc giường rồi lại giật mạnh.Chiếc áo sơ mi đen của hắn ướt đẫm,bó sát lấy từng đường nét quyến rũ trên cơ thể hắn.
*Flash back*
Chân hắn khuỵu xuống,toàn thân run rẩy,đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn cái xác bê bết máu trên cáng bệnh viện.Máu đỏ tươi đẹp tuyệt,nhỏ từng giọt xuôngs nền đất lạnh buốt,thậm chí nhuộm đỏ cả bàn tay đang vịn lấy chiếc cáng.Gương mặt của người chết gần như biến dạng,thậm chí chẳng còn phân biệt được đâu là da đâu là thịt.Cái mùi tanh tưởi cộng với hình ảnh kinh dị này khiến hắn phát mửa.Hắn không thể thể tin được,đây,đã từng là mẹ hắn.
-Làm ơn,tránh xa.
Hắn loạng choạng ngã ngữa ra phía sau sau cú đẩy bất ngờ từ vị bác sĩ già,hắn giương đôi mắt tuyệt vọng và vô hồn của mình lên,nhìn khắp một lượt,từ những vị bác sĩ,y tá đang cuống cuồng làm bổn phận của mình,cho tới những viên cảnh sát đang nhíu mày nhìn nhau đầy nghiêm trọng,và thậm chí là quan sát cả hai chiếc xe ô tô vừa tông nhau giờ đang nát bét nằm gọn một ở một phần đường.Rồi hắn lại giơ tay lên nhìn chằm chằm vào nó.
”Máu…ở đâu ra vậy?”
Tay hắn từ từ siết lại gần nhau,cho đến khi móng tay đâm xuyên qua lớp da,đến thẳng lớp thịt và mạch máu đang đạp trong cơ thể hắn.Máu lại tuôn ra,nhưng lần này thì nó vấy cả lên trên quần áo hắn.Hắn loạng choạng đứng dậy,cơ thể thậm chí còn không nghe lời hắn,khiến hai chân hắn díu lại với nhau và ngã chúi về phía trước.
-Chàng trai,cậu có sao không?
Một viên cảnh sát luống tuổi ái ngại nhìn hắn rồi cúi xuống đỡ hắn đứng dậy một cách khó nhọc.Hắn mở miệng ra,rồi lại ngậm miệng lại,lời nói của hắn dường như bị ứ nghẹn lại không thể bật ra khỏi cái cổ bỏng rát của mình.Hất nhẹ tay của viên cảnh sát ra,hắn loạng choạng tiến lại gần cái xác vừa bị phủ khăn trắng che mặt.Run rẩy túm lấy phần khăn và định giật nó xuống,thì một cánh tay nhỏ vội ngăn lại.
-Tôi nghĩ,có lẽ anh không nên nhìn.
Trân trân nhìn cô y tá mặt mày xanh lét kia,hắn chỉ bặm môi lại rồi hất tung cái khăn lên.Gương mặt nát nhừ kia lại hiện lên,khiến không ít người phải chạy đi và nôn thốc nôn tháo,chỉ mình hắn là vẫn đứng đó,mắt không chớp,tay vẫn đặt lên phần ngực bét máu kia.
-U…uma…
Hắn lắp bắp thốt lên từng từ,tay chạm nẹh vào phần mặt nhão nhoét của cái xác rồi vội rụt tay lại.Thật đáng sợ!
Hắn chỉ muốn ôm lấy mẹ hắn,chỉ muốn hôn lên đôi má trắng trẻo thân quen ấy,nhưng sao lại không thể,mẹ chỉ ở ngay kia thôi mà.Hắn căm ghét bản thân,hắn dằn vặt bản thân,sao hắn không thể vượt qua sự sợ hãi mà ôm vồ lấy cái xác kia?
Chân hắn lại run lên rồi ngã khuỵu xuống,nước mắt lạnh trào xa từ khóe mắt,rửa trôi cả số máu văng lên mặt hắn từ bao giờ.Những cô y tá xung quanh vội bịt chặt lấy miệng,mắt không ngừng dán lên gương mặt lạnh băng phủ đầy nước mắt của hắn…
“Uma,con sẽ trả thù cho uma”
1 tuần sau. Hắn cười nhạt nhìn thằng con trai com nhom với mái đầu màu vàng chóe đang cúi đầu lẳng lặng đi phía sau bố mẹ.Hai tay đút trong túi quần hắn nắm chặt lấy nhau,mặc dù đôi môi vẫn nhếch lên một đường con hoàn hảo.Hắn không thích khóc,hắn ghét khóc trước mặt người khác,cho dù họ có nói hắn vô lương tâm,bất hiếu đi chăng nữa,thì hắn cũng khóc đủ rồi.
-Chia buồn với con nhé.
Hắn hếch môi khinh khỉnh,đôi mắt lạnh lẽo liếc qua bàn tay thô ráp đang chìa ra trước mặt mình,hắn không muốn có chút đụng chạm da thịt nào với những người trong gia đình kia.
-Kia là Kwon Ji Yong phải không?
“Tôi sẽ cho ngài biết thế nào là đau đớn khi mất đi người thân”
End Flack Back
“Ngài Kwon,nếu không vì chạy theo ngài,mẹ tôi sẽ không chết.Tôi đã đau thế nào,chắc ngài không hiểu được đâu nhỉ?”
Hắn lẳng chiếc áo sơ mi của mình về phía góc nhà,rồi bán khỏa thân bước vào phòng tắm.Tự nhìn bản thân trong gương,hắn bỗng thấy nhói lòng.Hồi trước,hắn có như thế này đâu?Hắn không tàn ác như thế này,đôi mắt hắn không lạnh băng như thế này và tâm hồn hắn không vẩn đục như thế này.
A/n: chắc đoạn cuối hơi nhảm nhỉ?Mong mn góp ý thẳng nhé | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sun Dec 11, 2011 11:13 am | | | | | | | Chap 5
Cảm thấy sự nhồn nhột do đụng chạm da thịt,hắn mệt mỏi đụng đậy đôi mắt nặng trĩu của mình.Cái gương mặt trắng tròn của ả mẹ kế khiến hắn giật ình,thuận tay đẩy ả ngã ra giường.
-Cô làm cái quá gì thế hả?-Hắn hét lên,vộ hàng vã túm lấy vạt áo đã bị bung hàng khuy tự bao giờ.
-Tìm một cảm giác mới chăng?LÀm tình với tên già kia tôi cũng phải thấy chán chứ?-Ả ta cười một cách gợi tình,đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đưua lên,vén lọn tóc trước mặt ra phía sau rồi bó đến gần hắn,chiếc váy nhủ mỏng tang và sát lấu cơ thể khiến ả trông như không mặc đồ vậy.
Hắn cười nhạt thếch,khoanh tay trước ngực,dựa lưng vào thành giường và chờ đợi ả.Chỉ đến lúc ả hoàn toàn ngồi trên đùi mình,hắn mới luồn tay vào mái tóc đầy hóa chất của ả và giật ngược về phía sau,khiến ả rít lên một cách đau đớn.
Hắn áp môi vào cái cổ trắng nõn của ả,liếm một đường dài rồi cắn nhẹ,làm ả rên lên kích thích.Nhưng rồi cũng nhanh chóng,chiếc lưỡi dẻo quẹo của hắn rời khỏi cổ ả và thay vào đó là bàn tay cứng ngắc,bóp chặt khiến ả không thể thở nổi
-Tao không có hứng với mấy lũ điếm đâu.
Hắn lại cười,đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm tột độ rồi chỉ trong chốc lát,ả đã ngã bịch xuống sàn nhà,còn hắn thì đứng sừng sững như một pho tượng,đôi mắt sắt lẻm của hắn lướt qua như muons cắt đôi ả vậy.
-Đừng lập lại chuyện này thêm nữa,nếu không,tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết.
Ả ghiến chặt răng lại với nhau,đôi mắt nheo lại nhìn bóng dáng đang dần mất hút của hắn sau cánh cửa một cách nham hiểm.Hắn nói ả là điếm,là đĩ,ả không chấp,vì thực sự thì ả đúng là như vậy.Nhưng nếu hắn dám đe dọa đến mạng sống,đến tiền tài của ả thì hắn nhầm rồi.Ả sẵn sàng làm mọi thứ để những vật cản đường ấy tránh xa hoặc là nổ tung.Đối với ả,hắn cũng chỉ là một quân tốt trên bàn cờ mà thôi,mà đã là quân tốt,thì ả luôn luôn có thể loại bỏ nó.
“Choi Seung Hyun,xem như ngươi khinh thường ta rồi đấy.Để xem rồi ai sẽ sống không bằng chết”
----------------------------------------- Vác đôi mắt thâm quầng đến lớp,cậu ngay lập tức vùi đầu vào giữa hai tay,tai bịt chặt chiếc headphone phần để tránh sự tò mò của mấy lũ thừa thời gian,phần để tìm kiếm một giấc ngủ ngày.Cả đem qua,hình ảnh hắn lạnh lùng tung hàng trăm bức hình giwua cậu và tên cha dượng cứ bám riết lấy trí óc cậu,khiến cho vết thương trong tim cậu ngày càng loét rộng thêm,ngày càng nhỏ máu nhiều hơn.
-A!
Cậu nhăm mặt rít lên ngay khi tóc cậu bị ai đó giật ngược lên một cách thô bạo.Thứ nước mằn mặn lại trực chàn ra khỏi khóe mi cậu.
Hắn khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt gợi tình của cậu.Trông cậu lúc đó hệt như một con búp bê xinh đẹp bị hành hạ.Đôi lông mày thanh cau lại với nhau,hai mắt hơi díp lại,long lanh nước,đôi môi hông đỏ mọng mím lại,làn đa vốn đã trắng nay lại còn tái nhợt đi.
-Đêm qua chắc lại CHƠI trò gì nên mắt mới thâm như vậy chứ gì?
Hắn nhếch mép cười một cách khinh bỉ,cố tình nhấn mạnh từ quan trọng,khiến người cậu bất giác run lên.Buông đôi tay đang túm lấy tóc cậu,hắn trượt xuống dùng tay miết nhẹ lên bọng mắt thâm quầng của cậu.
-Muốn gì?
Cậu gạt tay hắn ra rồi tháo headphone trên đầu xuống.Gương mặt xinh đẹp của cậu để lộ sự khó chịu thấy rõ.
Ji Yong POV Khốn nạn!Anh muốn gì đây hả Choi Seung Hyun?Anh muốn làm tinhfuw?Muốn cơ thể nhơ nhớ của một thằng điếm rẻ tiền như tôi ư?Thích gì thì làm luôn đi,tôi cũng chẳng còn gì để mất đâu mà.
Tôi thực sự nhiều lúc không hiểu anh là cái *** gì mà tôi không thể vứt ra khỏi đầu.Hình ảnh anh cứ như được lưu trong bộ nhớ của tôi vậy.Nó hành hạ tôi,không chỉ về vật chất và còn về tinh thần.Nó tựa như một thứ thuốc phiện,đã thử là không tài nào cai nổi.
End POV
-Muốn gì hả?Đơn giản thôi,hành hạ cậu cho tới chết!
Hắn chồm qua bàn và vòng tay ôm siết lấy eo cậu,chiếc lưỡi dẻo quẹo của hắn liếm một vòng hoàn hảo lên vành tai cậu,chất giọng khàn khàn khiến cậu như đắm chìm trong từng từ ngữ cay nghiệt của hắn.
Cậu ngồi sụp xuống,mắt đờ đẵm nhìn đôi chân dài của hắn di chuyển nhanh ra khỏi lớp.Cậu bật cười,tựa như thể chưa từng được cười.Cười đến nỗi gập cả người lại,cười đến nỗi nước mắt chua chát thi nhau rơi.Gương mặt cậu nhanh chóng trở nên tèm len và ướt đẫm nước.CƠ thể gầy gò,mỏng manh của cậu không ngừng run lên và tim cậu thì đau như xát khúc vậy.Giờ cậu chỉ muốn moi móc tim mình ra và vứt đi,để bản thân không còn phải đau,để bản thân không còn phải khổ,để bản thân không còn biết yêu nữa.
“Ông trời àh,ông nhẫn tâm lắm.Con đã làm gì sai?Con đã làm gì không đúng với người,mà sao người lại đày đọa con thế này?Tình yêu là một thứ xa vời với con như vậy ư?Liệu con có nên tìm đến cái chết để giải thoát cho chính bản thân mình không?”
A/N: vì bận học nên chỉ viết được thế này.Cả tuần sau mình lặn. | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sun Dec 18, 2011 11:54 am | | | | | | | chap 6
Ji Yong tựa lưng vào lan can sân thượng,hai tay bông thõng,đầu ngẩng lên,mắt nhắm nghiền,trông cậu hệt như một con búp bê xinh đẹp bị ruồng rẫy.Nắng vàng long lanh trùm lấy toàn thân khiến cậu tựa như một thứ đồ thủy tinh,mỏng manh dễ vỡ.
-A!
