BigBangFam
[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] X2RNQic
Custom Search

[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] Trang11
[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] Trang11
[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] Trang11

[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

minnahan

minnahan
Admin
Admin
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 1517
Số Thanks : 810


Bài gửiTiêu đề: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptySat Feb 01, 2014 7:58 pm

[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] 29319880



[Two-shot|GTOP] Jiyong bị bệnh 
Au: Minna Han 
Disclamer: Jiyong-ie và Seunghuyn-ssi 
Rating: M (18+)
Category: romance, sad, humor (a little), pink, Yaoi included 
Summary: câu chuyện được kể lại dựa trên dòng cảm xúc của nhân vật, người kể ở đây chính là Choi Seunghyun.
Thật ra fic này mình viết cũng lâu rồi, nhưng nay mới up lại trên Fam. Mọi người enjoy nhen^^
__________________________________________________________________ 

Seoul  dần chuyển mình đón lấy mùa thu, kéo theo những cơn mưa mát dịu của tiết trời trong veo. Dọc đôi đường có lá vàng khô khẽ cuốn theo gió, bay hững hờ trong tà nắng còn vươn sót chút mảnh tình mùa hạ. Mùa thu thật dễ chịu, thật mát lành vì nó mang đến cho tôi cái cảm giác lâng lâng khó tả, thoáng đâu đó men theo triền cảm xúc gợi nhớ đến ngày thu xưa, tôi và em cùng nhau nghịch những nhành lá phong vô tư, một thời tuổi thơ không chút vướng bận. Jiyong của tôi vốn yêu thích tự do, thích vui đùa dưới nắng ấm ban sáng, nụ cười của em luôn nở rộ trên môi, ngọt ngào như viên chocolate Brugsch Swaentje, em luôn mang đến cho tôi cái cảm giác như được sống trong vô vàn hạnh phúc và bình yên đến lạ. Em luôn bảo, em chính là thiên thần hộ mệnh của tôi, những lúc tôi tưởng như mình đã bị thế giới này ruồng bỏ, em là người duy nhất đến bên tôi, chăm sóc cho trái tim đã đầy vết chai sạn. 
 
Nhưng….từ ngày em tôi nắm giữ cương vị thủ lĩnh dẫn dắt BIG BANG hiên ngang chinh phục biết bao con tim của hàng triệu fan hâm mộ khắp thế giới, tôi thấy như, giữa em và tôi dần hà có một khoảng cách, tôi không còn thấy em cười nhiều như trước, thay vào đó là lớp lớp sự lo toan, nước mắt và sự lạnh lùng đến tàn nhẫn. Jiyong một thời ngây ngô, hòa nhã và vô lo của tôi đâu mất rồi. Công việc khiến em bận rộn đến mức, ngay cả việc cùng tôi tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên bữa tối lãng mạn, em cũng chực quên đi. Jiyong của tôi ngày một gầy đi, đôi gò má phúng phính màu hồng phấn mà tôi thường hay nựng nịu, giờ đã hóa xanh xao và hốc hác. Dạo này thời tiết thay đổi một cách thất thường, lại đôi lúc dầm dề những cơn mưa, em tôi có lẽ đã bệnh, tôi nghe rõ từng cơn ho đứt quãng phát ra từ gian phòng record, gương mặt gầy guộc tái đi vì mệt mỏi, nhưng em vẫn cố gắng cất giọng để nhanh chóng hoàn thành album GD&TOP Vol 2 còn đang dang dở. 

_ “Jiyong à, hôm nay như vậy là đủ rồi, mình dừng ở đây và về nhà thôi…em đang bệnh…” 

_ “*khụ khụ*…em không sao đâu mà…*khụ khụ*…em nghĩ…phần này chưa được tốt lắm…em sẽ làm lại…” 

_ “Không…anh bảo dừng là dừng. Em đang ho như vậy, nếu tiếp tục sẽ không tốt cho giọng của em đâu…về nhà và nghỉ ngơi…” 

_ “ Em đã bảo không là không mà…*khục*…nếu anh mệt thì cứ về trước đi, em nhất định phải hoàn thành nó nội trong hôm nay…” 

Em vẫn một mực cải bướng, dẫu biết bản tính nôn nóng và nhiệt tình của em là căn bệnh khó chữa. Thường thì tôi sẽ cho qua và nán lại với em thêm ít phút, nhưng ngày hôm nay tôi nhất quyết không để em làm vậy. Em đang bệnh, cứ tiếp tục sẽ khiến mọi việc càng tồi tệ hơn. Tôi buông chiếc micro-phương tiện liên lạc duy nhất của tôi và em thông qua tấm kiếng cường lực trong suốt, tôi mạnh dạn mở toan cửa phòng thu âm và xông thẳng đến chỗ em, giật lấy bản sheet và gỡ nhanh chiếc headphone em đang đeo, nhanh đến mức em còn không kịp với tay giật lại nó từ tôi. 

_ “Em đã bảo là không mà… Seunghuyn….mau trả nó lại cho em…” 

_ “Không…anh không trả…” 

Đôi tay bé nhỏ bám chặt lấy vạt áo tôi, hiện rõ từng đường chỉ xanh mỏng manh trên làn da tinh khiết, em cố nhoài người với lấy bản sheet tôi cố tình giơ cao để em không chạm vào nó. Em lại thở dốc, phút chốc đuối sức và khụy vào ngực tôi. Nhìn em mệt mỏi và yếu đuối như vậy, lòng tôi đau như cắt. Nắm nhẹ lấy vai em, khẽ đẩy em dịch ra để tôi có thể nhìn rõ gương mặt của em hơn. Mắt em nhắm nghiềng, em thở ra một cách mệt nhọc, hai gò má lại đỏ ửng lên. Tôi tì trán mình vào vầng trán của em, cảm nhận rõ rệt từng hơi nóng hừng hực đang lan truyền sang những dây nơron nhạy cảm của tôi.  

_ “Ji ah, trán em nóng quá, em sốt rồi….” 

_ “Ah, buông em ra…*hộc hộc*….em phải hoàn thành nó….” 

Em yếu ớt đẩy vội tôi ra, loạng choạng giựt lấy bản sheet tôi vô tình cầm hờ nó trên tay. Đến mức này đã quá sức chịu đựng của tôi, tôi mạnh bạo lao đến bế xốc em lên, em cố sức vũng vẫy và không ngừng đấm thùm thụp vào ngực tôi. Tôi mím chặt môi và lao khỏi căn phòng studio ngột ngạt đó, nhanh chóng đưa em xuống khu vực tầng hầm để xe. Thật may khi vừa chạy đến nơi, chúng tôi đã gặp Teddy hyung đang chuẩn bị khởi động xe mô-tô của anh ấy. Tôi đặt em xuống, nắm lấy tay em kéo đến chỗ Teddy hyung. 

_ “Hyung ah, hôm nay anh cho em mượn xe máy của anh nhé, mai em sẽ trả.” 

_ “Ơ, cậu mượn rồi thì tôi lấy gì về nhà?” 

