BigBangFam
[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] Big%2520bang_chibi_09%25201111
BigBangFam
[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] Big%2520bang_chibi_09%25201111

BigBangFam

Diễn đàn lưu trữ dành cho VIP Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] X2RNQic
Custom Search

[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] Trang11
[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] Trang11
[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] Trang11

[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả
Bình chọn cho bài viết:

Gelyvip_loveYB

Gelyvip_loveYB
Author
Author
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 88
Số Thanks : 24


Bài gửiTiêu đề: [K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] [K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] EmptySun May 17, 2015 12:14 pm
Title : Âm thầm…
Author : Gely
Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về Gely nhưng Gely sắp đặt cuộc đời họ
Charaters : BaeRi ( Taeyang x Seungri)
Category : Pink
Rating : K
Summary :
 
/…Vì âm thầm là luôn chịu đựng
Luôn nhìn hoài một bóng lưng quen
Và âm thầm chẳng phải là lặng im
Mà phải biết lúc cần
Để ở bên che chở…/
 
*** Note : Là lá la ~ Sinh nhật chồng yêu đó mà! 18/05!!!
~> Sinh nhật rồi! Già thêm chút nữa, lớn hơn chút nữa, hichic
Càng ngày càng cảm nhận rõ sự khác biệt của nó trước đây và nó bây giờ
Nhưng nó lúc nào cũng chỉ là nó mà thôi
Và au lúc nào cũng yêu nó hết! Mong nó sẽ luôn yêu đời, sống vui vẻ hạnh phúc
Luôn hát hay, nhảy đẹp! Thành công nhiều
Có bạn gái đi cho con nhờ…!
 
Âm thầm…
--------
 
[6 tuổi…]
 
Nó bước xuống từ một chiếc xe hơi lán bóng, ngôi nhà trước mắt trang hoàng như một lâu đài trong mơ. Ah không phải…ngay cả trong mơ nó cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến. Nó đặt chân lên bậc tam cấp, rón rén từng bước thật cẩn thận như sợ làm trầy xướt những viên gạch lát nền. Cánh cửa gổ bật mở, khung cảnh bên trong càng làm cho nó choáng ngợp hơn.
 
- Appa về rồi!
- Con trai!
 
Từ trên tầng lầu cao, một cậu bé trạc tuổi nó chạy vụt xuống, lao đến bên người cha ôm chầm lấy cổ ông, vẻ mặt nũng nịu của cậu bé cùng sự cưng chìu của ông làm nó chợt thấy trong lòng tủi hổ đến lạ. Giương đôi mắt bé nhỏ ướt nước, nó ngước nhìn một cách thèm thuồng
 
- Con trai! Từ hôm nay con sẽ có người chơi cùng đấy!_Ông nói với cậu bé, rồi quay sang nhìn nó nghiêm mặt – Gọi thiếu gia đi!
- Chào thiếu gia
 
Nó e dè cất tiếng, đầu hơi cuối xuống nhưng vẫn len lén ngước nhìn. Cậu bé đừng đó không di chuyển, cặp mắt nhìn nó với vẻ khinh nhược được đoán trước. Từ hôm nay, nó sẽ có nhà ở, cơm ăn, sẽ được đến trường, được học hành và được vui chơi như bao đứa trẻ khác. Nhưng không có nghĩa đó là gia đình đâu nhé…
 
---------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[10 tuổi…]
 
- Thiếu gia! Coi chừng
 
Cậu bé ngả ngớn chạy về phía trước, trên tay vẫn cầm chiếc máy bay uốn lượn mà bỏ ngoài tai những lời cảnh báo của nó. Hệt như những gì nó dự đoán, cậu va vào cạnh bàn làm mọi vật đặt trên đó runh rinh, một chiếc bình hoa rơi xuống đất. Và “xoảng” một tiếng, chiếc bình vỡ vụn, những mảnh sứ nằm vương vãi trên sàn nhà…
 
- Gì vậy?
 
Ông chạy vội ra từ phòng làm việc, thấy cảnh tượng trước mắt, ông quắc mắt nhìn cả hai. Cậu bé lắc đầu ngoày ngoạy rồi òa lên khóc, nhanh chóng sà vào người ông, ôm lấy cổ ông nấc lên từng nhịp. Ông dang rộng vòng tay đón lấy cậu con trai bé bỏng trong khi nó vẫn im lặng dõi mắt nhìn.
 