Ji Yong giật nảy mình,mở trừng mắt khi cảm thấy có một thứ lạnh buốt đang chạm phải da mặt mình.
-Anh có sao không?
Nhăn mày nhìn chàng trai đang khom lưng áp lon nước lạnh buốt vào má mình,cậu bực bội hất mạnh tay nó ra.
-Không cần quan tâm.
-Anh có sao không?
Nó vẫn kiên nhẫn,nở nụ cười tỏa nắng và đôi tay thon dài vẫn cầm chắc lấy lon nước áp nhẹ vào má cậu.
-Khốn nạn!Điếc hả?Tao không cầm mày quan tâm.
Ji Yong gắt gỏng,gào lên vào mặt nó rồi tiện tay nắm lấy lon nước trên tay nó quăng mạnh xuống sân trường.Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên vì tức giận,còn nó thì chỉ thoáng chút bất ngờ,rồi lại nhanh chóng nở một nụ cười.
-Không,em không điếc.Nhưng nhìn anh buồn.
-Buồn kệ tao.Không liên quan tới mày,xéo đi.
Ji Yong gắt lên,gào vào mặt nó rồi tiện tay cầm lấy lon nước trong tay nó và ném veo xuống sân trường.Gương mặt cậu đỏ lên vì tức giận còn nó thì chỉ thoáng chút ngạc nhiên rồi lại lấy lại nụ cười cộp mác thiên thần.
-Em sẽ còn tìm anh nhiều.
Ji Yong ném cho nó một ánh mắt khinh bỉ rồi quay lưng lững thức bỏ đi,chẳng buồn mở miệng đối chấp với nó thêm.
----------------------------------------
-Hừ!Tình tứ với cái tên mặt non choẹt ấy thế nào?
Ji Yong co rúm người lại khi nghe thấy cái giọng trầm khàn của hắn vang lên.Seung Hyun cười nhạt,khoanh hai tay trước ngược nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu một cách thích thú.Thực sự hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại tức giận đến thế khi thấy cậu nói chuyện một cách thân mật như thế với người con trai khác.Dù khoảng cách khá xa nên không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn những hành động thân mật của hai người cũng đủ khiến hắn cảm thấy bực bội và nếu nói trắng ra thì hắn còn cảm thấy con tim mình như bị bóp ghẹt vậy.
-Tình tứ?Anh nói cái quái gì vậy?
Cậu hít một hơi thật sâu rồi quay lưng lại đối mặt với hắn,gằn giọng nói lớn.
-Gì đâu?Chỉ là tôi không muốn con búp bê của tôi bị mấy kẻ bẩn thỉu như thế đụng vào thôi.
Lúc này cậu chẳng biết nên khóc hay nên cười.Có chăng là nên cười vì có người “quan tâm” đến mình không?Hay là nên khóc vì hàm ý mỉa mai thấy rõ của câu nói?
-Bẩn thỉu?Anh nói ai bẩn thỉu?
Ji Yong tóm chặt lấy gấu áo,cúi đầu xuống,run run hỏi.Cậu thức sự tức giận.Hắn nói tên đó bẩn thỉu,nhưng liệu hắn có hơn gì nó không?Nếu cậu không đẹp thì liệu hắn có muốn cơ thể cậu không?Cậu khinh,khinh bỉ tất cả.Cậu nguyền rủa,cậu nguyền rủa cả chính bản thân mình.Nhiều lúc,chỉ cần cố thêm chút nữa thôi là cậu sẽ chẳng còn phải chịu cảnh khổ sở như thế này nữa.Nhưng lại chẳng thể,cậu đã hứa với ba là sẽ sống tốt,nều như cậu chết thì đến lúc lên thiêng đường biết ăn nói thế nào với ba đây?
-Tên vừa nãy nói chuyện với cậu.
-Ha!Anh cũng thú vị thật.Bảo nó bẩn thỉu,còn mình thì sạch sẽ.Tôi khinh!
Ji Yong hét lên,ném cho hắn một ánh nhìn cực kỳ tức giận và phẫn nộ.Cậu không hiểu tại sao bản thân mình lại buồn ghê gớm như thế.Phải chăng cậu đã từng hi vọng,hắn,dù chỉ một chút thôi,sẽ quan tâm tới mình?Thật nực cười.Cậu bị điên rồi chăng?Hoang tưởng nặng nề.Nhìn vào mắt hắn,cậu chỉ thấy độc hận thù,chẳng hơn cũng chẳng kém,lấy đâu ra quan với chả tâm chứ.
-Cậu nói lại tôi nghe.
Seung Hyun sững người,gằn giọng ra lệnh.Hắn quả thực không nghĩ là cậu sẽ phản ứng mạnh như thế.Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong mà.
-T-Ô-I K-H-I-N-H A-N-H! Ji Yong cười khẩy,chồm người về phía trước,áp trán mình vào trán hắn rồi nhần mạnh từng từ một,mặc dù từng từ đó như những lưỡi dao đâm phập vào trái tim cậu vậy.
-Khốn nạn!Mày nhắc lại tao xem.
Hắn tức tối đẩy mạnh cậu ra,khiến cậu loạng choạng,đập mạnh lưng vào bức tường đối diện.Cái miệng xinh xinh bật ra một tiếng rên đau đớn.
-TÔI KHINH ANH,ANH HẢ LÒNG HẢ DẠ CHƯA?
Ji Yong gào lên,cố vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn,đôi mắt nâu trong veo của cậu nhanh chóng bị mờ đục bởi nước mắt.
-Nói những từ đấy với tôi sẽ chẳng có ích lợi gì cho cậu đâu.
Seung Hyun cười khẩy một cái,rồi nắm lấy tóc cậu giật ngược ra sau một cách thô bạo,đồng thời ép môi mình vào đôi môi đang mím chặt của cậu.
-Cậu đang chọc tức tôi đấy,Ji Yong ạ!
Hắn tiếp tục ấn mạnh môi mình vào môi cậu,luồn chiếc lưỡi tinh quái của mình vào sâu trong vòm họng,rút cạn từng đợt không khí trong buồng phổi cậu.
-Bu…buông ra.
Ji Yong ngọ nguậy,cố quay mặt đi đẻ tránh nụ hôn ướt át của hắn nhưng vô vọng.Đôi tay cứng ngắc như gọng kìm của hắn giữ rịt lấy đầu cậu,cố định nó yên tại một vị trí khiến cậu không tài nào thoát ra được.
Tách.
Một giọt nước mắt rơi.
-Cậu khóc hả?Hừ!Tôi đáng khinh đến thế sao?Kwon Ji Yong,cậu cứ đợi đi nhé,sớm thôi,tôi sẽ hành hạ cậu về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Seung Hyun buông cậu ra,nhếch mép một cách đểu cáng rồi lưng xthuwng bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Ji Yong quỳ sụp xuống,ôm cứng hai tay chân mình,vùi đầu giữa hai tay và khóc nấc lên.Cậu muốn hỏi hắn tất cả.Tại sao lại đối xử với cậu như thế?Tại sao lại hận cậu như thế?Tại sao lại muốn chiếm đoạt cậu như thế?Và…Tại sao ông trời lại để cậu có một thứ tình cảm bệnh hoạn như thế với hắn chứ?
-Anh không sao chứ?
Ji Yong giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn chàng trai ban nãy.Vẫn gương mặt trắng trẻo dễ thương,vẫn mái tóc đen lòa xòa che phủ gương mặt,vẫn nụ cười cộp mác thiên thần,vân đôi tay cầm lon nước áp vào má cậu.Ji Yong quả thực bỗng thấy ấm lòng.Phải chăng là chút quan tâm?
-Cậu…tên gì?
-Lee Seung Hyun.
| | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Thu Dec 29, 2011 9:11 pm | | | | | | | Chap 7:
-Cậu…tên gì?
-Lee Seung Hyun.
Nó cười nhẹ,đưa tay qua nắm lấy tay cậu và kéo dậy,nhẹ nhàng quệt đi những giọt nước còn đọng trên bờ mi cậu.Ân cân xoa xoa vết tấy đỏ trên tay cậu,nó khẽ xuýt xoa:
-Anh có đau không?
Ji Yong ngẩn ra,nhìn vẻ mặt lo lắng của nó rồi phì cười,lòng dấy lên một sự ấm áp
-Không,quen rồi.
Nó hơi khựng lại khi thấy nụ cười rạng rỡ của cậu,nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại thái độ thường ngày.Tay nó nắm nhẹ lấy cổ tay cậu khi Ji Yong mới dợm bước bỏ đi:
-Em mời anh một bữa được chứ?
Một chút lượng lự lướt qua đôi mắt nâu ướt nước,nhưng cuối cùng thì cậu cũng gật đầu cái rụp,khiến nó chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Nó nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu và kéo đi trước mặt tất cả các học sinh trong trường,khiến ai cũng phải xì xầm bàn tán,và điều dó khiến cậu thực sự khó chịu.Vặn vẹo tay mình mãi mà không thoát nổi ra khỏi những ngón tay thon dài của nó,Ji Yong bất lực lên tiếng cầu xin:
-Hyun nhỏ,làm ơn buông tay tôi ra đi.
Nó khựng lại,quay lưng nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đỏ ửng vì gượng của cậu.
-Hyun nhỏ?Vậy là Hyun lớn?Choi Seung Hyun ư?
Nó nhếch mép cười nhẹ,đôi mắt thoáng buồn xoáy chặt vào cậu-kẻ đang cố tình lảng tránh câu hỏi đó.
-Em…Vừa nãy hắn nói nặng lời như vậy với anh mà anh vẫn chịu được sao?
Nó thở dài,buông tay cậu ra rồi mệt mỏi nói tiếp:
-Hắn không đáng để anh phải lưu tâm như vậy.
Ji Yong cúi gầm đầu xuống,khiến mái tóc rũ xuống che khuất đi khuôn mặt xinh đẹp,hai tay thì vên ve gấu áo đến nhàu nát.Trông cậu hệt như một chú cún con dễ thương đang phụng phịu vì bị chủ trách tội.Nó đỏ bừng mặt lên trước cử chỉ quá ư là dễ thương của cậu,rồi lúng túng nói
-Em…anh dừng để ý,em chỉ nói nhảm vậy thôi.Giờ thì chúng ta đi ăn được không?
Hyun nhỏ không còn kéo tay Ji Yong đi nữa,mà chỉ đơn giản là vỗ nhẹ vai để cậu chú ý và bước đi trước.Ji Yong chậm chạp theo sau Hyun nhỏ,ánh mắt dán chặt xuống đất còn đầu óc thì mông lung nghĩ tới hàng tá chuyện khác.Cậu không phủ nhận những lời Hyun nhỏ nói,nhưng dù vậy,cậu vẫn thấy tim mình đang bị cứa một đường sâu.Cậu thật sự không hiểu,cậu không thể yêu hắn,hay nói đúng hơn là chẳng thể yêu được hắn,nhưng tại sao tim cậu luôn run lên,luôn đau đớn,luôn đập mạnh mỗi khi đứng trước mặt hắn.
-Ji Yongie,anh có nghe em nói không hả?
Cậu giật mình ngẩng lên và thấy nó đang lo lắng tóm chặt lấy hai vai mình và lay mạnh.Hình như do quá chìm đắm vào những dòng suy nghĩ miên man nên cậu không hề để ý tới những gì nó nói.
-Trưa rồi,anh muốn ăn gì?
Ji Yong lướt một lượt qua những món ăn trong căn tin,nhưng dường như mọi thứ đều khiến cậu phát bệnh và buồn nôn.Cậu thề là mấy thứ nhớp nháp kinh tởm ấy không thể nào chui nổi vào cái dạ dày nhạy cảm của mình,họa chăng chỉ có cơm trắng.Nhưng trước ánh mắt hồn nhiền vui vẻ của nó,cậu lại chẳng nỡ từ chối với một lý do củ chuối như vậy,Ji Yong đành gượng cười và trả lời nước đôi:
-Tùy cậu.
Ji Yong đút từng thìa cơm trắng lớn vào miệng,đầu thì cúi gằm xuống nhìn khay thức ăn của mình nhưng tuyệt nhiên không hề đụng vào lấy một miếng.Đầu có cậu giờ đầy ắp những hình ảnh của hắn,nhưng câu nói và những cái liếc mắt vô tình của hắn.Cậu biết hắn ghét cậu,hận cậu nhưng không thể phủ nhận rằng cậu không hề coi hắn là kẻ thù.Thậm chí,mỗi khi nhìn thấy hắn,mỗi khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của hắn,thì lòng cậu lại dấy lên một thứ cảm xúc khó tả,nhưng rồi cũng nhanh chóng xẹp xuống dưới từng từ,từng chữ,từng câu nói độc địa của hắn.Ji Yong đau lắm,Ji Yong cũng cảm thấy khó thở nữa.Cái cảm giác gì đây?Chẳng phải cậu là kẻ vô cảm sao?Hắn là gì,là cái *** gì mà có thể khơi dậy trong lòng cậu những cảm xúc tưởng chừng như đã hóa đá?
-Lại còn ăn trưa thân mật với nhau nữa à?