_ “Này…*keng*….chìa khóa xe của Jiyong, anh cầm lấy và lái nó về nhà đi, mai đến công ty trả sau cũng được…” 

_ “Ah, Choi Seunghuyn…*khụ khụ*… ai cho phép anh đưa chìa khóa xe của tôi tùy tiện như thế…tôi sẽ tự lái xe về nhà…Teddy hyung…trả cho em với” 

Em cố gắng giằng tay mình khỏi cái nắm chặt của tôi, tay kia vội nhoài ra tính giật lấy chùm chìa khóa trong tay Teddy hyung còn đứng ngơ ra đó vì shock. 

_ “Không…Teddy hyung…anh mau lái xe của Jiyong đi đi, em sẽ chở em ấy về nhà bằng mô-tô của anh, em ấy đang không được khỏe” 

_ “Ah, buông tôi ra…tôi không thích anh chở tôi, không thích đi xe mô-tô…” 

Tôi đứng chắn ngang không cho em sấn tới chỗ Teddy hyung, mặc cho em vùng vẫy lao đến và khóc thét, tôi vẫn trụ vững đứng đó cho em dúi mặt vào lưng tôi. 

_ “Ah đậu a….hai đứa tụi bây làm hyung sợ rồi nha, cãi nhau ùm xeo rồi giờ còn lôi hyung vào nữa hả…” 

Mặt Teddy hyung biến sắc, anh ấy co rúm chân khi thấy cảnh giao tranh quyết liệt giữa em và tôi. Phải rồi, trong cái công ty này, ngoại trừ 3 thằng đệ tử fanboy nằm vùng chuyên được xem miễn phí những cảnh ân ái mùi mẫn của tôi và em, Teddy hyung là người thứ 4 được thỏa mắt những phút giây âu iếm của chúng tôi ở studio Twosome của anh ấy. 

_ “Hyung còn không mau đi…không lẽ hyung muốn thấy cảnh tụi em tương tàn đến chết à…” 

Teddy hyung vội vã nhảy lên xe của em, cắm chìa khóa xe vào chốt khởi động mà run lên bần bật. Anh ấy vòng xe lại và trước khi phóng đi, còn dừng lại và nói  

_ “Hai em có gì thì cũng bình tĩnh, từ từ về nhà đóng cửa bảo nhau, cơ mà đừng có quá sức khéo mai không đi làm được á…” 

Nói rồi hyung phóng đi một mạch, hẳn anh ấy cũng đang rất sung sướng vì lâu lắm rồi mới được lái một chiếc ô-tô phiêu du trên phố như vậy. Còn về phần em và tôi, sau khi Teddy đi mất, em thôi không đánh vào lưng tôi nữa, em buông tay và ngồi thụp xuống. Hai bờ vai hao gầy nhỏ nhắn khẽ run lên từng hồi, kèm theo đó là tiếng nấc ngắt quãng. Lòng tôi chợt thắt lại, trên đời này tôi sợ nhất là ‘bị bỏ rơi’ và nhìn thấy em khóc, tôi lúng túng đến mức bị líu cả lưỡi, phải làm gì cho em hết giận tôi đây, nghĩ lại lúc nãy tôi cũng có phần hơi quá đáng. Tôi ngồi thụp xuống bên cạnh em, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy và phà vào tai em những lời nói ấm áp. 

_ “Jiyong à, anh…anh xin lỗi, chỉ tại…anh lo cho sức khỏe của em thôi, đừng khóc nữa mà, Ji….” 

_ “Anh lo cho sức khỏe của tôi? Vậy anh có lo cho cảm nghĩ của tôi không hả, con khủng long to xác như anh lúc nào cũng chỉ biết khiến tôi đau lòng, đã bao giờ anh nghĩ cho cảm giác thật sự của tôi chưa….ngoài cái việc thỏa mãn ‘ham muốn’ chán ngắt của anh, anh đã làm điều gì thật sự khiến tôi hài lòng chưa hả…” 

Em hất tay tôi ra, đứng bật dậy và xổ một tràng vào mặt tôi. Những câu nói của em như đá xoáy vào tim tôi, đổ tràn vào đó vô vàn sự căm phẫn và đay nghiến. ‘Thỏa mãn ham muốn’ của tôi, đối với em, nó thật sự chán ngắt sao, quả thật mỗi khi cùng em ‘ân ái’, đã đôi lúc tôi nghĩ em như ‘bé đĩ nhỏ’ của tôi, khi tôi và em đã thực sự ‘hòa hợp’ thành một, tôi chỉ muốn rút cạn mọi thứ thuộc về em, dòng máu, ‘thứ chất lỏng’ sền sệt trong khiết như sương sớm…mọi thứ quả thực chưa hoàn toàn khiến tôi dừng ‘ham muốn’ em, nhưng tình yêu tôi dành cho em là tự nguyện, là chân thật nhất. Vậy mà, em bảo nó ‘chán ngắt’ sao, bao lâu nay tôi vẫn nhầm tưởng đã mang đến cho em những giây phút khoái lạc nhất của cuộc đời…vỡ tan…mọi thứ hoàn toàn vỡ tan khi em thốt lên những lời cắt cứa trái tim vừa lành sau những lần chai sạn. Tôi không nói được gì nữa, chỉ ngồi đấy ngước mắt nhìn em. Đồng tử nâu ướt ánh lên sau hàng nước mắt trong suốt, làn môi em nhợt nhạt mím chặt lấy nhau tưởng chừng như sắp nhỏ vài giọt máu.  

_ “Anh…anh….” 

Tôi chưa kịp nói thêm lời nào, em đã quay lưng bỏ chạy thật nhanh, nước mắt em tuôn trào như suối trong tinh khiết, những hạt nước nhỏ ti chạm vào đôi gò má tôi, lên cả bờ mi hoen khói đang nhìn em trong tuyệt vọng. Không hiểu sao tôi lại ngớ ra ngay lúc ấy, mặc cho em vụt chạy mất, tôi hốt hoảng đứng phắt dậy, gắng bước chạy theo nhân ảnh bé nhỏ đang dần tan biến trước mắt mình, tôi thét lên đau đớn. 

_ “Ji….đừng đi mà…anh xin em…Jiyong….” 

Em chạy vội ra phố, băng ngang qua con đường tấp nập những hàng xe. Tôi hoảng loạn la lên trong tiếng xe inh ỏi.  

_ “Ji…dừng lại…cẩn thận x….” 

Một chiếc taxi trờ nhanh tới, tôi hoảng hốt đến mức nghẹn lời, mọi âm thanh xunh quanh tôi như chợt tắt trước khoảnh khắc đó, tôi tưởng như chiếc xe đó đang lao vào em, trái tim tôi như ngừng đập, tôi sợ mình…sẽ mất em lần nữa. 
Thật may, chiếc xe đó dừng ngay trước khi em vừa nhảy lên vỉa hè, em nhanh chóng ngồi vào xe và lệnh cho người tài xế đi đâu đó, chiếc taxi phóng đi mất hút trước ánh mắt tần ngần của tôi. Em an toàn rồi, nhưng sao tim tôi vẫn dấy lên một nỗi lo canh cánh. Tôi nhảy lên chiếc mô-tô của Teddy hyung, rồ ga phóng thẳng đến nhà em, suốt cả quãng đường, óc tôi lại vẽ vời những câu xin lỗi sến súa, nào cả nụ hôn lãng mạn và màn bed-scene đầy kịch tính để vỗ về em-em bảo màn ‘trình diễn’ của tôi chán ngắt, được, đêm nay tôi sẽ cho em biết thế nào ‘kỹ năng phòng the’ siêu cấp của tôi, chỉ là tôi chưa lên hết công suất đấy thôi. Cái đầu óc bậy bạ của tôi đang phủ mờ tâm trí minh mẫn, tôi thậm chí khát khao được gần em đến mức quên hẳn chuyện em đang bị bệnh. Xe tôi lao vun vút đến phường Itaewon mà trong lòng nôn nao đến lạ. 