- Mày đã làm gì vậy hả?
- Con…
 
Nó ấp úng. Việc đó hoàn toàn không phải lỗi của nó! Nhưng nó biết có nhận hay không cũng như nhau, ông sẽ không bao giờ gạt bỏ những lời mà cậu nói để tin nó, rồi trước hay sau gì nó cũng là người làm sai. Nó im lặng, cuối gầm mặt, dán mắt xuống nền nhà, khẽ một giọt nước mắt tuổi hờn. Hình phạt dành cho nó ngày hôm đó là không được ăn cơm suốt cả ngày
 
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[14 tuổi…]
 
Nó ngồi lại trong lớp, giương mắt nhìn bè bạn bá vai bá cổ nhau ra về. Nó thừa biết trò dán giấy với những dòng chữ dìm hàng vào lưng thầy hiệu trưởng không ai khác ngoài cậu. Nhưng một khi cậu đã bắt nó phải nhận, có sống dở chết dở thì nó vẫn phải thưa với giáo viên chủ nhiệm rằng
 
- Thưa thầy! Việc đó là em làm ạ
- Tốt! Dám làm thì dám chịu. Hôm nay em ở lại chép phạt cho tôi
 
Đã lâu rồi nó quên không còn biết khóc là gì nữa. Tự trọng của một thằng con trai không cho phép nó rơi nước mắt. Nhưng cảm xúc của một con người ép nó phải buồn, phải tủi. Và nó ngồi lại đây, miệt mài ghi chép đến cả trăm cả ngàn lần câu “Em xin lỗi! Em đã hối hận rồi”
 
Đến khi nó đặt bút vào dấu chấm cuối cùng, ngước mắt lên nhìn, bầu trời đã sập tối. Nó thu dọn tập sách và nhanh chóng ra về. Lần đầu tiên nó cảm nhận đường về nhà tối tăm và vắng vẻ đến như thế. Ngày thường nó vẫn đi với cậu, sẽ tò tò theo sau mang cặp cho cậu, nhưng hôm nay nó chỉ cắm đầu bước đi một mình…
 
Nó nghĩ đến việc sẽ như thế nào khi về nhà đây!? Nó bị cấm cửa không được ra khỏi nhà quá 7h tối, trừ khi là đi với cậu. Nhưng giờ đã 7h hơn rồi, càng nghĩ nó càng vội bước chân hơn, bị mắng vài câu cũng được, bị bỏ đói cũng chẳng sao, nhưng không có chổ ngủ thì thê thảm phải biết. Nó không muốn quay lại những ngày tháng chui rút dưới gầm cầu nữa. Vả lại…
 
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[17 tuổi…]
 
Đây là lần thứ 2 nó ở lại trường, không phải để chép phạt, mà là dọn vệ sinh cả dãy phòng học vì mấy trò quậy phá của cậu. Và lần này cũng như lần trước, nó vẫn ra về lúc trời đã sập tối, thậm chí lần này còn trễ hơn nhiều so với lần trước…
 
Đường càng vắng, trời càng tối nó càng bước nhanh hơn, gấp gáp hơn. Nó không quen với việc đi về một mình mà không có cậu. Chợt…
 
- Đứng lại!
 
Nó ngước mắt nhìn, cả đám học sinh lớp trên đứng ngán đường nó. Lại cuối gầm mặt, nó cố lách người qua nhưng một tên đã nắm lấy cổ áo nó quăng ngược lại. Mất đà, nó loạng choạng vài bước rồi té oạch ra trên đường.
 
- Mấy người muốn gì?_Nó lòm còm ngồi dậy, sợ sệt lên tiếng
- Bọn này túng quá mày ạ! Nhà mày giàu thế kia, cho bọn này mượn một ít đi! Có trả ngay. Nhé!?_Một thằng to con sấn tới
- Tôi…tôi không có tiền
- Thôi nào! Mày đừng keo với bọn tao như vậy! Tao biết nhà mày giàu mà
- Tôi thật sự không có
- Thằng cứng đầu! Tụi bây, đập nó cho tao
 
Một thằng khác to con hơn lao đến bóp mạnh vào mặt nó, hắn nắm tay lại giơ lên cao, dường như dồn hết lực vào đó, hắn giáng nắm đấm xuống, nó nhắm nghiền mắt lại chịu đựng
 
“Bốp” – tiếng cú đấm vang lên sát bên tai nó, và hắn quăng nó qua một bên. Nhưng kì lạ là nó không thấy đau, cũng không hề cảm nhận được bất cứ thứ gì chạm vào người cả. Nó mở mắt ra, một bóng lưng quen thuộc, bóng lưng mà hằng năm, hằng tháng, hằng ngày, hằng giờ nó đều nhìn thấy, đang ở ngay trước mặt nó.
 
- Đồ khốn!
 
Cậu tháo cra-vát trên đồng phục ra, quăng đi, rồi nhào vào bọn chúng. Nó đơ người ra nhìn cậu vật vả trong đám đông ấy. Ban đầu cậu vẫn chiếm ưu thế vì cái thứ nghĩa khí gì đấy mà bọn chúng không vào một lượt, nhưng sau khi bị cậu hạ đòn bầm dập, chúng nhìn nhau lưỡng lự rồi cùng xông vào. Cậu quỵ xuống, tay ôm lấy đầu, không một tiếng la hét, cậu cắn răng chịu đựng
 
- Đừng đánh nữa mà!
 