Ji Yong giật mình,thoát khỏi những ý nghĩ đang ngập lụt trong đầu mình khi nghe thấy một giọng quen thuộc.Mà không,có gì đó không đúng lắm ở đây,hình như là…tức giận chăng?
Seung Hyun khoanh hai tay trước ngực,miệng vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ,nhưng ánh mắt lại phóng ra những tia tức giận tột độ.Hắn không hiểu sao mình lại tức giận trước việc cậu đi ăn với một tên con trai khác,nhưng hắn không phải là kẻ hành động theo tình cảm,hắn chỉ thuận theo lý trí của mình,và lần này,ý trí mách bảo hắn rằng,cậu rất đáng bị trừng phạt lắm rồi.
-Chào anh,em là Lee Seung Hyun.
Hyun nhỏ dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm từ phía hắn,mà còn hồn nhiên đứng dậy,cúi đầu chào bậc tiền bối trong trường là hắn.Nhưng kỳ lạ là,hắn cảm thấy một dòng điện đang chạy dọc sống lưng hắn,và linh tính mách bảo rằng nó không phải là một kẻ dễ chơi.
-Hừ,tôi chẳng cần biết cậu là thằng nào cả.Tôi đến đây đơn giản là lấy lại cái thuộc về mình thôi.
Nói đoạn,hắn nắm lấy tay cậu và kéo giật đi một cách thô bạo,khiến cho cổ tay cậu sưng tấy lên và đau đớn.Ji Yong im lặng để hắn kéo đi một đoạng đường xa,cố gắng lờ đi nhưng ánh nhìn của những cô nữ sinh đang xoáy chặt lấy mình.Cậu linh tính rằng có điều gì đó không hay sắp xảy ra với mình.Hắn đẩy mạnh cậu vào một nhà kho bỏ hoang nằm khuất trong sân trường,nơi có ít người qua lại,và nhanh chóng,hắn khóa của lại.
-Tôi đã nói với cậu là tránh xa thằng đấy ra chưa?
Seung Hyun tức giận nắm lấy cổ tay cậu và bẻ ngoặt lên trên,khiến cậu rên lên đầy đau đớn.Hắn không thể tha cho cậu được,cậu đã nói những lời không nên nói với hắn,và lại còn đi ăn với cái tên chết tiệt đó nữa.Cậu đúng là muốn bị trừng phạt lắm rồi.
-Thì sao chứ?Ít ra cậu ấy còn tốt hơn anh.
BỐP.
Ji Yong sững người trước phát tát mạnh bạo của hắn.Máu đỏ bật ra khỏi bờ môi xinh xinh của cậu.Ji Yong cười nhạt,thể thì đã thấm tháp gì?Cậu còn từng tự rạch cơ thể mình,còn muốn tìm đến cái chết cơ mà,cơn đau này chẳng qua chỉ tựa như một vết kiến cắn mà thôi.
Seung Hyun nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cậu mà cơn giận lại được tăng cấp.Hắn dùng tay ghì lấy gương mặt cậu,ép cậu nhìn thẳng vào mặt hắn và hôn cậu một cách cực kỳ thô bạo.Hắn liêm lấy đôi môi cậu,rồi cắn mạnh lên đó,rồi lại liếm,cắn, khiến cậu rên rỉ một cách kích thích.Hắn sục sạo lấy môi cậu,vờn bắt lưỡi của cậu,rút cạn từng đợt không khí trong buồng phổi đang gào thét của cậu,khiến cậu giãy giụa nhưng hoàn toàn vô ích.
-Tất cả,là tại cậu đó,Kwon Ji Yong ah.Nếu thế này chưa là gì,thì để xem tôi sẽ gây ra nôi đau như thế nào cho cậu nhé.
Seung Hyun liếm lấy vành tai cậu và thì thầm một cách gợi tình.
Tách.
Nhanh chóng,bờ mi cậu lại ướt sũng. | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Thu Dec 29, 2011 9:12 pm | | | | | | | Chap 8
Part 1
Hiện tại,Seung Hyun đang cực kỳ tức giận.Hắn ghét thấy những kẻ mít ướt và lại càng ghét khi nhìn những giọt nước mắt trào ra khỏi khoé mắt.Trước cái ngày định mệnh ấy,mẹ hắn đã khóc rất nhiều.Mẹ ôm hắn chặt như thuở còn bé và dặn dò rất nhiều thứ,nhưng lúc đó hắn còn quá non ớt để ý thức được huyện gì đang xảy ra xung quanh mình.Dù vậy,cái mà hắn nhớ và cũng căm thù nhất là những giọt nước mắt của mẹ hắn-Những giọt nước mắt cuối cùng dành cho hắn và cũng là cuối cùng trong cuộc đời bà.
-Nín đi.
Hắn hét lên,đôi mắt hằn lên những tia máu vì tức giận và phẫn nộ.
-Tôi ghét những kẻ mít ướt,vậy nên cút đi!
Hắn tiếp tục gằn giọng với cậu rồi đạp phăng cánh cửa gỗ ra,khiến nó long ra khỏi bản lề và rơi một cách nặng nề xuống đất.
Ji Yong bặm chặt môi,kìm nén những tiếng nấc,vội vàng túm chặt lấy áo mình và chạy vụt ra ngoài.Cậu chưa từng cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn như thế này.Tim cậu đau rát và vỡ vụn,nhưng xuý nghĩ tình cảm tốt đẹp của cậu dành cho hắn dường như đã vỡ nát.Thế nhưng,gương mặt cậu lại tuyệt nhiên không có đến một giọt nước.Hình như…chỉ hình như thôi…nỗi đâu đó đã quá lớn,lớn hơn cả những gì cậu có thể bộc lộ qua những giọt nước mắt long lanh mằn mặn.
Đầu Ji Yong đau như búa bổ,hai mắt hoa lên rồi tối dần lại.Thứ ánh nắng dù là vàng nhạt bao bọc khâp cơ thể cũng đủ làm cho cơn choáng váng của cậu thêm trầm trọng.Tai cậu ù đi và cơ thể mất dần ý thức.Bóng hình và tiếng nói cuối cùng còn sót lại trước khi Ji Yong hoàn toàn rơi vào trạng thái hôm mê là của một người con trai cao lớn,giọng gần như lạc đi vì sợ hãi:
-Ji Yong….
Cậu thoáng cười,vì ít nhất ucngx có người quan tâm đến mình.Nhưng thực sự thì thẳm sâu trong đáy lòng cậu,dù chỉ ít,rất ít thôi,cậu vẫn mong đó là hắn.Môi vẽ lên một đường cong nhẹ,thậm chí không đủ cho người đối diện biết.Chỉ có một điều,cậu đã rơi vào tình trạng vô thức trước khi có thể nghe hết câu nói đó:Ji Yong hyung! ---------------------- Seung Hyun cầm lon nước lạnh ngắt trên tay rồi lê lết từng bước lên tầng thượng trường.Lòng hắn giờ nặng trĩu nỗi buồn cũng như hàng tá những thắc mắc.Sự thật thì khi hắn thấy cậu khóc,dường như đã có một thứ gì đó len lỏi vào bên trong hắn và đục khoét từng thớ thịt của hắn.Nhưng hắn đã nhanh chóng gạt bỏ ngay cái cảm giác đau đớn đó sang một bên,cố để sự tức giận phẫn nộ trỗi dậy trong lòng mình.Tất nhiên là hắn đã thành công khi xua đuổi cậu tránh xa khỏi bản thân mình.Hắn sợ….sợ rằng nếu cậu còn tiếp tục ở cạnh hắn,thì hắn sẽ buông xuôi tất cả và chạy tới ôm cậu vào lòng,xin lôi và an ủi cậu trước những hành động mình đã làm.Tại sao ư?Thậm chí đến bản thân hắn còn không biết,hắn hận cậu-con trai của kẻ đã gián tiếp giết chết mẹ hắn,nhưng tại sao mỗi khi chuẩn bị ra tay hại cậu thì tim hắn lại nhói đau đến như vậy?Và thậm chí nó còn đau hơn khi cậu lặng lẽ rơi những giọt nước mắt.Cải cảm giác đó…yêu ư?Hắn rùng mình trước suy nghĩ điên rồ của bản thân.Không!Không thể!Cái thứ xúc cảm đó từ lâu đã không còn tồn tại trong từ điển sống của hắn.Tất cả những ả mà hắn cặp đều chỉ là những con đồ chơi nhằm thoả mãn dục vọng của bản thân,không hơn cũng không kém.Có lẽ…có lẽ đó là sự thương.Phải!Chắc chắn đó chỉ là chút thương hại giữa con người với con người mà thôi.
Hài lòng với câu trả lời của mình,hắn cười nhẹ,một nụ cười vô hại rồi hớp lấy một ngụm nước lớn.Cái cảm giác lạnh buốt trào vào trong miệng khiến từng nơ-ron thàn kinh nới lỏng ra,làm cho hắn cảm thấy khoan khoái hơn một chút.Nhưng,bỗng từ đáy mắt,hắn thoáng thấy một thứ mà đáng lẽ ra hắn không nên thấy: Ji Yong nằm gọn trong vòng tay ai đó.Và Seung Hyun lại càng tức giận hơn khi nhận ra kẻ đó chính là Lee Seung Hyun lớp dưới.Hắn nghiến răng,tay bóp chặt lấy lon nước khiến nó bẹp tí lại thảm thương,phần nước thừa bên trong trào ra,chảy dọc mu bàn tay hắn và rơi tỏng tỏng xuống đất.
Hắn không nghĩ bản thân mình đã rơi vào lưới tình với Ji Yong,nhưng chắc chắn rằng,sự hận thù cực điểm trong hắn đã với bớt và thay vào đó là sự ham muốn chiếm đoạt cậu cho riêng mình lại tăng lên.Và khi mà hắn đã muốn thứ gì đó,thì một là nó chắc chắn phải là của hắn,hoặc không,sẽ chẳng có ai có được nó cả,vì hắn sẽ tự tay phá huỷ chính thứ đồ chơi yêu thích của mình.
Hắn biết Lee Seung Hyun không phải là một kẻ ngu ngốc tầm thường,nhưng hắn gần như chắc chắn rằng,với bản lĩnh của mình,hắn sẽ không để cho “đồ chơi” yêu thích nhất từ trước đến nay của mình rơi vào tay kẻ hai mặt như tên kia đâu.
Hắn thề đấy!
Rất xin lỗi vì chap này ngắn.Ngồi cày hai fic liền nên đâm ra...Có lẽ chap 8 mình sẽ chia làm 2 part | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Thu Dec 29, 2011 9:13 pm | | | | | | | Chap này,mình đặc biệt cảm ơn ss only_GD vì đã gửi những bản nhạc đầy tâm trạng cho mình,giúp mình có cảm hứng viết fic.
Chap 8 part 2
“Anh đã nghĩ em là tình yêu của anh, và anh đã nghĩ em là tất cả của anh, anh đã tin rằng em là tình yêu cuối cùng của anh. Anh cười chỉ vì em, anh sống chỉ vì em, anh cứ ghĩ đó chính là hạnh phúc, anh đã tin vào tình yêu của em
Hắn trầm lặng nghe từng nốt nhạc được ngân lên trong bản nhạc.Không biết từ bao giờ hắn đã có thói quen nghe mấy thứ nhạc tình cảm sướt mướt như thế.Nếu là hồi trước có lẽ hắn đang phiêu trong thứ nhạc chát chúa trong những quán bar đạm mùi thuốc,mùi nước hoa,mùi mồ hôi và cả những mùi của thác loạn.
“Nhưng tất cả đều là dối trá, đó chỉ là 1 lời nói dối, tình yêu của em hoàn toàn mang đến dối lừa, bởi vì anh đang rất đau, bởi vì em đã khiến anh đau đớn như thế, tình yêu của em chỉ mang đến nước mắt, em nói em chỉ yêu mình anh, và em sẽ chỉ bảo vệ mình anh, nhưng tình yêu ấy hoàn toàn là điều lừa dối, em đã lấy đi trái tim anh, lấy đi trọn vẹn tình yêu của anh, và mang tình yêu ấy đi mãi “
Hắn im lặng nhìn ra ngoài khung cửa còn vương lại chút ánh nắng vàng nhạt.Phía xa chân trời,những vệt hồng bắt đầu nhú lên,báo hiệu thời khắc giao nhau của mặt trời và mặt trăng.Hắn đứng dậy,chậm chạp vén tầm rèm đang rũ xuống,buồn rầu nhìn ra ngoài đường tấp nập những xe cộ.
Mặc dù là ngày giỗ mẹ hắn,nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ dấu hiệu nào của một bữa giỗ được tổ chức trong gia đình hắn.Nhưng gì thì gì,hắn cũng quen rồi.Dù có hơi buồn,hơi thất vọng,nhưng hắn không trách ba hắn,không một chút nào cả.Nếu đặt địa vị mình vào ba,hắn cũng sẽ làm như thế.Một người đàn bà là vợ mình bỏ chốn đến với người tình,rồi lại gặp tai nạn và chết giwuax đường,thử hỏi liệu có người đàn ông nào sẽ tha thứ được cơ chứ?Hơn nữa,giờ ba hắn đang đắm chìm trong sắc đẹp của mụ mẹ-kế-người mà chỉ hơn hắn có vài tuổi.