*Kít…* 

Khoan đã, sao nhà em tối thui thế này, hay là em đã vào nhà mà quên bật điện. Tôi dựng xe ở sân dưới, chạy nhanh vào khu nhà, thật may khi ấy chạy ngang sảnh khách, tôi có bắt gặp Youngbae, Daesung và Seunghuyn đang ngồi tám tít ở đó. Tôi chạy nhanh đến và hỏi em đã về nhà hay chưa, cả ba đứa cùng lắc đầu nguây nguẩy, bảo em đi ra ngoài từ sáng đến giờ chưa thấy về. Tôi không thèm quan tâm đến chúng nữa, bắt thang máy chạy nhanh lên tầng nhà em, may mắn thay tôi biết số mật mã của em, là ngày sinh tháng đẻ của tôi 4111987, tôi lập tức lao nhanh vào trong nhà, không ngừng gọi tên em và lùng sục khắp các phòng, nơi tôi nghĩ em đang rúc mình đâu đó và khóc thút thít. Sau một hồi sục sạo, tôi mới biết em không có ở nhà thật, tôi thoáng nghĩ đến căn biệt thự của mình, một lần nữa phóng xe bay thẳng đến nhà tôi, nhưng em cũng không tới đó. Tôi nghĩ chắc là em về nhà ba mẹ rồi làm nũng họ mách tội tôi đây mà. Mừng thầm trong bụng vì chắc mẩm em đang an toàn ở nhà, tôi vờ đánh xe lạng qua lạng lại trước cửa nhà em. Mẹ em hình như đã phát hiện tôi lởn vởn ở gần đó, bà ấy nở nụ cười trìu mến và ngoắc tôi lại hỏi chuyện. 

_ “Seunghuyn, giờ này mà con còn đi đâu ở khu này đấy? Trời đang mưa, hay con vào nhà ngồi chơi chút cho ấm” 

_ “Ah, con…con có việc gần đây nên mới tiện sang thăm ba mẹ….cơ mà, Jiyong…em ấy…” 

Tôi vừa nói chuyện với mẹ mà hai mắt cứ liến thoắt nhìn vào trong nhà tìm em. Mẹ thấy bộ dạng lóng ngóng của tôi thì hiểu ra chuyện. 

_ “Thằng Yong không có về đây, em nó bảo dạo này bận nhiều việc nên chỉ gởi lời thăm hai bác qua điện thoại thôi con à…” 

_ “Ah…oh…dạ vâng, con hiểu rồi ạ, con…con có chút chuyện phải đi ngay bây giờ, cho con gửi lời thăm ba luôn ạ, cơ mà… nếu Jiyong có về đây…mẹ bảo em ấy gọi cho con có chút việc cần giải quyết ạ, con cảm ơn mẹ, con xin phép đi…” 

Từ biệt mẹ, tôi tiếp tục chuyến hành trình đi tìm ‘rồng nhỏ’ của tôi. Tôi đã tìm ở tất cả những chỗ tôi và em thường hay đến, quán bar, nhà của Teddy, appa Yang…thậm chí còn mò đến tận nhà của Dara noona nữa (mặc dù tôi chả biết vì sao tôi lại đến đó). Tôi móc con Ip chuyên phục vụ cho việc chơi game và tự sướng, bấm ngay số 1 gọi cho em, gương mặt thánh thiện của em hiện ra trên màn hình, ánh mắt tôi dịu xuống nhìn ngắm em thật lâu rồi mới áp tai mình vào điện thoại. 

_ “Số máy quý khách tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp…” 

*Bíp 

_ “Jiyong, em đang ở đâu vậy…mau gọi cho anh khi em nhận được tin nhắn này” 

*Bíp 

_ “Jiyong, anh xin lỗi em mà, làm ơn…gọi cho anh đi mà em….” 

*Bíp 

_ “Jiyong, anh xin em đấy, hãy nói cho anh biết em đang ở đâu, Jiyong à…” 

Tôi lại tiếp tục nhấn gọi đến chục lần, giọng nói đáng ghét đó cứ mãi vang lên, tôi không ngừng để lại những lời nhắn thẩn khiết, chỉ mong em mở máy và nghe được lời xin lỗi của tôi và sẽ gọi lại cho tôi. Nhưng tất cả đều không chút hồi âm. 

Mưa mỗi lúc nặng hạt, bầu trời dần tối sầm lại, 5 giờ chiều mà cứ ngỡ 6 giờ đêm, nỗi lo của tôi cũng ngày một chất đống, lòng tôi nặng trĩu, tôi trách mình phải chi đừng chọc giận em, phải chi tôi chịu nán lại một ít phút để em hoàn thành xong những gì mà em muốn. Tôi thật ngốc, thật vô tâm, em nói đúng, tôi chưa bao giờ chịu nghĩ đến cảm giác thật sự của em, bản thân em không hề muốn chúng tôi cãi vả, vậy mà, bản tính ương bướng của tôi luôn làm em phát cáu. Lao vun vút trên đường, xuyên qua màn mưa lạnh ngắt, cả người tôi giờ ướt như con mèo mướp, nếu Jiyong ở đây, hẳn em ấy sẽ mắng tôi cái tội không chịu mặc áo mưa để rồi ngã bệnh, mỗi lần tôi bệnh, em lại phải bỏ hết mọi công việc chăm sóc cho tôi, bản tính tôi lại hay nhõng nhẽo, lúc đó, em lại lon ton chạy ra tiệm tạp hóa và mua cho tôi một cây kem đậu đỏ ngon lành…Jiyong luôn nghĩ đến cảm nhận của tôi, sẵn sàng vì tôi mà bỏ dỡ công việc, vậy mà giờ em bệnh, tôi lại bỏ bê em thế này. Tôi bất giác dừng xe lại bên đường khi cảm nhận được tiếng rung của con Ip để trong túi. Là em sao, em chịu gọi lại cho tôi rồi sao? Tôi nhanh chóng mở điện thoại…chỉ là một tin nhắn, nhưng….đó là tin nhắn của em, là em thật rồi. 