Nó hoảng sợ hét lên, rồi như không có tác dụng gì, nó lao vào ôm lấy cậu. Mắt nó nhắm nghiền lại, hai hàm răng nghiến chặt, đôi tay ôm ghì lấy thân thể cậu, siết mạnh. Nó vẫn chịu trận như thế, quyết không để cậu bị đòn đau. Đó như một thói quen của nó vậy. Bao nhiêu đau đớn mà đáng lẽ cậu phải mang, nó chịu hết…
 
Đánh đấm mỏi tay, bọn chúng cuối cùng cũng bỏ đi. Đến lúc này nó mới nới lỏng vòng tay cho cậu được ngồi dậy. Toàn thân nó đầy những vết bầm tím, một bên má đã sưng vù lên, khóe miệng bật máu. Cậu hoảng loạn lay người nó
 
- Này! Có sao không?
- Không…không sao…
 
Hơi thở hổn hển, giọng nói líu xíu nhưng môi nó vẫn nở nụ cười để cậu an tâm. Nó biết là cậu đang lo cho nó, chỉ vậy thôi, nó đã vui rồi…
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
Nó ngồi trên bệ cửa sổ, tựa lưng vào thành tường, mắt nhìn xa xăm lên bầu trời đen tĩnh mịt. Không phải mất công đếm như mọi ngày nữa, đêm nay chỉ có một ngôi sao duy nhất. Nó nhớ lại những ngày tháng sống dưới ngôi nhà này. Tủi thận đấy, mặc cảm đấy, nhưng nó không muốn rời đi. Nó chỉ là một đứa bán hàng rong đầu đường xó chợ, được ông mang về để đứa con trai yêu quí của ông có bạn. Thế là tự dưng nó lại mang danh công tử con nhà giàu.
 
Thật ra nó không ham cái danh đó, vì trước sau gì cũng chỉ là cái danh thôi. Nhưng nó không bỏ đi vì nó không muốn về lại những ngày tháng khốn khổ kia! Hơn nữa, nó không muốn xa cậu…
 
- Xuống nhà lấy nước uống đi!
 
Một giọng nói quen thuộc, cậu đứng dựa vào mép cửa ra vào phòng nó, ra lệnh. Gần như là ngay lập tức, nó thót xuống khỏi bệ cửa sổ và đi ngay, không lâu sau nó chìa li nước ra trước mặt cậu
 
- Không phải thứ này! Bia ấy! Nhiều vào
 
Nó ngạc nhiên nhìn cậu, nhưng rồi cũng mỉm cười chạy biến đi rồi lại trở vào với vài lon bia trên tay, nó đặt lên bàn. Cậu bước đến bên giường nó, chậm rãi ngồi xuống
 
- Trái cây nữa!
 
Cậu bình thản nói, nét mặt vẫn vênh váo đáng ghét đến vậy. Nhưng nó yêu cái nét mặt đó, nó yêu cậu. Có lẽ người khác sẽ nghĩ nó điên loạn hay mất trí gì đấy đại loại. Nhưng điều đó dễ hiểu thôi, vì người ta chỉ thấy rằng cậu tệ bạc với nó, cậu khinh thường nó, cậu chua ngoa với nó.
 
Đâu có ai, thậm chí ngay cả những người đang sống trong căn nhà này nữa, đâu có một ai biết rằng cậu đã luôn âm thầm ở bên nó. Hôm nó bị bỏ đói vì tội làm vỡ bình hoa, cậu đã lặng lẽ mang cơm lên tận phòng nó. Hôm nó phải ở lại viết phạt vì tội vô lễ với thầy hiệu trưởng mà suýt chút nữa đã bị cấm cửa ngủ ngoài đường, cậu đã đứng mãi ngoài cổng chờ cửa nó. Và hôm nó phải trực vệ sinh về muộn, cậu đã đứng ngồi không yên vì mãi mà chưa thấy nó về, cuối cùng đã phải tất tả mặc nguyên cả đồng phục như thế chạy đi tìm nó. Cũng đâu có ai biết rằng, hôm đó chính cậu đã cõng nó về, đã bôi thuốc mấy vết thương cho nó, đã thức cả đêm để trông chừng giấc nó ngủ. Chỉ có nó mà thôi…
 
- Làm sao vậy hả? Bảo gì là làm đó sao? Cãi lời đi chứ!
 