“Nhận lấy tình yêu từ 1 người, nhưng lại trao tình yêu của mình cho kẻ khác, thật ngốc nghếch nhưng… nhưng anh nghĩ đó chính là em “
Tim hắn bỗng nhói lên.Có chuyện gì thế này?Nghe một bản nhạc mà cũng khiến một kẻ vô tình nhưu hắn có thể đau nhói lên như thế ư?Chuyện khỉ gì đang xảy ra với hắn thế này?Bản nhạc này…không lẽ nó…chính là tâm trạng của hắn ư?
Seung Hyun hoảng loạn giựt phứt cái headphone trên tai ra và vứt mạnh xuống đất.Đôi mắt lạnh của hắn thoáng ánh lên sự sợ hãi nhưng chỉ trong phút chốc,cái lạnh lại len lỏi trờ về đôi mắt nâu của hắn.Giắc cắm chiếc headphone tuột ra,khiến thứ âm thanh mà hắn đang chạy trốn kia vang vọng khắp căn phòng rộng:
“Cái gọi là tình yêu chỉ là dối trá, nhưng từ “em yêu anh” cũng là dối lừa, và ngay cả “mãi mãi” cũng là 1 lời nói dối, chỉ còn lại lời hứa sẽ quay trở về của em, em đã đi đâu? Em đang dần trở nên xa, thật xa anh, Em sẽ quay trở về chứ? Em sẽ trở về bên anh chứ? Anh ko thể yêu thêm 1 lần nữa, dù cho em đã khiến anh đau đớn như thế, dù cho em đã khiến anh tổn thương như thế, anh vẫn chỉ chờ đợi mình em”
Hắn im bặt,thậm chí còn không chuyển động.Những câu hát trên dường như đang xoáy chặt lấy tâm can hắn,buộc hắn phải đứng trước câu hỏi mà hắn đã cố chôn chặt từ lâu:
“Hắn có yêu Ji Yong không?”
Seung Hyun run khẽ,một tay đưa lên vò nát mái tóc đen hoàn hảo.Đôi mắt hắn giờ thực sự đang ngập tràn trong nỗi sợ hãi.Hắn sợ phải đối diện với bản thân mình,sợ phải đối diện với câu trả lời của mình.Liệu hắn có yêu Ji Yong không?Không ư?Hình như hắn đang nói dối bản thân mình,vì đứng trước cậu,hắn dường như không thể kìm dược cảm xúc của bản thân-mặc dù hắn là một kẻ luôn có thể ứng phó tốt trong mọi hoàn cảnh.Có ư?Hắn cũng đang nói dối bản thân đây mà.Hắn không thể yêu được cậu.Cậu là con trai của kẻ đã giết chết mẹ hắn-người quan trọng nhất đôi với hắn.Vậy rốt cục,với hắn,cậu là gì?
Hắn phủ nhận mình yêu Ji Yong,nhưng hắn cũng phủ nhận mình không yêu cậu.Seung Hyun ngồi sụp xuống nền đất lạnh giá,hai tay vòng qua ôm lấy cơ thể đang run lên từng đợt của mình.
Chợt,đầu hắn lại nảy ra một câu hỏi hóc búa:
“Với cậu,hắn là gì?”
------------------------
“Tôi muốn sải bước tới tương lai nhưng tôi lại như một tên hề bị trói buộc bởi sợi dây Tôi bị nhốt tại đây giống như Dracula Chốn này thật đáng sợ, tôi muốn thoát khỏi nơi đây”
Ji Yong tựa lưng vào tường,tận hưởng từng dòng âm thanh đang chảy vào trong đôi tai mình.Hôm nay cậu không đi học,vì muốn tránh mặt hắn.Hắn thật đáng sợ.Hắn giống như một con quái vật luôn bắt ép cậu phải kề bên mình,hắn muồn biến cậu thành một thứ đồ chơi tội lỗi của riêng mình vậy.Nhưng tại sao trong tim cậu lúc nào cũng chan chứa hình bóng hắn vậy?Và nó luôn nhói lên một cách dữ dội mỗi khi hắn buông lời khiếm nhã cho cậu.Ji Yong không hiểu,đáng lẽ cậu phải ghét hắn,căm thù hắn,chạy trốn khỏi hắn,nhưng tại sao cậu luôn ép mình phải ở bên hắn?Tại sao luôn ép buộc bản thân phải nghĩ đến hắn,nhớ đến hắn?Ép buộc?Hình như không phải,nói trắng ra là tự nguyện mới đúng.
“Tôi nhìn xuống và tưởng như tất cả đã đến hồi kết (đêm rùng mình) Tôi không biết... tôi không biết đâu mới là kết thúc của khoảnh khắc này (đêm tai ương) Một khi trải qua cảm giác này, anh sẽ hiểu ra rằng Buổi biểu diễn phải tiếp tục, không thể dừng lại”
Ji Yong muốn chạy trốn khỏi tên quái vật ấy,muốn thoát khỏi rằng buộc của hắn.Nhưng tại sao cậu lại không làm như vậy?Phải chăng là vì những tấm ảnh?Một phần,có lẽ vậy.Thế còn phần còn lại?Tại sao?Ji Yong nhíu mày đập nhẹ đầu mình vào tương,mong cho cơn đau ê ẩm đó sẽ khiến đầu óc cậu trở nên thông suốt hơn.Nhưng có vẻ không hiệu quả.
Và một điều nữa,cậu vốn là một đứa không biết đến khóc là gì,nhưng vì lẽ gì mà hễ đứng trước mặt hắn,lắng nghe từng câu từng chữ trì triết của hắn chảy vào tai,cậu lại bật khóc?
“Anh thậm chí đã mỉm cười khi tôi đang khóc Một nụ cười mỉa mai Tôi chỉ muốn được yêu thực ra chỉ là lời nói dối Tôi đã hạnh phúc mà nhắc đi nhắc lại Anh lại cười khi nhìn tôi Khiến tôi bị ám ảnh một lần nữa Tôi đang nhảy múa dưới ánh đèn rực sáng Chào mừng đến với rạp xiếc lúc nửa đêm”
Ji Yong giật mình,thờ người ra mất vài phút khi nghe câu hát này.Đúng vậy,hắn luôn cười,cười mỉa mai trước những giọt nước mắt của cậu.Và hành động đó dường như cũng ám ảnh cậu rất nhiều,đến nỗi đêm ngủ,cậu cũng có thể mơ tới nụ cười đáng sợ đó của hắn.Hắn nghĩ cậu đáng khinh đến thế sao?
“Nơi đây như một nhà tù không song sắt Như bữa tiệc dành cho tất cả mọi người Như vở hài kịch nhuốm đau thương Như ván bài chẳng cần tới quân bài”
Ánh mắt hắn,giống như cánh cửa nhà tù,kìm kẹp,giam giữ linh hồn câu,khiến cậu không thể thoát ra khỏi giấc ngủ mộng mị đó.Cậu sợ,cậu sợ mỗi khi phải đối diện với hắn,sợ phải nhìn vào đôi mắt nâu lạnh tựa nhà tù đó.Nhưng hinh như thứ mà cậu sợ nhất là bản thân sẽ không kìm chế nổi mà nói toẹt ra thứ tình cảm của cậu dành cho hắn,rồi lại bị hắn cười mỉa mai và đạp nát tình cảm của cậu dưới chân hắn.Sợ lắm.
“Dẫu cho nơi đây chẳng còn một ai Nhưng sân khấu vẫn rực rỡ ánh đèn Sàn diễn trống rỗng chẳng còn một bóng hình Tôi chưa từng mỉm cười hay than khóc một mình như thế này Tôi đã chẳng có nơi nào để dừng chân Dẫu cho màn trình diễn đang đến hồi kết Tôi đã bị dối gạt bởi ánh đèn rực rỡ của nơi đây Chúng ta đang ở giữa đêm khuya Màn trình diễn trong rạp xiếc lúc nửa đêm”
Tình cảm?Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?Thử hỏi cậu có thể dành cho hắn được thứ tình cảm gì?Hận,không!Chán ghét,không nốt!Sợ hãi,hình như cũng không?Hay là….yêu?
Ji Yong vùi đầu vào giữa hai đầu gối,cố để đôi mắt mình tránh xa khỏi thứu ánh sáng le lói từ chiếc đèn đầu giường.Yêu?Liệu có thực như vậy không?Khi yêu,nhất là yêu đơn phương,có ai cảm thấy giống cậu không?Đau,buồn,nước mắt,rát buốt,…Liệu có ai?
Ừ thì có cho là cậu yêu hắn đi,nhưng hắn thì sẽ không yêu cậu đâu nhỉ?
-----------------
Đêm đó,có hai con người mất ngủ,cùng trằn trọc nhìn ra bầu trời tối vắng lặng.
Liệu có ai cảm nhận được tình cảm của đối phương không?
| | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Mon Jan 02, 2012 8:35 pm | | | | | | | Chap 9
Ji Yong quyết định rồi,cậu sẽ chạy trốn,chạy trốn khỏi hắn,chạy trốn khỏi bản thân mình,chạy trốn khỏi thế giới bẩn thỉu này.Cậu vốn là một con rối,một con rối ngu ngốc khi nghĩ mình có thể làm chủ được bản thân,mặc dù sự thật thì hoàn toàn ngược lại.Cậu sẽ quay trở lại,thành một con búp bê được bày trong tủ kính.Mỗi khi thích thú thì người cha dượng sẽ lại lôi cậu ra “hành hạ”.Rồi đến lúc chán,cậu sẽ thành một con búp bê rách rưới,bẩn tưởi,đĩ điếm.Và đương nhiên rằng,sẽ chẳng ai thương tình ném cho cậu một ánh mắt dù chỉ là thương hại.
Có thể cậu sẽ rất đau,rát ân hận về quyết định của mình,nhưng thà vậy,còn hơn là để tình cảm của cậu lớn quá đỗi,rồi chẳng thể dứt ra được.Đau một lần rồi đừng bao giờ đau nữa,như vậy có lẽ tốt hơn.
Ji Yong hít một hơi,gương mặt buồn rầu với hai bọng mắt thâm quầng như được đeo một lớp mặt nạ,chúng trở nên cứng ngắc,vô cảm.Những hành động,bước đi của cậu,dường như không phải của một con người.Nó giống của một con búp bê với những khớp nối rỉ hoen mà thôi. Nỗi buôn sâu kín như được vẽ lên rõ ràng Nỗi đau thì càng dâng lên mãnh liệt Lời nói chia ly Tôi chỉ là không thể không thể làm gì khác được
-------------------------
-Ê!Kwon Ji Yong,hình như hôm qua mày bị ngất đúng không?Hay lại ung thư,máu trắng như trong phim? Nhưng có một điều là sẽ chẳng có ai ở bên mày đâu?Mày-hoàn-toàn-cô-độc
Ji Yong vứt cặp sách xuống đất,xoay lưng lại và thụi vào mặt cái tên đang đứng sau mình kia.Mắt cậu ánh lên những tia nguy hiểm,len lỏi trong đó còn có chút thương tổn nữa.
“Phải,tôi cô độc”
BỐP
-Ya!Mày điên hả Ji Yong?
“Phải,tao điên.Vì tao điên nên tao mới đánh mày,mới đụng vào tên bẩn thỉu như mày.Tao điên nên tao mới lỡ trao trái tim đầy sẹo này cho kẻ không đáng.”
BỐP
-Buông tao ra,thằng ***.
“Tại sao tao phải buông mày ra khi mà không ai chịu buông tha cho tao?”
BỐP
-…Dưng lại…
“Tao không thể dừng lại được.Tao sợ nếu tao buông tha cho mày,rồi sẽ có ngày mày phản lại tao.Tao sợ tao buông tha mày,thì những người gieo giắc cho tao đau khổ sẽ lại càng sát muối vào nhưng vết thương đang lở loét của tao”
-Ya!Kwon Ji Yong,cậu đang làm gì đó hả?
Ji Yong nhìn vào cánh tay đang bị ai đó nắm đến đau buốt của mình,rồi mới từ từ nhìn dọc theo cánh tay rám nắng chắc nịch.
-Cậu sao vậy hả?Muốn đánh chết người ạh?
-Có…liên qua không?
Ji Yong đứng dậy,nhìn thẳng vào mắt hắn không hề sợ sệt như hồi trước,giọng nói không trầm không cao, đơn giản là bình thường.Seung Hyun rùng mình,gây người trước phản ứng kỳ lạ của con người đối diện.Dùng ánh mắt soi mói xoáy thẳng tâm can cậu,nhưng tuyệt nhiên,hắn không thấy chút gì gọi là sợ hãi trong đáy mắt cậu.Quét một lượt từ chân đến đầu,hắn vẫn thấy đó là cậu,vẫn là Kwon Ji Yong,vẫn là chàng trai với làn da trắng tái dễ thương.Nhưng dường như cũng không phải,có cái gì đó lạ lắm.Hắn cảm giác như kẻ đứng trước mặt mình chỉ mang cái vỏ trống rỗng của Kwon Ji Yong mà thôi.