“ From: Your little strawberry (trái dâu nhỏ của anh) 
Hyung ah~ Biển ở đây đẹp lắm, cát ấm đang quấn lấy chân em, em nhớ hồi ở Busan, biển cũng đẹp như thế này.  
……………… 
Nhưng mà…huyng à, sao em lại cảm thấy lạnh lẽo quá, huyng…hyung….em cần anh, huyng…đến với em đi, em sợ ở một mình lắm. Hyung, em không chịu nổi nữa rồi, come and f*ck me….hyung !!! 
………………. 
À mà thôi, anh không cần đến nữa đâu, mặc kệ em, em đang uống rượu một mình, Soju ngọt lịm mà sao em lại thấy nó thật đắng. Đừng bận tâm đến em nữa, hãy đi chơi đùa với mấy con brick toy ngu ngốc của anh đi. 
………………. 
Hu hu….hyung à, mua thuốc cho em đi, em rát họng quá, nhớ mua kẹo mút dâu cho em nữa nha…. 
……………….. 
Hyung, em không muốn gặp anh nữa, đừng bao giờ đến gặp em, đừng tìm em và cũng đừng nhắn tin cho em nữa....em ghét anh…ghét ghét…. 
……………… 
Hyung, em yêu anh….tạm biệt 
To: My bingu dino (khủng long ngốc của em)” 

Đọc dòng tin nhắn dài thê thượt, mà nội dung của nó thì lộn xộn hết sức, tôi biết em đang say, vì mỗi khi say em lại hay nhắn những dòng khó hiểu như vậy, em bảo yêu tôi, sau đó lại bảo ghét tôi, muốn gặp tôi và muốn đuổi tôi đi. Nhưng đọc đến dòng tái bút cuối cùng, trái tim tôi quặn thắt hệt như có sợi chỉ vô hình đang cố gắng xé toạc nó ra. Hai tay tôi run lên, mắt tôi bỗng trở nên cay xé, tôi biết em sắp làm chuyện không hay rồi, em đang bệnh, lại nốc thêm rượu nữa thì làm sao tấm thân gầy hom đó chịu nổi. Nhưng vấn đề lớn bây giờ, chính là tôi không biết em đang ở đâu, chỉ biết nơi đó có biển thôi, vì em đã nhắn như vậy. Nhưng cũng may nhờ đã đăng kí dịch vụ GPS trước đó (khịt khịt, là em bắt tôi phải đăng kí vì sợ tôi đi lăng nhăng), tôi đã định vị được nơi em gửi tin nhắn đến cho tôi, cảng Inchoen. Phải rồi, tôi và em đã từng hùn tiền thuê một căn biệt thự nhỏ ven biển, cũng ở cảng Inchoen, chỉ mình tôi và em biết đến nơi đó. Nghĩ đoạn tôi lập tức phóng nhanh trăm cây số trên giờ chạy một mạch đến Inchoen khi trời vừa chập tối. 

.
.
.
.
.
.
.
.
To be continued

minnahan

minnahan
Admin
Admin
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 1517
Số Thanks : 810


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptySat Feb 01, 2014 8:22 pm


Tôi cứ thế phóng xe băng băng trên đường quốc lộ, mặt trời đã xuống núi từ lâu, bầu không khí còn hưởng chút dư âm sau trận mưa bạt ngàn, để lại trong gió biển những cái se lạnh buốt người. Tôi đến Inchoen khi tháp chuông đồng hồ lớn gióng tiếng ngân điểm 8 giờ. Bản thân tôi cũng nể mình thật, không lẽ khi yêu, con người ta sẽ đánh đổi tất cả để đạt được điều mình mong muốn, tôi mặc cho gió mưa giông bão, vẫn lao mình tìm đến người yêu bé nhỏ của tôi.
Dừng xe trước căn biệt thự gỗ màu hồng phấn, giàn ti-gôn khô héo khẽ đung đưa trong gió trước hiên nhà, nấp sau những dây leo rậm rạp tàn úa, thấp thoáng dòng chữ nguệc ngoạc mà em và tôi cùng viết nên: Huynyongland, chốn yên bình duy nhất của tôi và em. Tôi biết em đang ở trong đó, ánh đèn từ phòng khách hắt ra một thứ ánh sáng ấm, định vị GPS cũng thông báo vị trí tin nhắn chính xác được gửi đi từ đây. Tôi bước vội vào khoảng sân trong, nhìn chung quanh, mọi thứ nơi đây vẫn không hề thay đổi kể từ 2 năm về trước, chỉ khác khu vườn xác xơ không ai chăm sóc, cỏ hoang mọc rậm rạp khắp nơi. Tôi tiến nhẹ đến cửa ra vào, hít một hơi thật sâu và cố gắng tỏ ra tỉnh táo trước khi gặp em.
 
*Xoạch
 
_ “Ji à, là anh đ……”
 
_ “Ji !!!”
 
Em nằm bất động trên sàn nhà, rượu trắng đổ lênh láng khắp nơi, cách không xa là chai rượu Soju bị vỡ tan thành từng mảnh. Tôi chạy vội đến bên em, đỡ em tựa vào người tôi, tôi khẽ vỗ nhẹ lên gò má trắng bệch và không ngừng lay em dậy.
 
_ “Ji…Ji…em sao vậy Ji, mau tỉnh lại đi, làm ơn, Jii…i…., anh đã đến rồi đây, anh xin em mà…làm ơn tỉnh dậy đi mà, anh xin lỗi…xin lỗi em..hức hức…Jiiii….aahhhh”
 
Nước mắt tôi tuôn trào, khắp người tôi run lên vì hoảng loạn, tôi ôm chặt em vào lòng và không ngừng gào thét.
 
_ “Không….Ji ah, tỉnh lại đi mà…anh biết lỗi rồi Ji ah, anh hứa từ nay sẽ không hư nữa đâu, xin em đấy, hãy tỉnh dậy và nhìn anh đi Ji….Jiiii… aaaa….”
 
_ “*hộc hộc*….Seunghuyn…”
 
_ “Ji…Ji…em tỉnh rồi sao Ji…tạ ơn chúa, em…em sẽ ổn thôi mà, anh…anh đã mua thuốc mang đến cho em rồi đây…hức hức…Ji…”
 
_ “Ah…anh đến đây làm gì, em đã bảo là đừng đến tìm em nữa cơ mà, anh mau về đi, mặc xác em….*khụ khụ*…”
 
Em càng vũng vẫy, tôi càng siết chặt lấy em hơn. Tôi dúi mặt vào vai em, cố nín chặt nước mắt mà nghẹn ngào.
 
_ “Ji à, trăm vạn lần xin lỗi em, em muốn mắng anh, muốn đánh anh cũng được, chỉ xin em đừng rời bỏ anh, anh không thể sống thiếu em đâu Ji à, không có em, anh sống không bằng chết, xin em…đừng bỏ anh đi như thế nữa…anh biết lỗi rồi mà”
 
Em vẫy vùng trong một lúc, rồi thôi không kháng cự tôi nữa, toàn thân em buông lỏng, hai bàn tay gầy guộc ôm chặt lấy lưng tôi một cách vững chãi, em cũng nhắm mắt mình lại, mặc cho nước mắt tuôn trào ướt đẫm vai áo tôi.
 
_ “Đồ ngốc…Huyn ngốc, anh chỉ giỏi chọc tức em, rồi lại khiến em mủi lòng, ai bảo anh là người em yêu nhất trên đời cơ chứ…ngốc ngốc…”
 
Tôi thấy như thắp lửa trong lòng, cuối cùng em cũng chịu tha thứ cho tôi, khẽ đẩy nhẹ em ra một chút và nhìn ngắm gương mặt thiên thần của em. Tôi quệt vội nước mắt, khẽ áp má mình lên trán em, nó vẫn còn rất nóng, hẳn cơn sốt oái ăm đã khiến em trông mệt lữ như vậy. Em thở ra một cách khó nhọc, yếu ớt đặt bàn tay nhỏ nhắn lên gò má ướt đẫm nước mắt của tôi, em vẫn cố giữ nguyên nụ cười tươi tắn nhìn tôi.
 