Cậu gắt lên khi thấy nó đặt một dĩa trái cây lên bàn. Nó không trả lời, chỉ lặng lẽ trở về bên bệ cửa sổ…
 
- Bao nhiêu năm qua mà vẫn cứ như thế! Lúc nào cũng chịu đựng. Sao vậy chứ? Định chịu đựng đến khi nào đây?
- Đến khi không chịu được nữa…
 
Nó mỉm cười. Nó luôn chấp nhận chịu đựng như thế. Mà theo nó, đúng hơn là cậu đang chịu đựng nó ấy chứ. Cậu đang chịu đựng sự cố chấp, cứng đầu của nó; chịu đựng sự im lặng đến đáng ghét của nó; chịu đựng cả những lúc nhìn nó chịu đựng như thế.
 
Người ta thường bảo rằng nó lúc nào cũng chỉ âm thầm ở bên cậu, hi sinh và nhường nhịn cậu. Nhưng thực ra cậu mới là người âm thầm đi sau nó, che chở và bảo vệ cho nó. Cậu đã luôn mong chờ một lần nó cãi lời cậu, một lần nó phản kháng, một lần nó đòi hỏi bất cứ thứ gì. Nhưng không, nó luôn ngoan ngoãn đến khiến cậu phải điên tiết lên như thế
 
Cậu bước đến gần, nắm lấy cánh tay nó lôi qua phòng cậu. Lạ một điều là cậu không vào phòng, mà chỉ đứng trước cánh cửa đó. Bất ngờ, cậu kéo tay nó, ôm ghì nó vào lòng, áp sát lồng ngực đang phập phồng hỗn loạn vào nó. Cậu thì thầm…
 
- Có còn nhớ tên của mình nữa không chứ? Bao năm qua có ai gọi tên lần nào đâu đúng không? Người ta chỉ toàn gọi thằng này thằng nọ thôi. Sao cứ phải chịu đựng như vậy? Sao cứ tự hạ thấp bản thân mình làm gì hả? Một lần cãi lời đi, một lần chống cự đi. Hay thử đòi hỏi một thứ gì đó đi được không? Dong Young Bae…
 
Cậu kéo dài cái tên của nó. Đúng vậy! Suốt mười mấy năm qua chẳng ai gọi tên nó cả. Người ta khinh nó, coi rẻ nó. Và thậm chí nó cũng đã quen với việc đó rồi! Nếu cậu không nhắc lại, chắc nó cũng chẳng thể nhớ nổi tên mình nữa.
 
- Tại sao không trách em vì luôn nói chuyện với hyung như vậy? Sao không yêu cầu em phải gọi là hyung? Hyung lớn tuổi hơn em mà..! Yêu cầu đi chứ!
 
Trái tim bé nhỏ của nó thổn thức như muốn vỡ tung ra, những giọt nước tràn qua khóe mắt, lăn dài trên má không ngừng. Nó khó khăn cất tiêng, giọng nó nghẹn ngào đứt quãng…
 
- Seungri ah…
- Chỉ một lần này thôi! Em sẽ tự ý làm mà không đợi hyung phải yêu cầu. Nhưng lần sau hyung phải bắt em nhớ đi nhé! Hãy đánh em đi này, nếu sau này em có lỡ quên đi, nhớ phải nhắc em đấy, nhé!?
- Việc…việc gì cơ?
 
Nó lau vội dòng nước mắt, giương đôi mắt bé nhỏ long lanh lên nhìn cậu. Đôi môi vẽ một nụ cười hiền rạng rỡ, cậu đưa tay xoay nấm cửa, từ tốn đẩy nhẹ vào trong. Một khoảng không gian hào nhoáng xuất hiện trước mặt nó. Những chùm bóng đủ màu, những ngọn nến lung linh cấm hình tim trên nền gạch, mấy lọ thủy tinh chứa đầy kẹo – loại kẹo mà nó thích nhất. Và một chiếc bánh kem to đùng ở giữa
 
Nó bật khóc nức nở, nước mắt lại không ngừng rơi ra ngập tràn trong niềm hạnh phúc, nó xoay người lại vùi đầu vào bờ ngực cậu. Thật từ tốn, cậu đưa tay lên vuốt nhẹ tấm lưng nó…
 
- Chúc mừng sinh nhật hyung, Dong Young Bae!
 
Và đó là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, nó cảm nhận rõ ràng và trọn vẹn, rằng cậu đã âm thầm đi sau nó như thế nào…
 
HappyTaeyangDay
18/05/2015 ~


Thỏ Bông
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ
Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 33
Số Thanks : 1


Bài gửiTiêu đề: Re: [K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] [K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi] EmptyFri Aug 28, 2015 10:18 pm
Hạnh phúc giản đơn, nhẹ nhành nhưng vô cùng tình cảm laughing <3
[K] Âm thầm...[Oneshot|BaeRi]Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BigBangFam :: 

Vip Việt & BigBang

 :: 

Fan Fic BigBang

-