Ji Yong xách cặp lên,lạnh lùng bước ngang qua hắn,hồ như hai bên chưa từng quen bước.
Thịch-hai con tim cùng chệch mất một nhịp.
Seung Hyun đứng lặng người trước thái độ dửng dưng của cậu.
Ji Yong khẽ lướt ngón tay lên ngực mình-nơi đang tưởng chừng như sắp vỡ vụn chỉ trong vài giây nữa thôi.
Ai đó đã nói với tôi cứ cầu nguyện, cứ ước mơ đi Bất kể điều ấy là gì, nó cũng sẽ thành sự thật Nói với tôi đi - nhìn tôi và nói với tôi Nói rằng tôi nên dừng lại
Ji Yong quỵ xuống,hai tay ôm chặt lấy ngực miệng thở dốc.Cậu làm được,cậu đủ mạnh mẽ để có thể diễn kịch trước mặt hắn,dù cho giây phút đó,trái tim cậu đã vĩnh viễn không bao giờ còn lành lặn.Ji Yong ngửa đầu lên,dựa lưng vào bức tường tróc mẻ gần đó,mường tượng lại đôi mắt nâu lạnh lẽo của hắn.Mặc dầu chỉ thoáng qua trong giây lát,nhưng dường như có thứ gì đã vỡ vụn trong ánh mắt hắn.Tại sao?Tại sao lại dùng ánh mắt nát tan đấy để nhìn cậu cơ chứ?Hắn có biết là làm như thế,cậu sẽ đau đớn và rát buột tận con tim đến thế nào không?
Àh,mà sao hắn biết được cơ chứ,suy cho cùng,thì cậu cũng chỉ là con rối xuẩn ngốc trong tay hắn mà thôi phải không?
Seung Hyun nằm vật ra nền đất bẩn thủi,hai mắt nhắm nghiền,ngăn cản thứ ánh nắng chói chang mà hắn ngày càng ghét bỏ chiếu thẳng vào hai đồng tử của mình.
Hắn có cảm giác mình giống như một loài vật của bóng đêm sâu thăm và lạnh lẽo,sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới cậu-người luôn toả sáng như một thiên sứ,dù là một thiên sứ tội lỗi.
Đến bây giờ,hắn mới nhận ra một điều,hình như hắn thực sự đã yêu cậu rồi,có thể là ít thôi,nhưng cũng là yêu.Hắn biết,tất cả những lời nói,thái độ của cậu ban nãy chỉ là lớp mặt nạ hoá trang mà thôi.Nhưng đã là mặt nạ thì không bao giờ hoàn hảo.Cái ánh mắt vỡ vụn của cậu khiến hắn biết đó chắc chắn là Kwon Ji Yong,chứ không phải là cái vỏ trống rỗng biết đi.
Nhưng,đến lúc hắn cảm nhận được tình yêu của mình thì cũng là lúc,cậu đã tạo ra vỏ bọc ngăn cách hai người với nhau.Hắn đã tạo cho cậu quá nhiều vết thương,để giờ hối hận cũng không kịp.Hắn muốn ôm cậu thật chặt và xoá mờ những vết thương lòng đó,nhưng chắc chắn một điều rằng cậu sẽ cự tuyệt,sẽ đẩy hắn ra,sẽ hét lên với hắn.Hắn phải làm sao đây,để cậu không bị tổn thương và cũng không cự tuyệt hắn,hình như chẳng có cách nào đâu nhỉ?
Hay là…từ bỏ đi,để con tim hắn đau thêm một lần nữa rồi vĩnh viễn chẳng thể đau nữa?
----------------------------------------
-Seung Hyun oppa,anh uống gì lắm vậy?
Trong tiếng nhạc sập sình của vũ trường,hắn tìm cho mình một chỗ thật kín đáo rồi khui từng chai rượu mạnh ra một,từng ly chất lỏng đặc sánh cứ thế luồn lách vào trong vòm họng hắn,khiến đầu óc hắn trở nên mơ hồ không phân biệt được thật giả.Một bàn tay lạnh toát nhưng nhỏ nhắn của một cô gái khẽ đặt lên vai hắn,chất giọng đạm chất ăn chơi vang lên,kéo hắn trở lại thực tại:
-Hyunie,anh làm gì ở đây thế?Lâu rồi không thấy anh qua.
-Rinnie,anh nhớ em quá.
Hắn vòng tay qua ôm lấy eo,vùi đầu vào giữa hõm cổ cô gái.
-Khiếp quá,chúng ta là anh em họ đó.
Rinnie kêu lên,đẩy hắn qua một bên rồi kéo chiếc áo da đen phong cách lên.Gương mặt xinh đẹp khẽ nhăn lên rồi lại buông lỏng ra,giọng nói cũng bớt gắt gỏng hơn:
-Rốt cục,anh làm sao?
-Hình như,anh yêu rồi,Rinnie ah.
Rinnie nhíu mày nhìn ông anh họ như một vật thể lạ.Người anh vốn vô cảm vô tình lạnh lùng băng giá của cô mà cũng biết yêu ư?Chuyện lạ chăng?Thế còn chuyện trả thù cho dì cô thì sao?Vướng vào chuyện tình cảm,liệu anh ấy có thể làm được không?
-Ai?
-Kwon Ji Yong.
Choang!
Rinnie ném chiếc ly thuỷ tinh đắt tiền trong tay mình về phía mặt hắn,may sao hắn tránh kịp.Chiếc ly văng vào bức tường đối tiền,vỡ tung ra làm trăm mảnh,thứ chất lỏng đặc sệt bên trong bắn tung toé khắp bức tường trắng.Những tên phục vụ đứng gần đó,mặt mày xanh lét,cắt không còn giọt máu.
-Hắn ta là con trai kẻ đã gián tiếp gây ra cái CHẾT cho mẹ anh-dì em đó.
Seung Hyun khựng lại,trái tim hắn một lần nữa bị bóp ghẹt.Mẹ hắn,người mẹ yêu quý của hắn.Làm sao đây,hắn phải trả thù,sự tàn độc của việc trả thù đã ăn sâu vào máu hắn,giờ làm sao có thể nhanh chóng tách bỏ chúng đi được.
Rinnie nói đúng,hắn phải trả thù.Vốn hắn đã là kẻ không có trái tim rồi,giờ có đau,có lẽ cũng chỉ là tạm thời thôi,rồi sẽ hết.Hắn sẽ không từ bỏ,chắc chắn vậy.Hắn sẽ không bao giờ từ bỏ,bởi vì,cậu là mục tiêu săn đuổi của hắn.Đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Hắn sẽ không yêu cậu nữa,từ bây giờ.Hắn đã vứt bỏ trái tim mình đi rồi,thì tình cảm đối với cậu cũng sẽ không còn.Lý do duy nhất để hắn còn tồn tại song song với cậu trên trái đất này là trả-thù.Còn cậu,là con mồi mà hắn phải giết chết! | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Mon Jan 02, 2012 8:36 pm | | | | | | | Đây là chap mýt dành tặng cho ss Bông nhé.dù nó không hay đâu ss àh,nhưng em mong vì nó ss đừng drop fic nhé.Nếu em lỡ làm ss tổn thương thì ss bỏ qua cho em nhé. Em y ss nhiều lắm
Chap 10
-Hyun,hôm nay ta sẽ đi tiếp một vị khách quan trọng,và họ muốn con đi cùng.
Hắn nhướn một bên mày nhìn ông bố đang thản nhiên ngồi trên chiếc ghế sô pha và nới lỏng cái cà vạt hàng hiệu của mình ra.
-Sao?Cuối cùng cũng cần đến thằng con vứt đi là tôi hả?
Hắn cười nhạt,hay tay khoanh trước ngực dựa lưng vào tường,điệu bộ khinh khỉnh thấy rõ.Đôi mắt nâu đục của hắn ánh lên một tia thách thức và ngang ngạch,khiến ả đàn bà đang ngồi ve vãn khắp thân thể ba hắn phải rùng mình.
-Vứt đi?Ta nói con vứt đi bao giờ?
Ngài Choi lên tiếng,giọng không trầm cũng không bổng nhưng thể hiện một sự tức giận tột độ trong từng lời nói.Quả không hổ danh là cha con,dù chỉ qua những câu đối đáp thường ngày nhưng cũng đủ để người khác thấy rợn tóc gáy.Trong giây lát,hai đôi mắt nâu,một mờ đục,một tinh anh khẽ chạm nhau,mà tựa như cả thế giới đang chao đảo với dòng điện hàng tỉ vôn đi qua vậy.
-Hừ?Không vứt đi?Để tôi xem nào,đã bao giờ ông coi tôi là con chưa?Đã bao giờ ông coi tôi là người cùng dòng máu với ông chưa?Đã bao giờ ông coi mẹ con tôi là NGƯỜI-TRONG-GIA-ĐÌNH-CHƯA?
Hắn gào lên,sự tức giận và phẫn nộ trào lên trong lòng hắn.Vốn hắn chỉ là đứa con được sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc.Mẹ hắn,vì chẳng may mang thai với ba hắn,mà phải cưới một ông chồng vũ phu và gia trưởng.Còn người mà hắn phải gọi là ba thì chỉ vì không yêu mà nỡ đánh đập người phụ nữ là vợ mình khi đang mang thai một cách tàn nhẫn,dã man,rồi lại còn bỏ đi bồ bịch với hàng tá những ả đĩ đượi khiến mẹ hắn khóc cạn nước mặt,trở nên trơ trọi như một mảnh đất chưa từng hưởng sự yêu thương của những giọt nước.
Hắn quỵ xuống,hai tay ôm lấy ngực.Đau quá!Tim hắn đau quá!Con tim hắn hồ như bị hàng triệu,hàng tỉ cây kim đâm xuyên qua xuyên lại,khiến nó trở nên nát vụn,máu rỉ ra từ đó không thể kìm.Một vết thương vĩnh viễn chẳng thể lành.
Trong giây phát ấy,hắn…bỗng nhớ tới cậu.
Tách!
Một giọt nước mắt rơi.
Hắn ngạc nhiên trước bản thân mình.Hắn chưa từng khóc,kể từ sau cái ngày định mệnh đó.Hắn đã tự hoá trang cho mình một lớp mặt nạ dày cộp để che khuất đi mọi xúc cảm,mọi mỗi đau của bản thân.Hắn không muốn ai nhìn hắn với ánh mắt thương hại hay đồng cảm.Hắn không cần,hắn không cần một sự thương hại vô nghĩa hay sự đồng cảm đáng vứt đi ấy.Thương hại?Đồng cảm?Chẳng có ích gì cả.Nó có mang lại mẹ cho hắn không?Nó có thể sửa đổi lại quá khứ của mẹ hắn không?Và hai thứ đó,liệu có thể tách bỏ sự hận thù đã mọc rễ trong đầu hắn đi được không?Để hắn có thể yêu và được yêu như một con người bình thường.
Tách!
Hai giọt nước mắt rơi.
Hắn là con người,chứ không phải quái vật.Hắn sống trong ánh sáng,chứ không phải trong màn đêm tĩnh lặng.Nhưng tại sao,hắn không thể giữ lấy tình yêu cho bản thân?Hắn muốn nắm lấy sợi dây rằng buộc lấy nó,nhưng lại sợ nó khứa vào tay mình.Hắn muốn tình yêu đó sẽ trở thành trái tim lành lặn thứ hai của mình,nhưng lại sợ nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.Hắn muốn nắm giữ lấy nụ cười hiếm hoi của người ấy,nhưng lại sợ những giọt nước mắt sẽ tuôn rơi trên khuôn mặt ấy vì hắn.
Hắn đau,hắn sợ,hắn hoảng loạn và hắn buông hờ tay.Sợ dây nối với tình yêu của hắn ngày càng trơn tuột đi với tốc độ kinh khủng,hồ như với mắt thường không ai có thể thấy được.Duy hắn,chỉ duy hắn thôi,là cảm nhận được,con tim hắn dần bị rút cạn.
Buông tay hay nắm chặt?
------------------
Khóc vì tôi Và tôi xin lỗi Càng kéo dài Tôi càng đau khổ hơn Xin hãy níu giữ tôi
Ji Yong nép sát người vào góc tường,tay ôm chặt lấy phần ngực đau buốt của mình.Những lời bài hát cứ vang trong không gian bé nhỏ này,và cứ mãi vô tình chui vào trong đầu óc đang bị đóng băng của cậu.Ji Yong dường như có thể cảm nhận được nỗi đau vô hạn của nhân vật trong bài hát.Yêu,nhưng không được yêu,muốn lại gần,nhưng lại bị chối bỏ,muốn chạm tới,nhưng lại bị xa cách,muốn khóc,nhưng lại sợ bị ghét bỏ.Cuối cùng,tất cả biến cậu trở thành một búp bê vô cảm,luôn làm theo những gì hắn nói.Hắn ghét,cậu cũng ghét,hắn cách xa,cậu cũng cách xa,hắn lạnh lùng nhìn cậu,cậu lại lành lùng nhìn những người xung quanh mình.