_ “Huynie à, em…em mệt, anh dìu em vào phòng ngủ nhé…”
 
Tôi nhấc em gọn hẫng trên tay, em tôi nhẹ tênh như nắng, cuộn tròn vào lòng tôi như con mèo nhỏ, tôi cảm nhận được từng hơi thở nóng hực của em phà vào lồng ngực tôi, một cảm giác rất yên bình và ấm áp. Tôi đặt em lên giường, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng nồng nặc mùi rượu, em bất giác nắm lấy tay tôi, ngăn không cho tôi cởi chiếc cúc áo sơmi em đang mặc.
 
_ “ Ah, Seunghuyn…anh…đang làm gì vậy?”
 
_ “Ji, anh giúp em cởi chúng ra, mặc đồ ướt sẽ khó chịu lắm, em đang sốt cao…anh sẽ kiếm đồ khô ráo cho em mặc…”
 
Em buông tay tôi ra, nhắm nghiềng hai mắt lại và mặc cho tôi cởi tất tật mọi thứ trên người em. Tôi nhanh chóng cởi chiếc áo sơmi của mình và mặc vào cho em, thật may vì tôi mặc đến tận 3 lớp nên trên người vẫn còn chiếc áo thun mỏng manh, mặc kệ, sức khỏe của em quan trọng hơn.
Từng luồng không khí lạnh phà vào gian phòng qua cửa sổ quên đóng, trên người em chỉ có độc nhất chiếc áo sơmi big size tôi nhường cho, lâu lâu tôi và em lại khẽ run lên vì lạnh. Tôi đỡ em ngồi dậy uống chút thuốc hạ sốt, thuốc đắng hay sao mà em uống viên nào viên nấy mặt nhăn mày nhó một cách khổ sở, phiến môi mỏng tang khẽ mím vào nhau, hai gò má chín ửng, trông em thật đáng yêu ngay cả khi bị bệnh.
 
_ “Ah, đắng quá hà…”
 
_ “ Hì…thuốc đắng giã tật mà, ngoan uống hết thuốc, anh thưởng cho…”
 
Em khẽ gật đầu và cố nuốt hết toàn bộ số thuốc còn lại. Nhìn em ngoan ngoãn và vâng lời tôi như vậy, tôi cảm thấy rất hài lòng, hiếm khi em mới chịu hạ mình và nghe theo những gì tôi nói, em bị bệnh, cũng có chút gì đó thật hay, ah, tôi sao thế này, sao tôi lại muốn em bị bệnh cơ chứ, phải dẹp bỏ ngay cái suy nghĩ đáng trách đó thôi.
Em uống xong thì rón rén chìa đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt tôi và bắt đầu nhõng nhẽo.
 
_ “Huynie…anh bảo, em uống hết thuốc sẽ thưởng cho em mà, kẹo mút dâu của em âu…”
 
Ôi trời, lúc nãy lo chạy vội đến đây mà quên mất mua cây kẹo mút cho em, hơ~ nhưng đó không phải là món quà thực sự tôi muốn tặng cho em ngay lúc này. Tôi gãi đầu ẫm ờ.
 
_ “Ơ…thì…anh, anh quên mua nó rồi, cơ mà, em biết đó, dọc đường anh đến đây hổng có tiệm tạp hóa hay siêu thị nào hết á…với lại…với lại…anh có món quà khác muốn tặng cho em…còn ngon hơn cả kẹo mút nữa…”
 
_ “Thật á…quà gì vậy Huynie?”
 
Đôi mắt cún nâu ướt nước lại ánh lên nhìn tôi tha thiết, em hệt như con mèo nhỏ vòi vĩnh chủ nhân ôm vào lòng. Lòng tôi như bị đốt cháy một lần nữa, mọi cảm xúc chợt vỡ tan mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của em. Không có bất cứ lời báo hiệu nào, tôi mạnh bạo chồm đến cướp lấy bờ môi nhỏ bé của em, dồn ép nó vào nụ hôn vồn vã. Em cũng khá bất ngờ khi tôi đột nhiên lao đến tấn công mà không báo trước, em chống hai tay lên ngực tôi và cố gắng đẩy tôi ra, nhưng em biết mình luôn phải quy phục trước sức mạnh uy lực của tôi, chỉ có thế tôi mới có thể bảo vệ cho người yêu bé bỏng của tôi được. Đâu đó vang lên tiếng rên rỉ nhỏ thé, khẽ phát ra giữa hai làn môi đang dính chặt vào nhau.
 
_ “Urrr…Seunghuyn…đừng mà…em đang bị bệnh, em sẽ…urrr…lây cho anh đó…”
 
Tôi không màng đến việc có bị em lây bệnh hay không, ngược lại, nếu thật sự nụ hôn của tôi có thể khiến cơn bệnh truyền hết qua người tôi thì càng tốt hoặc chí ít cũng giúp tôi cùng bị bệnh như em, như vậy tôi và em sẽ lại là một thể thống nhất, cùng nhau chia sẻ đớn đau và bệnh tật. Một khi đã gần em rồi, tâm trí tôi lại trở nên cuồng loạn, óc tôi giờ chỉ in đậm hình bóng duy nhất của một Kwon Jiyong.
Tôi giữ chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của em, ép lấy tấm thân gầy hom tựa sát vào dra giường bị vò nhàu. Lưỡi tôi luồn lách như ‘con rắn hoang’ cố gắng tách bờ môi đang mím chặt của em, tiến vào sâu bên trong vòm họng ẩm ướt nồng nặc mùi rượu và thuốc đắng, ‘con rắn’ ấy lại tiếp tục rà soát khắp nơi, rồi trở lại khiêu vũ với ‘rồng nhỏ’ tinh ranh của em. Hai đầu lưỡi cứ quấn quít lấy nhau như chính chủ nhân của chúng, thắt chặt, rồi buông lỏng. Hương vị của em thật là tuyệt, Jiyong à, hứa với anh hương vị này sẽ chỉ mãi thuộc về anh thôi em nhé.
 
_ “Urr….Huyn..ie…em khó thở lắm..Huynie urr…..”
 
Tôi vội vàng tách nhẹ môi mình ra, nhìn em thở dốc lên từng hồi, mãi lo đắm chìm trong nụ hôn khoái lạc mà tôi quên mất em đang mệt, không biết nụ hôn say đó có khiến em trút cạn số oxi còn sót lại trong phổi mình hay không nữa. Tôi luống cuống đỡ em ngồi dậy, để em tựa vào vai tôi, vuốt ve bờ lưng thon dài để em dễ thở hơn.
 
_ “ Ji ah…anh…anh xin lỗi, anh quên mất em đang bị khó thở, ah…từ từ hít vào thở ra nào…”
 
Càng về khuya khí trời càng lạnh, đâu đó có gió cuốn theo hương vị mặn mà của biển len vào bầu không khí ấm áp trong gian phòng vách gỗ. Tôi ngồi bên giường em, lâu lâu lại vắt tấm khăn đặt lên trán em để giúp em hạ sốt. Đã lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội được ngắm nghía em kĩ càng thế này, cũng đã lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy gương mặt hiền hòa không chút lo âu của em. Nhịp thở em đều đều, bờ mi hoen ướt nhắm hờ hững, bầu không khí yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở ra của em, thật dịu dàng, như chính khi em cất cao giọng hát thiên bổng của mình vậy. Đặt tay mình lên trán em, có vẻ như em đã hạ sốt, gương mặt em dần hồng hào trở lại. Tôi rón rén trườn lên giường khéo động, nhấc hẫng đầu em nhẹ nhàng tựa lên vai tôi, xoay em nằm nghiêng sang tôi một chút. Em hình như cũng thoáng tỉnh giấc, khẽ dúi đầu vào ngực tôi và đặt tay mình lên nó. Tôi hôn nhẹ lên trán em, len xuống cánh mũi nhỏ nhắn và đặt cái mút nhẹ tênh lên bờ môi mỏng manh đang dần chuyển sắc hồng.
 
_ “Huynie a…..”
 
_ “ Ừm…gì vậy Ji?”
 
_ “Em…em muốn…tối nay, mình có thể… ‘chơi’ với nhau được không anh?”
 
Tôi hơi giật nảy mình khi nghe lời đề nghị đó từ em, chẳng phải ban sáng em còn bảo tôi ‘làm tình’ chán ngắt hay sao. Aha, hay là em, không thể chịu nổi khi thiếu vắng cái cảm giác ‘thám hiểu’ xuyên lục địa của tôi rồi.
 
_ “ Nhưng…nhưng mà, em đang bệnh mà, anh sợ em sẽ không chịu nổi…”
 
_ “ Đi mà anh…em… em thật sự rất nhớ cái cảm giác đó, em sợ…em sợ… sau này sẽ không còn cơ hội trải qua khoảnh khắc đó nữa.”
 
_ “ Suỵt, sao em lại nói những chuyện bi quan như thế, chỉ là cơn sốt nhẹ thôi mà, ngày mai em sẽ hết bệnh và lại chạy đùa tung tăng như xưa…”
 
_ “ Đi mà, Huynie…em…em thấy mình cũng đỡ nhiều rồi mà, làm ơn đi mà, chiều em một lần thôi mà…Huynieee….”
 

18+:

 _ “Jiyong à, anh yêu em…”
 
_ “Ư…*khụ khụ*….em…cũng yêu anh nhiều lắm…rất nhiều….”
 
Chúng tôi chìm dần trong giấc ngủ tràn ngập những giấc mơ hạnh phúc, mơ đến ngày tôi và em cùng nhau sánh bước trên lễ đường lấp lánh những sắc màu tình yêu.
.
.
.
.
.
To be continued

minnahan

minnahan
Admin
Admin
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 1517
Số Thanks : 810


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptySat Feb 01, 2014 8:23 pm
 
_ “Huynie….huynie a……”
 
_ “ Ưm…hưm…gì vậy Ji?”
 
_ “Em…em khó thở quá anh ơi…em…lạnh nữa….hư hư….”
 
Tôi vội ngồi bật dậy, nhanh chóng giở bỏ toàn bộ mền gối đang quấn lấy em để tạo bầu khí thoáng cho em. Tôi đỡ em tựa vào vai mình và không ngừng trấn an.
 
_ “Ji…nhìn anh đi nào…không sao…không sao….nhìn anh…hít vào..thở ra nào”
 
_ “*hộc hộc*…hít…vào…*hộc hộc*…em…chịu không nổi nữa….”
 
Tâm trí tôi ngày một rối loạn khi thấy em thở dốc từng hồi không ra hơi, hai tay tôi lại run lên lần nữa. Tôi quạng lấy tấm chăn đắp hờ lên người em và ôm chặt lấy thân người run như có sốt rét. Cơn sốt oái ăm lại bám theo em một lần nữa, và mức độ của nó ngày một tăng dần theo từng phút kim đồng hồ nhích giác.
 
_ “Huynie aa….em, em sắp không qua khỏi rồi….”
 
_ “Không…em đang nói bậy cái gì vậy, không qua khỏi là sao…em sẽ khỏe lại thôi mà….anh xin em…chúng ta…chúng ta đi bệnh viện em nhé, anh sẽ đưa em đ…”
 
Em đưa tay chạm vào má tôi và nói lên những lời yếu ớt chỉ đủ tôi nghe được
 
_ “Huynie….bình tĩnh đã nào, em…em muốn…được ngắm mặt trời mọc ở biển…anh…anh có thể chở em ra bãi biển dưới ngọn đồi này không?”
 
_ “Anh…anhhh… biết rồi, đợi anh mặc quần áo vào cho em cái đã, đợi anh một lát thôi….chúng mìnnhh…sẽ cùng nhau ngắm mặt trời mọc ở Inchoen rồi mình đi bệnh viện em nhé….chữa cho em xong, mình sẽ về Seoul để kịp cho họp báo của em nữa….”
 
Tôi trả lời em trong vô thức. Em khẽ gật đầu tỏ ý mãn nguyện và vòng tay mình đặt hờ lên bả vai tôi để tôi tiện thay quần áo cho em, choàng thêm chiếc nón len và khăn lông cho em đỡ lạnh. Tôi bế em ra xe, đặt em ngồi ghế sau và để em dựa vào lưng tôi cho vững. Suốt dọc đường đi, tôi không ngừng hỏi han em cứ sau mỗi 2 phút, để chắc chắn em vẫn còn tỉnh táo ôm chặt lấy tôi khéo ngã ra đường. Em ôm chặt lấy eo tôi một cách vững chãi, tựa mặt vào vai tôi và không nói tiếng nào, chỉ khi tôi hỏi em mới thỏ thẻ trả lời tôi. Nước mắt tôi lâu lâu lại túa ra bay lơi trong gió, tôi mím chặt môi mình để tiếng khóc không thành lời, em tôi đáng thương quá, phải chi hôm qua tôi đừng khiến em quá sức, gạt bỏ ham muốn của mình mà khuyên em nghỉ ngơi lấy sức thì đâu đến nông nỗi này.
 
Bờ biển còn yên mình trong giấc ngủ chưa sâu, vừng trời e ấp thứ ánh sáng nhợt nhạt, báo hiệu mặt trời sắp lên trong nửa tiếng nữa thôi. Tôi ngồi trên bãi cát, đỡ em tựa vào người tôi và cùng ngồi chờ mặt trời lên. Tôi cứ mãi lo vân vê chỉnh sửa chiếc khăn choàng ấm của em, rồi lại áp má lên trán em mong chờ sự hạ nhiệt của cơn sốt.
 
_ “Huynie a…*khụ khụ* anh có còn nhớ hồi bé chúng mình thường hay ra bờ biển ngắm mặt trời mọc ở Busan không?”
 
_ “Ừ…anh nhớ, những lúc đó, chỉ có anh mới thấy mặt trời mọc…*sụt sùi*…vì em…*hức hức*….vì em chỉ toàn ngủ gật không thôi…”
 
_ “ Aha~đúng vậy…*khụ khụ*…anh đã cố lay em dậy, vậy mà em còn đổ gục lên chân anh luôn, sau đó, anh lại ngồi yên cho em ngủ và một mình ngắm mặt trời lên, vậy mà em…lại toàn mắng anh vì nghĩ anh không chịu đánh thức em…”
 
_ “Ừ….*hức hức*…em đã khóc rất nhiều và còn dọa là sẽ nghỉ chơi anh luôn..”
 