Có cảm giác như chính bản thân cậu đã tự cô lập mình,tâm niệm mãi chỉ hướng về phía hắn,rồi đến khi nhận ra thì xung quanh đã chẳng còn ai.Và hắn,thì can tâm cười vào mũi cậu,khinh bỉ cậu đã quá ngu ngốc khi đã trao trái tim không trọn vẹn của mình cho hắn.Nào hắn có thèm một kẻ nhơ nháp và dơ dấy như cậu.Hắn là con chủ tịch một con ty lớn,có hàng tá mỹ nam mỹ nữ vây quanh,vậy hà cớ gì phải để mắt tới một con người bẩn thủi,mắc kẹt trong đống bùn lầy không thể vớt lên như cậu?Hắn có tương lai,hắn có tiền tài,có danh vọng,còn cậu,chẳng có gì,ngay cả tấm thân cũng chẳng thuộc về mình,vậy yêu cậu hắn được gì?
Chẳng gì cả.
Mơ tưởng đi,hão huyền đi,rồi cuối cùng khi tất cả vỡ vụn,sẽ chỉ còn lại mình cậu trơ trọi với những ánh mắt khinh rẻ của người đời.
Soi mình trong gương,Ji Yong chỉ thấy độc một tấm thân gầy guộc với chi chít những dấu hôn còn mới.Cười khinh.Trong phút chốc,lưỡi dao lam sắc bén đã nắm trọn trong bàn tay cậu.Cậu muốn kết thúc,chấm dứt tất cả tại đây.Không nỗi đau,không tình yêu,không dục vọng,không chiễm hữu và không thù hận.
Ngã xuống đất,Ji Yong tựa lưng vào tường và ngắm những giọt máu đỏ tươi và tanh tưởi đang ứa ra ngày một nhiều từ cổ tay mình.Lưỡi dao lam vô tâm và lạnh lẽo bị buông ra,rơi xuống nền đất,tạo nên những âm thanh vô hồn và lạc lõng trong không gian nhuốm đặc màu máu này.
Phút chốc,đầu óc cậu bị lấp đầy bởi những hình ảnh của hắn.Những giây phút cuối cùng này,Ji Yong nghĩ,hãy để cậu chung thực một chút với bản thân.
Cậu yêu hắn từ lúc nào nhỉ?
Hình như là từ cái lần đầu gặp gỡ.Ánh mắt lo lắng pha chút tức giận của hắn ném về phía cậu,nhanh thôi,nhưng cũng đủ để một con người sống trong sự ghẻ lạnh như cậu được ấm lòng.
Cậu ghét hắn từ lúc nào nhỉ?
Có lẽ là từ lúc hắn nói hắn sẽ mãi là khắc tinh trong cuộc đời cậu.Ji Yong biết lúc đó,con tim cậu dường như bị một ai đó siết chặt,đau đến không thở nổi.Ánh mắt hắn,nụ cười nửa miệng của hắn,những lời nói cay độc của hắn,đều như những mũi tên cắm phập vào trái tim luôn rỉ máu của cậu.Nhìn hắn lạnh lùng quay đi,đôi mắt cậu như nhoè đi vì những dòng nước mắt mà cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ chảy vì một người như hắn.Cũng đúng khoảnh khắc đó,con tim cậu phát hiện ra một điều sẽ làm thay đổi cuộc đời cậu vĩnh viễn-Kwon Ji Yong yêu Choi Seung Hyun.
Lúc đó,cậu tưởng chừng như phát điên lên vì suy nghĩ xuẩn ngốc đó của bản thân.Cậu đã chối bỏ,đã cố vứt bỏ nó đi khỏi tâm niệm của mình.Nhưng mỗi khi đầu óc cậu trống rỗng,thì hình ảnh của hắn lại cứ trôi về,lấp đầy từng nơ ron thần kinh.
Và,nhờ đó,cậu mới biết cậu yêu hắn nhiều đến nhường nào.
----------------
Đầu Ji Yong hoa lên,cả người run lên lảy bảy dù căn phòng đang chìm ngập trong hơi ấm được thổi ra từ chiếc điều hoà.Thu người lại,Ji Yong quờ quạng tìm lưỡi dao lam rơi cách đó không xa.Một vết cắt sâu hoắm nữa được rạch trên cổ tay cậu,máu tuôn ra nhiều hơn.Toàn thân Ji Yong giật nhẹ lên khi cơn đau từ cổ tay lan toả khắp cơ thể nhỏ bé,gầy gò.
Cậu bắt đầu chối bỏ tình yêu của mình từ khi nào nhỉ?
Ngay từ đầu,cậu đã biết bản thân tình yêu này vĩnh viễn chẳng thể có hồi kết,nhưng vẫn cứ ngu ngốc để bản thân chìm sâu hơn vào vùng lầy đó,hi vọng mọi thứ sẽ có kết thúc như chuyện cổ tích,nàng công chúa sẽ sống với hoàng tử mãi mãi về sau.
Nhưng mà cuộc đời,thì chẳng có gì là mãi mãi cả,ngay cả tình yêu.
Ji Yong đã nghĩ như vậy đó.Cậu cứ ngây thơ cho rằng tình yêu mới nảy nở thì sẽ sớm lụi tàn,nhưng ngờ đâu,càng ngày,nó càng đâm sâu rễ vào trái tim cậu,khiến cậu dù muốn,cũng không thể tách rời tình yêu đó ra khỏi bản thân được.
Đeo mặt nạ,rồi trốn chạy khỏi một tình yêu không lối thoát,chính cậu đã tự khứa thêm vào bản thân mình những vết thương hoại tử vô hình.Dù đau,dù rát buốt,nhưng vẫn cố chịu đựng.Ji Yong sợ nếu tiếp tục đối diện trước hắn,tiếp tục nhìn vào đôi mắt nâu lạnh lẽo ấy,cậu sẽ không chịu được mà thốt lên những tình cảm của cậu dành cho hắn,để rồi lại để cho bản thân ngập ngụa trong ánh mắt khinh bạc của hắn.
Cậu sợ lắm!
--------------------
Ji Yong nằm dài ra nền đát,thở hổn hển.Mệt quá,lạnh quá!Toàn thân cậu tun lên từng đợt,cái lạnh toát ra từ sàn nhà và từ chính trong người cậu toát ra,khiến đầu óc cậu tê dại đi,ý thức dần mất.Thứ chất lỏng đỏ tươi và tanh tưởi ngày càng ứa ra nhiều hơn,làm rực lên cả một góc phòng.
Mệt mỏi,buông thả.Kết thúc rồi.
-Hyun… | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Mon Jan 02, 2012 8:37 pm | | | | | | | chap 11
Ji Yong mệt mỏi mở mắt dậy thì thấy bản thân đang ngồi bó gối ở một nơi nào đó vô cùng tối tăm và ẩm ướt.Bao quanh cậu duy chỉ một không gian đen đặc cùng với những tiếng tí tách của nước chảy quyện với thứ cảm giác lạnh buốt đến từng nơ ron thần kinh.Cậu đứng dậy,nhưng lại gặp phải chướng ngại vật.Hình như khắp chân tay đều bị còng xích khiến cậu không thể cử động nổi.Hoảng sợ nhìn khắp không gian đen đặc này,cậu bỗng thấy một đốm sáng nhỏ le lói mỏng manh nhưng ấm áp trong lòng khối băng giá lạnh.
Soạt!
Thoáng,đầu óc vốn bị lấp đầy bởi những cảm giác sợ hãi và hoảng loạn bị thay thế bởi những khối ký ức kinh hoàng và nhuốm màu nhục dục.Đau quá!
Ji Yong ôm lấy ngực,những hình ảnh cậu quan hệ với tên cha dượng cứ thế vụt qua,như một cuộn băng chiếu chậm vậy.Đáng sợ quá.Là cậu đó ư?Cái người đang chìm trong dâm dục đó là cậu ư?Không thể tin được.Đau quá!Kinh tởm quá!Quá khứ của cậu là vậy ư?Đó chính là thứ mà cậu đang muốn vứt đi đúng không?Hay còn gì đáng sợ hơn nữa?
Xoẹt.
Gì đây?Ai vậy?Hắn ta là ai?Đôi mắt nâu ấy,lạnh quá,nhưng sao mà cũng ấm áp.Lời nói ấy,sắc quá,nhưng sao mà cũng chan chứa yêu thương.Kẻ đó là ai?Tại sao tim cậu đau quá vậy,chết mất!
Ji Yong run rẩy nhìn vào đốm sáng lập loè đó và tự hỏi không biết cái người đang đứng cùng cậu đó là ai.Khuôn mặt đó,đôi mắt đó,cánh mũi đó,thân hình đó,quen lắm,nhưng sao lại không nhớ được nhỉ?
-Ah!
Cậu rên lên một tiếng nhỏ.Đầu cậu đau quá.hình như đang có một bức tường vô hình ngăn cách cậu với ký ức về kẻ đó,dù cho cậu có cố đâm đầu vào thì người bị thương vẫn sẽ chỉ là cậu.Chịu thôi,nếu tâm trí đã không muốn nhớ thì nhớ làm gì,chỉ tổ làm bản thân tổn thương thôi.Cậu sẽ không nhớ nữa,vứt đi,rác ấy mà.Nhưng tại sao tim cũng đau thế nhỉ?
Chợt,đốm sáng đó tắt lịm,quăng cậu trở lại vào bóng đêm đen đặc và tĩnh lặng,thậm chí chẳng còn tiếng nước nhỏ giọt lạnh lẽo nữa.Ji Yong run lên,xin đừng bỏ cậu lại đây mà.Sợ lắm!Đau lắm!
Phụt!
Chợt,một đốm sáng khác xuất hiện,và lập loà,ẩn hiện trong đó là khuôn mặt ai kia.
-Seung Hyun?
Ji Yong thẳng thốt kêu lên.
……
---------------------------
-Con nhảy với con gái giám đốc Kim chứ?
Ba hắn nhẹ nhàng lên tiếng,không trầm lại càng không bổng,nhưng ẩn trong đó là thứ sức ép nặng nề khiến hắn dù muốn phản kháng cũng không thể.Seung Hyun ôm hờ lấy vòng eo quá ư là “nhỏ bé” của cô ả và nhảy nhịp nhàng theo tiếng nhạc êm dịu,duy chỉ có đôi chân mập mạp như chân voi kia là cứ dẫm lên đôi giày hàng hiệu bóng lộn của hắn.Dù tức giận,chỉ muốn ẩn ả quách đi cho rồi nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng và cười nhẹ với cô ả như một con búp bê vô thần.Mùi nước hoa Chanel hăng quá mức do xịt quá tay toát ra từ người phụ nữ đang khiêu vũ với mình khiến hắn đến phát mửa.May mà kìm được đúng lúc,không chắc giờ đầu ả đã trở thành cái bồn cầu với bãy nhày nhụa bên trên rồi.
Bản nhạc vừa chấm dứt,hắn vội vã buông cả thân thể ục ịch của ả ra,phủi nhẹ tay và đi về.Cái cảm giác rùng mình khi chạm vào tay ả với cái cảm giác hân hoan sung sướng khi thoát ra khỏi cái “địa ngục giần gian” ấy quả thực là đối ngược nhau quá nhiều.Ả ta đúng là lợn tiến hoá chứ không phải người nữa.Da dẻ gì mà còn xấu tệ hơn của một thằng đàn ông,chả bù cho Ji Yong của hắn…
Của hắn…?
Seung Hyun đút tay vào túi quần và tự khinh bỉ chính mình.Đã nói buông tay rồi mà cứ cố chấp nắm chặt lấy để cho bản thân mình bị tổn thương.Hắn ngu ngốc,hắn mê muội.Đến bao giờ mới có thể vùng vẫy được ra khỏi cái đống bùn lầy dính nhớp và bẩn thỉu này đây?
Yêu cậu làm gì,hắn sẽ được gì chứ?Cậu không có tiền bạc,không có địa vị,chỉ là con riêng của vợ một giám đốc công ty,hơn nữa lại bị chính vị giám đốc đó cưỡng hiếp,đến cả thân thể cũng không trong sạch,vậy yêu cậu hắn được gì?Cứ cho là hắn bất chất tất cả,gạt bỏ mọi thù hằn trong lòng đi,thì chắc gì cậu đã yêu hắn?Hắn không muốn bị một người như cậu cười vào mũi,khinh rẻ mình với thứ tình cảm đốn mạt ấy.
Yêu?
Ai bảo hắn chưa từng yêu nào?Yêu rồi,yêu một lần và vĩnh viễn không bao giờ yêu nữa.Cô gái ấy.Đẹp lắm.Với làn da trắng nuốt và mềm mại.Nổi bật lắm.Với mái tóc đỏ dài rũ xuống che đi gương mặt bụ bẫm.Nhưng cũng giả tạo lắm.Cô đã bảo sẽ ở bên hắn suốt đời cơ mà,sẽ luôn theo sát gót hắn dù hắn ở nơi đâu cơ mà,nhưn giờ tại sao lại không thấy,kể cả…linh hồn.