_ “hihi…em…em xin lỗi anh…*khụ khụ*….em thật ngốc vì đã giận dỗi anh một cách vô lý như vậy, trong khi đó em mới toàn là người có lỗi…xin lỗi cho lần đó, và tất cả những lần sau này nữa…..”
 
_ “Không…em không có lỗi gì hết mà, là anh…vì anh bingu nên mới toàn gây chuyện khiến em phiền lòng thôi….”
 
_ “Huynie…*hức hức*…của em…không bingu tí nào, Huynie của em rất đẹp trai và thông minh nữa, em hi vọng sẽ giữ mãi hình ảnh này trong tâm trí em trước khi ra đi…”
 
_ “Yaa….em đang nói gì vậy, Yongie…em đã hứa với anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau trọn đời trọn kiếp mà….”
 
_ “Huynie…em muốn hỏi anh một câu này, nếu em…không giữ được lời hứa với anh, anh…sẽ vẫn yêu em chứ?”
 
Nghe đến câu nói đó, tim tôi như đóng băng toàn phần. Tôi ấp úng không biết nên trả lời ra sao. Nước mắt tôi lại lưng tràn khóe mắt.
 
_ “Anh….anh…tất nhiên anh sẽ vẫn yêu em mà, anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em, yêu cả sự dối trá và yếu đuối. Nhưng, em nhất định phải giữ lời hứa với anh, biết chưa hả?”
 
_ “Hì…vậy em an tâm rồi…..Huynie à…anh có thể…hôn em được chứ, hôn lên má cũng được, em muốn được giữ mãi hơi ấm ngọt ngào của anh…”
 
Tôi nhắm nghiền hai mắt, cúi xuống đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng, nước mắt tôi trào ra cuốn lấy nụ hôn mặn nồng ấy.
 
_ “Huynie à…em…em buồn ngủ quá…em..em muốn ngủ một chút anh ạ, khi mặt trời lên, anh nhớ gọi em dậy nhé….”
 
_ “Jiyong…..”
 
_ “Nếu như anh cố gắng lay em dậy, nhưng em vẫn không chịu vâng lời anh, thì xin anh…hãy để em được ngủ yên trong lòng anh cho đến khi mặt trời lên khỏi mặt biển…anh nhé….em yêu anh..Huynie…”
 
Em nói với tôi một cách nhỏ nhẹ, rồi khẽ khép lại hàng mi cong ướt nước chìm sâu vào giấc ngủ bình yên.
 
 _ "Jiyong à, đừng ngủ mà, anh xin em đấy, đừng ngủ...Jiyong...anh không cho phép em làm thế...đừng mà....mặt trời lên rồi Jiyong a, tỉnh dậy và cùng ngắm mặt trời mọc với anh đi em…JiYong"

Nước mắt tôi lăn dài, ướt đẫm đôi gò má xanh xao của em, mặn chát... Tôi ôm chặt em vào lòng, không ngừng gọi tên em trong tiếng nấc quãng, nhân hình nhỏ bé nằm gọn trong tay tôi, yếu ớt, từng hơi thở trút ra một cách mệt nhọc, hóa khói trắng mỏng manh, cuốn lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi và sương biển. 
Phía cuối chân trời vạch nên một vầng dương ửng đỏ, những hàng dừa soi mình ủ rũ trên bờ cát trắng, đón lấy những tia sáng đầu tiên của ngày mới yên lành.

 
_ “Không………….Jiyongggggg………………”
 
.
.
.
.
.
.
.
 
_ “ Huynie…huynie…anh sao vậy Huynie, em đang ở bên anh nè Huynie…”
 
Tôi vùng vẫy và thét lên đau đớn, nhưng thoáng đâu đó còn vang vọng tiếng em gọi tôi, giọng nói trong veo đó đang cố gắng kéo tôi khỏi không gian tối đen như mực đang vây kín tâm trí tôi. Và tôi đã tỉnh giấc.
 
_ “Huynie…anh nằm mơ thấy ác mộng sao? Ah…trán anh nóng quá, anh sốt rồi này….”
 
Ôi, tôi đang mơ hay tôi đang thức thế này, dáng người nhỏ bé hao gầy đang hiện ra trước mắt tôi chính là em, Jiyong đáng yêu của tôi.
 
_ “Huynie….anh sốt mất rồi, đã bảo hôm qua đừng có hôn em mà, giờ thì bị lây rồi thấy chưa?”
 
_ “Yongie…là em, là em thật sao? Yongie của anh?”
 
_ “Huynie…anh sao vậy, lúc nãy trong mơ anh còn gào thét dữ lắm cơ, rồi gì mà, Jiyong đừng ngủ, ngắm mặt trời mọc cùng anh đi…gì gì đó nữa…Huy…”
 
Em còn chưa kịp dứt lời, tôi đã vội lao đến ôm chầm lấy em, ôm thật chặt, thật siết.
 
_ “ Arr…Huynie à…*khụ khụ*…em khó thở quá hà, coi nào…buông em ra chút đi…em vẫn còn đang bệnh đây nè…”
 
_ “Jiyong, mau véo má anh đi, anh muốn biết anh đang mơ hay đang tỉnh…”
 
_ “Sao vậy, sao em lại phải nhéo má anh, sẽ đau lắm đó…”
 
_ “Mau lên nào, mau véo nó đi….”
 
*Véo
 
_ “Ui da, đúng là thật rồi, tạ ơn chúa, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng thôi Jiyong à…”
 
_ “Arrr, Huynie….được rồi mà…anh đang sốt và ho nữa, đừng hét lên như thế sẽ rát họng lắm đó, mau uống thuốc hạ sốt của em đi nào…”
 
_ “Được được, anh sẽ uống ngay đây, cơ mà...thuốc đắng lắm, anh uống hết, nhớ thưởng cho anh đó nha…”
 
_ “Ừ ừ…anh thiệt con nít quá đi hà…”
 
*Ực
 
_ “Xong rồi đó, mau mau…hí hí… ‘bobo’ anh cái coi nào…ah chu~”
 
Bản tính bingu của tôi lại trỗi dậy nữa rồi, thật là mất hình tượng quá đi, mà thôi kệ, ai bảo tôi yêu em quá làm chi. Em nhìn tôi phì cười. Tôi khẽ ti hí mắt, nhìn thấy môi em đang dần tiến đến tôi, vài cm nữa thôi….
Đột nhiên em nắm lấy môi tôi, dẹt nó ra như mỏ vịt và cười phá lên thật lớn.
 
_ “Hihihi, Huynie bị ấm đầu mất rồi, thôi nào, đợi khi anh và em khỏe lại, rồi mình tính tiếp nhá…”
 
_ “Ế…nhưng mà…”
 
Em nắm lấy tay tôi, kéo lê tấm thân nặng trịch của tôi ra khỏi giường, lôi tôi chạy ra ngoài ban công làm gì đó.
 
_ “Huynie a, mặt trời sắp mọc rồi đó, còn 10 phút nữa thôi, lần này em nhất định phải xem được mặt trời mọc…cùng Huynie….”
 