Hừ!
Tai nạn ấy,thảm khốc lắm nhỉ?Cô gái chết thảm bên trong xe,còn chàng trai thì bất tỉnh trong tận một tháng trời.Và khi tỉnh lại thì trở thành một con người vô cảm và vĩnh viễn không bao giờ tin tưởng được vào tình yêu nữa.Cái chết của cô gái đã đánh mạnh vào tâm trí chàng trai đến độ,chàng ta còn huyễn tưởng rằng tất cả đều nói dối,cô gái ấy vẫn còn ở ngay kề đó thôi,chứ đâu có chết.Chàng trai tự thuyết phục mình như vậy,tự huyễn hoặc với bản thân như vậy,để rồi khi tỉnh lại thì tất cả đều vỡ tan,nát vụn.
Và thử hỏi chàng trai trong câu chuyện thảm khốc trên là ai?Là hắn,Choi Seung Hyun chứ ai!Có lẽ lý do mà hắn từ chối tình cảm thực của mình,không phải chỉ vì thụ hận mà còn vì hắn không muốn tự tạo thêm sẹo cho bản thân,như đã làm với cô gái ấy….
Reng~~~
Hắn bực bội lôi điện thoại của mình ra và quát vào trong đó:
-Sao?
-Ji Yong…gặp tai nạn rồi…
Cạch.
Điện thoại ở đó nhưng chủ nhân ở đâu? ----------------------
Seung Ri nằm dài trên bàn,đôi mắt nhắm hờ thư giãn sau khi đã giải xong một bài toàn hóc búa.Chợt,đôi mắt ấy mở to,thoáng ánh lên sự rẫu rĩ và nhớ nhung.
Soạt!
Mở cánh cửa tủ và lôi ra một khung ảnh,gương mặt nó tựa như sắp khóc.Đôi mắt hoe đỏ nhìn chằm chặp vào cô gái xinh xắn bụ bẫm trong ảnh,rồi lại lướt qua chàng trai gầy gò đứng kề bên. Ngón tay trỏ sờ lên mặt kính bám bụi,nó cứ mân mê mãi khuôn mặt của cô gái đó,tựa như đang hoạ lên một bức vẽ tuyệt mỹ.
-Noona có hạnh phúc không?
Nó khẽ hỏi.Nhìn nụ cười toả sáng của người con gái ấy,nó bỗng nhói lòng.Liệu ngày chụp bức ảnh đó,cô gái ấy có biết hôm đó là ngày cuối cùng của cuộc đời mình không,liệu có biết rằng ngày hôm sau cô sẽ chết thảm đến thế nào không?Tất nhiên là không rồi,vì khi chết,cô còn nở một nụ cười thoáng thôi,nhưng hạnh phúc.Seung Ri nắm chặt lấy khung ảnh như muốn bẻ gẫy.Cơn tức giận sục sôi trong lòng nó,khiến nó đập mạnh khung ảnh xuống bàn rồi đứng phắt dậy.
Luồn những ngón tay vào trong mái tóc đen bù xù mất trật tự của mình,nó khẽ rít lên:
-Noona ngốc lắm.Rõ ràng là đau,nhưng sao vẫn cười?
Nó muốn khóc,nhưng lại không thể.Kể từ khi cô gái ấy mất,nó chưa bao giờ khóc cả.Khóc để làm gì cơ chứ?Khóc chẳng mang lại chị nó,chẳng mang lại cho nó cuộc sống bình yên,chẳng mang lại cho nó ba mẹ đã mất của nó,cũng không thể mang lại cho nó tình yêu.Vậy khóc để làm gì?Đó chẳng qua là một thứ cảm xúc nhất thời mà thôi.Nó không muốn,không muốn cho sự hận thù của nó trôi đi một cách vô nghĩa như thế,nó phải trả thù,vì chị nó và cũng vì chính bản thân nó.
Nó hận,hận cái kẻ đã cướp đi mạng sống của chị nó.Nếu hắn ta không say rượu thì đâu có gây ra nông nôi này,thì chị nó cũng không chết và giờ nó vẫn còn chị kề bên.Nó sốc lắm,nó hận lắm,chị nó đã hứa ở bên nó cơ mà,nhưng sao giờ không thấy đâu,kể cả…linh hồn.
Cạch!
Dựng bức ảnh dậy,tay nó lại tiếp tục lướt trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô gái kia,đôi mắt ánh lên một chút sợ hãi và nhớ nhung.
Reng~~~~
-Gì mày?
-….
-Mày nói lại tao nghe xem nào?
-…..
-Cái gì cơ?Chắc chắn chứ?
-….
-Ở đâu?Bệnh viện gì hả?
-…
Cụp!
Seung Ri hoảng hốt chạy ra khỏi nhà,thậm chí còn không kịp tắt cả thứ đèn vàng vọt yếu ớt.Đôi mắt nó giờ không còn hiện hữu một chút gì gọi là nhớ nhưng nữa,mà thay vào đó,sự lo lắng và hoảng sợ đang dần xâm chiếm.
À,còn một thứ nữa,tôi chưa kể với bạn.Cô gái đó,xinh lắm,nhất là với mái tóc đỏ rực rỡ... | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sat Feb 04, 2012 9:06 pm | | | | | | | Note:chap này tặng ông ngoại Shin của con,dù nó không được hay lắm.Chúc ông sinh nhật vui vẻ ^.^ .Chap này hai part nha ông!
Chap 12 part 1
Cạnh!
Cánh cửa hé mở,để cho không khí khô lạnh từ bên ngoài ùa vào căn phòng ngột ngạt đặc quánh này.Với một lực vừa đủ,cánh cửa lùi dần ra,tạo nên những âm thanh cọt kẹt khó chịu.Cahngf trai với vóc dáng cao lớn và đôi mắt nâu sâu thẳm lầm lũi bước vào.Quét một lượt khắp căn phòng,ánh mắt chàng ta chững lại trước giường bệnh phủ ga trắng nhàu nhĩ.
Tiến lại gần đầu giường,dường như mọi tia nhìn trong mắt chàng trai đều vỡ vụn trước vẻ nhợt nhạt vô hồn của kẻ nằm trên giường ấy.Đôi môi hồng nứt nẻ,làn da tái trắng khô khỏng,mí mắt khép hờ,để lộ một chút lòng đen sâu thẳm mang mác buồn.
Lướt nhẹ tay theo từng chi tiết trên gương mặt người đang thiếp ngủ trên giường,chàng trai khẽ nấc cục.
“Tự tử,đó là cách giải thoát của em đó ư?Em có biết là đau lắm không?Ji àh,anh xin em,anh đã đau lắm rồi”
Người đang thiếp ngủ khẽ run lên,từ hai hàng mi khép hờ,giọt nước mắt ẩm ướt chảy dọc theo gò má,lăn xuống cổ.Chàng trai hốt hoảng lấy ngón trỏ gạt vội hai dòng nước đó đi,rồi bỗng nảy ý nghĩ xem vị mặn nhạt của nước mắt ra sao.Đầu lưỡi khé lướt một đường qua vùng da ẩm ướt của ngón trỏ,từ từ cảm nhận bị mặn chát thẩm thấu qua từng tế bào vị giác.
Đôi chân mày khẽ nhíu lại,rồi nhanh chóng dãn ra.Đau đến độ nước mắt cũng mặn chát như Biển Chết thế sao?Đau đến độ trong mơ cũng phải rơi lệ thế sao?
Kéo lê chiếc ghé nhựa gần đó lại bên đầu giường,chàng trai ngồi xuống,đôi mắt nâu dán chặt vào từng nhịp thở đều nhưng yếu ớt của người đang thiếp ngủ ấy.
Đôi môi hồng nứt nẻ thoáng run run rồi giật khẽ vài cái,những âm thanh nhỏ bật ra khỏi cổ họng bỏng rát,tựa một tiếng rên.Chàng trai giật mình,gghes sát taii vào miệng người đang mơ ngủ ấy.
-Seu…yun!
Từng nơ ron thần kinh của chàng trai gần như đông cứng lại,tắc ghẹt trước câu nói không rõ ràng.Khẽ bật cười,chàng trai bỗng nhận ra không phải chỉ riêng mình mang cái tên “Seung Hyun” ấy.DƯờng tựa như đang có thứ gì len lỏi trong con tim chàng trai,bóp ghẹt,giằng xé nó đến vỡ vụn,nát tan.
Thứ ánh đèn vàng vọt bao bọc lấy thân thể người đang thiếp ngủ,khiến làn da tái trắng nhợt nhạt gần như hoà làm một cùng với màu tang tóc của ga trải và tấm chăn mỏng nhăm nhúm.
Nhấc khẽ đôi tay mảnh dẻ của người đang nằm trên giường ra khỏi lớp chăn,chàng trai đau đớn miết nhẹ ngón tay mình lên cổ tay băng bó trắng xoá dợm rỉ máu ấy.
“Đau lắm đúng không?Sao lại chịu đựng một mình vậy?Em ngốc lắm,biết không?”
Hôn nhẹ lên vết thương,chàng trai dường như muốn chia sẻ cơn đau đang khiến cho đôi mày thanh kia khẽ chau lại.Nhưng sự thật thì cái người đang thiếp ngủ ấy chỉ giật khẽ người một chút rồi lại im phỗng.Nếu như trên màn hình chiếc điện tâm đồ không có những mạch nhấp nhô gợn sóng thì có lẽ ai cũng nghí con người này đã chết.Chí qua một lớp áo bùng nhùng và lóp chăn mỏng và chàng trai hoàn toàn không thể thấy ngực người đang ngủ kia phập phồng,ngay cả hơi thở cũng khó mà nghe thấy.May ra,nếu ghé sát mặt vào mũi con người ấy,mới có thể cảm nhận được làn hơi nhẹ phả vào da mặt.
Thoáng lưỡng lựu,chàng trai bỗng chồm lên,mặt đối mặt với người đang thiếp ngủ ấy,đôi mắt dán chặt vào hai bờ môi hồng khô nứt nhưng quyến rũ.Chậm chạp,chàng trai cúi thấp dần cho đến khi môi áp môi người đối diện.Đầu lưỡi lách qua hai hàm răng,liếm lá đôi môi kia một cách thềm thuồng và say đắm.Nhẹ nhàng tách môi người đối diện ra,cái lưỡi doẻ quẹo của chàng trai lùa vào,thích thú vơn đùa trong vòm họng nóng bỏng và ẩm ướt ấy.Trong vô thức,người đối diện khẽ đáp trả những cú vơn đùa của chàng trai,cùng mút mát lấy vành môi trên.Điều ấy khiến chàng trai phấn khích tột độ,càng nhấn chìm sâu hơn vào nụ hôn đó,tận hưởng sự đê mê và khoái cảm đang trào dâng trong cơ thể.
Liếm mép thèm thuồng khi phải dứt khỏi nụ hôn ngọt ngào nếu không muốn cả hai cùng ngộp thở,chàng trai luyến tiếc nhìn vào bờ môi hồng sưng mọng và mềm mại ấy.
-Anh…còn tư cách để hôn anh ấy ư?
Nó đứng dựa lưng vào tường,hai tay khoanh trước ngực,ném cho hắn một ánh nhìn tức giận và phẫn nộ.
-Tư cách?Cậu nói cái quái gì đó hả?Hyun nhỏ?
Hắn nhếch mép cười nhạt,đứng dậy,xoay lưng đối diện thẳng với nó không chút nao núng.Phải,chính hắn là kẻ đã làm tổn thương cậu,là kẻ đã gây ra vết thương lòng sâu sắc này,nhưng đó là khi hắn không chấp nhận lấy tình yêu này,hắn coi đó là một thứ bệnh hoạn,một thứ vô sỉ đáng bỏ.Nhưng giờ thì không,hắn nhận ra hắn yêu cậu nhiều,rất nhiều.Cậu không có gì cả,ngay cả bản thẩn cũng không còn trong sáng,nhưng đó mới là cậu.Hắn yêu sự yếu đuối ẩn dấu bên trong lớp vỏ cứng cáp,hắn yêu những giọt nước mắt của cậu,hắn yêu mọi thứ,vì đó mới là bản chất thật của cậu.Hắn không cần những thứ tầm thường,giả tạo như lũ con gái thường hay ve vãn hắn.
HẮN-KHÔNG-THỂ-BUÔNG-THA-CHO-CẬU!
-Hyun nhỏ?Ai cho anh nói tên tôi kiểu thế hả?Anh hại chết một người vẫn chưa đủ ư?
Nó hét lên,tay đám mạnh vào tường khiến làn da chung quanh đó đỏ ửng và sưng tấy.Đôi mắt nâu quyện hận thù ánh lên một tia sắc lẻm,lướt qua hắn.Seung Hyun chợt sững người.Ánh mắt đó,quen quá.Phải chăng đó là ánh mắt mà hắn dành để nhìn cậu ư?Đau quá.