Tay em và tôi đan vào nhau thành một khối khắng khít, em tựa đầu vào bờ ngực nóng ran của tôi và nhìn vào nơi xa xăm. Tôi thoáng chút ngớ ra vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng cũng mỉm cười mãn nguyện, hôn lên tóc em nhẹ nhàng và cùng nhìn về vầng dương đang dần ló dạn. Mặt trời đội biển vươn mình như vị thần vừa trải qua cơn ngủ sâu, tỏa ra muôn vàn tia nắng ấm áp, rực chói một vùng trời hào quang. Đẹp quá, thanh tĩnh quá, nhất là khi tôi được bên cạnh người tôi yêu trải qua khoảnh khắc tuyệt vời này, vô thức tôi nắm chặt lấy tay em hơn như sợ vụt mất em lần nữa. Nhưng tôi biết rằng, em sẽ mãi luôn bên cạnh tôi, cùng tôi vượt muôn trùng núi bể, em luôn giữ lời hứa, tôi tin chắc vậy mà.
 
_ “Huynie……em yêu anh…forever and ever….”
 
_ “Anh cũng vậy…yêu em trọn cuộc đời này…until the end of the world…”
 
 
P/s từ chú Teddy: “Đệch hai thằng quỷ sứ mượn xe anh giờ hông thèm trả luôn há, đi cầm xe thằng Yong cho biết…”
 
-End-

Miru Kwon

Miru Kwon
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 32
Số Thanks : 17


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptySun Feb 02, 2014 12:47 pm
rabbit  rabbit  rabbit  alien  alien Tuyệt quá Admin

Miru Kwon

Miru Kwon
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 32
Số Thanks : 17


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptySun Feb 02, 2014 12:50 pm
rabbit Admin cho mình hỏi một chút được không? th50 

Kwon Ji Nguyễn

Kwon Ji Nguyễn
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 70
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyMon Feb 03, 2014 9:38 am
Cảm động mà lãng mạn quá![M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] 1139249059[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] 1139249059
Ad viết hay quá!!!![M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] 1911817067

Bảy Cùi Bắp

Bảy Cùi Bắp
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 49
Số Thanks : 5


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyMon Feb 03, 2014 10:45 pm
hay vãi chưởng !!!  alien  alien  alien

lona_007

lona_007
Subteam
Subteam
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 176
Số Thanks : 105


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyTue Feb 11, 2014 11:02 am

fic nét, đúng rate, dễ thương, ngôi thứ nhất (feel), đã end, đọc liên tục ko bị ngắt  th58 
nói chung là thích lắm a~
ngoại trừ màu chữ, cỡ nữa. Mèo cận nặng đọc muốn nhức mắt màu hồng luôn. Lần đầu tiên ngồi bên cạnh umma đọc ya n456 vì mama ko nhìn ra dc n456
sr lưỡi e dạo này ngắn lắm nói ko dc nhiều nữa
fic nhà vua và chàng hầu của Min Mèo đọc lâu quá rồi, có lẽ khoảng tháng 6 năm trc j` đó nhưng lâu quá mà hình như chưa end?
hình như còn 1 fic nữa yong cũng bị bệnh_đau_ốm_mệt gì đó? Đồng ý ở khoản ng` ta bị bệnh dễ đè ra hơn hẳn=))
vbn

Spring

Spring
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 22
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyThu Jun 11, 2015 1:07 pm
Hay đó

Longtỉ_Huyễnca

Longtỉ_Huyễnca
Author
Author
Nam
Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 144
Số Thanks : 45


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyFri Jun 12, 2015 2:20 pm
bị kết chú Teddy rồi đó cuoi

ngap

ngap
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 31
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyTue Jul 07, 2015 10:21 pm
Top ca có máu 35 nặng ghê lun  laughing

susu332211

susu332211
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 95
Số Thanks : 3


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyWed Jul 08, 2015 7:01 pm
cái này mình có đọc một fic tương tự , tên cũng giống nữa !!! fic đó lâu lắm rùi !!! chỉ khác khúc :
- em chịu hết nổi rồi .... em ko qua khỏi rồi... hyung à .... vv.
tới lúc đó thì em nhớ ko lầm thì Top bế Ji vào phòng rùi yongie nói ôm cổ Top kéo xuống giường rùi nói :
- Hyung!!! Come and f*ck me Hyung !!!
rùi thì Top cũng chiều rùi " abc...yz" vs yong !!!
rùi kết là Top kêu Yong uống thuốc, Yong uống rùi đòi kẹo, Top ko có nên nói là quên thế là Yongie giận Top hun Yong đổi kẹo !!! ( thật ra lúc "TOP hun Yong ..." là em ko nhớ mà quánh đại nhưng cốt truyện từ trước trở lên là y như đúc !!!) (nếu theo em nhớ thì hình như em đọc fic này ở Zing Me hay ở Wattpad thì phải đó ạ !!!! mong Au vs các Vip khác đừng ném đá em vì thấy giống nên em mới nói vì cũng có thể người viết đó chính là Au đại nhân đây !!!! mà fic này ấn tượng lắm !!!! thanks Au nhìu !!! Love AU vs fic nhìu !!!!

minnahan

minnahan
Admin
Admin
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 1517
Số Thanks : 810


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyTue Jul 14, 2015 11:33 pm
@susu332211 Trước tiên mình xin phép gửi lời xin lỗi đến bạn vì đã rep trễ thế này và lời cảm ơn bạn vì đã quan tâm theo dõi fic của mình (cúi đầu)
 
Thật ra ngoài BIGBANGFAM, cách đây khoảng 1-2 năm, mình trước, đã từng up fic [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] trên wordpress của ss Bông Kang: Hyunyongland, đây chính là trang mà mình up bài fic này đầu tiên (nhưng tiếc là bây giờ wordpress ấy ko còn hoạt động nữa), sau đó mình có up lên trang Zing me cá nhân của mình: 
Part 1: http://me.zing.vn/zb/dt/hanminna/15726337
Part 2: http://me.zing.vn/zb/dt/hanminna/15768585
(Trên Wattpad thì mình ko bit là có ai up 'thay' dùm mình hem  cuoi)


Rất có thể bạn đã đọc fic của mình trên 2 trang nêu trên nên khi xem lại tại BIG BANG FAM mới có cảm giác giông giống. Nhưng mình xin đảm bảo với bạn là fic của mình là chính chủ đã đăng kí bản quyền (keke)  cuoi 


Gửi đến các bạn đã đọc fic của mình. Một lần nữa xin cảm ơn các bạn vì đã theo dõi và ủng hộ cho fic của Min nha  vbn  I lớp du pặc pặc...


edogawa pearl
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 22
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] EmptyWed Feb 10, 2016 1:02 am
hay hay hay


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] [M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP] Empty

 Similar topics

-
» [M]Chú '' Mèo'' trong cơn mưa[Shortfic|GTop] _ End ( 29/12 )
» [K+] Bạch hồ ly [Shortfic/Gtop]
» [M] Sập bẫy [shortfic|GTOP]
» [K+] Nam thần[Shortfic/Gtop]
» [K] Yêu [shortfic/gtop]
[M] Jiyong bị bệnh [ShortFic|GTOP]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-