“Ji Yong,anh xin lỗi”
-Ta ra ngoài nói chuyện.-Hắn hạ giọng,cố kiềm chế sự tức giận của bản thân.
Cánh cửa được khép lại,căn phòng lại trở nên yên tĩnh và bình lặng,nhưng không ai để ý đến con người đang nằm trên giường kia bắt đầu cục cựa. | | | | |
| |
| mýt_kun_98 Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 66 Số Thanks : 33 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Sat Feb 04, 2012 9:07 pm | | | | | | | Note: dạo này tay nghề xuống thấp đến cực hạn, dù trước đó vẫn chẳng khá khẩm hơn, nhưng cố lết nốt mấy fic rồi có khi nghỉ hưu
Chap tặng ông Shin ) Năm mới vui vẻ nha ông *hôn*
Chap 12 part 2
Hyun nhỏ vươn đôi vai gầy nhỏ, thích thú nhìn các khối nhà cao tầng điểm những đốm sáng mập mờ, kỳ ảo.Đôi chân dài thon dài nhanh chóng trèo lên lan can tầng thượng, ngồi vắt vẻo, nửa trong nửa ngoài, hồ như cả thân thể gầy guộc đó sắp buông rơi vào khối không khí đen đặc tối tăm đó. Những dải ánh sáng mịt mờ hắt vào một bên người chàng trai trẻ, khiến nó trông càng trở nên cô độc, mỏng manh dễ vỡ hơn. Đôi mắt đen láy bị bao phủ bằng một lớp sương mù trầm lặng nhìn xuống con đường cao tốc với những vệt sáng vùn vụt qua lại như thoi đưa.Đồng tử căng giãn hết cỡ, vô thần ngặm nhấm sự xô bồ của cuộc sống.
Hắn nheo mắt, tim thắt lại một cái mạnh mẽ hơn hết thảy. Hình ảnh đó, quen thuộc đến chính hắn cũng không thể ngờ tới. Một cô gái với mái tóc đỏ hồng trầm mặc ngồi dựa lưng vào cây đại thụ trên một ngọn đồi nho nhỏ. Ánh tà dương man mác hắt lên một bên người cô, khiến đôi mắt nâu vốn dĩ đã u uất nay càng trở nên buồn thảm hơn. Hình ảnh dễ dàng nứt vỡ đó xuất hiện trong tâm trí hắn không biết bao lần, và luôn kết thúc bằng nụ cười đầy huyết lệ nhẹ nhàng ứa ra từ khoé mi kẻ đậm của cô gái mà hắn từng yêu. Làn da trắng muốt nhanh chóng ngập chìm trong ánh đỏ đáng sợ, khiến cổ họng hắn nghẹn đặc, đến một tiếng rên rỉ cũng không thể bật ra ngoài.
Seung Hyun phóng những ánh nhìn đầy nghi hoặc về phía chàng trai lặng thinh ngồi vắt vẻo trên lan can. Từ tận trong tâm can hắn, cảm giác ngọt ngào dần bị sự sợ hãi đánh bật.
-Anh, có biết ai tên là Park Bom không?
Chàng trai thoáng mỉm cười, nhưng lại là nụ cười cay nghiệt đến độ khiến cho không khí xung quanh hắn trở nên đông đặc lại thành một khối nặng trịch, treo lơ lảng trong lồng ngực thít chặt của hắn.Nó xoáy chặt đôi mắt đen láy đầy rẫy những vết nứt còn rỉ máu nhìn hắn, hai cánh mũi nhỏ phập phồng, tựa hồ như sắp nổ tung trong mớ cảm xúc hỗn tạp của chính bản thân. Ánh mắt nâu thoáng ánh lên một tia hoảng hốt, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ băng lãnh vốn có của mình, chậm rãi nói từng câu, từng chữ, nhưng lại âm thầm ẩn chứa một sự cảnh cáo đáng sợ:
-Biết, Park Bom, cô nàng với mái tóc đỏ và giọng hát cao vút.
Nó im lặng, khẽ dùng mắt đánh giá từng cung bậc cảm xúc ẩn hiện bên trong những đường nét trên gương mặt góc cạnh của hắn.Nhưng tuyệt nhiên, thứ duy nhất mà nó có thể cảm nhận được chỉ là cái lạnh tê rần đang xâm nhập dần vào trái tim yếu ớt của chính bản thân.Hắn…Không hề có cảm giác hối lỗi khi đối diện lại một lần nữa với cái chết thảm khốc của cô gái xấu số đó ư? Hắn là thể loại quái dị gì vậy? Nó…nó…
-Và anh là bạn trai chị ấy…
Nó nói nhỏ, không phải hỏi mà cũng chẳng phải khẳng định, dường như câu nói đó chỉ là một thứ suy nghĩ vô thức được bật ra từ cổ họng đắng nghét và khản đặc. Đôi mắt vốn đã cạn nước từ lâu bỗng trở nên đỏ hoe, khoé mi nhanh chóng ầng ậc những giọt lệ đáng ghét.
-Phải.
Hắn dửng dưng thừa nhận, sự lãnh băng trên gương mặt vẫn không hề biến đổi khiến cho người ngoài không thể cảm thận được sự đau đớn đang dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn. Trái tim đập mạnh dần lên, loạn nhịp, hồ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực chật hẹp bó thít ấy. Hai bàn tay vô thức lần ra phía sau lưng , nắm chặt lấy nhau, khiến cho từng đốt tay trở nên trắng bệch, run rẩy. Đôi chân mảnh khảnh rời khỏi lan can, chậm rãi tiến thẳng đến phía trước mặt hắn. Đứng trước một kẻ cao lớn và vạm vỡ hơn mình rất nhiều, sự tức giận và phẫn nộ bên trong nó vẫn không hề suy giảm, mà ngược lại, còn có phần gia tăng, làm cho cú đấm thẳng vào bên má hắn trở nên nặng trích và mạnh mẽ hơn thương lệ.
Seung Hyun ngục xuống, bất mãn dùng mu bàn tay thô bạo quệt dòng huyết tanh lòm đang chảy dọc theo cằm mình. Đôi mắt nâu trong nhanh chóng bị bao phủ bằng màn sương mù mờ ảo, nhưng có cái gì đó lại trỗi dậy bên trong hắn, buộc đôi môi rách một đường kia phải bật ra câu hỏi:
-Cậu là gì với Park Bom?
-Em trai.
Nó từ tốn nói, khối cầu thuỷ tinh ngập trong thù hận vẫn không ngừng quét ngang thân thể hắn, dường như muốn cắt phăng, băm vằm thân thể vạm vỡ này ra thành cháo mới có thể hả dạ. Toàn thân run lên từng trận không thể kiểm soát, trí não đột ngột đóng băng, khiến hắn tạm thời không biết được mình đang bất giác ôm lấy đầu và thét lên những chuỗi vô nghĩa. Hyun nhỏ, trịch thượng nhìn hắn bằng nửa con mắt.Nó vốn đã chẳng coi kẻ đang quỳ mọp dưới chân mình kia ra gì, và giờ thì lại càng không. Nó hận hắn, hận một kẻ đốn mạt đã cướp người thân duy nhất của nó ra khỏi cuộc sống giản đơn của nó. Nó muốn hắn cũng phải cảm nhận được nỗi đau giằng xé tâm can mà nó đã phải chịu đựng trong suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng.
Nhưng…Ji Yong…
Nó quay gót, khinh khỉnh lướt qua kẻ đang run rẩy nằm bẹt dưới đất kia một cái cuối cùng rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa sắt gỉ hoen cũ kỹ.Làn gió đêm vô tình thổi tung mái tóc đen bết chặt lấy gương mặt góc cạnh ướt đẫm mồ hôi.
-----------------------
-Ji…Ji Yong?
Nó thẳng thốt kêu lên, kinh ngạc nhìn người đang lặng lẽ ngồi trên giường bệnh trắng tang tóc, gương mặt hốc hác ngoảnh ra ngoài, trầm mặc ngắm nhìn màn đêm tĩnh mịch. Nó chậm rãi bước vào phòng, cố ngăn cản bất cứ một thanh âm vô duyên nào chen vào khung cảnh đặc quánh bức bối này, nhưng ngay khi đôi tay nhỏ của nó chuẩn bị đặt lên một bên vai cậu, thì đôi mắt xám vô thần đã kịp nhìn thấy và ném cho nó một ánh nhìn hoảng hốt, sợ sệt. Hyun nhỏ ngẩn người, đôi tay nhanh chóng thụt lại, nghi hoặc nhìn kẻ trên giường. Nó…nó chưa từng làm gì quá đáng với cậu, cớ gì mà cậu lại phải sợ nó một phép như thế?
-Tôi…xin lỗi…chỉ là…
Thanh âm nho nhỏ nhưng vang vọng trong gian phòng tĩnh lặng lôi kéo nó trở lại hiện tại. Khoé môi nhếch lên, từ tốn nắm lấy bàn tay gầy guộc trơ xương của cậu, cọ cọ vào má mình, mong kiếm tìm được một chút hơi ấm toả ra từ cơ thể lạnh băng này.
-Tại sao tôi lại ở đây?
Cậu nhăn mày, rụt tay lại rồi ngơ ngác nhìn máu trắng tang tóc bao trùm lấy căn phòng nồng nặc mùi clo này.
-Bệnh viện, anh không nhớ gì sao?
-Tôi…
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, đập mạnh vào tường, tạo nên một thứ thanh âm lớn đến chói tai. Một vòng tay mạnh mẽ và ấm áp đem cậu siết chặt vào trong lòng.
-Tại sao lại ngu ngốc như vậy chứ?
Hắn thét lên, mặc kệ ánh nhìn đầy khó chịu của kẻ đứng bên cạnh, hắn vẫn cứ khăng khăng ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt kia, hận không thể nuốt chửng cậu vào trong bụng để tự mình hứng chịu tất cả những tổn thương mà xã hội gây ra cho cậu. Và mặc dù có như vậy, nhưng hắn vẫn biết rằng những vết thương mà mình vô tình tạo ra cho cậu, vĩnh viễn đã hoại tử mất rồi.
-Tôi….
-Anh là cái quái gì mà có thể ohán xét anh ấy cơ chứ?
Nó cáu gắt lên tiếng, hai ngón tay trắng ngần chậm chạp xoa xoa vào huyệt thái dương của mình.
-Thế còn cậu?Cậu làm gì ở đây? Kwon Ji Yong, cậu ấy vốn không phải của cậu.
Hắn tức giận, lập tức buông con người còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện kia ra, đứng thẳng dậy, xoáy chặt đôi mắt nâu sôcôla ngập chìm trong sự phẫn nộ vào nó, đay nghiến từng từ nói.
-Vậy thì anh ấy cũng chẳng thuộc về anh. Anh biết lần đầu của anh ấy thuộc về ai không? Ba dượng anh ấy đấy, thậm chí còn làm từ năm mười tuổi cơ.
Nó khinh khỉnh cười, dí một ngón tay vào ngực hắn và ấn mạnh, nhưng lại bị một bàn tay to lớn thô ráp của kẻ đối diện nắm chặt lấy, kéo vào lòng.Seung Hyun áp ngực mình vào lưng nó, phà hơi thở nóng bỏng vào vành tai trắng mỏng rồi quyến rũ nói:
-Biết, tại sao không? Nhưng cậu nghĩ tình yêu của tôi rẻ mạt đến như thế thôi sao?
Nó thoáng run lên, tức giận pha chút ngượng ngịu đẩy mạnh hắn ra khỏi người mình, rồi lạnh băng cười phá lên một tiếng, tựa hồ như xé toạc cái không gian nhỏ bé này:
-Yêu một kẻ bán thân không cần tiền như Ji Yong, anh thấy hạnh phúc lắm hả?
Nói rồi, nó dửng dưng cất bước đi, chẳng thèm ngoảnh đầu lại nhìn con người đang run từng trận lớn trên giường, khối cầu thuỷ tinh xám nhanh chóng bị sự hoảng sợ cùng đau đớn chiếm trọn lấy.
End part 2
TBC
Con biết là nó rất rất rất dở, nhưng đành coi như nó là một nửa món quà năm mới con tặng ông.Mong ông có một năm mới hạnh phúc vào vui vẻ. Saranghae ông Shin! | | | | |
| |
| yeu bigbang Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 28 Số Thanks : 1 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Thu Dec 20, 2012 11:52 pm | | | | | | | bạn ơi rất hay . tiếp đi bạn | | | | |
| |
| bigbang_lovevip Thành viên tích cực
| Giới tính : Tổng số bài gửi : 34 Số Thanks : 5 |
|
|
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] Fri Jun 14, 2013 6:03 pm | | | | | | | Ra tiếp đi bạn oy hay wa | | | | |
| |
| Tiêu đề: Re: [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] | | | | | | | | | | | |
| | Similar topics | |
|
| [M] Hate you but love you [shortfic|Gtop] | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| | |
| |